Ăn xong cơm chiều, trời đã tối rồi Âu Dương cáo từ xuất cung. Cửa cung cố ý lưu lại cho hắn, Âu Dương vừa rời đi cửa cung đã đóng lại. Âu Dương thấy vậy vẫn có chút đồng tình với Triệu Ngọc. Cả đám Triển Minh chờ cả buổi trưa cũng không đi, thấy Âu Dương an toàn ra ngoài rốt cục đều thở phào nhẹ nhõm. Rồi sau đó sớm có người đã liên lạc với khách điếm tốt, cứ như vậy một đêm bình thường cứ như vậy mà trôi qua.
Nhưng.. Canh hai, Âu Dương trong phòng Triển Minh trò chuyện xong lại phát hiện...
" Cái hộp không còn rồi?"
Triển Minh kinh hãi. Nhẹ nhàng ngửi ngửi rồi nói:
" Mê hương"
Hai gã nha dịch bên trong gian phòng bất tỉnh nhân sự.
" Ừ, ta cũng đoán được."
Âu Dương căn dặn:
" Người đâu, dẫn bọn hắn đi nghỉ ngơi. Hừ ta cố ý an bài hai gã nha dịch cùng phòng với ta, không ngờ vẫn bị mất. Xem ra bên trong xưởng quân có gian tế cũng không phải là giả."
" Dạ."
Triển Minh gật đầu. Người biết Âu Dương mang tư liệu ra ngoài không nhiều lắm, người bình thường tiếp xúc không đến. Có thể tiếp xúc đến chỉ có mấy người sư phụ già cùng với đồ đệ thân truyền của bọn họ. Nhưng nếu là những người này vốn không cần phải trộm cái hộp đi, bằng trí nhớ là có thể viết ra được. Khả năng duy nhất là có người nói với người bên ngoài, hoặc là nhắc tới chuyện này. Rồi sau đó bị gian tế biết được. Dọc theo đường đi Âu Dương người đông thế mạnh không có dám xuống tay, chỉ có ở Đông Kinh mọi người buông lỏng mới có cơ hội ra tay.
Tuy rằng đồ vật trọng yếu như vậy đã bị đánh mất, nhưng Âu Dương cũng không nóng nảy, cười khổ nói:
" Vốn là lấy ra lừa dối Hoàng đế, bây giờ ngược lại không biết là lừa dối người Liêu hay là người Kim nữa."
" Cũng có khả năng là người Tây Hạ."
Triển Minh suy nghĩ vẫn tương đối cẩn thận, không buông tha bất kỳ một khả năng nào.
Cách điều chế kia căn bản không phải là cách điều chế chính xác, Âu Dương xuất môn cắn răng cầm nó, chính là mạo hiểm gánh chịu tội danh khi quân. Hỏa dược này thà rằng hủy diệt chứ bây giờ tuyệt đối không thể công khai. Đạo lý rất đơn giản, vạn nhất ngày nào đó Triệu Ngọc chết, người lên là hôn quân. Người khác sẽ dùng vũ khí tiên tiến hơn đến đánh. Âu Dương sớm hiểu rõ, không thay đổi chế độ, bí mật sẽ không bị công khai. Không thể nói trước gần ngàn năm sau liên minh quốc tế tám nước. Người Trung Quốc sáng tạo ra hỏa dược, nhưng bởi vì quá hùng hồn kết quả ngược lại là bị người mang hỏa dược tới cửa khi dễ. Trong loại tư tưởng này, Âu Dương đương nhiên sẽ không mang ra cách điều chế thật, cái hộp này hoàn toàn là ngụy trang. Nếu như Hoàng đế hỏi tội cũng đã nghĩ kỹ, dù sao cũng sẽ không giết mình, cùng lắm thì làm dân thường chuyên tâm làm thương nhân cũng không tồi.
Cách điều chế hỏa dược thanh mạt Kali 80kg, lưu huỳnh 10kg, than 10kg, phối hợp vô cùng hời hợt, mà còn xưởng quân Dương Bình đã tiếp cận đến cách điều chế hắc hỏa dược uy lực tốt nhất. Về phần cụ thể là bao nhiêu thì không tiện nói.
" Rất có thể là người Kim."
Âu Dương nói:
" Người Liêu chưa hẳn có lá gan cùng với tâm cơ này. Mà còn người Kim làm việc thực sự có chút không từ thủ đoạn nào."
" Kim Sử Tiết Đoàn vẫn còn đang ở Đông Kinh. Thứ nhất là quan tâm đến kỳ tuyển võ của Đại Tống ta, thứ hai là đến du thuyết quan hệ với Tống."
(du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình)
Triển Minh nói:
" Muốn điều tra Kim Sử Tiết Đoàn, chỉ có thể báo lên cho triều đình."
" Không thể, khi đó chuyện này sự tình liền lớn. Triển Minh, ta chỉ có một yêu cầu. Thông qua chuyện này tìm ra gian tế của xưởng quân Dương Bình là ai, nhưng không cần phải kinh động. Dưỡng để tương lai có việc trọng dụng."
" Đại nhân yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề."
Triển Minh vỗ ngực nói. Lúc trước mặc dù có tra nhưng địch ở trong tối nên hắn bất động, không có biện pháp gì. Mà nay dưới tình huống thời gian gấp gáp như vậy truyền ra tin tức, tất nhiên phải có dấu vết để lại.
Mật thám lúc này từ sớm đã xuất hiện ở trong quân, trong quân để điều tra kẻ địch bố phòng tin tức cho thành trì nên còn thiết lập nhân viên tình báo. Sau đó phát triển thành nằm vùng quốc gia. Bạch Cư Dị dâng tấu chương Thỉnh bãi binh, trong đó viết: "Thần nghe thấy dân tộc Hồi Hột, Thổ Phiên đều có mật thám, chuyện Trung Quốc lớn nhỏ đều biết rõ". Từ câu này có thể biết được lúc ấy trung nguyên đã được gọi là Trung Quốc, hơn nữa bốn phương tám hướng đều có mật thám ẩn nấp ở bên trong Trung Quốc. Đương nhiên những người này bình thường đều sẽ bị diệt trừ, cho nên nguy hại cũng không quá nặng nề.
Nhưng từ đó có thể thấy được, những quốc gia rất ít qua lại với trung nguyên như dân tộc Hồi Hột đã phái ra mật thám, Liêu, Kim, Thổ Phiên, Đại Lý, Tây Hạ tất nhiên cũng có. Điều Âu Dương bi ai chính là Đại Tống trừ mình thả phóng viên ra vẫn giữ phong độ của một nước lớn như cũ, cũng không phái ra mật thám đến các nước xung quanh. Cho dù có cũng chỉ có một mình Tiết Bính, nương theo kinh tế và chính trị Đại Tống để kết giao. Tiết Bính tinh thông tiếng Hán với tiếng Nữ Chân, cộng thêm có thần côn Thái Hư Tử trợ giúp, gần đây bắt đầu được trọng dụng. Mà Tiết Bính chưa từng có liên lạc với người ở ngoài trừ Âu Dương, chuyên tâm làm một thần tử tốt của nước Kim.
Triệu Ngọc dường như đã quên mất có một người như vậy tồn tại, Âu Dương cũng chẳng nhắc tới. Nhưng Âu Dương cảm giác Triệu Ngọc có thể xác thực là đã quên rồi. Tiết Bính đã từng là một trong những thuộc hạ có binh quyền thật sự hiếm thấy của nàng, mà trước đó lại biến mất vô ảnh, Triệu Ngọc không có khả năng không có suy nghĩ gì. Triệu Ngọc mặc dù không phái mật thám nhưng lại sẽ lợi dụng người khác. Con mồ côi của các tướng sĩ tử trận trong chiến tranh Tây Bắc sẽ được triều đình thu dưỡng. Những đứa bé này sau khi lớn lên tất nhiên là một thế hệ Triệu Ngọc có thể dựa vào.
Chuyện này cứ như vậy mà trôi qua, Triển Minh một mình về Dương Bình, mà còn Âu Dương tạm thời ở lại Đông Kinh, mấy ngày sau Đồng Quán trở về Đông Kinh, cái danh thuyết khách này của mình vẫn phải làm một số chuyện.
Phàm là đế vương đều sẽ bận tâm đến danh tiếng. Người như Tống Huy Tông cũng một lòng nhớ thương mười sáu châu Yến Vân, huống chi là Triệu Ngọc chứ. Mà còn Đồng Quán trước đây phong vương, lực ảnh hưởng ở trong Tây quân rất lớn, rất nhiều tướng lĩnh là do hắn cất nhắc lên.
Nhưng.. Canh hai, Âu Dương trong phòng Triển Minh trò chuyện xong lại phát hiện...
" Cái hộp không còn rồi?"
Triển Minh kinh hãi. Nhẹ nhàng ngửi ngửi rồi nói:
" Mê hương"
Hai gã nha dịch bên trong gian phòng bất tỉnh nhân sự.
" Ừ, ta cũng đoán được."
Âu Dương căn dặn:
" Người đâu, dẫn bọn hắn đi nghỉ ngơi. Hừ ta cố ý an bài hai gã nha dịch cùng phòng với ta, không ngờ vẫn bị mất. Xem ra bên trong xưởng quân có gian tế cũng không phải là giả."
" Dạ."
Triển Minh gật đầu. Người biết Âu Dương mang tư liệu ra ngoài không nhiều lắm, người bình thường tiếp xúc không đến. Có thể tiếp xúc đến chỉ có mấy người sư phụ già cùng với đồ đệ thân truyền của bọn họ. Nhưng nếu là những người này vốn không cần phải trộm cái hộp đi, bằng trí nhớ là có thể viết ra được. Khả năng duy nhất là có người nói với người bên ngoài, hoặc là nhắc tới chuyện này. Rồi sau đó bị gian tế biết được. Dọc theo đường đi Âu Dương người đông thế mạnh không có dám xuống tay, chỉ có ở Đông Kinh mọi người buông lỏng mới có cơ hội ra tay.
Tuy rằng đồ vật trọng yếu như vậy đã bị đánh mất, nhưng Âu Dương cũng không nóng nảy, cười khổ nói:
" Vốn là lấy ra lừa dối Hoàng đế, bây giờ ngược lại không biết là lừa dối người Liêu hay là người Kim nữa."
" Cũng có khả năng là người Tây Hạ."
Triển Minh suy nghĩ vẫn tương đối cẩn thận, không buông tha bất kỳ một khả năng nào.
Cách điều chế kia căn bản không phải là cách điều chế chính xác, Âu Dương xuất môn cắn răng cầm nó, chính là mạo hiểm gánh chịu tội danh khi quân. Hỏa dược này thà rằng hủy diệt chứ bây giờ tuyệt đối không thể công khai. Đạo lý rất đơn giản, vạn nhất ngày nào đó Triệu Ngọc chết, người lên là hôn quân. Người khác sẽ dùng vũ khí tiên tiến hơn đến đánh. Âu Dương sớm hiểu rõ, không thay đổi chế độ, bí mật sẽ không bị công khai. Không thể nói trước gần ngàn năm sau liên minh quốc tế tám nước. Người Trung Quốc sáng tạo ra hỏa dược, nhưng bởi vì quá hùng hồn kết quả ngược lại là bị người mang hỏa dược tới cửa khi dễ. Trong loại tư tưởng này, Âu Dương đương nhiên sẽ không mang ra cách điều chế thật, cái hộp này hoàn toàn là ngụy trang. Nếu như Hoàng đế hỏi tội cũng đã nghĩ kỹ, dù sao cũng sẽ không giết mình, cùng lắm thì làm dân thường chuyên tâm làm thương nhân cũng không tồi.
Cách điều chế hỏa dược thanh mạt Kali 80kg, lưu huỳnh 10kg, than 10kg, phối hợp vô cùng hời hợt, mà còn xưởng quân Dương Bình đã tiếp cận đến cách điều chế hắc hỏa dược uy lực tốt nhất. Về phần cụ thể là bao nhiêu thì không tiện nói.
" Rất có thể là người Kim."
Âu Dương nói:
" Người Liêu chưa hẳn có lá gan cùng với tâm cơ này. Mà còn người Kim làm việc thực sự có chút không từ thủ đoạn nào."
" Kim Sử Tiết Đoàn vẫn còn đang ở Đông Kinh. Thứ nhất là quan tâm đến kỳ tuyển võ của Đại Tống ta, thứ hai là đến du thuyết quan hệ với Tống."
(du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình)
Triển Minh nói:
" Muốn điều tra Kim Sử Tiết Đoàn, chỉ có thể báo lên cho triều đình."
" Không thể, khi đó chuyện này sự tình liền lớn. Triển Minh, ta chỉ có một yêu cầu. Thông qua chuyện này tìm ra gian tế của xưởng quân Dương Bình là ai, nhưng không cần phải kinh động. Dưỡng để tương lai có việc trọng dụng."
" Đại nhân yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề."
Triển Minh vỗ ngực nói. Lúc trước mặc dù có tra nhưng địch ở trong tối nên hắn bất động, không có biện pháp gì. Mà nay dưới tình huống thời gian gấp gáp như vậy truyền ra tin tức, tất nhiên phải có dấu vết để lại.
Mật thám lúc này từ sớm đã xuất hiện ở trong quân, trong quân để điều tra kẻ địch bố phòng tin tức cho thành trì nên còn thiết lập nhân viên tình báo. Sau đó phát triển thành nằm vùng quốc gia. Bạch Cư Dị dâng tấu chương Thỉnh bãi binh, trong đó viết: "Thần nghe thấy dân tộc Hồi Hột, Thổ Phiên đều có mật thám, chuyện Trung Quốc lớn nhỏ đều biết rõ". Từ câu này có thể biết được lúc ấy trung nguyên đã được gọi là Trung Quốc, hơn nữa bốn phương tám hướng đều có mật thám ẩn nấp ở bên trong Trung Quốc. Đương nhiên những người này bình thường đều sẽ bị diệt trừ, cho nên nguy hại cũng không quá nặng nề.
Nhưng từ đó có thể thấy được, những quốc gia rất ít qua lại với trung nguyên như dân tộc Hồi Hột đã phái ra mật thám, Liêu, Kim, Thổ Phiên, Đại Lý, Tây Hạ tất nhiên cũng có. Điều Âu Dương bi ai chính là Đại Tống trừ mình thả phóng viên ra vẫn giữ phong độ của một nước lớn như cũ, cũng không phái ra mật thám đến các nước xung quanh. Cho dù có cũng chỉ có một mình Tiết Bính, nương theo kinh tế và chính trị Đại Tống để kết giao. Tiết Bính tinh thông tiếng Hán với tiếng Nữ Chân, cộng thêm có thần côn Thái Hư Tử trợ giúp, gần đây bắt đầu được trọng dụng. Mà Tiết Bính chưa từng có liên lạc với người ở ngoài trừ Âu Dương, chuyên tâm làm một thần tử tốt của nước Kim.
Triệu Ngọc dường như đã quên mất có một người như vậy tồn tại, Âu Dương cũng chẳng nhắc tới. Nhưng Âu Dương cảm giác Triệu Ngọc có thể xác thực là đã quên rồi. Tiết Bính đã từng là một trong những thuộc hạ có binh quyền thật sự hiếm thấy của nàng, mà trước đó lại biến mất vô ảnh, Triệu Ngọc không có khả năng không có suy nghĩ gì. Triệu Ngọc mặc dù không phái mật thám nhưng lại sẽ lợi dụng người khác. Con mồ côi của các tướng sĩ tử trận trong chiến tranh Tây Bắc sẽ được triều đình thu dưỡng. Những đứa bé này sau khi lớn lên tất nhiên là một thế hệ Triệu Ngọc có thể dựa vào.
Chuyện này cứ như vậy mà trôi qua, Triển Minh một mình về Dương Bình, mà còn Âu Dương tạm thời ở lại Đông Kinh, mấy ngày sau Đồng Quán trở về Đông Kinh, cái danh thuyết khách này của mình vẫn phải làm một số chuyện.
Phàm là đế vương đều sẽ bận tâm đến danh tiếng. Người như Tống Huy Tông cũng một lòng nhớ thương mười sáu châu Yến Vân, huống chi là Triệu Ngọc chứ. Mà còn Đồng Quán trước đây phong vương, lực ảnh hưởng ở trong Tây quân rất lớn, rất nhiều tướng lĩnh là do hắn cất nhắc lên.