" Ngươi ở dịch quán chờ trước đi, hoà đàm vẫn còn phải nhờ ngươi phô trương."
Triệu Ngọc nói:
" Có điều với người Khiết Đan vẫn có thể khách khí một chút. Trẫm cảm thấy cũng không cần phái Trương Huyền Minh đi xử lý."
" Đương nhiên, Lý Càn Thuận vẫn tương đối có dã tâm làm Hoàng đế, nhất định phải xử lý. Da Luật Thuần mới chỉ là suy nghĩ sơ khai, Thiên Tộ Đế ngu ngốc vô năng, chỉ có một Da Luật Đại Thạch vi thần sẽ mời hắn tới Đông Kinh làm khách."
" Ừ, ngươi làm việc trẫm vẫn rất yên tâm."
Triệu Ngọc nói:
" Đi xuống đi."
...
Khiến Âu Dương kinh ngạc chính là, Trương Bang Xương thân là thư thị lang không ngờ lại cũng nằm trong sứ đoàn hoà đàm. Nói thật, Âu Dương thật là kính nể Trương Bang Xương, dựa theo ghi chép của Lại bộ mà thấy, hắn làm tri châu đến hai mươi mấy năm, không ngờ lại chỉ có một công tích được ghi vào trong hồ sơ. Người như vậy cũng chỉ có thể có một, Âu Dương thì không cần nói nữa, làm tri huyện bình thường cũng có một số danh tiếng như khai mương, tăng gia sản xuất lương thực, gia tăng thuế lợi, trấn an nhân dân. Mà còn công tích duy nhất của Trương Bang Xương là bởi vì hắn thời Tống Huy Tông đã dâng tấu chương, lấy được Sùng Ninh, vật phẩm lộng lẫy để làm cờ xí.
Chẳng lẽ là Triệu Ngọc cố ý cho mình kim bài miễn tử để khai trai? Sau lại hỏi Lễ Bộ thị lang, hóa ra mới biết được thư thị lang là thành viên rất trọng yếu của sứ đoàn. Hoà đàm, thư tỉnh sẽ phải chịu trách nhiệm phác thảo hòa ước, các tướng khác không đi, đương nhiên phải cho quan cấp dưới đi.
Âu Dương tuy rằng quan nhỏ, nhưng lại nhận nhiệm vụ lớn, là khâm sai. Cùng đi Khiết Đan với Âu Dương phần lớn là người quen cũ của Âu Dương. Quan viên từng đi sứ Tây Hạ, Âu Dương căn cứ vào nguyên tắc lợi dụng phế vật, ngày đầu tiên xuất hành nghỉ ngơi liền gọi Trương Bang Xương vào phòng mình.
Nhưng Âu Dương không ngờ Trương Bang Xương thật sự da mặt dày không tệ, vào cửa trước hết ca tụng chiến công của Âu Dương, nịnh nọt Âu Dương, nói Âu Dương là rường cột hiền tài, tiền đồ vô lượng vân vân. Âu Dương bất vi sở động, bởi vì đây là là định vị tương đối khách quan với mình. Chờ Trương Bang Xương khát nước, Âu Dương mới nói:
"Bổn khâm sai vẫn cho là đạo lý trời sinh ta tài tất có chỗ dùng là chân lý, nói ví dụ như Lý Bang Ngạn. Cho nên bổn khâm sai muốn mời Trương đại nhân dùng sở trưởng của mình giúp bổn khâm sai một chuyện, đương nhiên làm tốt sẽ có phần thưởng, nếu làm không tốt, trong tay bổn khâm sai có đan thư thiết khoán, sẽ làm chút chuyện xấu với ngươi đó."
Trương Bang Xương lập tức đứng dậy chắp tay nói:
" Khâm sai đại nhân nói ban thưởng đã là khác biệt rồi, người nào không biết khâm sai đại nhân một lòng vì nước vì dân phân ưu, chuyện phải làm cũng đều là liên quan đến quốc gia đại sự. Chỉ cần khâm sai đại nhân căn dặn, mặc gió mặc mưa hạ quan tuyệt không nhíu mày."
...
Âu Dương kỳ thật đã sớm đoán được người Liêu sẽ hoà đàm. Phủ Hoàng Long vừa vỡ, không chỉ có người Nữ Chân chịu không nổi, người Liêu cũng thấy sức chiến đấu của quân Tống tăng lên độ cao mới. Tiếp tục chống cự không còn ý nghĩa gì cả, huống chi người Tống không ngờ lại có thể ở trong mùa đông tiến hành tác chiến đại quy mô, điểm này người Khiết Đan không cách nào làm được. Mà triều đình Liêu quốc đã mục nát không chịu nổi nữa rồi, không có sĩ khí gì nữa, chỉ cần bảo đảm được lợi ích của bọn hắn thì bọn hắn sẽ không phản đối chuyện bị thống trị. Âu Dương biết rõ trọng điểm của công việc kế tiếp đã không còn là hành động về quân sự, mà là mở rộng lãnh thổ, an dân sinh lợi, ổn định địa phương.
Trải qua khu Liêu chiếm lĩnh, Âu Dương cũng không nhịn được mà cảm khái, đã từng là Liêu quốc lãnh thổ so với Đại Tống lớn gấp đôi, sừng sững đứng vững vàng phương bắc hơn hai trăm năm, trước sau vẫn không thể tránh được bởi vì vấn đề truyền thừa mà bị diệt. Nào có bóng dáng cường thịnh thời kì Tiêu thái hậu năm đó. Chính sách áp dụng với Liêu và Nữ Chân khác biệt, đa số lấy việc dẹp an là chính, cho dù là người Khiết Đan hay là người Hán hoặc là người Bột Hải đều tương đối hiền hòa.
Đại đội khâm sai đi vào thành, người lớn ôm trẻ nhỏ xem náo nhiệt, cũng không có vẻ gì e ngại. Tống Triều cũng suy nghĩ đầy đủ, danh tiếng của quan nếu tốt thì vẫn giữ lại làm quan địa phương, danh tiếng không tốt thì liền xóa, tùy Lại bộ phân phối có thể được bổ khuyết sau. Mỗi một huyện có trăm cấm quân do một giáo uy dẫn đầu phối hợp với tri huyện duy trì trị an. Hàn Thế Trung hạ quân lệnh, lưu thủ binh sĩ ở Thập Tam Sát. Có người khiêu khích, xâm chiếm, cướp đoạt... Trong phạm vi Thập Tam Sát thì giết toàn bộ. Dân chúng địa phương cũng tỏ vẻ tán thành với ủng hộ Tống Triều.
Triều đình vì để củng cố thống trị nơi này, cố ý mở khoa khai ân cho vùng bị chiếm lĩnh. Ân khoa này chỉ có thể do người trong vùng bị chiếm lĩnh tham gia, tháng tám năm nay sẽ thi châu, sang năm thi tỉnh và thi đình. Mà còn tháng tám sang năm là thi châu ở Đại Tống, sau đó là năm khoa cử, cũng chính là cho những người đọc sách ở vùng bị chiếm lĩnh trong khoảng thời gian ngắn có hai lần cơ hội, đối với người đọc sách mà nói là một tin tức rất tốt.
Những thủ đoạn này vô dụng với người Nữ Chân, không có người Nữ Chân nào đi thi, bọn họ ngay cả biết tiếng Hán cũng chỉ là số ít, huống chi là chữ Hán. Cho nên ngôn ngữ, chữ viết bất thông, là một chướng ngại lớn cho việc thống trị, hoặc là nói Tần Thủy Hoàng thống nhất chữ viết là một cống hiến vĩ đại, nếu không bây giờ muốn học cũng không phải chỉ có ngoại ngữ.
Người đọc sách lung lạc rồi, còn có dân du mục và nông dân, những người này bởi vì chính sách miễn thu thuế năm năm của Tống Triều mà được lợi thật to. Khiết Đan lúc ấy vốn thuế má gấp bội, người Tống vừa đến đã giảm miễn, rốt cuộc nên ủng hộ ai? Mọi người trong lòng đã tự biết. Đối với người thành phố, hiệp hội thương nghiệp đóng vai trò rất lớn, nó mở xưởng phường thông báo tuyển dụng một lượng lớn dân chúng địa phương, tiền công tuy rằng so với trong Tống quốc thấp hơn, nhưng giá hàng địa phương cũng thấp hơn. Đối với bọn họ mà nói là một công việc tương đối khá.
Dân chúng nhận được chỗ tốt thật sự, cho nên lúc khâm sai đại đội đến, xác thực là một cảnh tượng ca múa mừng cảnh thái bình. Tuy rằng Tống Triều không có cưỡng chế, nhưng rất nhiều người Khiết Đan họ Tiêu với Da Luật nhập vào quốc tịch Hán, bởi vì triều đình có chính sách, nếu nhập vào quốc tịch Hán rồi sanh con, triều đình sẽ cho phần thưởng là năm đấu gạo.
Triệu Ngọc nói:
" Có điều với người Khiết Đan vẫn có thể khách khí một chút. Trẫm cảm thấy cũng không cần phái Trương Huyền Minh đi xử lý."
" Đương nhiên, Lý Càn Thuận vẫn tương đối có dã tâm làm Hoàng đế, nhất định phải xử lý. Da Luật Thuần mới chỉ là suy nghĩ sơ khai, Thiên Tộ Đế ngu ngốc vô năng, chỉ có một Da Luật Đại Thạch vi thần sẽ mời hắn tới Đông Kinh làm khách."
" Ừ, ngươi làm việc trẫm vẫn rất yên tâm."
Triệu Ngọc nói:
" Đi xuống đi."
...
Khiến Âu Dương kinh ngạc chính là, Trương Bang Xương thân là thư thị lang không ngờ lại cũng nằm trong sứ đoàn hoà đàm. Nói thật, Âu Dương thật là kính nể Trương Bang Xương, dựa theo ghi chép của Lại bộ mà thấy, hắn làm tri châu đến hai mươi mấy năm, không ngờ lại chỉ có một công tích được ghi vào trong hồ sơ. Người như vậy cũng chỉ có thể có một, Âu Dương thì không cần nói nữa, làm tri huyện bình thường cũng có một số danh tiếng như khai mương, tăng gia sản xuất lương thực, gia tăng thuế lợi, trấn an nhân dân. Mà còn công tích duy nhất của Trương Bang Xương là bởi vì hắn thời Tống Huy Tông đã dâng tấu chương, lấy được Sùng Ninh, vật phẩm lộng lẫy để làm cờ xí.
Chẳng lẽ là Triệu Ngọc cố ý cho mình kim bài miễn tử để khai trai? Sau lại hỏi Lễ Bộ thị lang, hóa ra mới biết được thư thị lang là thành viên rất trọng yếu của sứ đoàn. Hoà đàm, thư tỉnh sẽ phải chịu trách nhiệm phác thảo hòa ước, các tướng khác không đi, đương nhiên phải cho quan cấp dưới đi.
Âu Dương tuy rằng quan nhỏ, nhưng lại nhận nhiệm vụ lớn, là khâm sai. Cùng đi Khiết Đan với Âu Dương phần lớn là người quen cũ của Âu Dương. Quan viên từng đi sứ Tây Hạ, Âu Dương căn cứ vào nguyên tắc lợi dụng phế vật, ngày đầu tiên xuất hành nghỉ ngơi liền gọi Trương Bang Xương vào phòng mình.
Nhưng Âu Dương không ngờ Trương Bang Xương thật sự da mặt dày không tệ, vào cửa trước hết ca tụng chiến công của Âu Dương, nịnh nọt Âu Dương, nói Âu Dương là rường cột hiền tài, tiền đồ vô lượng vân vân. Âu Dương bất vi sở động, bởi vì đây là là định vị tương đối khách quan với mình. Chờ Trương Bang Xương khát nước, Âu Dương mới nói:
"Bổn khâm sai vẫn cho là đạo lý trời sinh ta tài tất có chỗ dùng là chân lý, nói ví dụ như Lý Bang Ngạn. Cho nên bổn khâm sai muốn mời Trương đại nhân dùng sở trưởng của mình giúp bổn khâm sai một chuyện, đương nhiên làm tốt sẽ có phần thưởng, nếu làm không tốt, trong tay bổn khâm sai có đan thư thiết khoán, sẽ làm chút chuyện xấu với ngươi đó."
Trương Bang Xương lập tức đứng dậy chắp tay nói:
" Khâm sai đại nhân nói ban thưởng đã là khác biệt rồi, người nào không biết khâm sai đại nhân một lòng vì nước vì dân phân ưu, chuyện phải làm cũng đều là liên quan đến quốc gia đại sự. Chỉ cần khâm sai đại nhân căn dặn, mặc gió mặc mưa hạ quan tuyệt không nhíu mày."
...
Âu Dương kỳ thật đã sớm đoán được người Liêu sẽ hoà đàm. Phủ Hoàng Long vừa vỡ, không chỉ có người Nữ Chân chịu không nổi, người Liêu cũng thấy sức chiến đấu của quân Tống tăng lên độ cao mới. Tiếp tục chống cự không còn ý nghĩa gì cả, huống chi người Tống không ngờ lại có thể ở trong mùa đông tiến hành tác chiến đại quy mô, điểm này người Khiết Đan không cách nào làm được. Mà triều đình Liêu quốc đã mục nát không chịu nổi nữa rồi, không có sĩ khí gì nữa, chỉ cần bảo đảm được lợi ích của bọn hắn thì bọn hắn sẽ không phản đối chuyện bị thống trị. Âu Dương biết rõ trọng điểm của công việc kế tiếp đã không còn là hành động về quân sự, mà là mở rộng lãnh thổ, an dân sinh lợi, ổn định địa phương.
Trải qua khu Liêu chiếm lĩnh, Âu Dương cũng không nhịn được mà cảm khái, đã từng là Liêu quốc lãnh thổ so với Đại Tống lớn gấp đôi, sừng sững đứng vững vàng phương bắc hơn hai trăm năm, trước sau vẫn không thể tránh được bởi vì vấn đề truyền thừa mà bị diệt. Nào có bóng dáng cường thịnh thời kì Tiêu thái hậu năm đó. Chính sách áp dụng với Liêu và Nữ Chân khác biệt, đa số lấy việc dẹp an là chính, cho dù là người Khiết Đan hay là người Hán hoặc là người Bột Hải đều tương đối hiền hòa.
Đại đội khâm sai đi vào thành, người lớn ôm trẻ nhỏ xem náo nhiệt, cũng không có vẻ gì e ngại. Tống Triều cũng suy nghĩ đầy đủ, danh tiếng của quan nếu tốt thì vẫn giữ lại làm quan địa phương, danh tiếng không tốt thì liền xóa, tùy Lại bộ phân phối có thể được bổ khuyết sau. Mỗi một huyện có trăm cấm quân do một giáo uy dẫn đầu phối hợp với tri huyện duy trì trị an. Hàn Thế Trung hạ quân lệnh, lưu thủ binh sĩ ở Thập Tam Sát. Có người khiêu khích, xâm chiếm, cướp đoạt... Trong phạm vi Thập Tam Sát thì giết toàn bộ. Dân chúng địa phương cũng tỏ vẻ tán thành với ủng hộ Tống Triều.
Triều đình vì để củng cố thống trị nơi này, cố ý mở khoa khai ân cho vùng bị chiếm lĩnh. Ân khoa này chỉ có thể do người trong vùng bị chiếm lĩnh tham gia, tháng tám năm nay sẽ thi châu, sang năm thi tỉnh và thi đình. Mà còn tháng tám sang năm là thi châu ở Đại Tống, sau đó là năm khoa cử, cũng chính là cho những người đọc sách ở vùng bị chiếm lĩnh trong khoảng thời gian ngắn có hai lần cơ hội, đối với người đọc sách mà nói là một tin tức rất tốt.
Những thủ đoạn này vô dụng với người Nữ Chân, không có người Nữ Chân nào đi thi, bọn họ ngay cả biết tiếng Hán cũng chỉ là số ít, huống chi là chữ Hán. Cho nên ngôn ngữ, chữ viết bất thông, là một chướng ngại lớn cho việc thống trị, hoặc là nói Tần Thủy Hoàng thống nhất chữ viết là một cống hiến vĩ đại, nếu không bây giờ muốn học cũng không phải chỉ có ngoại ngữ.
Người đọc sách lung lạc rồi, còn có dân du mục và nông dân, những người này bởi vì chính sách miễn thu thuế năm năm của Tống Triều mà được lợi thật to. Khiết Đan lúc ấy vốn thuế má gấp bội, người Tống vừa đến đã giảm miễn, rốt cuộc nên ủng hộ ai? Mọi người trong lòng đã tự biết. Đối với người thành phố, hiệp hội thương nghiệp đóng vai trò rất lớn, nó mở xưởng phường thông báo tuyển dụng một lượng lớn dân chúng địa phương, tiền công tuy rằng so với trong Tống quốc thấp hơn, nhưng giá hàng địa phương cũng thấp hơn. Đối với bọn họ mà nói là một công việc tương đối khá.
Dân chúng nhận được chỗ tốt thật sự, cho nên lúc khâm sai đại đội đến, xác thực là một cảnh tượng ca múa mừng cảnh thái bình. Tuy rằng Tống Triều không có cưỡng chế, nhưng rất nhiều người Khiết Đan họ Tiêu với Da Luật nhập vào quốc tịch Hán, bởi vì triều đình có chính sách, nếu nhập vào quốc tịch Hán rồi sanh con, triều đình sẽ cho phần thưởng là năm đấu gạo.