Thiếp Khuynh Thành

Chương 172: Ám sát 2

Tình huống bỗng chuyển biến khiến người ta phải kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình!

Mộ Dung Ca và Nguyên Kỳ cùng rơi xuống vách núi sâu!

Cả Triệu Tử Tận và Lan Ngọc sững sờ, lạnh mắt quan sát tình hình. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đám ám vệ này là do ai phái tới? Vốn dĩ kế hoạch của họ chưa định kéo cả Nguyên Kỳ vào, bởi vì không ai dám xem nhẹ hắn.

Chỉ là trong chớp nhoáng, Lan Ngọc thấy Nguyên Kỳ phải lo bảo vệ Mộ Dung Ca, đồng thời phải ứng phó rất nhiều ám vệ, tinh lực cũng có hạn, nếu muốn đánh lén nhất định sẽ thành công! Thế là chỉ do dự một lát, Lan Ngọc đã ra tay.

Hắn chau mày, thấp giọng nói với Triệu Tử Tận: “Lập tức phái người xuống dưới núi, sống thì phải gặp người, chết thì phải thấy xác. Nếu họ còn sống thì phải diệt trừ hậu hoạn ngay.”

Thân hình Triệu Tử Tận run lên, cự tuyệt theo bản năng: “Không được.” Hắn có chút thất thần, sắc mặt tái nhợt nhìn nơi Mộ Dung Ca đã té xuống, cả người không thể ngừng run… Nàng đã chết sao? Bản thân hắn biết rõ Long Nhạc Sơn này cao bao nhiêu, cái nơi đầy sương mù kia hắn còn chưa dám bước qua đó lần nào nữa. Ngã vào chốn hiểm nghèo đó, nàng còn sống được sao? Hắn đã hại nàng rồi!

Nguyên Ngư nắm chặt tay hắn, thấp giọng nói: “Thanh phi nương nương sẽ không sao đâu, tuyệt đối sẽ không có sao, chàng hãy yên tâm.” Mộ Dung Ca đã có thể thoát chết được một lần, cho nên lần này cũng sẽ tránh được mà! Nhìn sắc mặt hắn thâm trầm dưới ánh trăng, nàng bỗng có chút hy vọng Mộ Dung Ca đừng có chết.

“Ta cần phải biết đám ám vệ này ở đâu ra!” Lan Ngọc nhìn xuống Long Nhạc Sơn, nhẹ giọng nói. Mục tiêu rất rõ ràng, chỉ cần giết cho được Nguyên Kỳ, sau khi Nguyên Kỳ ngã xuống vách núi thì toán người áo đen đã biến mất không chút dấu vết.

Là ai có đủ năng lực huấn luyện ra đám ám vệ có tố chất cao như vậy? Thân thủ hoàn toàn không thua thủ hạ của hắn.

Nhìn bộ dạng mất hồn của Triệu Tử Tận, Lan Ngọc chau mày, tuấn nhan cũng lộ vẻ không đành lòng, “Để đạt được mục đích, đây là con đường tất phải bước qua. Ngươi đã phóng lao thì chỉ có thể theo lao. Về phần Mộ Dung Ca… có kết cục này, đối với nàng cũng không tệ.” Có thể cùng Nguyên Kỳ chết chung một chỗ, xem như nàng cũng được toại nguyện rồi.

Triệu Tử Tận sắc mặt càng tái hơn, “Đối với nàng, thế này thì tốt chỗ nào?” Sao có thể được chứ, nên nói là nếu không gặp hắn, nàng mới có thể tự do sống cuộc sống mà mình mong ước.

“Ngươi có biết nàng đặt xưởng binh khí ở đâu không?” Lan Ngọc thấp giọng hỏi. Hắn biết Triệu Tử Tận sẽ không đau lòng lâu, trong một thời gian ngắn sẽ hồi phục thần chí, nên phải bắt đầu hoạch định bước tiếp theo.

Triệu Tử Tận đã không còn nghe được gì nữa, vẫn còn thất thần.

Từ trạch viện có hai người chạy ra.

Tiểu Thập kinh hoảng chạy đến tìm Mộ Dung Ca, hắn đang nghỉ ngơi trong phòng khách thì nghe được tiếng binh khí giao tranh, đã lập tức phóng ngay đến đây, chỉ là sao nhìn khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng của Mộ Dung cô nương?

Như Băng theo sau Tiểu Thập đến đây, vừa rồi còn đang mãi nghĩ mục đích Lan Ngọc cứu sống mình, thì Tiểu Thập đã đến, tuy không biết vì sao nhưng khi thấy sắc mặt của hắn, liền lập tức chạy theo đến đây.

Đến rồi mới phát hiện, ở đây không có Hạ quốc thái tử, Mộ Dung Ca và cả hoàng thượng nữa!

Rõ ràng khi nãy ra đây ngắm cảnh còn thấy ba người họ, sao giờ đã không thấy tăm hơi? Thêm vào đó, khi vừa chạy ra, nàng nhìn thấy xác một tỳ nữ bê bếch máu, trên người còn có những lỗ thủng rất đáng sợ.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Tiểu Thập kinh hoảng lấy tay chất vấn Lan Ngọc, “Mộ Dung cô nương đâu?” Hắn không quan tâm Tề quốc hoàng đế, cũng không quản Hạ quốc thái tử, hắn chỉ muốn biết Mộ Dung cô nương có an toàn không thôi.

Đáy mắt Lan Ngọc lộ vẻ bi thương, chỉ vào phía sương mù dày đặt kia, nhìn Tiểu Thập, giọng đè nén đến mức trầm thấp: “Có thích khách, Thanh phi nương nương và thái tử cùng rơi xuống vực Long Nhạc Sơn.”



Việc xảy ra quá bất ngờ khiến ai cũng trở tay không kịp, cũng may giữa khoảnh khắc mong manh đó hắn đã kịp xuống tay. Nói cho cùng Mộ Dung Ca chết cũng có chút oan uổng.

Sắc mặt Tiểu Thập trắng bệch, lảo đảo tuyệt vọng nhìn Lan Ngọc, dạ yến này là do Khánh Lâm vương tổ chức, hơn nữa Long Nhạc sơn chỉ có người của Khánh Lâm vương, sao dễ dàng có thích khách xâm nhập? Đây nhất định là âm mưu đã được vạch sẵn! Bằng không sao bọn họ không hề bị thương, chỉ có Hạ quốc thái tử và Mộ Dung cô nương gặp chuyện? Không… còn cả Tề quốc hoàng thượng nữa! Trước mắt cũng đâu thấy Tề quốc hoàng thượng!

Lòng hắn đã thầm đoán được, công tử đã thay đổi rồi! Thật sự đã thay đổi.

Lan Ngọc nhìn thần sắc của Tiểu Thập biến đổi, hai tay lập tức nắm chặt, hắn nhìn đi chỗ khác, nhẹ giọng nói: “Tiểu Thập, ngươi đang nghi ngờ”

Cơ thể Tiểu Thập run lên, lắc đầu liên tục. Hắn xoay người chạy đi, hắn muốn nhanh chóng xuống phía dưới tìm Mộ Dung cô nương, nàng đã vượt qua biết bao khó khăn, bây giờ nhất định sẽ không sao đâu!

Như Băng sững sờ nhìn ra vực sâu, bỗng nghĩ đến tình cảnh năm đó, bản thân tuyệt vọng và hổ thẹn không dám gặp Mộ Dung Ca đã quyết tâm nhảy xuống. Nếu khi đó không có Lan Ngọc ra tay, e là mình đã tan xương nát thịt, sao còn sống được đến giờ! Không ngờ hiện tại… Mộ Dung Ca lại…

Long Nhạc sơn này quanh năm sương mù dày đặt, căn bản không đoán được độ sâu của vực núi, có điều… Long Nhạc sơn là một ngọn núi rất cao.

Mộ Dung Ca sẽ chết sao? Hạ quốc thái tử cũng chết rồi sao? Vài tên thị vệ đến thu dọn hiện trường, bẩm báo với Triệu Tử Tận: “Chỉ có một tỳ nữ đã chết. Nhưng thuộc hạ không tìm thấy hoàng thượng."

“Sao có thể?” Lan Ngọc nhướng mày, vừa nãy đao kiếm vung chém vô tình, Triệu Tử Duy thoát được sao? Không đúng, Nguyên Kỳ bị ám sát đã thu hút sự chú ý của hắn và Triệu Tử Tận, nên cuối cùng không ai để mắt đến Triệu Tử Duy.

Nghe vậy, Triệu Tử Tận dần hoàn hồn, ánh trăng không che giấu được sắc mặt trắng bệch của hắn, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng… nhưng rất đẹp, “Tìm khắp trên dưới Long Nhạc sơn, bằng mọi giá phải tìm cho được hoàng thượng.”

“Hoàng thượng, Hạ quốc thái tử, Thanh phi nương nương đều xảy ra chuyện ở Long Nhạc sơn, vương gia sẽ giải thích thế nào với dân chúng Tề quốc và Hạ quốc đây?” Nguyên Ngư lo lắng nói. Tuy đêm nay vụ ám sát xảy ra bất thình lình, song cũng mang đến thành công rồi, chỉ là không biết hắn sẽ đối đáp thế nào với sự chất vấn của người người trong thiên hạ.

Triệu Tử Tận lạnh lùng liếc nàng một cái, “Bản cung tự biết sắp xếp.”

Nguyên Ngư cúi đầu, trong lòng cô đơn tủi thân, không ngờ sự lo lắng của nàng đối với hắn không là gì cả, cũng phải thôi, hắn sớm đã tính toán hết rồi, cần gì phải nghe đến ý của nàng? Chỉ là trong chuyện này cũng có chút uẩn khúc, Hạ quốc thái tử sao lại đơn thân độc mã đến Long Nhạc sơn, rồi bị thích khách ám sát rơi xuống vách núi? Đến cả Triệu Tử Duy cũng dễ dàng bị ám sát sao? Điều khó hiểu nhất chính là hành tung của Triệu Tử Duy, chỉ trong một thời gian ngắn mà hắn đã biến mất không tăm hơi!

“Không đúng.” Lan Ngọc nhíu mày, hắn nhìn thoáng qua tỳ nữ chết thảm kia, trong tình huống hỗn loạn như vậy, Triệu Tử Duy thoát ngã nào?

Triệu Tử Tận theo ánh mắt của Lan Ngọc, cũng chau mày nói: “Đúng là có chút bất thường.” Đám thích khách này đều được huấn luyện kỹ càng, cho dù võ công của Triệu Tử Duy đạt đến độ xuất quỷ nhập thần đi nữa, lại vừa trúng độc, sao có thể im hơi lặng tiếng mà biến mất giữa đám ám vệ chứ.

Bọn họ rất chắc chắn Triệu Tử Duy sẽ không rơi xuống vực như Nguyên Kỳ và Mộ Dung Ca.

Như Băng kinh hãi đứng ở một bên quan sát Triệu Tử Tận và Lan Ngọc, bất giác nàng lùi bước muốn rời khỏi đây ngay. Nàng đã biết được không ít chuyện, nếu còn tiếp tục ở lại đây, nhất định sẽ bị giết người diệt khẩu.

Nhưng nàng không có võ công thì thoát bằng ngã nào chứ. Lan Ngọc lành lùng nhìn nàng, chỉ khẽ chuyển mình đã đến trước mặt nàng, đôi mắt đã không còn vẻ ôn hòa ấm áp như mọi khi, mà là lãnh liệt đến độ khiến người ta rợn da gà, hồn vía chạy đi đâu mất. Như Băng hoảng sợ lùi về sau một bước.

Lan Ngọc hơi nhướng mày, lạnh giọng hỏi: “Ngươi biết xưởng binh khí của Mộ Dung Ca ở đâu, có đúng không?” Hắn tỉ mỉ xếp đặt Như Băng bên người Mộ Dung Ca là muốn lợi dụng sự tín nhiệm của Mộ Dung Ca, Như Băng ở cạnh nàng nhất định sẽ biết không ít bí mật. Thật ra ngoài Như Băng ra vẫn còn một người nữa, nhưng với tính cách của Tiểu Thập thì có chết cũng sẽ không khai ra.

Như Băng kinh hoảng lắc đầu, “Thiếp không biết. Thiếp thật sự không biết mà.” Sau khi gặp lại Mộ Dung Ca, nàng chưa từng nghe nhắc đến xưởng binh khí gì đó, nên sao nàng biết được Mộ Dung Ca sở hữu cả một xưởng binh khí?

Triệu Tử Tận chau mày nhìn Lan Ngọc, “Đó là công sức của nàng làm ra, không lẽ ngươi cũng muốn đoạt nốt?”

"Người đã chết, xưởng binh khí để lại cũng vô dụng, chi bằng cứ để mình dùng.” Lan Ngọc quét mắt qua Triệu Tử Tận.

Dứt lời, hắn thấy vẻ mặt Như Băng đúng là không biết được gì cả, mày khẽ nhướng lên, lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy, để ngươi sống cũng vô dụng.”

Triệu Tử Tận nhìn về phía Như Băng, đối với một quân cờ không cần dùng nữa, để lại tất là tai họa, chi bằng cứ diệt trừ hậu hoạn. Hắn gật đầu, ra lệnh: “Nàng ta tâm tính độc ác, nuôi dã tâm mưu hại Thanh phi nương nương. Tội không thể tha! Giết ngay!”

Như Băng run lên, trước mặt đầy những luồng sáng lóa, nàng ngẫm lại hai mươi năm ngắn ngủi của mình, hai mươi năm qua đã trải qua không ít đau đớn và dày vò, duy chỉ một lần vì áy náy mà không còn mặt mũi gặp Mộ Dung Ca… nhưng đến hôm nay, nàng vẫn muốn sống.

Nếu nhất định phải theo Mộ Dung Ca mà đi, nàng cam tâm tình nguyện!

Nàng không giãy dụa, không trốn chạy, bởi vì nàng biết có trốn cũng vô dụng, chi bằng cứ thoải mái đón nhận!

Những đường dao lạnh lẽo xuyên qua thân thể nàng, nàng ngửi được mùi máu tươi của chính mình.

Nàng nhếch khóe miệng, vẫn thoải mái, lãnh liệt nhìn Triệu Tử Tận, cười điên dại: “Triệu Tử Tận, sau này dù chết đi ngươi cũng sẽ không có mặt mũi đi gặp nàng! Nhất định cả đời này ngươi sẽ bị ác mộng quấy nhiễu cho hành động của ngày hôm nay!” Rồi nhìn Lan Ngọc, trong miệng đã đầy những máu, nàng vẫng cố khinh miệt hắn, “Ta chưa bao giờ gặp một người xảo trá như vậy, đường đường là một Lan Ngọc công tử cứu vớt thiên hạ chúng sinh lại là một tên tiểu nhân bỉ ổi! Thật khiến người ta phải khinh thường!”

Lan Ngọc khẽ chau mày.

Thị vệ thấy vậy lại bồi thêm một nhát. Như Băng chậm rãi nhắm hai mắt, cả đời vất vả cuối cùng cũng có được kết cục hôm nay… suy cho cùng vẫn rất tốt, nàng có thể thanh thản mà ra đi rồi.

Nhưng nàng vẫn hy vọng trời cao có mắt phù hộ cho Mộ Dung Ca đừng có chết. Nếu nàng ấy chết đi, chẳng phải những người này sẽ vui vẻ lắm sao? Nàng rất muốn ở dưới địa phủ nhìn thấy Mộ Dung Ca sống hạnh phúc.

Bích Nhu ơi… ta xin lỗi nàng.

Trong đầu Triệu Tử Tận tràn ngập hình ảnh của Mộ Dung Ca, đó là điều dịu dàng duy nhất còn sót lại trong lòng hắn. Nhưng từ nay trở đi, không phải nói là từ mấy tháng trước khi bắt nàng về Tề quốc, hắn đã hoàn toàn mất nàng rồi! Đôi ngươi đen láy dần mất đi ánh sáng, thực ra Như Băng nói không sai… mấy ngày qua hắn chưa bao giờ ngủ ngon.

Cứ xem như đây là báo ứng của hắn đi!

Mùi máu tanh vây quanh chóp mũi, Nguyên Ngư đang có mang đương nhiên không chịu được, liền nôn khan.

Triệu Tử Tận dần hoàn hồn, mệnh lệnh: “Dọn dẹp chỗ này! Đem cô ta đi an táng.”

Lan Ngọc xoay người nhìn xuống vực sâu chìm trong bãi sương mù mênh mông, mi mày khóa chặt.

...

Triệu Tử Tận thấy Lan Ngọc thất thần, liền trầm giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?" Hợp tác với Lan Ngọc hợp tác đã lâu cũng chưa từng thấy Lan Ngọc thất thần như vậy, cũng khiến hắn không khỏi bất ngờ. Đồng thời, trong lòng hắn vẫn luôn có chút bồn chồn lo lắng, sự thể tối nay có chỗ nào sai sót không nhỉ?

Lan Ngọc lắc lắc đầu, trầm giọng nói: "Không có gì." Chỉ cần không có gì xảy ra nữa thì xem như đầu xuôi đuôi lọt. Hắn phải mau chóng rời khỏi Long Nhạc sơn về Hạ quốc ngay. Nếu Nguyên Kỳ mạng lớn, chết không đi, thì hắn cũng có thể tranh thủ bày sẵn thiên la địa võng để đoạt vị, còn nếu Nguyên Kỳ đã chết, thì còn gì tốt hơn nữa.

"Xuống núi thôi." Triệu Tử Tận gật đầu, hạ lệnh với thị vệ. Rồi quay đầu nhìn Nguyên Ngư khí sắc không được tốt lắm, nhướng mày thấp giọng hỏi: “Nàng vẫn đi được chứ?”


Tuy thị vệ đã chu tất dọn sạch xung quanh nhưng mùi máu tanh còn sót lại vẫn khiến người ta muốn buồn nôn. Hiện tại nàng rất không thoải mái, nếu còn ở lại thêm một khắc dám sẽ nôn sạch mọi thứ, chi bằng sớm rời đi. Mắt nàng hơi ướt lệ, gật gật đầu.

Triệu Tử Tận có chút không đành lòng, nhỏ nhẹ nói: "Xuống núi sẽ nhanh hơn khi lên nên sẽ không xóc lắm đâu.”

Vừa nãy tâm trạng Nguyên Ngư còn khá tệ, song khi thấy hắn quan tâm mình thì lòng vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu, “Vâng, thiếp biết rồi.” Nàng lén nhìn thoáng qua vách núi phủ đầy sương mù, đã từng có người nói nếu không cẩn thận rơi xuống vách núi Long Nhạc sơn nhất định sẽ tan xương nát thịt, cơ hội sống sót rất là mong manh.

Triệu Tử Tận kiềm chế không cho bản thân quay đầu nhìn lại, bằng không bức tường dựng lên trong tim sẽ sụp đổ hoàn toàn! Nếu đã không thể cứu vãn, hà tất cứ phải để mình trầm luân trong nỗi đau khổ?

Đôi ngươi hắn chợt lóe, mệnh lệnh: “Nếu tìm thấy Hạ quốc thái tử và Thanh phi nương nương thì phải lập tức bẩm báo với bản vương!”

“Tuân!” Bọn thị vệ nhận lệnh bắt đầu xuống tìm.

Trời đã vào đêm, cơ bản sẽ không có ai đến Long Nhạc sơn nữa, nên đám thị vệ hành động rất tự nhiên, không cần phải che trước giấu sau.

Thần sắc Lan Ngọc có chút căng thẳng, còn chuẩn bị xuống núi với Triệu Tử Tận và Nguyên Ngư, thì thấy đám thị vệ đang quay lại, vẻ mặt khẩn trương.

Triệu Tử Tận lạnh giọng bức hỏi: “Sao vậy?”

Thị vệ còn chưa kịp mở miệng thì thấy đằng sau có thêm một toán người che kín cả một vùng.

Trong tay họ đều mang trường mâu.

Nơi này là Long Nhạc sơn, không phải chiến trường, sao lại có binh lính đến đây?

“Sao Khánh Lâm vương lại sốt ruột hạ sơn như vậy? Trẫm chỉ là bị người đuổi giết nên mới xuống núi tránh một lát thôi, không ngờ Khánh Lâm vương muốn rời đi nhanh như vậy? Nếu hôm nay trẫm không quay lại, e rằng Khánh Lâm vương sẽ không định giải thích việc đã phát sinh tối này?” Giữa đám binh lính, một nam tử mang khí phách tà mị bước ra.

Nam tử vận trường bào màu đỏ tía mang theo hơi thở lạnh như băng, cả người đầy sát khí, một khí thế cao cao tại thượng của bậc vương giả bao trùm mọi người, đó là bóng dáng của Triệu Tử Duy, người vừa mất tích! Vừa nãy hắn chỉ mới âm thầm xuống núi mà thôi!

Sắc mặt Triệu Tử Tận có biến đổi lớn, lập tức quay đầu nhìn Lan Ngọc. Bóng đêm hoàn mỹ đã che giấu vẻ kinh ngạc trong đáy mắt Lan Ngọc, khó trách khi nãy hắn cứ thấy quái lạ, việc này không thể chỉ trong một khắc là xong được! Thế nên hắn cũng có chút do dự, nhưng trong một khắc hắn đã có giải pháp.

Mấy năm gần đây, Triệu Tử Tận âm thầm cấu kết với không ít quan viên trong triều, nên trong tình huống này, tuy chỉ chợt hoảng sợ nhưng vẫn hồi phục tinh thần rất nhanh, lập tức nghĩ ra cách ứng đối!

Hắn và Lan Ngọc phải giải thích rõ ràng cái chết của Nguyên Kỳ và Mộ Dung Ca mới mong yên chuyện!

Thêm vào đó là việc Triệu Tử Duy bị ám sát ở đỉnh núi Long Nhạc sơn!

Bây giờ tuyệt đối không có khả năng động thủ với Triệu Tử Duy!

Phía sau hắn có hàng ngàn binh lính, hơn nữa còn có vị đại tướng tuyệt đối trung thành và tận tâm với hắn, Lưu Vân! Lưu Vân cũng như cánh tay trái của Triệu Tử Duy, nơi có hắn, tuyệt đối sẽ không ai động được vào một sợi tóc của Triệu Tử Duy!

Triệu Tử Duy lạnh lùng nhìn Triệu Tử Tận và Lan Ngọc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười sương gió,hắn không hối thúc, chỉ lẳng lặng đợi người ta cho một đáp án thuyết phục!

Thật ra yên tiệc đêm nay là ‘kế trong kế’, Triệu Tử Tận và Lan Ngọc cho rằng là thế trận của họ chứ không hề nghĩ đến cũng là bố cục do hắn và Nguyên Kỳ cùng sắp đặt trước!

Nhưng… Hắn lại phải trơ mắt nhìn Mộ Dung Ca ngã vào lòng Nguyên Kỳ một lần nữa!

Đối với hắn mà nói, đây là một việc hết sức tàn nhẫn, nhưng cũng là điều hắn phải chọn!

Đợi hồi lâu vẫn không thấy Triệu Tử Tận đáp lại. Hắn quay đầu ra hiệu cho Lưu Vân, Lưu Vân lập tức bước lên, hai năm hơn đã để lại rất nhiều dấu vết trên khuôn mặt hắn, cuộc sống nơi chiến trường để lại không ít nếp nhăn nơi đuôi mắt và hàng tóc bạc trước trán, trông hắn không khác gì một nam tử đã ngoài ba mươi.

Ánh mắt Lưu Vân nhạy bén nhìn thẳng Triệu Tử Tận, “Tối nay trên Long Nhạc sơn chỉ có người của Khánh Lâm vương, không ngờ Khánh Lâm vương lại âm mưu muốn ám sát thánh thượng! Đồng thời còn mưu hại Hạ quốc thái tử với Thanh phi nương nương! Khánh Lâm vương, xem ra tội chết khó thoát!”

Lưu Vân đưa mắt nhìn sang Lan Ngọc, lại lạnh giọng tiếp: “Hạ quốc Đại Hoàng tử ở long Nhạc Sơn đã tận mắt chứng kiến hết thảy, nhưng đến một sợi tóc cũng không bị mất thật khiến người ta khó tin, lần này e là Hạ quốc Đại Hoàng tử cũng khó tránh khỏi liên can! Để khiến giao hảo hai nước không bất hòa, e rằng Hạ quốc Đại hoàng tử cũng phải cho hoàng thượng chúng tôi một lời giải thích, cũng là cho Hạ quốc hoàng thượng một sự minh bạch!” Sau khi được biết cái chết của Bích Nhu là do Lan Ngọc và Khánh Lâm vương gây nên, hắn đã luôn nhẫn nhịn để chờ ngày báo thù hôm nay!

Hai năm đằng đẵng hắn đã có thể chờ được, huống hồ chỉ là mấy tháng ngắn ngủi này?

Triệu Tử Duy tán thưởng gật đầu, hai năm chinh chiến sa trường đã khiến Lưu Vân trở nên cơ trí và sự gan dạ, chỉ bằng một vài câu nói đã khiến Lan Ngọc và Triệu Tử Tận khó phủi sạch vấn đề.

“Việc này không liên can đến bản điện hạ và Khánh Lâm vương.” Hàng lông mày của Lan Ngọc vẫn bình thản, cười nhạt nói với Triệu Tử Duy.

Đuôi lông mày Triệu Tử Duy khẽ nhướng, “Thật sao?”

Triệu Tử Tận lập tức nói: “Đích xác không hề liên quan đến thần đệ và Hạ quốc Đại Hoàng tử.”

"Xem ra cần giữ lại Hạ quốc Đại Hoàng tử trong cung để cho trẫm biết chân tướng sự việc rồi. Về phía Khánh Lâm vương, chỉ nói hai ba câu đã muốn thoát thân không khỏi quá mức đặt trẫm trong mắt rồi.

Vừa hay mấy ngày tới trẫm cũng có thời gian, cũng muốn chờ nghe một đáp án ‘hợp lý’!” Triệu Tử Duy cười lạnh, ánh mắt tà mị nhàn nhạt đảo qua làn sương trắng kia, khuôn mặt lãnh liệt như băng thoáng lộ vẻ bi thương.

Triệu Tử Tận và Lan Ngọc bốn mắt nhìn nhau. Sắc mặt hắn khẽ trầm, phải mất mấy ngày lận?

Thần sắc Lan Ngọc hơi trầm lạnh, nói: "Hạ quốc thái tử vàThanh phi nương nương cùng rơi xuống vách núi, hoàng thượng không để tâm phái người đi tìm mà chỉ lo dậy binh hỏi tội, không khỏi hơi…”

"Lúc hạ sơn trẫm đã cho người đi tìm, nếu có tin của Hạ quốc thái tử nhất định sẽ mau chóng báo cho Hạ quốc Đại Hoàng tử, Hạ quốc Đại Hoàng tử không cần lo lắng. Hiện tại nên nghĩ cách thoát thân đã?”

Khóe miệng Triệu Tử Duy nhếch lên, quỷ quyệt nói.

Thần sắc Lan Ngọc và Triệu Tử Tận đều kém đi.

Sự việc tối nay kết thúc như vậy sao? Triệu Tử Duy không giống người có tâm tư thâm sâu như vậy?

Nhưng người thắng cũng không phải là Nguyên Kỳ, không phải mình, mà lại biến thành khúc độc tấu của riêng Triệu Tử Duy?

Điều bí ẩn tối nay thật khó lý giải, cũng khó dám khẳng định bản thân có đang rơi vào âm mưu của người khác hay không!



...

Hôm sau.

Trời tờ mờ sáng, Lương Hân Hân nhận được tin lập tức đến Thừa Thanh cung.

Do tối qua trễ rồi bằng không nàng sẽ đến ngay. Hiện tại tin tức đã rõ ràng, Hạ quốc thái tử và Mộ Dung Ca bị ám sát, cùng rơi xuống vực sống chết chưa rõ. Đồng thời, Khánh Lâm vương và Hạ quốc Đại Hoàng tử bị tình nghi mưu hại tức sau, liền lập tức đi trước thừa thanh cung.

Bởi vì tối qua thời gian quá muộn, nàng liền không có lập tức tới rồi. Nhưng là hiện tại lại rõ ràng được đến tin tức, xưng Hạ quốc thái tử, cùng Mộ Dung Ca người khác ám sát, rơi xuống vách núi đen, bây giờ sinh tử không rõ. Đồng thời, Khánh Lâm vương, Hạ quốc Đại Hoàng bị tình nghi mưu hại Triệu Tử Duy và Hạ quốc thái tử nên bị giam lỏng trong cung.

Tin tức đã lập tức lan truyền khắp hoàng cung.

Nhưng Lương Hân Hân thật sự không tin Mộ Dung Ca sẽ chết!

Dù gì hai năm trước đã nghe Mộ Dung Ca chôn mình trong biển lửa, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một kế hoạch được bố trí tỉ mỉ mà thôi. Chuyện đêm qua… liệu có phải cũng là một kế sách không?

Nếu như Hạ quốc thái tử thật sự bị mưu sát ở Tề quốc, thì chiến tranh e cũng khó tránh khỏi!

Bây giờ, ngoài Hạ quốc, Tề quốc và Lương quốc thì những quốc gia khác đều chìm trong khói lửa chiến tranh, có lẽ không lâu nữa sẽ hình thành cục diện Tam quốc phân tranh. Có điều, trong thời khắc quan trọng này mà Tề quốc dây vào một việc như vậy, đúng là lửa cháy trước mắt rồi!

"Hoàng thượng, không lẽ lời đồn trong cung là sự thật?" Lương Hân Hân sốt ruột quá thể, vừa vào ngự thư phòng đã hỏi ngay Triệu Tử Duy còn đang ngập trong đống tấu chương.

Sau khi từ Long Nhạc sơn trở về, Triệu Tử Duy chưa từng ngủ một giấc, hắn chỉ luôn nghĩ cách đặt bản thân ở thế bất bại, đoạt lại người phụ nữ thuộc về hắn. Vào lúc này, hắn chỉ cảm thấy lòng đang rỉ máu. Hôm qua, hắn đã trơ mắt nhìn Mộ Dung Ca nằm trong vòng tay của Nguyên Kỳ…

Hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua Lương Hân Hân, "Và lúc này, có lẽ đúng như vậy."

"Thanh phi nương nương hồng phúc tề thiên, sao lại chết được?" Lương Hân Hân nhíu mày, thất thần hỏi. Tuy nàng chưa từng tiếp xúc với Mộ Dung Ca lần nào, chỉ âm thầm quan sát, và so sánh sự sủng ái của Triệu Tử Duy đối với Mộ Dung Ca… nàng thật sự ngưỡng mộ Mộ Dung Ca.

Nữ tử như vậy mà chết đi thì thật đáng tiếc.

Triệu Tử Duy nhìn Lương Hân Hân, người con gái này hắn chưa từng liếc mắt nhìn qua, ngẫu nhiên cùng chăn gối cũng chỉ tốc chiến tốc thắng cho xong chuyện. Bây giờ nhìn lại, Lương Hân Hân không cần trang điểm cũng đã là một mỹ nhân thanh tú. Hắn còn nhớ Mộ Dung Ca từng nói, nhất định phải trân trọng cô gái này, vì một nữ tử tốt như vậy tìm khắp cùng trời cuối đất không có mấy người.

Hắn tự giễu cười, Mộ Dung Ca thật biết nghĩ cho hắn, nhưng nàng có bao giờ nghĩ tới, dù Lương Hân Hân là nữ tử tốt nhất trần đời đi nữa cũng không thể lọt được vào tim hắn sao?

Không chỉ một lần hắn nói với nàng, nữ tử trong thiên hạ này có hàng ngàn hàng vạn cũng chỉ để hắn sủng hạnh một lúc chứ không chiếm được tình cảm hắn. Suốt cuộc đời này hắn chỉ dành trọn tấm chân tình cho một người… cho nên đối với hắn, tấm lòng của Lương Hân Hân cũng không là gì cả!

Không phải ngoài nàng ra hắn tàn nhẫn với mọi người con gái khác, mà đây vốn là bản tính của hắn. Hắn là con người lạnh lùng như vậy đó!

Đây cũng là định mệnh! Căn bản hắn không thoát khỏi bàn tay của số phận, cũng như hắn không dự định thay đổi vận mệnh và tính cách này.

Lương Hân Hân tỉ mỉ để ý được đáy mắt hắn lộ vẻ bi thương, có chút mê man. Không biết đã xảy ra chuyện gì, không phải hôm qua còn rất tốt sao? Vậy mà chỉ mới một đêm đã nhận được tin tức chết người như vậy?

“Thế hoàng thượng đã phái người tìm dưới sườn và chân núi? Long Nhạc sơn cũng không quá cao, có thể may mắn được người khác cứu?” Lương Hân Hân sốt ruột nói. Nàng rất không mong Mộ Dung Ca gặp chuyện không may, lại càng không muốn Hạ quốc thái tử gặp nạn ở đây. Vô luận là ai trong họ gặp chuyện, đối với Triệu Tử Duy và Tề quốc đều không phải chuyện tốt gì!

Thần sắc Triệu Tử Duy hơi cau lại, "Đã cho người đi tìm, nếu Quý phi không còn việc gì thì lui ra được rồi.”

Lương Hân Hân khẽ nhăn mày, còn định nói gì đó nhưng thấy Triệu Tử Duy không còn nhẫn nại nữa, nên cúi người thi lễ rồi lui ra. Lúc ra đến trước cửa, nàng khẽ khựng lại, quay đầu nhìn thoáng qua hàng lông mày lộ vẻ mọi mệt của hắn… rồi mới chậm rãi bước đi.

...

Giữa sườn núi Long Nhạc Sơn.

Mộ Dung Ca bừng tỉnh trong cơn đói! Lúc mở hai mắt, nàng thấy bản thân đang ở trong một sơn động u tối, nháy mắt chợt nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua.

Đầu tiên là Triệu Tử Tận và Lan Ngọc bày mưu hại Triệu Tử Duy, nhưng không lâu sau lại có người đến ám sát Nguyên Kỳ. Lan Ngọc và Triệu Tử Tận chỉ đứng từ xa nhìn, thật ra những tên ám vệ đó chẳng phải là đối thủ của Nguyên Kỳ… chỉ là Lan Ngọc vốn luôn ra vẻ đạo mạo quân tử kia đã âm thầm ra tay!

Nhưng cây độc châm vốn đã cứu mạng nàng, bây giờ đã đâm thương Nguyên Kỳ rồi!

Lúc rơi xuống vách núi, một đôi tay mạnh mẽ lạnh như băng gắt gao túm chặt cơ thể đang trượt của mình và cùng nhau rơi xuống. Người đó chính là Nguyên Kỳ! Rõ ràng hắn không cần nhưng thế, sao lại có thể cùng nàng…

Sau đó, những gì xảy ra tiếp theo thì nàng không rõ nữa!

Cũng không biết sao mình lại ở trong hang động?

Còn Nguyên Kỳ đâu?

Khung cảnh tối mờ tối mịt này khiến nàng không khỏi kinh sợ và hoảng hốt, rốt cục Nguyên Kỳ đang ở đâu?

“Thái tử…” Nàng áp chế cảm giác sợ hãi, giọng run run gọi.

back top