Thái độ Âu Dương rất thành khẩn. Hắn mặc dù cùng với Lý Cương quan hệ cá nhân không sâu, nhưng vẫn là rất thưởng thức người này. Thái Hư Tử mặc dù đều là kỹ xảo giang hồ, nhưng lại là có thể bổ sung mặt chưa đầy đủ của Lý Cương.
” Nếu muốn tìm người kia, đi về hướng nam.”
Âu Dương hỏi:
” Là ý gì?”
” Ngươi không phải là đang tìm nữ nhân kia sao? Nàng ta đang ở Lư Châu phía nam.”
Âu Dương đương nhiên biết rõ Thái Hư Tử nói nữ nhân này là ai, nhưng cũng là kinh ngạc hỏi:
” Làm sao ngươi biết?”
Hắn muốn cứu Tiết Bính, đương nhiên phải sớm tìm ra Hoàn Nhan Lan.
Thái Hư Tử bí hiểm nói:
” Thiên cơ bất khả lộ, nếu có mấy ngàn quan tiền tiêu vặt.”
” Bút mực.”
Âu Dương xoạt xoạt viết vài tập giấy xong, Thái Hư Tử muốn nhận lấy, Âu Dương lấy tay về:
” Trả lời đi.”
” Buổi chiều ngươi cùng với Lý đại nhân đi dạo Dương Bình, Trương Tam bảo ta nói với ngươi, cô nương kia bây giờ ở Lư Châu.”
Âu Dương:
“…”
” Gừng càng già càng cay người trẻ tuổi à, ha ha.”
Thái Hư Tử nhận lấy tờ giấy nhìn thoáng qua, sững sờ hồi lâu mới phun ra được một câu:
” Ngươi tin hay không ta thay thế Phật tổ thu phục tên chết tiệt nhà ngươi.”
Cam Tín nghi hoặc đón lấy xem thử, miệng phụt cả rượu, cái khác cách thức đều đúng, duy chỉ có số tiền có chút vấn đề, bên trên viết: mấy ngàn quan. Ngẫm lại cũng đúng, Thái Hư Tử muốn chính là mấy ngàn lượng, vậy thì viết mấy ngàn quan? Nhưng thứ đồ như vậy không đổi được một văn tiền, hai người đều vô sỉ như nhau, kết quả bất phân thắng bại.
Các nữ quyến vừa nhập tiệc cười rộn rã, Thái Hư Tử xấu hổ, sớm biết rằng tiểu tử này không phải là hạng tốt lành gì. Có điều hắn là một người không biết tức giận, bằng không cũng sẽ không cùng Âu Dương kết mối giao tình nấu phân luận anh hùng. Tùy tiện vung tay lên coi như chuyện chưa từng xảy ra.
…
Sáng sớm hôm sau, hậu cần xe ngựa Dương Bình đã chở Thái Hư Tử lên kinh. Thái Hư Tử vốn định cắt xén phí đi đường của xe ngựa, nhưng Âu Dương đã trước hắn một bước căn dặn: Bổn quan không biết người này. Còn Lý Cương lại là quân tử, Thái Hư Tử ngại ngùng xuống tay. Kết quả chỉ có thể cảm thán, ai nói Dương Bình khắp nơi là hoàng kim, lão đạo vòng một vòng, bệnh tật đầy mình, còn không kiếm được một đồng tiền.
Mồng bốn, Âu Dương và Trương Tam Lý Tứ đi Lư Châu, dưới sự trợ giúp của tri châu, rất nhanh tìm kiếm được đội thuyền dập dềnh trên sông. Âu Dương bên bờ tiếp đón, nhưng thuyền không ngừng, Âu Dương bất đắc dĩ để binh sĩ tìm kiếm bắn tên. Người trên thuyền thấy Âu Dương quả thật xúi quẩy, đành phải cập bờ, nhưng bi kịch chính là, bởi vì áp sát không phải là bến tàu, thuyền vinh quang mắc cạn, cuối cùng đụng phải một cái động không nhỏ.
Âu Dương một phen kéo Hoàn Nhan Lan lên bờ vui mừng nói:
” May mắn ta ở trên bờ, nếu không hoang sơn dã lĩnh này đi đâu kiếm người sửa thuyền.”
Cùng Thái Hư Tử lăn lộn nửa tháng, đạo đức Âu Dương khuynh hướng rớt thẳng xuống, lời nhảm nhí mở miệng là nói được, Âu Dương lập tức nghĩ tới muốn đem Thái Hư Tử nhân đạo hủy diệt, tránh cho hại nước hại dân.
Hoàn Nhan Lan lắc đầu, không thích cùng người này đấu võ mồm làm gì, nàng quan tâm chính là vì sao Âu Dương năm mới đã gấp gáp tìm mình như vậy, thậm chí còn vũ lực ép mình cập bờ.
Âu Dương căn dặn:
” Các ngươi giúp công chúa tu bổ con thuyền này, phí tổn bổn quan trả. Công chúa cưỡi ngựa không?”
Hoàn Nhan Lan nhận lấy dây cương xoay người lên ngựa, Âu Dương đi theo, Trương Tam cùng với Lý Tứ rớt lại phía sau, hơn mười người lính đổ mồ hôi lạnh, dùng tên bắn công chúa, đây là loại tội danh gì?
Hoàn Nhan Lan thấy Âu Dương vẫn không mở miệng đành phải không thể làm gì khác hơn là mở miệng trước hỏi:
” Đi đâu?”
” Không đi đâu cả.”
Âu Dương trả lời.
” Vậy có chuyện gì sao lại không nói?”
” Ta muốn chờ ngươi hết giận.”
” Ngươi cho rằng ta có tâm tư vì chuyện như vậy mà giận ngươi sao?”
” Vậy thì tốt.”
Âu Dương ngẫm lại nói:
” Thật ra thì… Ta muốn nhờ ngươi giúp ta một việc.”
” Biết rõ ngươi tìm ta chắc chắn không có chuyện tốt, nói đi.”
Âu Dương nói:
” Ta có một cố nhân bị Kim quốc bắt giữ, phiền ngươi nể mặt ta, tìm người có quyền thả cố nhân của ta ra.”
“Hừm, thật là một việc lớn.”
Hoàn Nhan Lan mặt cười như không cười nói:
” Âu Dương ngươi một tay che trời, chớ nói một người, cho dù mười người cũng không phải là vẫn dễ dàng cứu ra được sao?”
” Đừng như vậy chứ.”
Âu Dương kiên nhẫn nói:
” Cố nhân này của ta ngươi có lẽ cũng biết.”
” Người nào?”
” Tiết Bính.”
” Tiết Bính?”
Hoàn Nhan thất kinh. Rồi sau đó suy nghĩ cẩn thận nói:
” Khó trách ngươi lúc ấy có thể chạy trốn được, hóa ra là có một nội ứng ở Kim quốc.”
” Ngươi còn nói giỡn được sao.”
” Nói giỡn gì?”
Âu Dương nói:
” Ta lúc ấy là một tri huyện nghèo túng, còn dính vào chuyện soán vị. Không có bao nhiêu tiền, làm sao có thể xếp một nội ứng vào nằm vùng ở Kim quốc được. Ta van ngươi dùng đầu óc nói chuyện có được không?”
” Ngươi…”
” Thật xin lỗi, gần đây ở cùng với một tên vô lại, nói chuyện cũng cay nghiệt theo.”
Âu Dương vội vàng nói xin lỗi.
Hoàn Nhan Lan ngẫm lại cũng đúng, Tiết Bính dù thế nào cũng không thể nào là nội ứng Âu Dương an bài ở Kim. Triệu Ngọc cũng không có khả năng, khi đó còn chưa có soán vị. Về phần Tống Huy Tông, Hoàn Nhan Lan thật không phải là xem thường hắn, đầu óc của hắn nhất định nghĩ không ra chuyện quan trọng như xếp nội ứng nằm vùng. Như vậy có lẽ Tiết Bính thật đúng là không phải nội ứng. Hoàn Nhan Lan hỏi:
” Chuyện này cũng dễ thôi, chỉ cần Tiết Tướng quân chưa chết đều dễ nói chuyện. Tiết Tướng quân cũng là Lão sư tiếng Hán của ta, ta cũng không đành lòng nhìn hắn bị nhốt…”
Âu Dương vuốt mông ngựa bổ sung:
” Nhà tù”
Hoàn Nhan Lan dừng ngựa, nhìn Âu Dương một cái, thật sự nâng dậy tinh thần không nổi để mắng hắn, hỏi:
” Tội gì?”
” Nghe nói là tự tiện xông vào hoàng cung.”
Âu Dương sau khi ngẫm lại:
” Dường như còn đánh cắp cơ mật.”
Hoàn Nhan Lan lại cả kinh, sau khi ngẫm lại lắc đầu nói:
” Ta không có biện pháp cứu hắn.”
Âu Dương sớm biết rằng nàng sẽ nói như vậy, hỏi:
” Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ta làm thế nào để biết được tin tức? Không những ta biết tin tức này, ta ngay cả Ngô Khất Mãi một ngày ăn bao nhiêu chén, ăn thức ăn gì, bên cạnh có mấy hộ vệ, sủng ái vợ bé nào nhất, có mấy đứa con, đứa con mấy tuổi, thậm chí cả sở thích của đứa nhỏ ta cũng biết.”
Hoàn Nhan Lan lần thứ ba giật mình, nàng nhìn ra được Âu Dương không có nói láo, vậy chính là nói bên người Âu Dương có người đã trà trộn vào vị trí bên cạnh Ngô Khất Mãi. Đây là chuyện khiến người ta vô cùng vô cùng không an tâm. Hoàn Nhan Lan sau một hồi suy nghĩ nói:
” Nếu ngươi nguyện ý đem thân phận người này nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi cứu Tiết Bính ra.”
” Nếu muốn tìm người kia, đi về hướng nam.”
Âu Dương hỏi:
” Là ý gì?”
” Ngươi không phải là đang tìm nữ nhân kia sao? Nàng ta đang ở Lư Châu phía nam.”
Âu Dương đương nhiên biết rõ Thái Hư Tử nói nữ nhân này là ai, nhưng cũng là kinh ngạc hỏi:
” Làm sao ngươi biết?”
Hắn muốn cứu Tiết Bính, đương nhiên phải sớm tìm ra Hoàn Nhan Lan.
Thái Hư Tử bí hiểm nói:
” Thiên cơ bất khả lộ, nếu có mấy ngàn quan tiền tiêu vặt.”
” Bút mực.”
Âu Dương xoạt xoạt viết vài tập giấy xong, Thái Hư Tử muốn nhận lấy, Âu Dương lấy tay về:
” Trả lời đi.”
” Buổi chiều ngươi cùng với Lý đại nhân đi dạo Dương Bình, Trương Tam bảo ta nói với ngươi, cô nương kia bây giờ ở Lư Châu.”
Âu Dương:
“…”
” Gừng càng già càng cay người trẻ tuổi à, ha ha.”
Thái Hư Tử nhận lấy tờ giấy nhìn thoáng qua, sững sờ hồi lâu mới phun ra được một câu:
” Ngươi tin hay không ta thay thế Phật tổ thu phục tên chết tiệt nhà ngươi.”
Cam Tín nghi hoặc đón lấy xem thử, miệng phụt cả rượu, cái khác cách thức đều đúng, duy chỉ có số tiền có chút vấn đề, bên trên viết: mấy ngàn quan. Ngẫm lại cũng đúng, Thái Hư Tử muốn chính là mấy ngàn lượng, vậy thì viết mấy ngàn quan? Nhưng thứ đồ như vậy không đổi được một văn tiền, hai người đều vô sỉ như nhau, kết quả bất phân thắng bại.
Các nữ quyến vừa nhập tiệc cười rộn rã, Thái Hư Tử xấu hổ, sớm biết rằng tiểu tử này không phải là hạng tốt lành gì. Có điều hắn là một người không biết tức giận, bằng không cũng sẽ không cùng Âu Dương kết mối giao tình nấu phân luận anh hùng. Tùy tiện vung tay lên coi như chuyện chưa từng xảy ra.
…
Sáng sớm hôm sau, hậu cần xe ngựa Dương Bình đã chở Thái Hư Tử lên kinh. Thái Hư Tử vốn định cắt xén phí đi đường của xe ngựa, nhưng Âu Dương đã trước hắn một bước căn dặn: Bổn quan không biết người này. Còn Lý Cương lại là quân tử, Thái Hư Tử ngại ngùng xuống tay. Kết quả chỉ có thể cảm thán, ai nói Dương Bình khắp nơi là hoàng kim, lão đạo vòng một vòng, bệnh tật đầy mình, còn không kiếm được một đồng tiền.
Mồng bốn, Âu Dương và Trương Tam Lý Tứ đi Lư Châu, dưới sự trợ giúp của tri châu, rất nhanh tìm kiếm được đội thuyền dập dềnh trên sông. Âu Dương bên bờ tiếp đón, nhưng thuyền không ngừng, Âu Dương bất đắc dĩ để binh sĩ tìm kiếm bắn tên. Người trên thuyền thấy Âu Dương quả thật xúi quẩy, đành phải cập bờ, nhưng bi kịch chính là, bởi vì áp sát không phải là bến tàu, thuyền vinh quang mắc cạn, cuối cùng đụng phải một cái động không nhỏ.
Âu Dương một phen kéo Hoàn Nhan Lan lên bờ vui mừng nói:
” May mắn ta ở trên bờ, nếu không hoang sơn dã lĩnh này đi đâu kiếm người sửa thuyền.”
Cùng Thái Hư Tử lăn lộn nửa tháng, đạo đức Âu Dương khuynh hướng rớt thẳng xuống, lời nhảm nhí mở miệng là nói được, Âu Dương lập tức nghĩ tới muốn đem Thái Hư Tử nhân đạo hủy diệt, tránh cho hại nước hại dân.
Hoàn Nhan Lan lắc đầu, không thích cùng người này đấu võ mồm làm gì, nàng quan tâm chính là vì sao Âu Dương năm mới đã gấp gáp tìm mình như vậy, thậm chí còn vũ lực ép mình cập bờ.
Âu Dương căn dặn:
” Các ngươi giúp công chúa tu bổ con thuyền này, phí tổn bổn quan trả. Công chúa cưỡi ngựa không?”
Hoàn Nhan Lan nhận lấy dây cương xoay người lên ngựa, Âu Dương đi theo, Trương Tam cùng với Lý Tứ rớt lại phía sau, hơn mười người lính đổ mồ hôi lạnh, dùng tên bắn công chúa, đây là loại tội danh gì?
Hoàn Nhan Lan thấy Âu Dương vẫn không mở miệng đành phải không thể làm gì khác hơn là mở miệng trước hỏi:
” Đi đâu?”
” Không đi đâu cả.”
Âu Dương trả lời.
” Vậy có chuyện gì sao lại không nói?”
” Ta muốn chờ ngươi hết giận.”
” Ngươi cho rằng ta có tâm tư vì chuyện như vậy mà giận ngươi sao?”
” Vậy thì tốt.”
Âu Dương ngẫm lại nói:
” Thật ra thì… Ta muốn nhờ ngươi giúp ta một việc.”
” Biết rõ ngươi tìm ta chắc chắn không có chuyện tốt, nói đi.”
Âu Dương nói:
” Ta có một cố nhân bị Kim quốc bắt giữ, phiền ngươi nể mặt ta, tìm người có quyền thả cố nhân của ta ra.”
“Hừm, thật là một việc lớn.”
Hoàn Nhan Lan mặt cười như không cười nói:
” Âu Dương ngươi một tay che trời, chớ nói một người, cho dù mười người cũng không phải là vẫn dễ dàng cứu ra được sao?”
” Đừng như vậy chứ.”
Âu Dương kiên nhẫn nói:
” Cố nhân này của ta ngươi có lẽ cũng biết.”
” Người nào?”
” Tiết Bính.”
” Tiết Bính?”
Hoàn Nhan thất kinh. Rồi sau đó suy nghĩ cẩn thận nói:
” Khó trách ngươi lúc ấy có thể chạy trốn được, hóa ra là có một nội ứng ở Kim quốc.”
” Ngươi còn nói giỡn được sao.”
” Nói giỡn gì?”
Âu Dương nói:
” Ta lúc ấy là một tri huyện nghèo túng, còn dính vào chuyện soán vị. Không có bao nhiêu tiền, làm sao có thể xếp một nội ứng vào nằm vùng ở Kim quốc được. Ta van ngươi dùng đầu óc nói chuyện có được không?”
” Ngươi…”
” Thật xin lỗi, gần đây ở cùng với một tên vô lại, nói chuyện cũng cay nghiệt theo.”
Âu Dương vội vàng nói xin lỗi.
Hoàn Nhan Lan ngẫm lại cũng đúng, Tiết Bính dù thế nào cũng không thể nào là nội ứng Âu Dương an bài ở Kim. Triệu Ngọc cũng không có khả năng, khi đó còn chưa có soán vị. Về phần Tống Huy Tông, Hoàn Nhan Lan thật không phải là xem thường hắn, đầu óc của hắn nhất định nghĩ không ra chuyện quan trọng như xếp nội ứng nằm vùng. Như vậy có lẽ Tiết Bính thật đúng là không phải nội ứng. Hoàn Nhan Lan hỏi:
” Chuyện này cũng dễ thôi, chỉ cần Tiết Tướng quân chưa chết đều dễ nói chuyện. Tiết Tướng quân cũng là Lão sư tiếng Hán của ta, ta cũng không đành lòng nhìn hắn bị nhốt…”
Âu Dương vuốt mông ngựa bổ sung:
” Nhà tù”
Hoàn Nhan Lan dừng ngựa, nhìn Âu Dương một cái, thật sự nâng dậy tinh thần không nổi để mắng hắn, hỏi:
” Tội gì?”
” Nghe nói là tự tiện xông vào hoàng cung.”
Âu Dương sau khi ngẫm lại:
” Dường như còn đánh cắp cơ mật.”
Hoàn Nhan Lan lại cả kinh, sau khi ngẫm lại lắc đầu nói:
” Ta không có biện pháp cứu hắn.”
Âu Dương sớm biết rằng nàng sẽ nói như vậy, hỏi:
” Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ta làm thế nào để biết được tin tức? Không những ta biết tin tức này, ta ngay cả Ngô Khất Mãi một ngày ăn bao nhiêu chén, ăn thức ăn gì, bên cạnh có mấy hộ vệ, sủng ái vợ bé nào nhất, có mấy đứa con, đứa con mấy tuổi, thậm chí cả sở thích của đứa nhỏ ta cũng biết.”
Hoàn Nhan Lan lần thứ ba giật mình, nàng nhìn ra được Âu Dương không có nói láo, vậy chính là nói bên người Âu Dương có người đã trà trộn vào vị trí bên cạnh Ngô Khất Mãi. Đây là chuyện khiến người ta vô cùng vô cùng không an tâm. Hoàn Nhan Lan sau một hồi suy nghĩ nói:
” Nếu ngươi nguyện ý đem thân phận người này nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi cứu Tiết Bính ra.”