Cái mông của hai nữ nhân này hoàn toàn huyết nhục mơ hồ được người lôi trở lại trong nội đường. Binh sĩ chấp hình không có chút nào nương tay, nếu không hắn phải chịu bốn mươi quân côn. Âu Dương cũng không cấm kỵ, liền trực tiếp tìm kiếm trên người các nàng. Nhưng ngay cả giày cũng lột ra, thế nhưng không có phát hiện được bất cứ vật nào có giá trị. Âu Dương hỏi:
” Thứ truyền vị đâu?”
Không thể nào là truyền miệng, nếu không không có tin tưởng.
” Không có.”
Minh Á cắn răng.
Âu Dương tay mò tới trên mặt hầu gái, Minh Á nháy mắt một cái. Trong lòng Âu Dương vừa động, đem cái khăn che mặt hầu gái tháo xuống. Cử động này khiến hầu gái rất là hoảng hốt. Âu Dương biết được đã đoán trúng, cầm cái khăn che mặt xem xét dưới ánh nến, cũng không có văn tự gì, nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy có vài sợi chỉ vàng hàng xa xỉ phẩm của quý tộc. Lại tháo xuống cái khăn che mặt của Minh Á, dường như là giống như đúc.
Âu Dương cầm hai tấm trầm tư, giáo chủ này đương nhiên là ở trong nguy hiểm chuẩn bị thứ này, tất nhiên cũng nghĩ đến con gái của mình trốn không thoát. Cái khăn che mặt rơi vào trong tay địch nhân hậu quả rất nghiêm trọng. Nếu như không chỉ định giáo chủ, thế lực chống đỡ tất nhiên sẽ bởi vì vị trí giáo chủ tiến hành tranh đấu. Thập Tự Quân đột nhiên tập kích vây khốn Constantine nửa tháng, thời gian nửa tháng cũng đủ luận chứng người tiếp nhận, làm vài thủ đoạn mấu chốt.
Mà càng làm cho người nghi hoặc là thái độ Đức Phất Lỗ Ngõa, rất muốn có hai nữ nhân này. Thậm chí là thi thể cũng được. Hiển nhiên Đức Phất Lỗ Ngõa có cùng nghi hoặc giống mình. Nhưng đều tìm không thấy bất luận cái gì hữu dụng. Không ngờ rằng hai người này lại chạy trốn.
Âu Dương suy nghĩ, đem hai cái khăn che mặt hợp lại, lại ngạc nhiên phát hiện chỉ vàng không trùng khớp với nhau. Có lẽ là thủ công xuất hiện sai lầm, Âu Dương không tin tà, đem một cái khăn che mặt xoay chuyển, vừa vặn trùng khớp, kinh ngạc phát hiện bên trên có chữ viết. Có điều… là chữ Hy Lạp, chính mình cũng không biết.
” Chết tiệt.”
Minh Á quát tiếng Hy Lạp, mặc kệ đau đớn xông về phía Âu Dương.
Bạch Liên đứng bên sớm có chuẩn bị, cầm lấy chuôi đao hung hăng nện vào sau gáy, Minh Á lập tức hôn mê. Âu Dương căn dặn:
” Bạch Liên, ngươi mang hai mươi vệ đội khâm sai trông coi hai người này, đắp phía trên một chút cho các nàng. Người sống cũng đáng giá hơn thi thể.”
“Dạ”
Bạch Liên căn dặn vệ đội:
” Kéo xuống.”
Hàn Thế Trung đợi người khẽ kéo đi, vỗ bàn quát:
” Chương Lan, lá gan ngươi càng lúc càng lớn, bổn tướng trước đó đã dặn dò, không phải tự vệ tuyệt đối không thể can dự vào trong tranh đấu của các dân tộc mà.”
“Ngươi cũng đảm nhiệm sứ giả hộ quốc của Đại Tần. Ngươi có biết bệ hạ đối với con đường tơ lụa có kỳ vọng cao đến mức nào không? Ngươi ngông cuồng vứt bỏ ơn trời, thân là đại tướng lại không biết cân nhắc mọi chuyện, ngươi có biết tội của ngươi không?”
” Mạt tướng biết tội.”
Chương Lan vội vàng quì xuống. Hắn và hai nữ nhân này không có tiếp xúc gì, lúc trước an bài một ít nữ quyến của thương nhân trông nom bọn họ. Không ngờ hai người này còn mang sứ mệnh như thế.”
” Cũng may Lưu tướng quân không có ở đây, nếu không tất nhiên sẽ bắt ngươi hỏi tội. May mà ngươi còn chưa ném đi mặt mũi Đại Tống, tội lần này tạm thời ghi nhớ.”
“Đa tạ tướng quân.”
Hàn Thế Trung phất tay:
” Đi ra ngoài đi.”
“Dạ”
Sau khi người rời khỏi đây, Âu Dương thấy Hàn Thế Trung đang chờ đợi mình, hổ thẹn nói:
” Hàn Tướng quân có phải là xem ta thành thần nhân, văn tự này ta quả thật không biết. Có điều có thể sao thành bản sao, đem vài đoạn chữ phân cho những người hiểu loại chữ này để phiên dịch.”
Trong quân Tống thật ra cũng có mấy người có thể hiểu được tiếng Ba Tư, nếu tìm được những người hiểu được tiếng Ba Tư và tiếng Hy Lạp thì có thể phiên dịch những văn tự này ra. Cái này không thể trách Âu Dương, học ngoại ngữ này chủ yếu là xem quốc lực của nó cường đại hay không cường đại, quốc gia nhỏ như Hy Lạp, thật sự không đáng để học lắm. Nhìn lại người Nhật Bản tuy rằng làm cho người ta chán ghét nhưng tiếng Nhật vì sao lại đứng đầu, cũng bởi vì kinh tế và thực lực mạnh. Nếu không ngôn ngữ của các vùng đất châu Phi đã sớm cho vào giáo dục chín năm bắt buộc rồi.
Thập Tự Quân hai năm trước đã đánh hạ Constantinople, tuy rằng vừa mới bắt đầu chiếm lĩnh đã áp dụng phương thức đốt giết đánh cướp. Đừng nói là người Âu Châu văn minh, mà là bởi vì về sau không thể không văn minh, hơn một nghìn năm lịch sử Âu Châu phát triển đều là lịch sử cướp đoạt. Chuyện tương lai tuy rằng là điều tất yếu phải có nhưng từ những chuyện này về sau, người thống trị Thập Tự Quân vẫn dùng chính sách dụ dỗ và phân hoá hơn. Hơn nữa bắt đầu dùng phương pháp không tính là quá kịch liệt để thay đổi tín ngưỡng của dân bản xứ.
Nói đến tín ngưỡng, đây là một loại có thể làm cho người ta thoát ly khỏi tư duy suy nghĩ của người bình thường. Như tín ngưỡng của cộng quân, quả thật đã vượt qua sức chống cự của khổ hình.
Mà còn tín ngưỡng của các loại giáo phái tất nhiên cũng như vậy. Có điều bởi vì TNT không có xuất hiện cùng với lũng đoạn hỏa dược, và Bin Laden còn chưa có ra đời, nên cũng không xuất hiện các phần tử khủng bố mang bom tự sát.
Nhiều người Đại Tần tụ tập các khu chưa được chiếm lĩnh làm thế lực chống cự, còn an trí không ít các cơ sở ngầm.
Quân Tống cường thế tiến vào, rất nhanh trở thành một phần quan trọng trên cán cân tiểu ly, quân Tống đảo hướng bên nào, bên đó có thể thu được lợi ích lớn nhất. Hơn nữa Tống Triều tài nguyên giàu có và đông đúc, sức sản xuất tiên tiến.
Đức Phất Lỗ Ngõa đương nhiên là hi vọng có thể cùng với quân Tống diệt trừ thế lực phản kháng của Đại Tần, mà còn Đại Tần thì hi vọng sẽ cầm lại được các vùng đất đã bị mất. Đại Thực hy vọng có thể đuổi Thập Tự Quân đi, Ba Tư hy vọng có thể làm suy yếu Thập Tự Quân, sức mạnh của thế lực phản kháng Đại Tần.
Căn cứ vào phân tích, người Ba Tư không thể đắc tội, nếu không sẽ phải bảo đảm lương đạo để khai chiến chính diện. Ba Tư cũng không phải là nước nhỏ, lúc này đánh nhau không biết sẽ kéo dài đến ngày tháng năm nào.
Âu Dương cho rằng đánh Ba Tư so với đánh Pháp còn phiền toái hơn nhiều. Dù sao tính cách của người Pháp dễ đối phó, ừm, Italia cũng không tồi. Có mấy quốc gia không thể đụng vào, nhân dân quá hung dữ.
Nghĩ nhiều rồi, tiếp tục phân tích, thật ra là nếu có thể chung sống hoà bình với Thập Tự Quân thì tốt nhất, dù sao đối với tương lai các quốc gia Địa Trung Hải chủ yếu vẫn là mua bán.
Đại Thực bên kia tương đối xa xôi, hơn nữa mấy năm này chiến hỏa liên miên, có thể không cần để ý tới. Thế lực phản kháng Đại Tần cơ bản bây giờ là phòng thủ, có đắc tội hay không không lớn.