Sau khi bãi triều, một đại thần thân tín đi theo Thái Kinh hỏi thăm. Thái Kinh thản nhiên nói:
"Hoàng thượng chưa hẳn vì để ý Liêu Kim chiến cuộc mà dời lực chú ý khỏi triều chính."
Đại thần giật mình:
"Thái tướng minh xét, vậy còn Diêu Cổ kia?"
"Khó tránh khỏi phải đi đày, mọi người không thể ra mặt cầu tình cho hắn rồi."
"Thái tướng dừng bước."
Một nội thị nhanh chóng chạy đến trước mặt nói:
"Bệ hạ mời Thái tướng lĩnh chỉ, kì thi võ tháng sau, chính khảo do Tương Chi Kỳ đảm trách chủ trì, Âu Dương cùng Trương Huyền Minh làm phó chủ khảo."
"Ta biết rồi!"
Đại thần thấy nội thị rời khỏi mới hỏi:
"Đây là chủ ý gì?"
" Tên ác quan Trương Huyền Minh này chỉ sợ muốn thượng vị."
"Còn Âu Dương kia?"
"Là một kẻ vô cùng thông minh, tuy là thân tín của Hoàng thượng, nhưng biết trong triều nước sâu, lánh đếnDương Bình mà sống, làm việc đoan chính, cũng không có dã tâm khác. Nghe nói hắn thực sự có tài, không cần phỏng đoán về quá nhiều."
Trong lời nói có thể thấy được Thái Kinh rất có thiện cảm với Âu Dương. Đương nhiên là vì Âu Dương giúp hắn an bài và tìm hiểu phương pháp chế biến lá trà. Luật pháp Đại Tống vẫn tương đối nghiêm, từ lá trà, đến muối, còn có khoáng thạch, đều được quản lý pháp chế. Chỉ có điều cách thì có, nhưng đối tượng chấp hành đã được phân chia, pháp luật như trở thành lợi khí của một số quan viên. Một khi rơi vào tay bọn họ, liền có luận điệu như kiểu Vi ngự bút vậy. Cũng chính là cách bảo vệ nội bộ quan viên của triều đình.
Âu Dương biết rõ một xã hội quan trọng nhất chính là pháp luật, hắn vốn hi vọng có thể dùng luật giúp thương nhân phát triển, mà hôm nay hắn đã nhìn rõ, nếu có hi vọng, cũng chỉ có thể dùng thương nhân để sửa chữa pháp lệnh. Chỉ có điều chuyện này hắn tạm thời không rảnh bận tâm, mặc dù sắp đến năm mới, nhưng hắn gần đây bề bộn nhiều việc.
Trong mảnh đất một mẫu ba phân của mình, Âu Dương bắt đầu phân quyền. Tố tụng dân sự toàn bộ do Cam Tín phụ trách, hình sự thì do mình và Triển Minh phụ trách. Phòng phiên chỉnh ban, phân ra mấy khu vực. Có chuyên môn công việc thuế vụ, có chuyên môn điều giải mâu thuẫn, có chuyên môn quản lý công thương, còn có chuyên môn điều tiết mâu thuẫn, mặt khác còn có bộ kế toán của Âu Bình. Những người này đều trúng tuyển nha dịch từ trước kia, hoặc là nói Âu Dương lúc ấy khó khăn như vậy cũng muốn phải chọn biết chữ của người. Những người này hiểu rõ bản thân muốn thế nào, ưu điểm bản thân là cái gì. Độ trung thành cũng tương đối cao, sử dụng họ tương đối khá ổn.
Tiếp theo, chính là thành lập xưởng công nghiệp quân sự. Đây tuy nói là xưởng công nghiệp quân sự, thật ra là xây dựng tại vùng ngoại thành của tác phường. Âu Dương lợi dụng quan hệ với Hòa Châu trước đây, đi sương trong quân tác phường tìm được mấy tên thợ thủ công lành nghề. Còn từ hoàng gia tác phường tìm được người quen rành về thuốc nổ, thêm trăm người khác làm trợ thủ, đều có một vài kiến thức về thuốc nổ. Thế cho nên thay vì gọi lag xưởng công nghiệp quân sự, không bằng nói là sở nghiên cứu, nhân số cộng lại vẫn chưa bằng số lẻ của quan vũ khí tác phường ở Đông Kinh.
Âu Dương không hiểu nhiều về thuốc nổ, cũng không cho mọi người quá để tâm về nó. Âu Dương chỉ nói là: Uy lực càng lớn càng tốt, an toàn là trên hết. Trong quá trình nghiên cứu có người chết, sẽ được bồi thường 300 quan. Nếu có nghiên cứu được thông qua, sẽ có thêm tiền thưởng. Bây giờ vấn đề về tiền thật sự không quan trọng, đừng nói bản thân Âu Dương, chỉ nói đến thuế một năm nay của Dương Bình thôi mà đã vượt được tổng của mười năm trước rồi.
Còn có chính là Tân Thành xây dựng thêm, Cam Tín này khổ sở duy trì được sau một tháng, rốt cục đem các hạng dự toán báo cáo lên. Nhưng hắn không ngờ, sau khi Âu Dương nhìn dự toán cao tới 30 vạn quan của hắn, bản báo cáo tỉ mỉ như vậy lại bị Auu Dương phủ quyết đến không đáng một đồng.
"Muốn xây tường thành làm gì? Tu kiến phòng ốc làm gì?"
Âu Dương nói:
"Đem cửa Đông tường thành hủy đi. Đem giấy tờ quyền sử dụng đất ra tiến hành đấu giá. Chỉ đấu giá quyền sử dụng, không đấu giá khế đất. Chúng ta dựa vào cái gì giúp bọn họ khởi công xây dựng sân bãi, đất trống kéo lê đi. Từ Tây Môn sửa một con đường thông hướng cửa Đông, như vậy xe ngựa vận chuyển có thể không cần đi qua trong thành. Trong thành chỉ làm khu buôn bán, nhưng phàm là phường làm nghề hết thảy rút khỏi ngoài thành. Không cần cưỡng chế, phường làm nghề của Tân Thành miễn thuế năm phần trong mười năm, thổ địa phường làm nghề trong thành có thể với trao đổi Tân Thành quan phủ thổ địa. Tân Thành phải có hệ thống thoát nước. . ."
Cam Tín vừa gật đầu, vừa ở Tân Thành múa bút trên bản vẽ. Âu Dương chỉ bản vẽ nói:
"Cận mấy miếng đất cửa đông này ta muốn, tòa soạn báo, xưởng in ấn, xưởng chế tạo giấy. Xưởng công nghiệp quân sự chuyển qua góc núi đi. Còn ở trung tâm Tân Thành phải thiết lập một đồn công an ở gần nha môn, từ nơi này kéo dài đến đê lớn Thanh Hà. . . Sau khi ngươi sửa sang lại tốt, có thể dán ra bố cáo, sau đó người có hứng thú có thể tới xem bản vẽ, cũng có thể thực địa thăm dò, thống nhất đến tháng ba đấu giá mỗi ngày, có tài chính nhưng không có hạng mục thì không được tham gia, thông báo Huệ Lan, viết quảng cáo trong hai số tới."
"Đại nhân, bố trí như vậy chỉ sợ phải đợi công bộ phê chuẩn."
"Ừm. . . Ngươi an bài bảo Huệ Lan phái phóng viên, phỏng vấn công bộ thượng thư. Sau, đem bản vẽ đưa tới, thuận tiện đưa lên chút lễ vật."
"Dạ! Đại nhân, những mảnh đất này phân chia vậy không tốt."
"Đem những mảnh đất phân chia không tốt lưu lại, đến lúc đó có thể bố trí vàicửa hàng, tiệm ăn, tửu lâu, hoặc là nhưng bán đồ dùng hằng ngày. Những cửa hàng này trước không bán, chờ sau khi Tân Thành khởi sắc lên liền có thể bán giá tốt."
Cam Tín gật đầu:
" Mấy tháng gần đây, trong châu thật nhiều người đều tới Dương Bình thuê công nhân, còn có dân chạy nạn tới hơn ba nghìn người, nhưng, phần lớn đều không biết chữ. Có phải có thể ưu tiên an bài bọn họ tu kiến đường đi cùng khai thác Tân Thành, thứ nhất tiền công thấp, thứ hai để bọn họ vừa làm việc vừa học chữ, vài tháng sau tốt xấu gì cũng có thể tự mình mưu sinh sinh sống. Chứ cứ dựa vào phát cháo cũng không phải biện pháp."
"Đề nghị không tồi. Còn nữa, nếu có nghề thành thạo, có thực sự, có thể đến ngân hàng tư nhân Dương Bình cho vay sinh hoạt phí đi học chữ, căn dặn các tràng chủ, công nhân mù chữ tỉ lệ vượt qua ba phần sẽ bị phạt nặng, về phần lý do phạt nặng không cần phải nói quá nhiều, dù sao có thể phạt là được, trong lòng bọn họ hiểu rõ."
Âu Dương căn dặn:
"Buôn bán, công nghiệp đều tăng cường, nông nghiệp cũng đừng ngừng. Ngươi báo cho họ, phàm là cày ruộng hoang phế một năm, do hương hoặc thôn hoặc tộc thu hồi. Thêm vào đó, mở điền trang có thể thoát thu năm phần lương thực trong năm năm. Lại an bài một số lão nông dân có kinh nghiệm định kỳ đến lớp giảng bài, phí tổn do nha môn xuất."
"Dạ!"
"Còn có, Cam Tín, ngươi có nhiều việc. Có thể tùy ý tuyển hai trợ thủ."
Cam Tín vui vẻ nói:
"Tạ ơn đại nhân."
"Thánh chỉ đến!"
Cửu công công mang theo thánh chỉ cùng hai mươi tên cấm quân đến.
Không có chuyện gì đặc biệt, thứ nhất là lệnh Âu Dương đi làm phó chủ khảo kì thi võ vào tháng hai, thứ hai là Triệu Ngọc cho Âu Dương một số tơ lụa, hoàng kim, còn ban cho hai thị nữ. Ban thưởng như vậy cũng bình thường, như vậy mấy tháng tới, báo hoàng gia mặc dù chỉ tiêu thụ ở Thọ Châu và Đông Kinh, nhưng đối với việc củng cố hoàng quyền của Triệu Ngọc có tác dụng vô cùng lớn, dùng tục ngữ nói, chính là tân hoàng nhân khí vượng. Triệu Ngọc phi thường hài lòng. Đã thế trước tết, sao cũng phải tỏ vẻ hào phóng chút chứ.