“Nói thật hay, đến ta cũng động lòng rồi.”
Kim Đại vỗ tay:
“Đáng tiếc là không có ai hiểu đại nhân đang nói gì cả. Bắt lại, Khâm Sai Đại Tống giống như phân thân của Hoàng Đế, không có cấm vệ quân nào dám coi thường người có tố chất tốt như vậy.”
Kim Nhị gật đầu, giơ tay chuẩn bị tiến lên, đột nhiên có mấy người Nữ Chân cùng nhau hô lớn:
“Mười vạn cấm vệ quân Tống triều đang đánh tới, giết Kim Nhị, người người được lạc hộ, thưởng trăm quan.”
“Kẻ nào?”
Kim Nhị giận dữ, quay đầu nhìn lên nóc nhà, hét lớn:
“Kim Tứ, cái tên tiểu nhân nhà ngươi, lão đây không giết ngươi là bởi vì…”
“Bởi vì ta mới là con trai vủa tộc trưởng bộ lạc Hắc Thủy. Bộ lạc Hắc Thủy là của ta, không phải của Kim Nhị ngươi. Ngươi đã là con chó theo đuôi của Hoàn Nhan A Cốt Tá, ngươi phản bội bộ lạc Hắc Thủy. Ngươi đem sinh mệnh của tướng sĩ trong bộ lạc Hắc Thủy ra đổi lấy sự vẻ vang cho riêng mình. Ta không muốn nhìn thấy ngươi lợi dụng tính mạng của mọi người trong tộc của ta, cho nên, con dân của Hắc Thủy, ta lấy danh nghĩa tộc trưởng ra lệnh cho các ngươi, giết chết Kim Nhị, các ngươi có thể lạc hộ Đại Tống, suốt đời không vướng binh đao.”
“Giết chết Kim Tứ trước đã.”
Kim Nhị phất tay qua đầu ngựa, nhưng chỉ có bảy, tám người đi theo. Kim Tứ ở trên nóc nhà hô lớn:
“Các ngươi còn muốn đánh nhau sao? Sao các ngươi nhất định phải làm cho máu của người Nữ Chân phải chảy khô đến không còn một giọt? Nên biết rằng bọn chúng thậm chí còn cấu kết với Liêu cẩu sát hại vợ con huynh đệ chúng ta. . . . Giết chết Kim Nhị.”
Nhưng những người hưởng ứng Kim Tứ cũng không nhiều, mọi người Nữ Chân đều đang xì xào bàn tán. Kim Đại vội nói:
“Giết chết Kim Tứ, nhanh, chậm sẽ sinh biến.”
“Hoắc.”
Kim Nhị không thèm quan tâm đến thái độ của mọi người nữa, tay giơ thanh đao xung phong liều chết về phía Kim Tứ.
Âu Dương thở dài:
“Kim Nhị cũng được coi là một nam tử hán, thật đáng tiếc.”
“. . . . Tiếc tai cái gì?”
Hồ Hạnh Nhi không hiểu, bèn hỏi lại.”
Tiếc thay hắn lại là một người có trái tim lạnh lẽo.”
Một mũi tên đâm thẳng vào yết hầu của Kim Nhị.
Kim Tứ nhảy xuống khỏi nóc nhà, cúi thấp người nói với Kim Nhị đang co giật trên mặt đất:
“Đây là thanh nỏ ta làm ra trong nửa năm qua, từ lúc ngươi lần đầu tiên xuất hiện trong bộ lạc của ta, trước mặt người phụ nữ của ta không ngừng chà đạp, nhục mạ ta, đánh ta một cách tàn nhẫn.”
“Ngươi. . . Ngươi. . .”
Kim Tứ không để ý tới hắn nữa, một chân dẫm lên đầu của Kim Nhị, sau đó xoay người, nói:
“Mọi người hãy buông bỏ vũ khí, nếu người Tống không biết giữ chữ tín, Kim Tứ ta sẽ tuẫn táng cùng ngươi.”
Mặc dù Âu Dương không hiểu Kim Tứ nói gì, nhưng cũng nhân cơ hội nói xen vào:
“Ta là Âu Dương, là Khâm Sai. Bỏ vũ khí xuống, chúng ta sẽ không làm các ngươi bị thương. Hơn nữa, như báo chí đã nói, các ngươi sẽ được đăng kí hộ khẩu. Đồng thời bảo đảm có sự đại ngộ về mặt phúc lợi giống như công nhân người Hán của thương hội. Một năm, các ngươi liền có thể mua một căn nhà, hai năm thì có thể cưới được một người vợ.”
Kim Tứ lập tức phiên dịch, cuối cùng cũng có một người trong đám thủ hạ ném mộc côn được vót nhọn ở trong tay. Đến khi cấm vệ quân xuất hiện thì hầu như tất cả mọi người đều đã buông bỏ vũ khí. Chỉ trừ một người, đó là Kim Đại, tay cầm thanh chủy, nhưng không có ai để ý đến hắn. Hắn đưa đầu chủy ngắm đúng tim mình. Hắn không hiểu, hắn không hiểu người Nữ Chân. Dưới sự áp bức mọi người dũng cảm đấu tranh, trong nghịch cảnh, mọi người giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng sao trước lợi ích lại dễ dàng buông tay như thế? Hắn hiểu rõ, cho dù không có Kim Tứ, những người ở Y Xuyên cũng không có cách nào hoàn thành kế hoạch đã dự định. Nhưng vì sao kế hoạch lại thất bại chỉ trong gang tấc như thế này chứ?”
Kim Đại từ từ tiến lại gần Âu Dương và hỏi:
“Người biết kế hoạch của tụi ta từ lúc nào?”
“Triển Minh đã bắt đầu theo dõi ngươi từ trước tết năm ngoái, ròng rã nửa năm trời.”
“. . . Sao hắn lại theo dõi ta?”
Kim Đại nhớ hình như Hoàn Nhan A Cốt Tá đã nói rõ với hắn rồi.
“Triển Minh là người rất có lý trí. Hắn cũng không nghi ngờ cái gì khác, chỉ nghi ngờ một điểm mà thôi. Chính là sự dẫn dắt để ta nhớ lại hồi ức trước kia một cách không có chủ ý của Hoàn Nhan Lan nhà các ngươi.”
Âu đại nhân nói:
“Vả lại có rất nhiều chuyện mà Hoàn Nhan Lan không chịu nói rõ ràng, hay không nói cho người Nữ Chân các ngươi, nên hắn không thể không nghi ngờ. Mà sai lầm lớn nhất của các ngươi chính là không nên xếp đặt một án “thi thể chết chìm” ở Dương Bình.”
“. . . . Ta không hiểu.”
“Các ngươi sợ ta, cho nên trước lúc hành động liền nghĩ trước hết phải loại bỏ ta cái đã. Đáng tiếc là bản lĩnh của ta không tệ. Xuất hành không hề có quy luật nào hết. Vả lại, nếu ta lại bị ám sát, thì người đầu tiên ở trong diện hoài nghi chính là Kim quốc. Đừng nói triều đình có động thủ với các ngươi hay không. Chỉ cần hai thương hội lớn liên thủ lại để báo thù cho ta, các ngươi coi như chết chắc. Các ngươi còn sợ vì ám sát ta mà làm thay đổi chiến lược của triều đình, nên mới liên Liêu đối Kim.
“Bán đứng Kim Tam là chiêu thoái lui. Ngộ nhỡ án “thi thể chết chìm” không thể chỉnh được ta, các ngươi sẽ phải tiếp Kim Tam. Như vậy ít nhất cũng chứng minh một chuyện: Hoàn Nhan Lan và gian tế của Kim quốc trên đất Tống là không hề có một tia liên hệ nào. Bàn tính như ý, tiến thoái đều có đường. Nói thực lòng, vấn đề này đã khốn nhiễu ta rất lâu, cuối cùng ta chọn cách tin tưởng Hoàn Nhan Lan không biết Kim Tam – gian tế của Kim quốc ở Đại Tống. Cũng tin Hoàn Nhan Lan sẽ vị cái tên Hoàn Nhan nào đó chết mà không thèm để ý đến chính trị Kim quốc nữa. Ta còn tin vào tin tình báo mà ta đã thu thập được, nói cái gì mà Hoàn Nhan Lan đang cùng với Hoàn Nhan A Cốt Tá tranh đoạt hoàng cung. Các ngươi sắp đặt rất tinh vi, đến một chút tin đồn như vậy cũng không buông tha. Mà khi Hoàn Nhan Lan ở trên thuyền cùng ta một lát lại cho ta thấy một vẻ cô đơn đến vô cùng, một chút cũng không quan tâm đến chuyện của Liêu – Kim hay là Tống mà quan tâm đến tình hình sống còn của những người Nữ Chân bình thường. Ta rất cảm động, thật sự rất cảm động.”
Âu Dương nói tiếp:
“Lúc các ngươi phát hiện ra ta đã lật tẩy được gian tế ở Sương thôn, còn liên hệ với Kim Đại ngươi, các ngươi liền lo lắng. Cho nên các ngươi mới đến tìm ta nói rõ sự tình. Đúng là những lời nói dối không tồi, trong mười câu thì có đến chín câu là thật. Lưu Tứ Nữ đúng là có qua lại với Đại Nội. Ta cũng tin một bộ phận trong các ngươi là vì ta. Dù biết ông chủ của nhà trọ ở Sương thôn là gian tế, nhưng ta đúng là không biết hắn nghe lệnh của ai. Ta liên tưởng rằng người này có thể là thuộc hạ trực tiếp dưới trướng của ngươi, mấy năm qua đều không có động thái gì lớn, ta nghĩ có thể là Hoàn Nhan Lan đã từ bỏ việc mua chuộc Tống Nội.”
Kim Đại vỗ tay:
“Đáng tiếc là không có ai hiểu đại nhân đang nói gì cả. Bắt lại, Khâm Sai Đại Tống giống như phân thân của Hoàng Đế, không có cấm vệ quân nào dám coi thường người có tố chất tốt như vậy.”
Kim Nhị gật đầu, giơ tay chuẩn bị tiến lên, đột nhiên có mấy người Nữ Chân cùng nhau hô lớn:
“Mười vạn cấm vệ quân Tống triều đang đánh tới, giết Kim Nhị, người người được lạc hộ, thưởng trăm quan.”
“Kẻ nào?”
Kim Nhị giận dữ, quay đầu nhìn lên nóc nhà, hét lớn:
“Kim Tứ, cái tên tiểu nhân nhà ngươi, lão đây không giết ngươi là bởi vì…”
“Bởi vì ta mới là con trai vủa tộc trưởng bộ lạc Hắc Thủy. Bộ lạc Hắc Thủy là của ta, không phải của Kim Nhị ngươi. Ngươi đã là con chó theo đuôi của Hoàn Nhan A Cốt Tá, ngươi phản bội bộ lạc Hắc Thủy. Ngươi đem sinh mệnh của tướng sĩ trong bộ lạc Hắc Thủy ra đổi lấy sự vẻ vang cho riêng mình. Ta không muốn nhìn thấy ngươi lợi dụng tính mạng của mọi người trong tộc của ta, cho nên, con dân của Hắc Thủy, ta lấy danh nghĩa tộc trưởng ra lệnh cho các ngươi, giết chết Kim Nhị, các ngươi có thể lạc hộ Đại Tống, suốt đời không vướng binh đao.”
“Giết chết Kim Tứ trước đã.”
Kim Nhị phất tay qua đầu ngựa, nhưng chỉ có bảy, tám người đi theo. Kim Tứ ở trên nóc nhà hô lớn:
“Các ngươi còn muốn đánh nhau sao? Sao các ngươi nhất định phải làm cho máu của người Nữ Chân phải chảy khô đến không còn một giọt? Nên biết rằng bọn chúng thậm chí còn cấu kết với Liêu cẩu sát hại vợ con huynh đệ chúng ta. . . . Giết chết Kim Nhị.”
Nhưng những người hưởng ứng Kim Tứ cũng không nhiều, mọi người Nữ Chân đều đang xì xào bàn tán. Kim Đại vội nói:
“Giết chết Kim Tứ, nhanh, chậm sẽ sinh biến.”
“Hoắc.”
Kim Nhị không thèm quan tâm đến thái độ của mọi người nữa, tay giơ thanh đao xung phong liều chết về phía Kim Tứ.
Âu Dương thở dài:
“Kim Nhị cũng được coi là một nam tử hán, thật đáng tiếc.”
“. . . . Tiếc tai cái gì?”
Hồ Hạnh Nhi không hiểu, bèn hỏi lại.”
Tiếc thay hắn lại là một người có trái tim lạnh lẽo.”
Một mũi tên đâm thẳng vào yết hầu của Kim Nhị.
Kim Tứ nhảy xuống khỏi nóc nhà, cúi thấp người nói với Kim Nhị đang co giật trên mặt đất:
“Đây là thanh nỏ ta làm ra trong nửa năm qua, từ lúc ngươi lần đầu tiên xuất hiện trong bộ lạc của ta, trước mặt người phụ nữ của ta không ngừng chà đạp, nhục mạ ta, đánh ta một cách tàn nhẫn.”
“Ngươi. . . Ngươi. . .”
Kim Tứ không để ý tới hắn nữa, một chân dẫm lên đầu của Kim Nhị, sau đó xoay người, nói:
“Mọi người hãy buông bỏ vũ khí, nếu người Tống không biết giữ chữ tín, Kim Tứ ta sẽ tuẫn táng cùng ngươi.”
Mặc dù Âu Dương không hiểu Kim Tứ nói gì, nhưng cũng nhân cơ hội nói xen vào:
“Ta là Âu Dương, là Khâm Sai. Bỏ vũ khí xuống, chúng ta sẽ không làm các ngươi bị thương. Hơn nữa, như báo chí đã nói, các ngươi sẽ được đăng kí hộ khẩu. Đồng thời bảo đảm có sự đại ngộ về mặt phúc lợi giống như công nhân người Hán của thương hội. Một năm, các ngươi liền có thể mua một căn nhà, hai năm thì có thể cưới được một người vợ.”
Kim Tứ lập tức phiên dịch, cuối cùng cũng có một người trong đám thủ hạ ném mộc côn được vót nhọn ở trong tay. Đến khi cấm vệ quân xuất hiện thì hầu như tất cả mọi người đều đã buông bỏ vũ khí. Chỉ trừ một người, đó là Kim Đại, tay cầm thanh chủy, nhưng không có ai để ý đến hắn. Hắn đưa đầu chủy ngắm đúng tim mình. Hắn không hiểu, hắn không hiểu người Nữ Chân. Dưới sự áp bức mọi người dũng cảm đấu tranh, trong nghịch cảnh, mọi người giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng sao trước lợi ích lại dễ dàng buông tay như thế? Hắn hiểu rõ, cho dù không có Kim Tứ, những người ở Y Xuyên cũng không có cách nào hoàn thành kế hoạch đã dự định. Nhưng vì sao kế hoạch lại thất bại chỉ trong gang tấc như thế này chứ?”
Kim Đại từ từ tiến lại gần Âu Dương và hỏi:
“Người biết kế hoạch của tụi ta từ lúc nào?”
“Triển Minh đã bắt đầu theo dõi ngươi từ trước tết năm ngoái, ròng rã nửa năm trời.”
“. . . Sao hắn lại theo dõi ta?”
Kim Đại nhớ hình như Hoàn Nhan A Cốt Tá đã nói rõ với hắn rồi.
“Triển Minh là người rất có lý trí. Hắn cũng không nghi ngờ cái gì khác, chỉ nghi ngờ một điểm mà thôi. Chính là sự dẫn dắt để ta nhớ lại hồi ức trước kia một cách không có chủ ý của Hoàn Nhan Lan nhà các ngươi.”
Âu đại nhân nói:
“Vả lại có rất nhiều chuyện mà Hoàn Nhan Lan không chịu nói rõ ràng, hay không nói cho người Nữ Chân các ngươi, nên hắn không thể không nghi ngờ. Mà sai lầm lớn nhất của các ngươi chính là không nên xếp đặt một án “thi thể chết chìm” ở Dương Bình.”
“. . . . Ta không hiểu.”
“Các ngươi sợ ta, cho nên trước lúc hành động liền nghĩ trước hết phải loại bỏ ta cái đã. Đáng tiếc là bản lĩnh của ta không tệ. Xuất hành không hề có quy luật nào hết. Vả lại, nếu ta lại bị ám sát, thì người đầu tiên ở trong diện hoài nghi chính là Kim quốc. Đừng nói triều đình có động thủ với các ngươi hay không. Chỉ cần hai thương hội lớn liên thủ lại để báo thù cho ta, các ngươi coi như chết chắc. Các ngươi còn sợ vì ám sát ta mà làm thay đổi chiến lược của triều đình, nên mới liên Liêu đối Kim.
“Bán đứng Kim Tam là chiêu thoái lui. Ngộ nhỡ án “thi thể chết chìm” không thể chỉnh được ta, các ngươi sẽ phải tiếp Kim Tam. Như vậy ít nhất cũng chứng minh một chuyện: Hoàn Nhan Lan và gian tế của Kim quốc trên đất Tống là không hề có một tia liên hệ nào. Bàn tính như ý, tiến thoái đều có đường. Nói thực lòng, vấn đề này đã khốn nhiễu ta rất lâu, cuối cùng ta chọn cách tin tưởng Hoàn Nhan Lan không biết Kim Tam – gian tế của Kim quốc ở Đại Tống. Cũng tin Hoàn Nhan Lan sẽ vị cái tên Hoàn Nhan nào đó chết mà không thèm để ý đến chính trị Kim quốc nữa. Ta còn tin vào tin tình báo mà ta đã thu thập được, nói cái gì mà Hoàn Nhan Lan đang cùng với Hoàn Nhan A Cốt Tá tranh đoạt hoàng cung. Các ngươi sắp đặt rất tinh vi, đến một chút tin đồn như vậy cũng không buông tha. Mà khi Hoàn Nhan Lan ở trên thuyền cùng ta một lát lại cho ta thấy một vẻ cô đơn đến vô cùng, một chút cũng không quan tâm đến chuyện của Liêu – Kim hay là Tống mà quan tâm đến tình hình sống còn của những người Nữ Chân bình thường. Ta rất cảm động, thật sự rất cảm động.”
Âu Dương nói tiếp:
“Lúc các ngươi phát hiện ra ta đã lật tẩy được gian tế ở Sương thôn, còn liên hệ với Kim Đại ngươi, các ngươi liền lo lắng. Cho nên các ngươi mới đến tìm ta nói rõ sự tình. Đúng là những lời nói dối không tồi, trong mười câu thì có đến chín câu là thật. Lưu Tứ Nữ đúng là có qua lại với Đại Nội. Ta cũng tin một bộ phận trong các ngươi là vì ta. Dù biết ông chủ của nhà trọ ở Sương thôn là gian tế, nhưng ta đúng là không biết hắn nghe lệnh của ai. Ta liên tưởng rằng người này có thể là thuộc hạ trực tiếp dưới trướng của ngươi, mấy năm qua đều không có động thái gì lớn, ta nghĩ có thể là Hoàn Nhan Lan đã từ bỏ việc mua chuộc Tống Nội.”