Trần Đông không hiểu lắm, vội hỏi lại:
"Sao lại nói như vậy?"
"Giết các ngươi thì ngày mai báo Hoàng Gia sẽ viết: Kim quốc giết sứ giả Đại Tống. Vì hai kẻ vô danh như các ngươi mà toàn dân Đại Tống sẽ có cùng chung mối thù. Theo những gì ta biết thì đây gọi là phép chuyển dời mâu thuẫn."
Hoàn Nhan Tông Bật nói:
"Ta giả danh đi sứ đến Tống quốc, nhờ đó mã đã có thêm nhiều hiểu biết về Âu Dương. Hắn nhất định muốn làm to chuyện. Giết các ngươi thì Tống triều sẽ có ý kiến với nội bộ thân Kim. Ta gánh không nổi đâu."
"Còn có công dụng như vậy nữa sao?"
Trần Tông hết sức kinh ngạc. Đúng là có một số người trong triều đình Đại Tống cho rằng, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, có thể khôi phục việc cung ứng hàng hóa với Kim quốc nhằm tạo thêm áp lực cho Liêu quốc. Đến Triệu Ngọc cũng tán đồng với cách nghĩ của những người này. Tuy người Nữ Chân không đáng tin, nhưng dù sao vẫn có thể lợi dụng. Nhưng Âu Dương luôn kiên định với cách nghĩ Nữ Chân là tử địch của Liêu quốc, có điều khi cả hai phải đứng trước một mối nguy chung, họ có thể không giúp đỡ lẫn nhau nhưng chưa chắc sẽ không làm thỏa thuận ngầm.
"Cho nên mới nói đến cả mái ngói cũng không bằng, bị người ta xem như công cụ."
Hoàn Nhan Tông Bật hiểu rất rõ về những sự tích đây vinh quang của Trần Đông:
"Âu đại nhân của các người có đoán ra được ta sẽ xử lý cái người gọi là Thượng công chúa gì đó như thế nào không?"
Nội thị vệ nói:
"Âu đại nhân nói ngươi có ăn gan hùm cũng không dám tự mình xử lý. Vì một khi ngươi xử lý, tin tức sẽ bị truyền ra ngoài, quân Liêu có khả năng sẽ khơi mào chiến tranh. Ngươi có lẽ sẽ thả chúng ta về trước, sau đó viết thư gửi cho Thiên Tộ Đế, yêu cầu tiền chuộc hoặc là cái gì gì đó. Như vậy thì các ngươi sẽ không để cho Tống - Liêu nắm đằng chuôi. Hơn nữa nếu cứ suy đi tính lại như thế thì sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, các ngươi chắc sẽ xem xem động tĩnh của quân Tống như thế nào rồi mới quyết định."
Hoàn Nhan Tông Bật hết sức kinh ngạc:
"Không sai, đúng là ta có dự tính sẽ làm như thế."
Nội thị vệ nói:
"Đáng tiếc là nguyên soái lại không biết, lúc chúng ta không có rời khỏi Đại Tống thì Âu đại nhân đã viết thư gửi cho Thiên Tộ Đế rồi. Nói người Nữ Chân nguyện ý dùng Tô Châu, Thần Châu để đổi lấy Thượng công chúa, thư tín còn kèm theo một bản mật thư do chính Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi chắp bút. Trên thư viết: Người Nữ Chân hy vọng có thể cùng Đại Tống phục hồi quan hệ, cùng nhau đối phó với tử địch Khiết Đan."
"........."
Hoàn Nhan Tông Bật ngây ngốc mất một lúc, sau đó giận dữ, lật luôn cả chiếc bàn trước mặt và quát:
"Đây là chuyện mà những kẻ đọc sách thánh hiền ở đất Tống các ngươi làm sao? Ngậm máu phun người làm điên đảo Càn Khôn. Chớ quên giơ tay ba tấc là có thần linh đấy."
Hoàn Nhan Tông Bật rất tức giận, hắn có lý do để tức giận. Vì Âu Dương đã khiến sự tình thay đổi một trời một vực. Nguyên nhân trực tiếp khiến Đại Tống bắt Thượng công chúa là để thỏa mãn yêu cầu của người Nữ Chân. Loại mánh khóe đầu đuôi lẫn lộn thế này vô cùng hiểm độc. Cho dù Kim - Liêu hữu hảo, cử người đến giải thích thì người ta cũng sẽ bán tín bán nghi. Huống hồ cái người kia là ai chứ? Thiên Tộ Đế, một tên hôn quân có số.
Nội thị vệ bổ sung:
"Sau cùng Âu đại nhân có nói: Cho nên người Nữ Chân sẽ giết Thượng công chúa để bày tỏ thành ý với Đại Tống. Đại nhân còn nói, nếu Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi không muốn trở thành Lý Kiền Thuận, thì nên nhân lúc còn có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau mà đưa ra lựa chọn của riêng mình."
"Người Nữ Chân quyết không đầu hàng."
"Có mấy vạn người Nữ Chân ở Đại Tống đã đầu hàng rồi. Hiện giờ họ sống rất tốt. Có người đến vợ, nhà cũng đã có rồi."
Tống không phải chư hầu thời Chiến quốc. Các nước chư hầu thời Chiến quốc có lúc sẽ vì một chuyện rất nhỏ mà xảy ra chiến tranh, đồng thời cũng vì có chút dã tâm. Hơn nữa lúc đó người ta khá xem trọng danh tiếng, chính nghĩa thắng gian tà rồi sau đó lui binh. Nhưng dã tâm của Đại Tống thì đến người qua đường cũng biết. Diệt Liêu, diệt Kim, diệt Đại Lý, diệt Thổ Phiên. Tây Hạ đã xong đời rồi, hỏa khí giúp người Tống có được cách để đối phó với dân du mục, nhân khẩu đông và có lực lượng sản xuất lớn manh, lại thêm chuyện các danh tướng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, Đại Tống đã trở thành một cổ máy của chiến tranh khủng bố.
Trong trận chiến ở đất nước Nam Phi, Triều Tiên thất bại thảm hại. Rất nhiều người đều có chung một nhân định. Một quốc gia đem toàn bộ tài nguyên của đất nước đặt hết vào một chuyện, có thể đạt được thành quả vĩ đại, thậm chí là kỳ tích. Ví dụ như nói đến chuyện Trung Quốc một lần chống tới hai quân vậy. Quân Nhật Bản xâm lăng, còn có cuộc chiến bảo vệ Tô Liên nữa. Nhưng tình hình như vậy rất khó kéo dài, hơn nữa còn gây ra sức tàn phá rất lớn đối với xã hội.
Tống triều thì không ở trong tình huống như vậy, nó là một kiểu phát triển tự nhiên từ đối nội đến đối ngoại. Như nước Mỹ chẳng hạn, mạnh ở thực lực và ở các phương diện, khuếch trương sức ảnh hưởng ra ngoài một cách tự nhiên. Chuyện bại một lần là không bao giờ xảy ra. Tống triều giờ đây có được nguồn tài nguyên bất tận để phục vụ cho chiến tranh.
Hoàn Nhan Tông Bật không phải là một tướng quân không có não, hắn cũng hiểu rất rõ, tuy Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi có thi hành chính sách dưỡng dân sinh lợi, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng để ngăn chặn thời gian chiến tranh kéo dài. Không có cách nào tạo nên một đòn đả kích trí mạng dành cho đối thủ. Kỳ tích ở đồi Bộ Hộ Cấp không có chuyện lần nào cũng chiếu cố người Nữ Chân. Hoàn Nhan Tông Bật nói:
"Người đâu, đem Thượng công chúa đến tế cho cháu của ta. Còn thi thể thì phải phiền hai ngươi mang về nước rồi."
Nội thị vệ nói:
"Thực ra cách tốt nhất là nguyên soái nên gửi nó đến Liêu quốc. Nếu không rất có thể Âu đại nhân sẽ phi tang thi thể, nói người Nữ Chân đã làm thế này, làm thế kia với Thượng công chúa rồi. Gửi đến Liêu quốc, sau khi xem thi thể, biết đâu Thiên Tộ Đế sẽ nhận ra đây không phải là con gái của mình thì sao?"
"Âu Dương của các ngươi cũng quá hiểm độc đi."
Hoàn Nhan Tông Bật khó có thể tin được, nói:
"Chỉ là một thi thể mà hắn cũng muốn phải làm ra trò trống gì đó từ nó."
Gửi thi thể đi người ta xem xong biết đó không phải là con gái của mình thì phải làm thế nào? Cảm ơn Đại Tống đã không bán con gái của mình sao? Hay là cảm tạ người Nữ Chân đã giết nhầm người? Người ta đã điều chỉnh chiến lược xong xuôi hết cả, sửa thế nào bây giờ? Còn phải suy nghĩ xem rốt cuộc người Nữ Chân có ý gì sao? Đây là mượn tay của người Nữ Chân đễ làm nhiễu loạn sự phán đoán của Thiên Tộ Đế.
"Sao lại nói như vậy?"
"Giết các ngươi thì ngày mai báo Hoàng Gia sẽ viết: Kim quốc giết sứ giả Đại Tống. Vì hai kẻ vô danh như các ngươi mà toàn dân Đại Tống sẽ có cùng chung mối thù. Theo những gì ta biết thì đây gọi là phép chuyển dời mâu thuẫn."
Hoàn Nhan Tông Bật nói:
"Ta giả danh đi sứ đến Tống quốc, nhờ đó mã đã có thêm nhiều hiểu biết về Âu Dương. Hắn nhất định muốn làm to chuyện. Giết các ngươi thì Tống triều sẽ có ý kiến với nội bộ thân Kim. Ta gánh không nổi đâu."
"Còn có công dụng như vậy nữa sao?"
Trần Tông hết sức kinh ngạc. Đúng là có một số người trong triều đình Đại Tống cho rằng, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, có thể khôi phục việc cung ứng hàng hóa với Kim quốc nhằm tạo thêm áp lực cho Liêu quốc. Đến Triệu Ngọc cũng tán đồng với cách nghĩ của những người này. Tuy người Nữ Chân không đáng tin, nhưng dù sao vẫn có thể lợi dụng. Nhưng Âu Dương luôn kiên định với cách nghĩ Nữ Chân là tử địch của Liêu quốc, có điều khi cả hai phải đứng trước một mối nguy chung, họ có thể không giúp đỡ lẫn nhau nhưng chưa chắc sẽ không làm thỏa thuận ngầm.
"Cho nên mới nói đến cả mái ngói cũng không bằng, bị người ta xem như công cụ."
Hoàn Nhan Tông Bật hiểu rất rõ về những sự tích đây vinh quang của Trần Đông:
"Âu đại nhân của các người có đoán ra được ta sẽ xử lý cái người gọi là Thượng công chúa gì đó như thế nào không?"
Nội thị vệ nói:
"Âu đại nhân nói ngươi có ăn gan hùm cũng không dám tự mình xử lý. Vì một khi ngươi xử lý, tin tức sẽ bị truyền ra ngoài, quân Liêu có khả năng sẽ khơi mào chiến tranh. Ngươi có lẽ sẽ thả chúng ta về trước, sau đó viết thư gửi cho Thiên Tộ Đế, yêu cầu tiền chuộc hoặc là cái gì gì đó. Như vậy thì các ngươi sẽ không để cho Tống - Liêu nắm đằng chuôi. Hơn nữa nếu cứ suy đi tính lại như thế thì sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, các ngươi chắc sẽ xem xem động tĩnh của quân Tống như thế nào rồi mới quyết định."
Hoàn Nhan Tông Bật hết sức kinh ngạc:
"Không sai, đúng là ta có dự tính sẽ làm như thế."
Nội thị vệ nói:
"Đáng tiếc là nguyên soái lại không biết, lúc chúng ta không có rời khỏi Đại Tống thì Âu đại nhân đã viết thư gửi cho Thiên Tộ Đế rồi. Nói người Nữ Chân nguyện ý dùng Tô Châu, Thần Châu để đổi lấy Thượng công chúa, thư tín còn kèm theo một bản mật thư do chính Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi chắp bút. Trên thư viết: Người Nữ Chân hy vọng có thể cùng Đại Tống phục hồi quan hệ, cùng nhau đối phó với tử địch Khiết Đan."
"........."
Hoàn Nhan Tông Bật ngây ngốc mất một lúc, sau đó giận dữ, lật luôn cả chiếc bàn trước mặt và quát:
"Đây là chuyện mà những kẻ đọc sách thánh hiền ở đất Tống các ngươi làm sao? Ngậm máu phun người làm điên đảo Càn Khôn. Chớ quên giơ tay ba tấc là có thần linh đấy."
Hoàn Nhan Tông Bật rất tức giận, hắn có lý do để tức giận. Vì Âu Dương đã khiến sự tình thay đổi một trời một vực. Nguyên nhân trực tiếp khiến Đại Tống bắt Thượng công chúa là để thỏa mãn yêu cầu của người Nữ Chân. Loại mánh khóe đầu đuôi lẫn lộn thế này vô cùng hiểm độc. Cho dù Kim - Liêu hữu hảo, cử người đến giải thích thì người ta cũng sẽ bán tín bán nghi. Huống hồ cái người kia là ai chứ? Thiên Tộ Đế, một tên hôn quân có số.
Nội thị vệ bổ sung:
"Sau cùng Âu đại nhân có nói: Cho nên người Nữ Chân sẽ giết Thượng công chúa để bày tỏ thành ý với Đại Tống. Đại nhân còn nói, nếu Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi không muốn trở thành Lý Kiền Thuận, thì nên nhân lúc còn có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau mà đưa ra lựa chọn của riêng mình."
"Người Nữ Chân quyết không đầu hàng."
"Có mấy vạn người Nữ Chân ở Đại Tống đã đầu hàng rồi. Hiện giờ họ sống rất tốt. Có người đến vợ, nhà cũng đã có rồi."
Tống không phải chư hầu thời Chiến quốc. Các nước chư hầu thời Chiến quốc có lúc sẽ vì một chuyện rất nhỏ mà xảy ra chiến tranh, đồng thời cũng vì có chút dã tâm. Hơn nữa lúc đó người ta khá xem trọng danh tiếng, chính nghĩa thắng gian tà rồi sau đó lui binh. Nhưng dã tâm của Đại Tống thì đến người qua đường cũng biết. Diệt Liêu, diệt Kim, diệt Đại Lý, diệt Thổ Phiên. Tây Hạ đã xong đời rồi, hỏa khí giúp người Tống có được cách để đối phó với dân du mục, nhân khẩu đông và có lực lượng sản xuất lớn manh, lại thêm chuyện các danh tướng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, Đại Tống đã trở thành một cổ máy của chiến tranh khủng bố.
Trong trận chiến ở đất nước Nam Phi, Triều Tiên thất bại thảm hại. Rất nhiều người đều có chung một nhân định. Một quốc gia đem toàn bộ tài nguyên của đất nước đặt hết vào một chuyện, có thể đạt được thành quả vĩ đại, thậm chí là kỳ tích. Ví dụ như nói đến chuyện Trung Quốc một lần chống tới hai quân vậy. Quân Nhật Bản xâm lăng, còn có cuộc chiến bảo vệ Tô Liên nữa. Nhưng tình hình như vậy rất khó kéo dài, hơn nữa còn gây ra sức tàn phá rất lớn đối với xã hội.
Tống triều thì không ở trong tình huống như vậy, nó là một kiểu phát triển tự nhiên từ đối nội đến đối ngoại. Như nước Mỹ chẳng hạn, mạnh ở thực lực và ở các phương diện, khuếch trương sức ảnh hưởng ra ngoài một cách tự nhiên. Chuyện bại một lần là không bao giờ xảy ra. Tống triều giờ đây có được nguồn tài nguyên bất tận để phục vụ cho chiến tranh.
Hoàn Nhan Tông Bật không phải là một tướng quân không có não, hắn cũng hiểu rất rõ, tuy Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi có thi hành chính sách dưỡng dân sinh lợi, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng để ngăn chặn thời gian chiến tranh kéo dài. Không có cách nào tạo nên một đòn đả kích trí mạng dành cho đối thủ. Kỳ tích ở đồi Bộ Hộ Cấp không có chuyện lần nào cũng chiếu cố người Nữ Chân. Hoàn Nhan Tông Bật nói:
"Người đâu, đem Thượng công chúa đến tế cho cháu của ta. Còn thi thể thì phải phiền hai ngươi mang về nước rồi."
Nội thị vệ nói:
"Thực ra cách tốt nhất là nguyên soái nên gửi nó đến Liêu quốc. Nếu không rất có thể Âu đại nhân sẽ phi tang thi thể, nói người Nữ Chân đã làm thế này, làm thế kia với Thượng công chúa rồi. Gửi đến Liêu quốc, sau khi xem thi thể, biết đâu Thiên Tộ Đế sẽ nhận ra đây không phải là con gái của mình thì sao?"
"Âu Dương của các ngươi cũng quá hiểm độc đi."
Hoàn Nhan Tông Bật khó có thể tin được, nói:
"Chỉ là một thi thể mà hắn cũng muốn phải làm ra trò trống gì đó từ nó."
Gửi thi thể đi người ta xem xong biết đó không phải là con gái của mình thì phải làm thế nào? Cảm ơn Đại Tống đã không bán con gái của mình sao? Hay là cảm tạ người Nữ Chân đã giết nhầm người? Người ta đã điều chỉnh chiến lược xong xuôi hết cả, sửa thế nào bây giờ? Còn phải suy nghĩ xem rốt cuộc người Nữ Chân có ý gì sao? Đây là mượn tay của người Nữ Chân đễ làm nhiễu loạn sự phán đoán của Thiên Tộ Đế.