Âu Dương thần bí nói:
Nói cho ngươi một bí mật nhé, bí mật liên quan đến người Nữ Chân, nếu ngươi ăn sạch nửa con gà này thì ta sẽ nói cho ngươi nghe.
Hoàn Nhan Lan nghiến răng, không có cái thủ đoạn nào ác liệt hơn thủ đoạn này.
Âu Dương cười và nói:
Ta là thương nhân, có vào có ra mới phù hợp với tính cách của ta, ngươi có thể không muốn biết, nhưng ta nhắc nhở ngươi, đây là bí mật liên quan đến hạnh phúc của toàn bộ người Nữ Chân.
Ta ăn!
Hoàn Nhan Lan dùng tay cầm lấy con gà mập, nhanh chóng nuốt nó vào trong bụng rồi nói:
Ngươi nói đi.
Bí mật này chính là...
Âu Dương tiến lại gần, Hoàn Nhan Lan dỏng lỗ tai lên nghe, Âu Dương nhỏ giọng nói:
Trừ người ra, chẳng có nữ nhân Nữ Chân nào thực sự xinh đẹp cả, ta khá đồng tình với các nam nhân Nữ Chân.
Một người tức giận thì sẽ dẫn đến đánh nhau, đây là chuyện khó mà tránh khỏi. Đáng tiếc vì tuyệt thực nên Hoàn Nhan Lan không phải là đối thủ của Âu Dương, bị Âu Dương quẳng mạnh xuống đất, không sao nhúc nhích được. Âu Dương vỗ tay nói:
Ai nói quan Văn thì không cần học võ chứ?
Ngươi là đồ vô lại.
Hoàn Nhan Lan đại nộ.
Ngươi ăn hết một còn gà rồi, ta cũng có thể báo cáo kết quả được rồi.
Âu Dương kéo Hoàn Nhan Lan đến một chiếc ghế, bắt ngồi xuống rồi nói:
Vốn dĩ ta định bụng sẽ tự mình gặm hết một con rồi đến lừa gạt Hoàng Thượng. Nếu ngươi đã ăn rồi, thì ăn tiếp đi.
Không ăn!
Hoàn Nhan Lan nói:
Ngươi cút đi cho ta.
Tùy ngươi thôi.
Âu Dương nói:
Nhưng ngươi nên nhớ, sau khi cả nhà Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi chết sạch, nếu không có một người có thân phận như ngươi để dẫn dắt và thống nhất người Nữ Chân cho Đại Tống, e là... Ngươi vẫn là nên tự mình suy nghĩ đi. Tiện thể nói với ngươi một tiếng, có rất nhiều cách tự sát, tuyệt thực là loại ngu ngốc nhất trong số đó, ngươi có thể thắt cổ, căt mạch máu, đập đầu mà.
Câu này của hắn là lời nói thật, Triệu Ngọc không hi vong Hoàn Nhan Lan chết, bởi đó là một nước cờ chết với người Nữ Chân sau chiến tranh.
Âu Dương rời đi rồi. Ngay thứ hai được biết, Hoàn Nhan Lan đã ăn uống trở lại. Kết quả này nằm trong dự liệu của Âu Dương. Câu nói cuối cùng của Âu Dương, thực ra chỉ là một lối thoát.
Nói có bí mật muốn nói cho Hoàn Nhan Lan nghe cũng là một lối thoát. Điều Âu Dương muốn làm là khiến cho Hoàn Nhan Lan ăn uống, phá vỡ ý chí chiến đấu của nàng ta. Sau đó Âu Dương còn gợi ý những cách chết khác, Hoàn Nhan Lan cũng là người tâm cao khí ngạo, nếu Âu Dương đã nói rồi, thì nàng ta đương nhiên sẽ không chọn những cách chết mà Âu Dương chỉ cho.
Âu Dương luôn biết rằng, giảng đạo lý là cách thuyết phục người khác nhu nhược nhất. Đạo lý ai ai cũng hiểu, còn cần ngươi giảng làm cái gì nữa? Âu Dương cũng đã từng thử nghiệm nói lương tâm, công nghĩa với những người bị tình nghi phạm tội. Nhưng thực tế đã chứng minh, tìm chứng cứ, dẫn lời khai, nghiên cứu tâm lý tội phạm tốt hơn gấp trăm lần so với giảng đạo lý.
.....
Nếu đã đến Đông Kinh thì đương nhiên cũng tiện thể đi thăm Thái Hư Tử một chút. So với trạng thái ung dung, thư thái trong lần gặp trước, lần này Thái Hư Tử có nhiều phiền não hơn một chút.
Còn chưa bước vào sân đã nghe thấy tiếng mắng chửi nha hoàn của Thái Hư Tử, điều này khiến Âu Dương rất ngạc nhiên, nhớ lúc nhỏ mình ngấm ngầm mưu tính tên tiểu tử này, tiểu tử này biết rõ mình bị người ta ngấm ngầm mưu tính mà vẫn không chút để tâm. Người từng trải như hắn, thấy nhiều sinh lão bệnh tử thì lẽ ra phải rất lạnh nhạt mới đúng.
Thái Hư Tử vừa thấy Âu Dương liền tiện thể mắng luôn cả Âu Dương:
Ngươi nói gì hả tiểu tử nhà ngươi, cái gì mà ông chủ không tốt ****, đừng có đem đặt ta ở chung với một tên tể tướng ngốc nghếch. Nếu đã mời ta đến, thì phải nghe lời của ta có đúng không nào?
Đến tể tướng mà hắn cũng mắng, Âu Dương hỏi:
Tạp Mao, có chuyện gì thế?
Chuyện là các ngươi mau thay tướng đi.
Thì ra là mười ngày trước, lúc Trương Tuấn còn chưa xuất phát, Lý Cương đã nhận được một tin tức nóng đến phỏng tay. Là Trương Tuấn thôn tính ruộng đất của người bị hại ở Hà Bắc.
Người bị hại trên vốn cũng không dám giao thiệp với quan sai, nhưng sản nghiệp đều thuộc về cấm vệ quân hết, sau đó lại rơi nằm dưới danh nghĩa của Trương Tuấn, rồi mẫu thân hắn tự sát mà chết.
Do vậy mà người này tìm đến biểu thúc đang làm thương nhân ở địa phương. Biểu thức rất tức giận, nói rõ tình hình với thành viên ngồi ghế nghị sĩ của thương hội Dương Bình Hà Bắc.
Do đây không phải là lần đầu tiên của Trương Tuấn, đồng thời lại gây ra chết người, thành viên ngồi ghế nghị sĩ lập tức bỏ ra số tiền lớn, nhất định phải ép chết Trương Tuấn.
Một khi người có tiền ra đã tay thì mọi chuyện sẽ khác, ngoại trừ cáo trạng vượt cấp đến phủ Khai Phong, còn gửi cáo trạng đến các phủ tướng.
Doãn phủ Khai Phong sớm đã có chút mâu thuẫn với Trương Tuấn, nên giả vờ công chính mời Lý Cương phán quyết, còn nói dù sao cũng là chủ tướng do Hoàng Đế bổ nhiệm. Lý Cương tiếp nhận bản cáo trạng cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.
Chiếu theo quy định trước đây, nếu sự việc làm ồn đến tận Đông Kinh thì thông thường sẽ lấy đất bồi thường, làm sự việc lắng xuống. Nhưng nếu liên quan đến mạng người thì phải tính cách khác.
Nói cho ngươi một bí mật nhé, bí mật liên quan đến người Nữ Chân, nếu ngươi ăn sạch nửa con gà này thì ta sẽ nói cho ngươi nghe.
Hoàn Nhan Lan nghiến răng, không có cái thủ đoạn nào ác liệt hơn thủ đoạn này.
Âu Dương cười và nói:
Ta là thương nhân, có vào có ra mới phù hợp với tính cách của ta, ngươi có thể không muốn biết, nhưng ta nhắc nhở ngươi, đây là bí mật liên quan đến hạnh phúc của toàn bộ người Nữ Chân.
Ta ăn!
Hoàn Nhan Lan dùng tay cầm lấy con gà mập, nhanh chóng nuốt nó vào trong bụng rồi nói:
Ngươi nói đi.
Bí mật này chính là...
Âu Dương tiến lại gần, Hoàn Nhan Lan dỏng lỗ tai lên nghe, Âu Dương nhỏ giọng nói:
Trừ người ra, chẳng có nữ nhân Nữ Chân nào thực sự xinh đẹp cả, ta khá đồng tình với các nam nhân Nữ Chân.
Một người tức giận thì sẽ dẫn đến đánh nhau, đây là chuyện khó mà tránh khỏi. Đáng tiếc vì tuyệt thực nên Hoàn Nhan Lan không phải là đối thủ của Âu Dương, bị Âu Dương quẳng mạnh xuống đất, không sao nhúc nhích được. Âu Dương vỗ tay nói:
Ai nói quan Văn thì không cần học võ chứ?
Ngươi là đồ vô lại.
Hoàn Nhan Lan đại nộ.
Ngươi ăn hết một còn gà rồi, ta cũng có thể báo cáo kết quả được rồi.
Âu Dương kéo Hoàn Nhan Lan đến một chiếc ghế, bắt ngồi xuống rồi nói:
Vốn dĩ ta định bụng sẽ tự mình gặm hết một con rồi đến lừa gạt Hoàng Thượng. Nếu ngươi đã ăn rồi, thì ăn tiếp đi.
Không ăn!
Hoàn Nhan Lan nói:
Ngươi cút đi cho ta.
Tùy ngươi thôi.
Âu Dương nói:
Nhưng ngươi nên nhớ, sau khi cả nhà Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi chết sạch, nếu không có một người có thân phận như ngươi để dẫn dắt và thống nhất người Nữ Chân cho Đại Tống, e là... Ngươi vẫn là nên tự mình suy nghĩ đi. Tiện thể nói với ngươi một tiếng, có rất nhiều cách tự sát, tuyệt thực là loại ngu ngốc nhất trong số đó, ngươi có thể thắt cổ, căt mạch máu, đập đầu mà.
Câu này của hắn là lời nói thật, Triệu Ngọc không hi vong Hoàn Nhan Lan chết, bởi đó là một nước cờ chết với người Nữ Chân sau chiến tranh.
Âu Dương rời đi rồi. Ngay thứ hai được biết, Hoàn Nhan Lan đã ăn uống trở lại. Kết quả này nằm trong dự liệu của Âu Dương. Câu nói cuối cùng của Âu Dương, thực ra chỉ là một lối thoát.
Nói có bí mật muốn nói cho Hoàn Nhan Lan nghe cũng là một lối thoát. Điều Âu Dương muốn làm là khiến cho Hoàn Nhan Lan ăn uống, phá vỡ ý chí chiến đấu của nàng ta. Sau đó Âu Dương còn gợi ý những cách chết khác, Hoàn Nhan Lan cũng là người tâm cao khí ngạo, nếu Âu Dương đã nói rồi, thì nàng ta đương nhiên sẽ không chọn những cách chết mà Âu Dương chỉ cho.
Âu Dương luôn biết rằng, giảng đạo lý là cách thuyết phục người khác nhu nhược nhất. Đạo lý ai ai cũng hiểu, còn cần ngươi giảng làm cái gì nữa? Âu Dương cũng đã từng thử nghiệm nói lương tâm, công nghĩa với những người bị tình nghi phạm tội. Nhưng thực tế đã chứng minh, tìm chứng cứ, dẫn lời khai, nghiên cứu tâm lý tội phạm tốt hơn gấp trăm lần so với giảng đạo lý.
.....
Nếu đã đến Đông Kinh thì đương nhiên cũng tiện thể đi thăm Thái Hư Tử một chút. So với trạng thái ung dung, thư thái trong lần gặp trước, lần này Thái Hư Tử có nhiều phiền não hơn một chút.
Còn chưa bước vào sân đã nghe thấy tiếng mắng chửi nha hoàn của Thái Hư Tử, điều này khiến Âu Dương rất ngạc nhiên, nhớ lúc nhỏ mình ngấm ngầm mưu tính tên tiểu tử này, tiểu tử này biết rõ mình bị người ta ngấm ngầm mưu tính mà vẫn không chút để tâm. Người từng trải như hắn, thấy nhiều sinh lão bệnh tử thì lẽ ra phải rất lạnh nhạt mới đúng.
Thái Hư Tử vừa thấy Âu Dương liền tiện thể mắng luôn cả Âu Dương:
Ngươi nói gì hả tiểu tử nhà ngươi, cái gì mà ông chủ không tốt ****, đừng có đem đặt ta ở chung với một tên tể tướng ngốc nghếch. Nếu đã mời ta đến, thì phải nghe lời của ta có đúng không nào?
Đến tể tướng mà hắn cũng mắng, Âu Dương hỏi:
Tạp Mao, có chuyện gì thế?
Chuyện là các ngươi mau thay tướng đi.
Thì ra là mười ngày trước, lúc Trương Tuấn còn chưa xuất phát, Lý Cương đã nhận được một tin tức nóng đến phỏng tay. Là Trương Tuấn thôn tính ruộng đất của người bị hại ở Hà Bắc.
Người bị hại trên vốn cũng không dám giao thiệp với quan sai, nhưng sản nghiệp đều thuộc về cấm vệ quân hết, sau đó lại rơi nằm dưới danh nghĩa của Trương Tuấn, rồi mẫu thân hắn tự sát mà chết.
Do vậy mà người này tìm đến biểu thúc đang làm thương nhân ở địa phương. Biểu thức rất tức giận, nói rõ tình hình với thành viên ngồi ghế nghị sĩ của thương hội Dương Bình Hà Bắc.
Do đây không phải là lần đầu tiên của Trương Tuấn, đồng thời lại gây ra chết người, thành viên ngồi ghế nghị sĩ lập tức bỏ ra số tiền lớn, nhất định phải ép chết Trương Tuấn.
Một khi người có tiền ra đã tay thì mọi chuyện sẽ khác, ngoại trừ cáo trạng vượt cấp đến phủ Khai Phong, còn gửi cáo trạng đến các phủ tướng.
Doãn phủ Khai Phong sớm đã có chút mâu thuẫn với Trương Tuấn, nên giả vờ công chính mời Lý Cương phán quyết, còn nói dù sao cũng là chủ tướng do Hoàng Đế bổ nhiệm. Lý Cương tiếp nhận bản cáo trạng cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.
Chiếu theo quy định trước đây, nếu sự việc làm ồn đến tận Đông Kinh thì thông thường sẽ lấy đất bồi thường, làm sự việc lắng xuống. Nhưng nếu liên quan đến mạng người thì phải tính cách khác.