Trong cuộc đối thoại bình thản như đang bàn chuyện nhà khiến người ta ngóng không ra ngọn lửa sát khí đang ngùn ngụt tuôn trào, thậm chí khiến người ta có ảo giác, hai người này đúng là huynh đệ tình thâm. Về phần huynh đệ tình ‘thâm’ như nào e cũng chỉ có hai người biết rõ nhất.
“Đề xuất của thái tử cũng rất hay.” Lan Ngọc gật đầu cười khẽ.
Một cơn gió mạnh tốc quần áo của hắn, hất tung mái tóc đen đặc, che chặn ánh mắt sáng lóe như chim ưng kia. Dưới tay áo dài, hai tay của hắn do khóe miệng hàm xúc cười lạnh của Nguyên Kỳ mà nắm chặt lại.
“Thái tử, thiếp mệt rồi.” Mộ Dung Ca thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói với Nguyên Kỳ. Vừa rồi mới gặp lại Nguyên Kỳ nên tâm trạng hưng phấn nhất thời cũng quên đi mỏi mệt. Nhưng trước mắt thấy Lan Ngọc mở miệng diễn kịch, nàng lại cảm thấy mệt mỏi, không còn nhẫn nại tiếp tục xoay vòng trong trò chơi miệng lưỡi của hắn.
Nguyên Kỳ cúi đầu nhìn nàng, nữ tử này có dáng người bé bỏng thật ra rất yếu ớt. Tuy bề ngoài nhìn thấy nàng vô cùng kiên cường và cơ trí, nhưng trải qua nhiều việc như vậy, trái tim nàng đã vỡ nát ra từng mảnh. Nàng càng như gió thổi mây bay, không chút để ý, mới càng nói rõ mọi thứ đã đi thẳng vào tim nàng, tổn thương trái tim mềm yếu của nàng.
Nàng muốn rời đi tức là không muốn tiếp tục đối mặt với Lan Ngọc, người có vẻ mặt trong ngoài không đồng nhất cùng mọi ám toán suy tính của hắn.
“Được.” Hắn sủng nịch nhìn nàng, dịu dàng gật đầu. Hắn ôm chặt bờ vai mảnh khảnh, cùng nàng lên xe ngựa, không để tâm đến Lan Ngọc đang có thần sắc thâm trầm.
Lúc Lưu Vân bước qua bên người Lan Ngọc, vốn định nén nhịn những thù hận trong lòng, nhưng hễ nghĩ đến cảnh hoàng thượng chết đi ở Tề quốc, và cái chết thảm thiết của Bích Nhu là hắn khó lòng kiềm nén bản thân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sớm muộn sẽ có một ngày ngươi phải trả giá!” Trong lòng hắn, Lan Ngọc không khác gì Triệu Tử Tận, là một cái gai khó chịu, chỉ cần có cơ hội hắn nhất định phải tự tay nhổ ra.
Mắt quang Lan Ngọc khẽ dao động, những lời này của Lưu Vân căn bản hắn không đặt trong mắt, chỉ nhàn nhạt quét mắt qua người đứng cạnh Lưu Vân, Tiểu Thập.
Tiểu Thập luôn cúi thấp đầu không nhìn Lan Ngọc.
Lan Ngọc ôn hòa cười: “Tiểu Thập vẫn còn giận bản điện hạ?” Thật ra, hắn cũng có chút hối hận. Đối vối Tiểu Thập hắn cũng có vài phần thật lòng, bằng không cũng sẽ không để cho Tiểu Thập mang tuyệt đỉnh võ công. Chỉ tiếc là, sau khi gặp được Mộ Dung Ca, Tiểu Thập đã bị nàng thay đổi suy nghĩ và con đường trước mặt.
Thật ra Tiểu Thập là một quân cờ có sức sát thương rất cao, nếu được lợi dụng thích đáng nhất định sẽ giúp được hắn rất nhiều.
Tiểu Thập mân khóe miệng, gật gật đầu rồi theo Lưu Vân rời đi.
Dưới cửa thành, sau khi đám người Nguyên Kỳ đi mất, nụ cười ôn hòa trên tuấn nhan tuyệt mỹ của Lan Ngọc mới biến mất. Hắn nheo mắt nhìn chiếc xe ngựa chạy đi cuốn tung bụi đất, thần sắc càng lúc càng lạnh lùng đáng sợ.
“Đại hoàng tử, hiện giờ ta nên làm gì đây?” Một tên hộ vệ bước lên, thấp giọng dò hỏi Lan Ngọc.
Lan Ngọc lạnh lùng, trên trán đã hằn những sợi gân xanh, “Hai ngày nay phải lập tức hành động.”
“Liệu có quá vội vàng không? Dù sao bây giờ có rất nhiều việc còn chưa chuẩn bị xong.” Thị vệ lo lắng dò hỏi.
Lan Ngọc nghiêng đầu nhìn thoáng qua tên thị vệ, tên này trước giờ luôn luôn trung thành với hắn. Nhiều năm qua âm thầm đi theo, trợ hắn hoàn thành nghiệp lớn. Thành quả mà hắn nỗ lực nhiều năm nay tuyệt đối không thể bại trong gang tấc, tan thành bọt nước.
“Cơ hội khó có được, nếu còn tiếp tục chờ đợi, những mưu tính nhiều năm qua sẽ nguy ngập. Không phải ngươi còn rõ hơn ta sao.” Trầm mặc một lúc lâu, Lan Ngọc mới lạnh nhạt nói. Ánh mắt của hắn kiên định đầy bình tĩnh, đã chờ đợi rất lâu rồi sao có thể buông bỏ vào thời khắc mấu chốt nhất chứ.
Đây là cơ hội duy nhất!
Phải nhân lúc Nguyên Du còn tỉnh táo tiến hành mới được!
Đợi khi hắn danh chính ngôn thuận trở thành hoàng đế Hạ quốc, hắn sẽ cho Nguyên Kỳ và Nguyên Du biết được chân tướng!
Ánh mắt hắn hơi lóe lên, cảnh sắc như quay lại nhiều năm trước.
Năm đó, hắn chỉ mới sáu tuổi.
Trước khi uống thuốc độc tự sát một ngày, mẫu thân mới thấm thía dặn dò hắn: “Nhất định phải trở thành hoàng đế Hạ quốc, như thế mới có thể báo được thù này. Nhớ lấy, phải chính tay con đâm chết Nguyên Du mới có thể giải được mối hận trong lòng ta.”
Ngày thứ hai, mẫu thân có dung mạo phong hoa tuyệt đại luôn được Nguyên Du sủng ái đã uống thuốc độc tự sát trong lòng Nguyên Du, mặc cho Nguyên Du có tìm biết bao thần y cũng không sao cứu được bà.
Mẫu thân dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự sinh tình trọn đời của Nguyên Du.
Những gì hắn cần làm chính là trở thành hoàng đế Hạ quốc, dù phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
...
Thái tử phủ.
Sau khi tắm gội sạch sẽ, Mộ Dung Ca từ gian trong đi ra liền thấy Nguyên Kỳ đang nhàn nhã nằm ngồi trên ghế tựa để đọc sách. Dường như khi đọc sách là lúc tư thái của hắn thanh thản tao nhã nhất, dường như thế thảy mọi việc trên thế gian chưa từng tồn tại trong mắt hắn, trước sau hắn đều có thể vì bản thân mà sống.
Tựa hồ nhận ra nàng vừa bước ra, hắn buông lỏng sách, nâng đôi mắt đen láy nhìn qua.
“Đỡ hơn không?” Ánh mắt hắn vẫn sâu thẳm như đầm nước, tao nhã sáng lóa. Hắn vốn sở hữu dung mạo khuynh thành khuynh thế rồi, lại thêm ánh mắt mê hoặc vào lúc này, trong một thoáng hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt nàng.
“Ừm.” Giọng nàng khàn khàn, gật đầu đáp.
Nàng còn định ngồi xuống bên cạnh, hắn lập tức đưa tay ôm chặt nàng vào lòng.
Vừa tắm rửa xong, trên người nàng còn toát ra hương vị thanh thoát mát mẻ, những sợi tóc tơ còn đang khuấy động xoang mũi hắn. Hắn càng ôm chặt nàng, đưa tay khuấy khuấy mái tóc đen nhanh còn chưa kịp khô, đặt bên chóp mũi khẽ hít hít.
Tư thái ái muội như vậy rõ là một sự tán tỉnh đầy phô trương!
Nàng rõ ràng cảm giác được trong cái ôm này quá mức nóng bỏng khiến nàng phản xạ muốn né tránh, song nhiệt độ vẫn không ngừng tăng lên.
“Thái tử, hình như còn chưa nói hết những gì cần nói.” Nàng điều chỉnh tư thế thử tìm cách thoát ra. Nhưng hắn trông như không mất chút sức lực, kể cả tư thế ôm nàng đều rất thong dong tùy ý, nhưng nàng vẫn không cách nào động đậy được. Cuối cùng nàng chỉ đành đem bờ lưng mình dán thẳng vào lồng ngực kiên cường của hắn.
Hắn cười nhẹ, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Hôn sự được kéo dài, không lâu nữa Lan Ngọc sẽ có hành động, những gì sắp phải xảy ra không lâu nữa sẽ vào hồi kết. Mộ Dung Ca, nàng có bằng lòng trở thành Hạ quốc duy nhất thái tử phi? Hạ quốc hoàng hậu độc tôn trong tương lai?”
Giọng nói vẫn lạnh mát như những bông tuyết đầu mùa cùng hơi thở ấm áp thổi vào tai nàng, nàng khẽ run lên. Hắn cố ý nhất mạnh ‘Duy nhất’ cho nàng nghe.
Hai má nàng đỏ lựng lên, không lường trước được hắn sẽ nói như vậy. Ánh mắt nàng dần trở nên mơ hồ, lòng có chút chua xót, kích động, bất ngờ, đủ loại cảm xúc đan xen quanh quẩn trong đôi mắt trong sáng mềm yếu khiến tay chân nàng cũng trở nên luống cuống.
Hắn đã cho nàng một lời hứa hẹn!
Trong một tình huống như vậy, hắn còn có thể khiến nàng kích động, trao cho nàng một lời hứa không dễ thực hiện.
Từ lúc xuyên không đến giờ đã được vài năm, nàng đã từng kỳ vọng, từng thất vọng, cũng từng tuyệt vọng, thậm chí cũng đã buông bỏ qua, cũng không muốn cầu mong. Tuy bây giờ nàng biết được đáp án của hắn, nhưng khi nghe chính miệng hắn đưa ra một lời hứa, cũng như hỏi nàng có đồng ý hay không, nàng cũng không thể khống chế được cảm xúc của bản thân.
Nguyên Kỳ dùng những ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc tạc nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nóng ấm trên mắt, dịu dàng hỏi: “Mộ Dung Ca, nàng có đồng ý không?”
“Đừng khóc.” Một bên chăm chú lau nước mắt trên má nàng, một bên dịu dàng an ủi. Hắn chưa từng vì nước mắt của một nữ tử mà luống cuống, thậm chí là đau xót. Đây là lần đầu tiên, thế nên hắn không biết phải dùng từ ngữ nào đi trấn an nàng.
Mộ Dung Ca xoay người vùi cả mặt vào trong lòng hắn, tùy ý để nước mắt nước mũi của bản thân thấm cả lên quần áo của hắn.
Nàng nức nở nói: “Thiếp… khuynh thành.”
“Đúng vậy, trong lòng bản cung, nàng là khuynh quốc khuynh thành. Nhưng, quốc gia cũng không thể sánh được với nàng.” Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc mượt mà cửa náng, nghe nàng đáp lại, nhịn không được cười khẽ, dịu dàng nói.
Năm đó, Triệu Tử Duy nhất thời hồ đồ dùng nàng để đổi lấy năm cổ thành trì, cuối cùng cũng hối tiếck o kịp.
Nghe vậy, trái tim của Mộ Dung Ca chỉ cảm nhận được một từ ‘nóng’, đến cả nước mắt cũng như có thể làm phỏng mình. “Ừm.” Nàng còn định nói thêm nhưng khi lời vừa ra đến miệng, nàng chỉ có thể cho hắn một đáp án đơn giải nhất.
Chỉ một chữ đơn giản nhưng đang mang theo toàn bộ cảm xúc của nàng.
“Triệu Tử Duy có nói với ta, cuộc đời này cũng chỉ có thái tử mới thật lòng suy nghĩ vì thiếp, dặn thiếp phải biết quý trọng.” Bỗng nhiên nàng nhớ đến lời nói của Triệu Tử Duy.
Cơ hồ mọi lời hắn nói hôm đó, nàng đều ghi tạc trong lòng.
Nguyên Kỳ hơi cương lại, cúi đầu nhìn nữ tử bé bỏng đang được mình ôm chặt, dịu dàng cười, “Bản cung cho phép Triệu Tử Duy trước lúc chết đã dụng tâm lên nàng.”
Nghe vậy, đuôi lông mày Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, cười nói: “Thái tử từng hỏi thiếp có phải là Mộ Dung Ca thật sự hay không. Thiếp nay cũng muốn nói rõ với thái tử, thiếp thật ra chính là Mộ Dung Ca, mà cũng không phải là Mộ Dung Ca.”
“Sao?” Hắn có chút khó hiểu.
Thấy mi mày hắn hơi chau lại, thần sắc nàng khẽ nhạt đi, khép hờ mắt chìm vào mớ ký ức xa xôi, nhẹ giọng kể: “Thiếp không phải người của thời đại này. Không bao khi tỉnh giấc đã trở thành vương phi bị phế của phủ Khánh vương. Vốn dĩ còn cho rằng, mọi thứ quái đản sẽ biến mất sau khi thiếp được trở về thời hiện đại. Nhưng sau này thiếp mới hiểu, đã không thể trở về được nữa.”
Giọng nói thanh lãnh của nữ tử chậm rãi nhắc lại khiến Nguyên Kỳ lập tức chau mày, cánh tay đang ôm nàng bỗng siết chặt hơn. Đôi mắt bí hiểm của hắn lộ chút sợ hãi, uy hiếp nói: “Mộ Dung Ca, đã đến thì cũng đừng mong trở về. Hãy ngoan ngoãn ở lại bên người bản cung.”
Nghe vậy, Mộ Dung Ca khoái trá cười thầm, nàng giả vờ nghiêm trang: “Cho dù muốn trở về, thiếp cũng không có khả năng. Huống chi, ở thời đại này có có người luôn khiến thiếp nhớ mong.”
Khóe miệng Nguyên Kỳ hơi run rẩy. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, dùng kỹ năng nịnh hót tâm đắc của nàng mà xoa dịu lòng hắn. Hắn cười nhàn nhạt: “Có thật nàng vì bản cung nên mới không muốn trở về? Nếu có chút cơ hội được rời đi, nàng sẽ lựa chọn như nào?” Tuy những gì nói ra từ miệng nàng có chút khó tin, nhưng cũng không phải lời nói dối. Chỉ là, nếu như ngày sau nàng may mắn có được lựa chọn, có thể trở về thời đại của mình, liệu nàng có lựa chọn từ bỏ tất cả đang có? Từ bỏ cả hắn?
“Thiếp… nhất định sẽ không rời đi.” Nàng ngẩng đầu nhìn ánh mắt không xác định của hắn, từng chữ một kiên định trả lời.
“Đề xuất của thái tử cũng rất hay.” Lan Ngọc gật đầu cười khẽ.
Một cơn gió mạnh tốc quần áo của hắn, hất tung mái tóc đen đặc, che chặn ánh mắt sáng lóe như chim ưng kia. Dưới tay áo dài, hai tay của hắn do khóe miệng hàm xúc cười lạnh của Nguyên Kỳ mà nắm chặt lại.
“Thái tử, thiếp mệt rồi.” Mộ Dung Ca thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói với Nguyên Kỳ. Vừa rồi mới gặp lại Nguyên Kỳ nên tâm trạng hưng phấn nhất thời cũng quên đi mỏi mệt. Nhưng trước mắt thấy Lan Ngọc mở miệng diễn kịch, nàng lại cảm thấy mệt mỏi, không còn nhẫn nại tiếp tục xoay vòng trong trò chơi miệng lưỡi của hắn.
Nguyên Kỳ cúi đầu nhìn nàng, nữ tử này có dáng người bé bỏng thật ra rất yếu ớt. Tuy bề ngoài nhìn thấy nàng vô cùng kiên cường và cơ trí, nhưng trải qua nhiều việc như vậy, trái tim nàng đã vỡ nát ra từng mảnh. Nàng càng như gió thổi mây bay, không chút để ý, mới càng nói rõ mọi thứ đã đi thẳng vào tim nàng, tổn thương trái tim mềm yếu của nàng.
Nàng muốn rời đi tức là không muốn tiếp tục đối mặt với Lan Ngọc, người có vẻ mặt trong ngoài không đồng nhất cùng mọi ám toán suy tính của hắn.
“Được.” Hắn sủng nịch nhìn nàng, dịu dàng gật đầu. Hắn ôm chặt bờ vai mảnh khảnh, cùng nàng lên xe ngựa, không để tâm đến Lan Ngọc đang có thần sắc thâm trầm.
Lúc Lưu Vân bước qua bên người Lan Ngọc, vốn định nén nhịn những thù hận trong lòng, nhưng hễ nghĩ đến cảnh hoàng thượng chết đi ở Tề quốc, và cái chết thảm thiết của Bích Nhu là hắn khó lòng kiềm nén bản thân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sớm muộn sẽ có một ngày ngươi phải trả giá!” Trong lòng hắn, Lan Ngọc không khác gì Triệu Tử Tận, là một cái gai khó chịu, chỉ cần có cơ hội hắn nhất định phải tự tay nhổ ra.
Mắt quang Lan Ngọc khẽ dao động, những lời này của Lưu Vân căn bản hắn không đặt trong mắt, chỉ nhàn nhạt quét mắt qua người đứng cạnh Lưu Vân, Tiểu Thập.
Tiểu Thập luôn cúi thấp đầu không nhìn Lan Ngọc.
Lan Ngọc ôn hòa cười: “Tiểu Thập vẫn còn giận bản điện hạ?” Thật ra, hắn cũng có chút hối hận. Đối vối Tiểu Thập hắn cũng có vài phần thật lòng, bằng không cũng sẽ không để cho Tiểu Thập mang tuyệt đỉnh võ công. Chỉ tiếc là, sau khi gặp được Mộ Dung Ca, Tiểu Thập đã bị nàng thay đổi suy nghĩ và con đường trước mặt.
Thật ra Tiểu Thập là một quân cờ có sức sát thương rất cao, nếu được lợi dụng thích đáng nhất định sẽ giúp được hắn rất nhiều.
Tiểu Thập mân khóe miệng, gật gật đầu rồi theo Lưu Vân rời đi.
Dưới cửa thành, sau khi đám người Nguyên Kỳ đi mất, nụ cười ôn hòa trên tuấn nhan tuyệt mỹ của Lan Ngọc mới biến mất. Hắn nheo mắt nhìn chiếc xe ngựa chạy đi cuốn tung bụi đất, thần sắc càng lúc càng lạnh lùng đáng sợ.
“Đại hoàng tử, hiện giờ ta nên làm gì đây?” Một tên hộ vệ bước lên, thấp giọng dò hỏi Lan Ngọc.
Lan Ngọc lạnh lùng, trên trán đã hằn những sợi gân xanh, “Hai ngày nay phải lập tức hành động.”
“Liệu có quá vội vàng không? Dù sao bây giờ có rất nhiều việc còn chưa chuẩn bị xong.” Thị vệ lo lắng dò hỏi.
Lan Ngọc nghiêng đầu nhìn thoáng qua tên thị vệ, tên này trước giờ luôn luôn trung thành với hắn. Nhiều năm qua âm thầm đi theo, trợ hắn hoàn thành nghiệp lớn. Thành quả mà hắn nỗ lực nhiều năm nay tuyệt đối không thể bại trong gang tấc, tan thành bọt nước.
“Cơ hội khó có được, nếu còn tiếp tục chờ đợi, những mưu tính nhiều năm qua sẽ nguy ngập. Không phải ngươi còn rõ hơn ta sao.” Trầm mặc một lúc lâu, Lan Ngọc mới lạnh nhạt nói. Ánh mắt của hắn kiên định đầy bình tĩnh, đã chờ đợi rất lâu rồi sao có thể buông bỏ vào thời khắc mấu chốt nhất chứ.
Đây là cơ hội duy nhất!
Phải nhân lúc Nguyên Du còn tỉnh táo tiến hành mới được!
Đợi khi hắn danh chính ngôn thuận trở thành hoàng đế Hạ quốc, hắn sẽ cho Nguyên Kỳ và Nguyên Du biết được chân tướng!
Ánh mắt hắn hơi lóe lên, cảnh sắc như quay lại nhiều năm trước.
Năm đó, hắn chỉ mới sáu tuổi.
Trước khi uống thuốc độc tự sát một ngày, mẫu thân mới thấm thía dặn dò hắn: “Nhất định phải trở thành hoàng đế Hạ quốc, như thế mới có thể báo được thù này. Nhớ lấy, phải chính tay con đâm chết Nguyên Du mới có thể giải được mối hận trong lòng ta.”
Ngày thứ hai, mẫu thân có dung mạo phong hoa tuyệt đại luôn được Nguyên Du sủng ái đã uống thuốc độc tự sát trong lòng Nguyên Du, mặc cho Nguyên Du có tìm biết bao thần y cũng không sao cứu được bà.
Mẫu thân dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự sinh tình trọn đời của Nguyên Du.
Những gì hắn cần làm chính là trở thành hoàng đế Hạ quốc, dù phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
...
Thái tử phủ.
Sau khi tắm gội sạch sẽ, Mộ Dung Ca từ gian trong đi ra liền thấy Nguyên Kỳ đang nhàn nhã nằm ngồi trên ghế tựa để đọc sách. Dường như khi đọc sách là lúc tư thái của hắn thanh thản tao nhã nhất, dường như thế thảy mọi việc trên thế gian chưa từng tồn tại trong mắt hắn, trước sau hắn đều có thể vì bản thân mà sống.
Tựa hồ nhận ra nàng vừa bước ra, hắn buông lỏng sách, nâng đôi mắt đen láy nhìn qua.
“Đỡ hơn không?” Ánh mắt hắn vẫn sâu thẳm như đầm nước, tao nhã sáng lóa. Hắn vốn sở hữu dung mạo khuynh thành khuynh thế rồi, lại thêm ánh mắt mê hoặc vào lúc này, trong một thoáng hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt nàng.
“Ừm.” Giọng nàng khàn khàn, gật đầu đáp.
Nàng còn định ngồi xuống bên cạnh, hắn lập tức đưa tay ôm chặt nàng vào lòng.
Vừa tắm rửa xong, trên người nàng còn toát ra hương vị thanh thoát mát mẻ, những sợi tóc tơ còn đang khuấy động xoang mũi hắn. Hắn càng ôm chặt nàng, đưa tay khuấy khuấy mái tóc đen nhanh còn chưa kịp khô, đặt bên chóp mũi khẽ hít hít.
Tư thái ái muội như vậy rõ là một sự tán tỉnh đầy phô trương!
Nàng rõ ràng cảm giác được trong cái ôm này quá mức nóng bỏng khiến nàng phản xạ muốn né tránh, song nhiệt độ vẫn không ngừng tăng lên.
“Thái tử, hình như còn chưa nói hết những gì cần nói.” Nàng điều chỉnh tư thế thử tìm cách thoát ra. Nhưng hắn trông như không mất chút sức lực, kể cả tư thế ôm nàng đều rất thong dong tùy ý, nhưng nàng vẫn không cách nào động đậy được. Cuối cùng nàng chỉ đành đem bờ lưng mình dán thẳng vào lồng ngực kiên cường của hắn.
Hắn cười nhẹ, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Hôn sự được kéo dài, không lâu nữa Lan Ngọc sẽ có hành động, những gì sắp phải xảy ra không lâu nữa sẽ vào hồi kết. Mộ Dung Ca, nàng có bằng lòng trở thành Hạ quốc duy nhất thái tử phi? Hạ quốc hoàng hậu độc tôn trong tương lai?”
Giọng nói vẫn lạnh mát như những bông tuyết đầu mùa cùng hơi thở ấm áp thổi vào tai nàng, nàng khẽ run lên. Hắn cố ý nhất mạnh ‘Duy nhất’ cho nàng nghe.
Hai má nàng đỏ lựng lên, không lường trước được hắn sẽ nói như vậy. Ánh mắt nàng dần trở nên mơ hồ, lòng có chút chua xót, kích động, bất ngờ, đủ loại cảm xúc đan xen quanh quẩn trong đôi mắt trong sáng mềm yếu khiến tay chân nàng cũng trở nên luống cuống.
Hắn đã cho nàng một lời hứa hẹn!
Trong một tình huống như vậy, hắn còn có thể khiến nàng kích động, trao cho nàng một lời hứa không dễ thực hiện.
Từ lúc xuyên không đến giờ đã được vài năm, nàng đã từng kỳ vọng, từng thất vọng, cũng từng tuyệt vọng, thậm chí cũng đã buông bỏ qua, cũng không muốn cầu mong. Tuy bây giờ nàng biết được đáp án của hắn, nhưng khi nghe chính miệng hắn đưa ra một lời hứa, cũng như hỏi nàng có đồng ý hay không, nàng cũng không thể khống chế được cảm xúc của bản thân.
Nguyên Kỳ dùng những ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc tạc nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nóng ấm trên mắt, dịu dàng hỏi: “Mộ Dung Ca, nàng có đồng ý không?”
“Đừng khóc.” Một bên chăm chú lau nước mắt trên má nàng, một bên dịu dàng an ủi. Hắn chưa từng vì nước mắt của một nữ tử mà luống cuống, thậm chí là đau xót. Đây là lần đầu tiên, thế nên hắn không biết phải dùng từ ngữ nào đi trấn an nàng.
Mộ Dung Ca xoay người vùi cả mặt vào trong lòng hắn, tùy ý để nước mắt nước mũi của bản thân thấm cả lên quần áo của hắn.
Nàng nức nở nói: “Thiếp… khuynh thành.”
“Đúng vậy, trong lòng bản cung, nàng là khuynh quốc khuynh thành. Nhưng, quốc gia cũng không thể sánh được với nàng.” Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc mượt mà cửa náng, nghe nàng đáp lại, nhịn không được cười khẽ, dịu dàng nói.
Năm đó, Triệu Tử Duy nhất thời hồ đồ dùng nàng để đổi lấy năm cổ thành trì, cuối cùng cũng hối tiếck o kịp.
Nghe vậy, trái tim của Mộ Dung Ca chỉ cảm nhận được một từ ‘nóng’, đến cả nước mắt cũng như có thể làm phỏng mình. “Ừm.” Nàng còn định nói thêm nhưng khi lời vừa ra đến miệng, nàng chỉ có thể cho hắn một đáp án đơn giải nhất.
Chỉ một chữ đơn giản nhưng đang mang theo toàn bộ cảm xúc của nàng.
“Triệu Tử Duy có nói với ta, cuộc đời này cũng chỉ có thái tử mới thật lòng suy nghĩ vì thiếp, dặn thiếp phải biết quý trọng.” Bỗng nhiên nàng nhớ đến lời nói của Triệu Tử Duy.
Cơ hồ mọi lời hắn nói hôm đó, nàng đều ghi tạc trong lòng.
Nguyên Kỳ hơi cương lại, cúi đầu nhìn nữ tử bé bỏng đang được mình ôm chặt, dịu dàng cười, “Bản cung cho phép Triệu Tử Duy trước lúc chết đã dụng tâm lên nàng.”
Nghe vậy, đuôi lông mày Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, cười nói: “Thái tử từng hỏi thiếp có phải là Mộ Dung Ca thật sự hay không. Thiếp nay cũng muốn nói rõ với thái tử, thiếp thật ra chính là Mộ Dung Ca, mà cũng không phải là Mộ Dung Ca.”
“Sao?” Hắn có chút khó hiểu.
Thấy mi mày hắn hơi chau lại, thần sắc nàng khẽ nhạt đi, khép hờ mắt chìm vào mớ ký ức xa xôi, nhẹ giọng kể: “Thiếp không phải người của thời đại này. Không bao khi tỉnh giấc đã trở thành vương phi bị phế của phủ Khánh vương. Vốn dĩ còn cho rằng, mọi thứ quái đản sẽ biến mất sau khi thiếp được trở về thời hiện đại. Nhưng sau này thiếp mới hiểu, đã không thể trở về được nữa.”
Giọng nói thanh lãnh của nữ tử chậm rãi nhắc lại khiến Nguyên Kỳ lập tức chau mày, cánh tay đang ôm nàng bỗng siết chặt hơn. Đôi mắt bí hiểm của hắn lộ chút sợ hãi, uy hiếp nói: “Mộ Dung Ca, đã đến thì cũng đừng mong trở về. Hãy ngoan ngoãn ở lại bên người bản cung.”
Nghe vậy, Mộ Dung Ca khoái trá cười thầm, nàng giả vờ nghiêm trang: “Cho dù muốn trở về, thiếp cũng không có khả năng. Huống chi, ở thời đại này có có người luôn khiến thiếp nhớ mong.”
Khóe miệng Nguyên Kỳ hơi run rẩy. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, dùng kỹ năng nịnh hót tâm đắc của nàng mà xoa dịu lòng hắn. Hắn cười nhàn nhạt: “Có thật nàng vì bản cung nên mới không muốn trở về? Nếu có chút cơ hội được rời đi, nàng sẽ lựa chọn như nào?” Tuy những gì nói ra từ miệng nàng có chút khó tin, nhưng cũng không phải lời nói dối. Chỉ là, nếu như ngày sau nàng may mắn có được lựa chọn, có thể trở về thời đại của mình, liệu nàng có lựa chọn từ bỏ tất cả đang có? Từ bỏ cả hắn?
“Thiếp… nhất định sẽ không rời đi.” Nàng ngẩng đầu nhìn ánh mắt không xác định của hắn, từng chữ một kiên định trả lời.