Thiếp Khuynh Thành

Chương 120

Một trận gió thổi tới khiến hương rượu phai đi ít nhiều.

Mộ Dung Ca tỏ ra mờ mịt, nụ cười như có như không trên môi Nguyên Kỳ làm da đầu cô căng lên, cô im lặng. Trong lời chất vấn này dường như còn mang theo cả vị chua.

“Thái tử Tề quốc giữ lại vị trí trắc phi hẳn là để dành cho nàng. Thập hoàng tử mặc dù mới mười ba tuổi nhưng đã là nhân trung chi long. Giữa hai người đó, cuối cùng là ai làm cho nàng phí hết tâm tư muốn vào cung gặp mặt?” – Ngôn từ của hắn bỗng trở nên vô cùng sắc bén, sâu thẳm trong ánh mắt ẩn chứa sự phẫn nộ khó kìm nén, thậm chí còn có phần… đố kị.

Hắn biết đêm hôm trước Mộ Dung Ca đã gặp Triệu Tử Tẫn, lúc hai người bọn họ ở bên nhau thật hòa hợp. Tất nhiên trên danh nghĩa Mộ Dung Ca là tỷ tỷ của Triệu Tử Tẫn, ở trong mắt người khác Mộ Dung Ca đối xử chân tình với Triệu Tử Tẫn như người thân một nhà, nhưng Triệu Tử Tẫn thì không như vậy, bằng vào năng lực nhìn thấu của mình, Nguyên Kỳ nhạy cảm nhận ra rằng ánh mắt non trẻ của Triệu Tử Tẫn khi nhìn Mộ Dung Ca không phải như một người tỷ tỷ, đó là ánh mắt của một người đàn ông nhìn người phụ nữ hắn yêu, ánh mắt mang tính chiếm hữu mạnh mẽ.

Còn tên Triệu Tử Duy kia chắc hẳn đang âm mưu muốn đưa Mộ Dung Ca đi, hắn đến Hạ quốc lần này tưởng chừng rất bình thường, nhưng thực ra đã chuẩn bị hết mọi thứ, như cung tên đã lên dây chỉ còn chờ thời cơ hành động.

“Thiếp muốn gặp Thập hoàng tử.” – Mộ Dung Ca đưa người về phía trước muốn nhìn rõ hơn đôi mắt sâu không thấy đáy của Nguyên Kỳ, miệng mỉm cười đáp lời.

Đáy mắt hắn hiện lên vẻ trào phúng, nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh, hắn cười khẩy, gật đầu: “Thập hoàng tử vốn là đệ đệ của nàng. Muốn gặp, cứ gặp.”

Mộ Dung Ca im lặng nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình, hôm nay hắn làm sao vậy? Miệng toàn nói những lời độc địa? Nguyên Kỳ cũng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ca, ánh mắt kia ẩn chứa cảm xúc đau nhức khó tả, hình ảnh cương nghị này tưởng chừng như không có thứ nào tác động được đến hắn, nhưng không hiểu tại sao khi nhìn Nguyên Kỳ thế này, cô lại có cảm giác lòng mình cũng đau đớn theo.

Hắn – là người cất giấu quá nhiều bí mật không muốn để cho ai biết.

Đáng tiếc, cô vốn không phải là người có tính kiên nhẫn lớn, thậm chí còn không tin tưởng những lời hứa của hắn, tại sao hắn đau đớn đâu có can hệ gì tới cô.

“Tạ ơn Thái tử.” – Mộ Dung Ca tao nhã đứng dậy, tỏ vẻ xa cách, khom người hành lễ.



“Về phần cận vệ của Lan Ngọc – Tiểu Thập, nàng muốn thì cứ giữ lại.” – Hắn dời mắt nhìn ra khoảng rừng nhỏ cách đó không xa, gió khiến cành lá không ngừng lắc lư, xào xạc. Đêm khuya thanh vắng, những âm thanh này khiến lòng người thầm run rẩy.

Mộ Dung Ca khẽ giật mình, tiếp tục gập người cúi đầu hành lễ: “Tạ ơn thái tử.”

Cô thật sự muốn chạy thật nhanh khỏi nơi đây, nhưng khi đi ngang qua Nguyên Kỳ lại bị hắn bắt được cổ tay, chưa kịp phản ứng hắn đã đem cô ôm gọn vào trong lòng.

Tối nay lồng ngực của hắn không hề lạnh lẽo, trái lại còn có tia ấm áp vây lấy cô.

Cơ thể Mộ Dung Ca cứng đờ, một đêm mê loạn kích tình ngày trước như giấc mộng lại xuất hiện trong đầu cô. Những chuyện xảy ra đêm hôm đó đã được cô chôn sâu xuống tận đáy lòng, xem như giữa bọn họ chưa từng phát sinh chuyện gì, cô vẫn là cô như trước đây, còn hắn vẫn là hắn. Trước đây bọn họ không có bất kỳ quan hệ nào, hiện tại cũng vậy, lúc này cô không thể đánh mất trái tim mình, càng không thể mất đi phương hướng, cô sẽ khôi phục lại mọi việc như trước kia, tránh xa Nguyên Kỳ.

Mọi lợi dụng, âm mưu, tính toán đâu can hệ gì đến cô?

Thế nhưng, khi bị hắn ôm chặt, được vây trong sự ấm áp của hắn, tư thế quá thân mật này chân thực đến mức cô muốn trốn tránh cũng không được.

Rốt cuộc hắn muốn làm gì đây?

Nguyên Kỳ đưa tay chạm nhẹ vào gò má của Mộ Dung Ca, rồi trượt xuống đôi môi đỏ mọng, dịu dàng nói: “Nàng có thể vì ta mà bỏ qua yêu cầu này được không?”

Giọng nói của hắn trầm khàn nhưng không lạnh lùng như mọi khi, trái lại còn có chút run rẩy, như đang cầu xin cô.

Trong đầu vang lên tiếng nổ rung động, giọng nói kia như độc dược rót vào tai.

Nếu là những cô gái khác, nhất định sẽ vui vẻ đồng ý. Đối với một người có thân phận cao quý đứng đầu thiên hạ như hắn, làm sao có chuyện hắn hạ mình đưa ra yêu cầu này, chẳng phải tất cả phụ nữ trên đời này đều phải cúi đầu trước hắn, chủ động chạy tới hầu hạ hắn hay sao?

Mộ Dung Ca khẽ thở dài, kiếp trước và kiếp này cô đều không thể làm những việc như vậy.

Cố gắng mở to hai mắt, cô nín thở né tránh hơi rượu trên người hắn, ép buộc mình tình tâm lại, nhẹ giọng đáp lời hắn: “Thiếp không hiểu ý tứ của Thái tử.”

Làn gió đêm nay sao lại lạnh như vậy, dường như buốt giá đến tận xương tủy.

Nhu tình vừa xuất hiện trong mắt lập tức đông kết lại thành băng, toàn thân lúc nào cũng tỏa ra khí thế tao nhã của Nguyên Kỳ lúc này biến thành sát khí, hắn nhìn chằm chằm vào nàng bằng ánh mắt lạnh hơn gió đông.

Mộ Dung Ca cảm nhận được khí lạnh đang xâm chiếm toàn bộ cơ thể mình.

“Thái tử, ngài bỏ qua cho thiếp có được không? Thiếp biết từ trước đến nay ngài chỉ coi thiếp là một con mồi, sao lại bày ra bộ dạng như vậy khiến lòng thiếp run sợ? Thậm chí, ngài còn hiểu rõ hơn bất kì ai khác, ngài càng quan tâm đến thiếp thì càng khiến thiếp bị nguy hiểm.” – Mộ Dung Ca nhìn thẳng vào đôi mắt của Nguyên Kỳ, phát hiện ánh mắt hắn quá mức sâu kín khiến lòng cô có cảm giác sợ hãi.

Chỉ là một con mồi?

Một tay thợ săn phát hiện ra con mồi không dễ bắt được, thế là bắt đầu để ý, muốn dùng mọi biện pháp để thu phục, nhưng dù đánh hay dịu dàng vuốt ve đều không thể khiến con mồi này cúi đầu trước mình, để mặc cho mình sắp đặt, thế là tay thợ săn càng thêm để ý, cho rằng con mồi này rất quan trọng.

Đây thực sự là cảm giác khi nhìn thấy một con mồi ư? Sợ rằng cũng chỉ có hai người bọn họ hiểu rõ nhất trong lòng mình đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, sát khí trên người hắn dần dần biến mất, chỉ nghe thấy bên tai một tiếng thở dài. – “Mộ Dung Ca, không có lần sau nữa.”


Hôm sau.

Thời tiết khác hẳn ngày hôm qua, bầu trời mây đen vần vũ, trong không khí phảng phất mùi vị ẩm ướt.

Không nay thì mai, chắc chắn trời sẽ mưa.

Những ai biết xem phong thủy, tinh tượng đều biết rằng, thời tiết hôm nay có dấu hiệu không tốt! Xem ra sắp có đại nạn giáng xuống! Chỉ có điều, không ai dám nói ra những điều đó vì sợ bị rơi đầu, nhưng những dấu hiệu này vẫn khiến lòng người vô cùng bất an.

Lưu Vân biết hôm nay Mộ Dung Ca sẽ vào cung, y mừng như điên, muốn nhân cơ hội này để Mộ Dung Ca gặp mặt Triệu Tử Duy.

Mộ Dung Ca thấy y như vậy bèn lắc đầu, cười nói: “Vào cung rồi huynh lập tức quay lại bên cạnh Thái tử Tề quốc, bên cạnh ta đã có Tiểu Thập bảo vệ, không ai có thể làm hại ta được đâu.”

Lưu Vân gật đầu, võ công của Tiểu Thập rất bí hiểm, có lẽ cao hơn y rất nhiều, những kẻ bình thường không thể động đến cô, huống chi Tiểu Thập kia thật tâm muốn bảo vệ Mộ Dung Ca.

Chỉ có điều, Lưu Vân vẫn luôn có cảm giác mơ hồ rằng, dường như Mộ Dung Ca không muốn đi cùng Thái tử. Mặc dù rất muốn hỏi cô nhưng rốt cuộc vẫn không biết phải mở lời như thế nào.

Sáng sớm Như Băng đã giúp Mộ Dung Ca trang điểm, nàng nói muốn làm cho Mộ Dung Ca đẹp nhất để vào cung dự yến tiệc.

Mộ Dung Ca biết tâm tư của nàng, thân phận của cô trong phủ Thái tử này không đơn giản chỉ là một quản gia, nhờ có sự đối xử đặc biệt của Nguyên Kỳ, tự nhiên thân phận của cô cũng trở nên cao hơn nhiều, cho nên trang phục mặc trên người không thể để người khác coi thường được.

Thực ra Như Băng còn có… một dụng ý khác, nàng muốn tạo cơ hội cho Mộ Dung Ca, nếu trong lòng Mộ Dung Ca không có Nguyên Kỳ, vẫn còn nặng tình với Thái tử Tề quốc thì đây chính là một cơ hội tuyệt vời!

Bên cạnh Thái tử Tề quốc luôn có nhiều mỹ nhân vây quanh, một nữ nhân không thể tồn tại quá lâu trong lòng người đàn ông ấy, huống chi Mộ Dung Ca hiện giờ còn là người của Hạ quốc. Nếu Mộ Dung Ca trở nên xinh đẹp hơn, ít nhiều gì cũng sẽ khiến Thái tử Tề quốc phải để mắt đến.

Sau khi biết được tâm tư của Như Băng, Mộ Dung Ca chỉ đơn giản từ chối: “Không cần.” – Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ muốn người khác chú ý đến mình.

Như Băng biết Lưu Vân phải đi, bèn do dự hỏi y: “Nếu huynh đi thì việc của Bích Nhu phải làm như thế nào đây?”

Lưu Vân vừa nghe thấy hai chữ “Bích Nhu”, toàn bộ cơ thể liền run lên, giọng nói trầm hẳn xuống: “Tất sẽ có cơ hội tra ra, chứng cứ là thứ khó che giấu nhất. Nếu thật sự có thể tìm thấy hung thủ, ta nhất định sẽ bằm nát kẻ đó.”

“Ừ.” – Như Băng nghe Lưu Vân nói vậy bèn rơi vào trầm tư, không yên lòng đáp lại.

Bằm nát hung thủ ư? Chứng cứ là thứ khó che giấu nhất? E rằng khi chân tướng của sự việc được vạch trần, cả Lưu Vân và Mộ Dung Ca đều sẽ khó tiếp nhận. Còn nàng, nàng sẽ đem những chứng cứ ấy vùi lấp cả đời, không để cho bất kỳ người nào biết.

Mẫu Đơn Các.

Lâm Thiện Nhã biết hôm nay Mộ Dung Ca sẽ vào cung dự yến tiệc nên trong lòng rất tức giận và đố kị.

“Công chúa không cần lo lắng đâu ạ. Thân phận của Mộ Dung Ca không rõ ràng, dù có vào cung cũng chỉ được coi là tỳ nữ hộ tống thôi.” – Hương Lan kiên nhẫn trấn an.

Nhưng Lâm Thiện Nhã lắc đầu. – “Không đơn giản như vậy, vấn đề là ở chỗ vì sao Nguyên Kỳ lại để Mộ Dung Ca vào cung?”



Hương Lan cũng nhíu mày, liếc mắt về hướng sông Hoàng Hà, Trường Giang bên ngoài phủ: “Sáng nay nô tỳ lấy được tin tức, công tử Lan Ngọc đã qua đời.”

“Sao?” – Lâm Thiện Nhã kinh ngạc.

Hương Lan lắc đầu. – “Tin tức tiếp theo còn khó tin hơn nữa. Mặc dù công tử Lan Ngọc đã qua đời, nhưng lại đưa hộ vệ bên cạnh mình giao cho Mộ Dung Ca.”

“Sao cô ta lại có thể may mắn đến vậy?” – Lâm Thiện Nhã cả giận nói. Được công tử Lan Ngọc giúp đỡ đã là điều không thể tưởng tượng được rồi, nay sau khi công tử mất đi còn được ưu đãi đến vậy, quả nhiên là vận khí tốt đặc biệt!

“Công tử Lan Ngọc đã mất. Công chúa, thời cơ của người sắp tới rồi ạ.” – Hương Lan chuyển tầm mắt sang bình hắc liên hoa luôn được Thiện Nhã coi như bảo bối, ánh mắt nàng ta trở nên thâm thúy.

Hai con mắt của Lâm Thiện Nhã cũng sáng lấp lánh, nàng gật đầu. Chính xác, cơ hội của nàng sắp tới rồi.

Đột nhiên nàng nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt bỗng nhìn chăm chú vào gương mặt tầm thường của Hương Lan, con mắt hơi nheo lại, cố gắng áp chế kích động trong lòng, nàng trầm giọng nói: “Nếu bổn cung cho ngươi một cơ hội, biến ngươi thành phượng hoàng, ngươi có cảm kích bổn cung đã dụng tâm khổ sở vì ngươi không?”

Hương Lan cúi đầu khiến Lâm Thiện Nhã không thể nhìn thấy thần sắc trong mắt nàng: “Hương Lan cảm tạ ân tình của công chúa.”

Nghe thấy câu trả lời này, khóe miệng Lâm Thiện Nhã khẽ kéo lên thành một nụ cười hài lòng.

——bamholyland.com———

Hoàng cung Hạ quốc.

Bên trong hành cung.

Sau bữa sáng, Triệu Tử Duy ngồi trong phòng nghe ám vệ báo cáo tin tức.

Vừa nghe xong tin công tử Lan Ngọc đã qua đời, Triệu Tử Duy kinh hãi. – “Công tử Lan Ngọc đã chết rồi ư?”

Ám vệ bèn trả lời: “Vâng, tin tức này đã được chứng thực ạ.”

“Y chết vào thời điểm này đúng là bất ngờ.” – Vẻ mặt của Triệu Tử Duy nhất thời trầm xuống, hắn cười lạnh. Lúc nào không chết, lại chết vào lúc thiên hạ sắp đại loạn. – “Chuyện bổn cung bố trí đã xong chưa? Không thể để chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra. Nhớ kỹ, âm thầm hành động, không để bất kì kẻ nào nhìn ra, càng không được để sai xót.”

Tay ám vệ lập tức nghiêm mặt. – “Xin Thái tử yên tâm, nô tài đã dựa theo sự sắp xếp của Thái tử mà chuẩn bị tốt mọi thứ.”

Triệu Tử Duy gật đầu. – “Lúc này không thể đi sai một bước nào.” – Đôi mắt tà mị của hắn khẽ ngước lên, ánh mắt lạnh lẽo mà thâm thúy, trong đó chứa đựng mười phần tự tin.

back top