Thiên Tống

Chương 192-1: Ngoài ý muốn (1)

Chu An cười nói:

“Đại nhân, một sấp lụa này ở Tống có thể bán không được bao nhiêu tiền, nhưng nếu chuyển ra ngoài thì giá trị lại tăng gấp 10 lần. Lại đổi thành châu báu, hương liệu đem về, giá trị lại tăng thêm mười lần nữa. Lợi nhuận tổng cộng sẽ gấp trăm lần. Còn nữa, Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình này thực lực quá mạnh mẽ, đặc biệt nơi sản xuất của Tây Bắc đạo hợp thành, giá thanh thấp chất lượng lại cao. Bảy phần số lượt mua bán trong Tống Quốc đều là bọn họ làm, chúng ta cũng chỉ có thể kiếm chút tiền từ đường biển.”

“Như vậy không phải rất tốt sao? Mọi người đều có lợi. Hai bên không xung đột.”

Chu An khách khí nói:

“Cũng may được đại nhân phối hợp. Nếu không chuyến đi này, Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình tất nhiên muốn phân một chén canh. Rồi sau đó chậm rãi tiến vào chiếm giữ vận tải đường thuỷ. Thương nhân Đông Nam chúng ta chỉ có thể đi uống gió Tây Bắc thôi.”

Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình tài chính hùng hậu, hơn nữa cùng trọng thần triều đình kết giao thân mật. Những điều này Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam so ra đều kém xa. Chu An rất vui mừng vì Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình tự hạn chế các mối làm ăn lại. Đương nhiên hắn cũng biết, công lao này phần lớn là nhờ Âu Dương phải người đứng ra làm.

Chu An đưa qua một bản khế ước nói:



“Đại nhân, đây là một chút thành ý của Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam.”

“Một chút thành ý?”

Âu Dương nhận lấy xem xét, hừ, khế ước này có mười hạng mục sản nghiệp, kể cả một phần cổ phần của công ty vận tải đường biển. Đây không phải chút lòng thành, dựa theo doanh thu năm trước, Âu Dương có khế ước này, cuối năm có thể chia hoa hồng bảy mươi vạn quan. Âu Dương đem khế ước thả lại trong tay Chu An nói:

“Chu chưởng quỹ, ta sẽ không biết vì có khế ước này liền giúp Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam, cũng sẽ không bởi vì Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình có một phần cổ phần liền giúp Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình. Ngươi lo lắng nhiều rồi.”

Chu An vội nói:

“Chúng tôi tuyệt không ý này. Nếu như không có đại nhân chỉ điểm, còn có đại nhân trợ giúp tạo các cơ hội thì Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam cũng không thể có quy mô như ngày hôm nay. . .”

“Chu chưởng quỹ”

Âu Dương nói:

“Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình là nơi đầu tiên ta đầu tư tiền vào, đó là vì bất đắc dĩ, bởi vì ta biết nếu ta không vứt tiền vào, chỉ sợ thành lập không nổi. Hơn nữa Âu Dương ta mặc dù so sánh không được với các ngươi, nhưng giơ tay nhấc chân chừng trăm vạn quan vẫn tương đối thoải mái. Hơn nữa, Chu chưởng quỹ là để ta tay không bắt sói, chuyện này phải làm, tương lai nam bắc chỉ đành phân tranh, chỉ sợ ta không nói chắc được thôi.”

Chu An thấy Âu Dương đã quyết, bất đắc dĩ thu khế ước lại, nói:


“Đại nhân, tương lai nếu cần bất kỳ thứ gì cũng có thể tìm đến Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam. Chỉ cần chúng tôi nhíu mày, xem như kiếp này làm người vô ích.”

“Chu chưởng quỹ khách khí rồi.”

Âu Dương sau khi thấy chiếc thuyền cuối cùng cũng biến mất nói:

“Người đã đi, chúng ta cũng nên giải tán thôi.”

Một đại học sĩ một lưu bài thơ tại Tiêu Sơn, khắc vào một khối thạch bích bóng loáng trên bến thuyền, tán thưởng khí chất uy vũ của Vương Sư. Có lẽ bọn họ cho rằng chỉ là một hành động lớn lao, nhưng Âu Dương biết, lần này đi cho dù thành công hay không, đại danh của Lương Hồng Ngọc, Lý Bảo trong lịch sử đã không thể nào mai một.

. . .

Không hẹn gặp Lương Hồng Ngọc, lại thêm tứ hải thái bình, thời gian nhàn hạ của Âu Dương lại đến. Nhưng kế hoạch vĩnh viễn cản không nổi biến hóa, cho dù kế hoạch có tỉ mỉ đến đâu cũng có sự cố ngoài ý muốn thứ phát sinh.

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra tại Tây Hạ nghèo khó. Tây Hạ nội loạn. Càng nghèo càng loạn, càng loạn càng nghèo. Tám tộc người Đảng Hạng vì một tộc đã bị Tiêu Ngân thuyết phục định cư ở Tây Bắc quân Tống, nên chỉ còn lại bảy bộ tộc. Những tù trưởng này bình thường đều đảm nhiệm chức thứ sử của các châu, ngồi chen chúc trên đất. Nhưng vì địa bàn bị thu hẹp, mâu thuẫn giữa các tộc với nhau, giữa các tộc và hoàng tộc càng ngày càng sâu sắc.


Mâu thuẫn là kết quả tất yếu của bất kì thời đại nào, Tống cũng có mâu thuẫn, đặc biệt là sau khi Âu Dương khơi mào phát triển thương mại. Nhưng Tống lợi dụng chiến tranh đối ngoại, nới lỏng tương đối nhẹ hóa giải hoặc trì hoãn mâu thuẫn trong nước. Người Tây Hạ cũng biết chiêu trò ấy, khi nội bộ không đoàn kết, sẽ biết tập kết xâm phạm bên Tống, đây là thủ đoạn bọn họ vẫn sử dụng gần trăm năm nay.

Triều Tống xưa không bằng nay, đặc biệt Tây Bắc quân đạo binh hùng tướng mạnh cường suất mãnh liệt, sau vài năm tôi luyện đã trở thành cấm quân tinh nhuệ nhất Đại Tống. Nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn cứ phát sinh.

Nguyên nhân gây ra chuyện là Phí Thính thị nổi loạn. Phí Thính thị vốn ở trong vùng bị chiếm lĩnh Tống, sau này vẫn không làm việc chăn nuôi. Lại Cộng thêm Tây Hạ lo lắng bị Tây Bắc quân đạo xâm chiếm, chuẩn bị chiến tranh mà bỏ hoang sản xuất. Cuộc sống của Phí Thính thị ngày càng gian nan. Thân là tộc người du mục, về sau khi cuộc sống khó khăn, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là cướp bóc. Mà dễ dàng cướp bóc nhất Tây Hạ chỉ có nơi tập trung nhiều người giàu, tức của khu giao dịch hành lang Hà Tây. Khu này có hai toán quân đóng quân lại, một toán thuộc Lương Châu triều Tống, một người thuộc bên Tây Hạ. Giữa hai bên có những vụ giao dịch lớn lên đến trăm mẫu đất.

Do ở nơi này không hiểm trở nhưng dễ thủ, thế nên hai bên cũng không bố trí phòng ngự nơi đây. Tống chỉ có của một vị Chuyển Thừa Tiết Lang võ quan cửu phẩm dẫn đầu một trăm quân sĩ đóng quân duy trì trật tự. Mà Tây Hạ cũng thế, hai bên đều cho rằng nơi đây vùng đất bằng phẳng, không cần lo gì về việc phòng ngự cả. Mà lúc này đây đã bị năm ngàn người Phí Thính thị giết.

Tây Hạ phó úy dẫn người chặn lại, bị bắt giữ toàn bộ. Khói báo động của Tây Hạ nổi lên, Tống mới lập tức xuất binh, sau khi biết được tình huống, Chuyển Thừa Tiết Lang ngoại trừ phái người báo tin cho bên ngoài, dẫn đầu trăm binh sĩ bảo vệ đám thương nhân rút lui. Chỉ có điều chưa được mười dặm đã bị đuổi kịp. Tất cả thương nhân cùng toàn bộ binh sĩ bị giết, rồi sau đó quân vệ binh Tây Hạ cũng bị diệt khẩu. Phí Thính thị vô cùng hài lòng vì sắp được trở về cuộc sống xa hoa trước kia, mang theo tài vật cùng nữ quyến của thương nhân thong dong rời đi.

Loại sự tình này phát sinh vào thời điểm hai trăm năm trước mà nói, là chuyện quấy nhiễu vô cùng bình thường rồi, không gạo không lương thực thì liền tìm đến trung nguyên. Cho dù là mấy năm trước, Người Tây Hạ cũng thường làm như vậy. Nhưng sự việc phát sinh ở thời điểm này liền trở thành vô cùng bất thường. Việc này triều đình Tây Hạ vẫn chưa hay biết gì. Quân Tây Bắc Đại Tống sau khi nhận được tin báo, viện quân Tây Lương phái đi chỉ nhìn thấy một đống thi thể, viện binh giận tím mặt. Lập tức tấu lên Trấn An Tư. Chuyện đầu tiên Hàn Thế Trung làm chính là bố trí binh lực, hơn nữa điều động cả quân khẩn cấp kể cả Lưu Kỹ, sáu người đang huấn luyện bên ngoài gọi về.




back top