Edit: Phi Nguyệt
Hắn như một vị thần cao quý không thể xâm phạm đang đứng ở trên cao nhìn xuống cô, làm cho cô tự hổ thẹn vì cảm thấy bản thân quá sức hèn mọn, hắn chính là đám mây trắng đứng giữa bầu trời bao la, thánh khiết không thể chạm tới.
Khóe miệng Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, trong lòng bỗng thót một cái, có phải một màn bày mưu tính kế trả đũa Tiểu Từ vừa rồi đã bị hắn nhìn thấy hết rồi không? Hắn có thể đứng lơ lửng giữa không trung trong một thời gian dài như vậy đã nói lên nội công của hắn vô cùng thâm hậu, khó ai phát hiện ra hắn, nếu không phải nhờ mùi hương thơm ngát độc đáo kia thì có lẽ cô cũng không thể nào phát hiện ra hắn được. Lúc này mà muốn chạy trốn e là không còn kịp nữa rồi.
Hắn không ở Linh Lung các nghỉ ngơi hưởng thụ mỹ nhân hầu hạ, lại chạy đến Tây Sương phòng làm cái gì?!
Giữa bầu trời đêm, cặp mắt đen láy như thần bóng tối của hắn vẫn bình thản, tĩnh lặng, trong mắt hắn dường như còn có ý cười nữa. Vẻ mặt thản nhiên như vậy, lại tươi cười thanh nhã làm cho Mộ Dung Ca cảm thấy hắn thật thâm trầm, khó đoán.
Thời gian lặng lẽ chảy qua ngón tay, mây đen trên bầu trời đã trôi đi mấy khóm rồi. Trong những cơn gió còn mang theo hơi nước ướt át lướt qua gò má của cô, trời sắp mưa?
Mái tóc đen dài của cô bay tán loạn trong gió, gió thổi ngày một mạnh hơn, nhành dương liễu xanh ngắt cũng đang điên cuồng lắc lư, từ Tây Sương phòng truyền ra những âm thanh ** giao hoan không ngừng.
Không khí này thật quỷ dị!
Cuộc gặp gỡ này càng quỷ dị!
Đầu Mộ Dung Ca hơi cứng ngắc, cô vươn tay xoa xoa cổ để giảm bớt đau đớn. Cứ ngửa đầu mãi từ nãy đến giờ làm sao mà không mỏi cho được. Cô nghiêng đầu, tò mò nhìn Nguyên Kỳ, chẳng lẽ hắn không mệt sao? Cứ nhất định phải duy trì tư thế tao nhã như thế à? Đứng giữa không trung trong một thời gian dài như vậy thế mà thần sắc lẫn tư thái của hắn vẫn không thay đổi, đúng là bái phục.
Không thể tiếp tục như vậy được. Khóe miệng Mộ Dung Ca hơi giật giật, cô nghiêng đầu nhìn hắn, quên mất tình cảnh cùng thân phận hiện tại của mình, cứ như vậy nói: “Không thấy mỏi sao?” – Đại ca, có cái gì cần nói thì xuống đây rồi hẵng nói, cứ phải ngẩng cổ lên nhìn hoài thì chịu sao nổi, cô không muốn tuổi còn trẻ mà đã có bệnh về xương cổ đâu!
Nguyên Kỳ đứng lơ lửng giữa không trung, một thân quần áo đen tuyền tung bay trong gió, vừa nghe thấy câu hỏi của Mộ Dung Ca, nơi sâu nhất trong đôi mắt bình thản của hắn cũng hiện lên một tia kinh ngạc, khóe môi tự giác giãn ra thành một nụ cười mềm mại. Hắn từ tốn hạ xuống đất, tư thái vô cùng tự nhiên, muốn có bao nhiêu tao nhã liền có bấy nhiêu.
Thấy hắn xuống đất rồi Mộ Dung Ca mới lùi ra phía sau một bước, cô nhìn Nguyên Kỳ rồi nở nụ cười vô cùng ‘đúng tiêu chuẩn’, “Thân thiếp nhiễm đầy bùn đất, trên người lại có mùi son phấn tầm thường nên không dám làm ô uế đôi mắt của Hạ quốc thái tử, lại càng không dám làm bẩn thân thể thuần khiết của thái tử.”
Lời nói này mặc dù có hương vị nịnh bợ nhưng cũng là lời thật lòng của cô, nhưng sau khi nói xong, sao cô lại cảm thấy giống như đang châm chọc vậy. Đêm nay cô mặc một bộ quần áo trắng muốt, còn hắn thì mặc cả cây đen, cô lại chẳng phải là người lôi thôi, bộ quần áo này tuy không tính là thanh khiết nhưng cô mặc lên người cũng vô cùng sạch sẽ thoải mái, thế mà đứng trước mặt một người nam nhân lại nói rằng bản thân mình rất bẩn, thế này cứ giống như mình đang ăn Hoàng liên (*) vậy, thực khổ, hahaha!
(*) Chữ Hoàng liên này được lấy từ câu: ‘Câm điếc ăn hoàng liên’, có đắng mà không nói nổi. Hoàng liên là một vị thuốc bắc rất đắng, người câm điếc ăn vào thấy đắng mà không có cách nào diễn tả thể hiện được. Chữ đắng trong tiếng Trung là苦, đọc là khổ, vừa có nghĩa là đắng vừa có nghĩa là khổ sở.
Cô vừa kết thúc câu nói thì cây cối bốn phía liền lay động, nhưng chỉ một lát sau lại khôi phục về trạng thái bình thường.
Nguyên Kỳ vừa mới đặt chân xuống, nét mặt của hắn chưa từng biểu hiện ra nhiều sắc thái, thế nhưng bây giờ khóe miệng lại khẽ co rúm lại.
Mộ Dung Ca thấy hắn không nói gì trong lòng liền thở dài, cô nhanh chóng động não, lại cúi đầu nói: “Hạ quốc thái tử là một trang quân tử chính nghĩa, giống như trăng sáng ở trên bầu trời cao, vĩ đại như thần thánh làm cho thiếp phải cúi mình thuần phục. Hạ quốc thái tử lòng mang thiên hạ, là người thiện lương nhất mà toàn thiên hạ phải kính ngưỡng, thiếp cũng….”
“Vậy sao?” – Mi mắt Nguyên Kỳ khẽ giật, miệng nhẹ thở ra một từ, giọng nói vô cùng dễ nghe.
Cây cối ở xung quanh lại lay động, nhưng khi bị ánh mắt nhàn nhạt của Nguyên Kỳ nhìn lướt qua thì cảnh vật lại trở về trạng thái bình thường.
Khóe miệng Mộ Dung Ca hơi run, thái độ của hắn lờ lững như gió thổi mây trôi làm cho cô nhất thời không biết phải xử trí ra sao. Nhưng Nguyên Kỳ là một đại nhân vật, hẳn sẽ không quan tâm tới chuyện của một tiểu nhân vật như cô đâu, nếu cùng hắn dây dưa càng lâu thì càng nhiều nguy hiểm, nịnh bợ hai ba câu đủ rồi, có lẽ cô nên chuồn thôi! Nghĩ vậy cô liền khom gối, bình tĩnh nói tiếp: “Thiếp còn phải trở về hầu hạ Tề quốc thái tử, xin được phép cáo lui.”
Dứt lời, vừa định đứng dậy, cô đã nghe thấy Nguyên Kỳ mở miệng nói.
“Chưa từng có ai nói lòng bản cung mang thiên hạ, là người thiện lương cả.” – Hắn nhớ lại lúc nàng nói những lời này nịnh bợ hắn, bên khóe miệng bất giác lại nở ra một nụ cười như đóa hoa nho nhỏ thuần khiết, trông vô cùng nhu hòa vô hại.
Tim Mộ Dung Ca đập như trống đánh, mí mắt cũng giật giật liên hồi, đương nhiên là cô biết, hắn có thể trở thành Hạ quốc thái tử, còn sống tốt cho đến bây giờ thì đâu thể nào là người ôn hòa vô hại được.
So với trong tưởng tượng của cô thì hắn còn giả dối hơn nhiều!
Đêm nay muốn toàn mạng rời đi e rằng không được dễ dàng rồi!
Hắn như một vị thần cao quý không thể xâm phạm đang đứng ở trên cao nhìn xuống cô, làm cho cô tự hổ thẹn vì cảm thấy bản thân quá sức hèn mọn, hắn chính là đám mây trắng đứng giữa bầu trời bao la, thánh khiết không thể chạm tới.
Khóe miệng Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, trong lòng bỗng thót một cái, có phải một màn bày mưu tính kế trả đũa Tiểu Từ vừa rồi đã bị hắn nhìn thấy hết rồi không? Hắn có thể đứng lơ lửng giữa không trung trong một thời gian dài như vậy đã nói lên nội công của hắn vô cùng thâm hậu, khó ai phát hiện ra hắn, nếu không phải nhờ mùi hương thơm ngát độc đáo kia thì có lẽ cô cũng không thể nào phát hiện ra hắn được. Lúc này mà muốn chạy trốn e là không còn kịp nữa rồi.
Hắn không ở Linh Lung các nghỉ ngơi hưởng thụ mỹ nhân hầu hạ, lại chạy đến Tây Sương phòng làm cái gì?!
Giữa bầu trời đêm, cặp mắt đen láy như thần bóng tối của hắn vẫn bình thản, tĩnh lặng, trong mắt hắn dường như còn có ý cười nữa. Vẻ mặt thản nhiên như vậy, lại tươi cười thanh nhã làm cho Mộ Dung Ca cảm thấy hắn thật thâm trầm, khó đoán.
Thời gian lặng lẽ chảy qua ngón tay, mây đen trên bầu trời đã trôi đi mấy khóm rồi. Trong những cơn gió còn mang theo hơi nước ướt át lướt qua gò má của cô, trời sắp mưa?
Mái tóc đen dài của cô bay tán loạn trong gió, gió thổi ngày một mạnh hơn, nhành dương liễu xanh ngắt cũng đang điên cuồng lắc lư, từ Tây Sương phòng truyền ra những âm thanh ** giao hoan không ngừng.
Không khí này thật quỷ dị!
Cuộc gặp gỡ này càng quỷ dị!
Đầu Mộ Dung Ca hơi cứng ngắc, cô vươn tay xoa xoa cổ để giảm bớt đau đớn. Cứ ngửa đầu mãi từ nãy đến giờ làm sao mà không mỏi cho được. Cô nghiêng đầu, tò mò nhìn Nguyên Kỳ, chẳng lẽ hắn không mệt sao? Cứ nhất định phải duy trì tư thế tao nhã như thế à? Đứng giữa không trung trong một thời gian dài như vậy thế mà thần sắc lẫn tư thái của hắn vẫn không thay đổi, đúng là bái phục.
Không thể tiếp tục như vậy được. Khóe miệng Mộ Dung Ca hơi giật giật, cô nghiêng đầu nhìn hắn, quên mất tình cảnh cùng thân phận hiện tại của mình, cứ như vậy nói: “Không thấy mỏi sao?” – Đại ca, có cái gì cần nói thì xuống đây rồi hẵng nói, cứ phải ngẩng cổ lên nhìn hoài thì chịu sao nổi, cô không muốn tuổi còn trẻ mà đã có bệnh về xương cổ đâu!
Nguyên Kỳ đứng lơ lửng giữa không trung, một thân quần áo đen tuyền tung bay trong gió, vừa nghe thấy câu hỏi của Mộ Dung Ca, nơi sâu nhất trong đôi mắt bình thản của hắn cũng hiện lên một tia kinh ngạc, khóe môi tự giác giãn ra thành một nụ cười mềm mại. Hắn từ tốn hạ xuống đất, tư thái vô cùng tự nhiên, muốn có bao nhiêu tao nhã liền có bấy nhiêu.
Thấy hắn xuống đất rồi Mộ Dung Ca mới lùi ra phía sau một bước, cô nhìn Nguyên Kỳ rồi nở nụ cười vô cùng ‘đúng tiêu chuẩn’, “Thân thiếp nhiễm đầy bùn đất, trên người lại có mùi son phấn tầm thường nên không dám làm ô uế đôi mắt của Hạ quốc thái tử, lại càng không dám làm bẩn thân thể thuần khiết của thái tử.”
Lời nói này mặc dù có hương vị nịnh bợ nhưng cũng là lời thật lòng của cô, nhưng sau khi nói xong, sao cô lại cảm thấy giống như đang châm chọc vậy. Đêm nay cô mặc một bộ quần áo trắng muốt, còn hắn thì mặc cả cây đen, cô lại chẳng phải là người lôi thôi, bộ quần áo này tuy không tính là thanh khiết nhưng cô mặc lên người cũng vô cùng sạch sẽ thoải mái, thế mà đứng trước mặt một người nam nhân lại nói rằng bản thân mình rất bẩn, thế này cứ giống như mình đang ăn Hoàng liên (*) vậy, thực khổ, hahaha!
(*) Chữ Hoàng liên này được lấy từ câu: ‘Câm điếc ăn hoàng liên’, có đắng mà không nói nổi. Hoàng liên là một vị thuốc bắc rất đắng, người câm điếc ăn vào thấy đắng mà không có cách nào diễn tả thể hiện được. Chữ đắng trong tiếng Trung là苦, đọc là khổ, vừa có nghĩa là đắng vừa có nghĩa là khổ sở.
Cô vừa kết thúc câu nói thì cây cối bốn phía liền lay động, nhưng chỉ một lát sau lại khôi phục về trạng thái bình thường.
Nguyên Kỳ vừa mới đặt chân xuống, nét mặt của hắn chưa từng biểu hiện ra nhiều sắc thái, thế nhưng bây giờ khóe miệng lại khẽ co rúm lại.
Mộ Dung Ca thấy hắn không nói gì trong lòng liền thở dài, cô nhanh chóng động não, lại cúi đầu nói: “Hạ quốc thái tử là một trang quân tử chính nghĩa, giống như trăng sáng ở trên bầu trời cao, vĩ đại như thần thánh làm cho thiếp phải cúi mình thuần phục. Hạ quốc thái tử lòng mang thiên hạ, là người thiện lương nhất mà toàn thiên hạ phải kính ngưỡng, thiếp cũng….”
“Vậy sao?” – Mi mắt Nguyên Kỳ khẽ giật, miệng nhẹ thở ra một từ, giọng nói vô cùng dễ nghe.
Cây cối ở xung quanh lại lay động, nhưng khi bị ánh mắt nhàn nhạt của Nguyên Kỳ nhìn lướt qua thì cảnh vật lại trở về trạng thái bình thường.
Khóe miệng Mộ Dung Ca hơi run, thái độ của hắn lờ lững như gió thổi mây trôi làm cho cô nhất thời không biết phải xử trí ra sao. Nhưng Nguyên Kỳ là một đại nhân vật, hẳn sẽ không quan tâm tới chuyện của một tiểu nhân vật như cô đâu, nếu cùng hắn dây dưa càng lâu thì càng nhiều nguy hiểm, nịnh bợ hai ba câu đủ rồi, có lẽ cô nên chuồn thôi! Nghĩ vậy cô liền khom gối, bình tĩnh nói tiếp: “Thiếp còn phải trở về hầu hạ Tề quốc thái tử, xin được phép cáo lui.”
Dứt lời, vừa định đứng dậy, cô đã nghe thấy Nguyên Kỳ mở miệng nói.
“Chưa từng có ai nói lòng bản cung mang thiên hạ, là người thiện lương cả.” – Hắn nhớ lại lúc nàng nói những lời này nịnh bợ hắn, bên khóe miệng bất giác lại nở ra một nụ cười như đóa hoa nho nhỏ thuần khiết, trông vô cùng nhu hòa vô hại.
Tim Mộ Dung Ca đập như trống đánh, mí mắt cũng giật giật liên hồi, đương nhiên là cô biết, hắn có thể trở thành Hạ quốc thái tử, còn sống tốt cho đến bây giờ thì đâu thể nào là người ôn hòa vô hại được.
So với trong tưởng tượng của cô thì hắn còn giả dối hơn nhiều!
Đêm nay muốn toàn mạng rời đi e rằng không được dễ dàng rồi!