Thiên Tống

Chương 189-1: Yêu đương vụng trộm cùng trò khôi hài (1)


Lương Hồng Ngọc hỏi:

“Sao ta không có bản đồ? Hơn nữa cũng không nghe ngươi từng đề cập qua?”

Âu Dương khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không muốn trả lời vấn đề này.

“Quan nhân, ngươi hận Hồng Ngọc sao?”

Lương Hồng Ngọc đột nhiên phun một câu vẫn muốn hỏi ra.

“Không biết.”

Âu Dương nói:

“Ta cảm thấy ngươi bây giờ so với trước kia dễ nhìn hơn. Có điều, trong hạm đội còn có người của hoàng thượng, phải biết rằng chúng ta cô nam quả nữ ở chung, chỉ sợ sẽ khiến Hoàng thượng sinh lòng lo sợ đối với ngươi.”

“Ừm. . .”

Lương Hồng Ngọc gật đầu, ngẫm lại lại nói:



“Quan nhân nghỉ ngơi ở đâu?”

“Chu chưởng quỹ an bài chỗ ở, đại tửu điếm Hàng Châu.”

Lương Hồng Ngọc nhỏ giọng:

“Buổi tối ta đi tìm quan nhân.”

Âu Dương tâm thần rung động

“Được, ta chờ ngươi.”

Lúc này đi tìm mình làm gì?

. . .

Chỗ ở của Âu Dương là tiểu viện độc lập của đại tửu điếm Hàng Châu, ngay bên bờ Tây Hồ, một mặt gian của Âu Dương dựa vào hồ, rất u tĩnh, chính là giá tiền nhất đẳng. Hai bảo vệ ở địa phương khác, Trương Tam Lý Tứ ở một gian, hai người sau khi đột nhiên phát hiện bên hồ có thêm một nữ nhân, vô cùng thông minh ngồi trong phòng chơi Poker.

Cửu biệt thắng tân hôn, một đêm mây mưa thất thường. Cá nước **, ở dưới sự kích thích **, hai người rất vui vẻ. Làm việc, nói chuyện phiếm, lại làm việc. Mãi đến canh bốn, Lương Hồng Ngọc mới không thể không rời khỏi. Lương Hồng Ngọc trước khi đi ôm Âu Dương nói:

“Quan nhân, sau khi ngươi tái giá còn nhớ Hồng Ngọc không?”

“Ngươi đã nói, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm. Nếu ngươi nguyện ý thường xuyên trộm cùng ta, ta nhất định sẽ không quên ngươi.”

Lương Hồng Ngọc hung hăng cắn Âu Dương một cái xem như trả lời.

Kết quả Âu Dương ở Hàng Châu chơi năm ngày, đoạn ‘**’ này mãi đến khi Lương Hồng Ngọc thu quân lệnh đi Bột Hải tuần tra mới kết thúc. Âu Dương ở bên bờ Tây Hồ dùng danh nghĩa Lương Hồng Ngọc mua một căn hộ, có tiền xử lý việc, rất nhanh gia cụ đều bổ sung xong. Hạm đội Lương Hồng Ngọc tiếp tế chính chính là Hàng Châu, lại thêm Âu Dương rất rảnh rỗi, tương lai nhà mới rất có giá trị lợi dụng. Lương Hồng Ngọc để hai nha hoàn kia ở nơi dừng chân chiếu cố sinh hoạt, vào ở căn phòng này, bên ngoài thì nói, sản nghiệp này là của bản thân Lương Hồng Ngọc.

Tống Huy Tông rất không cao hứng Âu Dương thả bồ câu mình, đã nói là hai ngày, sao mất sáu ngày rồi. Âu Dương bị trễ giải thích rằng, mấy ngày nay bận xâm nhập nắm rõ vấn đề về buôn lậu cùng buôn bán osin, chuẩn bị thượng biểu triều đình, nghĩ biện pháp khá thỏa đáng. Tống Huy Tông với chuyện này căn bản không có hứng thú. Nhưng lời này của Âu Dương không phải nói cho hắn nghe, mà là nói cho bảo vệ của Tống Huy Tông, cũng chính là Nội vệ giám thị Tống Huy Tông nghe.

Lần này sau hành trình trở lại Dương Bình, Âu Dương nhận được một tin tức chưa tính là tin tức xấu, sòng bạc của mình ở Liêu quốc đóng cửa không kinh doanh tiếp nữa. Vừa hỏi mới biết được, thuế phú Liêu quốc đã gia tăng gần gấp hai. Lão bách tính không có tiền nhàn rỗi, sao còn đẩy ngành đánh bạc phát triển được. Mà thị trường sòng bạc cũng biến thành không minh bạch, không chỉ không có lợi nhuận, ngược lại bị quan phủ phạt một ít. Tiêu Cam Vân dứt khoát vung tay lên, đóng cửa làm phú ông.

Ngay cả sòng bạc cũng đóng cửa, có thể biết kinh tế Liêu quốc đã ở trong chiến tranh dai dẳng bị phá hỏng thành bộ dáng gì rồi. Hơn nữa Liêu quốc thay đổi học chế độ mộ lính của Tống, ngược lại sử dụng chế độ trưng binh. Cách làm cứ mười hộ rút một đinh đến bây giờ cứ năm hộ rút một đinh. Mâu thuẫn trong nước càng ngày càng kịch liệt.


Đại chiến tranh tài nổ ra ở Đại Tống, đủ loại thương nhân vật tư vào Liêu, triều đình cứ nhạn qua thì rút lông, rút đến phi thường cao hứng. Mà các thương nhân cũng kiếm được tai to mặt lớn. Tư gia đã bắt đầu mua vào thổ địa cùng sản nghiệp mười sáu châu Yến Vân lượng lớn, căn cứ Âu Dương biết, Tư gia cùng quân đông lộ Hà Bắc còn có liên lạc bí mật. Tư gia chưa bao giờ trung thành với ai. Kim Liêu khai chiến, Tư gia thà chết chứ không chịu khuất phục, nhất định muốn thấy rõ ai thắng ai bại mới quyết định tiếp. Vì ích lợi, bọn họ có thể vứt đầu, rơi máu nóng. Bây giờ người sáng suốt đều trông thấy, bất kể phát triển thế nào, mười sáu châu Yến Vân rất nhanh đều thuộc họ Tống. Mà địa bàn Kim Liêu bị đánh nát, Tư gia thực không có nhiều hứng thú.

Hiện giờ biên cảnh Liêu Tống, bên người Tống quân đội gần nhất cũng cách bên Liêu hơn trăm dặm. Mà người Liêu ở biên cảnh chỉ để lại năm vạn binh mã già yếu. Hai nước vào một tháng trước, đã chính thức ghi lại minh ước bang quốc huynh đệ thời đại. Mà triều Liêu ** không biết. Đường quân Vĩnh Hưng, đường đông Hà Bắc, đường quân Tây Bắc đã bắt đầu tiến hành chuẩn bị bí mật trước chiến tranh.

Tháng mười, hạm đội Hàng Châu bốc xếp vận chuyển bốn gã khách nhân thần bí đổ bộ Tô Châu ở Kim quốc.

. . .

“Liên kết với Kim để đối Liêu?”

Âu Dương ôm người trong lòng nói:

“Hồng Ngọc, chúng ta nên chuyên tâm **, có thể không nói đến quốc gia đại sự không.”

Nguyên nhân Âu Dương lui tới Hàng Châu rất rõ ràng, chính là muốn đưa ra một bộ biện pháp hữu hiệu ngăn chặn buôn lậu. Biện pháp này có thể làm từ từ, hẹn hò phải tích cực duy trì.

Lương Hồng Ngọc cười dán chặt thân thể nói:

“Quan nhân, ta muốn biết ngươi là phản đối hay không phản đối mà.”

“Phản đối, ít nhất phản đối vào chính lúc này.”


Âu Dương nói:

“Ta không hiểu đánh trận, nhưng ta cảm thấy phải cầm lại mười sáu châu Yến Vân trước rội lại động binh sau. Như vậy liền có thể xem mười sáu châu Yến Vân là ván cầu.”

“Phu nhân”

Ngoài cửa một nha hoàn gõ cửa:

“Rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong.”

“Bưng vào, đặt ở trên bàn”

Nha hoàn nhìn cũng không nhìn người trong rèm, buông rượu và thức ăn liền đóng cửa đi ra. . . . Tháng mười mặc dù có chút rét lạnh, nhưng trong phòng có lò lửa, cũng không cảm thấy. Hai người tùy tiện choàng áo mỏng ôm nhau ra uống rượu nói chuyện phiếm. Chỉ có điều, nói chuyện đều là chuyện quốc gia, hơi phá khung cảnh.

“Chúng ta cũng thấy triều đình quá gấp rồi. Năm ngoái đến năm nay chi viện mạnh với Ngọc Châu, làm cho phương diện quân nhu khá khẩn trương. Chiến tranh nhiều lần như vậy không phải quá tốt. Hơn nữa quân đông tây xác nhập không lâu, sức chiến đấu lại tương đối kém, đến lúc đó chỉ sợ rất khó làm chủ lực”

Lương Hồng Ngọc nói:

“Hơn nữa cuộc chiến với Liêu tất phải duy trì liên tục ít nhất hai năm. Nhạc tướng quân cũng thấy sang năm không thích hợp, thượng biểu trần tình, hi vọng ít nhất phải hai năm sau đó. Hắn nói chỉ hai năm, hạm đội Hàng Châu chúng ta liền có năng lực một lần đưa năm vạn cấm quân đến Bột Hải, xuyên thẳng tâm tạng người Liêu.”




back top