Triệu Ngọc ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:
"Bồi thường thiệt hại cho người bị thương thì không có vấn đề gì, về phần giam vào ngục thất với đánh mấy hèo thì ta nghe nói trong luật pháp Đại Tống có trách trượng pháp."
"Uhm! Có thì có thật. Nhưng mà...."
Cam Tín chỉ vào Tiểu Thanh và nói:
"Đơn cử là vị quận chúa này, chống người thi hành công vụ, lại còn đả thương mệnh quan triều đình. Theo pháp luật của Đại Tống, có thể bị khép vào tội tạo phản. Đương nhiên nếu vị này đúng là quận chúa, không coi bách tính ra gì thì thôi đi, nhưng đả thương đến mệnh quan triều đình thì ít nhất cũng phải bị giao đến cho Đại Nội trách phạt, Đại Nội cũng phải có công văn nói rõ kết quả cho huyện Dương Bình."
"Đại nhân, người đang làm gì vậy hả?"
Giọng của Triển Minh từ bên ngoài truyền vào trong. Trán Cam Tín mướt mồ hôi, Triển Minh ơi là Triển Minh, ngươi đến thật chẳng đúng lúc gì cả.
"Âu Dương, khanh đi ra đây cho ta."
Triệu Ngọc ngây ngốc ba giây, sau đó liền nổi giận, giận, vô cùng tức giận.
"Ai zô, đến rồi đây.!"
Âu Dương bê mông bước vào hành lễ:
"Vi thần tham kiến Bệ hạ, không biết Bệ hạ đến nên không kịp ra nghênh đón, mong người thứ tội."
"A...."
Cam Tín hoảng sợ, người này thế nào mà lại là Hoàng Đế. Cái tên đại nhân chết tiệt, giết người không đền mạng mà, đến mình mà hắn cũng lừa. Cam Tín vội vàng chắp tay và nghiêng mình hành lễ:
"Cam Tín bái kiến Bệ hạ."
"Uhm!"
Triệu Ngọc bước đến vị trí chủ đường, ngồi xuống, gõ kinh đường mộc một cái rồi quát lớn:
"Còn không mau cởi trói."
Âu Dương vội nói:
"Cởi trói, cởi trói, ha ha! Vi thần vốn dự định đến Mai Điền, quên chút đồ nên mới quay về lấy, không ngờ lại có diễm phúc thấy được long nhan, thật là vô cùng may mắn."
"Hừ! Khanh nghĩ ta sẽ tin mấy lời quỷ quyệt của khanh sao? Khanh...."
Triệu Ngọc vẫn còn chưa nói hết, Âu Dương đột nhiên ôm bụng và nói:
"Ai ya!"
Sau đó liền ngả lăn quay xuống nền nhà, hai mắt trắng dã, tay chân giật giật, miệng thì sùi bọt mép.
Cam Tín hoảng sợ hét lớn:
"Bệnh của đại nhân lại tái phát rồi, mau dìu đại nhân đến chỗ của lang trung."
"Dạ!"
Bốn tên nha dịch vội đến đỡ Âu Dương, cùng Cam Tín chạy ra khỏi công đường.
Triệu Ngọc hết nhìn trái lại nhìn phải, trong công đường chẳng còn một ai, chỉ còn bốn người của mình ở lại nơi này như lũ ngốc. Nàng còn chưa kịp định thần lại thì bên ngoài đã có tiếng bước chân rầm rầm chạy tới, sau đó lại nghe thấy Triển Minh thét lớn:
"Phong tỏa mọi ngõ ngách, bảo đảm an toàn cho những người ở bên trong."
"Dạ!"
"......"
Triệu Ngọc trầm mặc, nàng lại nhìn ba người đang ở dưới công đường, thật là tức chết đi được mà.
.....
"***, sao Hoàng Đế lại mặc vi phục đến đây chứ."
Âu Dương sờ cằm và nói:
"Tên Triển Minh chết tiệt, xém chút nữa là đã có thể xử lí ổn thỏa rồi, không nên gọi to đại nhân như thế, không khéo sẽ biến bổn đại nhân thành tiểu nhân bây giờ."
Cam Tín ở bên cạnh mở miệng:
"Triển đại nhân chính tực, ngay thẳng. Có phải đại nhân sớm đã nhận ra người đó là Hoàng Đế rồi không?"
"Đúng vậy, cho nên mới bảo ngươi ra mặt xử lí. Người ta là người có thân có phận, làm gì mặt dày tới mức đi so đó, tính toán với chúng ta. Nhưng ta thì khác, nàng ta đặc biệt không biết xấu hổ mà đi so đo, tính toán với ta."
Điều này rất rõ ràng, ngươi bị con chó cắn một miếng, ngươi lại đi kì kèo với con chó thì ngươi thất bại chắc rồi, tất nhiên là đi so đó với chủ nhân của con chó kia. Tuy so sánh như thế này là có chút không thỏa đáng, nhưng chính là ý đó đấy.
"Đại nhân, thực sự là sẽ hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của đội Đại Nội sao?"
"Không cần nữa, lát nữa ngươi hãy bảo Hoàng Đế kí tên, nói là giấy phép đặc biệt để đội Đại Nội được tham gia thi đấu là được rồi."
Cam Tín đổ mồ hôi và nói:
"Ti chức không dám."
"Vậy thì tùy tiện gọi một tên không biết nàng ta là Hoàng Đế là được."
Ba, cánh cửa bị đá văng ra, hai tên nội thị vệ xuất hiện và nói:
"Phụng thủ dụ của Hoàng Thượng, bắt Âu Dương đến công đường, chết hay sống gì cũng phải bắt đến."
"Nữ nhân mà biết nói đạo lý thì lợn mẹ sẽ biết leo cây."
Âu Dương để lại một câu nhẹ nhàng như không rồi cùng hai tên nội thị vệ rời khỏi.
.....
"Đại nhân hết bệnh rồi sao?"
Triệu Ngọc hỏi với vẻ mặt không chút biểu cảm.
"Cái này... lúc tốt lúc xấu, liên quan đến thời tiết."
"Thôi bỏ đi, Nếu trẫm muốn so đo, tính toán với khanh chuyện nhỏ nhặt này thì khanh có mười cái đầu cũng không đủ để đền tội. Lần này trẫm mặc vi phục đến đây là muốn xem Dương Bình rốt cuộc là như thế nào. Trước kia tuy có chút hiểu nhầm, nhưng trẫm vẫn khá vừa lòng. Thế này đi, khanh là chủ nhà, khanh hãy dẫn chúng ta đi ra ngoài một chút, để tránh chúng ta phải mở miệng hỏi người ta, xấu hổ biết bao."
Âu Dương nói:
"Bẩm Bệ hạ, nếu như người muốn đi ra ngoài thăm thú, thì không có vấn đề gì, nhưng ba người này không thể xuất đầu lộ diện được. Không bỏ vào trong ngục thì thôi đi, còn bày đặt muốn đi ra ngoài cùng với vi thần... thực là có chút không thích hợp."
"Uhm? Khanh không nên làm vậy với bọn họ, lẽ nào đến Tiểu Thanh mà khanh cũng không nhận ra sao?"
Âu Dương cười khổ:
"Nhận ra chứ, chỉ có điều quốc có quốc pháp, huyện có huyện quy. Bệ hạ muốn thần dẫn người đi chơi, cái này chẳng là vấn đề gì lớn, nhưng nếu muốn thần phải dắt theo cả ba tên hung đồ này thì vi thần khó mà giải thích được."
Tiểu Thanh mở miệng hỏi:
"Sao ta lại trở thành kẻ hung đồ rồi? Ta là quận chúa đó."
"Chống người thi hành công vụ, đả thương người khác, tập kích mệnh quan triều đình."
Âu Dương nói:
"Hay là Bệ hạ cứ ở đây cùng với bọn họ đi. Dù sao thì vi thần cũng không thể đi cùng ba người này ra phố được."
Triệu Ngọc gật đầu rồi nói:
"Thôi bỏ đi, ba người các ngươi ở lại đây đi."
"Dạ!"
"Chúng ta đi!"
Ra khỏi nha môn tạm thời, Âu Dương liền phất tay một cái, một tên nha hương lập tức chạy đến, Âu Dương nói:
"Không cho phép ba người ở trong phòng kia ra khỏi cửa."
"Nếu như..."
"Hoặc là bọn họ không ra khỏi cửa, hoặc là toàn thể các ngươi phải đi sửa đường."
Hương binh lập tức nói:
"Dạ, thưa đại nhân!"
....
"Chào Âu đại nhân!"
Một gã thân hào nông thôn chắp tay làm lễ.
"Hữu lễ, hữu lễ a."
Triệu Ngọc thở dài và nói:
"Nãy giờ đi mới được bốn mươi trượng mà khanh đã nói tơi hai mươi lần không cần đa lễ rồi đấy."
"Lễ nhiều người ta sẽ không trách.... Hữu lễ, hữu lễ."
Nhìn mặt trời đã lặn xuống phía Tây, ráng chiều lộ ra nơi khoảng trời xa, Âu Dương mở miệng hỏi:
"Bệ hạ vẫn chưa ăn gì có phải không?"
"Đừng gọi ta là Bệ hạ, bây giờ ta đang mục vi phục, ngươi cứ gọi thẳng tên của ta là được rồi."
"Dạ... Tên của Bệ hạ là gì?"
"Triệu Ngọc."
Triệu Ngọc nói:
"Ăn cơm nào."
Âu Dương và Triệu Ngọc cùng tiến vào tửu lầu của nhà họ Vương, tiểu nhị ra đón tiếp vừa nhìn thấy Triệu Ngọc liền ngây ra một lúc, nhưng sau đó đã lập tức chào hỏi rất nhiệt tình:
"Đại nhân, mời người lên lầu."
Triệu Ngọc cười và hỏi:
"Trên đó sẽ có chỗ sao?"
"Đại nhân đến thì đương nhiên là sẽ có chỗ rồi."
Bước lên lầu hai, tiểu nhị đến thương lượng với mọi người ở chiếc bàn có ít người ngồi một lát, hai tên tiểu nhị hợp lực khiêng ra một chiếc bàn. Âu Dương chắp tay nói lời cảm ta, hai tiểu nhị khiêng bàn ra liền trả lễ, sau đó nói mấy lời khách sáo với Âu Dương.