Quyển 5 - Chương 31: Yêu nghiệt hiện thân
Edit: Preiya
"Tần Lạc, xảy ra chuyện gì rồi hả?" Đi tới trước mặt Tần Lạc, Tần Dao dừng bước lại, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú vào hắn ta, giọng nói nhàn nhạt lại mang theo một tia ra lệnh không được chống lại.
Hơi ngẩn ra, Tần Lạc buông lỏng tay ra, xoay người đi tới trước mặt Tần Dao, do dự một lúc lâu, nói: "Tần Dao tiểu thư, ta mới nhận được tin tức của nữ tử từng đả thương ta kia, cho nên…"
Liếc nhìn thần sắc lạnh lùng của Tần Dao, trong giọng nói của Tần Lạc thẩm thấu mấy phần dè dặt cẩn thận.
Rõ ràng hắn ta và Tần Dao là quan hệ biểu tỷ đệ, nhưng lại không thể không dùng kính xưng, không chỉ là hắn, cho dù là thân huynh đệ củaTần Dao tiểu thư, cũng không thể gọi nàng ta thân thiết.
Ai bảo Tần Dao là người đệ nhất tại Tần gia, nàng ta không thích người khác thái quá với nàng ta, cho dù người nọ có là thân nhân cùng huyết mạch với nàng ta.
"Đừng quên thân phận con cháu Tần gia của ngươi!" Lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Lạc, ngữ điệu của Tần Dao lạnh lùng cao ngạo, "Trước mặt mọi người hắng giọng cười to, còn ra thể thống gì? Mười mấy ngày nữa khi trở về gia tộc, tự mình tới Hình đường lãnh phạt!"
Cả người chợt run lên, trên mặt Tần Lạc hiện lên hoảng sợ, hắn ta gian nan nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Dạ, Tần Dao tiểu thư, ta biết rồi, tự ta sẽ đi lãnh phạt."
Nếu như hắn dám thay mình xin tha, như vậy chờ đợi hắn ta kế tiếp, chính là xử phạt nghiêm khắc hơn nữa.
Bởi vì thân là con cháu Tần gia, Tần Lạc đều quá hiểu Tần Dao xử sự quả quyết hơn bất cứ kẻ nào, mà ở Tần gia, nếu như nói tốt nhất là không trêu chọc người nào, trừ Tần Dao ra thì không thể là ai khác.
"Tần gia?"
Dạ Nhược Ly quét mắt nhìn đám người Tần gia, liền thu hồi ánh mắt, không chút để ý thưởng thức ly trà trên bàn trước mặt.
Dưới ánh mắt của mọi người, đoàn người Tần Dao ngồi vào bên cạnh Dạ Nhược Ly, không biết có phải là cố ý không, lúc Tần Dao vừa ngồi xuống thì theo bản năng liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly.
Bất quá rất nhanh, nàng ta liền thu hồi tầm mắt, nói: "Đại Trưởng lão, ta bảo ngươi tìm kiếm nam nhân kia, các ngươi có tìm được chưa?"
Một lão giả hoàng y ngồi đối diện Tần Dao, dễ nhận thấy trong những người này, thực lực của lão ta là mạnh nhất, chẳng qua lúc đối mặt với nữ tử trước mặt lại không dám có chút dáng vẻ nào.
"Tiểu thư, muốn tìm được nam nhân kia có chút khó khăn, dù sao chúng ta không có chân dung của hắn." Thở dài một hơi, vẻ mặt lão giả hoàng y có chút khó xử.
Lập tức, sắc mặt Tần Dao lạnh xuống, khẽ nhíu mày, sắc mặt dần dần mang theo một chút không vui: "Thế nào hả, thật sự khó tìm như vậy sao? Nam nhân kia mặc hồng y, dung mạo tuyệt thế giống như yêu nghiệt, có lẽ ở khắp bên trong Ngũ Huyền Sơn này, cũng sẽ không có người nào vượt qua hắn, còn nữa, thực lực của hắn rất mạnh…"
Nghe nói như thế, Dạ Nhược Ly vểnh tai lên, lẳng lặng nghe bọn họ trao đổi.
"Tiểu thư," lão giả hoàng y ngẩn ra một chút, cuối cùng vẫn hạ quyết định, lên tiếng hỏi thăm, "Tiểu thư, vì sao người phải tiêu phí nhiều công phu như vậy tìm hắn? Chẳng lẽ tiểu thư nổi lên hứng thú với người nam nhân này."
Bàn tay trắng nõn như ngọc khẽ bưng lên ly trà gốm bằng sứ, khóe môi Tần Dao chậm rãi câu lên, lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ.
"Lúc đó, hắn và hai đại gia tộc Thiên Sơn Thành chiến đấu, ngươi không có mặt ở đó, nhưng ta lại tận mắt nhìn thấy cuộc chiến đấu này, người nam nhân kia, rất mạnh, vô cùng mạnh, nhất là một thân khí thế giống như Diêm Vương, càng làm cho người ta mê muội…"
Nàng ta không nói cho lão giả hoàng y biết, trong tay nam tử kia còn nắm giữ thần khí. Bất quá tính cảnh giác của hắn rất mạnh, lúc ấy người nhìn thấy thần khí hắn lấy ra, đều đã chết ở trong tay của hắn.
Nếu không phải nàng ta có thần khí thu liễm khí tức của Tần gia, loại bỏ đi khí tức của mình, sợ rằng cũng thoát không khỏi hắn tàn sát.
Bất quá khiến nàng ta yêu thích chính là tâm ngoan thủ lạt của nam nhân này, loại người như Liễu Vân Phong, là tuyệt đối không thể làm được đến mức độ như vậy, cho nên chỉ có nam tử như thế, mới có thể xứng với nàng ta.
"Nhưng, tiểu thư…"
"Đại Trưởng lão," đặt ly trà xuống, Tần Dao bất mãn khẽ nhíu mày, "Ý ta đã quyết, ngươi không cần khuyên nữa, nếu ngươi giúp ta tìm được tung tích của nam tử kia, ta nhất định sẽ tới chỗ gia gia nói tốt cho ngươi, lúc đó, một khi gia gia cao hứng, sẽ chỉ đạo ngươi mấy câu."
Ánh mắt sáng lên, lão giả hoàng y tựa như sực nhớ ra gì đó, chắp tay ôm quyền, nói: "Tiểu thư, ngươi nói người này, ta thật sự có một chút tin tức, lại không biết có chuẩn xác hay không."
"Hả?" Nghe vậy, trong mắt Tần Dao xẹt qua mừng rỡ rất rõ ràng, "Đại Trưởng lão, ngươi nói đi."
Nhìn thấy bộ dáng này của Tần Dao, lão giả hoàng y cười khổ lắc đầu một cái, ai có thể nghĩ tới, từ trước đến giờ Tần Dao tiểu thư luôn coi nam nhân không ra gì, nhưng lại có một ngày, sẽ nổi lên hứng thú với một nam nhân mới có duyên gặp mặt một lần.
Hơn nữa nam nhân kia, còn không biết sự tồn tại của nàng ta.
"Tin tức này là ta mới vừa nghe ngóng được ngày hôm qua, nghe nói, có người từng phát hiện tung tích của hắn ở khu cấm địa Ngũ Huyền Sơn, chẳng qua cấm địa này quá mức nguy hiểm, trước khi chúng ta chưa hội hợp với đại bộ phận Tần gia, vẫn là chiêu mộ thêm một vài cường giả cùng tiến vào."
"Đại Trưởng lão nói có lý," gật đầu một cái, ánh mắt Tần Dao chuyển về phía Tần Lạc, "Chuyện này giao cho ngươi đi làm, nếu hiệu suất ngươi làm việc cao, ta có thể suy tính miễn trách phạt cho ngươi một chút."
"Dạ," ánh mắt chợt lóe lên, Tần Lạc đứng lên, "Tần Dao tiểu thư, chiêu mộ có cần toàn bộ là nam nhân không? Dù sao tiểu thư người sinh ra hứng thú nồng đậm với nam nhân kia, nếu có nữ tử hộ tống đi cùng, ngộ nhỡ nàng kia sinh lòng xấu xa, quyến rũ người nam nhân kia…"
"Tần Lạc!" Vẻ mặt lạnh lẽo, sắc mặt Tần Dao trầm xuống lần nữa, "Ngươi cho rằng đây có cần thiết không?"
Hơi ngẩn ra, lúc này Tần Lạc mới biết mình lỡ lời.
Với ưu tú và hoàn mỹ của Tần Dao tiểu thư, thì thế nào sẽ e ngại những thứ này chứ? Dù sao ở Thiên Lạc Bình Nguyên, còn chưa có nữ tử nào có thể thắng được nàng ta, trừ phi mắt nam nhân kia bị mù, mới bị những nữ tử khác quyến rũ mà có thể buông tha đại mỹ nữ trước mắt.
Vậy mà, mình lại nói lời này, rõ ràng chính là không tin tưởng Tần Dao tiểu thư, khó trách Tần Dao tiểu thư sẽ tức giận như thế.
"Tần Dao tiểu thư, ta biết rồi, ta đây liền đi chiêu dụ cường giả cho tiểu thư."
Dứt lời, Tần Lạc đứng lên, ho khan hai tiếng, đằng hắng giọng, hô lớn: "Chư vị, Tần Dao tiểu thư chúng ta muốn đi cấm địa, không biết có ai nguyện ý tiến vào? Các vị cứ yên tâm đi, Tần gia ta quyết sẽ không bạc đãi các ngươi."
Cấm địa?
Đám thế lực từng có cơ hội đi vào Ngũ Huyền Sơn, đều đã nghe qua tên này, mà những thế lực mới được mời tiến vào năm nay, cũng từng nghe thấy chốn cấm địa này, ngay cả mỹ nhân mời chào, nhưng cũng cần suy tính tánh mạng của bản thân.
Bất quá, cường giả từ Thần Vương trở lên liền không cần băn khoăn những thứ này, bọn họ có năng lực tự bảo vệ mình, mặc dù không được còn có thể chạy trốn, thậm chí hơn nữa còn có mấy lão đầu Thần Hoàng gia nhập vào, dùng hai mắt đắm đuối say mê nhìn chằm chằm vào Tần Dao.
Chú ý tới vẻ mặt Tần Dao trầm xuống, bọn họ vội vàng thu hồi tầm mắt, bày ra một bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra.
"Ta muốn tham gia."
Tiếng nói nhàn nhạt truyền đến từ bên cạnh, nếu như nghe thấy giọng nói này thì có thể tưởng tượng được người nói lời này hẳn là tuyệt thế động lòng người cỡ nào.
Vậy mà lúc Tần Lạc xoay người lại, không khỏi có chút thất vọng, dung mạo nữ nhân trước mắt quá mức bình thường, chính là khác nhau một trời một vực với Tần Dao tiểu thư, không biết vì sao nữ tử bình thường này cũng muốn gia nhập? Đứng ở trước mặt Tần Dao tiểu thư, nàng liền không cảm thấy xấu hổ sao?
"Ngươi muốn gia nhập vậy liền gia nhập, nhưng nếu như không cẩn thận chết đi, không trách được bất luận kẻ nào," Khóe môi Tần Lạc cong lên đầy khinh bỉ, cũng không hề nhìn Dạ Nhược Ly một cái nào nữa, "Nếu ngươi là mỹ nữ, nói không chừng bản thiếu gia còn có thể bảo vệ ngươi, ngươi đã không có dung mạo khuynh thành thì quỷ tài mới nguyện ý đi giúp ngươi."
Dù thế nào đi nữa hắn không chê nhiều người gia nhập, ít nhất nàng có thể làm vật hi sinh…
"Tần Lạc, thế nào?"
Một giọng nói cao ngạo lạnh lùng truyền vào trong tai, Tần Lạc có thể tưởng tượng được, chủ nhân của giọng nói này là không kiên nhẫn cỡ nào.
Xoay người nhìn về người tới, Tần Lạc chắp tay ôm quyền, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tươi cười, nói: "Tần Dao tiểu thư, nhân số được chiêu mộ cũng tương đối rồi, có phải là chúng ta nên xuất phát không?"
"Ừ, vậy thì chúng ta tiến về cấm địa thôi."
Cao ngạo gật đầu một cái, Tần Dao ưu nhã xoay người, nện bước chân nhẹ nhàng đi ra phía ngoài quán trà.
Nơi này, chính là chỗ cao nhất Ngũ Huyền Sơn, trong một căn nhà tranh, lão giả ngồi bên cạnh cái bàn gỗ, chăm chú nhìn bàn cờ trước mặt, đặt một con cờ đen lên trên.
"Nhị Sư huynh."
Theo tiếng nói buông ra, mỹ phụ từ ngoài phòng đi vào, vòng qua cái bàn trước mặt lão giả, đi tới đối diện lão, sắc mặt tràn đầy bất đắc dĩ: "Nhị Sư huynh, người thừa kế Đại Sư huynh lựa chọn, đi đến cấm địa Ngũ Huyền Sơn."
"Cấm địa?" Khẽ nhíu mày, lần này Ngũ Huyền Lão Nhân đặt một con cờ màu trắng xuống, "Năm đó, tiểu tử Hỏa Thần kia cũng đi qua cấm địa, cuối cùng vẫn còn bị người ta đánh gần chết ở chính chỗ này, ha ha…"
Im lặng trợn trắng mắt, mỹ phụ hận không thể lão đầu tử này lên hung bạo một trận.
"Hỏa Thần thì thế nào, đều là người huynh lựa chọn, huynh cần thiết phải vui sướng khi người gặp họa sao? Ở cấm địa không thể so những địa phương tầm thường khác, vật phẩm ở trong không gian nơi đó cũng không có tác dụng, trong đó bao gồm Không gian giới chỉ, còn có Thanh Minh Phủ, cũng chính là nói, nguy cơ nàng gặp phải là không thể tiến vào trong Thanh Minh Phủ, huống chi, tiểu nha đầu này đã trêu chọc quá nhiều kẻ địch."
"Ta nhớ, Đại Sư huynh từng nói qua, trong tay tiểu nha đầu kia nắm giữ tứ thú Bạch Hổ, Chu Tước, Thanh Long, Huyền Vũ phải không?" Lão giả khẽ ngẩng đầu lên, thở dài một hơi, nói, "Tứ thú này, bao gồm Kỳ Lân, đều là chủng tộc tồn tại từ thời kỳ đầu lúc Thiên Địa kiến tạo, đáng tiếc đến nay, chỉ có Kỳ Lân bộ tộc vẫn còn truyền thừa như cũ, tứ thú còn lại đã gần như tuyệt chủng, năm đó, lão tổ tông của tứ thú này, từng lưu lại một ít đồ vật tại cấm địa Ngũ Huyền Sơn, cũng thay ta trông nom, đây cũng là vì sao lúc đầu ta có chủ ý muốn vào ở Ngũ Huyền Sơn."
Há to miệng, cuối cùng mỹ phụ vẫn là không nhiều lời nữa, nhưng giữa hai lông mày vẫn hiện lên một chút lo lắng.
Ba sư huynh muội bọn họ, mỗi người đều có đặc điểm riêng, mỗi người đều có tính tình khác nhau.
Đại Sư huynh là người điên cuồng, thường xuyên làm một vài chuyện mà người khác không làm, hành tung bất định, có lúc thậm chí cả trăm năm cũng không thấy tung tích của huynh ấy đâu.
Nhị Sư huynh suy nghĩ sâu xa, tâm trí kiên định, mưu trí phi phàm, là người thủ tín, vì một cam kết năm đó, không tiếc lưu lại mấy trăm năm ở Ngũ Huyền Sơn, vì tương lai của Hỏa Thần, chưa từng ra tay cứu lấy tánh mạng của hắn lần àno, dù là Hỏa Thần gặp phải nguy cơ về tính mạng…
Tiểu sư muội tâm địa thiện lương, không nhìn xa trông rộng, người thừa kế bà đã từng chọn trúng kia, cũng chính là chủ nhân đầu tiên của Thanh Minh Phủ gặp phải nguy cơ thì chưa từng nhịn được mà ra tay cứu giúp, đến nỗi người nọ không thể trưởng thành tốt, cuối cùng vẫn là không sánh bằng người kế nhiệm Hỏa Thần.
"Ai, hi vọng nàng có thể vượt qua tràng nguy cơ này." thở dài một hơi, mỹ phụ nhìn về phía đám mây trắng ngoài phòng, nói một câu sâu xa.
Cấm địa Ngũ Huyền Sơn, chẳng phân biệt được ban ngày, một năm bốn mùa đều là đêm tối, không thấy một chút ánh sáng nào, khắp nơi lộ ra nguy hiểm quỷ dị, thậm chí có chứa một luồng cảm giác bị áp bức làm cho không người nào có thể thở dốc.
Từng có người hoài nghi, có phải Ngũ Huyền Thánh Trì trong truyền thuyết liền ở tại cấm địa không, đáng tiếc tất cả cường giả vào cấm địa, đều chưa từng tìm thấy được Ngũ Huyền Thánh Trì, có thể thấy được là Ngũ Huyền Lão Nhân dùng danh nghĩa cấm địa để lừa dối mọi người.
Mà ở trong chốn cấm địa này, không thể dùng pháp bảo không gian, vì vậy trước khi bước vào cấm địa, tất cả mọi người chuẩn bị chu đáo thật tốt, đều lấy ra vũ khí và đan dược trong không gian giới chỉ.
"Chư vị, chúng ta đã đến cấm địa Ngũ Huyền Sơn, kính xin các vị nhất định không thể buông lỏng cảnh giác." Thần sắc lão giả hoàng y nghiêm túc, quay đầu lại há mồm rống to với mọi người sau lưng.
Lúc này trong cấm địa, trừ bọn họ ra, còn có một vài cường giả đến từ những thế lực khác.
Làm sao những cường giả này lại không biết Đệ Nhất Mỹ Nhân Thiên Lạc Bình Nguyên, Tần Dao Tần gia. Cho nên, lúc nhìn thấy mọi người tới, tất nhiên bọn họ cũng đã đoán ra được người dẫn đầu Tần gia.
"Đại Trưởng lão Tần gia, còn có Tần Dao tiểu thư, sao các ngươi lại tới cấm địa?"
Với Dạ Nhược Ly mà nói, giọng nói này không thể quen thuộc hơn được nữa, thân thể nàng không nhịn được run lên, hít sâu một hơi, áp chế lửa giận mãnh liệt trong nội tâm, lạnh nhạt đưa mắt nhìn người vừa tới.
Lão tổ tông Âu Dương gia tộc, cho dù có hóa thành tro, nàng quyết sẽ không thể quên lão ta!
Ngẩng đầu liếc nhìn Âu Dương Phong, Tần Dao chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, cũng không có bao nhiêu khách khí với lão gia hỏa này.
"Âu Dương Phong đại nhân, thật là đã lâu không gặp!" Lão giả hoàng y chắp tay ôm quyền, ý cười đầy mặt nói, "Ngài cũng tới chốn cấm địa này sao? Không biết chúng ta có thể cùng đồng hành không?"
Lão gia hỏa này tới đây, nếu như mời vào trong đội ngũ, nguy hiểm liền ít đi một phần…
"Ha ha, như vậy quá tốt, trong cấm địa có rất nhiều thiên tài dị bảo, ta cũng chỉ là tới thử vận khí một chút thôi." Cười to hai tiếng, Âu Dương Phong quét về phía đội ngũ phía sau Tần gia, trong mắt xẹt qua một tia khiếp sợ.
Mặc dù người Tần gia không có Thần Hoàng cường giả, lần này bọn họ lại chiêu mộ không ít người, xem ra không thể không thận trọng một chút.
Từ đầu đến cuối, Âu Dương Chi Nặc chỉ là lẳng lặng đi theo phía sau, dù là nàng ta ghen tỵ với nhiều nữ tử có liên quan với Liễu Vân Phong, nhưng lại không có bất kỳ lòng ganh tỵ với Tần Dao.
Tần Dao quá hoàn mỹ, nàng ta thấy mình không thể sánh bằng, thì làm sao sẽ ghen tỵ nàng ta chứ?
Huống chi, nàng ta biết Tần Dao không thích Liễu Vân Phong, Liễu Vân Phong cũng không thích Tần Dao, vì vậy cũng không thể nói Tần Dao là tình địch của nàng ta, nàng ta tin rằng, Tần gia nhất định sẽ giải trừ hôn ước với Liễu gia.
Chủ yếu nhất chính là, nàng ta nghe nói, gần đây Tần gia đang tìm một nam tử, chắc chắn nam tử kia là người Tần Dao ái mộ.
Có Âu Dương gia tộc gia nhập, đường đi đơn giản hơn nhiều, cho dù có rất nhiều hung thú hung mãnh cường hãn trong cấm địa, nhưng dưới sự công kích của nhiều Thần Hoàng, cũng không có vẻ quá mức khó khăn.
Vì vậy, ngược lại Dạ Nhược Ly vui vẻ nhẹ nhõm, huống chi với thực lực của nàng, không xuất khôi lỗi ra thì cũng không có bao nhiêu tác dụng.
"Nơi này chính là chỗ sâu trong cấm địa sao?" Tần Dao khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, "Vì sao chúng ta đi đến chỗ sâu, cũng chưa từng phát hiện tung tích của hắn? Chẳng lẽ hắn đã rời đi?"
Tần Dao vừa định hạ lệnh để mọi người lùng tìm, nhưng cũng đúng vào lúc này biến cố đột nhiên phát sinh…
"Ầm!"
"Ầm ầm!"
Long trời lở đất, tứ đạo quang mang xuyên thấu mặt đất, trực tiếp che kín bầu trời hắc ám, phảng phất như là để toàn bộ hắc ám đều chiếu rọi ra ánh sáng, tản ra tia sáng chói mắt.
"Này… Nơi này xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Mọi người đều sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở trong cấm địa.
Ngay trong lúc mọi người còn nghi ngờ, trong lồng ngực Dạ Nhược Ly bắn ra tứ đạo quang mang, bốn người Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ lại phá vỡ hạn chế không thể sử dụng pháp bảo không gian trong cấm địa, tự động rời khỏi Thanh Minh Phủ.
Lúc trước Phong Thần có thể rời khỏi, là Linh Đồng đưa bọn họ ra ngoài, hôm nay tứ thú cũng tự động xuất hiện…
"Là hắn!" Trong khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Hổ, Âu Dương Chi Nặc siết quả đấm thật chặt, trong mắt không hề che giấu chút phẫn nộ nào, "Lão tổ tông, hắn chính là huyền thú trong tay tiện nhân kia, cho nên, cái người quái dị mặc bạch y kia chính là tiện nhân giết Âu Dương Thiên lúc trước, trong tay còn nắm giữ vài thanh thần khí."
Nghe được lời Âu Dương Chi Nặc nói, Tần Lạc đột nhiên nhảy lên: "Cái gì? Nàng chính là tiện nhân kia? Hừ, tiện nhân chết tiệt, ngươi lại dám đả thương ta, còn cướp lấy không gian giới chỉ của ta, lần này ngươi xong đời rồi, ha ha ha!"
Lập tức, tất cả ánh mắt đều tề tụ vào trên người Dạ Nhược Ly, trong mắt đều có chứa tham lam rất rõ ràng.
Đây chính là thần khí, nếu như mình có thể đạt được, lực chiến đấu tuyệt đối sẽ tăng lên rất nhiều.
Lúc này, bốn người đang đắm chìm trong trong tứ đạo quang mang, giống như là sống lại, bọn họ đều có một loại cảm giác thay da đổi thịt, thậm chí còn có một cỗ lực lượng cường đại mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể.
Bốn người cảm nhận được, nếu mình hấp thu xong những lực lượng này, thực lực tuyệt đối sẽ lớn mạnh vượt bậc.
Một lúc lâu sau, quang mang chậm rãi tiêu tán, bỗng nhiên, bốn người hóa thành tứ đạo quang mang, bị cưỡng ép kéo về trong Thanh Minh Phủ.
Thiên địa lại trở về yên tĩnh, phảng phất như chưa từng xảy ra cái gì…
Dạ Nhược Ly cũng không hiểu được tới cùng là chuyện gì đã xảy ra, lúc nàng xoay người lại, nhìn thấy tham lam rõ ràng trong mắt mọi người, tâm khẽ trầm xuống, nàng biết sự tình có chút không ổn.
"Giao nộp thần khí cho chúng ta!"
Lên tiếng đầu tiên chính là một Thần Hoàng xa lạ, chỉ thấy khóe miệng hắn ta hàm chứa nụ cười lạnh, chìa bàn tay về phía Dạ Nhược Ly, nói như đương nhiên: "Lẽ ra thần nên thuộc về sở hữu của mọi người, một mình ngươi có nhiều thần khí như vậy, chẳng phải là không thể phục chúng sao?"
Ánh mắt chợt lóe lên, Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng: "Hắn nói ta có thần khí, các ngươi lại dễ dàng cho rằng ta thật sự có sao? Nếu ta thật sự nắm giữ thần khí thì hắn lại làm sao thật sự nói cho các ngươi biết."
Sắc mặt trầm xuống, Âu Dương Phong âm lãnh liếc nhìn Dạ Nhược Ly một cái: "Chư vị, chớ để nữ tử ngăn cản, là có hay không có, sau khi đoạt lấy không gian giới chỉ của nàng liền biết."
Lão ta vừa dứt lời, liền có một bóng người lao nhanh về phía Dạ Nhược Ly.
Ra tay chính là Đại Trưởng lão Tần gia, một Thần Vương đỉnh phong, dù sao đối mặt với thần khí, không thể nào thờ ơ không chút động lòng được, mặc dù là giả thì bọn họ cũng không thua thiệt, không phải sao?
Sắc mặt Dạ Nhược Ly khẽ sắc, lui về phía sau hai bước, đúng lúc này, bàn tay của lão giả hoàng y đã đến trước mặt nàng, hung hăng đánh về phía lồng ngực của nàng…
Mọi người bên trong Thanh Minh Phủ cảm thấy được mối nguy của Dạ Nhược Ly, đều muốn tiến lên phía trước, nhưng lần này, cho dù là Linh Đồng cũng không thể đưa bọn họ ra ngoài, chỉ có thể lo lắng suống mà thôi.
"Phốc xuy!"
Phun ra một ngụm máu tươi, Dạ Nhược Ly lui về phía sau hai bước, đột nhiên, nàng ngửa mặt lên trời cười như điên: "Hôm nay, nếu như ta may mắn không chết, liền tru diệt tất cả mọi người trong gia tộc của những người có mặt tại đây, không chừa lại một người nào!"
Theo tiếng cười của nàng vang lên, trong giây lát, cuồng phong nổi lên, thiên địa biến sắc, một đầu tóc đen của Dạ Nhược Ly vũ điệu ở trong gió, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác run sợ.
"Giết nàng, nàng không có bao nhiêu năng lực, chỉ cần giết nàng, thần khí liền thuộc về sở hữu của chúng ta!"
Không biết là ai nói một câu này, lập tức, tất cả mọi người dần dần tiến tới gần Dạ Nhược Ly…
Nàng ngưng mắt nhìn mọi người đang dần dần ép tới gần mình, trong con ngươi của Dạ Nhược Ly hiện ra một phiến tĩnh mịch, bàn tay không nhịn được nắm chặt chuôi kiếm, từ trên người bộc phát ra sát khí mãnh liệt.
"Tất cả dừng tay cho ta!"
Một tiếng nói giận dữ chợt truyền đến từ chỗ bầu trời không xa.
Mọi người đồng thời quay đầu lại nhìn, vì vậy, dưới bầu trời màu đen, một bóng dáng đỏ thẳm chiếu vào trong mắt mọi người.
Hồng bào như lửa, nam tử tuấn mỹ tuyệt thế, tóc đen tung bay, trên tuấn nhan tinh xảo hoàn mỹ mang theo tức giận rất rõ ràng, trong cặp mắt phượng kia dần hiện ra hồng quang khát máu.
Trên người nam tử tản ra một cỗ khí tức y hệt như Diêm La, làm cho người ta mê muội, nhưng cũng đồng thời lại khiến người ta sợ hãi thật sâu.
Lúc này, bóng dáng của hắn lao rất nhanh, có vội vã sốt ruột rất rõ ràng…
Bên trong đám người, Tần Dao nhìn chăm chú vào nam tử ở giữa không trung, hơi ngẩn ra, trong đôi mắt đẹp thoáng qua một tia mừng rỡ, một thân cao ngạo này của nàng đã sớm giảm đi vào lúc này.
"Là hắn, hắn quả thật ở chỗ này…"
Edit: Preiya
"Tần Lạc, xảy ra chuyện gì rồi hả?" Đi tới trước mặt Tần Lạc, Tần Dao dừng bước lại, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú vào hắn ta, giọng nói nhàn nhạt lại mang theo một tia ra lệnh không được chống lại.
Hơi ngẩn ra, Tần Lạc buông lỏng tay ra, xoay người đi tới trước mặt Tần Dao, do dự một lúc lâu, nói: "Tần Dao tiểu thư, ta mới nhận được tin tức của nữ tử từng đả thương ta kia, cho nên…"
Liếc nhìn thần sắc lạnh lùng của Tần Dao, trong giọng nói của Tần Lạc thẩm thấu mấy phần dè dặt cẩn thận.
Rõ ràng hắn ta và Tần Dao là quan hệ biểu tỷ đệ, nhưng lại không thể không dùng kính xưng, không chỉ là hắn, cho dù là thân huynh đệ củaTần Dao tiểu thư, cũng không thể gọi nàng ta thân thiết.
Ai bảo Tần Dao là người đệ nhất tại Tần gia, nàng ta không thích người khác thái quá với nàng ta, cho dù người nọ có là thân nhân cùng huyết mạch với nàng ta.
"Đừng quên thân phận con cháu Tần gia của ngươi!" Lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Lạc, ngữ điệu của Tần Dao lạnh lùng cao ngạo, "Trước mặt mọi người hắng giọng cười to, còn ra thể thống gì? Mười mấy ngày nữa khi trở về gia tộc, tự mình tới Hình đường lãnh phạt!"
Cả người chợt run lên, trên mặt Tần Lạc hiện lên hoảng sợ, hắn ta gian nan nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Dạ, Tần Dao tiểu thư, ta biết rồi, tự ta sẽ đi lãnh phạt."
Nếu như hắn dám thay mình xin tha, như vậy chờ đợi hắn ta kế tiếp, chính là xử phạt nghiêm khắc hơn nữa.
Bởi vì thân là con cháu Tần gia, Tần Lạc đều quá hiểu Tần Dao xử sự quả quyết hơn bất cứ kẻ nào, mà ở Tần gia, nếu như nói tốt nhất là không trêu chọc người nào, trừ Tần Dao ra thì không thể là ai khác.
"Tần gia?"
Dạ Nhược Ly quét mắt nhìn đám người Tần gia, liền thu hồi ánh mắt, không chút để ý thưởng thức ly trà trên bàn trước mặt.
Dưới ánh mắt của mọi người, đoàn người Tần Dao ngồi vào bên cạnh Dạ Nhược Ly, không biết có phải là cố ý không, lúc Tần Dao vừa ngồi xuống thì theo bản năng liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly.
Bất quá rất nhanh, nàng ta liền thu hồi tầm mắt, nói: "Đại Trưởng lão, ta bảo ngươi tìm kiếm nam nhân kia, các ngươi có tìm được chưa?"
Một lão giả hoàng y ngồi đối diện Tần Dao, dễ nhận thấy trong những người này, thực lực của lão ta là mạnh nhất, chẳng qua lúc đối mặt với nữ tử trước mặt lại không dám có chút dáng vẻ nào.
"Tiểu thư, muốn tìm được nam nhân kia có chút khó khăn, dù sao chúng ta không có chân dung của hắn." Thở dài một hơi, vẻ mặt lão giả hoàng y có chút khó xử.
Lập tức, sắc mặt Tần Dao lạnh xuống, khẽ nhíu mày, sắc mặt dần dần mang theo một chút không vui: "Thế nào hả, thật sự khó tìm như vậy sao? Nam nhân kia mặc hồng y, dung mạo tuyệt thế giống như yêu nghiệt, có lẽ ở khắp bên trong Ngũ Huyền Sơn này, cũng sẽ không có người nào vượt qua hắn, còn nữa, thực lực của hắn rất mạnh…"
Nghe nói như thế, Dạ Nhược Ly vểnh tai lên, lẳng lặng nghe bọn họ trao đổi.
"Tiểu thư," lão giả hoàng y ngẩn ra một chút, cuối cùng vẫn hạ quyết định, lên tiếng hỏi thăm, "Tiểu thư, vì sao người phải tiêu phí nhiều công phu như vậy tìm hắn? Chẳng lẽ tiểu thư nổi lên hứng thú với người nam nhân này."
Bàn tay trắng nõn như ngọc khẽ bưng lên ly trà gốm bằng sứ, khóe môi Tần Dao chậm rãi câu lên, lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ.
"Lúc đó, hắn và hai đại gia tộc Thiên Sơn Thành chiến đấu, ngươi không có mặt ở đó, nhưng ta lại tận mắt nhìn thấy cuộc chiến đấu này, người nam nhân kia, rất mạnh, vô cùng mạnh, nhất là một thân khí thế giống như Diêm Vương, càng làm cho người ta mê muội…"
Nàng ta không nói cho lão giả hoàng y biết, trong tay nam tử kia còn nắm giữ thần khí. Bất quá tính cảnh giác của hắn rất mạnh, lúc ấy người nhìn thấy thần khí hắn lấy ra, đều đã chết ở trong tay của hắn.
Nếu không phải nàng ta có thần khí thu liễm khí tức của Tần gia, loại bỏ đi khí tức của mình, sợ rằng cũng thoát không khỏi hắn tàn sát.
Bất quá khiến nàng ta yêu thích chính là tâm ngoan thủ lạt của nam nhân này, loại người như Liễu Vân Phong, là tuyệt đối không thể làm được đến mức độ như vậy, cho nên chỉ có nam tử như thế, mới có thể xứng với nàng ta.
"Nhưng, tiểu thư…"
"Đại Trưởng lão," đặt ly trà xuống, Tần Dao bất mãn khẽ nhíu mày, "Ý ta đã quyết, ngươi không cần khuyên nữa, nếu ngươi giúp ta tìm được tung tích của nam tử kia, ta nhất định sẽ tới chỗ gia gia nói tốt cho ngươi, lúc đó, một khi gia gia cao hứng, sẽ chỉ đạo ngươi mấy câu."
Ánh mắt sáng lên, lão giả hoàng y tựa như sực nhớ ra gì đó, chắp tay ôm quyền, nói: "Tiểu thư, ngươi nói người này, ta thật sự có một chút tin tức, lại không biết có chuẩn xác hay không."
"Hả?" Nghe vậy, trong mắt Tần Dao xẹt qua mừng rỡ rất rõ ràng, "Đại Trưởng lão, ngươi nói đi."
Nhìn thấy bộ dáng này của Tần Dao, lão giả hoàng y cười khổ lắc đầu một cái, ai có thể nghĩ tới, từ trước đến giờ Tần Dao tiểu thư luôn coi nam nhân không ra gì, nhưng lại có một ngày, sẽ nổi lên hứng thú với một nam nhân mới có duyên gặp mặt một lần.
Hơn nữa nam nhân kia, còn không biết sự tồn tại của nàng ta.
"Tin tức này là ta mới vừa nghe ngóng được ngày hôm qua, nghe nói, có người từng phát hiện tung tích của hắn ở khu cấm địa Ngũ Huyền Sơn, chẳng qua cấm địa này quá mức nguy hiểm, trước khi chúng ta chưa hội hợp với đại bộ phận Tần gia, vẫn là chiêu mộ thêm một vài cường giả cùng tiến vào."
"Đại Trưởng lão nói có lý," gật đầu một cái, ánh mắt Tần Dao chuyển về phía Tần Lạc, "Chuyện này giao cho ngươi đi làm, nếu hiệu suất ngươi làm việc cao, ta có thể suy tính miễn trách phạt cho ngươi một chút."
"Dạ," ánh mắt chợt lóe lên, Tần Lạc đứng lên, "Tần Dao tiểu thư, chiêu mộ có cần toàn bộ là nam nhân không? Dù sao tiểu thư người sinh ra hứng thú nồng đậm với nam nhân kia, nếu có nữ tử hộ tống đi cùng, ngộ nhỡ nàng kia sinh lòng xấu xa, quyến rũ người nam nhân kia…"
"Tần Lạc!" Vẻ mặt lạnh lẽo, sắc mặt Tần Dao trầm xuống lần nữa, "Ngươi cho rằng đây có cần thiết không?"
Hơi ngẩn ra, lúc này Tần Lạc mới biết mình lỡ lời.
Với ưu tú và hoàn mỹ của Tần Dao tiểu thư, thì thế nào sẽ e ngại những thứ này chứ? Dù sao ở Thiên Lạc Bình Nguyên, còn chưa có nữ tử nào có thể thắng được nàng ta, trừ phi mắt nam nhân kia bị mù, mới bị những nữ tử khác quyến rũ mà có thể buông tha đại mỹ nữ trước mắt.
Vậy mà, mình lại nói lời này, rõ ràng chính là không tin tưởng Tần Dao tiểu thư, khó trách Tần Dao tiểu thư sẽ tức giận như thế.
"Tần Dao tiểu thư, ta biết rồi, ta đây liền đi chiêu dụ cường giả cho tiểu thư."
Dứt lời, Tần Lạc đứng lên, ho khan hai tiếng, đằng hắng giọng, hô lớn: "Chư vị, Tần Dao tiểu thư chúng ta muốn đi cấm địa, không biết có ai nguyện ý tiến vào? Các vị cứ yên tâm đi, Tần gia ta quyết sẽ không bạc đãi các ngươi."
Cấm địa?
Đám thế lực từng có cơ hội đi vào Ngũ Huyền Sơn, đều đã nghe qua tên này, mà những thế lực mới được mời tiến vào năm nay, cũng từng nghe thấy chốn cấm địa này, ngay cả mỹ nhân mời chào, nhưng cũng cần suy tính tánh mạng của bản thân.
Bất quá, cường giả từ Thần Vương trở lên liền không cần băn khoăn những thứ này, bọn họ có năng lực tự bảo vệ mình, mặc dù không được còn có thể chạy trốn, thậm chí hơn nữa còn có mấy lão đầu Thần Hoàng gia nhập vào, dùng hai mắt đắm đuối say mê nhìn chằm chằm vào Tần Dao.
Chú ý tới vẻ mặt Tần Dao trầm xuống, bọn họ vội vàng thu hồi tầm mắt, bày ra một bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra.
"Ta muốn tham gia."
Tiếng nói nhàn nhạt truyền đến từ bên cạnh, nếu như nghe thấy giọng nói này thì có thể tưởng tượng được người nói lời này hẳn là tuyệt thế động lòng người cỡ nào.
Vậy mà lúc Tần Lạc xoay người lại, không khỏi có chút thất vọng, dung mạo nữ nhân trước mắt quá mức bình thường, chính là khác nhau một trời một vực với Tần Dao tiểu thư, không biết vì sao nữ tử bình thường này cũng muốn gia nhập? Đứng ở trước mặt Tần Dao tiểu thư, nàng liền không cảm thấy xấu hổ sao?
"Ngươi muốn gia nhập vậy liền gia nhập, nhưng nếu như không cẩn thận chết đi, không trách được bất luận kẻ nào," Khóe môi Tần Lạc cong lên đầy khinh bỉ, cũng không hề nhìn Dạ Nhược Ly một cái nào nữa, "Nếu ngươi là mỹ nữ, nói không chừng bản thiếu gia còn có thể bảo vệ ngươi, ngươi đã không có dung mạo khuynh thành thì quỷ tài mới nguyện ý đi giúp ngươi."
Dù thế nào đi nữa hắn không chê nhiều người gia nhập, ít nhất nàng có thể làm vật hi sinh…
"Tần Lạc, thế nào?"
Một giọng nói cao ngạo lạnh lùng truyền vào trong tai, Tần Lạc có thể tưởng tượng được, chủ nhân của giọng nói này là không kiên nhẫn cỡ nào.
Xoay người nhìn về người tới, Tần Lạc chắp tay ôm quyền, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tươi cười, nói: "Tần Dao tiểu thư, nhân số được chiêu mộ cũng tương đối rồi, có phải là chúng ta nên xuất phát không?"
"Ừ, vậy thì chúng ta tiến về cấm địa thôi."
Cao ngạo gật đầu một cái, Tần Dao ưu nhã xoay người, nện bước chân nhẹ nhàng đi ra phía ngoài quán trà.
Nơi này, chính là chỗ cao nhất Ngũ Huyền Sơn, trong một căn nhà tranh, lão giả ngồi bên cạnh cái bàn gỗ, chăm chú nhìn bàn cờ trước mặt, đặt một con cờ đen lên trên.
"Nhị Sư huynh."
Theo tiếng nói buông ra, mỹ phụ từ ngoài phòng đi vào, vòng qua cái bàn trước mặt lão giả, đi tới đối diện lão, sắc mặt tràn đầy bất đắc dĩ: "Nhị Sư huynh, người thừa kế Đại Sư huynh lựa chọn, đi đến cấm địa Ngũ Huyền Sơn."
"Cấm địa?" Khẽ nhíu mày, lần này Ngũ Huyền Lão Nhân đặt một con cờ màu trắng xuống, "Năm đó, tiểu tử Hỏa Thần kia cũng đi qua cấm địa, cuối cùng vẫn còn bị người ta đánh gần chết ở chính chỗ này, ha ha…"
Im lặng trợn trắng mắt, mỹ phụ hận không thể lão đầu tử này lên hung bạo một trận.
"Hỏa Thần thì thế nào, đều là người huynh lựa chọn, huynh cần thiết phải vui sướng khi người gặp họa sao? Ở cấm địa không thể so những địa phương tầm thường khác, vật phẩm ở trong không gian nơi đó cũng không có tác dụng, trong đó bao gồm Không gian giới chỉ, còn có Thanh Minh Phủ, cũng chính là nói, nguy cơ nàng gặp phải là không thể tiến vào trong Thanh Minh Phủ, huống chi, tiểu nha đầu này đã trêu chọc quá nhiều kẻ địch."
"Ta nhớ, Đại Sư huynh từng nói qua, trong tay tiểu nha đầu kia nắm giữ tứ thú Bạch Hổ, Chu Tước, Thanh Long, Huyền Vũ phải không?" Lão giả khẽ ngẩng đầu lên, thở dài một hơi, nói, "Tứ thú này, bao gồm Kỳ Lân, đều là chủng tộc tồn tại từ thời kỳ đầu lúc Thiên Địa kiến tạo, đáng tiếc đến nay, chỉ có Kỳ Lân bộ tộc vẫn còn truyền thừa như cũ, tứ thú còn lại đã gần như tuyệt chủng, năm đó, lão tổ tông của tứ thú này, từng lưu lại một ít đồ vật tại cấm địa Ngũ Huyền Sơn, cũng thay ta trông nom, đây cũng là vì sao lúc đầu ta có chủ ý muốn vào ở Ngũ Huyền Sơn."
Há to miệng, cuối cùng mỹ phụ vẫn là không nhiều lời nữa, nhưng giữa hai lông mày vẫn hiện lên một chút lo lắng.
Ba sư huynh muội bọn họ, mỗi người đều có đặc điểm riêng, mỗi người đều có tính tình khác nhau.
Đại Sư huynh là người điên cuồng, thường xuyên làm một vài chuyện mà người khác không làm, hành tung bất định, có lúc thậm chí cả trăm năm cũng không thấy tung tích của huynh ấy đâu.
Nhị Sư huynh suy nghĩ sâu xa, tâm trí kiên định, mưu trí phi phàm, là người thủ tín, vì một cam kết năm đó, không tiếc lưu lại mấy trăm năm ở Ngũ Huyền Sơn, vì tương lai của Hỏa Thần, chưa từng ra tay cứu lấy tánh mạng của hắn lần àno, dù là Hỏa Thần gặp phải nguy cơ về tính mạng…
Tiểu sư muội tâm địa thiện lương, không nhìn xa trông rộng, người thừa kế bà đã từng chọn trúng kia, cũng chính là chủ nhân đầu tiên của Thanh Minh Phủ gặp phải nguy cơ thì chưa từng nhịn được mà ra tay cứu giúp, đến nỗi người nọ không thể trưởng thành tốt, cuối cùng vẫn là không sánh bằng người kế nhiệm Hỏa Thần.
"Ai, hi vọng nàng có thể vượt qua tràng nguy cơ này." thở dài một hơi, mỹ phụ nhìn về phía đám mây trắng ngoài phòng, nói một câu sâu xa.
Cấm địa Ngũ Huyền Sơn, chẳng phân biệt được ban ngày, một năm bốn mùa đều là đêm tối, không thấy một chút ánh sáng nào, khắp nơi lộ ra nguy hiểm quỷ dị, thậm chí có chứa một luồng cảm giác bị áp bức làm cho không người nào có thể thở dốc.
Từng có người hoài nghi, có phải Ngũ Huyền Thánh Trì trong truyền thuyết liền ở tại cấm địa không, đáng tiếc tất cả cường giả vào cấm địa, đều chưa từng tìm thấy được Ngũ Huyền Thánh Trì, có thể thấy được là Ngũ Huyền Lão Nhân dùng danh nghĩa cấm địa để lừa dối mọi người.
Mà ở trong chốn cấm địa này, không thể dùng pháp bảo không gian, vì vậy trước khi bước vào cấm địa, tất cả mọi người chuẩn bị chu đáo thật tốt, đều lấy ra vũ khí và đan dược trong không gian giới chỉ.
"Chư vị, chúng ta đã đến cấm địa Ngũ Huyền Sơn, kính xin các vị nhất định không thể buông lỏng cảnh giác." Thần sắc lão giả hoàng y nghiêm túc, quay đầu lại há mồm rống to với mọi người sau lưng.
Lúc này trong cấm địa, trừ bọn họ ra, còn có một vài cường giả đến từ những thế lực khác.
Làm sao những cường giả này lại không biết Đệ Nhất Mỹ Nhân Thiên Lạc Bình Nguyên, Tần Dao Tần gia. Cho nên, lúc nhìn thấy mọi người tới, tất nhiên bọn họ cũng đã đoán ra được người dẫn đầu Tần gia.
"Đại Trưởng lão Tần gia, còn có Tần Dao tiểu thư, sao các ngươi lại tới cấm địa?"
Với Dạ Nhược Ly mà nói, giọng nói này không thể quen thuộc hơn được nữa, thân thể nàng không nhịn được run lên, hít sâu một hơi, áp chế lửa giận mãnh liệt trong nội tâm, lạnh nhạt đưa mắt nhìn người vừa tới.
Lão tổ tông Âu Dương gia tộc, cho dù có hóa thành tro, nàng quyết sẽ không thể quên lão ta!
Ngẩng đầu liếc nhìn Âu Dương Phong, Tần Dao chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, cũng không có bao nhiêu khách khí với lão gia hỏa này.
"Âu Dương Phong đại nhân, thật là đã lâu không gặp!" Lão giả hoàng y chắp tay ôm quyền, ý cười đầy mặt nói, "Ngài cũng tới chốn cấm địa này sao? Không biết chúng ta có thể cùng đồng hành không?"
Lão gia hỏa này tới đây, nếu như mời vào trong đội ngũ, nguy hiểm liền ít đi một phần…
"Ha ha, như vậy quá tốt, trong cấm địa có rất nhiều thiên tài dị bảo, ta cũng chỉ là tới thử vận khí một chút thôi." Cười to hai tiếng, Âu Dương Phong quét về phía đội ngũ phía sau Tần gia, trong mắt xẹt qua một tia khiếp sợ.
Mặc dù người Tần gia không có Thần Hoàng cường giả, lần này bọn họ lại chiêu mộ không ít người, xem ra không thể không thận trọng một chút.
Từ đầu đến cuối, Âu Dương Chi Nặc chỉ là lẳng lặng đi theo phía sau, dù là nàng ta ghen tỵ với nhiều nữ tử có liên quan với Liễu Vân Phong, nhưng lại không có bất kỳ lòng ganh tỵ với Tần Dao.
Tần Dao quá hoàn mỹ, nàng ta thấy mình không thể sánh bằng, thì làm sao sẽ ghen tỵ nàng ta chứ?
Huống chi, nàng ta biết Tần Dao không thích Liễu Vân Phong, Liễu Vân Phong cũng không thích Tần Dao, vì vậy cũng không thể nói Tần Dao là tình địch của nàng ta, nàng ta tin rằng, Tần gia nhất định sẽ giải trừ hôn ước với Liễu gia.
Chủ yếu nhất chính là, nàng ta nghe nói, gần đây Tần gia đang tìm một nam tử, chắc chắn nam tử kia là người Tần Dao ái mộ.
Có Âu Dương gia tộc gia nhập, đường đi đơn giản hơn nhiều, cho dù có rất nhiều hung thú hung mãnh cường hãn trong cấm địa, nhưng dưới sự công kích của nhiều Thần Hoàng, cũng không có vẻ quá mức khó khăn.
Vì vậy, ngược lại Dạ Nhược Ly vui vẻ nhẹ nhõm, huống chi với thực lực của nàng, không xuất khôi lỗi ra thì cũng không có bao nhiêu tác dụng.
"Nơi này chính là chỗ sâu trong cấm địa sao?" Tần Dao khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, "Vì sao chúng ta đi đến chỗ sâu, cũng chưa từng phát hiện tung tích của hắn? Chẳng lẽ hắn đã rời đi?"
Tần Dao vừa định hạ lệnh để mọi người lùng tìm, nhưng cũng đúng vào lúc này biến cố đột nhiên phát sinh…
"Ầm!"
"Ầm ầm!"
Long trời lở đất, tứ đạo quang mang xuyên thấu mặt đất, trực tiếp che kín bầu trời hắc ám, phảng phất như là để toàn bộ hắc ám đều chiếu rọi ra ánh sáng, tản ra tia sáng chói mắt.
"Này… Nơi này xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Mọi người đều sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở trong cấm địa.
Ngay trong lúc mọi người còn nghi ngờ, trong lồng ngực Dạ Nhược Ly bắn ra tứ đạo quang mang, bốn người Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ lại phá vỡ hạn chế không thể sử dụng pháp bảo không gian trong cấm địa, tự động rời khỏi Thanh Minh Phủ.
Lúc trước Phong Thần có thể rời khỏi, là Linh Đồng đưa bọn họ ra ngoài, hôm nay tứ thú cũng tự động xuất hiện…
"Là hắn!" Trong khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Hổ, Âu Dương Chi Nặc siết quả đấm thật chặt, trong mắt không hề che giấu chút phẫn nộ nào, "Lão tổ tông, hắn chính là huyền thú trong tay tiện nhân kia, cho nên, cái người quái dị mặc bạch y kia chính là tiện nhân giết Âu Dương Thiên lúc trước, trong tay còn nắm giữ vài thanh thần khí."
Nghe được lời Âu Dương Chi Nặc nói, Tần Lạc đột nhiên nhảy lên: "Cái gì? Nàng chính là tiện nhân kia? Hừ, tiện nhân chết tiệt, ngươi lại dám đả thương ta, còn cướp lấy không gian giới chỉ của ta, lần này ngươi xong đời rồi, ha ha ha!"
Lập tức, tất cả ánh mắt đều tề tụ vào trên người Dạ Nhược Ly, trong mắt đều có chứa tham lam rất rõ ràng.
Đây chính là thần khí, nếu như mình có thể đạt được, lực chiến đấu tuyệt đối sẽ tăng lên rất nhiều.
Lúc này, bốn người đang đắm chìm trong trong tứ đạo quang mang, giống như là sống lại, bọn họ đều có một loại cảm giác thay da đổi thịt, thậm chí còn có một cỗ lực lượng cường đại mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể.
Bốn người cảm nhận được, nếu mình hấp thu xong những lực lượng này, thực lực tuyệt đối sẽ lớn mạnh vượt bậc.
Một lúc lâu sau, quang mang chậm rãi tiêu tán, bỗng nhiên, bốn người hóa thành tứ đạo quang mang, bị cưỡng ép kéo về trong Thanh Minh Phủ.
Thiên địa lại trở về yên tĩnh, phảng phất như chưa từng xảy ra cái gì…
Dạ Nhược Ly cũng không hiểu được tới cùng là chuyện gì đã xảy ra, lúc nàng xoay người lại, nhìn thấy tham lam rõ ràng trong mắt mọi người, tâm khẽ trầm xuống, nàng biết sự tình có chút không ổn.
"Giao nộp thần khí cho chúng ta!"
Lên tiếng đầu tiên chính là một Thần Hoàng xa lạ, chỉ thấy khóe miệng hắn ta hàm chứa nụ cười lạnh, chìa bàn tay về phía Dạ Nhược Ly, nói như đương nhiên: "Lẽ ra thần nên thuộc về sở hữu của mọi người, một mình ngươi có nhiều thần khí như vậy, chẳng phải là không thể phục chúng sao?"
Ánh mắt chợt lóe lên, Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng: "Hắn nói ta có thần khí, các ngươi lại dễ dàng cho rằng ta thật sự có sao? Nếu ta thật sự nắm giữ thần khí thì hắn lại làm sao thật sự nói cho các ngươi biết."
Sắc mặt trầm xuống, Âu Dương Phong âm lãnh liếc nhìn Dạ Nhược Ly một cái: "Chư vị, chớ để nữ tử ngăn cản, là có hay không có, sau khi đoạt lấy không gian giới chỉ của nàng liền biết."
Lão ta vừa dứt lời, liền có một bóng người lao nhanh về phía Dạ Nhược Ly.
Ra tay chính là Đại Trưởng lão Tần gia, một Thần Vương đỉnh phong, dù sao đối mặt với thần khí, không thể nào thờ ơ không chút động lòng được, mặc dù là giả thì bọn họ cũng không thua thiệt, không phải sao?
Sắc mặt Dạ Nhược Ly khẽ sắc, lui về phía sau hai bước, đúng lúc này, bàn tay của lão giả hoàng y đã đến trước mặt nàng, hung hăng đánh về phía lồng ngực của nàng…
Mọi người bên trong Thanh Minh Phủ cảm thấy được mối nguy của Dạ Nhược Ly, đều muốn tiến lên phía trước, nhưng lần này, cho dù là Linh Đồng cũng không thể đưa bọn họ ra ngoài, chỉ có thể lo lắng suống mà thôi.
"Phốc xuy!"
Phun ra một ngụm máu tươi, Dạ Nhược Ly lui về phía sau hai bước, đột nhiên, nàng ngửa mặt lên trời cười như điên: "Hôm nay, nếu như ta may mắn không chết, liền tru diệt tất cả mọi người trong gia tộc của những người có mặt tại đây, không chừa lại một người nào!"
Theo tiếng cười của nàng vang lên, trong giây lát, cuồng phong nổi lên, thiên địa biến sắc, một đầu tóc đen của Dạ Nhược Ly vũ điệu ở trong gió, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác run sợ.
"Giết nàng, nàng không có bao nhiêu năng lực, chỉ cần giết nàng, thần khí liền thuộc về sở hữu của chúng ta!"
Không biết là ai nói một câu này, lập tức, tất cả mọi người dần dần tiến tới gần Dạ Nhược Ly…
Nàng ngưng mắt nhìn mọi người đang dần dần ép tới gần mình, trong con ngươi của Dạ Nhược Ly hiện ra một phiến tĩnh mịch, bàn tay không nhịn được nắm chặt chuôi kiếm, từ trên người bộc phát ra sát khí mãnh liệt.
"Tất cả dừng tay cho ta!"
Một tiếng nói giận dữ chợt truyền đến từ chỗ bầu trời không xa.
Mọi người đồng thời quay đầu lại nhìn, vì vậy, dưới bầu trời màu đen, một bóng dáng đỏ thẳm chiếu vào trong mắt mọi người.
Hồng bào như lửa, nam tử tuấn mỹ tuyệt thế, tóc đen tung bay, trên tuấn nhan tinh xảo hoàn mỹ mang theo tức giận rất rõ ràng, trong cặp mắt phượng kia dần hiện ra hồng quang khát máu.
Trên người nam tử tản ra một cỗ khí tức y hệt như Diêm La, làm cho người ta mê muội, nhưng cũng đồng thời lại khiến người ta sợ hãi thật sâu.
Lúc này, bóng dáng của hắn lao rất nhanh, có vội vã sốt ruột rất rõ ràng…
Bên trong đám người, Tần Dao nhìn chăm chú vào nam tử ở giữa không trung, hơi ngẩn ra, trong đôi mắt đẹp thoáng qua một tia mừng rỡ, một thân cao ngạo này của nàng đã sớm giảm đi vào lúc này.
"Là hắn, hắn quả thật ở chỗ này…"