" Xin chào..."
Một con ngỏ nhỏ một bóng đen thở dốc ngăn cản hai người đi đường, phóng viên Giáp nương theo ánh đèn lồng nhàn nhạt quan sát, suýt nữa thổ huyết, không ngờ lại là Lý Dật Phong. Lý Dật Phong khập khiễng vịn tường đi tới nói:
" Hoàn Nhan cô nương, tại hạ xã trưởng Lý Dật Phong phân xã Hoàng Gia báo thường trú ở Đông Kinh, có thể làm phiền ngươi đồng thời bắt giữ con tin và tiếp nhận phỏng vấn của bổn báo không."
Ánh mắt hắn lợi hại, đùi bị đâm một kiếm, đồng thời lập tức khóa chặt mục tiêu, lặn xuống nước, chui lỗ chó, khó khăn lắm theo sát được nàng đón đầu ở trong con hẻm tối này.
Đây là chuyên nghiệp, một phóng viên có tinh thần nghề nghiệp đủ tiêu chuẩn! Sự kết hợp giữa tinh thần phóng viên chiến địa hiện đại và nhân dân lao động cần cù dũng cảm, luôn có thể sinh ra một vài quái vật.
...
Âu Dương nghe xong lời của thái y liền biết mình sắp không xong rồi, trong lòng không có gánh nặng gì ngất đi, dù sao không cần đoán cánh cửa sau tử vong là thế giới nhiều màu sắc hay là vực sâu vô tận. Mở mắt ra, là ban ngày, nhưng không biết là ngày nào. Một tên đạo sĩ ở bên cạnh mình chống đầu gật gù buồn ngủ. Người ngủ trong giờ làm việc phải phạt tiền, đây là điều thứ mười bảy trong điều lệ nha môn Dương Bình.
Âu Dương không hề suy nghĩ mình đang ở đâu, mà là đang nghĩ Hoàn Nhan Lan tại sao phải giết mình. Giả thiết A Cốt Đả muốn giết mình, lý do muốn giết cùng giá trị để cho Hoàn Nhan Lan chôn cùng dường như không thích hợp lắm. Đại tướng bên này bị thương, sang tay bắt muội muội của đại tướng đi chịu chết, A Cốt Đả cho dù là chán ghét Hoàn Nhan Lan cũng không thể nào hồ đồ như vậy.
Còn có một khả năng, Hoàn Nhan vì yêu sinh hận, đây cũng không đúng. Nàng thích mình thì đúng rồi, nhưng mình vẫn không có cưới vợ, lại không hề chiếm hữu nàng, nàng dựa vào cái gì vì yêu sinh hận?
Lại có khả năng, nàng nhận lầm người. Cái này có thể bỏ qua không tính, nhân vật xuất sắc giống như mình ở Đại Tống, chỉ một ngón tay thì có thểm đếm được.
Lại có thêm khả năng, mục tiêu của nàng vốn dĩ không phải mình, nhưng sau khi nhìn thấy mình, tràn ngập ý nghĩ yêu thương không cách nào biểu đạt, thuận tay cho mình một kiếm để biểu đạt ái mộ với người mình yêu... Suy đoán này dường như có chút thái quá.
Dựa theo tình huống lúc ấy phân tích, Hoàn Nhan Lan nếu như là công vụ, cơ hội giết chết hoàng đế thấp hơn là cơ hội giết chết mình. Tất nhiên làm phải làm mối lớn. Bản thân bát phẩm, tri huyện nhỏ bé, người ta vô phẩm, hoàng đế trên vạn người. Nói như thế nào cũng là giết chết hoàng đế thì khá là lời hơn. Hơn nữa bình thường nữ thích khách có cảm tình với mục tiêu hành thích, cuối cùng nhất định sẽ bỏ gian tà theo chính nghĩa, từ thế giương cung bạt kiếm sẽ chuyển sang giường chiến. Tại sao đến lượt mình, vô cùng thật sự đâm cho một nhát kiếm chứ? Đây chính là cổ đại, nếu như là không có thái y và dược phẩm đại nội, người thường cơ bản cũng là toi mạng rồi.
Hắn buồn bực, Triệu Ngọc cũng buồn bực. Nàng triệu kiến Lý Hán Trương Huyền Minh, câu nói đầu tiên đã quẳng ra hoài nghi của mình:
" Các ngươi nói lúc ấy, ám sát ai không ám sát, tại sao cứ phải chằm chằm nhắm vào một tên tri huyện? Trong sảnh lúc đó quan viên tứ phẩm khắp nơi đều có, hơn nữa ả ta nếu như mượn cơ hội mời rượu trẫm, trẫm nhất định cũng khó lòng mà an toàn trở ra. Chẳng lẽ thật là bởi vì ân oán cá nhân?"
Trương Huyền Minh lắc đầu:
" Không thể nào, vi thần lúc ấy ở ngay bên người Âu hiền đệ, nếu nói nữ thích khách kia thì thôi đi. Nhưng ánh mắt của hai gã nam thích khách kia tuyệt đối không giống ân oán cá nhân gì, hoàn toàn là liề chết lao qua. Vi thần cảm thấy có thể là hành vi ám sát lần đầu của người Nữ Chân."
Lý Hán lắc đầu:
" Hoàn Nhan Lan ta từng nghe nói, ở Dương Bình mấy ngày. Người này là muội muội của đệ nhất ái tướng của Hoàn Nhan A Cốt Đả, hành động ám sát bình thường đều là là đồng quy vu tận, không thể nào phái ra nhân vật quyền quý như vậy. Vi thần cảm thấy hẳn là ân oán cá nhân. Sớm nghe nói Âu đại nhân cùng nữ tử Nữ Chân này có chỗ mờ ám, Âu đại nhân còn trẻ, có thể là đã chiếm đoạt thân thể người ta nhưng không chịu thừa nhận, kết quả...."
"Khụ!"
Triệu Ngọc ho khan một tiếng, sao nghe thế nào cũng giống như đang nói mình vậy? Triệu Ngọc hỏi:
" Người Nữ Chân hôn mê kia tỉnh lại chưa?"
" Bẩm bệ hạ, phỏng chừng cho dù tỉnh lại, chỉ sợ cũng là ngu ngốc. Âu hiền đệ đã ra đòn chết."
" Báo!"
Một tên nội vệ ở ngoài cửa nói:
" Dương Bình Triển Minh mang theo Thẩm Mị thương lộ Tống Kim hiệp hội thương nghiệp Dương Bình cầu kiến."
" Cho truyền."
...
Thẩm Mị nói:
" Bẩm bệ hạ, ba người Nữ Chân này là theo thảo dân đi thuyền đến Đại Tống. Nhưng vừa tiến vào Vị Hà, ba người trở mặt, trói chúng ta ở trên thuyền. Rồi sau đó lên thuyền nhỏ lên bờ. Về sau một thuyền đánh cá bản địa đi ngang qua, lúc này mới cứu thảo dân."
Triệu Ngọc hỏi:
" Bọn họ tại sao tới Đại Tống?"
Thẩm Mị trả lời:
" Hoàn Nhan A Cốt Đả nói muốn tìm Âu đại nhân đặt hàng, cho nên phái người đến Dương Bình xem hàng."
" Hàng gì?"
" ... La bàn thêm một gậy trúc, thêm một nam châm."
Thẩm Mị lau mồ hôi lạnh.
Triệu Ngọc vỗ thành ghế quát:
" Ngươi xem trẫm là đồ ngốc sao, người đâu..."
" Đợi một chút."
Thẩm Mị bất đắc dĩ nói:
" Ba vật này tổ hợp có thể thành công cụ dò mìn, có thể ở ngoài mấy trượng thăm dò được vật dưới lòng đất."
" Đợi đã!"
Triệu Ngọc sau khi ngẫm lại hỏi:
" Âu Dương bán địa lôi cho Liêu quốc?"
" Vâng!"
" Rồi sau đó bán công cụ dò mìn cho Kim quốc?"
Ta cũng thấy làm như vậy không thỏa đáng, nhưng người ta là đại nhân, ta có thể làm gì chứ. Thẩm Mị một thân mồ hôi lạnh:
" Đại nhân còn nói, trở về lại bán địa lôi mà công cụ dò mìn không thể dò được cho Liêu quốc, rồi lại bán công cụ dò mìn có thể dò thứ mà công cụ dò mìn không thể dò cho Kim quốc..."
" Biết rồi."
Triệu Ngọc thở dài:
" Dù sao một câu, tiểu tử này chính là muốn tiền không muốn mạng. Hơn nữa bán Kim quốc nhất định không cần nộp thuế. Có điều... Hoàn Nhan A Cốt Đả này dường như cũng chẳng có lý do giết Âu Dương?"
" Dường như... Hoàn Nhan A Cốt Đả rất là kiêng kị Âu Dương. Mỗi lần thuyền đến Kim quốc, hắn đều muốn phái người hỏi chúng ta gần đây Âu Dương đang làm gì, qua lại với người nào."
Thẩm Mị nói:
" Thảo dân cảm giác, hắn với Âu đại nhân rất có lòng đề phòng."
Trương Huyền Minh ở một bên nói:
" Đại khái có lẽ chính là như vậy. Bệ hạ thấy đó Âu hiền đệ đưa vũ khí đến cho Liêu quốc, liền giúp cho Liêu quốc liên tiếp bại trận đánh được một trận thắng nhỏ, người Kim sau đó lui binh trăm dặm cố thủ, không dám tiếp chiến. Nếu như có thể loại trừ Âu hiền đệ, bệ hạ thấy, Liêu quốc không còn vũ khí cung ứng, sẽ cản được người Nữ Chân như lang như hổ sao? Vi thần còn nghe nói, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình bởi vì Âu hiền đệ du thuyết, sớm cung ứng cung ứng muối, sắt cho người Nữ Chân, mà thay vào đó là đồ sứ, tơ lụa những mặt hàng xa xỉ phẩm. Ta nghĩ Âu hiền đệ sớm đã nhìn ra dã tâm người Nữ Chân. Mà Hoàn Nhan A Cốt Đả giống như cũng cảm thấy được chuyện nào Âu Dương làm cũng để kiềm hãm Nữ Chân. Đặc biệt là những sản phẩm do xưởng công nghiệp quân sự làm ra uy lực to lớn nằm ngoài dự đoán mọi người... Vi thần trước đây đã thấy Âu hiền đệ dâng lên vài món đồ mới mẻ, có thể nói khá đáng sợ, lúc này mới vài năm, nếu duy trì liên tục... A Cốt Đả là người hiểu biết, biết nhìn người, bằng không cũng sẽ không từ bộ lạc nhỏ bé quật khởi, đánh bại Liêu cường, chiếm được hơn phân nửa giang sơn."
" Không được!"
Lý Hán lắc đầu:
" Hoàn Nhan Lan này chỉ là quận chúa, như lời ngươi nói, nếu hắn đúng là một kiêu hùng, tất nhiên sẽ không phái muội muội của đại tướng đi chịu chết, đây chính là làm lạnh lòng quân tâm."
" Báo!"
Nội vệ ở ngoài cửa nói:
" Dương Bình nhật báo đến."
" Lát nữa rồi nói."
Nội vệ nói:
" Bên trên có độc quyền đưa tin phỏng vấn thích khách Hoàn Nhan Lan!"
" ... Không ngờ Hoàng Gia báo so với Khai Phong phủ còn thủ đoạn hơn."
Triệu Ngọc không biết nên bi ai hay là nên may mắn:
" Trình lên!"
"Dạ!"