Ngoài ra còn có một người mà Âu Dương chọn ra từ trong số những người được bồi dưỡng của tòa soạn, phụ trách vị trí đặc biệt trong trụ sở của Hoàng Gia báo ở Đông Kinh: Lí Dật Phong. Tên tiểu tử này rất hoạt bát và lanh lợi, vốn là một tiểu nhị trong hiệu thuốc, nhưng khả năng ghi nhớ lại vô cùng tốt, Hiệu thuốc có hơn trăm vị thuốc đông y đặt lộn xộn vô tổ chức, chẳng theo một thứ tự nào cả. Nhưng chỉ sau ngày thứ ba thì hắn đã có thể bốc không sai bất kì một loại thuốc nào, tuy không thể nói là thiên tài, nhưng cũng có thể xem là một nhân tài.
Âu Dương đứng dậy cười lớn và nói:
"Bản quan chính là một quan Văn lục phẩm, nhưng hôm nay ở bên này cũng có vài vị đều là các đại nhân lục phẩm cả. Chỉ có điều, bản quan tuy chỉ là một phó chủ khảo, nhưng Tưởng đại nhân và Trương đại nhân đều rất coi trọng bản quan, cho nên bản quan cũng có thể được xem là một quan chủ khảo rồi. Phải nói trước một tiếng, nếu như không biết chữ thì hãy biết điều mà rời đi càng sớm càng tốt. Không thì đừng trách bản quan vô tình."
Các hán tử tham dự Soái cử đều không có chút động tĩnh:
Vấn đề nhỏ đầu tiên: giả dụ ở một nơi nào đó, như Đông Kinh chẳng hạn, bị mười vạn kị binh vây quanh, ngươi tự mình dẫn theo năm vạn bộ binh của cấm vệ quân đến cứu viện, ngươi sẽ áp dụng phương thức cứu viện nào. Trước mặt các ngươi có bàn, có bút, có giấy, có bản đồ xung quanh Đông Kinh mà Âu Dương ta đã sơ lược từ trong các loại binh thư như Binh Pháp Tôn Tử.v..v, có tính sát thực."
Âu Dương bổ sung:
"Quân tình cấp bách, tình hình Đông Kinh hết sức nguy ngập, khoảng cách giữa các ngươi và Đông Kinh chỉ có nửa ngày đi đường.
Thời gian để cho các ngươi suy nghĩ không có nhiều, trong thời gian nửa nén hương bắt buộc phải có đáp án, châm hương."
Âu Dương ngồi xuống, Xung Sư Trung ở bên cạnh liền nói:
"Đề thi này của đại nhân vô cùng hợp lý. nhưng mà năm nghìn bộ binh thì hình như là...
"Đương nhiên là chẳng có cách nào cả. Vấn đề này vốn dĩ không hề có một đáp án chuẩn xác. Hạ quan chỉ là muốn xem tính khí của bọn họ thế nào mà thôi.”
Âu Dương cười lớn và nói:
"Có bại trận cũng phải bại cho dễ coi một chút."
Trương Huyền Minh ở bên cạnh cùng nói:
"Âu hiền đệ nói không hề có đáp án chuẩn xác, vậy thì phán định như thế nào?"
Bình thường hắn vô cùng nho nhã, khoan thai lễ độ, ai cũng không nghĩ rằng tên này giết người lại giống như giết một con gà vậy.
"Quay về thôi Trương huynh. Vì cho dù quyết sách của người làm Soái có đúng hay sai, thì nhất thiết phải cho ra một quyết sách. Mấu chốt của đề này chính là trong thời gian ngắn nhất bọn họ có thể đưa ra phán đoán hay không. Hơn nữa Âu Dương hiểu rõ chiến lược điều chỉnh tốt đội ngũ trong chiến tranh kháng Nhật, có trốn hay là chiến gì thì cũng đều có kiến giải cả. Sợ nhất chính là chủ Soái do dự không quyết. Kết quả là chiến cũng không có chiến, cuối cùng là phải tháo chạy vội vàng, chi bằng hãy lập phương án hoàn chỉnh ngay từ đầu, đồng thời từ từ lui binh, trong tình thế xấu nhất hoàn toàn có thể tháo chạy thành công, như vậy cũng có thể xem là đã bảo toàn được lực lượng. Cho dù là tất cả đều bị chết trận, thì cũng có thể nói là đã làm tiêu hao sinh lực của quân địch. Thắng hay bại đều có cái lợi của nó cả. Duy chỉ có một điều bất lợi chính là: vừa muốn chiến mà cũng vừa muốn chạy, kết quả là sôi hỏng bỏng không.”
Trương Huyền Minh tán dương:
"Âu hiền đệ quả nhiên là người có lòng."
Nửa nén hương này là loại hương nhỏ, chứ không phải là cao hương giá mấy trăm đồng ở trong chùa, thêm vào đó ở võ đài lại có gió lớn, phút chốc đã cháy thành tro bụi. Âu Dương tính sơ qua, thì khoảng thời gian ấy đủ để cho một người bình thường viết được hai trăm chữ, mà thực tế cũng không cần phải nhiều như vậy, mười mấy chữ là đủ rồi.
Suy nghĩ mà không viết, hoặc là viết mà rất do dự thì đều bị Âu Dương đá ra ngoài cuộc, đề đầu tiên đã loại bỏ được tám mươi người.
"Âu đại nhân, người xem bài này viết quả không tệ"
"Hả?"
Âu Dương đón lấy một bài thi mà tướng quân đưa cho mình, xem xong không nhịn được cũng tán dương một tiếng. Trên bài thi ấy viết: Bốn nghìn binh lính sẽ do phó tướng chỉ huy tiến về chi viện gấp rút cho Đông Kinh. Một nghìn tinh binh còn lại sẽ di chuyển bằng đường thủy trong thời gian một ngày hoặc là nửa ngày, đánh thẳng vào phần bụng của quân địch, tập kích và đốt cháy toàn bộ lương thảo. Tráo đổi binh lính từ đầu đến cuối, xem xét tình hình mà hành động, hoặc là Bắc triều sẽ dẫn lính vây thành rời đi, hoặc là đánh vu hồi làm cho quân địch mệt mỏi, tìm điểm yếu của chúng mà tiêu diệt. Tên này quả có tài, không phải vì cả năm nghìn quân đều cùng lên thuyền, mà là vì hắn biết xung quanh đây chẳng chuẩn bị nhiều con thuyền như vậy. Dưới sự yểm trợ của bốn nghìn quân cứu viện, thì một nghìn người này không dễ gì bị bại lộ. Một nghìn tinh binh này sẽ tập kích các mục tiêu nhỏ lẻ để thu hút sự chú ý của quân địch, nhằm giảm thiểu áp lực cho phía Đông Kinh. Chỉ có điều một nghìn binh lính này không thể nào sống sót trở về được nữa.
Âu Dương nhìn tên của người viết: Hàn Thế Trung. Uhm. Không quen biết, trước kia hắn cũng đã từng xem qua tên của tất cả mọi người tham gia khoa cử, nhưng không tìm thấy Nhạc Phi, những người khác cho dù có là danh tướng đi chăng nữa, thì hắn cũng không hề quen biết. Âu Dương hỏi:
"Ai là Hàn Thế Trung?"
“Có mạt tướng”.
Âu Dương nhìn một vị mạt tướng đang bước tới. Người này chưa đầy ba mươi tuổi, thân thể cường tráng, phong độ tiêu sái, hai mắt như có thần, chân tay cũng vô cùng to khỏe và tráng kiện.
Trương Huyền Minh ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
"Tên Hàn Thế Trung này ta biết, năm Sùng Ninh thứ tư, Tây Hạ quấy nhiễu vùng biên giới, Hàn Thế Trung đã dẫn theo một trăm người tập kích địch trong đêm, chém chết năm tướng và đoạt được một Quan. Gửi kinh lược báo cáo lên trên yêu cầu bổ sung nhân lực, lại vướng phải sự nghi ngờ của Đồng Quán. Thế nhưng chỉ hai ngày sau đó, Hàn Thế Trung đã chém chết ba tướng lĩnh liên tiếp, tập kích doanh trại địch một lần, giết chết cả ngàn người. Đồng Quán bất đắc dĩ phải bổ sung cho Thế Trung một Võ phó úy. Hàn Thế Trung có thể khai cung mười thạch phi ngựa hạ tiễn, mười phát trúng bốn, năm.”
"Ta đã nói trong số năm nghìn vạn cây cỏ dại thế nào cũng sẽ có vài đóa hoa mẫu đơn mà."
Âu Dương nhe răng cười khà khà. Ở bên dưới, Hàn Thế Trung thấy thế liền không khỏi rét lạnh. Xem ra nụ cười của mình cũng quá quỷ dị rồi đi. Có ý gì đây? Âu Dương ra hiệu:
"Ngồi đi".
"Vâng!"
Hàn Thế Trung liền ngồi xuống.