Lưu Vân biết rõ Triệu Tử Tận tuyệt đối sẽ không tha cho mình nên từ sớm đã chuẩn bị tinh thần chờ chết.
Chẳng qua, không thể đến Hạ quốc tảo mộ Bích Nhu trước khi chết, dâng cho nàng những món ăn ngon nhất chính là nỗi ăn năng lớn nhất đời hắn! Hắn đầy kỳ vọng nhìn Mộ Dung Ca, “Sau khi Lưu Vân chết đi, thỉnh Mộ Dung Trắc Phi đem thi thể của Lưu Vân hỏa táng, đem tro cốt của bản tướng phục táng bên cạnh mộ phần của Bích Nhu.”
Sắc mặt Mộ Dung Ca đầy thâm trầm nhìn Lưu Vân, đã sớm biết tâm chân tình của hắn, một lòng chung tình với Bích Nhu, đến bây giờ cũng chưa từng cưới vợ, trong phủ càng không có một bóng dáng cơ thiếp thị tẩm. “Lưu Vân, tin ta, ngươi sẽ không sao.”
Lưu Vân hơi sửng sốt, nhìn theo ánh mắt kiên định của Mộ Dung Ca, nhất thời có loại trực giác, chỉ cần nàng nói được thì tuyệt đối sẽ làm được!
“Lưu Vân, ngươi phải sống, đây cũng là lời hứa của ta với Bích Nhu năm đó, cũng là ý nguyện của hoàng thượng trước lúc lâm chung. Hơn nữa, ta cần ngươi giúp ta.” Mộ Dung Ca nhẹ nhếch khóe môi, nhẹ giọng nói. Tuy cứu hắn sẽ vướng phải một số vấn đề, nhưng nàng có tám phần chắc chắn.
Nghe vậy, trong một khoảng thời gian ngắn Lưu Vân không nói được lời nào, lệ tròng trành khóe mắt. Nam nhi hoàng thổ phủ hoàng kim, nhưng giờ khắc này điều duy nhất hắn có thể làm chính là quỳ ngay xuống đất, chân thành nhìn Mộ Dung Ca, "Tạ Mộ Dung Trắc phi."
Dáng người Mộ Dung Ca thướt tha rời khỏi nhà tù.
Triệu Tử Tận luôn ở ngoài nhà lao chờ.
Mộ Dung Ca ngẩng đầu liền thấy bóng dáng của Triệu Tử Tận ở đó. Nàng hơi do dự rồi bước qua.
Nhìn dáng người nàng thướt tha muôn vẻ, dung nhan chưa từng in lên vết hằn của thời gian, ngược lại càng thêm xinh đẹp động lòng người, từ đáy lòng Triệu Tử Tận dâng lên một cảm giác ấm áp quen thuộc. Nàng chưa từng thay đổi, chỉ có hắn đã đổi thay. Hắn hơi nheo mắt nhìn nhà lao sau lưng Mộ Dung Ca, lòng trầm xuống: ‘Liệu có nên thả hổ về rừng?’
“Trẫm quyết định thả Lưu Vân. Nhưng nàng phải đồng ý với trẫm, ngày sau Lưu Vân tuyệt đối không thể ở Hạ quốc làm quan, thậm chí lên chiến trường đối địch với Tề quốc.”
Chờ Mộ Dung Ca đi đến trước mặt, Triệu Tử Tận do dự một lúc lâu mới trầm giọng nói.
Mộ Dung Ca có chút kinh ngạc nhìn Triệu Tử Tận, không ngờ hắn lại dễ dàng đáp ứng yêu cầu này. Vốn dĩ nàng cũng đã nghĩ xong kế sách, chỉ cần hắn không đồng ý, nàng nhất định sẽ dùng thủ đoạn cường ngạnh để ứng phó. Chỉ là, lúc ở hoàng lăng hắn không hề có ý nhượng bộ, thậm chí mượn Lưu Vân để uy hiếp nàng, bây giờ lại chịu lùi một bước, khiến nàng không thể không bất ngờ!
“Ngươi…” Mộ Dung Ca nghi hoặc nhìn vẻ mặt trầm lãnh của hắn. Chung quy Lưu Vân cũng là người Tề quốc, tuy ngôi vị hoàng đế của Triệu Tử Duy bị Triệu Tử Tận đoạt đi nhưng Lưu Vân tuyệt đối sẽ không hướng mũi giáo làm chuyện có hại đến dân chúng Tề quốc, lại càng không ở Hạ quốc làm quan để miệng đời chửi rủa.
Triệu Tử Tận quay người, có chút hoảng hốt đối mặt với sự nghi ngờ của nàng. “Trẫm chỉ hy vọng tỷ có thể một lần nữa gọi trẫm là ‘Tận Nhi’!”
Mộ Dung Ca hơi sững sờ, mãi một lúc lâu sau vẫn không đáp lại.
Đợi không được câu trả lời của nàng, Triệu Tử Tận đột nhiên ho khan không ngừng, sau cũng chỉ tự giễu cười lạnh: “Rốt cục trẫm đã làm sai điều gì khiến tỷ nỡ đối xử với trẫm như vậy?”
Mộ Dung Ca nhìn theo bóng lưng run run của hắn, cảm nhận được một vẻ cô quạnh thê lương. Có rất nhiều việc sớm đã không thể quay trở lại, hắn so với bất cứ ai càng phải rõ ràng, không phải sao?
Cung Chiêu Dương.
Nguyên Ngư mệt mỏi trở về, sau khi tắm rửa không còn chút sức lực ngồi trước bàn trang điểm.
Sắc mặt nữ tử bên trong gương đồng tái nhợt, cả khuôn mặt trắng bệch không một giọt máu.
Vừa rồi ở hoàng lăng, Triệu Tử Tận vẫn vô cùng coi trọng Mộ Dung Ca, tuy nhìn qua nàng rất bình tĩnh không có gì khác thường, song chỉ có nàng biết, những gì nàng làm hôm nay nhất định sẽ để lại căn cơ trong lòng Triệu Tử Tận, bây giờ hắn vốn đã coi thường nàng, ngày sau sẽ càng vì Mộ Dung Ca mà càng thêm xem thường nàng.
Nhưng đối với những gì đã làm hôm nay nàng cũng không hối hận, không dám trả giá thì sao có thể nhận được hồi báo.
“Nương nương, liệu hoàng thượng có đồng ý với Mộ Dung Trắc phi, thả Lưu Vân ra không?” Tiếu Ngôn tò mò lo lắng. Cho đến hôm nay nàng mới càng hiểu rõ, thì ra ở trong lòng hoàng thượng công chúa không hề có vị trí nào, duy chỉ có mỗi Mộ Dung Trắc phi mới có địa vị trong lòng hoàng thượng. Rốt cục Mộ Dung Trắc phi đó có bản lĩnh gì chứ?
Dung mạo có thể xem như tương xứng với công chúa, song thân phận nào có thể đánh đồng! Thậm chí còn lớn hơn hoàng thượng những bốn tuổi! Một sự chênh lệch quá lớn như vậy mà lại có thể khiến hoàng thượng hồn tiêu phách tán!
Ánh mắt Nguyên Ngư hơi trần xuống, đáy mắt xẹt qua một sắc nhìn băng giá, “Hắn sợ sẽ vĩnh viễn mất đi cô ta nên nhất định sẽ thả Lưu Vân.” Tuy rằng hắn biết sau khi thả Lưu Vân ngày sau ắt sẽ có một số phiền phức không lường trước được, nhưng hắn quá để tâm Mộ Dung Ca nên tuyệt đối sẽ không để một tên Lưu Vân mà khiến Mộ Dung Ca hận mình thêm nữa!
“Làm sao có thể? Lưu Vân đó là muốn ám sát hoàng thượng. Nếu thả hắn đi có khác nào thả hổ về rừng chứ?” Tiếu Ngôn kinh hãi, không dám tin cao giọng nói.
Nguyên Ngư lạnh lùng cười, nhìn qua Tiếu Ngôn: “Tên Lưu Vân đó trong mắt hắn căn bản không quan trọng bằng một góc của Mộ Dung Ca. Tha cho Lưu Vân là điều hiển nhiên.”
“Sao mọi chuyện tốt đẹp trên đời đều để nàng ta chiếm hết vậy? Năm đó cũng bởi vì nàng ta khoanh tay đứng nhìn mới khiến hoàng hậu sẩy thai, tổn hại căn cơ về sau cũng không dễ có mang nữa. Bây giờ đoạt đi tình cảm của hoàng thượng cũng không nói, còn muốn dẫn một tên tội phạm ra đi ư? Nàng ta quả có gan làm loạn!” Tiếu Ngôn phẫn hận khó nén, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nguyên Ngư mỉm cười nhận lược từ tay Tiếu Ngôn, ngón nhìn bản thân bên trong gương đồng… một nữ tử có khuôn mặt tái nhợt đang dịu nhẹ chải chuốt mái tóc còn ẩm ướt.
Thấy Nguyên Ngư thất thần, Tiếu Ngôn lo lắng gọi nhỏ: “Nương nương? Nương nương?"
Nguyên Ngư giương mắt nhìn Tiếu Ngôn, cười nhàn nhạt: “Ta nào có thể để nàng ta được như ý nguyện? Để nàng ta vừa lòng đẹp ý trở về cùng thái tử ca ca đằm thắm bên nhau? Ta cũng nên làm một chút gì đó không phải sao?”
Tiếu Ngôn sững sờ nhìn ánh mắt lạnh băng của Nguyên Ngư, nhất thời ngây ngẩn, đáy lòng cũng có chút e ngại, sao hiện giờ công chúa lại có bộ dạng đáng sợ như vậy a.
“Tiếu Ngôn, hãy chải đầu cho bản cung. Hôm nay các phụ nhân và thiên kim tiến cung, bản cung phải mau chóng qua gặp. Có lẽ trong đám thiên kim tiểu thư này cũng có những trang tuyệt sắc. Qua mấy ngày quần thần sẽ thượng tấu hoàng thượng tuyển tú. Trong đám tiểu thư này có lẽ ngày sau trở thành tỷ muội trong hậu cung này.” Nguyên Ngư giấu đi nét hiểm độc trong mắt, mềm nhẹ cười nói.
Tiếu Ngôn nhíu nhíu mày trước sự biến hóa của Nguyên Ngư, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Đó giờ công chúa rất hiền lành, vừa rồi lại như biến thành một con người khác. Mà bây giờ nhìn lại, công chúa vẩn thản nhiên mỉm cười, không lẽ vừa nãy bản thân đã nhìn nhầm, trông gà hóa cuốc?
...
Hạ quốc, trước cửa phủ thái tử.
Lâm Thiện Nhã đợi gần hai canh giờ, trời đã chuyển tối mà cũng không thấy Gia Kiệt trở ra! Nàng cho thủ vệ đi hối nhưng đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của Gia Kiệt đâu!
Hay hắn cho rằng lời nàng nói chỉ là bóng gió bâng quơ? Cho rằng nàng đang vu tội cho Mộ Dung Ca? Nàng là kiểu người ngu xuẩn như vậy sao? Việc này nào có thể nói là muốn vu tội là được?
Nàng nhìn xung quanh liền phát hiện vài tên nam tử đang canh chừng cũng gần hai canh giờ! Nếu không phải kị ngại đây là phủ thái tử, nhất định bọn họ sẽ xông đến kéo nàng đi, mang nàng về phủ của gã phú thương và những tên khách quý đủ hình dạng kiểu dáng của hắn.
Lúc nàng phát giác đám nam tử đã không còn nhẫn nại, nàng không thể không thất vọng bị họ bắt về, Gia Kiệt rốt cục cũng đã bước ra.
“Thế nào? Thái tử có đồng ý gặp ta không?” Lâm Thiện Nhã tiến lên vài bước, chủ động hỏi. Nàng cố ý gia tăng thanh âm để đám nam tử kia dừng bước. Tim nàng tạm thời buông lỏng ra.
Gia Kiệt mặt không biểu cảm nhìn Lâm Thiện Nhã một lượt từ trên xuống dưới.
Lâm Thiện Nhã cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Gia Kiệt cười lạnh: “Chắc Lâm cô nương cũng biết, tội bịa đặt vu khống Mộ Dung Trắc phi sẽ có kết cục gì nhỉ?” Thực ra từ hai canh giờ trước, hắn bẩm báo việc này với chủ công xong, lần đầu tiên hắn nhận thấy vẻ mặt đó giờ vốn luôn bình tĩnh không chút dao động của chủ công bị tầng tầng sát khí bao trùm. Cho dù chủ công không nói gì thêm, hắn cũng khẳng định được là Lâm Thiện Nhã ăn nói hàm hồ, ý đồ vu khống Mộ Dung Trắc phi!
Cả người Lâm Thiện Nhã run lên, lùi nhanh về sau mấy bước.
“Các người còn không mau tống đồ điên này đi? Nếu còn dám ở trước cửa phủ thái tử ăn nói hàm hồ thì hãy liệu mà giữ cái đầu trên cổ!” Gia Kiệt không thèm nhìn nàng mà nhìn thẳng ra đám nam tử phía xa, lạnh giọng mệnh lệnh.
...
Hôm sau.
Tề quốc kinh đô. Cửa thành.
"Dừng lại." Mộ Dung Ca bỗng nói.
Tiểu Thập lập tức kéo căng dây cương, nghiêng đầu nhìn Lưu Vân đang ngồi cạnh bên.
Lưu Vân cũng không hiểu chuyện gì, liền lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy Mộ Dung Trắc phi?" Hắn ở nhà lao nhiều ngày, ban đầu còn cho rằng chỉ có thể chờ chết, thật không ngờ nàng lại đến nói là sẽ cứu hắn. Và quả nhiên đã cứu được hắn. Nhưng Triệu Tử Tận lại đưa ra yêu cầu là hắn không thể làm quan ở Hạ quốc, lại càng không được phép lên chiến trường đối địch với Tề quốc!
Hắn nhịn không được cười lạnh, Triệu Tử Tận nghĩ nhiều rồi. Cách đây không lâu hoàng thượng đã từng dặn hắn, ngày sau nếu không thể ở lại Tề quốc thì hãy tận tâm đi mà bảo vệ Mộ Dung Ca. Hắn từng thề thì nhất định sẽ không thể bội ước. Bây giờ hắn còn giữ mạng sống này là muốn thay hoàng thượng hoàn thành tâm nguyện, hắn thà rằng ở trong phủ thái tử làm hộ vệ cho Mộ Dung Ca, làm tâm phúc theo cạnh nàng, tuyệt đối không cho phép ai hại đến nàng!
Quan trọng hơn là, hắn muốn tận mắt nhìn thấy giang sơn Tề quốc có một ngày sẽ từ tay Triệu Tử Tận nhường cho người khác! Triệu Tử Tận… nhất định sẽ đoạn tử tuyệt tôn. Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười thâm độc.
Mộ Dung Ca ló đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía hoàng cung Tề quốc mãi một lát đến mê ly…
Nơi tường thành cao nhất, có bóng lưng thẳng tắp của Triệu Tử Tận đang nhìn ra phương xa. Vẻ mặt hắn lạnh lùng cực điểm, hai tay nắm chặt sau lưng.
Trong đầu quay trở về cuộc đối thoại với nàng hôm qua.
“Nhiều năm trước ta đã từng lập lời thề sẽ bảo hộ nàng suốt cả đời. Bây giờ ta đã là Tề quốc hoàng đế, liệu nàng có bằng lòng ở lại? Chỉ cần nàng đồng ý, ta vẫn sẽ như trước kia, vẫn chỉ là Tận Nhi của nàng.” Hắn bi thương nhìn nàng, nhẫn nại chờ câu trả lời.
“Tất cả đều không thể quay trở lại, đã mất đi thì vĩnh viễn không thể vãn hồi. Tận Nhi, hy vọng đệ đã được toại nguyện, từ nay có thể chân chân chính chính được vui vẻ.” Nàng không chút do dự cự tuyệt.
Hắn hơi nheo mắt nhìn ra cổng thành, giờ phút này nàng đã rời kinh thành, ngày một cách hắn xa hơn! Căn bản hắn vô pháp giữ nàng lại. Cho dù, hiện tại hắn có năng lực tuyệt đối có thể bảo vệ nàng, song bây giờ nàng cũng không còn cần đến nữa.
Đứng ở vị trí cao nhất trong hoàng cung, nhất thời hắn cảm giác bản thân vô cùng lẻ loi cô quạnh.
Rõ ràng đã có được quyền lực mà hắn ngày đêm ao ước, nhưng sao hiện giờ hắn không hề có chút hưng phấn.
Thậm chí, loáng thoáng trong đó hắn còn cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Hắn có vui không?
Hắn thật sự có thể vui vẻ sao?
“Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã xuất cung. Tựa hồ là hướng về phía cửa thành.” Một tên thị vệ tiến đến, đứng sau lưng Triệu Tử Tận, chắp tay bẩm báo.
Ta nghĩ cái chết của a duy ko liên wan MD đâu nàng sao lại nói a duy chết trong tay chị??? Kái nỳ ta ko hiễu lam... Với lại.. Anh Kì chưa bao giờ lợi dụng chi nha... Từ đầu tới cuối a kì là ng duy nhất ko lợi dụng... Cũng ko hại chị nha...ta thấy MD là ng rất thông minh rất rạch ròi... Chị ko dễ bị ng ta lợi dụng cũng như chưa ai đạt dc mục đích gì khi lợi dụng MD... Nhưng ta thấy đìu đó ko wan trọng.. Vì ít ra từ đầu tới giờ.. Vẫn còn A Kì bảo vệ và lo lăắng cho chị còn gì...??
Chẳng qua, không thể đến Hạ quốc tảo mộ Bích Nhu trước khi chết, dâng cho nàng những món ăn ngon nhất chính là nỗi ăn năng lớn nhất đời hắn! Hắn đầy kỳ vọng nhìn Mộ Dung Ca, “Sau khi Lưu Vân chết đi, thỉnh Mộ Dung Trắc Phi đem thi thể của Lưu Vân hỏa táng, đem tro cốt của bản tướng phục táng bên cạnh mộ phần của Bích Nhu.”
Sắc mặt Mộ Dung Ca đầy thâm trầm nhìn Lưu Vân, đã sớm biết tâm chân tình của hắn, một lòng chung tình với Bích Nhu, đến bây giờ cũng chưa từng cưới vợ, trong phủ càng không có một bóng dáng cơ thiếp thị tẩm. “Lưu Vân, tin ta, ngươi sẽ không sao.”
Lưu Vân hơi sửng sốt, nhìn theo ánh mắt kiên định của Mộ Dung Ca, nhất thời có loại trực giác, chỉ cần nàng nói được thì tuyệt đối sẽ làm được!
“Lưu Vân, ngươi phải sống, đây cũng là lời hứa của ta với Bích Nhu năm đó, cũng là ý nguyện của hoàng thượng trước lúc lâm chung. Hơn nữa, ta cần ngươi giúp ta.” Mộ Dung Ca nhẹ nhếch khóe môi, nhẹ giọng nói. Tuy cứu hắn sẽ vướng phải một số vấn đề, nhưng nàng có tám phần chắc chắn.
Nghe vậy, trong một khoảng thời gian ngắn Lưu Vân không nói được lời nào, lệ tròng trành khóe mắt. Nam nhi hoàng thổ phủ hoàng kim, nhưng giờ khắc này điều duy nhất hắn có thể làm chính là quỳ ngay xuống đất, chân thành nhìn Mộ Dung Ca, "Tạ Mộ Dung Trắc phi."
Dáng người Mộ Dung Ca thướt tha rời khỏi nhà tù.
Triệu Tử Tận luôn ở ngoài nhà lao chờ.
Mộ Dung Ca ngẩng đầu liền thấy bóng dáng của Triệu Tử Tận ở đó. Nàng hơi do dự rồi bước qua.
Nhìn dáng người nàng thướt tha muôn vẻ, dung nhan chưa từng in lên vết hằn của thời gian, ngược lại càng thêm xinh đẹp động lòng người, từ đáy lòng Triệu Tử Tận dâng lên một cảm giác ấm áp quen thuộc. Nàng chưa từng thay đổi, chỉ có hắn đã đổi thay. Hắn hơi nheo mắt nhìn nhà lao sau lưng Mộ Dung Ca, lòng trầm xuống: ‘Liệu có nên thả hổ về rừng?’
“Trẫm quyết định thả Lưu Vân. Nhưng nàng phải đồng ý với trẫm, ngày sau Lưu Vân tuyệt đối không thể ở Hạ quốc làm quan, thậm chí lên chiến trường đối địch với Tề quốc.”
Chờ Mộ Dung Ca đi đến trước mặt, Triệu Tử Tận do dự một lúc lâu mới trầm giọng nói.
Mộ Dung Ca có chút kinh ngạc nhìn Triệu Tử Tận, không ngờ hắn lại dễ dàng đáp ứng yêu cầu này. Vốn dĩ nàng cũng đã nghĩ xong kế sách, chỉ cần hắn không đồng ý, nàng nhất định sẽ dùng thủ đoạn cường ngạnh để ứng phó. Chỉ là, lúc ở hoàng lăng hắn không hề có ý nhượng bộ, thậm chí mượn Lưu Vân để uy hiếp nàng, bây giờ lại chịu lùi một bước, khiến nàng không thể không bất ngờ!
“Ngươi…” Mộ Dung Ca nghi hoặc nhìn vẻ mặt trầm lãnh của hắn. Chung quy Lưu Vân cũng là người Tề quốc, tuy ngôi vị hoàng đế của Triệu Tử Duy bị Triệu Tử Tận đoạt đi nhưng Lưu Vân tuyệt đối sẽ không hướng mũi giáo làm chuyện có hại đến dân chúng Tề quốc, lại càng không ở Hạ quốc làm quan để miệng đời chửi rủa.
Triệu Tử Tận quay người, có chút hoảng hốt đối mặt với sự nghi ngờ của nàng. “Trẫm chỉ hy vọng tỷ có thể một lần nữa gọi trẫm là ‘Tận Nhi’!”
Mộ Dung Ca hơi sững sờ, mãi một lúc lâu sau vẫn không đáp lại.
Đợi không được câu trả lời của nàng, Triệu Tử Tận đột nhiên ho khan không ngừng, sau cũng chỉ tự giễu cười lạnh: “Rốt cục trẫm đã làm sai điều gì khiến tỷ nỡ đối xử với trẫm như vậy?”
Mộ Dung Ca nhìn theo bóng lưng run run của hắn, cảm nhận được một vẻ cô quạnh thê lương. Có rất nhiều việc sớm đã không thể quay trở lại, hắn so với bất cứ ai càng phải rõ ràng, không phải sao?
Cung Chiêu Dương.
Nguyên Ngư mệt mỏi trở về, sau khi tắm rửa không còn chút sức lực ngồi trước bàn trang điểm.
Sắc mặt nữ tử bên trong gương đồng tái nhợt, cả khuôn mặt trắng bệch không một giọt máu.
Vừa rồi ở hoàng lăng, Triệu Tử Tận vẫn vô cùng coi trọng Mộ Dung Ca, tuy nhìn qua nàng rất bình tĩnh không có gì khác thường, song chỉ có nàng biết, những gì nàng làm hôm nay nhất định sẽ để lại căn cơ trong lòng Triệu Tử Tận, bây giờ hắn vốn đã coi thường nàng, ngày sau sẽ càng vì Mộ Dung Ca mà càng thêm xem thường nàng.
Nhưng đối với những gì đã làm hôm nay nàng cũng không hối hận, không dám trả giá thì sao có thể nhận được hồi báo.
“Nương nương, liệu hoàng thượng có đồng ý với Mộ Dung Trắc phi, thả Lưu Vân ra không?” Tiếu Ngôn tò mò lo lắng. Cho đến hôm nay nàng mới càng hiểu rõ, thì ra ở trong lòng hoàng thượng công chúa không hề có vị trí nào, duy chỉ có mỗi Mộ Dung Trắc phi mới có địa vị trong lòng hoàng thượng. Rốt cục Mộ Dung Trắc phi đó có bản lĩnh gì chứ?
Dung mạo có thể xem như tương xứng với công chúa, song thân phận nào có thể đánh đồng! Thậm chí còn lớn hơn hoàng thượng những bốn tuổi! Một sự chênh lệch quá lớn như vậy mà lại có thể khiến hoàng thượng hồn tiêu phách tán!
Ánh mắt Nguyên Ngư hơi trần xuống, đáy mắt xẹt qua một sắc nhìn băng giá, “Hắn sợ sẽ vĩnh viễn mất đi cô ta nên nhất định sẽ thả Lưu Vân.” Tuy rằng hắn biết sau khi thả Lưu Vân ngày sau ắt sẽ có một số phiền phức không lường trước được, nhưng hắn quá để tâm Mộ Dung Ca nên tuyệt đối sẽ không để một tên Lưu Vân mà khiến Mộ Dung Ca hận mình thêm nữa!
“Làm sao có thể? Lưu Vân đó là muốn ám sát hoàng thượng. Nếu thả hắn đi có khác nào thả hổ về rừng chứ?” Tiếu Ngôn kinh hãi, không dám tin cao giọng nói.
Nguyên Ngư lạnh lùng cười, nhìn qua Tiếu Ngôn: “Tên Lưu Vân đó trong mắt hắn căn bản không quan trọng bằng một góc của Mộ Dung Ca. Tha cho Lưu Vân là điều hiển nhiên.”
“Sao mọi chuyện tốt đẹp trên đời đều để nàng ta chiếm hết vậy? Năm đó cũng bởi vì nàng ta khoanh tay đứng nhìn mới khiến hoàng hậu sẩy thai, tổn hại căn cơ về sau cũng không dễ có mang nữa. Bây giờ đoạt đi tình cảm của hoàng thượng cũng không nói, còn muốn dẫn một tên tội phạm ra đi ư? Nàng ta quả có gan làm loạn!” Tiếu Ngôn phẫn hận khó nén, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nguyên Ngư mỉm cười nhận lược từ tay Tiếu Ngôn, ngón nhìn bản thân bên trong gương đồng… một nữ tử có khuôn mặt tái nhợt đang dịu nhẹ chải chuốt mái tóc còn ẩm ướt.
Thấy Nguyên Ngư thất thần, Tiếu Ngôn lo lắng gọi nhỏ: “Nương nương? Nương nương?"
Nguyên Ngư giương mắt nhìn Tiếu Ngôn, cười nhàn nhạt: “Ta nào có thể để nàng ta được như ý nguyện? Để nàng ta vừa lòng đẹp ý trở về cùng thái tử ca ca đằm thắm bên nhau? Ta cũng nên làm một chút gì đó không phải sao?”
Tiếu Ngôn sững sờ nhìn ánh mắt lạnh băng của Nguyên Ngư, nhất thời ngây ngẩn, đáy lòng cũng có chút e ngại, sao hiện giờ công chúa lại có bộ dạng đáng sợ như vậy a.
“Tiếu Ngôn, hãy chải đầu cho bản cung. Hôm nay các phụ nhân và thiên kim tiến cung, bản cung phải mau chóng qua gặp. Có lẽ trong đám thiên kim tiểu thư này cũng có những trang tuyệt sắc. Qua mấy ngày quần thần sẽ thượng tấu hoàng thượng tuyển tú. Trong đám tiểu thư này có lẽ ngày sau trở thành tỷ muội trong hậu cung này.” Nguyên Ngư giấu đi nét hiểm độc trong mắt, mềm nhẹ cười nói.
Tiếu Ngôn nhíu nhíu mày trước sự biến hóa của Nguyên Ngư, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Đó giờ công chúa rất hiền lành, vừa rồi lại như biến thành một con người khác. Mà bây giờ nhìn lại, công chúa vẩn thản nhiên mỉm cười, không lẽ vừa nãy bản thân đã nhìn nhầm, trông gà hóa cuốc?
...
Hạ quốc, trước cửa phủ thái tử.
Lâm Thiện Nhã đợi gần hai canh giờ, trời đã chuyển tối mà cũng không thấy Gia Kiệt trở ra! Nàng cho thủ vệ đi hối nhưng đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của Gia Kiệt đâu!
Hay hắn cho rằng lời nàng nói chỉ là bóng gió bâng quơ? Cho rằng nàng đang vu tội cho Mộ Dung Ca? Nàng là kiểu người ngu xuẩn như vậy sao? Việc này nào có thể nói là muốn vu tội là được?
Nàng nhìn xung quanh liền phát hiện vài tên nam tử đang canh chừng cũng gần hai canh giờ! Nếu không phải kị ngại đây là phủ thái tử, nhất định bọn họ sẽ xông đến kéo nàng đi, mang nàng về phủ của gã phú thương và những tên khách quý đủ hình dạng kiểu dáng của hắn.
Lúc nàng phát giác đám nam tử đã không còn nhẫn nại, nàng không thể không thất vọng bị họ bắt về, Gia Kiệt rốt cục cũng đã bước ra.
“Thế nào? Thái tử có đồng ý gặp ta không?” Lâm Thiện Nhã tiến lên vài bước, chủ động hỏi. Nàng cố ý gia tăng thanh âm để đám nam tử kia dừng bước. Tim nàng tạm thời buông lỏng ra.
Gia Kiệt mặt không biểu cảm nhìn Lâm Thiện Nhã một lượt từ trên xuống dưới.
Lâm Thiện Nhã cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Gia Kiệt cười lạnh: “Chắc Lâm cô nương cũng biết, tội bịa đặt vu khống Mộ Dung Trắc phi sẽ có kết cục gì nhỉ?” Thực ra từ hai canh giờ trước, hắn bẩm báo việc này với chủ công xong, lần đầu tiên hắn nhận thấy vẻ mặt đó giờ vốn luôn bình tĩnh không chút dao động của chủ công bị tầng tầng sát khí bao trùm. Cho dù chủ công không nói gì thêm, hắn cũng khẳng định được là Lâm Thiện Nhã ăn nói hàm hồ, ý đồ vu khống Mộ Dung Trắc phi!
Cả người Lâm Thiện Nhã run lên, lùi nhanh về sau mấy bước.
“Các người còn không mau tống đồ điên này đi? Nếu còn dám ở trước cửa phủ thái tử ăn nói hàm hồ thì hãy liệu mà giữ cái đầu trên cổ!” Gia Kiệt không thèm nhìn nàng mà nhìn thẳng ra đám nam tử phía xa, lạnh giọng mệnh lệnh.
...
Hôm sau.
Tề quốc kinh đô. Cửa thành.
"Dừng lại." Mộ Dung Ca bỗng nói.
Tiểu Thập lập tức kéo căng dây cương, nghiêng đầu nhìn Lưu Vân đang ngồi cạnh bên.
Lưu Vân cũng không hiểu chuyện gì, liền lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy Mộ Dung Trắc phi?" Hắn ở nhà lao nhiều ngày, ban đầu còn cho rằng chỉ có thể chờ chết, thật không ngờ nàng lại đến nói là sẽ cứu hắn. Và quả nhiên đã cứu được hắn. Nhưng Triệu Tử Tận lại đưa ra yêu cầu là hắn không thể làm quan ở Hạ quốc, lại càng không được phép lên chiến trường đối địch với Tề quốc!
Hắn nhịn không được cười lạnh, Triệu Tử Tận nghĩ nhiều rồi. Cách đây không lâu hoàng thượng đã từng dặn hắn, ngày sau nếu không thể ở lại Tề quốc thì hãy tận tâm đi mà bảo vệ Mộ Dung Ca. Hắn từng thề thì nhất định sẽ không thể bội ước. Bây giờ hắn còn giữ mạng sống này là muốn thay hoàng thượng hoàn thành tâm nguyện, hắn thà rằng ở trong phủ thái tử làm hộ vệ cho Mộ Dung Ca, làm tâm phúc theo cạnh nàng, tuyệt đối không cho phép ai hại đến nàng!
Quan trọng hơn là, hắn muốn tận mắt nhìn thấy giang sơn Tề quốc có một ngày sẽ từ tay Triệu Tử Tận nhường cho người khác! Triệu Tử Tận… nhất định sẽ đoạn tử tuyệt tôn. Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười thâm độc.
Mộ Dung Ca ló đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía hoàng cung Tề quốc mãi một lát đến mê ly…
Nơi tường thành cao nhất, có bóng lưng thẳng tắp của Triệu Tử Tận đang nhìn ra phương xa. Vẻ mặt hắn lạnh lùng cực điểm, hai tay nắm chặt sau lưng.
Trong đầu quay trở về cuộc đối thoại với nàng hôm qua.
“Nhiều năm trước ta đã từng lập lời thề sẽ bảo hộ nàng suốt cả đời. Bây giờ ta đã là Tề quốc hoàng đế, liệu nàng có bằng lòng ở lại? Chỉ cần nàng đồng ý, ta vẫn sẽ như trước kia, vẫn chỉ là Tận Nhi của nàng.” Hắn bi thương nhìn nàng, nhẫn nại chờ câu trả lời.
“Tất cả đều không thể quay trở lại, đã mất đi thì vĩnh viễn không thể vãn hồi. Tận Nhi, hy vọng đệ đã được toại nguyện, từ nay có thể chân chân chính chính được vui vẻ.” Nàng không chút do dự cự tuyệt.
Hắn hơi nheo mắt nhìn ra cổng thành, giờ phút này nàng đã rời kinh thành, ngày một cách hắn xa hơn! Căn bản hắn vô pháp giữ nàng lại. Cho dù, hiện tại hắn có năng lực tuyệt đối có thể bảo vệ nàng, song bây giờ nàng cũng không còn cần đến nữa.
Đứng ở vị trí cao nhất trong hoàng cung, nhất thời hắn cảm giác bản thân vô cùng lẻ loi cô quạnh.
Rõ ràng đã có được quyền lực mà hắn ngày đêm ao ước, nhưng sao hiện giờ hắn không hề có chút hưng phấn.
Thậm chí, loáng thoáng trong đó hắn còn cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Hắn có vui không?
Hắn thật sự có thể vui vẻ sao?
“Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã xuất cung. Tựa hồ là hướng về phía cửa thành.” Một tên thị vệ tiến đến, đứng sau lưng Triệu Tử Tận, chắp tay bẩm báo.
Ta nghĩ cái chết của a duy ko liên wan MD đâu nàng sao lại nói a duy chết trong tay chị??? Kái nỳ ta ko hiễu lam... Với lại.. Anh Kì chưa bao giờ lợi dụng chi nha... Từ đầu tới cuối a kì là ng duy nhất ko lợi dụng... Cũng ko hại chị nha...ta thấy MD là ng rất thông minh rất rạch ròi... Chị ko dễ bị ng ta lợi dụng cũng như chưa ai đạt dc mục đích gì khi lợi dụng MD... Nhưng ta thấy đìu đó ko wan trọng.. Vì ít ra từ đầu tới giờ.. Vẫn còn A Kì bảo vệ và lo lăắng cho chị còn gì...??