Cửu công công trả lời:
“Theo lời tiểu nhân, Âu đại nhân là chủ hai hiệp hội thương nghiệp, lại ghi điều lệ ngành hàng hải, lại làm quan một phương. Chỉ sợ đã đắc tội người khác, Âu đại nhân cũng không biết. Ngăn tài lộ, ngăn quan lộ đều có khả năng. Nếu phóng đại mà nói, Âu Dương gặp nạn, vui vẻ nhất vẫn là người Liêu Kim Tây Hạ. Ta tin tưởng bọn họ đều biết, Âu đại nhân nắm giữ hỏa dược v. v. . . Nếu Âu đại nhân hỏi tội, những thứ này tất phải giao nộp triều đình. Triều đình dùng, thì cơ mật dễ tiết ra ngoài, triều đình không dùng, với Liêu Kim Tây Hạ, Đại Tống ta cũng không có ưu thế dư thừa. Còn nữa, Âu Dương bị hỏi tội, còn có thể tạo thành hỗn loạn thương trường, với dân sinh thương thì rất nặng. Cho nên, cho dù việc này có phải hành vi của Âu đại nhân hay không, bệ hạ vì tương lai, chỉ sợ đều phải bảo vệ Âu đại nhân. Xử Âu Dương, bằng tự hủy Trường Thành.”
Triệu Ngọc lắc đầu:
“Ngươi đừng thấy những đại thần kia đều không nói chuyện, nhưng trong lòng hiểu rất rõ. Nếu trẫm thiên vị, việc này không cách nào xong việc. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trẫm biết lão phụ có vấn đề, cũng không hỏi đại hình. Trẫm mà cũng vu oan giá hoạ, vậy quan viên phía dưới không phải đều noi theo? Hơn nữa, ngươi cũng quá coi thường Âu Dương, cho dù hắn làm thật, tất nhiên sẽ chuẩn bị hậu chiêu. Bên báo hoàng gia kia thế nào?”
“Bẩm bệ hạ”
Một tên Nội vệ nói:
“Báo hoàng gia đang in, ngày mai đăng báo. Theo ty chức biết, Lưu Huệ Lan chuẩn bị đưa tin theo sự thật. Hơn nữa bày tỏ sẽ còn tiếp, chú ý động thái câu chuyện.”
“Làm tốt lắm.”
Triệu Ngọc gật đầu:
“Nếu Âu Dương đúng là vô tội, việc này nếu giữ mà không tuyên, tương lai cho dù trong sạch, cũng sẽ không khiến mọi người tin phục, dân gian cũng sẽ nghi kỵ. Nếu Âu Dương thực là tặc nhân, vậy ít nhất cũng bảo trụ thanh danh báo hoàng gia. Bậc cân quắc không thua đấng mày râu, có quyết đoán này, chỉ tiếc Lưu Huệ Lan một thân nữ nhi.”
Dựa theo tình huống trước mặt, mặc dù chứng cớ gây bất lợi cho Âu Dương, nhưng từ Hoàng đế đến các đại thần đều thiên hướng sự thật Âu Dương bị người hãm hại. Thôi quan trứ danh của Đề hình tư ở Kinh kỳ đã tới Dương Bình tiến hành kiểm nghiệm với hai cổ thi thể. Một bên là ngự thẩm, một bên diễn viên là nhân vật phong vân Âu Dương, án kiện huyết diễm, việc này đã thành chủ đề hot nhất trong dân gian, vượt cả chiến sự Tây Hạ. Mà nhân vật chính của chủ đề vẫn mãi chưa lộ diện.
Mà vào chính lúc này, việc không ngờ tới là, dân phụ cáo trạng chết. Dân phụ cáo trạng được an trí ở trạm dịch vùng ngoại thành, bốn gã Nội vệ đặc phái bảo vệ, nhưng cho dù là như vậy, vào một sáng sớm, phát hiện bà ta chết bất đắc kỳ tử trên giường. Triệu Ngọc nghe được, giận tím mặt, đem bốn gã Nội vệ hạ ngục giao Đại Nội hỏi tội. Bây giờ chết không đối chứng, không thể nghi ngờ là khiến án n ày tuyết lại thêm sương. Âu Dương đã không thể rửa thoát hiềm nghi.
. . .
Diễn viên Âu Dương vốn ở đường biển, bị khoái mã đuổi kịp, sau khi thuyền cập bờ, nha dịch kể sơ việc này, Âu Dương lập tức lên đường trở về Dương Bình. Tống Huy Tông vừa nghe việc này cũng dậy hứng thú, bày tỏ sẽ tới sau.
Nha dịch đi trước hồi báo, Âu Dương cùng Trương Tam Lý Tứ mua ngựa gần đó trở về Dương Bình. Ra Quang châu vào cảnh giới Lư Châu, có một trấn nhỏ. Ba người thấy trời đã tối, liền dừng ngựa tá túc trong một khách sạn duy nhất của bổn trấn.
Đêm đó, ba người tiến hành phân tích vụ án. Trương Tam vừa mới vào nha môn, đi theo Triển Minh học tập võ nghệ cùng xét án, hơi có tâm đắc với hình ngục, lập tức nói về cái nhìn của mình trước tiên:
“Âu phủ cho dù ban ngày hay đêm tối, ít nhất có hai gã nha dịch thường trực. Cửa sau đóng, cửa trước và cửa hông là con đường duy nhất. Nếu muốn vác thi thể hơn tám mươi cân leo tường, khó khăn rất lớn, hơn nữa ban đêm yên tĩnh dễ dàng bị phát hiện. Cho nên khả năng thi thể Trương Kim nhi gài tang vật, chính là lúc sửa sang Âu phủ, có người bí mật mang theo vào, dìm xác trong nước.”
Lý Tứ gật đầu:
“Yến Thất người này bình thường an phận thủ mình, mặc dù ít nói chuyện với người khác, nhưng cũng không qua loa với công vụ. Hắn là nhóm nha dịch chiêu mộ thứ hai, đãi ngộ tiền lương cũng khá hậu đãi. Đại nhân kể cả người như chúng ta cơ bản không có tâm đề phòng gì. Nếu hắn thừa dịp sửa chữa mà vào, bọn thợ cùng giám sát căn bản sẽ không để ý tới hắn. Còn một điều, chính là khế ước. Nói ngày đó chỉ có Yến Thất ở đây, quả thật ngày đó là Yến Thất cùng Vương Ngũ đang trực, mặc dù Vương Ngũ phủ nhận, nhưng hắn không biết không có nghĩa là không có việc này. Còn nữa, đại nhân cũng khá tín nhiệm lão nhân như Yến Thất, lại thêm trung tâm buôn bán khu Bạch Vân thành lập, hoặc thương hoặc công cứ mấy ngày đại nhân phải ký lượng lớn văn kiện. Đại nhân lại phải lâm hành, an bài một số việc, có thể là Yến Thất bí mật mang theo khế ước để đại nhân ký tên, hoặc là để đại nhân trực tiếp ký tên lên giấy trắng.”
“Không thông.”
Âu Dương nói:
“Mặc dù văn kiện nhiều, nhưng sẽ xem sơ qua là chuyện gì, ta sẽ không sơ ý như vậy. Trước khi đi, Yến Thất quả thật tìm ta ký bốn phần văn kiện. Ta nghĩ. . . văn kiện đầu là đề tài thảo luận đại hội cổ đông mỗi tháng của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, ta ký tên biểu thị đồng ý. Văn kiện thứ hai là một nha dịch có hiềm nghi bán tang, cho phép với nhà hắn tiến hành điều tra. Thứ ba là chi xuất mỗi tháng trong hộ sương thôn. Thứ tư là. . Ta nghĩ, thứ tư là tranh chấp một miếng đất của hai thôn trong thôn Mai Điền, ký tên trao quyền để hương đại diện liên lạc tộc trưởng hai nhà thương nghị giải quyết.”
Trương Tam hỏi:
“Đại nhân chắc chắn chính là bốn kiện này?”
“Đương nhiên, nếu dùng mục riêng khá phiền toái. Đương nhiên nhớ rõ.”
Chuyện bên trong huyện Dương Bình, Âu Dương lấy mục riêng làm chuẩn, mà quan ấn đều ở nha môn mới giao cho Cam Tín sử dụng, Âu Dương cơ bản không dùng.
Lý Tứ gật đầu:
“Vậy chỉ một khả năng, ấn riêng kí tên kia là giả.”
Âu Dương lắc đầu:
“Ta nghĩ không thể, nếu muốn bố trí một cục như vậy, không thể nào dùng giả kí tên.”
Cổ đại giả tạo chữ ký khó hơn hiện đại, màu mực, nồng độ mọi người thích khác nhau. Lại càng không cần phải nói chất lượng bút lông còn cả thần vận của kí tên.
Mới nói đến đây, Trương Tam Lý Tứ đột nhiên sờ chuôi đao, Âu Dương vừa nghe, có tiếng bước chân đến gần. Có điều người đến rất nhã nhặn, không ngờ gõ cửa vài cái:
“Âu đại nhân, có thể mở cửa gặp không.”
“Mở cửa”
Âu Dương căn dặn.
“Theo lời tiểu nhân, Âu đại nhân là chủ hai hiệp hội thương nghiệp, lại ghi điều lệ ngành hàng hải, lại làm quan một phương. Chỉ sợ đã đắc tội người khác, Âu đại nhân cũng không biết. Ngăn tài lộ, ngăn quan lộ đều có khả năng. Nếu phóng đại mà nói, Âu Dương gặp nạn, vui vẻ nhất vẫn là người Liêu Kim Tây Hạ. Ta tin tưởng bọn họ đều biết, Âu đại nhân nắm giữ hỏa dược v. v. . . Nếu Âu đại nhân hỏi tội, những thứ này tất phải giao nộp triều đình. Triều đình dùng, thì cơ mật dễ tiết ra ngoài, triều đình không dùng, với Liêu Kim Tây Hạ, Đại Tống ta cũng không có ưu thế dư thừa. Còn nữa, Âu Dương bị hỏi tội, còn có thể tạo thành hỗn loạn thương trường, với dân sinh thương thì rất nặng. Cho nên, cho dù việc này có phải hành vi của Âu đại nhân hay không, bệ hạ vì tương lai, chỉ sợ đều phải bảo vệ Âu đại nhân. Xử Âu Dương, bằng tự hủy Trường Thành.”
Triệu Ngọc lắc đầu:
“Ngươi đừng thấy những đại thần kia đều không nói chuyện, nhưng trong lòng hiểu rất rõ. Nếu trẫm thiên vị, việc này không cách nào xong việc. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trẫm biết lão phụ có vấn đề, cũng không hỏi đại hình. Trẫm mà cũng vu oan giá hoạ, vậy quan viên phía dưới không phải đều noi theo? Hơn nữa, ngươi cũng quá coi thường Âu Dương, cho dù hắn làm thật, tất nhiên sẽ chuẩn bị hậu chiêu. Bên báo hoàng gia kia thế nào?”
“Bẩm bệ hạ”
Một tên Nội vệ nói:
“Báo hoàng gia đang in, ngày mai đăng báo. Theo ty chức biết, Lưu Huệ Lan chuẩn bị đưa tin theo sự thật. Hơn nữa bày tỏ sẽ còn tiếp, chú ý động thái câu chuyện.”
“Làm tốt lắm.”
Triệu Ngọc gật đầu:
“Nếu Âu Dương đúng là vô tội, việc này nếu giữ mà không tuyên, tương lai cho dù trong sạch, cũng sẽ không khiến mọi người tin phục, dân gian cũng sẽ nghi kỵ. Nếu Âu Dương thực là tặc nhân, vậy ít nhất cũng bảo trụ thanh danh báo hoàng gia. Bậc cân quắc không thua đấng mày râu, có quyết đoán này, chỉ tiếc Lưu Huệ Lan một thân nữ nhi.”
Dựa theo tình huống trước mặt, mặc dù chứng cớ gây bất lợi cho Âu Dương, nhưng từ Hoàng đế đến các đại thần đều thiên hướng sự thật Âu Dương bị người hãm hại. Thôi quan trứ danh của Đề hình tư ở Kinh kỳ đã tới Dương Bình tiến hành kiểm nghiệm với hai cổ thi thể. Một bên là ngự thẩm, một bên diễn viên là nhân vật phong vân Âu Dương, án kiện huyết diễm, việc này đã thành chủ đề hot nhất trong dân gian, vượt cả chiến sự Tây Hạ. Mà nhân vật chính của chủ đề vẫn mãi chưa lộ diện.
Mà vào chính lúc này, việc không ngờ tới là, dân phụ cáo trạng chết. Dân phụ cáo trạng được an trí ở trạm dịch vùng ngoại thành, bốn gã Nội vệ đặc phái bảo vệ, nhưng cho dù là như vậy, vào một sáng sớm, phát hiện bà ta chết bất đắc kỳ tử trên giường. Triệu Ngọc nghe được, giận tím mặt, đem bốn gã Nội vệ hạ ngục giao Đại Nội hỏi tội. Bây giờ chết không đối chứng, không thể nghi ngờ là khiến án n ày tuyết lại thêm sương. Âu Dương đã không thể rửa thoát hiềm nghi.
. . .
Diễn viên Âu Dương vốn ở đường biển, bị khoái mã đuổi kịp, sau khi thuyền cập bờ, nha dịch kể sơ việc này, Âu Dương lập tức lên đường trở về Dương Bình. Tống Huy Tông vừa nghe việc này cũng dậy hứng thú, bày tỏ sẽ tới sau.
Nha dịch đi trước hồi báo, Âu Dương cùng Trương Tam Lý Tứ mua ngựa gần đó trở về Dương Bình. Ra Quang châu vào cảnh giới Lư Châu, có một trấn nhỏ. Ba người thấy trời đã tối, liền dừng ngựa tá túc trong một khách sạn duy nhất của bổn trấn.
Đêm đó, ba người tiến hành phân tích vụ án. Trương Tam vừa mới vào nha môn, đi theo Triển Minh học tập võ nghệ cùng xét án, hơi có tâm đắc với hình ngục, lập tức nói về cái nhìn của mình trước tiên:
“Âu phủ cho dù ban ngày hay đêm tối, ít nhất có hai gã nha dịch thường trực. Cửa sau đóng, cửa trước và cửa hông là con đường duy nhất. Nếu muốn vác thi thể hơn tám mươi cân leo tường, khó khăn rất lớn, hơn nữa ban đêm yên tĩnh dễ dàng bị phát hiện. Cho nên khả năng thi thể Trương Kim nhi gài tang vật, chính là lúc sửa sang Âu phủ, có người bí mật mang theo vào, dìm xác trong nước.”
Lý Tứ gật đầu:
“Yến Thất người này bình thường an phận thủ mình, mặc dù ít nói chuyện với người khác, nhưng cũng không qua loa với công vụ. Hắn là nhóm nha dịch chiêu mộ thứ hai, đãi ngộ tiền lương cũng khá hậu đãi. Đại nhân kể cả người như chúng ta cơ bản không có tâm đề phòng gì. Nếu hắn thừa dịp sửa chữa mà vào, bọn thợ cùng giám sát căn bản sẽ không để ý tới hắn. Còn một điều, chính là khế ước. Nói ngày đó chỉ có Yến Thất ở đây, quả thật ngày đó là Yến Thất cùng Vương Ngũ đang trực, mặc dù Vương Ngũ phủ nhận, nhưng hắn không biết không có nghĩa là không có việc này. Còn nữa, đại nhân cũng khá tín nhiệm lão nhân như Yến Thất, lại thêm trung tâm buôn bán khu Bạch Vân thành lập, hoặc thương hoặc công cứ mấy ngày đại nhân phải ký lượng lớn văn kiện. Đại nhân lại phải lâm hành, an bài một số việc, có thể là Yến Thất bí mật mang theo khế ước để đại nhân ký tên, hoặc là để đại nhân trực tiếp ký tên lên giấy trắng.”
“Không thông.”
Âu Dương nói:
“Mặc dù văn kiện nhiều, nhưng sẽ xem sơ qua là chuyện gì, ta sẽ không sơ ý như vậy. Trước khi đi, Yến Thất quả thật tìm ta ký bốn phần văn kiện. Ta nghĩ. . . văn kiện đầu là đề tài thảo luận đại hội cổ đông mỗi tháng của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, ta ký tên biểu thị đồng ý. Văn kiện thứ hai là một nha dịch có hiềm nghi bán tang, cho phép với nhà hắn tiến hành điều tra. Thứ ba là chi xuất mỗi tháng trong hộ sương thôn. Thứ tư là. . Ta nghĩ, thứ tư là tranh chấp một miếng đất của hai thôn trong thôn Mai Điền, ký tên trao quyền để hương đại diện liên lạc tộc trưởng hai nhà thương nghị giải quyết.”
Trương Tam hỏi:
“Đại nhân chắc chắn chính là bốn kiện này?”
“Đương nhiên, nếu dùng mục riêng khá phiền toái. Đương nhiên nhớ rõ.”
Chuyện bên trong huyện Dương Bình, Âu Dương lấy mục riêng làm chuẩn, mà quan ấn đều ở nha môn mới giao cho Cam Tín sử dụng, Âu Dương cơ bản không dùng.
Lý Tứ gật đầu:
“Vậy chỉ một khả năng, ấn riêng kí tên kia là giả.”
Âu Dương lắc đầu:
“Ta nghĩ không thể, nếu muốn bố trí một cục như vậy, không thể nào dùng giả kí tên.”
Cổ đại giả tạo chữ ký khó hơn hiện đại, màu mực, nồng độ mọi người thích khác nhau. Lại càng không cần phải nói chất lượng bút lông còn cả thần vận của kí tên.
Mới nói đến đây, Trương Tam Lý Tứ đột nhiên sờ chuôi đao, Âu Dương vừa nghe, có tiếng bước chân đến gần. Có điều người đến rất nhã nhặn, không ngờ gõ cửa vài cái:
“Âu đại nhân, có thể mở cửa gặp không.”
“Mở cửa”
Âu Dương căn dặn.