Thiên Tống

Chương 153-2: Hòa ước Lũng huyện (2)

Lý Càn Thuận nhắm mắt lại suy tư sau một lúc lâu hỏi:

" Hành lang Hà Tây là như thế nào?"

"Lấy năm trăm dặm làm giới hạn, vạch hành lang Hà Tây thành hai."

"Những cái khác đều có thể, nhưng Sa Châu thì không thể. Nơi đây chưa tiếp giáp với Thổ Phiên, cách quân Tống khá xa, lại không có hoạn Liêu."

Âu Dương lắc đầu:



" Sa Châu mặc dù không tiếp giáp với Thổ Phiên, nhưng lại tiếp giáp với dân tộc Hồi Hột. Tại hạ lúc trước đã nói, quan trọng nhất là Tống muốn đánh thông thương lộ Tây Vực. Hơn nữa bệ hạ nhìn xem, Tây Hạ nửa đầu năm đã không có thu hoạch, Sa Châu chỉ là gân gà (ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì), nước xa không cứu được lửa gần. Có một câu nói, ôm vàng bị chết khát. Không nỡ bỏ xuống lợi ích trước mắt tất nhiên sẽ chịu tổn thất càng lớn hơn nữa. Kính xin bệ hạ nghĩ lại."

Lý Càn Thuận nói:

" Nếu như là điều kiện như thế, vậy ta cũng có điều kiện. Thứ nhất,, bốn lần trong năm đưa tám ngàn thạch lương thảo, lần đầu tiên trong vòng ba ngày không ít hơn một ngàn thạch. Thứ hai, tiền ban thưởng mỗi năm tăng lên đến ba mươi vạn. Thứ ba, gạo ban thưởng mỗi năm hai ngàn thạch. Thứ tư, mở giao dịch hỏa khí. Thứ năm, để hai huyện phía tây bắc Hoàng Hà ở Vĩnh Hưng Quân Lộ nhập vào Hạ Châu của Tây Hạ, để Tây Hạ có hiểm thì có thể phòng. Thứ sáu, giao lại tất cả quân hạt nhân bị bắt. Thứ bảy, đặt chỗ giao giới hành lang Hà Tây làm khu giao dịch buôn bán, và là thông đạo duy nhất để hai nước qua lại. Thứ tám, không xem Tây Hạ thành thần dân nữa, mà là quan hệ huynh đệ, chỉ có thể hạ quốc thư."

" Bệ hạ, điều thứ nhất có chút khó khăn, theo tại hạ được biết, Tây Hạ lúc này còn có chút lương thực dư, cũng đủ chi tiêu mấy ngày. Chỉ cần đại quân rút lui đến Hoành Sơn, lương thảo tất nhiên sẽ theo sau đưa đến. Điều thứ ba mỗi năm hai ngàn thạch... Hai ngàn thạch chính là ba mươi vạn cân, sợ rằng có chút khó khăn, còn có điều thứ tư chỉ sợ không thành, cái này ta phải xin ý kiến của Hoàng thượng đã. Điều thứ năm chỉ sợ cũng không được, đàm phán nói tới trả đất lại nhất định là tội chết. Điều thứ sáu, phần lớn quân hạt nhân bọn họ không muốn trở về. Về phần các điều khác ta đều có thể đáp ứng."

" Trẫm nói tám điều, ngươi phủ định năm điều."

Lý Càn Thuận vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói:

" Hơn nữa còn là năm điều chủ yếu, Âu đại nhân hình như khiếm khuyết một chút thành ý."

" Bệ hạ minh xét, cũng bởi vì có thành ý mới có thể phủ quyết. Nếu như không có thành ý tại hạ liền đã đáp ứng toàn bộ rồi. Nhưng những thứ làm được tại hạ tất nhiên sẽ đồng ý, làm không được tại hạ cũng không dám đồng ý."


Đạo lý này các hộ công thương khi chuyển nhượng cửa hiệu đều rất hiểu rõ, phàm là có bắt bẻ phí chuyển nhượng cao, lại nói lắp đặt thiết bị không tốt, địa điểm không tốt... đều là người có tâm. Mà nói mấy câu đã nói không tệ không tệ thì đa số về lại suy nghĩ sau, bình thường đều cuối cùng sẽ không mua.

Lý Càn Thuận thật không muốn đàm phán nữa, nhưng trước mắt thời gian cấp bách, lương thảo nguy cấp, biên cương nguy cấp, kéo dài thêm một ngày thì thực lực hao phí thêm một ngày. Chỉ có điều Âu Dương nói cũng có đạo lý, những điều này đều là các điều khoản như giặc cướp, muốn động muốn Tây, ưu đãi một chút cũng không từ, lúc này không có cách nào khác đàm phán được nhưng lại không thể không nói. Không phải mỗi hoàng đế đều là chuyên gia đàm phán, đàm phán hắn không biết ngay từ đầu Âu Dương đã nói dối hắn.

Lý luận mà Âu Dương đưa ra là Tây Hạ có thể ở trong lần hoà đàm này mà giành được ưu đãi, Tây Hạ không đáp ứng hoà đàm sẽ có những phiền toái gì. Tuy rằng những điều này là sự thật, nhưng Âu Dương một chữ cũng không đề cập tới nếu người Tây Hạ không đáp ứng những điều kiện này thì sẽ mang đến cho Tống Triều bao nhiêu phiền toái.

Toàn bộ binh lực Tần Phượng Lộ cũng chưa đến mười vạn. Nào có năng lực tiến hành tác chiến bốn bề trường tuyến lớn như vậy. Khoảng cách xa xôi như hai châu Qua Châu và Sa Châu, lúc trước Lưu Kỹ đi đến đó cũng không công thành được, mà nếu muốn bắt lấy hai thành này ít nhất sẽ phải cần ba vạn binh mã, mà còn quân mã của Tần Phượng Lộ khoảng ba vạn bảy, Hàn Thế Trung mang đến một nửa, bộ kỵ hỗn hợp còn phải nghĩ đến khí giới công thành, còn phải nghĩ đến người Tây Hạ đánh lén...

Đồng dạng, Lương Châu có năm vạn đóng quân, nếu dựa vào binh lực này căn bản bắt không được. Hai châu Linh Châu và Vĩnh Lạc có Hoành Sơn là lá chắn tự nhiên, muốn bắt được lại càng gian nan. Cho nên nói, Âu Dương không có bất kỳ thực lực gì có thể bắt lấy bất kỳ châu huyện nào trên bản đồ.

Một người thông minh không có nghĩa là có triển vọng trong học thuật, một giáo sư hóa học không có nghĩa là biết bột giặt dùng như thế nào. Có câu nói không trong nghề không biết tình hình nghề đó, tuy rằng bản thân Lý Càn Thuận cũng coi như là hiền quân, nhưng đối với đàm phán một chút kinh nghiệm cũng không có. Hơn nữa tình thế bức người, càng làm cho hắn không có thời gian suy tư.


Sau đó cò kè mặc cả với Lý Càn Thuận, sau khi nâng cao tiền thưởng, trà, lụa mỗi năm lên ba thành thì hai bên đã đạt được nhận thức chung, Âu Dương thay mặt Tống Triều ký vào hoà đàm tên của mình.

Hiệp nghị có trọng điểm như sau: Thứ nhất, Tống và Tây Hạ xem như là huynh đệ láng giềng, Tống thừa nhận Tây Hạ là vương quốc độc lập. Thứ hai, Tây Hạ sẽ xuất ra các châu Sa, Qua, Tuyên Hoá, Tây Lương, Linh, Vĩnh Lạc mà lúc trước đã chiếm được, hơn nữa còn nhượng lại nửa hành lang Hà Tây.

Thứ ba, Tống sẽ trong vòng một năm vận chuyển tám ngàn thạch lương thảo đến Tây Hạ, trong đó nhóm đầu tiên một ngàn thạch trong mười lăm ngày phải đến hành lang Hà Tây. Thứ tư, hai bên hành lang Hà Tây mở trạm mậu dịch. Thứ năm, quân Tống sẽ trả lại sáu tên sĩ quan của quân hạt nhân như Lý Hoan, Kim Thụ... Chết sống đều được.

Thứ sáu, người Tây Hạ vào Tống quốc làm việc sẽ không phải chịu kỳ thị. Thứ bảy, trả lại các bộ tộc châu huyện, nguyện ý dời lên bắc, Tống Triều cho mỗi người ba quan tiền trợ cấp. Tây Hạ không được cưỡng chế người khác bắt buộc dời lên bắc. Thứ tám, để khôi phục kinh tế, Tây Hạ mượn Tống ba trăm vạn quan không có lãi tức, nội trong năm Tống sẽ giao cho.

Sau năm năm đến mười năm phải trả hết nợ. Thứ chín, Tống Triều ràng buộc Thổ Phiên không được tiến vào phía Bắc. Thứ mười, Tây Hạ sẽ được nhận đãi ngộ về vũ khí giống như Liêu quốc.




back top