Lúc Mộ Dung Ca và Triệu Tử Duy quay về Thu Nguyệt cung, Mộ Dung Ca bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Duy, nhẹ giọng hỏi: "Hoàng thượng, Lưu Vân đâu rồi?"
Ánh mắt hắn khẽ chớp, cười đáp: "Mấy tháng trước đã về, nhưng bây giờ lại đi chấp hành nhiệm vụ khác rồi.”
Đuôi lông mày Mộ Dung Ca nhíu nhíu, có phải không? Biết rõ Triệu Tử Duy có điều giấu diếm, nhưng nàng cũng không hỏi thêm nữa.
"Đêm nay, nàng xuống bếp vì trẫm được không? Ngay mai phải đi đến phủ Khánh Lâm vương rồi.”
Triệu Tử Duy dịu dàng nhìn nàng, nhẹ giọng nói.
...
Hôm sau, trời xanh mây trắng, tiết trời vô cùng tươi mát.
Mộ Dung Ca đứng trước cửa phủ Khánh Lâm vương, nhìn bảng hiệu sơn son thiếp vàng, vẻ mặt nàng càng lạnh đi. Triệu Tử Duy nắm chặt đôi bờ vai nàng, ánh mắt luyến tiếc nhìn gò má trắng nõn, không chút dịu dàng hỏi: "Mộ Dung Ca, trẫm hỏi nàng một lần nữa, có thể mãi mãi không rời bỏ trẫm được không?”
Lời của nam tử mềm nhẹ vô cùng, chỉ đủ cho mỗi nàng nghe thấy.
Trong một tình huống như vậy!
Đây là phủ Khánh Lâm vương.
Nàng ngẩng đầu nhìn cặp mắt sâu thẳm tà mị của Triệu Tử Duy, chợt nhớ lại tối qua nàng đích thân xuống bếp nấu vài món ăn, tuy không thể nói là rất phong phú nhưng là hắn chưa từng ăn qua, cũng đủ khiến người ta vui như một đứa bé.
Triệu Tử Duy vừa thấy đã mừng như được tham gia lễ hội, nhưng một lát sau thì ăn rất chậm, thậm chí cả một lời cũng không nói nữa.
Nửa đêm nàng chợt tỉnh giấc, vừa định đẩy cửa sổ để ngắm cảnh đêm thì thấy một bóng dáng. Bóng người rất thân thuộc, là người sớm chiều ở cùng với mình, Triệu Tử Duy. Hắn đứng cách đó không xa nhìn về phía này, nàng tin chắc hắn cũng nhìn thấy mình, song hai người cũng chỉ đứng ở một khoảng cách như vậy nhìn về nhau mà thôi.
Bây giờ lại nghe được lời van xin lần cuối của hắn, lòng nàng dấy lên một cảm giác chua xót. Đây chính là định mệnh a!
“Trẫm… đã biết đáp án rồi.” Triệu Tử Duy thấy nàng mãi không đáp lại, khóe môi chợt nhếch lên lộ ra một nét cười khổ.
Mộ Dung Ca thấp liễm hàng mi, không thể đáp lại. Từ khi biết Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ bắt tay hợp mưu thì đã có quyết định. Hoàn cảnh của Nguyên Kỳ lúc này cũng không khác gì hắn, đều cùng chạm phải âm mưu của kẻ khác, có điều nếu họ liên thủ thì kẻ địch cũng không dễ dàng lật đổ được. Còn nàng chỉ hy vọng có thể dựa vào năng lực của mình mà phản kích lại, rời xa Triệu Tử Duy là chuyện không sớm thì muộn.
Đột nhiên, cổng lớn phủ Khánh Lâm vương mở ra, Triệu Tử Tận và đám hạ nhân thân chinh nghênh tiếp nàng và Triệu Tử Duy.
Tiếng hô hành lễ vang lên.
"Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"
Mọi người đều quỳ lạy.
Triệu Tử Duy nới lỏng cánh tay, ánh mắt lạnh lùng quét qua hết thảy, một thân đế vương uy nghiêm trấn áp mọi người, hắn lạnh giọng nói: “Đứng dậy cả đi.”
Mọi người lại hô to: “Tạ hoàng thượng.”
Triệu Tử Tận chu đáo đỡ Nguyên Ngư đứng lên.
Nguyên Ngư vừa có mang tầm hai tháng, có lẽ cũng có chút triệu chứng nôn ói, nhưng nhìn sơ qua nàng không có vẻ lên cân do mang thai, có vẻ hơi gầy đi, khí sắc cũng không được tốt. Ánh mắt Mộ Dung Ca đảo qua Nguyên Ngư xong rồi nhìn sang Triệu Tử Tận, so với Nguyên Ngư, thần sắc hắn tốt hơn rất nhiều.
Hai vợ chồng họ đều hướng nàng và Triệu Tử Duy bước tới.
“Thần đệ đợi hoàng thượng và Thanh phi nương nương đã lâu, thỉnh hoàng thượng và Thanh phi nương nương vào phủ.” Triệu Tử Tận bình tĩnh nói.
Triệu Tử Duy nói: "Vào thôi."
Nguyên Ngư âm thầm quan sát Mộ Dung Ca, trông nàng vẫn luôn lạnh nhạt điềm đạm, dù gò má có vết sẹo rất xấu nhưng vẫn toát ra khí thái thanh lệ thoát tục, thậm chí vài vết sẹo kia không hề ảnh hưởng đến cái nhìn của người ta dành cho mình. Nàng thầm cười khổ, cho dù tất cả mọi người đều thay đổi ít nhiều, duy chỉ Mộ Dung Ca tuyệt đối sẽ không! Bởi vì Mộ Dung Ca có được sự trấn định không ai bì được. Nghe nói hôm qua huynh muội Lâm Khinh Trần tiến cung, song đều nhận được sự coi thường khinh rẻ của Mộ Dung Ca.
Tựa hồ nhận ra Nguyên Ngư đang đánh giá mình, nàng mỉm cười nghiêng đầu nhìn Nguyên Ngư: “Khí sắc của vương phi không tốt lắm, có phải do buồn nôn gây nên? Đã cho ngự y chẩn mạch chưa? Bây giờ đã có mang, nàng nên nghỉ ngơi đầy đủ mới phải.”
Thân hình Nguyên Ngư khẽ run lên, không ngờ Triệu Tử Tận chưa hề phát hiện sắc mặt của mình mà Mộ Dung Ca chỉ nhìn sơ qua đã thấy! Nàng vô cùng cảm kích: “Tạ Thanh phi nương nương quan tâm, Nguyên Ngư hay bị nôn ói nên sức khỏe cũng hơi kém đi. Hơn nữa ngự y cũng khám qua rồi, không có gì đáng ngại.” Thật ra, khi tiếp xúc với nhau, nàng dám khẳng định Mộ Dung Ca là một người vô cùng tốt bụng. Chỉ đáng tiếc là ai sống trên đời đều có mục đích của mình, vì nó mà làm ra đủ thứ chuyện dù xấu
hay tốt. Không phải nàng và Triệu Tử Tận cũng vậy sao? Đôi khi biết rõ một số việc rất tàn nhẫn nhưng lại không thể không làm. Cái này là bất đắc dĩ.
Giờ nàng chỉ hy vọng Mộ Dung Ca gặp phải vấn đề gì cũng có thể dễ dàng vượt qua.
Nhưng đồng thời, nàng cũng hy vọng Triệu Tử Tận đạt được ước nguyện, hy vọng bản thân có thể bình an sinh hạ đứa bé này, chỉ như vậy tâm nàng mới thật sự yên ổn.
“Không cần khách sao, hãy nghỉ ngơi nhiều vào.” Mộ Dung Ca mỉm cười nói.
Triệu Tử Tận đứng ở một bên nhìn Mộ Dung Ca và Nguyên Ngư trò chuyện, lòng khẽ lay động, đã bao lâu rồi hắn không bình thường nói chuyện với nàng? Bao lâu rồi chưa nghe nàng quan tâm hỏi han? Từ khi quyết định đẩy nàng vào nơi đầu ngọn sóng, hắn cũng biết trước sau này khó còn nhận được sự quan tâm đó nữa.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua bên trong phủ, Nguyên Kỳ cũng đang ở đó. Cho dù hôm đó Nguyên Kỳ không phản ứng gì nhưng cũng không đồng nghĩa là hoàn toàn không để ý. Lan Ngọc chắc sẽ không buông tha quân cờ này nhỉ!
Mộ Dung Ca chuyển mắt nhìn sang Triệu Tử Tận, cười nhạt: "Thỉnh Khánh Lâm vương tận tâm săn sóc vương phi. Nữ tử lúc có mang rất cần người thân yêu quan tâm chiều chuộng. Huống hồ bây giờ sức khỏe vương phi cũng không tốt lắm, càng cần được Khánh Lâm vương chăm lo.”
Nụ cười thật xa cách, dù vẫn rất dịu dàng nhưng vẫn là rất xa lạ. Sắc mặt Triệu Tử Tận hơi tái đi.
Nguyên Ngư quay đầu nhìn hắn, hắn chỉ trầm mặc một lát: “Hiển nhiên rồi, đã phiền Thanh phi nương nương đã quan tâm.” Nàng xem quan tâm Nguyên Ngư chính là quan tâm hắn sao? Loại cảm giác này cứ như ăn phải quả đắng trong miệng, hương vị dần dần lan tỏa, kích thích vị giác khiến hắn nhận thức được một chút đau đớn.
“Vào thôi.” Triệu Tử Duy cúi đầu nói với nàng. Hắn không đành lòng nhìn nàng gượng cười. Thật ra ở phủ Khánh Lâm vương này, so với nàng hắn càng chán ghét hơn, bởi vì hắn biết chuyện gì sắp xảy ra! Chỉ nghĩ đến thôi, đôi mắt tà mị của hắn đã u ám như đáy hồ băng.
Gió mát lướt qua như một đôi tay dịu dàng vuốt ve gò mát khiến người ta âm áp. Mộ Dung Ca hơi nheo mắt lại, trong căn nhà này có một người mà cả đời này nàng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại.
Có lẽ, sau này cũng sẽ không có cơ hội tái kiến nữa.
Hình như ngày mai người đó sẽ rời khỏi đây!
Triệu Tử Duy chợt thấy căng thẳng khi nhìn nàng khép tròng mắt, thất thần nhìn ra đằng trước,đáy mắt hắn dần lộ chút sát khí. Sẽ có một ngày, hắn sẽ tự tay xoay chuyển mọi cục diện! Tuyệt đối sẽ không để sự việc hôm nay xảy ra thêm một lần nữa!
.....
Trong vương phủ.
Nguyên Kỳ và Lan Ngọc đang ở sảnh chính, một bên uống trà, một bên chờ đợi.
Lan Ngọc ngẫu nhiên nhìn sang Nguyên Kỳ, ngày ấy những lời mà Nguyên Kỳ ghé tai hắn nói nhỏ đến giờ vẫn còn vang vọng. Thật ra hắn cũng hoài nghi, không biết nguyên Kỳ đã biết được những gì, trước sau đều chưa có hành động, Nguyên Kỳ đang chờ điều gì?
"Lan Ngọc công tử đang suy nghĩ lời của bản cung à?” Nguyên Kỳ uống xong trà, cười nhạt nhìn Lan Ngọc, thái độ vẫn rất nhẹ nhàng không chút để ý.
Lan Ngọc nhíu mày, đôi mắt nhu hòa lộ chút kỳ quái, nhìn theo nụ cười trên môi Nguyên Kỳ, tâm hắn nhất thời bị đè nặng, song cũng mỉm cười: “Ta chỉ thắc mắc thái tử đang đợi gì thôi?
"Lan Ngọc công tử.." Nguyên Kỳ khẽ nâng đôi mắt bình tĩnh, sâu không thấy đáy nhìn Lan Ngọc, tựa hồ nhìn thấu hết thảy, “Đừng sợ, bản cung không có dự định gì cả.” Điều hắn hoạch định chính là chân tướng được vạch trần!
Khi đó, có lẽ hắn sẽ… rất hưng phấn và… thả lỏng!
Ánh mắt Lan Ngọc khẽ lóe, tựa hồ trong lời của Nguyên Kỳ nắm bắt được gì đó, nhưng lại như không!
Trước khi giao phong, hắn chỉ cảm thấy Nguyên Kỳ là một người thâm trầm khiến người ta nhìn không thấu. Bây giờ lại càng nhận thấy hắn thật thâm sâu khó lường.
“Vậy sao? Bản cung cũng có chút tò mò, chi bằng hai ta cứ đợi mà xem.” Lan Ngọc nhấc tách trà uống một ngụm, chậm rãi nói.
“Đúng vậy.” Nguyên Kỳ gật gật đầu. Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, giờ này đáng lẽ nàng đã đến.
Đôi mắt u ám của Lan Ngọc vừa hay bắt được cử chỉ này của Nguyên Kỳ, liền cười nói: “Thái tử muốn gặp Thanh phi?” Hắn quả không nhìn lầm, Mộ Dung Ca đúng như dự đoán của hắn, khiến người ta phải bất ngờ và pyòng bị. Có thể xử lý vụ chết cháy không chút dấu vết cũng đủ nói lên nàng tuyệt đối không đơn giản!
Vài năm trước đã vậy, bây giờ càng hơn thế nữa!
"Thanh phi?" Nguyên Kỳ nheo mắt che giấu ám quang đang di động, hai từ này nghe sao vẫn thấy rất chói tai, cứ luôn quấy nhiễu tâm tư bình lặng của hắn, một đợt sóng mãnh liệt tuôn trào trong lòng!
Thanh phi, hay… nghe rất hay! Hắn tươi cười lãnh liệt, “Lan Ngọc công tử đã nhiều lần nhắc đến Thanh phi, không biết có phải đã sinh lòng ái mộ? Chỉ đáng tiếc, Thanh phi bây giờ là người đầu ắp tay gối bên Tề quốc hoàng đế. Nếu Lan Ngọc công tử muốn, bản cung trở về Hạ quốc sẽ bẩm báo phụ hoàng phái binh xuất chinh Tề quốc, giằng lại Thanh phi về đưa cho Lan Ngọc công tử?”
Tiểu Thập vốn không hay nghĩ ngợi, nhưng khi nghe Nguyên Kỳ nhắc đến Mộ Dung cô nương thì có chút không hiểu, rõ ràng tối hôm đó Hạ quốc thái tử rất ư để tâm và muốn biết hết thảy liên quan đến Mộ Dung cô nương, sao bây giờ lại muốn đẩy nàng sang cho công tử?
Lan Ngọc cười đáp: “Ây da, như thế sẽ khiến chúng sinh rơi vào cảnh lầm than, dù gì chỉ là một người nữ nhân, đâu cần nhất thiết phải gây chiến.” Xuất binh? Hắn khẽ chau mày, hắn dám khẳng định Nguyên Kỳ đến Tề quốc là có phòng bị trước rồi.
Có điều, cái mảng phòng bị này, là để đối phó hắn hay Mộ Dung Ca? Dựa vào tình huống trước mắt, ngoại trừ xuất binh đánh Tề, Nguyên Kỳ sẽ phải thừa nhận Mộ Dung Ca đã từng là Mộ Dung Trắc phi trong phủ.
Nói như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất! Nguyên Kỳ đã từ bỏ mỹ nhân, chọn giang sơn, hợp tác với Triệu Tử Duy! Nếu là như thế, quân cờ Mộ Dung Ca này phải bỏ đi. Chỉ là hết thảy đến giờ chỉ là dự đoán của hắn mà thôi.
Nguyên Kỳ cười rất sâu, giọng cực kỳ mềm nhẹ và lãnh liệt, "Thiên hạ chúng sinh. Ha ha, Lan Ngọc công tử quả là lòng mang thiên hạ. Hai mươi năm trước Lan Mị Nương mang lòng từ bi đã cứu vô số người. Chỉ là người có lòng tốt bây giờ ngày càng ít, cũng may vẫn còn Lan Ngọc công tử, vẫn là tấm lòng bồ tát… một lòng vì chúng sinh.”
Lan Mị Nương, là nữ tử mà Nguyên Du yêu thương hai mươi mấy năm về trước, từng là thần y vang danh thiên hạ lúc bấy giờ, có một dáng người phong hoa tuyết nguyệt, tuy dung nhan có thua kém đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Thanh Liên, song vẫn là một trang giai nhân thanh tú. Người được nàng ra tay đều chữa khỏi một cách thần kỳ, đương nhiên Nguyên Du thái tử của năm đó cũng không ngoại lệ.
Bằng y thuận và bản tính dịu dàng đã thu hút Nguyên Du vốn có lối sống phong lưu.
Nhất thời ánh mắt của Lan Ngọc trở nên lạnh giá, nhìn chằm chằm Nguyên Kỳ.
Bầu không khí trở nên trầm trọng, vừa nãy còn êm nhẹ và hài hòa như gió xuân đang thôi, bây giờ không khác gì đang ở trong khu rừng u ám, bốn phía đều toát ra hơi thở khủng bố, ẩn chứa vô vàn hiểm nguy.
Quả nhiên Nguyên Kỳ đã biết được gì đó.
“Thái tử sao không đi thẳng vào vấn đề?” Lan Ngọc thấp giọng nói. Nguyên Kỳ lấp lửng những điều này nhất định là có mục đích riêng, hoặc có thể Nguyên Kỳ, chỉ muốn rung cây nhát khỉ, thật ra cái gì cũng không biết
Mãi một lúc lâu Nguyên Kỳ vẫn không đáp lại, chỉ thong thả nhìn ngọc ban chỉ màu đỏ tím trên ngón tay thon dài trắng nõn, có chút lạnh nhạt. Xa xa là nụ cười đạm mạc như gió xuân đang thổi qua, tựa như trong phủ Khánh Lâm vương này là thế ngoại đào viên, nhàn nhã thoát tục.
"Tề quốc hoàng đế và Thanh phi tới rồi."
Giây lát sau, Nguyên Kỳ mới chậm rãi mở miệng nói.
Lan Ngọc vốn có nội lực thâm hậu, cách khoảng trăm mét đều có thể nghe được tiếng vang, hiển nhiên đã nghe được tiếng bước chân, hắn lướt nhìn Nguyên Kỳ một lượt, cười nói: “Có một ngày ngươi sẽ phải hối hận.” Ngày ấy, Mộ Dung Ca chôn thân trong biển lửa, Nguyên Kỳ nhìn hai thi thể đó đến mãi về sau, không phải ngụy trang sụp đổ, cũng không phải lạnh nhạt xử thế, không phải cười nhạt nhìn nhân sinh, mà chính là tuyệt vọng.
Cho nên, trong lòng của Nguyên Kỳ, Mộ Dung Ca có một vị trí quan trọng tuyệt đối!
Nguyên Kỳ vẫn tươi cười, nhàn nhạt nói, “Vậy ư? Có thật là như vậy không?”
Chỉ khoảng nửa khắc, Triệu Tử Tận, Triệu Tử Duy, Mộ Dung Ca và Nguyên Ngư đã xuất hiện ở sảnh chính.
" Bái kiến hoàng đế Tề quốc."
Nguyên Kỳ và Lan Ngọc cùng đứng dậy chắp tay.
Triệu Tử Duy cười nhìn hai người: "Hạ quốc thái tử, Đại Hoàng tử không cần đa lễ."
Mộ Dung Ca cúi đầu nhìn gấu váy trên nền đất, lòng thở dài… lại gặp mặt rồi.
Ánh mắt hắn khẽ chớp, cười đáp: "Mấy tháng trước đã về, nhưng bây giờ lại đi chấp hành nhiệm vụ khác rồi.”
Đuôi lông mày Mộ Dung Ca nhíu nhíu, có phải không? Biết rõ Triệu Tử Duy có điều giấu diếm, nhưng nàng cũng không hỏi thêm nữa.
"Đêm nay, nàng xuống bếp vì trẫm được không? Ngay mai phải đi đến phủ Khánh Lâm vương rồi.”
Triệu Tử Duy dịu dàng nhìn nàng, nhẹ giọng nói.
...
Hôm sau, trời xanh mây trắng, tiết trời vô cùng tươi mát.
Mộ Dung Ca đứng trước cửa phủ Khánh Lâm vương, nhìn bảng hiệu sơn son thiếp vàng, vẻ mặt nàng càng lạnh đi. Triệu Tử Duy nắm chặt đôi bờ vai nàng, ánh mắt luyến tiếc nhìn gò má trắng nõn, không chút dịu dàng hỏi: "Mộ Dung Ca, trẫm hỏi nàng một lần nữa, có thể mãi mãi không rời bỏ trẫm được không?”
Lời của nam tử mềm nhẹ vô cùng, chỉ đủ cho mỗi nàng nghe thấy.
Trong một tình huống như vậy!
Đây là phủ Khánh Lâm vương.
Nàng ngẩng đầu nhìn cặp mắt sâu thẳm tà mị của Triệu Tử Duy, chợt nhớ lại tối qua nàng đích thân xuống bếp nấu vài món ăn, tuy không thể nói là rất phong phú nhưng là hắn chưa từng ăn qua, cũng đủ khiến người ta vui như một đứa bé.
Triệu Tử Duy vừa thấy đã mừng như được tham gia lễ hội, nhưng một lát sau thì ăn rất chậm, thậm chí cả một lời cũng không nói nữa.
Nửa đêm nàng chợt tỉnh giấc, vừa định đẩy cửa sổ để ngắm cảnh đêm thì thấy một bóng dáng. Bóng người rất thân thuộc, là người sớm chiều ở cùng với mình, Triệu Tử Duy. Hắn đứng cách đó không xa nhìn về phía này, nàng tin chắc hắn cũng nhìn thấy mình, song hai người cũng chỉ đứng ở một khoảng cách như vậy nhìn về nhau mà thôi.
Bây giờ lại nghe được lời van xin lần cuối của hắn, lòng nàng dấy lên một cảm giác chua xót. Đây chính là định mệnh a!
“Trẫm… đã biết đáp án rồi.” Triệu Tử Duy thấy nàng mãi không đáp lại, khóe môi chợt nhếch lên lộ ra một nét cười khổ.
Mộ Dung Ca thấp liễm hàng mi, không thể đáp lại. Từ khi biết Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ bắt tay hợp mưu thì đã có quyết định. Hoàn cảnh của Nguyên Kỳ lúc này cũng không khác gì hắn, đều cùng chạm phải âm mưu của kẻ khác, có điều nếu họ liên thủ thì kẻ địch cũng không dễ dàng lật đổ được. Còn nàng chỉ hy vọng có thể dựa vào năng lực của mình mà phản kích lại, rời xa Triệu Tử Duy là chuyện không sớm thì muộn.
Đột nhiên, cổng lớn phủ Khánh Lâm vương mở ra, Triệu Tử Tận và đám hạ nhân thân chinh nghênh tiếp nàng và Triệu Tử Duy.
Tiếng hô hành lễ vang lên.
"Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"
Mọi người đều quỳ lạy.
Triệu Tử Duy nới lỏng cánh tay, ánh mắt lạnh lùng quét qua hết thảy, một thân đế vương uy nghiêm trấn áp mọi người, hắn lạnh giọng nói: “Đứng dậy cả đi.”
Mọi người lại hô to: “Tạ hoàng thượng.”
Triệu Tử Tận chu đáo đỡ Nguyên Ngư đứng lên.
Nguyên Ngư vừa có mang tầm hai tháng, có lẽ cũng có chút triệu chứng nôn ói, nhưng nhìn sơ qua nàng không có vẻ lên cân do mang thai, có vẻ hơi gầy đi, khí sắc cũng không được tốt. Ánh mắt Mộ Dung Ca đảo qua Nguyên Ngư xong rồi nhìn sang Triệu Tử Tận, so với Nguyên Ngư, thần sắc hắn tốt hơn rất nhiều.
Hai vợ chồng họ đều hướng nàng và Triệu Tử Duy bước tới.
“Thần đệ đợi hoàng thượng và Thanh phi nương nương đã lâu, thỉnh hoàng thượng và Thanh phi nương nương vào phủ.” Triệu Tử Tận bình tĩnh nói.
Triệu Tử Duy nói: "Vào thôi."
Nguyên Ngư âm thầm quan sát Mộ Dung Ca, trông nàng vẫn luôn lạnh nhạt điềm đạm, dù gò má có vết sẹo rất xấu nhưng vẫn toát ra khí thái thanh lệ thoát tục, thậm chí vài vết sẹo kia không hề ảnh hưởng đến cái nhìn của người ta dành cho mình. Nàng thầm cười khổ, cho dù tất cả mọi người đều thay đổi ít nhiều, duy chỉ Mộ Dung Ca tuyệt đối sẽ không! Bởi vì Mộ Dung Ca có được sự trấn định không ai bì được. Nghe nói hôm qua huynh muội Lâm Khinh Trần tiến cung, song đều nhận được sự coi thường khinh rẻ của Mộ Dung Ca.
Tựa hồ nhận ra Nguyên Ngư đang đánh giá mình, nàng mỉm cười nghiêng đầu nhìn Nguyên Ngư: “Khí sắc của vương phi không tốt lắm, có phải do buồn nôn gây nên? Đã cho ngự y chẩn mạch chưa? Bây giờ đã có mang, nàng nên nghỉ ngơi đầy đủ mới phải.”
Thân hình Nguyên Ngư khẽ run lên, không ngờ Triệu Tử Tận chưa hề phát hiện sắc mặt của mình mà Mộ Dung Ca chỉ nhìn sơ qua đã thấy! Nàng vô cùng cảm kích: “Tạ Thanh phi nương nương quan tâm, Nguyên Ngư hay bị nôn ói nên sức khỏe cũng hơi kém đi. Hơn nữa ngự y cũng khám qua rồi, không có gì đáng ngại.” Thật ra, khi tiếp xúc với nhau, nàng dám khẳng định Mộ Dung Ca là một người vô cùng tốt bụng. Chỉ đáng tiếc là ai sống trên đời đều có mục đích của mình, vì nó mà làm ra đủ thứ chuyện dù xấu
hay tốt. Không phải nàng và Triệu Tử Tận cũng vậy sao? Đôi khi biết rõ một số việc rất tàn nhẫn nhưng lại không thể không làm. Cái này là bất đắc dĩ.
Giờ nàng chỉ hy vọng Mộ Dung Ca gặp phải vấn đề gì cũng có thể dễ dàng vượt qua.
Nhưng đồng thời, nàng cũng hy vọng Triệu Tử Tận đạt được ước nguyện, hy vọng bản thân có thể bình an sinh hạ đứa bé này, chỉ như vậy tâm nàng mới thật sự yên ổn.
“Không cần khách sao, hãy nghỉ ngơi nhiều vào.” Mộ Dung Ca mỉm cười nói.
Triệu Tử Tận đứng ở một bên nhìn Mộ Dung Ca và Nguyên Ngư trò chuyện, lòng khẽ lay động, đã bao lâu rồi hắn không bình thường nói chuyện với nàng? Bao lâu rồi chưa nghe nàng quan tâm hỏi han? Từ khi quyết định đẩy nàng vào nơi đầu ngọn sóng, hắn cũng biết trước sau này khó còn nhận được sự quan tâm đó nữa.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua bên trong phủ, Nguyên Kỳ cũng đang ở đó. Cho dù hôm đó Nguyên Kỳ không phản ứng gì nhưng cũng không đồng nghĩa là hoàn toàn không để ý. Lan Ngọc chắc sẽ không buông tha quân cờ này nhỉ!
Mộ Dung Ca chuyển mắt nhìn sang Triệu Tử Tận, cười nhạt: "Thỉnh Khánh Lâm vương tận tâm săn sóc vương phi. Nữ tử lúc có mang rất cần người thân yêu quan tâm chiều chuộng. Huống hồ bây giờ sức khỏe vương phi cũng không tốt lắm, càng cần được Khánh Lâm vương chăm lo.”
Nụ cười thật xa cách, dù vẫn rất dịu dàng nhưng vẫn là rất xa lạ. Sắc mặt Triệu Tử Tận hơi tái đi.
Nguyên Ngư quay đầu nhìn hắn, hắn chỉ trầm mặc một lát: “Hiển nhiên rồi, đã phiền Thanh phi nương nương đã quan tâm.” Nàng xem quan tâm Nguyên Ngư chính là quan tâm hắn sao? Loại cảm giác này cứ như ăn phải quả đắng trong miệng, hương vị dần dần lan tỏa, kích thích vị giác khiến hắn nhận thức được một chút đau đớn.
“Vào thôi.” Triệu Tử Duy cúi đầu nói với nàng. Hắn không đành lòng nhìn nàng gượng cười. Thật ra ở phủ Khánh Lâm vương này, so với nàng hắn càng chán ghét hơn, bởi vì hắn biết chuyện gì sắp xảy ra! Chỉ nghĩ đến thôi, đôi mắt tà mị của hắn đã u ám như đáy hồ băng.
Gió mát lướt qua như một đôi tay dịu dàng vuốt ve gò mát khiến người ta âm áp. Mộ Dung Ca hơi nheo mắt lại, trong căn nhà này có một người mà cả đời này nàng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại.
Có lẽ, sau này cũng sẽ không có cơ hội tái kiến nữa.
Hình như ngày mai người đó sẽ rời khỏi đây!
Triệu Tử Duy chợt thấy căng thẳng khi nhìn nàng khép tròng mắt, thất thần nhìn ra đằng trước,đáy mắt hắn dần lộ chút sát khí. Sẽ có một ngày, hắn sẽ tự tay xoay chuyển mọi cục diện! Tuyệt đối sẽ không để sự việc hôm nay xảy ra thêm một lần nữa!
.....
Trong vương phủ.
Nguyên Kỳ và Lan Ngọc đang ở sảnh chính, một bên uống trà, một bên chờ đợi.
Lan Ngọc ngẫu nhiên nhìn sang Nguyên Kỳ, ngày ấy những lời mà Nguyên Kỳ ghé tai hắn nói nhỏ đến giờ vẫn còn vang vọng. Thật ra hắn cũng hoài nghi, không biết nguyên Kỳ đã biết được những gì, trước sau đều chưa có hành động, Nguyên Kỳ đang chờ điều gì?
"Lan Ngọc công tử đang suy nghĩ lời của bản cung à?” Nguyên Kỳ uống xong trà, cười nhạt nhìn Lan Ngọc, thái độ vẫn rất nhẹ nhàng không chút để ý.
Lan Ngọc nhíu mày, đôi mắt nhu hòa lộ chút kỳ quái, nhìn theo nụ cười trên môi Nguyên Kỳ, tâm hắn nhất thời bị đè nặng, song cũng mỉm cười: “Ta chỉ thắc mắc thái tử đang đợi gì thôi?
"Lan Ngọc công tử.." Nguyên Kỳ khẽ nâng đôi mắt bình tĩnh, sâu không thấy đáy nhìn Lan Ngọc, tựa hồ nhìn thấu hết thảy, “Đừng sợ, bản cung không có dự định gì cả.” Điều hắn hoạch định chính là chân tướng được vạch trần!
Khi đó, có lẽ hắn sẽ… rất hưng phấn và… thả lỏng!
Ánh mắt Lan Ngọc khẽ lóe, tựa hồ trong lời của Nguyên Kỳ nắm bắt được gì đó, nhưng lại như không!
Trước khi giao phong, hắn chỉ cảm thấy Nguyên Kỳ là một người thâm trầm khiến người ta nhìn không thấu. Bây giờ lại càng nhận thấy hắn thật thâm sâu khó lường.
“Vậy sao? Bản cung cũng có chút tò mò, chi bằng hai ta cứ đợi mà xem.” Lan Ngọc nhấc tách trà uống một ngụm, chậm rãi nói.
“Đúng vậy.” Nguyên Kỳ gật gật đầu. Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, giờ này đáng lẽ nàng đã đến.
Đôi mắt u ám của Lan Ngọc vừa hay bắt được cử chỉ này của Nguyên Kỳ, liền cười nói: “Thái tử muốn gặp Thanh phi?” Hắn quả không nhìn lầm, Mộ Dung Ca đúng như dự đoán của hắn, khiến người ta phải bất ngờ và pyòng bị. Có thể xử lý vụ chết cháy không chút dấu vết cũng đủ nói lên nàng tuyệt đối không đơn giản!
Vài năm trước đã vậy, bây giờ càng hơn thế nữa!
"Thanh phi?" Nguyên Kỳ nheo mắt che giấu ám quang đang di động, hai từ này nghe sao vẫn thấy rất chói tai, cứ luôn quấy nhiễu tâm tư bình lặng của hắn, một đợt sóng mãnh liệt tuôn trào trong lòng!
Thanh phi, hay… nghe rất hay! Hắn tươi cười lãnh liệt, “Lan Ngọc công tử đã nhiều lần nhắc đến Thanh phi, không biết có phải đã sinh lòng ái mộ? Chỉ đáng tiếc, Thanh phi bây giờ là người đầu ắp tay gối bên Tề quốc hoàng đế. Nếu Lan Ngọc công tử muốn, bản cung trở về Hạ quốc sẽ bẩm báo phụ hoàng phái binh xuất chinh Tề quốc, giằng lại Thanh phi về đưa cho Lan Ngọc công tử?”
Tiểu Thập vốn không hay nghĩ ngợi, nhưng khi nghe Nguyên Kỳ nhắc đến Mộ Dung cô nương thì có chút không hiểu, rõ ràng tối hôm đó Hạ quốc thái tử rất ư để tâm và muốn biết hết thảy liên quan đến Mộ Dung cô nương, sao bây giờ lại muốn đẩy nàng sang cho công tử?
Lan Ngọc cười đáp: “Ây da, như thế sẽ khiến chúng sinh rơi vào cảnh lầm than, dù gì chỉ là một người nữ nhân, đâu cần nhất thiết phải gây chiến.” Xuất binh? Hắn khẽ chau mày, hắn dám khẳng định Nguyên Kỳ đến Tề quốc là có phòng bị trước rồi.
Có điều, cái mảng phòng bị này, là để đối phó hắn hay Mộ Dung Ca? Dựa vào tình huống trước mắt, ngoại trừ xuất binh đánh Tề, Nguyên Kỳ sẽ phải thừa nhận Mộ Dung Ca đã từng là Mộ Dung Trắc phi trong phủ.
Nói như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất! Nguyên Kỳ đã từ bỏ mỹ nhân, chọn giang sơn, hợp tác với Triệu Tử Duy! Nếu là như thế, quân cờ Mộ Dung Ca này phải bỏ đi. Chỉ là hết thảy đến giờ chỉ là dự đoán của hắn mà thôi.
Nguyên Kỳ cười rất sâu, giọng cực kỳ mềm nhẹ và lãnh liệt, "Thiên hạ chúng sinh. Ha ha, Lan Ngọc công tử quả là lòng mang thiên hạ. Hai mươi năm trước Lan Mị Nương mang lòng từ bi đã cứu vô số người. Chỉ là người có lòng tốt bây giờ ngày càng ít, cũng may vẫn còn Lan Ngọc công tử, vẫn là tấm lòng bồ tát… một lòng vì chúng sinh.”
Lan Mị Nương, là nữ tử mà Nguyên Du yêu thương hai mươi mấy năm về trước, từng là thần y vang danh thiên hạ lúc bấy giờ, có một dáng người phong hoa tuyết nguyệt, tuy dung nhan có thua kém đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Thanh Liên, song vẫn là một trang giai nhân thanh tú. Người được nàng ra tay đều chữa khỏi một cách thần kỳ, đương nhiên Nguyên Du thái tử của năm đó cũng không ngoại lệ.
Bằng y thuận và bản tính dịu dàng đã thu hút Nguyên Du vốn có lối sống phong lưu.
Nhất thời ánh mắt của Lan Ngọc trở nên lạnh giá, nhìn chằm chằm Nguyên Kỳ.
Bầu không khí trở nên trầm trọng, vừa nãy còn êm nhẹ và hài hòa như gió xuân đang thôi, bây giờ không khác gì đang ở trong khu rừng u ám, bốn phía đều toát ra hơi thở khủng bố, ẩn chứa vô vàn hiểm nguy.
Quả nhiên Nguyên Kỳ đã biết được gì đó.
“Thái tử sao không đi thẳng vào vấn đề?” Lan Ngọc thấp giọng nói. Nguyên Kỳ lấp lửng những điều này nhất định là có mục đích riêng, hoặc có thể Nguyên Kỳ, chỉ muốn rung cây nhát khỉ, thật ra cái gì cũng không biết
Mãi một lúc lâu Nguyên Kỳ vẫn không đáp lại, chỉ thong thả nhìn ngọc ban chỉ màu đỏ tím trên ngón tay thon dài trắng nõn, có chút lạnh nhạt. Xa xa là nụ cười đạm mạc như gió xuân đang thổi qua, tựa như trong phủ Khánh Lâm vương này là thế ngoại đào viên, nhàn nhã thoát tục.
"Tề quốc hoàng đế và Thanh phi tới rồi."
Giây lát sau, Nguyên Kỳ mới chậm rãi mở miệng nói.
Lan Ngọc vốn có nội lực thâm hậu, cách khoảng trăm mét đều có thể nghe được tiếng vang, hiển nhiên đã nghe được tiếng bước chân, hắn lướt nhìn Nguyên Kỳ một lượt, cười nói: “Có một ngày ngươi sẽ phải hối hận.” Ngày ấy, Mộ Dung Ca chôn thân trong biển lửa, Nguyên Kỳ nhìn hai thi thể đó đến mãi về sau, không phải ngụy trang sụp đổ, cũng không phải lạnh nhạt xử thế, không phải cười nhạt nhìn nhân sinh, mà chính là tuyệt vọng.
Cho nên, trong lòng của Nguyên Kỳ, Mộ Dung Ca có một vị trí quan trọng tuyệt đối!
Nguyên Kỳ vẫn tươi cười, nhàn nhạt nói, “Vậy ư? Có thật là như vậy không?”
Chỉ khoảng nửa khắc, Triệu Tử Tận, Triệu Tử Duy, Mộ Dung Ca và Nguyên Ngư đã xuất hiện ở sảnh chính.
" Bái kiến hoàng đế Tề quốc."
Nguyên Kỳ và Lan Ngọc cùng đứng dậy chắp tay.
Triệu Tử Duy cười nhìn hai người: "Hạ quốc thái tử, Đại Hoàng tử không cần đa lễ."
Mộ Dung Ca cúi đầu nhìn gấu váy trên nền đất, lòng thở dài… lại gặp mặt rồi.