Âu Dương uống ngụm nước rồi nói:
Ta hợp với việc phơi nắng hơn.
Đây chính là hưởng thụ cuộc sống. Yên tĩnh, thư thái. Âu Dương đột nhiên nghĩ, có phải mình đã gìa rồi không?
Âu Bình nói:
Bá phụ viết thư nói: trong ba cái bất hiếu, không có con nối dõi là tội bất hiếu nhất.
Cái thứ hai là gì?
.....Không biết.
Núi cao, Hoàng Đế ở xa, ai cũng không thể làm gì nổi ta.
Âu Dương nói:
Nếu có một tiểu quỷ, ta thấy không phải là báo chí mà là tã lót. Đây mới là vấn đề có ý nghĩa cần phải suy ngẫm.
Âu Dương thấy, con cái là một trong những nhân tố của một gia đình mỹ mãn, không phải vì nối dõi tông đường, kế thừa di sản mà phải chế tạo sản vật.
Đương nhiên nhận thức của mỗi người không giống nhau, Âu Dương cũng không muốn thuyết phục người khác, nhưng cũng hi vọng người khác đừng thuyết phục mình.
........
Cuối cùng Triệu Ngọc cũng đồng ý bản kế hoạch bảo hiểm, nguyên nhân là vì nàng ấy và Hồ Hạnh Nhi tiến hành chung một phép toán, nghĩ rằng mình là đầu nhỏ, Hồ Hạnh Nhi là đầu to, tiện nghi là tướng sĩ chết nạn. Tình cảm này nàng ấy có thể chấp nhận, do vậy mà nàng phê chuẩn.
Phần này chính là đặt hàng, cũng chính là công trạng. Do tháng chạp Hồ Hạnh Nhi rất bận, bận lắm, nàng ta phải thuê nhân công, phải khởi thảo một bản khế ước thống nhất, còn phải mở công ty, sắp xếp chỗ ăn, chỗ ở cho nhân công...
Thân là cô vấn trù hoạch xí nghiệp cho công ty bảo hiểm, những vấn đề này căn bản không thuộc phạm vi quản lý của Âu Dương. May mà Hồ Hạnh Nhi năm lần bảy lượt kêu khổ, làm ông chủ, không phải khảo nghiệm năng lực nghiệp vụ của ngươi, mà là khảo nghiệm năng lực dùng người của ngươi.
Hồ Hạnh Nhi rất tức giận với cái tên chỉ biết nói mát mà không giúp mình một tay gì hết.
Tết năm nay náo nhiệt hơn một chút, vì có thêm một tiểu tam Hồ Hạnh Nhi, bàn rượu náo nhiệt không ít. Hồ Hạn Nhi cũng biết nói năng, đầu tiên là nói mấy chuyện vụn vặt trong sinh hoạt ở Dương Bình, sau đó là khóc lóc kể khổ, rồi lại chuyển qua hứng thú với những thứ thời thượng.
Chung quy lại, những việc mà nàng ta nói là trước tháng ba việc chứng thực các đơn hàng sẽ rất khó khăn, y phục và dây chuyền của Lưu Huệ Lan đều phối hợp rất tốt, thức ăn nhạt...
....
Thực ra Âu Dương rất để ý bảo hiểm trong chiến tranh. Tiền trợ cấp chênh lệch ít là nhận thức mà hắn biết được sau khi đảm nhận chức giám quân. Cho nên hắn cũng hết sức giúp đỡ Hồ Hạnh Nhi.
Vừa đến tháng ba thì bận chuyện bảo hiểm. Tháng tư, Âu Dương nhận được tin tức mới nhất của báo Hoàng Gia, Liêu quốc đồng ý liên hợp với Tống triều tiêu diệt Kim quốc.
Đồng thời đồng ý cho ba vạn quân mã của Đại Tống tiến vào Thông Châu Liêu quốc, cùng tấn công phủ Hoàng Long. Liêu quốc bảo đảm sẽ tiếp viện về mặt hậu cần. Cũng chính là nói, ngoại trừ ba vạn con tốt thí mạng này ra, đến một tên sương quân của Tống triều cũng không được phái đến Liêu quốc.
Từ sau chuyện của lao công Nữ Chân, Tống triều triệt để đoạn tuyệt mọi mối quan hệ với Kim quốc từ quân sự đến dân sự. Hơn nữa, hạm đội Hàng Châu đang tiến hành tuần tra trên biển ở Hoàng Hải Đông Hải, nếu vận chuyển tiền bạc, vật tư sẽ tương đương với việc cấu kết với địch, giết ngay tại chỗ.
Tất cả những điều này khiến tất cả mọi người, bao gồm cả người ở trong Đại Tống cũng cảm thấy Đại Tống thật sự phải khai chiến với Kim rồi.
Nhóm cấm vệ quân đầu tiên do Trương Tuấn làm chủ tướng, Tiết Bính làm giám quân của ba vạn binh sĩ Hà Bắc xuất phát từ Kế Châu của mười sáu châu Yến Vân. Thực ra, mọi người có rất nhiều bất đồng ý kiến trong việc chọn người để làm chủ tướng.
Mọi người đều biết Trương Tuấn có khả năng đánh trận trong hoàn cảnh chiến sự khó khăn, nhưng phía Ngự Sử Đài gần đây đang xử lý vụ tham ô của Trương Tuấn, kết tội hắn thôn tính ruộng đất một cách trắng trợn.
Nhưng việc khiến người Tống lúng túng hiện nay là quân Vĩnh Hưng và quân Hà Bắc vẫn chưa có chủ tướng thích hợp, mà Trương Tuấn lại là quan chỉ huy khá xuất sắc, trừ hắn ra, căn bản không có người nào để phái đi nữa cả.
Theo sau Trương Tuấn là một lô hỏa khí dùng để tặng cho Liêu quốc. Trong kế hoạch, đội quân do Trương Tuấn dẫn đi chưa mang theo đại bác, hỏa dược..v..v các sản phẩm cần thiết cho việc công thành, lô vật tư này chính là lô vật tư duy nhất của đất liền có thể tiếp viện cho Trương Tuấn trong mấy tháng sau.
Trong ba vạn binh sĩ, chỉ có quan từ cấp tướng trở lên mới biết mục đích thật sự của hành động lần này. Trong ngày đầu tiên hành quân, Trương Tuấn đã chém một tên tướng say rượu lắm lời, Trương Tuấn sớm đã mình bị người ta buộc tội, nếu trận này mà hắn không toàn thắng thì tương lai chỉ có thể bị nhốt vào nhà lao, một kết cục thảm đạm.
Quân Tây Bắc và quân Vĩnh Hưng bắt đầu bắt đầu bí mật chuyển nơi đóng quân, đem toàn bộ những binh sĩ già yếu đang có mặt ở tiền tuyến trước kia rút lui, bổ sung vào đó hai đội quân tinh nhuệ. Đồng Quán xây dựng chỗ quân cơ ở giữa hai quân: Hà Bắc và Vĩnh Hưng. Không có quyền chỉ huy nhưng có quyền đốc thúc.
Tình thế bên ngoài hết sức căng thẳng, mà bên trong thì vẫn ôn hòa như trước. Âu Dương vội hoàn tất chuyện bảo hiểm, cùng Tống Huy Tông câu cá mấy lần, liền bị Đại Nội điều tới Đông Kinh.
Nguyên nhân là Hoàn Nhan Lan đã tuyệt thực sau khi nghe nói Đại Tống muốn khai chiến với Kim quốc. Theo ý của Đại Nội, công chúa có thể bị bệnh mà chết, trúng độc mà chết, nhưng không thể để nàng ta chết vì tự sát được.
Mặc dù có thể che mắt bách tính,nhưng Sử quan nhất định sẽ ghi chép đúng như sự thật. Triệu Ngọc thấy thái độ kiên quyết của Hoàn Nhan Lan thì cũng hết cách, mới phải điều Âu Dương đến xem sao.
Hoàn Nhan Lan bị giam lỏng tại cung Quảng Đức ở vùng ngoại thành. Cũng là đạo quán của Vương Văn Khanh - sư phụ của Âu Dương. Âu Dương đến cung Quảng Đức liền dẫn theo Trương Ta, Lý Tứ đến dâng hương cho các tướng sĩ đã tử nạn ở con đường tơ lụa trước.
Sau đó đến bái kiến Vương Văn Khanh, cùng Vương Văn Khanh ăn một bữa cơm. Đối với tên đồ đệ hữu danh vô thực này, Vương Văn Khanh cũng chẳng kiêng kị gì, có cái gì thì nói cái đó, dặn dò Âu Dương một số việc không nên làm.
Mãi đến chiều Âu Dương mới đi thăm Hoàn Nhan Lan ở Thanh Phong Các. Ngoài cửa có hai tên nội thị vệ, trong có bốn cung nữ hầu hạ. Hoàn Nhan Lan ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn chong chóng khẽ chuyển động.
Ta hợp với việc phơi nắng hơn.
Đây chính là hưởng thụ cuộc sống. Yên tĩnh, thư thái. Âu Dương đột nhiên nghĩ, có phải mình đã gìa rồi không?
Âu Bình nói:
Bá phụ viết thư nói: trong ba cái bất hiếu, không có con nối dõi là tội bất hiếu nhất.
Cái thứ hai là gì?
.....Không biết.
Núi cao, Hoàng Đế ở xa, ai cũng không thể làm gì nổi ta.
Âu Dương nói:
Nếu có một tiểu quỷ, ta thấy không phải là báo chí mà là tã lót. Đây mới là vấn đề có ý nghĩa cần phải suy ngẫm.
Âu Dương thấy, con cái là một trong những nhân tố của một gia đình mỹ mãn, không phải vì nối dõi tông đường, kế thừa di sản mà phải chế tạo sản vật.
Đương nhiên nhận thức của mỗi người không giống nhau, Âu Dương cũng không muốn thuyết phục người khác, nhưng cũng hi vọng người khác đừng thuyết phục mình.
........
Cuối cùng Triệu Ngọc cũng đồng ý bản kế hoạch bảo hiểm, nguyên nhân là vì nàng ấy và Hồ Hạnh Nhi tiến hành chung một phép toán, nghĩ rằng mình là đầu nhỏ, Hồ Hạnh Nhi là đầu to, tiện nghi là tướng sĩ chết nạn. Tình cảm này nàng ấy có thể chấp nhận, do vậy mà nàng phê chuẩn.
Phần này chính là đặt hàng, cũng chính là công trạng. Do tháng chạp Hồ Hạnh Nhi rất bận, bận lắm, nàng ta phải thuê nhân công, phải khởi thảo một bản khế ước thống nhất, còn phải mở công ty, sắp xếp chỗ ăn, chỗ ở cho nhân công...
Thân là cô vấn trù hoạch xí nghiệp cho công ty bảo hiểm, những vấn đề này căn bản không thuộc phạm vi quản lý của Âu Dương. May mà Hồ Hạnh Nhi năm lần bảy lượt kêu khổ, làm ông chủ, không phải khảo nghiệm năng lực nghiệp vụ của ngươi, mà là khảo nghiệm năng lực dùng người của ngươi.
Hồ Hạnh Nhi rất tức giận với cái tên chỉ biết nói mát mà không giúp mình một tay gì hết.
Tết năm nay náo nhiệt hơn một chút, vì có thêm một tiểu tam Hồ Hạnh Nhi, bàn rượu náo nhiệt không ít. Hồ Hạn Nhi cũng biết nói năng, đầu tiên là nói mấy chuyện vụn vặt trong sinh hoạt ở Dương Bình, sau đó là khóc lóc kể khổ, rồi lại chuyển qua hứng thú với những thứ thời thượng.
Chung quy lại, những việc mà nàng ta nói là trước tháng ba việc chứng thực các đơn hàng sẽ rất khó khăn, y phục và dây chuyền của Lưu Huệ Lan đều phối hợp rất tốt, thức ăn nhạt...
....
Thực ra Âu Dương rất để ý bảo hiểm trong chiến tranh. Tiền trợ cấp chênh lệch ít là nhận thức mà hắn biết được sau khi đảm nhận chức giám quân. Cho nên hắn cũng hết sức giúp đỡ Hồ Hạnh Nhi.
Vừa đến tháng ba thì bận chuyện bảo hiểm. Tháng tư, Âu Dương nhận được tin tức mới nhất của báo Hoàng Gia, Liêu quốc đồng ý liên hợp với Tống triều tiêu diệt Kim quốc.
Đồng thời đồng ý cho ba vạn quân mã của Đại Tống tiến vào Thông Châu Liêu quốc, cùng tấn công phủ Hoàng Long. Liêu quốc bảo đảm sẽ tiếp viện về mặt hậu cần. Cũng chính là nói, ngoại trừ ba vạn con tốt thí mạng này ra, đến một tên sương quân của Tống triều cũng không được phái đến Liêu quốc.
Từ sau chuyện của lao công Nữ Chân, Tống triều triệt để đoạn tuyệt mọi mối quan hệ với Kim quốc từ quân sự đến dân sự. Hơn nữa, hạm đội Hàng Châu đang tiến hành tuần tra trên biển ở Hoàng Hải Đông Hải, nếu vận chuyển tiền bạc, vật tư sẽ tương đương với việc cấu kết với địch, giết ngay tại chỗ.
Tất cả những điều này khiến tất cả mọi người, bao gồm cả người ở trong Đại Tống cũng cảm thấy Đại Tống thật sự phải khai chiến với Kim rồi.
Nhóm cấm vệ quân đầu tiên do Trương Tuấn làm chủ tướng, Tiết Bính làm giám quân của ba vạn binh sĩ Hà Bắc xuất phát từ Kế Châu của mười sáu châu Yến Vân. Thực ra, mọi người có rất nhiều bất đồng ý kiến trong việc chọn người để làm chủ tướng.
Mọi người đều biết Trương Tuấn có khả năng đánh trận trong hoàn cảnh chiến sự khó khăn, nhưng phía Ngự Sử Đài gần đây đang xử lý vụ tham ô của Trương Tuấn, kết tội hắn thôn tính ruộng đất một cách trắng trợn.
Nhưng việc khiến người Tống lúng túng hiện nay là quân Vĩnh Hưng và quân Hà Bắc vẫn chưa có chủ tướng thích hợp, mà Trương Tuấn lại là quan chỉ huy khá xuất sắc, trừ hắn ra, căn bản không có người nào để phái đi nữa cả.
Theo sau Trương Tuấn là một lô hỏa khí dùng để tặng cho Liêu quốc. Trong kế hoạch, đội quân do Trương Tuấn dẫn đi chưa mang theo đại bác, hỏa dược..v..v các sản phẩm cần thiết cho việc công thành, lô vật tư này chính là lô vật tư duy nhất của đất liền có thể tiếp viện cho Trương Tuấn trong mấy tháng sau.
Trong ba vạn binh sĩ, chỉ có quan từ cấp tướng trở lên mới biết mục đích thật sự của hành động lần này. Trong ngày đầu tiên hành quân, Trương Tuấn đã chém một tên tướng say rượu lắm lời, Trương Tuấn sớm đã mình bị người ta buộc tội, nếu trận này mà hắn không toàn thắng thì tương lai chỉ có thể bị nhốt vào nhà lao, một kết cục thảm đạm.
Quân Tây Bắc và quân Vĩnh Hưng bắt đầu bắt đầu bí mật chuyển nơi đóng quân, đem toàn bộ những binh sĩ già yếu đang có mặt ở tiền tuyến trước kia rút lui, bổ sung vào đó hai đội quân tinh nhuệ. Đồng Quán xây dựng chỗ quân cơ ở giữa hai quân: Hà Bắc và Vĩnh Hưng. Không có quyền chỉ huy nhưng có quyền đốc thúc.
Tình thế bên ngoài hết sức căng thẳng, mà bên trong thì vẫn ôn hòa như trước. Âu Dương vội hoàn tất chuyện bảo hiểm, cùng Tống Huy Tông câu cá mấy lần, liền bị Đại Nội điều tới Đông Kinh.
Nguyên nhân là Hoàn Nhan Lan đã tuyệt thực sau khi nghe nói Đại Tống muốn khai chiến với Kim quốc. Theo ý của Đại Nội, công chúa có thể bị bệnh mà chết, trúng độc mà chết, nhưng không thể để nàng ta chết vì tự sát được.
Mặc dù có thể che mắt bách tính,nhưng Sử quan nhất định sẽ ghi chép đúng như sự thật. Triệu Ngọc thấy thái độ kiên quyết của Hoàn Nhan Lan thì cũng hết cách, mới phải điều Âu Dương đến xem sao.
Hoàn Nhan Lan bị giam lỏng tại cung Quảng Đức ở vùng ngoại thành. Cũng là đạo quán của Vương Văn Khanh - sư phụ của Âu Dương. Âu Dương đến cung Quảng Đức liền dẫn theo Trương Ta, Lý Tứ đến dâng hương cho các tướng sĩ đã tử nạn ở con đường tơ lụa trước.
Sau đó đến bái kiến Vương Văn Khanh, cùng Vương Văn Khanh ăn một bữa cơm. Đối với tên đồ đệ hữu danh vô thực này, Vương Văn Khanh cũng chẳng kiêng kị gì, có cái gì thì nói cái đó, dặn dò Âu Dương một số việc không nên làm.
Mãi đến chiều Âu Dương mới đi thăm Hoàn Nhan Lan ở Thanh Phong Các. Ngoài cửa có hai tên nội thị vệ, trong có bốn cung nữ hầu hạ. Hoàn Nhan Lan ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn chong chóng khẽ chuyển động.