Thiên Thượng Hồng Phi

Chương 9

Hồng Phi tâm tình tốt lắm, vì thế chủ động đi đến lớp, hơn nữa trong buổi học còn hăng hái xung phong phát biểu.

 

Sau khi tan học, kéo ba ác ma trong phòng đi siêu thị ở gần trường học mua đồ, ba ác ma chính là ba ác ma, tiền xe ta trả, tiền mua đồ ngươi thanh toán, Hồng Phi nhìn xe hàng bị ba tỷ tỷ không biết kiềm chế ném vào không biết bao nhiêu đồ ăn vặt, lệ rơi đầy mặt.

 

Đợi cho đến lúc ăn xong bữa chiều trở về phòng ngủ, đã là 20:00

 

Nhớ tới hình ảnh thê thảm của Quả Táo Của Hera, Hồng Phi tạm thời bỏ qua oán niệm túi tiền của mình bị vét sạch, phi thường khoái trá nhập vào mật mã, login vào trò chơi.

 

Hồng Phi phỏng chừng đã coi nhẹ nhân phẩm Quả Táo Của Hera, nguyên bản nghĩ nàng ta nhiều nhất cũng chỉ bị bạo vài món trang bị cực phẩm, thiệt hại khoảng mấy triệu mà thôi. Không nghĩ tới vừa login đã được người ta báo cho biết: Quả Táo Của Hera tên hồng giống như quả cà chua, trải qua sự tính toán chuẩn xác còn nhanh hơn máy tính của Thần Phong Nhất Thụ sama, muốn tẩy bạch, trừ phi 24/24 không logout, hơn nữa phải giết quái vật cấp 70 suốt một tuần. Hồng Phi mới vừa orz mọt chút, còn chưa kịp chế nhạo Quả Táo Của Hera, thì một tin tức lại tiếp tục truyền đến: Quả Táo Của Hera vừa rồi ở toạ độ 141,311 bị bạo một kiện Nghê thường vũ y.

 

Nghê thường vũ y với bộ Athena của Hồng Phi trước kia là trang bị có cùng cấp bậc, bất quá chỉ phù hợp với nữ dị sĩ, thợ rèn và cung tiễn thủ, bộ quần áo này tuy không thể so được với bộ Athena của Hồng Phi mà toàn sever chỉ có ba bộ, nhưng bấm tay mà tính, cho đến giờ mới chỉ có 10 bộ mà thôi. Một kiện y phục như vậy, giá cả ít nhất cũng lên tới tiền triệu. Hơn nữa Quả Táo Của Hera vừa mới khảm vào đó hồng bảo thạch cấp 5, tất nhiên đáng giá hơn.

 

Hồng Phi cười đến đắc ý.

 

Bất quá không bao lâu, liền không thể cười được nữa.

 

[Mật ngữ][Ly Thương Chi Tuyết]: Đến đây.

 

Hồng Phi cọ xát tiểu móng vuốt, đánh ra một hàng chữ.

 

[Mật ngữ][Tiểu Tước Ưu Thương]: Ân, ngày hôm qua mất điện.

 

[Mật ngữ][Ly Thương Chi Tuyết]: Hệ thống điện lực tồi vậy sao?

 

[Mật ngữ][Tiểu Tước Ưu Thương]: …..

 

[Mật ngữ][[Ly Thương Chi Tuyết]: Hiện tại sẽ không đứt mạng nữa chứ?

 

[Mật ngữ][Tiểu Tước Ưu Thương]: Có lẽ, có thể, hẳn là…

 

[Mật ngữ][Ly Thương Chi Tuyết]: Vậy tiếp tục vấn đề ngày hôm qua.

 

Nguyên bản tưởng rằng kẻ luyện cấp cuồng như Ly Thương Chi Tuyết chính là người lãnh đạm không thích nói chuyện, không nghĩ tới hắn chẳng những phúc hắc lại còn bá đạo.

 

[Mật ngữ][Ly Thương Chi Tuyết]: Ta không tìm lão bà trong trò chơi.

 

[Mật ngữ][Tiểu Tước Ưu Thương]: Biết biết.

 

[Mật ngữ][Ly Thương Chi Tuyết]: Bất quá thiếu một người hầu, thế nào, muốn hay không?

 

Người —- hầu—–?

 

Hồng Phi ở trò chơi đều là muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, bất kể là lúc nào, đều có nhiều người chơi muốn kết bạn với nàng,tổ đội cùng nàng, tất cả đều kêu nàng là Hồng Phi nữ thần, Hồng Phi đại nhân, Hồng Phi sama, hiện tại có một kẻ cao ngạo nói với nàng, muốn nàng làm người hầu của hắn?

 

Được rồi, cũng phải nói thêm, hiện giờ Hồng Phi đại nhân của chúng ta chỉ là một acc nhỏ, là Tiểu Tước Ưu Thương chưa đến cấp 40, nhưng sự kiêu ngạo của đại thần, tôn nghiêm của đại thần còn lại lúc trước, nàng như thế nào chấp nhận?

 

Vì thế phi thường quyết đoán đánh hai chữ: Cự tuyệt.

 

Nhưng còn chưa kịp gởi đi, tẩm thất ba ác ma lão Đại cùng lão Tam liền phi thường không phúc hậu kéo nàng ra ngoài. Mà lão Nhị, ngồi ở vị trí của Hồng Phi, vừa nhìn dáo dác, vừa cười ha ha khống chế con chuột, nghĩ muốn đem tên chim nhỏ ưu thương đổi thành quạ đen ưu thương.

 

“Làm cái gì a? Bổn tiểu thư còn đang vội, đừng cản trở ta chơi game?”

 

“Hừ? Chơi game quan trọng hơn chung thân đại sự?”

 

“Chung thân đại sự?” Hồng Phi thần tình kinh ngạc, lại vừa xảy ra chuyện gì a?

 

“Đi ra ngoài sẽ biết.”

 

Hồng Phi đẩy cửa, đứng ở ban công trước phòng ngủ, rất nhanh nghe được một trận thanh âm chát chúa. Hướng dưới lầu nhìn lại, ở dưới ánh đèn huỳnh quang chói mắt, thế nhưng phát hiện một sinh vật giống đực đang ôm đàn ghi ta diễn tấu.

 

Người nọ thấy Hồng Phi đi ra, ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, cười một cái, lộ ra chiếc răng nanh trắng ởn.

 

Nghe được vài giây, Hồng Phi liền biết rõ giai điệu.

 

Là Canon*

 

Nhớ ngày đó nàng trong lễ kỷ niệm thành lập trường dùng đàn vi-ô-lông diễn tấu một khúc Canon vô cùng du dương, hấp dẫn vô số ong bướm, chỉ tiếc bọn họ đều bị nàng cự tuyệt, hiện tại dùng ghi ta ở dưới lầu của nàng biểu diễn Canon , là vô ý, hay là….

 

“Uy” Hồng Phi nhịn không được hỏi “Ngươi đến đây đá quán sao?”

 

Lão đại cùng lão Tam ở một bên ước chừng rớt con mắt, nữ nhân này khuyết tâm khuyết nhãn hay là thiếu não a, người kia chẳng qua là theo đuổi ngươi có được không?

 

“Ngô…” Nam nhân dưới lầu nghe nàng nói như vậy liền ngẩn người, bất quá lập tức khôi phục lại, cười hì hì nói “Coi như là vậy đi….bất quá chúng ta thử tài cao thấp một lần? Nếu ta thắng, ngươi làm bạn gái ta.”

 

Phía sau, mặc kệ là trên lầu hay dưới lầu, người kéo đến đã đông nghịt, tất cả đều chăm chú nhìn hai nhân vật phong vân trong trường học.

 

Hồng Phi rõ ràng đỏ mặt, mọi người đều nghĩ nàng thẹn thùng, không nghĩ tới cô nàng giận đến đỏ mặt “So thì so, còn sợ ngươi thế nào.”

 

Nói xong, nhanh chóng từ trong phòng ngủ lấy ra một cây vi-ô-lông, đối với tên dưới lầu nói “Canon? Bắt đầu đi. đừng tưởng ta sợ ngươi.”

 

Âm nhạc kích động lại vang lên,bất quá lần này là do cây vi-ô-lông phát ra, Hồng Phi diễn tấu thật sự mau, ngón tay ở trên dây đàn nhảy múa, nàng rất chăm chú, giống như đắm chìm vào thế giới của riêng mình.

 

Người nọ thấy Hồng Phi đàn đến mê mẩn, ở đoạn tiếp theo, cũng ôm đàn ghi ta cùng nàng diễn tấu.

 

Rốt cuộc kết thúc một khúc,trong tiếng vỗ tay hưng phấn của tất cả mọi người, Hồng Phi mở mắt.

 

“Tiết thứ nhất, sai 2 âm, tiết thứ 2, sai 1 âm. xem ra, là người thua.”

 

Người nọ thấy Hồng Phi chỉ ra khuyết điểm của mình, cũng không tỏ vẻ tức giận, dù vậy vẫn ung dung nhìn nàng. Hồng Phi vốn có chút tức giận, bất quá sau khi nhìn thấy ánh mắt thâm thuý như sao trời của hắn, không khỏi tiếng lòng vừa động.

 

Nhịn không được, lại hỏi một câu buồn cười “Ta nói, người thích ta khi nào?”

 

Nàng không phải kẻ ngốc, người ta theo đuổi nàng, nàng như thế nào không nhìn ra? Chẳng qua khuôn mặt tươi cười không coi ai ra gì của người đó làm cho nàng không nhìn ra hắn có chút thật lòng nào mà thôi.

 

“Trong tiệc liên hoan buổi tối của tết âm lịch năm trước.”

 

Năm trước? Tiệc liên hoan? Hồng Phi nghiêng đầu suy nghĩ.

 

Đột nhiên cả người khựng lại, nụ cười trên mặt đông cứng.

 

Lần liên hoan dó, nàng cùng mấy tỷ tỷ trong phòng đứng lên diễn vở Hồng Lâu Mộng. Mà nàng, vì khuôn mặt xinh đẹp, bị một đám nữ nhân ghen tị bắt diễn vai già Lưu….

 

“Hừ! Quả nhiên đến đá quán.”

 

“Binh” một tiếng. Hồng Phi đóng sập cửa đi vào trong phòng.

 

Nữ diễn viên vừa đi, tiếp tục diễn cũng chẳng có ai xem, mọi người ai về phòng nấy.

 

“Tốt lắm tốt lắm, mau thu đèn pin lại di, chiếu nữa ta chói mắt.”

 

Cảnh tượng chiếu đèn hoành tráng lúc nãy, thực ra dùng đèn pin để làm….

 

“Lão đại.”

 

Lúc này từ trong bụi hoa nhảy ra mấy người, đi đến bên cạnh nam sinh kia.

 

“Vì cái gì không nói cho nàng biết ngươi mới học ghi ta một tháng? trình độ làm sao mà giỏi ngay được.”

 

“Thua chính là thua, không cần kiếm cớ.”

 

Không khó coi, một chút cũng không khó coi, chỉ cần làm cho nàng chú ý, một chút khó coi cũng chẳng sao.

 

Người trước mắt này, đệ nhất soái ca của hệ kiến trúc không muốn tìm bạn gái thì thôi, nhưng lại gây cản trở nghiêm trọng trong việc tìm bạn gái của ba huynh đệ trong phòng. Không phải hắn cướp nữ nhân huynh đệ nhìn trúng, mà là tên xuất quỷ nhập thần này thường Vô Thanh Vô Tức xuất hiện ở nơi bọn họ ước hội, hơn nữa luôn phi thường ‘không cẩn thận’ làm cho người ta chú ý đến sự tồn tại của hắn, sau đó phóng ra một ánh mắt ai oán… Còn đối với nữ sinh, điều này làm cho bọn họ cảm thấy một nam tử anh tuấn tiêu sái như vậy đến nay chưa tìm được bạn gái, nguyên nhân chỉ có thể là do hắn đối nam tử có hứng thú. Hơn nữa ánh mắt bi ai của hắn làm bọn họ cảm nhận được bản thân đã đoạt lấy… người trong lòng. ở hiện đại, thời điểm mà bl phổ cập rất nhanh, các nàng tình nguyện không có bạn trai, chứ không muốn chen chân vào giữa đôi bl này, trăm phương ngàn kế, tốt nhất là nên tránh xa bọn họ….

 

Bởi vậy, thời điểm biết được người trong lòng của tên biến thái vô lương này, huynh đệ cùng phòng bọn họ chỉ thiếu nước đốt pháo ăn mừng. Chẳng qua, hành động theo đuổi lãng mạn như vậy lại bị phá hư, như thế nào không làm cho người ta rơi lệ đến bình minh.

 

“Đi thôi.”

 

“Lão đại, ngươi định từ bỏ?”

 

“Ai nói? Khó tìm được nữ hài tử nào thú vị như vậy.”

 

***

 

Hồng Phi đi đến chỗ ngồi của mình, nghĩ vừa rồi không trả lời Ly Thương Chi Tuyết, hắn có nghĩ mình lại bị đứt mạng hay không.

 

Mà khi nàng nhìn thấy non xanh nước biếc cùng với nhân vật phong lưu tiêu sái, lại nhịn không được thiếu chút nữa hôn mê.

 

Chỉ thấy phía trên danh tự Tiểu Tước Ưu Thương, rõ ràng có một hàng chữ: Người hầu của Ly Thương Chi Tuyết.

 

Trong trò chơi thiên đại này, không chỉ có hệ thống phu thê, còn có quan hệ chủ tớ. Khi phu thê cùng nhau luyện cấp, có thể gia tăng 10% kinh nghiệm. Mà khi chủ tớ luyện cấp, người hầu kinh nghiệm giữ nguyên, mà chủ nhân được tăng 20% kinh nghiệm.

 

Vì sao a… nàng mới rời đi có 10 phút, lại biến thành người hầu của kẻ khác, nàng còn mặt mũi nào nữa.

 

“Là ai là ai?” Hồng Phi tiểu vũ trụ bùng nổ.

 

Lão Nhị một mình ở trong phòng không có chứng cứ ngoại phạm, trực tiếp bị coi là huynh thủ.

 

“Lão tứ…”

 

“Ta đối đãi ngươi không tệ, ngươi hãm hại ta…. 55555.”

 

“Ai bảo trò chơi này không thể đổi tên, nguyên bản ta chỉ muốn đem cái tên chim nhỏ ưu thương đổi thành quạ đen ưu thương, nhưng tìm nửa ngày không được, nên đành chấp nhận thỉnh cầu của tên kia.”

 

“Ta mặc kệ, tôn nghiêm của ta, kiêu ngạo của ta, trả lại cho ta trả lại cho ta.”

 

“Lão tứ.” Lão Đại đi ra hoà giải “Ly Thương Chi Tuyết, cấp bậc đứng hàng thứ nhất toàn sever, làm người hầu của hắn, so với làm lão bà của tên Thiên Hạ Huyền Ca rác rưởi kia thì mạnh hơn nhiều, huống hồ ngươi chỉ là tân nhân, không ảnh hưởng a. Hơn nữa nếu làm tốt, gần quan sẽ được ban lộc, nói không chừng ngươi sẽ dụ dỗ được Ly Thương Chi Tuyết, vậy sự nghiệp báo thù của ngươi không phải đã xong rồi sao.”

 

“Thật sự?” Hồng Phi đình chỉ xúc động, giống như con mèo nhỏ đáng thương nước mắt đầm đìa nhìn lão Đại.

 

“Thật.” Biểu tình chém đinh chặt sắt… đương nhiên trong lòng cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.

 

“Được rồi, người hầu thì người hầu.” Hồng Phi rốt cuộc chấp nhận sự thật “Bất quá…” Nàng chỉ chỉ lão Nhị “Về sau ngươi không thể sai ta, ngược ta, đối với ta gào thét. Chỉ ta mới có thể sai ngươi, ngược ngươi, gào thét ngươi.”

 

Ly Thương Chi Tuyết giống như bề bộn công việc, sau khi nhận Hồng Phi làm người hầu liền logout, cho nên thời điểm Hồng Phi ngồi trước máy tính, hắn đã ở trạng thái offline, bất quá miễn cho Hồng Phi cảm thấy xấu hổ.

 

Giữa trưa ngày hôm sau, Hồng Phi nghĩ Ly Thương Chi Tuyết sẽ không online vào buổi trưa, thế nên lặng lẽ login. Nhưng lúc máy tính đăng nhập vào trò chơi, ngay lập tức hiện lên một dòng tin nhắn.

 

“Truyền tống đến bên ta, có lễ vật tặng ngươi.”

 

“Trong hành trang của ngươi có hảo hữu truyền tống trục không, cho ngươi 100 cái.”

 

Ký tên: Ly Thương Chi Tuyết.

 

Vì sao a…. Hồng Phi liền rơi lệ, thuận tiện dùng ánh mắt giết người bắn về phía lão Nhị.

 

Lão Nhị nguyên bản đang sửa móng tay, nhận thấy ánh mắt sát nhân của Hồng Phi, liền lấy tốc độ nhanh như gió vọt tới bên cạnh Hồng Phi, phi thường nịnh nọt nói với nàng “Tiểu Phi Phi, không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ngươi xem, hiện tại các ngươi gần như vậy, ngươi có thể lấy sắc đẹp câu dẫn hắn.”

 

Tức giận trả lời: “Hắn chưa từng nhìn thấy diện mạo của ta.”

 

“Vậy lấy giọng hoàng oanh ra dụ dỗ hắn.”

 

“Không mở miệng tán gẫu.”

 

“Ách… lấy khí chất nữ vương thụ của ngươi chinh phục hắn.”

 

“Đi.” Một cước đá văng lão Nhị, Hồng Phi vừa tức vừa buồn cười “Ngươi mới là nữ vương thụ, cả nhà người là nữ vương thụ.”

 

*Canon cung Rê trưởng (tên gốc Kanon und Gigue in D-Dur für drei Violinen und Basso Continuo) nghĩa là Bản luân khúc cung Rê trưởng cho ba đàn vĩ cầm và bè trầm đánh số; cũng được biết đến trong tiếng Việt qua các tên Canon hay Canon in D) là một trong những bản nhạc nổi tiếng nhất của Johann Pachelbel. Nó được viết vào khoảng năm 1680, thời kỳ Baroque, như là một bản nhạc giao hưởng dành cho ba đàn vĩ cầm và bè trầm đánh, nhưng sau đó được hòa âm nhiều kiểu dành cho đồng diễn.

back top