Vương chưởng quỹ nghe xong còn hoảng hốt hơn so với lúc nhìn thấy thánh chỉ:
“Cùng hợp sức bạo*, chưa nói tới việc chiếm hay không chiếm được Đông Kinh, nhưng bách tính Hà Nam của ta cũng không phải là thứ để cho người ta khi dễ.”
Phủ Hà Nam là phủ binh, nhưng lại không có cấm vệ quân, chỉ có mấy nghìn tên sương quân thường xuyên thao luyện để làm lính phòng thủ.
“May mà sớm biết được tin này.”
Âu Dương cười khổ:
“Nhưng e là ta chạy không thoát tội danh dẫn binh khiến bách tính chịu họa rồi. Nhưng vì bách tính, chúng ta phải ngăn chặn chuyện này trước tiên, sau đó mới luận tội. Vì thế mà ta đã lên kinh xin thánh chỉ và đến Hà Nam.”
“Đại nhân muốn tiêu diệt?”
Ây Dương không trả lời, hắn suy nghĩ một lát rồi nói:
“Vương chưởng quỹ, hi vọng ngươi có thể giúp ta một chuyện.”
“Xin đại nhân cứ nói.”
“Chúng ta dự định sẽ bất động thanh sắc để hóa giải chuyện này. Cho nên trước khi có kế hoạch ổn thỏa, cần phải bồi dưỡng một tốp người của tộc Nữ Chân thân Tống mà có thực lực.”
Đại nhân muốn học cách người Liêu quản lý mười sáu châu Yến Vân, lấy người Hán để trị người Hán?”
Âu Dương gật đầu:
“Tên của những người ở các địa phương tiên phong đều đã liệt kê ra hết rồi. Trên đó cũng có tên của mấy người vô cùng khả nghi. Ví dụ như ở Y Xuyên chẳng hạn, chủ yếu là người Nữ Chân của bộ lạc Hắc Thủy, là bộ tộc chủ đạo lớn thứ ba với một lượng lớn người lao động phi pháp. Kim Nhị là người đáng để hoài nghi, còn Kim Tứ thì có thân phận, cũng rất thân Tống, điều khó nhất là hắn vì một người con gái mà chuyện gì cũng dám làm. Cho nên chỉ cần chúng ta cho hắn lợi ích, để Kim Tứ tiêu diệt Kim Nhị, thì lượng lao động ở nơi này đương nhiên sẽ tự động nghi ngờ lẫn nhau.”
Vương chưởng quỹ hỏi:
“Không biết đại nhân đã đến thăm qua Hạc Bích chưa?”
“Vẫn chưa.”
Âu Dương thản nhiên nói:
“Không vội, tính của Vương chưởng quỹ chắc cũng không vừa mắt với oai phong của những kẻ tiểu nhân. Mà người lần này ta muốn dùng lại toàn là những kẻ tiểu nhân. Cho nên… . . .”
Vương chưởng quỹ nghiêm mặt nói:
“Đại nhân, đây là chuyện quốc gia đại sự, lại sao có thể để một mình Vương mỗ quyết định được chứ. Xin đại nhân cứ phân phó.”
“Một câu thôi. các là đại trượng phu thì càng phải chèn ép, càng là hạng tiểu nhân thì càng phải nâng đỡ.”
“Vương mỗ hiểu rồi, đại nhân yên tâm, trong lòng Vương mỗ hiểu rất rõ về Hạc Bích, Vương mỗ biết nên xử lý như thế nào. Chỉ cần là sản nghiệp của Vương mỗ, Vương mỗ sẽ đảm trách. Đại nhân có thể đến đó để điều tra, kiểm soát.”
“Haha, đến lúc đó Vương chưởng quỹ đừng có nói Âu Dương ta có bụng dạ tiểu nhân là được.”
Âu Dương chẳng khách sáo mà nói những lời tin tưởng hay là không tin tưởng gì gì đó, vì trong chuyện này chẳng có cái gọi là tin hay không tin, chỉ có chuyện đáng tin hay không mà thôi. Tính toán thời gian, so với thời gian hứa hẹn với Triển Minh và Thái Hư Tử còn hai mươi ngày nữa, vốn dĩ không cần phải đến những địa phương nhỏ, nhưng nếu Vương chưởng quỹ đã nguyện ý giúp đỡ, thì có khả năng sự việc sẽ có thể hoàn tất chỉ trong vòng hai mươi ngày. Thế thì việc gì phải vội chứ? Không phải Âu Dương với Thái Hư Tử vội, mà là Triệu Ngọc vội. Về phần mấy địa phương có người Nữ Chân phân bố rải rác, không tập trung thì chỉ có thể hi sinh chút lợi nhỏ, dùng quan phủ địa phương và lực lượng bách tính đến vây quét, nếu sau khi sự việc xảy ra mà đám người này có gan nhảy ra.
Hai tên canh cửa ở bên ngoài vốn đang nghĩ xem trong thiên hạ này có người phu xe nào lại ngang ngược như thế, còn chưa kịp phản ứng thì Hồ Hạnh Nhi đã đẩy cửa bước vào.
Sau khi cửa được mở ra thì mọi người đều sửng sốt. Âu Dương giận dữ:
“Có lầm hay không vậy? Ngộ nhỡ lão tử đang thay y phục * quang để lộ ra ngoài thì sao đây hả?”
“Ngươi không phải là. . . ?”
Vương chưởng quỹ đúng là có cặp mắt sắc, nói nửa câu đột nhiên hiểu ra:
“Thảo nào lại tìm không thấy.”
“Vương chưởng quỹ quen biết phu xe của ta sao?”
Âu Dương mơ màng hỏi.
Vương chưởng quỹ ngẩn người:
“Người không biết sao?”
“Cũng coi là có quen biết, là phu xe mà ta mới mướn được khi tới Hà Nam.”
Vương chưởng quỹ nghe xong liền tính toán thời gian, cũng đúng, trước lúc Âu Dương đến Hà Nam thì Hồ Hạnh Nhi đã mất tích rồi, cho nên không thể nào là Âu Dương bắt cóc Hồ Hạnh Nhi được. Vương chưởng quỹ cười sảng khoái rồi nói:
“Vậy ta đi trước. Này phu xe, chơi đủ rồi thì về nhà đi. Trong nhà còn có người đang nhớ mong đấy.”
Nói xong liền dẫn hai tên thủ hạ của mình rời khỏi nhà trọ.
“Này, ngươi không cần danh tiếng nhưng ta thì cần đấy. Lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi lại không gõ cửa nữa, chưa có sự cho phép của ta mà xông thẳng vào trong phòng của ta thì chúng ta sẽ tuyệt giao.”
Âu Dương nghiêm túc nói rõ thêm một lần nữa:
“Cảnh cáo lần cuối.”
Hồ Hạnh Nhi bị thái độ nghiêm túc của Âu Dương dọa cho một trận, bước ra ngoài gõ cửa:
“Ta có thể vào không?”
“Đã đi ngủ rồi.”
Âu Dương đóng cửa lại một cái rầm, rồi cài then cửa. Hắn không có hứng thú đi thêu dệt thêm một câu chuyện để giải thích cho nàng ta vì sao Vương chưởng quỹ lại xuất hiện trong phòng của mình. Trừ lúc ngủ ra, Âu Dương không có thói quen khóa cửa bởi thường xuyên có người đến tìm mình, ngoài cửa có người gõ cửa, nói mời vào một cái là xong, hắn lười phải đích thân chạy ra mở cửa.
Nửa đêm canh ba, Hồ Hạnh Nhi cũng không dám hỏi dồn quá mức, cuối cùng hừ lạnh một câu, trở về phòng ngủ. Ngày hôm sau, Hồ Hạnh Nhi vẫn đùng đùng sát khí, thở hồng hộc, cùng với Âu Dương đi ăn sáng, Âu Dương quan tâm hỏi nàng ta vì sao tức giận. Hồ Hạnh Nhi bi ai phát hiện mình quên mất vì sao mình lại tức giận mất rồi. Âu Dương cũng chẳng cho nàng ta thời gian suy nghĩ, nói lộ trình vui chơi có sự thay đổi. Năm ngày sau sẽ đến Hạc Bích.
Đứng trước mấy ông chủ của mỏ quặng mà mình căn bản chẳng hề quen biết, Âu Dương vừa hỏi thăm vừa viết thư. Nội dung bức thư cho những người này đều giống nhau y đúc, nói hiệp hội thương nghiệp nhắc nhở, chú ý an toàn sản xuất, chú ý vệ sinh, đề phòng bệnh dịch, Vương chưởng quỹ ở đây đã có sắp xếp, Âu Dương phụ trách việc điều tra. Giống như chuyện mọi người đều quen biết người đứng đầu của một nước, mọi người cũng đều biết đến Âu Dương. Dọc đường đi đều rất suôn sẻ, không có bất kì trở ngại nào. Hồ Hạnh Nhi chỉ có một nỗi bực dọc duy nhất lúc đầu thấy trong túi của Âu Dương chỉ có mười mấy bức thư, nhưng đến bây giờ lại vẫn là mười mấy bức thư như cũ. Việc nghi hoặc của những tiểu cô nương thường rất dễ giải quyết, Âu Dương nói nàng ta trước kia đã nhìn nhầm rồi, Hồ Hạnh Nhi cũng tỏ sự đồng ý với lời giải thích này của Âu Dương.
… . .
“Cùng hợp sức bạo*, chưa nói tới việc chiếm hay không chiếm được Đông Kinh, nhưng bách tính Hà Nam của ta cũng không phải là thứ để cho người ta khi dễ.”
Phủ Hà Nam là phủ binh, nhưng lại không có cấm vệ quân, chỉ có mấy nghìn tên sương quân thường xuyên thao luyện để làm lính phòng thủ.
“May mà sớm biết được tin này.”
Âu Dương cười khổ:
“Nhưng e là ta chạy không thoát tội danh dẫn binh khiến bách tính chịu họa rồi. Nhưng vì bách tính, chúng ta phải ngăn chặn chuyện này trước tiên, sau đó mới luận tội. Vì thế mà ta đã lên kinh xin thánh chỉ và đến Hà Nam.”
“Đại nhân muốn tiêu diệt?”
Ây Dương không trả lời, hắn suy nghĩ một lát rồi nói:
“Vương chưởng quỹ, hi vọng ngươi có thể giúp ta một chuyện.”
“Xin đại nhân cứ nói.”
“Chúng ta dự định sẽ bất động thanh sắc để hóa giải chuyện này. Cho nên trước khi có kế hoạch ổn thỏa, cần phải bồi dưỡng một tốp người của tộc Nữ Chân thân Tống mà có thực lực.”
Đại nhân muốn học cách người Liêu quản lý mười sáu châu Yến Vân, lấy người Hán để trị người Hán?”
Âu Dương gật đầu:
“Tên của những người ở các địa phương tiên phong đều đã liệt kê ra hết rồi. Trên đó cũng có tên của mấy người vô cùng khả nghi. Ví dụ như ở Y Xuyên chẳng hạn, chủ yếu là người Nữ Chân của bộ lạc Hắc Thủy, là bộ tộc chủ đạo lớn thứ ba với một lượng lớn người lao động phi pháp. Kim Nhị là người đáng để hoài nghi, còn Kim Tứ thì có thân phận, cũng rất thân Tống, điều khó nhất là hắn vì một người con gái mà chuyện gì cũng dám làm. Cho nên chỉ cần chúng ta cho hắn lợi ích, để Kim Tứ tiêu diệt Kim Nhị, thì lượng lao động ở nơi này đương nhiên sẽ tự động nghi ngờ lẫn nhau.”
Vương chưởng quỹ hỏi:
“Không biết đại nhân đã đến thăm qua Hạc Bích chưa?”
“Vẫn chưa.”
Âu Dương thản nhiên nói:
“Không vội, tính của Vương chưởng quỹ chắc cũng không vừa mắt với oai phong của những kẻ tiểu nhân. Mà người lần này ta muốn dùng lại toàn là những kẻ tiểu nhân. Cho nên… . . .”
Vương chưởng quỹ nghiêm mặt nói:
“Đại nhân, đây là chuyện quốc gia đại sự, lại sao có thể để một mình Vương mỗ quyết định được chứ. Xin đại nhân cứ phân phó.”
“Một câu thôi. các là đại trượng phu thì càng phải chèn ép, càng là hạng tiểu nhân thì càng phải nâng đỡ.”
“Vương mỗ hiểu rồi, đại nhân yên tâm, trong lòng Vương mỗ hiểu rất rõ về Hạc Bích, Vương mỗ biết nên xử lý như thế nào. Chỉ cần là sản nghiệp của Vương mỗ, Vương mỗ sẽ đảm trách. Đại nhân có thể đến đó để điều tra, kiểm soát.”
“Haha, đến lúc đó Vương chưởng quỹ đừng có nói Âu Dương ta có bụng dạ tiểu nhân là được.”
Âu Dương chẳng khách sáo mà nói những lời tin tưởng hay là không tin tưởng gì gì đó, vì trong chuyện này chẳng có cái gọi là tin hay không tin, chỉ có chuyện đáng tin hay không mà thôi. Tính toán thời gian, so với thời gian hứa hẹn với Triển Minh và Thái Hư Tử còn hai mươi ngày nữa, vốn dĩ không cần phải đến những địa phương nhỏ, nhưng nếu Vương chưởng quỹ đã nguyện ý giúp đỡ, thì có khả năng sự việc sẽ có thể hoàn tất chỉ trong vòng hai mươi ngày. Thế thì việc gì phải vội chứ? Không phải Âu Dương với Thái Hư Tử vội, mà là Triệu Ngọc vội. Về phần mấy địa phương có người Nữ Chân phân bố rải rác, không tập trung thì chỉ có thể hi sinh chút lợi nhỏ, dùng quan phủ địa phương và lực lượng bách tính đến vây quét, nếu sau khi sự việc xảy ra mà đám người này có gan nhảy ra.
Hai tên canh cửa ở bên ngoài vốn đang nghĩ xem trong thiên hạ này có người phu xe nào lại ngang ngược như thế, còn chưa kịp phản ứng thì Hồ Hạnh Nhi đã đẩy cửa bước vào.
Sau khi cửa được mở ra thì mọi người đều sửng sốt. Âu Dương giận dữ:
“Có lầm hay không vậy? Ngộ nhỡ lão tử đang thay y phục * quang để lộ ra ngoài thì sao đây hả?”
“Ngươi không phải là. . . ?”
Vương chưởng quỹ đúng là có cặp mắt sắc, nói nửa câu đột nhiên hiểu ra:
“Thảo nào lại tìm không thấy.”
“Vương chưởng quỹ quen biết phu xe của ta sao?”
Âu Dương mơ màng hỏi.
Vương chưởng quỹ ngẩn người:
“Người không biết sao?”
“Cũng coi là có quen biết, là phu xe mà ta mới mướn được khi tới Hà Nam.”
Vương chưởng quỹ nghe xong liền tính toán thời gian, cũng đúng, trước lúc Âu Dương đến Hà Nam thì Hồ Hạnh Nhi đã mất tích rồi, cho nên không thể nào là Âu Dương bắt cóc Hồ Hạnh Nhi được. Vương chưởng quỹ cười sảng khoái rồi nói:
“Vậy ta đi trước. Này phu xe, chơi đủ rồi thì về nhà đi. Trong nhà còn có người đang nhớ mong đấy.”
Nói xong liền dẫn hai tên thủ hạ của mình rời khỏi nhà trọ.
“Này, ngươi không cần danh tiếng nhưng ta thì cần đấy. Lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi lại không gõ cửa nữa, chưa có sự cho phép của ta mà xông thẳng vào trong phòng của ta thì chúng ta sẽ tuyệt giao.”
Âu Dương nghiêm túc nói rõ thêm một lần nữa:
“Cảnh cáo lần cuối.”
Hồ Hạnh Nhi bị thái độ nghiêm túc của Âu Dương dọa cho một trận, bước ra ngoài gõ cửa:
“Ta có thể vào không?”
“Đã đi ngủ rồi.”
Âu Dương đóng cửa lại một cái rầm, rồi cài then cửa. Hắn không có hứng thú đi thêu dệt thêm một câu chuyện để giải thích cho nàng ta vì sao Vương chưởng quỹ lại xuất hiện trong phòng của mình. Trừ lúc ngủ ra, Âu Dương không có thói quen khóa cửa bởi thường xuyên có người đến tìm mình, ngoài cửa có người gõ cửa, nói mời vào một cái là xong, hắn lười phải đích thân chạy ra mở cửa.
Nửa đêm canh ba, Hồ Hạnh Nhi cũng không dám hỏi dồn quá mức, cuối cùng hừ lạnh một câu, trở về phòng ngủ. Ngày hôm sau, Hồ Hạnh Nhi vẫn đùng đùng sát khí, thở hồng hộc, cùng với Âu Dương đi ăn sáng, Âu Dương quan tâm hỏi nàng ta vì sao tức giận. Hồ Hạnh Nhi bi ai phát hiện mình quên mất vì sao mình lại tức giận mất rồi. Âu Dương cũng chẳng cho nàng ta thời gian suy nghĩ, nói lộ trình vui chơi có sự thay đổi. Năm ngày sau sẽ đến Hạc Bích.
Đứng trước mấy ông chủ của mỏ quặng mà mình căn bản chẳng hề quen biết, Âu Dương vừa hỏi thăm vừa viết thư. Nội dung bức thư cho những người này đều giống nhau y đúc, nói hiệp hội thương nghiệp nhắc nhở, chú ý an toàn sản xuất, chú ý vệ sinh, đề phòng bệnh dịch, Vương chưởng quỹ ở đây đã có sắp xếp, Âu Dương phụ trách việc điều tra. Giống như chuyện mọi người đều quen biết người đứng đầu của một nước, mọi người cũng đều biết đến Âu Dương. Dọc đường đi đều rất suôn sẻ, không có bất kì trở ngại nào. Hồ Hạnh Nhi chỉ có một nỗi bực dọc duy nhất lúc đầu thấy trong túi của Âu Dương chỉ có mười mấy bức thư, nhưng đến bây giờ lại vẫn là mười mấy bức thư như cũ. Việc nghi hoặc của những tiểu cô nương thường rất dễ giải quyết, Âu Dương nói nàng ta trước kia đã nhìn nhầm rồi, Hồ Hạnh Nhi cũng tỏ sự đồng ý với lời giải thích này của Âu Dương.
… . .