– Thượng (1)
Hoàn Nhan Lan dường như không thay đổi, trên mặt vẫn là lạnh như băng, biểu tình không nhiều lắm, bề ngoài giống như mỹ nữ do người Hàn Quốc tạo ra, cũng chẳng mang theo tùy tùng, độc thân một mình. Mà còn sau lưng Âu Dương lại có hai người Trương Tam và Lý Tứ võ công tương đối khá. không có biện pháp, không sợ kẻ trộm trộm đồ, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương.
Âu Dương chắp tay nghênh đón:
” Hoàn Nhan quận chúa, đã lâu không gặp, mời ngồi.”
” Đúng vậy, đã lâu không gặp. Dương Bình này lại một ngày một dạng. Ta cũng suýt nữa lạc đường.”
Hoàn Nhan Lan khách khí một câu rồi ngồi xuống, thái độ vẫn tương đối hữu hảo.
“Pha trà đi.”
Âu Dương nói một tiếng.
” Tới rồi”
Lương Hồng Ngọc bưng hai chén trà đi lên:
” Mời dùng trà.”
Âu Dương vội vàng đứng lên nói:
” Phu nhân sao lại tự mình dâng trà.”
” Hoàn Nhan cô nương là bạn cố tri, hơn nữa lại nói Hồng Ngọc có hôm nay cũng phải cảm tạ Hoàn Nhan cô nương.”
Lương Hồng Ngọc đem trà để ở trước mặt Hoàn Nhan Lan nói:
” Hoàn Nhan cô nương mời dùng.”
Âu Dương sửa lại:
” Phu nhân nói sai rồi, là Hoàn Nhan quận chúa.”
” Cám ơn”
Hoàn Nhan Lan miễn cưỡng cười, bưng lấy trà uống một ngụm.
Lương Hồng Ngọc ngồi ở bên cạnh Âu Dương hỏi:
” Không biết quận chúa đến nhà có công vụ gì không?”
” Công vụ thì không có, chỉ là ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào muốn tới Dương Bình thăm cố nhân mà thôi.”
” Cũng đã sớm nghe quan nhân nói đến, quận chúa chính là nữ trung hào kiệt, cũng đã ở Dương Bình nhiều ngày. Mà nay Dương Bình biến hóa lớn, không bằng Hồng Ngọc mang quận chúa đi thăm thú một chút?”
Hai nữ nhân nói chuyện với nhau, Âu Dương liền ở một bên uống trà, trong lòng đang nghiền ngẫm nguyên nhân Hoàn Nhan Lan đến thăm. Người Liêu ngày nay hỏa khí mặc dù nói không hơn loại phổ thông nhưng cũng là rất có uy lực.
Đặc biệt là loại pháo súy thủ dễ dàng mang theo, sử dụng đơn giản, hoàn toàn triệt tiêu ưu thế vũ khí lạnh của người Nữ Chân. Năm sau lại thêm thuốc nổ bao chuyên dụng để công thành, càng làm cho người Nữ Chân sợ hãi.
Cho dù cửa thành bền chắc đến đâu, hai bao thuốc nổ tất nhiên có thể phá hủy được. Thân là Vạn Lý Trường Thành mà Trung Quốc bảo là có thể bảo vệ chống xâm lược, nhưng đến thời đại văn minh hỏa khí, Vạn Lý Trường Thành liền thành chỉ để bài trí. Người Nữ Chân chỉ biết vũ khí lạnh, cũng chỉ có vũ khí lạnh đương nhiên chịu không nổi đả kích như vậy, cho dù là sĩ khí vẫn chịu tổn thất.
Nhưng người Nữ Chân rất quái dị, bọn họ không cầu có được vũ khí giống như Liêu, nhưng lại hi vọng Liêu không có vũ khí giống như bọn họ. Về điểm này Âu Dương thực không rõ, về sau ngẫm lại mới giật mình chợt hiểu ra, thời Minh triều đã có pháo nở hoa uy lực cực lớn.
Nhưng đến Thanh triều lại chế không được, cách điều chế hỏa dược Thanh mạt so với thời Minh còn không bằng, chuyên gia cho ra đáp án là đã bị đánh mất, từ điểm này có thể thấy được suy nghĩ của người Nữ Chân.
Âu Dương không biết suy nghĩ của mình đại khái là đúng, nhưng Thanh triều người đông không phải Tống thì cũng là Nữ Chân. Đối mặt với sự nhiệt tình của Lương Hồng Ngọc, Hoàn Nhan Lan rốt cuộc nói:
” Âu Dương, có thể một mình tâm sự hay không?”
Âu Dương không có trả lời, tay đè chuôi đao của Trương Tam rồi nói:
” Hoàng thượng có chỉ, Âu đại nhân không được một mình hội kiến người Kim. Nếu không một đám thị vệ toàn bộ đều bị hỏi tội sung quân.”
Này thì có, có điều không phải là thánh chỉ, mà là thủ dụ cho Triển Minh. Triệu Ngọc sợ Âu Dương đầu toàn là về lợi ích, bị người Kim ăn mất.
Hoàn Nhan Lan lắc đầu:
” Ta không có mang vũ khí.”
Lý Tứ nói:
” Triển đại nhân không mang vũ khí vẫn có thể chém giết một con mãnh hổ.”
Lương Hồng Ngọc cười nói:
” Quận chúa bỏ qua cho, này hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, chúng ta cũng không thể không nể mặt Hoàng thượng. Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng.”
Hoàn Nhan Lan ngẫm lại, cũng chỉ có thể như vậy:
” Mục đích tới đây lần này của ta là hi vọng xưởng quân Dương Bình đình chỉ cung ứng hỏa khí với Liêu.”
” Phì”
Lương Hồng Ngọc bật cười nói:
” Quận chúa, ngài không phải là đang nói đùa đó chứ? Xưởng quân của quan nhân nhà ta này mỗi tháng có thể có mấy chục vạn bạc vào túi. lúc này nói không bán là sẽ không bán sao… Hơn nữa lại nói, triều đình cũng đã đồng ý. Có điều ta nghe quan nhân nói triều đình cũng rất tốt bụng, loại pháo súy thủ này Kim quốc cũng có thể mua được.”
Kim quốc? Kim quốc căn bản mua không nổi. Tài lực Kim quốc so với người Liêu tương đương Tây Hạ so tài lực với Đại Tống. Hoàn Nhan Lan không biết, Tống quốc bây giờ đang tìm cách để Kim, Liêu cân đối.
Người Kim nếu thua quá thảm vậy đàm phán liền không có biện pháp tiếp tục tiến hành. Đàm phán của Phủ Lâm Hoàng vẫn đang tiến hành. Mà nay Tống đã trở về châu nghèo nhất trong mười sáu châu Yến Vân kia – Mạc châu.
Hoàn Nhan Lan dường như không thay đổi, trên mặt vẫn là lạnh như băng, biểu tình không nhiều lắm, bề ngoài giống như mỹ nữ do người Hàn Quốc tạo ra, cũng chẳng mang theo tùy tùng, độc thân một mình. Mà còn sau lưng Âu Dương lại có hai người Trương Tam và Lý Tứ võ công tương đối khá. không có biện pháp, không sợ kẻ trộm trộm đồ, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương.
Âu Dương chắp tay nghênh đón:
” Hoàn Nhan quận chúa, đã lâu không gặp, mời ngồi.”
” Đúng vậy, đã lâu không gặp. Dương Bình này lại một ngày một dạng. Ta cũng suýt nữa lạc đường.”
Hoàn Nhan Lan khách khí một câu rồi ngồi xuống, thái độ vẫn tương đối hữu hảo.
“Pha trà đi.”
Âu Dương nói một tiếng.
” Tới rồi”
Lương Hồng Ngọc bưng hai chén trà đi lên:
” Mời dùng trà.”
Âu Dương vội vàng đứng lên nói:
” Phu nhân sao lại tự mình dâng trà.”
” Hoàn Nhan cô nương là bạn cố tri, hơn nữa lại nói Hồng Ngọc có hôm nay cũng phải cảm tạ Hoàn Nhan cô nương.”
Lương Hồng Ngọc đem trà để ở trước mặt Hoàn Nhan Lan nói:
” Hoàn Nhan cô nương mời dùng.”
Âu Dương sửa lại:
” Phu nhân nói sai rồi, là Hoàn Nhan quận chúa.”
” Cám ơn”
Hoàn Nhan Lan miễn cưỡng cười, bưng lấy trà uống một ngụm.
Lương Hồng Ngọc ngồi ở bên cạnh Âu Dương hỏi:
” Không biết quận chúa đến nhà có công vụ gì không?”
” Công vụ thì không có, chỉ là ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào muốn tới Dương Bình thăm cố nhân mà thôi.”
” Cũng đã sớm nghe quan nhân nói đến, quận chúa chính là nữ trung hào kiệt, cũng đã ở Dương Bình nhiều ngày. Mà nay Dương Bình biến hóa lớn, không bằng Hồng Ngọc mang quận chúa đi thăm thú một chút?”
Hai nữ nhân nói chuyện với nhau, Âu Dương liền ở một bên uống trà, trong lòng đang nghiền ngẫm nguyên nhân Hoàn Nhan Lan đến thăm. Người Liêu ngày nay hỏa khí mặc dù nói không hơn loại phổ thông nhưng cũng là rất có uy lực.
Đặc biệt là loại pháo súy thủ dễ dàng mang theo, sử dụng đơn giản, hoàn toàn triệt tiêu ưu thế vũ khí lạnh của người Nữ Chân. Năm sau lại thêm thuốc nổ bao chuyên dụng để công thành, càng làm cho người Nữ Chân sợ hãi.
Cho dù cửa thành bền chắc đến đâu, hai bao thuốc nổ tất nhiên có thể phá hủy được. Thân là Vạn Lý Trường Thành mà Trung Quốc bảo là có thể bảo vệ chống xâm lược, nhưng đến thời đại văn minh hỏa khí, Vạn Lý Trường Thành liền thành chỉ để bài trí. Người Nữ Chân chỉ biết vũ khí lạnh, cũng chỉ có vũ khí lạnh đương nhiên chịu không nổi đả kích như vậy, cho dù là sĩ khí vẫn chịu tổn thất.
Nhưng người Nữ Chân rất quái dị, bọn họ không cầu có được vũ khí giống như Liêu, nhưng lại hi vọng Liêu không có vũ khí giống như bọn họ. Về điểm này Âu Dương thực không rõ, về sau ngẫm lại mới giật mình chợt hiểu ra, thời Minh triều đã có pháo nở hoa uy lực cực lớn.
Nhưng đến Thanh triều lại chế không được, cách điều chế hỏa dược Thanh mạt so với thời Minh còn không bằng, chuyên gia cho ra đáp án là đã bị đánh mất, từ điểm này có thể thấy được suy nghĩ của người Nữ Chân.
Âu Dương không biết suy nghĩ của mình đại khái là đúng, nhưng Thanh triều người đông không phải Tống thì cũng là Nữ Chân. Đối mặt với sự nhiệt tình của Lương Hồng Ngọc, Hoàn Nhan Lan rốt cuộc nói:
” Âu Dương, có thể một mình tâm sự hay không?”
Âu Dương không có trả lời, tay đè chuôi đao của Trương Tam rồi nói:
” Hoàng thượng có chỉ, Âu đại nhân không được một mình hội kiến người Kim. Nếu không một đám thị vệ toàn bộ đều bị hỏi tội sung quân.”
Này thì có, có điều không phải là thánh chỉ, mà là thủ dụ cho Triển Minh. Triệu Ngọc sợ Âu Dương đầu toàn là về lợi ích, bị người Kim ăn mất.
Hoàn Nhan Lan lắc đầu:
” Ta không có mang vũ khí.”
Lý Tứ nói:
” Triển đại nhân không mang vũ khí vẫn có thể chém giết một con mãnh hổ.”
Lương Hồng Ngọc cười nói:
” Quận chúa bỏ qua cho, này hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, chúng ta cũng không thể không nể mặt Hoàng thượng. Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng.”
Hoàn Nhan Lan ngẫm lại, cũng chỉ có thể như vậy:
” Mục đích tới đây lần này của ta là hi vọng xưởng quân Dương Bình đình chỉ cung ứng hỏa khí với Liêu.”
” Phì”
Lương Hồng Ngọc bật cười nói:
” Quận chúa, ngài không phải là đang nói đùa đó chứ? Xưởng quân của quan nhân nhà ta này mỗi tháng có thể có mấy chục vạn bạc vào túi. lúc này nói không bán là sẽ không bán sao… Hơn nữa lại nói, triều đình cũng đã đồng ý. Có điều ta nghe quan nhân nói triều đình cũng rất tốt bụng, loại pháo súy thủ này Kim quốc cũng có thể mua được.”
Kim quốc? Kim quốc căn bản mua không nổi. Tài lực Kim quốc so với người Liêu tương đương Tây Hạ so tài lực với Đại Tống. Hoàn Nhan Lan không biết, Tống quốc bây giờ đang tìm cách để Kim, Liêu cân đối.
Người Kim nếu thua quá thảm vậy đàm phán liền không có biện pháp tiếp tục tiến hành. Đàm phán của Phủ Lâm Hoàng vẫn đang tiến hành. Mà nay Tống đã trở về châu nghèo nhất trong mười sáu châu Yến Vân kia – Mạc châu.