Thiên Tống

Chương 200-1: Hai điểm đáng ngờ lớn (1)


“Ừm”

Triệu Ngọc nói:

“Ngươi nói tiếp.”

“Tôn Tự thú nhận, hắn không lâu nhận khế ước Lưu Tứ Nữ nhờ ghi qua, là khế ước bù nửa chữ. Lưu Tứ Nữ nói với hắn, là một người cháu của hắn làm mất khế ước, hầu gái muốn tạo phản, lúc này mới bảo hắn sao chép lại.”

Tống Đề hình nói:

“Nội dung khế ước Tôn Tự mô phỏng, cùng khế ước Trương Kim nhi ngoại trừ vài chữ không đúng, thì toàn bộ đồng dạng. Hơn nữa từ bút ký so sánh, hai khế ước là cùng một người viết.”

Triệu Ngọc hỏi:

“Chẳng lẽ hắn không phát hiện con dấu cùng kí tên phía dưới sao?”

Tống Đề hình nói:



“Bên ngoài chỉ biết là Âu đại nhân tên Âu Dương, mà ký tên cùng tư ấn của Âu đại nhân tất cả đều là ký tên Hoành học. Lại thêm báo hoàng gia mặc dù công bố bên ngoài, nhưng không sao kỹ càng khế ước đăng báo, Tôn Tự tất nhiên không biết. Mãi đến trước khi hắn sắp bị diệt khẩu vẫn ngơ ngơ ngác ngác, còn tưởng rằng giúp bằng hữu một đại ân.”

Triệu Ngọc hỏi:

“Vậy vì sao nói án chỉ phá một nửa? Ngươi đừng nói với ta, Lưu Tứ Nữ chết rồi.”

Một câu đằng sau mang vài phần sát khí.

Tống Đề hình đổ mồ hôi lạnh cúi đầu trả lời:

“Bệ hạ thánh minh, trưa hôm bắt mấy người này, phòng viện Đông Giao Đông Kinh mà Lưu Tứ Nữ ở bị cháy. Một nhà tám miệng đều chết cả. Về phần nguyên nhân chết, nha môn Đề hình kinh kỳ còn đang tuần tra, tạm thời chưa biết.”

“Khốn kiếp.”

Triệu Ngọc giận dữ:

“Mượn Liên giết người, lại diệt khẩu ở trước mặt Liên. Chẳng lẽ xem Liên là người chết à? Còn nữa, Trương Kim nhi này là chết như thế nào, ai giết? Yến Thất thì sao? Là ai giết. Còn người kia nữa. . .”

“Cái chết của Trương thị là sao?”

Một chuỗi vấn đề chất vấn xuống, hù Đề hình quỳ xuống nói:

“Vi thần có tội.”

Âu Dương vội nói:

“Bệ hạ, Tống Đề hình chính là hảo thủ hình ngục. Nếu không phải hắn cẩn thận khám nghiệm, chỉ sợ vi thần còn rửa không sạch được tội danh. Nhưng án này rối rắm lẫn lộn, mỗi đoạn đều là một người làm, chết một người thì manh mối đứt toàn bộ. Xem ra người này đa mưu túc trí, đã nghĩ tới các loại đường lui.”

Tống Đề hình quỳ trên mặt đất nói:

“Vi thần và Âu đại nhân đều cho rằng, hung đồ tất là người tinh thông hoặc là có trợ thủ tinh thông hình ngục.”


“Đứng lên đi!”

Triệu Ngọc vẫn rất nể mặt Âu Dương, mặc dù dưới ban ngày ban mặt, một nhà Lưu Tứ Nữ bị giết khiến nàng rất mất hứng.

Lý trí ngẫm lại, quả thật chẳng có chút quan hệ nào với nha môn Đề hình kinh kỳ. Dù là Âu Dương cũng không ngờ việc này có quan hệ với Lưu Tứ Nữ, kéo đến Lưu Tứ Nữ, không thể không khiến người ta hoài nghi Tống Huy Tông. Những Nội vệ kia làm cái gì không biết, Triệu Ngọc nhướng mày, thần tử quen thuộc đều hiểu rõ, có người sắp xui xẻo. Triệu Ngọc nói:

“Án này đã kết thúc, Đề hình tư kinh kỳ toàn lực truy tra thủ phạm. Ba ngày sau trở về kinh.”

Triển Minh hoàn toàn dựa theo căn dặn của Âu Dương, đi Ðông Đức cung Đông Kinh tìm Vương Văn Khanh, sau đó nghe nói Đông Giao cháy, tìm mấy người Khai Phong phủ nghe ngóng xong, lập tức quay về Dương Bình. Buổi sáng đến, hơi nghỉ ngơi một hồi, tiếp thông báo nha dịch Hình đường cùng đến huyện nha mới.

Người tất nhiên là Âu Dương triệu tập, mặc dù mình không có việc gì, án kiện cũng do Đề hình tư tiếp nhận, nhưng ở địa bàn mình sinh ba tử án liên hoàn như vậy, đây là đại sự vô cùng nghiêm trọng. Âu Dương bảo mọi người tới chính là phân tích vu án.

Triển Minh hồi báo tin tức Đông Kinh trước:

“Cháy là chỗ ở Lưu Tứ Nữ ở Đông Kinh. Tất nhiên sau khi Lưu Tứ Nữ bị ép rời khỏi Dương Bình, vẫn là viện do thái thượng hoàng của hoàng thượng tặng. Chỗ này vắng vẻ, chừng hơn một dặm mới có hộ gia đình khác. Đám cháy tổng cộng phát hiện ra tám cỗ thi thể, theo ta biết, con trai, vợ, người hầu, nha hoàn của Lưu Tứ Nữ trùng hợp tám người. Mặc dù không cách nào phân biệt khuôn mặt, nhưng mấy thi thể ăn khớp, dáng người cũng hợp. Theo điều tra, cả nhà Lưu Tứ Nữ đều là bị thiêu sau khi chết, toàn là vết đao. Phỏng chừng sơ bộ hung thủ có ít nhất ba người, nhìn miệng vết thương, hoài nghi hung thủ là cấm quân trải qua luyện đao nghiêm khắc.”

Một tên nha dịch nói:

“Dựa theo người đi giết Tôn Tự cung khai, Lưu gia cũng không biết Yến Thất. Cho nên có thể suy đoán, Lưu Tứ Nữ chỉ là một quân cờ mà thôi. Người phía sau màn chân chính là kẻ cầm đầu giết hung đồ Yến Thất, Lưu Tứ Nữ phụ trách chính là liên lạc làm giả khế ước.”

Một tên nha dịch khác nói:


“Hôm qua mấy huynh đệ phân tích vu án suốt đêm, nếu ở chỗ Lưu Tứ Nữ hoả hoạn không phát hiện manh mối, tuyến này tám chín phần mười sẽ bị đứt, không cách nào truy tra được nữa.”

“Chưa chắc.”

Âu Dương nói:

“Thật ra ta có mấy nghi vấn, muốn mời mọi người cho chút ý kiến. Nghi vấn đầu tiên là: Lưu Tứ Nữ ở Dương Bình, mỗi ngày phải thấy ta, có thể trong lòng không quá thoải mái, ta hiểu. Nhưng thân phận như hắn đi Đông Kinh, sẽ càng không thoải mái. Nhạc phụ của Thái thượng hoàng, lại là thứ dân, quan viên bình thường sẽ không lui tới với người có thân phận mẫn cảm như vậy. Lưu Tứ Nữ cũng không phải kẻ ngốc, thân phận của hắn ở Đông Kinh, chẳng lẽ sẽ không nghĩ sẽ khiến người ta xem hắn có mưu đồ khác sao? Nhưng hắn vẫn ở, còn ở rất nhiều năm. Hơn nữa ở sau khi thái thượng hoàng đến Dương Bình, ăn, mặc, ở, đi lại của hắn cũng không thay đổi quá lớn. Theo Triển Minh lúc trước nói với ta, từ hoả hoạn kia có thể thấy được cuộc sống xa xỉ của Lưu Tứ Nữ. Mọi người đều biết, thương hội Dương Bình và Đông Nam đều cho ta chút mặt mũi, Lưu Tứ Nữ muốn kinh thương thành phú chỉ sợ rất khó, thái thượng hoàng xuất hành đều là công phí, cũng không có bao nhiêu của cải. Vậy các ngươi nói, Lưu Tứ Nữ vì sao ở Đông Kinh? Vì sao có thể áo cơm không lo?”

“Điểm này quả thật kỳ quái.”

Triển Minh nhỏ giọng nói:

“Mọi người đều biết Hoàng thượng là dạng người gì, ngoại thích thái thượng hoàng có thể tín nhiệm không nhiều lắm, Lưu Tứ Nữ là một trong số đó. Mà Lưu Tứ Nữ ở lại Đông Kinh cẩn thận phân tích thì không hợp lẽ thường, hoàng thượng nếu biết Lưu Tứ Nữ ở Đông Kinh, tất sẽ phái người giám thị, xem kết giao với Lưu Tứ Nữ là người nào.”

Một nha dịch càng nhỏ giọng nói:

“Chẳng lẽ người phía sau màn này không chỉ là đại thần trong triều, còn là trọng thần trong triều, hoặc là Vương gia hiển quý, thậm chí là người Đại Nội?”


back top