Hàn Thế Trung vẫn từ Tông Trạch đưa thư tới, biểu thị mình thân là đại soái bốn quân, biết chuyện không báo, còn dung túng bọn họ gây chuyện, nguyện ý chịu trách nhiệm chuyện này. Trương Tuấn thì bày tỏ, thừa nhận những gì Âu Dương nói, đặc biệt là Mông Cổ giống như lợi kiếm treo trên đầu Trung Nguyên, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Trương Tuấn còn nói, bọn họ mặc dù là hơn trăm bộ lạc phân liệt thành nhiều liên minh, nhưng ngôn ngữ, tập tục của bọn họ đều tương đồng, một khi có người mạnh mẽ tập hợp lại, tất nhiên là mối họa tương lai của Đại Tống.
Triệu Ngọc cả giận nói:
" Mối họa? Nhưng người ta dù sao bây giờ không có. Ngươi hỏi sử quan một chút, tổ tiên ta mở rộng bản đồ, có lần nào không là bởi vì có ngoại địch xâm lấn, rồi sau đó phản kích lấy được địa bàn? Có lần nào chủ động tiến hành công kích diệt sạch bộ tộc tranh đoạt thổ địa?"
Tông Trạch không kinh không giận không uốn nắn sai lầm vấn đề lịch sử của Triệu Ngọc nói:
" Bệ hạ, thần chẳng qua là điều tra sự thật. Theo thần thấy, mấy vị tướng quân nói cũng không phải không có đạo lý nhất định."
" Có đạo lý là có thể tự tiện điều động quân đội? Hôm nay điều động chính là Vĩnh Hưng quân lộ, ngày mai điều động có thể là cấm quân Đông Kinh."
Triệu Ngọc nói:
" Coi trời bằng vung, bọn họ làm sao lại biết rõ trẫm không có tính toán? Lý Hán bị nhốt, trẫm vẫn còn chưa tìm bọn họ tính sổ, cũng không phải là không có ý định tìm bọn họ tính sổ."
" Bệ hạ, không biết sẽ đối với Âu đại nhân xử trí như thế nào?"
" Sao cơ?"
Triệu Ngọc nhìn Tông Trạch liếc mắt một cái hỏi:
" Ngươi cũng đến cầu tình sao?"
" Không phải, thần cho rằng, nếu bệ hạ đem Âu đại nhân định tội loạn thần tặc tử, sẽ phải vấn trảm. Nếu bệ hạ đem Âu đại nhân định tội thất trách, đó là chuyện của Lại bộ, nếu bệ hạ đem Âu đại nhân định tội tự tiện điều binh, đó là chuyện của binh bộ và Xu Mật Viện. Bệ hạ đã nghe tam đường hội thẩm, chỉ thích dụng hình ngục với các quan viên tư thông với địch, mưu nghịch."
" Hóa ra ngươi là đến dò xét tin tức."
Triệu Ngọc ung dung hỏi:
" Rất nhiều người đều rất muốn biết đúng không? Âu Dương có phải là sắp rơi đài rồi hya không? Hoàng đế lại đang suy nghĩ cái gì? Tâm tư mọi người đều lung lay rồi có phải hay không?"
Tông Trạch trả lời:
" Bệ hạ nói là người khác, thần không có tâm tư như vậy, nếu như không nên hỏi, thần sẽ không hỏi. Nếu như không nên nói, thần sẽ không nói."
" Bản thân Âu Dương cũng hiểu rõ, trẫm mới vừa ban thưởng đan thư thiết khoán, quay đầu đã giết chết hắn. Chuyện như vậy trẫm tuyệt đối sẽ không làm."
Triệu Ngọc nói:
" Nhưng cũng không thể không trừng phạt, nếu không tương lai mỗi người đều dựng ngọn cờ vì nước vì dân, xem trẫm không ra gì, sớm muộn sẽ có ngày thiên hạ đại loạn, chuyện này ngươi cũng đừng can thiệp vào, đi xuống đi."
...
" Âu Dương, ngươi có biết tội của ngươi không?"
Tam đường hội thẩm bắt đầu, hình bộ thượng thư đập kinh đường mộc quát hỏi.
" Biết tội."
Âu Dương đứng phía dưới trả lời.
" Biết tội gì?"
"..."
Âu Dương thở dài:
" Ngươi cũng không biết ta tội gì, vậy ngươi thẩm vấn ta làm gì?"
" Âu Dương, không nên quá kiêu ngạo."
" Ta không kiêu ngạo, ngươi nói tội gì, ta đáp là được."
Hình bộ thượng thư bất đắc dĩ hỏi:
" Ngươi có thừa nhận giả truyền thánh chỉ không?"
" Thừa nhận."
" Ngươi tự tiện điều động Vĩnh Hưng quân đường."
" Thừa nhận."
Hình bộ thượng thư đổi chủ đề:
" Ngươi là một giám quân quân lộ Hà Bắc, thế nào điều động Vĩnh Hưng quân lộ."
"... Bí mật."
Âu Dương thả lỏng:
" Trừ phi ngươi đối với ta dụng hình, nếu không ta sẽ không nói."
" Hừ quy củ bổn quan vẫn hiểu."
Hình bộ thượng thư nói:
" Ngươi nhìn xuống, trái phải không có vẽ phù hiệu."
Với Âu Dương là không thể dùng hình, thậm chí còn không thể tra khảo.
Vì vậy tam đường hội thẩm lãng phí mấy phút đồng hồ sau, tuyên cáo chấm dứt. Tam đường đem tình huống phản ánh lên hoàng đế, đợi hoàng đế định tội danh cho Âu Dương.
...
Mặc dù ý của Triệu Ngọc là muốn nghiêm xử Âu Dương, nhưng trong triều đình và dân gian đều có tiếng phản đối rất lớn. Liên tục ba lượt triều hội đều có quan viên đưa ra chương trình nghị sự đặc xá Âu Dương. Quân cũng có đệ tử của Âu Dương dâng tấu cầu tình, dân gian bách tính phần lớn đều cho rằng Âu Dương cũng không có chỗ nào làm gì sai. Đặc biệt là sau khi hiểu rõ lịch sử xâm lược của dân tộc, rất nhiều người cho rằng cách làm của Âu Dương là phi thường chính xác.
Triệu Ngọc áp lực rất lớn, có rất ít người ủng hộ nàng, đây là từ khi soán vị đến nay, nàng gặp phải một lần nghi vấn quần thần và dân gian không tin tưởng nhất. Trước mắt ý kiến chủ lưu là, cách Âu Dương làm tuy rằng không thỏa đáng, nhưng điểm xuất phát không phải là vì lợi ích bản thân, mà là vì lợi ích của quốc gia và dân tộc. Có thể suy nghĩ không xử phạt, hoặc là phạt khẽ thương nghị đại phu Tô Thiên lại đề nghị, để quần thần đến biểu quyết việc này.
Lúc này Trần Đông dâng tấu, gọi thẳng Âu Dương là loạn thần tặc tử, trong tim không có quân phụ, chính là đại nghịch. Cách nói này là có căn cứ. Người cổ đại tư tưởng đem quốc gia và quân chủ hòa lẫn vào nhau. Quân chủ cũng nhận thức quốc gia là quốc gia của mình, tỷ như thiên hạ Lý Đường, thiên hạ Triệu gia. Trung quân chính là cân nhắc có phải là một thần tử tốt tiêu chuẩn hay không, còn Âu Dương không chỉ có trong chuêện này, còn ở trong rất nhiều chuyện cũng không suy nghĩ địa vị Triệu Ngọc, mà lại cho rằng là đúng thì làm, đây là điều đương thời không chấp nhận được. Chuyện đúng và chuyện nên làm, giữa hai cái này không có liên quan tất nhiên. Trái ngược lại, ngươi làm chuyện sai lầm, nhưng có được quân chủ tán thành, vậy ngươi chính là lương thần. Nói ví dụ như Tần Cối, hắn làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng những sự tình kia là phù hợp lợi ích của quân chủ hoặc là người thống trị.
Trần Đông thượng triều dâng tấu khiến rất nhiều người bất mãn, nhưng là lại đúng với ý của Triệu Ngọc. Nhưng nếu quả thật dựa theo loạn thần tặc tử để định tội, nàng lại không nỡ. Mà lúc này xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ. Sáu trăm học sinh Thái Học dâng tấu thư tỉnh, yêu cầu bãi miễn chức thanh nghị đại phu của Trần Đông, lý do chính là Trần Đông dâng tấu nói Âu Dương loạn thần tặc tử, không có trải qua thanh nghị Thái Học, là lời phiến diện của riêng bản thân Trần Đông, không có thể đại biểu ý kiến thanh nghị Thái Học.
Thiết lập chức vị thanh nghị đại phu cùng thương nghị đại phu, lúc ấy quả thật có quy định như vậy. Lý Cương dựa theo quy tắc, đem tấu chương tên đại phu tuyển chọn thanh nghị Thái Học sinh khác, và bãi miễn chức vị Trần Đông cùng nhau đưa đến trước mặt Triệu Ngọc. Nhưng tất cả mọi người không ngờ, Triệu Ngọc rất vô lý bác bỏ Thái Học sinh, điều này làm cho Thái Học sinh rất bất mãn. Tập thể vây quanh cửa cung, yêu cầu dựa theo quy củ bỏ cũ thay mới thanh nghị đại phu.
Triệu Ngọc cả giận nói:
" Mối họa? Nhưng người ta dù sao bây giờ không có. Ngươi hỏi sử quan một chút, tổ tiên ta mở rộng bản đồ, có lần nào không là bởi vì có ngoại địch xâm lấn, rồi sau đó phản kích lấy được địa bàn? Có lần nào chủ động tiến hành công kích diệt sạch bộ tộc tranh đoạt thổ địa?"
Tông Trạch không kinh không giận không uốn nắn sai lầm vấn đề lịch sử của Triệu Ngọc nói:
" Bệ hạ, thần chẳng qua là điều tra sự thật. Theo thần thấy, mấy vị tướng quân nói cũng không phải không có đạo lý nhất định."
" Có đạo lý là có thể tự tiện điều động quân đội? Hôm nay điều động chính là Vĩnh Hưng quân lộ, ngày mai điều động có thể là cấm quân Đông Kinh."
Triệu Ngọc nói:
" Coi trời bằng vung, bọn họ làm sao lại biết rõ trẫm không có tính toán? Lý Hán bị nhốt, trẫm vẫn còn chưa tìm bọn họ tính sổ, cũng không phải là không có ý định tìm bọn họ tính sổ."
" Bệ hạ, không biết sẽ đối với Âu đại nhân xử trí như thế nào?"
" Sao cơ?"
Triệu Ngọc nhìn Tông Trạch liếc mắt một cái hỏi:
" Ngươi cũng đến cầu tình sao?"
" Không phải, thần cho rằng, nếu bệ hạ đem Âu đại nhân định tội loạn thần tặc tử, sẽ phải vấn trảm. Nếu bệ hạ đem Âu đại nhân định tội thất trách, đó là chuyện của Lại bộ, nếu bệ hạ đem Âu đại nhân định tội tự tiện điều binh, đó là chuyện của binh bộ và Xu Mật Viện. Bệ hạ đã nghe tam đường hội thẩm, chỉ thích dụng hình ngục với các quan viên tư thông với địch, mưu nghịch."
" Hóa ra ngươi là đến dò xét tin tức."
Triệu Ngọc ung dung hỏi:
" Rất nhiều người đều rất muốn biết đúng không? Âu Dương có phải là sắp rơi đài rồi hya không? Hoàng đế lại đang suy nghĩ cái gì? Tâm tư mọi người đều lung lay rồi có phải hay không?"
Tông Trạch trả lời:
" Bệ hạ nói là người khác, thần không có tâm tư như vậy, nếu như không nên hỏi, thần sẽ không hỏi. Nếu như không nên nói, thần sẽ không nói."
" Bản thân Âu Dương cũng hiểu rõ, trẫm mới vừa ban thưởng đan thư thiết khoán, quay đầu đã giết chết hắn. Chuyện như vậy trẫm tuyệt đối sẽ không làm."
Triệu Ngọc nói:
" Nhưng cũng không thể không trừng phạt, nếu không tương lai mỗi người đều dựng ngọn cờ vì nước vì dân, xem trẫm không ra gì, sớm muộn sẽ có ngày thiên hạ đại loạn, chuyện này ngươi cũng đừng can thiệp vào, đi xuống đi."
...
" Âu Dương, ngươi có biết tội của ngươi không?"
Tam đường hội thẩm bắt đầu, hình bộ thượng thư đập kinh đường mộc quát hỏi.
" Biết tội."
Âu Dương đứng phía dưới trả lời.
" Biết tội gì?"
"..."
Âu Dương thở dài:
" Ngươi cũng không biết ta tội gì, vậy ngươi thẩm vấn ta làm gì?"
" Âu Dương, không nên quá kiêu ngạo."
" Ta không kiêu ngạo, ngươi nói tội gì, ta đáp là được."
Hình bộ thượng thư bất đắc dĩ hỏi:
" Ngươi có thừa nhận giả truyền thánh chỉ không?"
" Thừa nhận."
" Ngươi tự tiện điều động Vĩnh Hưng quân đường."
" Thừa nhận."
Hình bộ thượng thư đổi chủ đề:
" Ngươi là một giám quân quân lộ Hà Bắc, thế nào điều động Vĩnh Hưng quân lộ."
"... Bí mật."
Âu Dương thả lỏng:
" Trừ phi ngươi đối với ta dụng hình, nếu không ta sẽ không nói."
" Hừ quy củ bổn quan vẫn hiểu."
Hình bộ thượng thư nói:
" Ngươi nhìn xuống, trái phải không có vẽ phù hiệu."
Với Âu Dương là không thể dùng hình, thậm chí còn không thể tra khảo.
Vì vậy tam đường hội thẩm lãng phí mấy phút đồng hồ sau, tuyên cáo chấm dứt. Tam đường đem tình huống phản ánh lên hoàng đế, đợi hoàng đế định tội danh cho Âu Dương.
...
Mặc dù ý của Triệu Ngọc là muốn nghiêm xử Âu Dương, nhưng trong triều đình và dân gian đều có tiếng phản đối rất lớn. Liên tục ba lượt triều hội đều có quan viên đưa ra chương trình nghị sự đặc xá Âu Dương. Quân cũng có đệ tử của Âu Dương dâng tấu cầu tình, dân gian bách tính phần lớn đều cho rằng Âu Dương cũng không có chỗ nào làm gì sai. Đặc biệt là sau khi hiểu rõ lịch sử xâm lược của dân tộc, rất nhiều người cho rằng cách làm của Âu Dương là phi thường chính xác.
Triệu Ngọc áp lực rất lớn, có rất ít người ủng hộ nàng, đây là từ khi soán vị đến nay, nàng gặp phải một lần nghi vấn quần thần và dân gian không tin tưởng nhất. Trước mắt ý kiến chủ lưu là, cách Âu Dương làm tuy rằng không thỏa đáng, nhưng điểm xuất phát không phải là vì lợi ích bản thân, mà là vì lợi ích của quốc gia và dân tộc. Có thể suy nghĩ không xử phạt, hoặc là phạt khẽ thương nghị đại phu Tô Thiên lại đề nghị, để quần thần đến biểu quyết việc này.
Lúc này Trần Đông dâng tấu, gọi thẳng Âu Dương là loạn thần tặc tử, trong tim không có quân phụ, chính là đại nghịch. Cách nói này là có căn cứ. Người cổ đại tư tưởng đem quốc gia và quân chủ hòa lẫn vào nhau. Quân chủ cũng nhận thức quốc gia là quốc gia của mình, tỷ như thiên hạ Lý Đường, thiên hạ Triệu gia. Trung quân chính là cân nhắc có phải là một thần tử tốt tiêu chuẩn hay không, còn Âu Dương không chỉ có trong chuêện này, còn ở trong rất nhiều chuyện cũng không suy nghĩ địa vị Triệu Ngọc, mà lại cho rằng là đúng thì làm, đây là điều đương thời không chấp nhận được. Chuyện đúng và chuyện nên làm, giữa hai cái này không có liên quan tất nhiên. Trái ngược lại, ngươi làm chuyện sai lầm, nhưng có được quân chủ tán thành, vậy ngươi chính là lương thần. Nói ví dụ như Tần Cối, hắn làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng những sự tình kia là phù hợp lợi ích của quân chủ hoặc là người thống trị.
Trần Đông thượng triều dâng tấu khiến rất nhiều người bất mãn, nhưng là lại đúng với ý của Triệu Ngọc. Nhưng nếu quả thật dựa theo loạn thần tặc tử để định tội, nàng lại không nỡ. Mà lúc này xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ. Sáu trăm học sinh Thái Học dâng tấu thư tỉnh, yêu cầu bãi miễn chức thanh nghị đại phu của Trần Đông, lý do chính là Trần Đông dâng tấu nói Âu Dương loạn thần tặc tử, không có trải qua thanh nghị Thái Học, là lời phiến diện của riêng bản thân Trần Đông, không có thể đại biểu ý kiến thanh nghị Thái Học.
Thiết lập chức vị thanh nghị đại phu cùng thương nghị đại phu, lúc ấy quả thật có quy định như vậy. Lý Cương dựa theo quy tắc, đem tấu chương tên đại phu tuyển chọn thanh nghị Thái Học sinh khác, và bãi miễn chức vị Trần Đông cùng nhau đưa đến trước mặt Triệu Ngọc. Nhưng tất cả mọi người không ngờ, Triệu Ngọc rất vô lý bác bỏ Thái Học sinh, điều này làm cho Thái Học sinh rất bất mãn. Tập thể vây quanh cửa cung, yêu cầu dựa theo quy củ bỏ cũ thay mới thanh nghị đại phu.