Thiên Tống

Chương 277-1: Vạn mã bôn tập (1)

Từ khi Gia Luật Thuần đảm nhiệm hoàng đế đến nay, Nữ Chân với Khiết Đan đã hoàn toàn đình chiến, tất cả mọi người bận đối phó địch nhân của mình. Chủ yếu nhất chính là Hoàng Long quá mạnh mẽ kiên cố, người Khiết Đan vốn dĩ có cơ hội khởi chiến thực sự không cách nào lấy được Hoàng Long phủ. Đương nhiên năm đó A Cốt Đả cũng là không có cách gì lấy Hoàng Long phủ, dùng ám chiêu mới có được Hoàng Long phủ,

Đồng thời, Âu Dương còn biết rõ, Gia Luật Đại Thạch rối rắm rồi, có lẽ đã rối rắm, hoặc là sắp rối rắm.

Sự thật là Gia Luật Đại Thạch đang chuẩn bị rối rắm, hắn đang gặp mặt một khách nhân. Gia Luật Đại Thạch ngồi ở trên ghế, nhìn người đứng trước mặt mình thật lâu sau đó nói:

" Mời ngồi."

" Cảm ơn đại nguyên soái."

Người tới không kiêu ngạo không siểm nịnh ngồi xuống một bên.

" Vũ Hư, ta biết rõ ngươi."

" Cảm ơn đại nguyên soái."

" Người Hán các ngươi chính là chua như vậy, đặc biệt là đám người đọc sách các ngươi."

Gia Luật Đại Thạch hỏi:

" Người Khiết Đan chúng ta thích trực tiếp sảng khoái, có chuyện gì cứ nói đi."

Vũ Hư gật đầu nói:

" Sớm nghe nói đại nguyên soái là một người sảng khoái, mặc dù Tống Liêu trở mặt, nhưng khí độ đại nguyên soái vẫn không thể không khiến cho kẻ hèn này bội phục. Nghe nói uy danh đại nguyên soái."

" Nói chính sự."

Gia Luật Đại Thạch nghĩ. Âu Dương dầu sao cũng là trạng nguyên, người ta cho tới bây giờ còn không có dáng vẻ này. Hoặc là xưng huynh gọi đệ, hoặc là nghiêm chỉnh, không có việc gì trước tiên khách khí vuốt mông ngựa, vô cùng nhàm chán.



" Được, Gia Luật đại nguyên soái đúng là sảng khoái."

Vũ Hư thấy Gia Luật Đại Thạch có khuynh hướng sắp bùng nổ bèn ngậm miệng, trong lòng khinh thường: Man di không có văn hóa. Từ trong lòng ngực lấy ra một phong thơ nói:

" Đại nguyên soái xin mời xem."

Thân binh nhận lấy thư, Gia Luật Đại Thạch mở ra xem xong trầm tư thật lâu mới mở miệng hỏi:

" Ta được lợi gì?"

Vũ Hư nói:

" Vậy thì xem đại nguyên soái muốn lợi lộc gì?"

" Các ngươi có thể cho chỗ tốt gì?"

" Làm hoàng đế Liêu quốc như thế nào?"

" Hoàng đế bù nhìn?"

Gia Luật Đại Thạch khinh thường cười nói:

" Nếu như là bảo Khiết Đan dời xuống phía Tây, ngược lại còn chút suy nghĩ."

" Ừm, chuyện này sợ rằng không thể. Thái thượng hoàng không có đáng giá như đại nguyên soái nghĩ đâu."

Vũ Hư nói:

" Hoặc là có thể ngưng chiến kỳ hạn nhất định, để đại nguyên soái ung dung đem binh lực di chuyển đến Đông Kinh?"

" Người Tống các ngươi chính là quá nhiều âm mưu. Quân ta chuyển đến Đông Kinh, các ngươi có thể không mất tay chân có được Thông Châu và cửa khẩu phía bắc Lâm Hoàng."

Gia Luật Đại Thạch nói:

" Lỡ như các ngươi lại ngậm đuôi đuổi theo, Khiết Đan ta chẳng phải là vạn kiếp bất phục?"

" Kẻ hèn nhậm chức Tiết Độ Sứ quân đạo Tây Bắc, kẻ hèn biết rõ Đông Kinh hoang vu, nếu như cần thiết, có thể cung cấp thêm một ít vật tư giúp đỡ."

Vũ Hư cười nói:

" Kẻ hèn nghe nói quân Liêu bây giờ là miệng ăn núi lở."

" Hàn Thế Trung giỏi lắm, bài toán như ý gõ thật vang."

Vũ Hư hỏi ngược lại:

" Vậy không biết, đại nguyên soái nghĩ đến điều gì?"

" Các ngươi rút lui ra khỏi Lâm Hoàng."


" Không có khả năng."

Vũ Hư nói:

" Đây chẳng phải là nói cho người trong thiên hạ, bên trong có vấn đề sao?"

Gia Luật Đại Thạch cười nói:

" Các ngươi còn muốn trong sạch?"

" Đại nguyên soái, trong thư viết là đại nguyên soái giúp giết một người, là giết ai? Giết Âu Dương đại nhân, hay là giết Vũ Hư ta đây?"

" Ngươi không sợ chết?"

" Sợ chết thì đã không đến rồi."

Vũ Hư nói:

" Đại Tống luôn luôn là quan không sợ chết, võ tướng không tham tiền."

" Ha ha, lời này thật thú vị. Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước, ta suy nghĩ vài ngày sau sẽ cho ngươi một câu trả lời."

Gia Luật Đại Thạch đọc thư buồn cười, hỏi Lý Xử Ôn bên cạnh:

" Âu Dương này muốn cứu người, Hàn Thế Trung muốn giết người, Tống Triều cũng rất thú vị."

Lý Xử Ôn cười nói:

" Âu Dương cứu người là mặt ngoài, Hàn Thế Trung giết người lại là âm thầm. Hai chỉ lệnh rất kỳ quái cũng xuất phát từ hoàng đế bọn họ, đây quả thật là rất thú vị."

Gia Luật Đại Thạch hỏi:

" Vậy ngươi cảm thấy Âu Dương muốn cứu người sao?"

" Ta thấy Âu Dương nhất định là muốn cứu. Nếu không sẽ không mua chuộc người bên ngoài trước. Xem ra hắn cũng là lo lắng hoàng đế bọn họ hạ độc thủ, cho nên cứu thông báo tin tức trước. Đáng tiếc hắn không thể lường được, những người hắn cứu ra bị Hàn Thế Trung bắt giam cả rồi. Tương lai được chuyện, những người này nhất định là phải diệt khẩu."


" Ừm, rất có đạo lý."

Gia Luật Đại Thạch ngẫm lại sau lại hỏi:

" Ngươi cảm thấy cùng ai hợp tác thì lợi ích nhiều hơn?"

" Ta chỉ biết là, người muốn giết, sẽ không cho ngươi lợi ích. Chúng ta thất sách nhất là để Âu Dương cứu bọn người bên cạnh thái thượng hoàng."

Lý Xử Ôn nói:

" Cứ như vậy, những người kia có thể bịa đặt nói: Thái thượng hoàng đã chết trong tay người Khiết Đan. Đại quân tiếp cận, chúng ta giết cũng không phải, không giết cũng không phải. Bọn họ bây giờ phái người cùng chúng ta đàm phán, đã hy vọng có thể mượn tay của chúng ta để nói rõ người là chúng ta giết, cho nên lợi ích hữu hạn phải nắm bắt."

" Vậy Âu Dương..."

" Âu Dương là kẻ có tiền, dùng tiền cũng rất lợi hại."

Lý Xử Ôn nói:

" Tướng quân xem, nếu tương lai lên bắc, muốn lung lạc các tộc, chiêu binh mãi mã mua lương, cũng đều cần không ít tiền."

" Ừm."

...

" Không thể nào."

Âu Dương một hơi từ chối:

" Một trăm năm mươi vạn quan bạc trắng hoặc là hoàng kim, rất vô nghĩa. Dương Bình tiền trang bên trong biên cảnh Liêu nhiều nhất chỉ có mười mấy vạn quan tồn kho, chẳng lẽ ta còn sai ngươi từ Dương Bình vận chuyển đến sao?"




back top