Thiên Tống

Chương 230-3: Lừa gạt (3)

Triệu Ngọc gật đầu, tâm tình khẩn trương của nàng đã khá hơn nhiều. Vừa mới bắt đầu biết các Đông Kinh không xa có ít nhất bốn vạn chiến sĩ Nữ Chân, khả năng tương lai sẽ đến mức mười vạn bạo quân, nếu không phải là Âu Dương ở trước mặt nàng có thể sẽ bối rối đến mức trực tiếp phái cấm quân Đông Kinh đi bao vây tiêu diệt.

Nhưng chỉ cần có Âu Dương ở đây, lòng nàng cũng cảm giác tốt hơn nhiều, không có chuyện gì mà người trẻ tuổi này không giải quyết được. Âu Dương có sự ổn trọng và tư duy vượt xa tuổi tác của mình. Âu Dương tiếp tục nói:

” Lừa gạt thứ tư, chúng ta trước phải làm cho bọn họ xác định rõ mình là một phần tử của bộ tộc, chứ không phải là một phần tử của Nữ Chân. Kế hoạch ban đầu của ta là dùng chiêu thức thông gia, chúng ta đem con gái của một tên thương nhân có thế lực gả cho một bộ tộc trong số đó, rồi sau đó để hắn thống lĩnh quản hạt. Nhưng về sau ngẫm lại, sợ rằng không có con gái thương nhân sẽ nguyện ý động phòng với lao công người Nữ Chân, sơ hở quá nhiều. Cho nên vi thần tự mình tham dự lừa gạt thứ tư, đi tìm ân nhân cứu mạng. Vi thần cảm kích vị ân nhân này, kết nghĩa với người đó, mà lao công Nữ Chân kia dĩ nhiên là nghe lời người đó.”

Triệu Ngọc hỏi:

“Bên Hoàn Nhan Lan thì sao?”

” Khống chế Hoàn Nhan Lan chỉ cần khống chế hành tung trôi nổi bất định của nàng là được rồi.”

Âu Dương nói:

” Hoàn Nhan Lan trên danh nghĩa dù sao cũng là công chúa Đại Tống, bệ hạ có thể tặng một phủ công chúa cho nàng, quang minh chính đại phái nội vệ ở bên người nàng bảo vệ. Vi thần lo lắng sợ rằng không chỉ có một Hoàn Nhan Lan ở ngoài sáng, có lẽ còn có những người dẫn đầu tư liệu khác nữa.”

” Này quả thật có chút khó làm.”



” Nhưng may mắn vi thần trong tay có một lá át chủ bài. Bọn họ thông báo cho bọn họ, chúng ta thông báo cho chúng ta, chúng ta sẽ đi rút củi dưới đáy nồi, trực tiếp công khai đổi đi người liên lạc của bọn họ.”

Triệu Ngọc vừa nghe cũng rất là kinh ngạc:

” Ngươi có người nào có thể làm cho bọn họ tin tưởng hơn so với người liên lạc sao?”

” Quốc sư Kim quốc”

Âu Dương nói:

” Người này là bạn cũ của ta, ở Kim quốc đi lừa gạt… Trở thành quốc sư đã mười năm, có thể nói là pháp lực vô biên, rất nhiều người Nữ Chân đều thờ phụng hắn làm thần minh. Đồng thời cũng là người Hoàn Nhan A Cốt Đả vô cùng kính trọng. Kim quốc bởi vì một chuyện. Không cách nào nói rõ với người ngoài rằng người này đã phản bội, cho nên thân phận của hắn vẫn có thể lợi dụng. Nói uy vọng chỉ sợ không kém Hoàn Nhan Lan, bệ hạ biết rõ, người càng không có học thức, lại càng tin tưởng vào thần minh. Tất cả những chuyện không thể giải thích đều giao cho thần minh làm ra.”

” Lời này không thể nói với bên ngoài.”

Triệu Ngọc vội vàng cảnh cáo Âu Dương nói chuyện không giữ miệng, tôn giáo là một trong các công cụ thống trị chính trị, đạo giáo nổi dậy là bởi vì đạo lý Hoàng lão vô vi (thuận theo tự nhiên, không làm gì cả, thái độ xử thế và tư tưởng chính trị tiêu cực của Đạo giáo thời xưa). Phật giáo nổi dậy là bởi vì khuyên bảo bách tính nhân quả luân hồi. Cơ Đốc Giáo nổi dậy là bởi vì nó tán dương nhân quyền bình đẳng, phù hợp với hình thức và lợi ích xã hội hiện tại. Triệu Ngọc hỏi:

” Nếu là quốc sư Kim quốc chắc hẳn biết không ít chuyện.”

Âu Dương biết rõ Triệu Ngọc là hỏi cái gì, cười khổ nói:

” Bệ hạ, bằng hữu của ta đi làm Kim quốc quốc sư là bởi vì ở Tống và Liêu không đảm đương nổi quốc sư. Hắn làm quốc sư mục đích lớn nhất chính là được ăn được uống được vui chơi.”

“…”

Triệu Ngọc sau một hồi im lặng nói:

” Thật không nghĩ tới Hoàn Nhan A Cốt Đả kiêu hùng như thế không ngờ lại nghe lời một tên lường gạt.”


” Bệ hạ, Hoàng đế Tần Thủy Hoàng nhất thống thiên hạ anh minh như thế nhưng vẫn cầu thuốc trường sinh. Đường Thái Tông Lý Thế Minh thánh minh như vậy nhưng vẫn ăn cái gọi là tiên đan. Quỷ thần nói thật ra là khó có thể miêu tả được, lại thêm bạn cũ của vi thần có chút thủ đoạn giang hồ. Hoàn Nhan A Cốt Đả nói mưu lược thì có, nhưng các kỹ xảo giang hồ một chút cũng không quen thuộc. Cho nên mắc mưu cũng chẳng có gì lạ. Đặc biệt vi thần đi đến Kim quốc một chuyến kia, được vị bạn cũ này lợi dụng một chút, kết quả là giá trị bản thân tăng gấp trăm lần.”

Hàn huyên một hồi như vậy, Triệu Ngọc đã hoàn toàn khôi phục sự bình tĩnh như thường. Triệu Ngọc nói:

” Mấy lừa gạt này lý luận suông quả thật đơn giản. Trẫm tin ngươi không phải là người nói bốc nói phét, nhưng nếu có sự cố ngoài ý muốn, ngươi có bố trí gì không?”

” Vì sự an toàn của Đông Kinh, vi thần cũng không dám khinh suất, cho nên trước khi vi thần bố trí, bệ hạ phải làm một chuyện. Chính là đem một vạn cấm quân Đông Kinh đổi với quân Tây Bắc, bảo Lưu Kỹ Lưu tướng quân trở về thống lĩnh.”

Âu Dương nói:

” Còn có chuyện nữa, chính là muốn phái mật sử đến Liêu, ký kết tác chiến liên hiệp chống Kim. Người Kim không tin Đại Tống ta sẽ diệt Liêu giữ Kim, nhưng người Liêu chưa chắc sẽ không tin Đại Tống ta sẽ diệt Kim giữ Liêu. Một khi ký kết, chính là đánh một canh bạc, Kim và Liêu cùng nghi, cho dù bọn họ có hiệp nghị hay không, đều sẽ nghi kỵ lẫn nhau mấy phần. Chúng ta chính là muốn quấy đục nước, càng đục càng tốt. Dù sao quan hệ Tống Liêu so với quan hệ Liêu Kim vẫn tốt hơn.”

” Ừ”

Triệu Ngọc gật đầu. Năng lực Lưu Kỹ nàng cũng biết. Có một danh tướng kinh nghiệm sa trường như vậy đến Đông Kinh tọa trấn, Đông Kinh sẽ rất ổn thỏa. Âu Dương càng cẩn thận sợ phe phái cấm quân xa lánh mà bảo Lưu Kỹ dẫn theo một vạn bản bộ. Về phần Lưu Kỹ tại sao tới Đông Kinh, vậy càng đơn giản. Diệt Tây Hạ, công lao của Lưu Kỹ rất lớn, để hắn điều nhiệm kinh thành đảm nhiệm cấm quân Đô Chỉ Huy Sứ cũng là một loại phần thưởng khích lệ tướng sĩ đã phục vụ quên mình. Triệu Ngọc hỏi:

” Lưu tướng quân một khi tới Đông Kinh, có thể có lực uy hiếp lớn hay không?”

” Bệ hạ, chuyện này chúng ta vốn đã định sẽ không dùng chiến tranh để giải quyết. Nếu Lưu tướng quân thật có thể uy hiếp bọn họ, ngược lại là chuyện tốt. Hơn nữa lại nói tin tức bế tắc, bọn họ chưa hẳn đã có thể biết chuyện ngoài vài trăm dặm.”

Âu Dương nói:


” Bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định sẽ dụng tâm làm việc.”

” Ngươi gây ra chuyện, ngươi có thể không dụng tâm sao?”

Triệu Ngọc nói:

” Thương nhân trục lợi không có gì đáng trách, nhưng lại làm ra chuyện như vậy, rốt cuộc là người nào đã đem hai vạn người Nữ Chân từ quân Tây Bắc điều đến Tiểu Tần Lĩnh?”

” Cái này… Bệ hạ, bọn họ không thuộc phạm vi quản lý của quan phủ. Đều là thương nhân xử lí. Việc cấp bách vẫn là làm thỏa đáng chuyện trước mắt.”

“Ừ, về sau sẽ tính toán rõ ràng với ngươi sau.”

Triệu Ngọc nói:

” Tiểu Cửu, cầm thánh chỉ.”


back top