Chương Lan thoải mái trả lời:
“Hồi bẩm đại nhân, trước kia không có hỏa khí, cấm quân Tây Bắc chúng ta cũng không phải là không biết dùng đao. Còn nữa, đại nhân cũng nói, nơi này tứ lạng bạt thiên cân (dùng lực lượng nhỏ để đấu lại được thế lực lớn). Giỏi về lợi dụng sự mâu thuẫn của các dân tộc chứ không phải là toàn bộ nhờ vào sức mạnh.”
“Ừm, nhớ rõ, Đông Chính giáo tuy rằng bị Thiên Chúa giáo tấn công, nhưng bọn hắn vẫn có mâu thuẫn tín ngưỡng rất lớn với Hồi Giáo. Chờ sau khi Lý Quang nhậm chức, ta sẽ an bài cho hắn một thê tử người Hồi Giáo. Các ngươi yên tâm, có thể cưới vợ bé, nhưng các ngươi phải nhớ hai người các ngươi đều là người không có tín ngưỡng, thậm chí cả đao, Phật cũng không thể tín ngưỡng. Ta nghĩ không bao lâu, người Thiên Trúc sẽ đến chỗ này mở chùa chiền, đến lúc đó sẽ phức tạp thêm nhiều.”
Chương Lan vỗ ngực nói:
” Đại nhân yên tâm, ngày nào có mạt tướng ở đây, nơi này vẫn sẽ được gọi là Ngọc Châu.”
…
Kế tiếp là ngoại giao, Ngọc Châu cùng với Ba Tư vào thời kỳ hòa hảo, quan hệ Đại Tần với Đại Thực cũng không tính là kém. Nhưng Đông Chính giáo bên Đại Tần với Hồi Giáo bên Đại Thực lại xung đột không ngừng. Cũng may quốc gia hai bên đều bị trọng thương, cho nên trước mắt không có phát sinh chiến tranh.
Trải qua sự cố gắng của Âu Dương, bốn phương ngồi xuống trên bàn hoà đàm. Hơn nữa còn bày ra một bản tuyên bố Ngọc Châu. Trong bản tuyên bố nói, Ba Tư với Đại Thực sẽ đem trả một phần thổ địa cho Đại Tần, điều kiện là Đại Tần sẽ thừa nhận các thổ địa chưa quy về sẽ thuộc về hai nước kia. Bốn phương xác định biên giới. Hai phe nếu phát sinh chiến tranh, sẽ để cho hai phe khác tiến hành đánh giá, sẽ liên hiệp chống lại bên có khiêu khích ác ý.
Trong bản tuyên bố còn quy định về tôn giáo, các dị giáo khi đến nước nào giảng đạo, đều phải nhận được sự cho phép.
Một điều quan trọng nữa là, ở Ngọc Châu mở một khu buôn bán giao dịch tại thành thị trung tấm, bất kỳ quốc gia nào cũng không được lấy cớ công kích đánh cướp thương đội.
Ngoài ra, Tống vào năm nay sẽ chuyển đi phần lớn quân đội tránh cho các bên có cảm giác bị uy hiếp. Còn có Tống ủng hộ ba bên tiến hành mua bán với nước Tống. Tống sẽ tìm kiếm thương nhân trong nước, trợ giúp ba quốc gia còn lại xây dựng xưởng chế tạo giấy, xưởng in ấn, xưởng gốm sứ.
Ngọc Châu thành lập chân chính có ý kiến chỉ có thể là Đại Tần, nhưng ở trong bốn bên này Đại Tần lại là bên có thực lực yếu nhất, lại thêm võ quan cao nhất nơi đây đã cưới nữ tử quý tộc Đại Tần cùng với thái độ ủng hộ giáo chủ, cho nên Đại Tần tạm thời vẫn có thể chấp nhận được. Âu Dương đoán chừng, an bài như thế chiến tranh nếu muốn xảy ra cũng phải chờ sau khi Chương Lan qua đời.
…
Hôn lễ của Chương Lan được tổ chức vào tháng chín được cử hành trước khi hai người Hàn, Lưu dẫn quân đi. Bởi vì bản tuyên bố mới được ký kết không lâu, cho nên khắp nơi đều phái người tham gia lần hôn lễ này. Quá trình hôn lễ theo hôn lễ kiểu truyền thống Trung Quốc, đương nhiên cũng có chút ít yếu tố phương Tây. Cùng ngày, Âu Dương ngay tại chỗ bổ nhiệm Chương Lan làm Ngọc Châu Tiết Độ Sứ.
Qua mấy ngày, Hàn Thế Trung bắt đầu trở về Đông Kinh. Chỉ để lại tám ngàn cấm quân. Trong tám ngàn cấm quân này tự nguyện lưu lại chỉ có ba nghìn người. So với sương quân có chút khác biệt, tính chất của sương quân có chút giống lính đánh thuê quốc gia, trên mặt xăm chữ. Bọn họ là nguyện ý khôi phục tự do, ngay tại chỗ lấy vợ sinh con. Cấm quân thì đãi ngộ tốt hơn rất nhiều, cuối cùng để mọi người rút thăm mới tuyển chọn ra được tám ngàn người. Có điều Âu Dương cũng hùng hồn khẳng khái, đem tất cả hoàng kim bảo thạch đào xuống từ phòng nghị sự hoàng kim, chia đều cho tám ngàn người này, hơn nữa còn hứa hẹn sau khi về Tống sẽ vận chuyển năm mươi vạn bạc và các vật thưởng phân cho mọi người, hơn nữa toàn bộ vợ con miễn thu thuế ba mươi năm. Điều kiện hậu đãi, khiến cấm quân lưu lại đều mừng rỡ.
Tháng mười, Lý Quang được hộ tống đến nhận chức. Người này không có bất kỳ oán trách nào khi bị lưu đày đến nơi đây. Ngày hôm sau đã bắt đầu hiểu rõ dân tình, quen thuộc luật pháp địa phương. Hơn nữa rất nhanh đã bắt đầu học tập ngôn ngữ của địa phương. Tuy rằng Âu Dương quy định Hán ngữ không thể mất đi, nhưng thân là quan trên địa phương thông hiểu ngôn ngữ địa phương là điều phải làm.
Tháng mười hai, Lý Quang tiếp nhận công việc của Âu Dương, bắt đầu ban bố chính sách. Hắn sau khi nhận chức quả nhiên không làm cô phụ kỳ vọng của Âu Dương. Làm việc công chính, tôn trọng dân tộc. So với Âu Dương không kém chút nào. Cư dân địa phương đều yên lòng. Hạ tuần, Lý Quang đám cưới, đại hôn này thật không dễ dàng, Âu Dương ở giữa Đại Thực và Ba Tư suy nghĩ vô cùng lâu. Cuối cùng Ba Tư tương đối có thành ý hơn, gả ra một công chúa chính quy mười sáu tuổi xinh đẹp dịu dàng, mới giải quyết được chuyện này. Mà còn Ba Tư đưa ra vốn gốc lớn như vậy, tất nhiên mục đích cũng không chỉ có chừng đó, mà là hi vọng có thể bắt đầu lui tới với nước Tống. Âu Dương tất nhiên sẽ hoan nghênh.
Một tháng, Âu Dương chuẩn bị trở về Tống, khắp nơi đưa lễ vật tới. Có bảo thạch, có chiến đao, còn có hai vũ nương Ba Tư. Ba Tư từ Bắc Ngụy bắt đầu lui tới trung nguyên, sớm nhất là từ thời kì Nam Bắc triều Ngụy Tấn. Sứ giả đi đến vài chục lần, còn tặng trân châu, phục sức. Còn có các bộ tộc chạy trốn tới trung nguyên thời Đường triều thỉnh cầu phục quốc. Đường triều phái binh đưa bọn họ trở về vùng Afghanistan thành lập đốc hộ phủ Ba Tư. Lúc trước còn bình tĩnh. Quân đội Đường triều vừa rút lui, đốc hộ phủ đã bị người Ả Rập diệt. Năm 650- 1290 là thời kỳ Hồi Giáo ở Ba Tư, tuy rằng thời đại này các tộc Ba Tư đã phân liệt nhưng chiến tranh rất ít, đối với trung nguyên cũng có thiện cảm. Nhưng bởi vì Tây Hạ cách trở, hai bên vẫn không có cơ hội giao lưu. Còn lần này, thì hai nước đã có cơ hội thành lập quan hệ ngoại giao hữu hảo. Về phần vũ nương Ba Tư đưa cho Âu Dương, thật ra là con gái của các bộ tộc xuống dốc được huấn luyện lâm thời. Bởi vì kính dâng hai nữ nhi này mà bộ lạc mới có thể tiếp tục sinh tồn. Âu Dương sau khi biết rõ tình hình phức tạp trong đó, vẫn quyết định nhận lấy hai vũ nương này. Địa vị của nữ nhân cho dù là ở Ả Rập hiện đại so với ở trung nguyên sau Chu Hi còn thấp hơn, nữ nhân dùng làm thành phẩm, kể cả quan hệ, là thủ đoạn mà Ba Tư vẫn hay sử dụng. Với Âu Dương tất nhiên cũng không ngoại lệ. Chỉ bất quá bọn hắn không biết, Âu Dương có thu lễ vật hay không vẫn làm việc giống như cũ. Thu lễ vật rồi cũng sẽ không đối với ngươi quá khách khí. Hắn là điển hình của người bắt tay mà không mềm lòng, đưa tặng cũng bằng không đưa.
Âu Dương cũng không vội về Tống, mà là bảo vệ đội phân ra một phần đi tặng quà và đưa các vũ nương trở về. Mình dẫn theo Trương Tam, Lý Tứ còn có Bạch Liên kể cả tám tên nội vệ cùng với sáu trăm cấm quân hộ vệ còn thừa lại chậm rãi lên đường.
“Hồi bẩm đại nhân, trước kia không có hỏa khí, cấm quân Tây Bắc chúng ta cũng không phải là không biết dùng đao. Còn nữa, đại nhân cũng nói, nơi này tứ lạng bạt thiên cân (dùng lực lượng nhỏ để đấu lại được thế lực lớn). Giỏi về lợi dụng sự mâu thuẫn của các dân tộc chứ không phải là toàn bộ nhờ vào sức mạnh.”
“Ừm, nhớ rõ, Đông Chính giáo tuy rằng bị Thiên Chúa giáo tấn công, nhưng bọn hắn vẫn có mâu thuẫn tín ngưỡng rất lớn với Hồi Giáo. Chờ sau khi Lý Quang nhậm chức, ta sẽ an bài cho hắn một thê tử người Hồi Giáo. Các ngươi yên tâm, có thể cưới vợ bé, nhưng các ngươi phải nhớ hai người các ngươi đều là người không có tín ngưỡng, thậm chí cả đao, Phật cũng không thể tín ngưỡng. Ta nghĩ không bao lâu, người Thiên Trúc sẽ đến chỗ này mở chùa chiền, đến lúc đó sẽ phức tạp thêm nhiều.”
Chương Lan vỗ ngực nói:
” Đại nhân yên tâm, ngày nào có mạt tướng ở đây, nơi này vẫn sẽ được gọi là Ngọc Châu.”
…
Kế tiếp là ngoại giao, Ngọc Châu cùng với Ba Tư vào thời kỳ hòa hảo, quan hệ Đại Tần với Đại Thực cũng không tính là kém. Nhưng Đông Chính giáo bên Đại Tần với Hồi Giáo bên Đại Thực lại xung đột không ngừng. Cũng may quốc gia hai bên đều bị trọng thương, cho nên trước mắt không có phát sinh chiến tranh.
Trải qua sự cố gắng của Âu Dương, bốn phương ngồi xuống trên bàn hoà đàm. Hơn nữa còn bày ra một bản tuyên bố Ngọc Châu. Trong bản tuyên bố nói, Ba Tư với Đại Thực sẽ đem trả một phần thổ địa cho Đại Tần, điều kiện là Đại Tần sẽ thừa nhận các thổ địa chưa quy về sẽ thuộc về hai nước kia. Bốn phương xác định biên giới. Hai phe nếu phát sinh chiến tranh, sẽ để cho hai phe khác tiến hành đánh giá, sẽ liên hiệp chống lại bên có khiêu khích ác ý.
Trong bản tuyên bố còn quy định về tôn giáo, các dị giáo khi đến nước nào giảng đạo, đều phải nhận được sự cho phép.
Một điều quan trọng nữa là, ở Ngọc Châu mở một khu buôn bán giao dịch tại thành thị trung tấm, bất kỳ quốc gia nào cũng không được lấy cớ công kích đánh cướp thương đội.
Ngoài ra, Tống vào năm nay sẽ chuyển đi phần lớn quân đội tránh cho các bên có cảm giác bị uy hiếp. Còn có Tống ủng hộ ba bên tiến hành mua bán với nước Tống. Tống sẽ tìm kiếm thương nhân trong nước, trợ giúp ba quốc gia còn lại xây dựng xưởng chế tạo giấy, xưởng in ấn, xưởng gốm sứ.
Ngọc Châu thành lập chân chính có ý kiến chỉ có thể là Đại Tần, nhưng ở trong bốn bên này Đại Tần lại là bên có thực lực yếu nhất, lại thêm võ quan cao nhất nơi đây đã cưới nữ tử quý tộc Đại Tần cùng với thái độ ủng hộ giáo chủ, cho nên Đại Tần tạm thời vẫn có thể chấp nhận được. Âu Dương đoán chừng, an bài như thế chiến tranh nếu muốn xảy ra cũng phải chờ sau khi Chương Lan qua đời.
…
Hôn lễ của Chương Lan được tổ chức vào tháng chín được cử hành trước khi hai người Hàn, Lưu dẫn quân đi. Bởi vì bản tuyên bố mới được ký kết không lâu, cho nên khắp nơi đều phái người tham gia lần hôn lễ này. Quá trình hôn lễ theo hôn lễ kiểu truyền thống Trung Quốc, đương nhiên cũng có chút ít yếu tố phương Tây. Cùng ngày, Âu Dương ngay tại chỗ bổ nhiệm Chương Lan làm Ngọc Châu Tiết Độ Sứ.
Qua mấy ngày, Hàn Thế Trung bắt đầu trở về Đông Kinh. Chỉ để lại tám ngàn cấm quân. Trong tám ngàn cấm quân này tự nguyện lưu lại chỉ có ba nghìn người. So với sương quân có chút khác biệt, tính chất của sương quân có chút giống lính đánh thuê quốc gia, trên mặt xăm chữ. Bọn họ là nguyện ý khôi phục tự do, ngay tại chỗ lấy vợ sinh con. Cấm quân thì đãi ngộ tốt hơn rất nhiều, cuối cùng để mọi người rút thăm mới tuyển chọn ra được tám ngàn người. Có điều Âu Dương cũng hùng hồn khẳng khái, đem tất cả hoàng kim bảo thạch đào xuống từ phòng nghị sự hoàng kim, chia đều cho tám ngàn người này, hơn nữa còn hứa hẹn sau khi về Tống sẽ vận chuyển năm mươi vạn bạc và các vật thưởng phân cho mọi người, hơn nữa toàn bộ vợ con miễn thu thuế ba mươi năm. Điều kiện hậu đãi, khiến cấm quân lưu lại đều mừng rỡ.
Tháng mười, Lý Quang được hộ tống đến nhận chức. Người này không có bất kỳ oán trách nào khi bị lưu đày đến nơi đây. Ngày hôm sau đã bắt đầu hiểu rõ dân tình, quen thuộc luật pháp địa phương. Hơn nữa rất nhanh đã bắt đầu học tập ngôn ngữ của địa phương. Tuy rằng Âu Dương quy định Hán ngữ không thể mất đi, nhưng thân là quan trên địa phương thông hiểu ngôn ngữ địa phương là điều phải làm.
Tháng mười hai, Lý Quang tiếp nhận công việc của Âu Dương, bắt đầu ban bố chính sách. Hắn sau khi nhận chức quả nhiên không làm cô phụ kỳ vọng của Âu Dương. Làm việc công chính, tôn trọng dân tộc. So với Âu Dương không kém chút nào. Cư dân địa phương đều yên lòng. Hạ tuần, Lý Quang đám cưới, đại hôn này thật không dễ dàng, Âu Dương ở giữa Đại Thực và Ba Tư suy nghĩ vô cùng lâu. Cuối cùng Ba Tư tương đối có thành ý hơn, gả ra một công chúa chính quy mười sáu tuổi xinh đẹp dịu dàng, mới giải quyết được chuyện này. Mà còn Ba Tư đưa ra vốn gốc lớn như vậy, tất nhiên mục đích cũng không chỉ có chừng đó, mà là hi vọng có thể bắt đầu lui tới với nước Tống. Âu Dương tất nhiên sẽ hoan nghênh.
Một tháng, Âu Dương chuẩn bị trở về Tống, khắp nơi đưa lễ vật tới. Có bảo thạch, có chiến đao, còn có hai vũ nương Ba Tư. Ba Tư từ Bắc Ngụy bắt đầu lui tới trung nguyên, sớm nhất là từ thời kì Nam Bắc triều Ngụy Tấn. Sứ giả đi đến vài chục lần, còn tặng trân châu, phục sức. Còn có các bộ tộc chạy trốn tới trung nguyên thời Đường triều thỉnh cầu phục quốc. Đường triều phái binh đưa bọn họ trở về vùng Afghanistan thành lập đốc hộ phủ Ba Tư. Lúc trước còn bình tĩnh. Quân đội Đường triều vừa rút lui, đốc hộ phủ đã bị người Ả Rập diệt. Năm 650- 1290 là thời kỳ Hồi Giáo ở Ba Tư, tuy rằng thời đại này các tộc Ba Tư đã phân liệt nhưng chiến tranh rất ít, đối với trung nguyên cũng có thiện cảm. Nhưng bởi vì Tây Hạ cách trở, hai bên vẫn không có cơ hội giao lưu. Còn lần này, thì hai nước đã có cơ hội thành lập quan hệ ngoại giao hữu hảo. Về phần vũ nương Ba Tư đưa cho Âu Dương, thật ra là con gái của các bộ tộc xuống dốc được huấn luyện lâm thời. Bởi vì kính dâng hai nữ nhi này mà bộ lạc mới có thể tiếp tục sinh tồn. Âu Dương sau khi biết rõ tình hình phức tạp trong đó, vẫn quyết định nhận lấy hai vũ nương này. Địa vị của nữ nhân cho dù là ở Ả Rập hiện đại so với ở trung nguyên sau Chu Hi còn thấp hơn, nữ nhân dùng làm thành phẩm, kể cả quan hệ, là thủ đoạn mà Ba Tư vẫn hay sử dụng. Với Âu Dương tất nhiên cũng không ngoại lệ. Chỉ bất quá bọn hắn không biết, Âu Dương có thu lễ vật hay không vẫn làm việc giống như cũ. Thu lễ vật rồi cũng sẽ không đối với ngươi quá khách khí. Hắn là điển hình của người bắt tay mà không mềm lòng, đưa tặng cũng bằng không đưa.
Âu Dương cũng không vội về Tống, mà là bảo vệ đội phân ra một phần đi tặng quà và đưa các vũ nương trở về. Mình dẫn theo Trương Tam, Lý Tứ còn có Bạch Liên kể cả tám tên nội vệ cùng với sáu trăm cấm quân hộ vệ còn thừa lại chậm rãi lên đường.