Thiên Tống

Chương 213-2: Thần kinh quá mẫn cảm (2)

” Quả thật như vậy, Tiểu Thúy biết chịu khổ, chỉ cần nhóm kích nữ căn dặn, việc gì cũng sẽ làm. Điều kiện của nàng vốn dĩ không trả nổi tiền chuộc thân trong Xuân Phong Các, nhưng các kích nữ này đều sẽ giúp nàng, thường xuyên ân cần đem khách nhân giới thiệu cho nàng, còn dùng son phấn bột nước của mình giúp nàng trang điểm.”

” Xem ra người này thân phận không có gì đáng nghi. Có điều nàng vâng mệnh của ai vậy?”

Triển Minh lắc đầu:

” Lúc trước đã báo cho đại nhân, thân phận Kim Tam không có chỗ nào khả nghi, Tề Châu quả thật có người này, hơn nữa rất biết chơi đao. Ta nghĩ hắn và Tiểu Thúy không chỉ là quan hệ đồng hương đơn thuần, ít nhất cũng là quan hệ đồng mưu.”

Nói đến đây, đường cái đột nhiên có một mảnh ồn ào, Âu Dương mở cửa sổ ra xem xét, hóa ra là một binh sĩ đến làm công chuyện của Khai Phong phủ. Âu Dương gật đầu, Triển Minh ra cửa tìm tiểu nhị đang đứng ngoài cửa xem náo nhiệt hỏi mấy câu, rồi sau đó trở lại phòng, đóng cửa thật kỹ nói:

” Không tốt.”

“Chuyện gì vậy?”

“Cách chỗ án của Xuân Phong Các, một vùng dân cư không xa xảy ra hoả hoạn.”

“Đù!”

Âu Dương giận dữ mắng một câu thô tục, nhưng lập tức tỉnh táo lại:

” Không đúng, ta mười ngày trước đã bảo Trương Tam đưa thư cho ngươi. Ngươi là năm ngày trước đến Đông Kinh. Ta hoàn toàn tin tưởng bản lãnh điều tra của ngươi, nhưng sao Tiểu Thúy lại bị diệt khẩu vậy?”

Triển Minh nhắc nhở:

” Đại nhân, còn không biết người chết là ai.”



Âu Dương không để ý tới tiếp tục phân tích:

” Nhất định không ai biết ngươi rời khỏi Thượng Kinh. Ngươi bình thường sẽ đi tới ba nơi cố định. Một là nha môn, một là xưởng quân, một là về nhà. Nói cách khác ở ba nơi này tất nhiên có gian tế. Triển Minh, ngươi tới Đông Kinh là từ đâu mà đi?”

” Nhận được thư của đại nhân là vào đêm khuya, ngày hôm sau ăn điểm tâm xong liền đi nha môn báo đến ở nông thôn một chuyến, rồi sau đó tuần tra xưởng quân, từ xưởng quân rời đi.”

Âu Dương hỏi:

” Ngươi còn nhớ rõ sương thôn phụ cận xưởng quân có một gian tế Kim quốc mà chúng ta vẫn luôn nuôi đó mà không bắt không?”

” Cái này… Không thể nào.”

Triển Minh lắc đầu:

” Ta cũng không nói hành trình cho bất kỳ kẻ nào, hắn làm sao biết ta đi Đông Kinh, chứ không phải là đi về nông thôn.”

” Ngươi có mang theo lương khô?”

Triển Minh hiểu ra, từ điểm đó quả thật có thể đoán ra được mình là đi xa. Dù sao đi về nông thôn cũng mau lẹ, lại có người chiêu đãi. Nhưng Triển Minh lắc đầu:

” Không đúng, đại nhân ta cưỡi khoái mã, không có khả năng có người theo dõi được. Vừa vào Đông Kinh ta liền hóa trang thành tiều phu âm thầm điều tra, nếu như đại nhân nói như vậy, gian tế kia so với ngựa của ta còn nhanh hơn đã báo cho Đông Kinh, tra ra hành tung của ta? Hoặc là…. Đại nhân, có thể là nội dung trong thư mà Trương Tam mang đi đã bị lộ ra? Bọn họ ngay tại Đông Kinh chờ ta, theo dõi ta, thấy ta điều tra nghe ngóng Tiểu Thúy, liền động thủ diệt khẩu?”

” Vậy thì mấy ngày trước đã sớm động thủ rồi.”

Âu Dương hỏi:

” Ngươi có còn nhớ hay không, trong vụ án xác chết chìm cũng có người đoán trước một ngày so với ta? Biết chuyện lần này chỉ có Trương Tam, ngươi, Huệ Lan…”

Triển Minh bổ sung:

” Người của Triển phủ cũng có khả năng, còn có người nhìn thấy Trương Tam trở về thành.”

Âu Dương giận:

” Ta càng nói càng ít, ngươi càng nói càng nhiều.”

Triển Minh cười nói:

” Đại nhân nói rồi, khả năng nào cũng phải suy xét đến.”

” Được rồi, ngươi đi xem tình hình hiện trường một chút, có thể tìm ra chút manh mối nào hay không.”


“Dạ”

Âu Dương cho là mình đã tiếp cận đến gần chân tướng, nhưng ngẫm nghĩ lại, Triển Minh nói rất có đạo lý. Trương Tam cùng mình đi Tây Bắc đột nhiên trở về thành, tất nhiên sẽ khiến cho người nhìn thấy phải nghi ngờ. Lại càng không cần phải nói người vốn có tâm sẽ nghi hoặc. Nếu sáng sớm hôm sau lại ra thành, báo cáo cho chủ nhân ở Đông Kinh, rồi lại thấy Triển Minh đến Đông Kinh, rồi sau đó theo dõi xem có mục đích gì để ra tay diệt khẩu Âu Dương đau đầu, người liên quan đến khả năng này rất nhiều, đêm khuya muốn mở cửa thành, không kinh động người khác là chuyện không thể nào.

Âu Dương rất tức giận, nào có tội phạm có chỉ số thông minh cao như vậy hoặc là vận khí quá tốt như thế chứ, hoặc là người này gần như là yêu nghiệt rồi. Các vụ án hiện đại cũng không có khó giải quyết như vậy, hung thủ từng bước một đi ở phía trước, được rồi cho dù có Vô Gián đạo nhưng chỉ có mấy người biết chuyện sao làm Vô Gián đạo được đây?

Âu Dương còn đang mắng tội phạm này tài nghệ cao như thế, Triển Minh vẻ mặt cổ quái đã trở lại. Rồi sau đó cũng không nhìn mặt Âu Dương Chính, liền ôm quyền nói:

” Đại nhân.”

“Tình hình ra sao?”

“Dạ…”

Triển Minh sắp xếp câu nói cả buổi, mới nói:

” Người chết là con trai của Binh Bộ Thị Lang.”

Âu Dương:

“…”

” Chết bởi vì thượng mã phong.”

(Thượng mã phong hay còn gọi là Phạm phòng, (có một số nơi người ta gọi là “trúng phong, trúng phòng”) là một hiện tượng có thể gây đột tử hoặc để lại di chứng ở con người khi sinh hoạt tình dục ở một số điều kiện nhất định. Đông y gọi là chứng tẩu dương, nếu chứng tẩu dương xuất hiện khi đang giao hợp gọi là thượng mã phong, nếu xuất hiện sau khi đã giao hợp xong gọi là hạ mã phong.)

Âu Dương:

“…”


” Dân cư cháy nguyên nhân là có người gả con, đốt pháo cháy vảo củi.”

Âu Dương sửa sang lại rồi nói:

” Sắc trời không còn sớm, ta về dịch quán trước.”

Triển Minh đột nhiên cung kính đứng dậy:

” Đại nhân đi thong thả.”

” Khụ khụ.”

Âu Dương gật đầu:

” Chuyện này ngày mai lại nói sau.”

“Dạ”

Triển Minh càng cung kính hơn.

Mất mặt chết mất, gần đây dường như có chút thần kinh quá nhạy cảm nhưng Âu Dương vẫn như cũ mặt không đỏ tim không đập ra khỏi khách điếm Duyệt Lai. Trong lòng khinh thường nói: đừng nói là Triển Minh, cho dù toàn bộ nha dịch tới rồi, bổn quan vẫn tự nhiên như vậy.

Tuy rằng Âu Dương gặp trở ngại, nhưng tâm tình cũng không tệ lắm, dù sao manh mối vẫn còn. Có điều lại suy nghĩ một lát, vạn nhất Tiểu Thúy có khả năng có mục đích khác mà trà trộn vào Xuân Phong Các thì sao? Hoặc là người ta là muốn câu một gã chồng rùa vàng thì sao? Mình có phải là thần kinh quá mẫn cảm rồi không?




back top