Đứa nhỏ đó…
Nàng biết, đứa nhỏ đó không phải là đứa con nàng từng bị sẩy, mà là một đứa nhỏ nàng đã từng gặp, thậm chí cũng có chút hảo cảm. Không phải hài tử của Nguyên Ngư mà là con trai của Lâm Khinh Trần, mà là cậu bé bánh bột cứ ngỡ nàng là mẫu thân của nó, Lâm Phong.
Nguyên Kỳ đã giết nó.
Trong tiềm thức, tựa hồ nàng có thể nhìn thấy bộ dạng nhỏ nhắn múp míp đáng yêu như bánh bột của cậu bé, cái mũi cứ hụt hịt khóc quát lên đòi mẫu thân… ôi mẫu thân…
Bởi vì Lâm Khinh Trần, đứa nhỏ này nhất định có vận mệnh không giống với bao người khác. Bản thân Lâm Khinh Trần dưới vẻ ngoài siêu phàm thoát tục lại ẩn nhẫn che giấu dã tâm quyết tuyệt như vậy, Lâm Phong, đứa trẻ này ắt cũng có sự sắp đặt riêng.
Nguyên Kỳ tuyệt đối sẽ không cho phép những nguy cơ tiềm tàng tồn tại, nhất định sẽ không chút do dự trừ bỏ Phong Nhi, bởi vì Lâm Khinh Trần và Lâm Thiện Nhã đều có dính líu đến nàng. Nếu như một ngày nào đó, Phong Nhi đến đây báo thù, khi đó nàng nhất định sẽ không nhẫn tâm xuống tay. Một người hiểu rõ nàng trong lòng bàn tay như Nguyên Kỳ tuyệt đối sẽ không để nàng chịu thêm bất cứ tổn thương nào, hắn thà để bàn tay mình thay nàng nhuốm máu.
Có một đêm, khi nàng còn đang mơ mơ màng màng dường như nghe được hắn thì thầm bên tai, “Tay bản cung đã vấy không biết bao nhiêu máu, có rửa cũng không thể sạch được. Ngày sau nếu phải rơi vào địa ngục, mọi hình nhục tra tấn cứ để bản cung một thân gánh hết là được. Bằng mọi giá, bản cung nhất định sẽ… bảo vệ nàng.”
Đêm đó, sau một một hồi ‘đột kích’ triền miên, tuy lời nói của hắn nghe rất dịu dàng song vẫn không nghe lọt vào tai, chỉ đơn thuần nghĩ là lời ngon tiếng ngọt hắn dỗ dành mình. Trước giờ hắn vốn không hay dỗ nàng, thế nên vì những lời này mà nàng ngủ rất ngon. Bây giờ nghĩ lại, tối hôm đó khi nói được ra những lời này cũng là hắn quyết định động thủ. Hắn tình nguyện nhuốm máu đôi tay mình và lợi dụng người khác để thành lợi khí cho bản thân.
Hắn có ý giấu diếm chẳng qua không muốn nàng vì cái chết của Phong Nhi mà đau lòng, thậm chí sẽ oán trách hắn.
Khoảng thời gian này nàng biết rất rõ, hắn so với bất kỳ ai đều chán ghét mùi máu tanh trên người mình. Hơn nữa, hắn còn biết nàng yêu hòa bình, chán ghét bóng tối âm u không giới hạn kia, thế nên hắn luôn cẩn trọng để gìn giữ cho nàng những gì sáng đẹp nhất.
Trước mắt một mảng mơ hồ, nước mắt đã chừng muốn rơi xuống, từ đáy lòng nàng nói không nên lời nguồn cảm xúc phức tạp đang tuôn trào.
Chợt nghĩ đến sự ngờ vực và xa cách suốt mấy ngày nay, còn có bóng lưng quyết định rời đi của hắn, chỉ là hắn không muốn để nàng biết sự thật tàn nhẫn này.
Dưới thời loạn thế, sự tàn nhẫn nào có thể ngăn chặn. Nếu bản thân do dự trong một khắc hoàn toàn có thể phải dùng tính mạng để bù đắp.
Hắn luôn ngấm ngầm làm mọi thứ, cũng như lựa chọn giấu nhẹm hết thảy chẳng qua chỉ là muốn bảo vệ nàng!
Đột nhiên phát hiện có người đang ở sau lưng, mùi hương nhàn nhạt quen thuộc khiến nàng yên lòng. Nàng sốt ruột quay đầu nhìn lại.
Hắn đứng ở đây bao lâu rồi.
Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi ngươi đen láy sâu thẳm cực lực che giấu nỗi thống khổ đang lưu động, cả người hắn cứng đờ, môi hơi nhếch lên, tựa hồ thứ nhan sắc khuynh thành bị đoạt đi trong một khắc.
Mộ Dung Ca còn chưa kịp mở miệng thì hắn đã nói ngay: “Nàng đã biết rồi phải không? Chuyện này căn bản không thể giấu được nàng bao lâu. Nàng hận bản cung có đúng không?”
Mộ Dung Ca cảm nhận được dòng nước mắt nóng hổi đang rơi xuống, tim nhói đau vì từng lời từng chữ của hắn, vì nỗi thống khổ của hắn mà chạnh lòng. Nàng đứng dậy, run run vươn tay kéo lại bàn tay đang cương cứ nắm chặt lại, khẽ khàng xoa bóp. Không ngờ chỉ mấy ngày không chạm vào nó đã lạnh như băng rồi?
“Xin lỗi.” Mộ Dung Ca khóc không thành lời. Có lẽ bản thân còn quá ích kỷ, quá mức ngu dốt nên bây giờ mới có thể suy nghĩ thấu triệt sự tình. Triệu Tử Duy đã từng nói, trên đời này, người duy nhất thành tâm bảo hộ cho nàng chỉ có mỗi Nguyên Kỳ mà thôi. Những gì hắn làm chỉ là không muốn tổn thương nàng, nhưng hắn không hay giải thích, không có thói quen nói rõ tường tận mọi thứ thôi.
Đáy mắt u ám của Nguyên Kỳ khẽ lóe qua một tia sáng.
“Là thiếp ngu xuẩn, trên đời này ngoài thái tử ra, những người khác chỉ vì đạt được mục đích nhất định sẽ lợi dụng ta, thậm chí sẽ làm tổn hại đến ta, duy chỉ mỗi thái tử thì không. Vô luận xảy ra chuyện gì, thái tử nhất định sẽ bảo vệ ta. Thật sự xin lỗi. Thái tử có thể tha thứ cho thiếp không?”
Nàng ngẩng đầu, một vẻ mặt hỗn độn nhìn không ra vẻ mỹ mạo thường ngày. Nàng ngước nhìn khuôn mặt khuynh thế trước mặt mơ hồ qua làn nước mắt.
Hắn không nói một lời chỉ nhìn nàng tự biên tự diễn. Một lát sau dịu dàn vươn tay lau đi hàng nước mắt trên mặt nàng.
Hắn không nói một lời chỉ lặng lặng nhìn nàng tự biên tự diễn, khẽ vươn tay dịu dàng lau nước mắt cho nàng, sau đó lập tức cúi người ngăn chặn đôi môi đỏ mọng tiếp tục tuôn ra những lời đau thương, trong cái hôn cuồng nhiệt lúc này như muốn thể nghiệm độ ấm trên người nàng, cũng như muốn xoa dịu những cảm xúc lo lắng và sợ hãi suốt mấy ngày qua. Cũng như trong cái hôn này, hắn muốn cho nàng thấy được sự nhiệt tình của mình.
“Ừm…”
Cho dù bộ dạng nàng chật vật như nào, mặc cho nước mắt hòa lẫn vào cái hôn nồng nhiệt này, hắn vẫn chưa từng ghét bỏ nàng.
Trong một khắc, tựa hồ ánh mắt trở về đêm tối phiêu đãng đó, những lời nói dịu nhẹ như những bông tuyết đầu mùa rót vào tai hỏi nàng, liệu có nguyện làm vợ của hắn!
Bây giờ, hắn dùng hành động để cho nàng biết, để bảo hộ nàng hắn không tiếc lấy bản thân mình làm vật hy sinh. Hắn chỉ biết dùng hành động để khẳng định với nàng, nàng chọn hắn cả đời này sẽ không phải hối tiếc. “Thái tử, thiếp yêu người.” Một chữ ‘yêu’ không bao giờ dễ nói ra, chỉ vì ‘yêu’ rất nặng, nặng hơn ngàn cân đẩu vàng.
Hơi thở dần trở nên dồn dập, trời đất muốn xoay vần hắn mới nới lỏng tay, ôm chặt nàng vào lòng.
“Đứa bé đó vẫn còn sống.” Hắn cố gắng lấy lại nhịp thở mới nhẹ nhàng nói.
Mộ Dung Ca vô cùng vui mừng, không thể tin được. “Sao có thể?”
“Hủy võ công của hắn, phá bỏ mọi ký ức là được.” Giọng Nguyên Kỳ có chút lạnh lùng. Nếu không phải vì Mộ Dung Ca, tuyệt đối hắn sẽ không thủ hạ lưu tình.
“Có thể tiêu trừ ký ức được sao?” Mộ Dung Ca nhướng mày không hiểu.
“Độc dược của Chương thần y không ai có thể giải được. Kiếp này hắn sẽ không thể nhớ được những gì đã qua. Đời này chỉ có thể an nhàn lánh đời trong sơn trang.” Nguyên Kỳ nhẫn nại giải thích.
Nụ cười trên mặt Mộ Dung Ca đã tươi rói hẳn lên, mạnh mẽ ôm chặt vòng eo hắn, “Vì thiếp thái tử mới không diệt cỏ tận gốc. Thiếp biết mà. Cảm ơn ngài!”
Đối với Phong Nhi mà nói, đây không phải là kết cục tốt nhất sao? Có thể quên đi tất cả thù hận, đơn giản mà vui sống một đời thì còn gì bằng.
“Chỉ là, lá thư này của thái tử sao lại rơi vào tay của Lan Ngọc chứ?” Mộ Dung Ca chau mày thắc mắc.
Nguyên Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, “Lá thư này là do Triệu Tử Tận giao cho Lan Ngọc.”
“Cái gì?” Mi mày của Mộ Dung Ca dính cứng lại, quả nhiên Tận Nhi đã trở thành một kẻ không từ mọi thủ đoạn, vừa cùng Nguyên Kỳ hợp mưu, đồng thời cũng liên thủ với Lan Ngọc, mà trong đó còn thể hiện vô cùng thành thạo. Hắn… đã trở thành một trong những cao thủ rồi.
“Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Trong hai ngày này hắn nhất định sẽ đến gặp nàng.” Nguyên Kỳ nhẹ giọng dò hỏi, đồng thời cũng quan sát mọi thần sắc của nàng.
Mộ Dung Ca nhếch khóe miệng, cười nhạt: “Cuối cùng cũng phải gặp.”
Tay của Nguyên Kỳ đang vuốt ve mái tóc nàng hơi dừng lại, nói thêm: “Xưởng binh khí đã bị hủy. Tiểu Thập dựa theo sự dặn dò của bản cung đã thiết lập một xưởng binh khí khác ở một nơi bí mật.”
“Hủy đi cũng tốt, ngày chúng ta đang chờ sắp tới rồi. Hoàng thượng… nhất định trong mấy ngày này sẽ có hành động.” Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn hắn, thần sắc hắn như mọi ngày, lòng nàng thầm vì hắn mà đau đớn, ngày đó mà đến nhất định cũng là lúc hắn bóc trần mọi vết sẹo ra trước mặt mọi người. So với bất kỳ một ai, hắn sẽ là người đau đớn nhất.
“Năm ngày sau, ông ấy sẽ bị hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh lại được thì không thể xuống giường được. Mà đến được khi đó, tất thảy đều đã kết thúc.”
“Mấy năm nay Chương thần y vất vả rồi…”
Được Nguyên Kỳ trọng dụng, có thể xem như Chương thần y đã cống hiến được y thuật trọn đời mình rồi. Nguyên Du còn sống được đến giờ cũng đủ để thấy được y thuật cao minh của Chương thần y.
Cách phủ thái tử không xa.
Một chiếc xe ngựa dừng lại, trong đó lộ ra hình ảnh của hai người.
Mà hai người này vừa xuất hiện, vạn vật xung quanh cũng thất sắc.
Nam tử ngồi đó có dung mạo tuyệt đỉnh, khí thái tôn quý lãnh ngạo, tựa hồ tầm khoảng năm mươi sáu tuổi.
Nữ tử kề bên có dung mạo tuyệt mỹ, ngũ quan tinh xảo, có lẽ được được bảo dưỡng rất tốt nên nhìn sơ qua không khác gì vừa ngoài ba mươi, hoàn toàn kham nổi hai chữ ‘tuyệt sắc’!
Nam tử dịu dàng ôm vai mỹ phu nhân, một mặt lạnh băng ngạo nghễ, lời nói ra cũng đầy hơi ghen, “Xem qua rồi đã yên tâm chưa?”
Mỹ phu nhân nhìn chằm chằm cửa chính phủ thái tử, tựa hồ đang chìm trong hồi ức xa xôi. Nàng vốn quen với những lời nói móc xéo đầy hơi ‘chua’ của hắn, không để tâm lắm nói: “Hắn có dung mạo khuynh thành, hoàn toàn xứng là ‘thiên hạ nam tử chi nhất’.”
“Đến bây giờ còn chưa báo thù đấy. Thanh Liên à, nàng không cần lo lắng. Những quốc gia khác cũng không một ai có thể hại được hắn. Những năm gần đây nàng âm thầm làm hết thảy không phải đã đủ rồi sao.” Nam tử kế bên đã hết kiên nhẫn nói.
“Nhưng hắn đều tự dựa vào thật lực của bản thân, ta chưa từng có cơ hội giúp đỡ.” Mỹ phu nhân có chút tiếc nuối, nhưng lại cảm thấy đó chính là khí thái của bậc nam nhi quyền khuynh thiên hạ.
Thấy người đẹp đang thở dài, khóe miệng nam tử kéo rộng, “Có phải con ruột của nàng đâu.” Những năm gần đây, người ta có thể bị bộ dạng của nàng lừa gạt được thôi, chứ bản thân hắn trải qua biết bao nhiêu cuộc chiến sinh tử, trước sao mà không biết đó chỉ là nàng quá giỏi ngụy trang mà thôi.
Mỹ phu nhân nghe vậy trừng mắt liếc hắn một cái, “Dù sao cũng là cốt nhục do thân thể này sinh ra, cũng là huyết mạch chí thân.”
“Nàng muốn đi nhận sao?” Nàm tử nhìn thấu suy nghĩ của nàng, trực tiếp nói thẳng.
Mỹ phu nhân gật đầu, vô cùng đứng đắn giải thích: “Nghe nói ta có một cô con dâu rất tốt, tay nghề nấu nướng rất tuyệt. Tất cả đều là mỹ vị trân phẩm chỉ thấy trong tưởng tượng… Nhận con… Thật là còn điều gì tốt hơn nữa chứ.”
Nam tử nhất thời cũng nghẹn họng.
“Chỉ là nhận con thôi mà… ta lại có thêm cháu nội nữa.” Mỹ phu nhân hậm hực nói.
Khóe miệng nam tử tuyệt đỉnh lại kéo ra.
Mỹ phu nhân nhìn hắn dò hỏi: “Tôn quý Nguyên Phái đảo chủ, ta nên lựa chọn thế nào đây?”
Nam tử hết ý kiến, “Nàng muốn tướng hay hay muốn mỹ thực hở? Thôi để nàng tự chọn đấy.”
“Ta lại cảm thấy có cả hai mới là tốt nhất.”
"..."
Trước cửa phủ thái tử, Nam Cung Dung vừa định bước vào, trong một khắc tựa hồ nhìn thấy một chiếc xe ngựa đậu cách đó không xa, xe ngựa này bề ngoài rất bình thường, chẳng qua, trước khi mành xe vừa buông xuống, sườn mặt của người đàn bà ngồi trong đó lộ ra… vô cùng quen thuộc.
Nhưng đến khi nàng muốn nhìn kỹ hơn thì phu xe đã phất mạnh mà đi.
Nàng chau mày, không lẽ bị hoa mắt? Trên đời này sao có thể có người giống bản thân như vậy? Nhưng, đó cũng chỉ mới là khuôn sườn mặt thôi mà.
Hôm sau.
Sau khi Nguyên Kỳ hồi phủ, Mộ Dung Ca đã dùng xong bữa trưa, vừa vặn Nam Cung Dung cũng đang ở đây.
Trong phủ thái tử tựa hồ đã có lại hơi người, dù sao nhiều ngày qua người người trong phủ đều ngầm đoán không biết có phải Mộ Dung Trắc phi đã thất sủng, hoặc là Mộ Dung Trắc phi đã chọc giận thái tử chăng? Hiện tại thấy thái tử vẫn sủng ái Mộ Dung Trắc phi như vậy thì ai nấy đều thắc mắc, đừng nói là hạ nhân không hiểu, đến cả Nam Cung Dung cũng không hiểu nổi.
“Xem ra người có thể khiến thái tử ca ca sủng ái như vậy chỉ có Mộ Dung Trắc phi thôi.” Nam Cung Dung lau khóe miệng, một bên cười nói.
Mộ Dung Ca mím môi cười.
Vẻ mặt Nguyên Kỳ vẫn đạm mạc như mọi ngày.
Ngoài cửa truyền đến giọng bẩm báo của hạ nhân, "Bẩm báo thái tử, Mộ Dung Trắc phi, Tề quốc hoàng thượng hiện đang ở sản chính."
Nàng biết, đứa nhỏ đó không phải là đứa con nàng từng bị sẩy, mà là một đứa nhỏ nàng đã từng gặp, thậm chí cũng có chút hảo cảm. Không phải hài tử của Nguyên Ngư mà là con trai của Lâm Khinh Trần, mà là cậu bé bánh bột cứ ngỡ nàng là mẫu thân của nó, Lâm Phong.
Nguyên Kỳ đã giết nó.
Trong tiềm thức, tựa hồ nàng có thể nhìn thấy bộ dạng nhỏ nhắn múp míp đáng yêu như bánh bột của cậu bé, cái mũi cứ hụt hịt khóc quát lên đòi mẫu thân… ôi mẫu thân…
Bởi vì Lâm Khinh Trần, đứa nhỏ này nhất định có vận mệnh không giống với bao người khác. Bản thân Lâm Khinh Trần dưới vẻ ngoài siêu phàm thoát tục lại ẩn nhẫn che giấu dã tâm quyết tuyệt như vậy, Lâm Phong, đứa trẻ này ắt cũng có sự sắp đặt riêng.
Nguyên Kỳ tuyệt đối sẽ không cho phép những nguy cơ tiềm tàng tồn tại, nhất định sẽ không chút do dự trừ bỏ Phong Nhi, bởi vì Lâm Khinh Trần và Lâm Thiện Nhã đều có dính líu đến nàng. Nếu như một ngày nào đó, Phong Nhi đến đây báo thù, khi đó nàng nhất định sẽ không nhẫn tâm xuống tay. Một người hiểu rõ nàng trong lòng bàn tay như Nguyên Kỳ tuyệt đối sẽ không để nàng chịu thêm bất cứ tổn thương nào, hắn thà để bàn tay mình thay nàng nhuốm máu.
Có một đêm, khi nàng còn đang mơ mơ màng màng dường như nghe được hắn thì thầm bên tai, “Tay bản cung đã vấy không biết bao nhiêu máu, có rửa cũng không thể sạch được. Ngày sau nếu phải rơi vào địa ngục, mọi hình nhục tra tấn cứ để bản cung một thân gánh hết là được. Bằng mọi giá, bản cung nhất định sẽ… bảo vệ nàng.”
Đêm đó, sau một một hồi ‘đột kích’ triền miên, tuy lời nói của hắn nghe rất dịu dàng song vẫn không nghe lọt vào tai, chỉ đơn thuần nghĩ là lời ngon tiếng ngọt hắn dỗ dành mình. Trước giờ hắn vốn không hay dỗ nàng, thế nên vì những lời này mà nàng ngủ rất ngon. Bây giờ nghĩ lại, tối hôm đó khi nói được ra những lời này cũng là hắn quyết định động thủ. Hắn tình nguyện nhuốm máu đôi tay mình và lợi dụng người khác để thành lợi khí cho bản thân.
Hắn có ý giấu diếm chẳng qua không muốn nàng vì cái chết của Phong Nhi mà đau lòng, thậm chí sẽ oán trách hắn.
Khoảng thời gian này nàng biết rất rõ, hắn so với bất kỳ ai đều chán ghét mùi máu tanh trên người mình. Hơn nữa, hắn còn biết nàng yêu hòa bình, chán ghét bóng tối âm u không giới hạn kia, thế nên hắn luôn cẩn trọng để gìn giữ cho nàng những gì sáng đẹp nhất.
Trước mắt một mảng mơ hồ, nước mắt đã chừng muốn rơi xuống, từ đáy lòng nàng nói không nên lời nguồn cảm xúc phức tạp đang tuôn trào.
Chợt nghĩ đến sự ngờ vực và xa cách suốt mấy ngày nay, còn có bóng lưng quyết định rời đi của hắn, chỉ là hắn không muốn để nàng biết sự thật tàn nhẫn này.
Dưới thời loạn thế, sự tàn nhẫn nào có thể ngăn chặn. Nếu bản thân do dự trong một khắc hoàn toàn có thể phải dùng tính mạng để bù đắp.
Hắn luôn ngấm ngầm làm mọi thứ, cũng như lựa chọn giấu nhẹm hết thảy chẳng qua chỉ là muốn bảo vệ nàng!
Đột nhiên phát hiện có người đang ở sau lưng, mùi hương nhàn nhạt quen thuộc khiến nàng yên lòng. Nàng sốt ruột quay đầu nhìn lại.
Hắn đứng ở đây bao lâu rồi.
Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi ngươi đen láy sâu thẳm cực lực che giấu nỗi thống khổ đang lưu động, cả người hắn cứng đờ, môi hơi nhếch lên, tựa hồ thứ nhan sắc khuynh thành bị đoạt đi trong một khắc.
Mộ Dung Ca còn chưa kịp mở miệng thì hắn đã nói ngay: “Nàng đã biết rồi phải không? Chuyện này căn bản không thể giấu được nàng bao lâu. Nàng hận bản cung có đúng không?”
Mộ Dung Ca cảm nhận được dòng nước mắt nóng hổi đang rơi xuống, tim nhói đau vì từng lời từng chữ của hắn, vì nỗi thống khổ của hắn mà chạnh lòng. Nàng đứng dậy, run run vươn tay kéo lại bàn tay đang cương cứ nắm chặt lại, khẽ khàng xoa bóp. Không ngờ chỉ mấy ngày không chạm vào nó đã lạnh như băng rồi?
“Xin lỗi.” Mộ Dung Ca khóc không thành lời. Có lẽ bản thân còn quá ích kỷ, quá mức ngu dốt nên bây giờ mới có thể suy nghĩ thấu triệt sự tình. Triệu Tử Duy đã từng nói, trên đời này, người duy nhất thành tâm bảo hộ cho nàng chỉ có mỗi Nguyên Kỳ mà thôi. Những gì hắn làm chỉ là không muốn tổn thương nàng, nhưng hắn không hay giải thích, không có thói quen nói rõ tường tận mọi thứ thôi.
Đáy mắt u ám của Nguyên Kỳ khẽ lóe qua một tia sáng.
“Là thiếp ngu xuẩn, trên đời này ngoài thái tử ra, những người khác chỉ vì đạt được mục đích nhất định sẽ lợi dụng ta, thậm chí sẽ làm tổn hại đến ta, duy chỉ mỗi thái tử thì không. Vô luận xảy ra chuyện gì, thái tử nhất định sẽ bảo vệ ta. Thật sự xin lỗi. Thái tử có thể tha thứ cho thiếp không?”
Nàng ngẩng đầu, một vẻ mặt hỗn độn nhìn không ra vẻ mỹ mạo thường ngày. Nàng ngước nhìn khuôn mặt khuynh thế trước mặt mơ hồ qua làn nước mắt.
Hắn không nói một lời chỉ nhìn nàng tự biên tự diễn. Một lát sau dịu dàn vươn tay lau đi hàng nước mắt trên mặt nàng.
Hắn không nói một lời chỉ lặng lặng nhìn nàng tự biên tự diễn, khẽ vươn tay dịu dàng lau nước mắt cho nàng, sau đó lập tức cúi người ngăn chặn đôi môi đỏ mọng tiếp tục tuôn ra những lời đau thương, trong cái hôn cuồng nhiệt lúc này như muốn thể nghiệm độ ấm trên người nàng, cũng như muốn xoa dịu những cảm xúc lo lắng và sợ hãi suốt mấy ngày qua. Cũng như trong cái hôn này, hắn muốn cho nàng thấy được sự nhiệt tình của mình.
“Ừm…”
Cho dù bộ dạng nàng chật vật như nào, mặc cho nước mắt hòa lẫn vào cái hôn nồng nhiệt này, hắn vẫn chưa từng ghét bỏ nàng.
Trong một khắc, tựa hồ ánh mắt trở về đêm tối phiêu đãng đó, những lời nói dịu nhẹ như những bông tuyết đầu mùa rót vào tai hỏi nàng, liệu có nguyện làm vợ của hắn!
Bây giờ, hắn dùng hành động để cho nàng biết, để bảo hộ nàng hắn không tiếc lấy bản thân mình làm vật hy sinh. Hắn chỉ biết dùng hành động để khẳng định với nàng, nàng chọn hắn cả đời này sẽ không phải hối tiếc. “Thái tử, thiếp yêu người.” Một chữ ‘yêu’ không bao giờ dễ nói ra, chỉ vì ‘yêu’ rất nặng, nặng hơn ngàn cân đẩu vàng.
Hơi thở dần trở nên dồn dập, trời đất muốn xoay vần hắn mới nới lỏng tay, ôm chặt nàng vào lòng.
“Đứa bé đó vẫn còn sống.” Hắn cố gắng lấy lại nhịp thở mới nhẹ nhàng nói.
Mộ Dung Ca vô cùng vui mừng, không thể tin được. “Sao có thể?”
“Hủy võ công của hắn, phá bỏ mọi ký ức là được.” Giọng Nguyên Kỳ có chút lạnh lùng. Nếu không phải vì Mộ Dung Ca, tuyệt đối hắn sẽ không thủ hạ lưu tình.
“Có thể tiêu trừ ký ức được sao?” Mộ Dung Ca nhướng mày không hiểu.
“Độc dược của Chương thần y không ai có thể giải được. Kiếp này hắn sẽ không thể nhớ được những gì đã qua. Đời này chỉ có thể an nhàn lánh đời trong sơn trang.” Nguyên Kỳ nhẫn nại giải thích.
Nụ cười trên mặt Mộ Dung Ca đã tươi rói hẳn lên, mạnh mẽ ôm chặt vòng eo hắn, “Vì thiếp thái tử mới không diệt cỏ tận gốc. Thiếp biết mà. Cảm ơn ngài!”
Đối với Phong Nhi mà nói, đây không phải là kết cục tốt nhất sao? Có thể quên đi tất cả thù hận, đơn giản mà vui sống một đời thì còn gì bằng.
“Chỉ là, lá thư này của thái tử sao lại rơi vào tay của Lan Ngọc chứ?” Mộ Dung Ca chau mày thắc mắc.
Nguyên Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, “Lá thư này là do Triệu Tử Tận giao cho Lan Ngọc.”
“Cái gì?” Mi mày của Mộ Dung Ca dính cứng lại, quả nhiên Tận Nhi đã trở thành một kẻ không từ mọi thủ đoạn, vừa cùng Nguyên Kỳ hợp mưu, đồng thời cũng liên thủ với Lan Ngọc, mà trong đó còn thể hiện vô cùng thành thạo. Hắn… đã trở thành một trong những cao thủ rồi.
“Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Trong hai ngày này hắn nhất định sẽ đến gặp nàng.” Nguyên Kỳ nhẹ giọng dò hỏi, đồng thời cũng quan sát mọi thần sắc của nàng.
Mộ Dung Ca nhếch khóe miệng, cười nhạt: “Cuối cùng cũng phải gặp.”
Tay của Nguyên Kỳ đang vuốt ve mái tóc nàng hơi dừng lại, nói thêm: “Xưởng binh khí đã bị hủy. Tiểu Thập dựa theo sự dặn dò của bản cung đã thiết lập một xưởng binh khí khác ở một nơi bí mật.”
“Hủy đi cũng tốt, ngày chúng ta đang chờ sắp tới rồi. Hoàng thượng… nhất định trong mấy ngày này sẽ có hành động.” Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn hắn, thần sắc hắn như mọi ngày, lòng nàng thầm vì hắn mà đau đớn, ngày đó mà đến nhất định cũng là lúc hắn bóc trần mọi vết sẹo ra trước mặt mọi người. So với bất kỳ một ai, hắn sẽ là người đau đớn nhất.
“Năm ngày sau, ông ấy sẽ bị hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh lại được thì không thể xuống giường được. Mà đến được khi đó, tất thảy đều đã kết thúc.”
“Mấy năm nay Chương thần y vất vả rồi…”
Được Nguyên Kỳ trọng dụng, có thể xem như Chương thần y đã cống hiến được y thuật trọn đời mình rồi. Nguyên Du còn sống được đến giờ cũng đủ để thấy được y thuật cao minh của Chương thần y.
Cách phủ thái tử không xa.
Một chiếc xe ngựa dừng lại, trong đó lộ ra hình ảnh của hai người.
Mà hai người này vừa xuất hiện, vạn vật xung quanh cũng thất sắc.
Nam tử ngồi đó có dung mạo tuyệt đỉnh, khí thái tôn quý lãnh ngạo, tựa hồ tầm khoảng năm mươi sáu tuổi.
Nữ tử kề bên có dung mạo tuyệt mỹ, ngũ quan tinh xảo, có lẽ được được bảo dưỡng rất tốt nên nhìn sơ qua không khác gì vừa ngoài ba mươi, hoàn toàn kham nổi hai chữ ‘tuyệt sắc’!
Nam tử dịu dàng ôm vai mỹ phu nhân, một mặt lạnh băng ngạo nghễ, lời nói ra cũng đầy hơi ghen, “Xem qua rồi đã yên tâm chưa?”
Mỹ phu nhân nhìn chằm chằm cửa chính phủ thái tử, tựa hồ đang chìm trong hồi ức xa xôi. Nàng vốn quen với những lời nói móc xéo đầy hơi ‘chua’ của hắn, không để tâm lắm nói: “Hắn có dung mạo khuynh thành, hoàn toàn xứng là ‘thiên hạ nam tử chi nhất’.”
“Đến bây giờ còn chưa báo thù đấy. Thanh Liên à, nàng không cần lo lắng. Những quốc gia khác cũng không một ai có thể hại được hắn. Những năm gần đây nàng âm thầm làm hết thảy không phải đã đủ rồi sao.” Nam tử kế bên đã hết kiên nhẫn nói.
“Nhưng hắn đều tự dựa vào thật lực của bản thân, ta chưa từng có cơ hội giúp đỡ.” Mỹ phu nhân có chút tiếc nuối, nhưng lại cảm thấy đó chính là khí thái của bậc nam nhi quyền khuynh thiên hạ.
Thấy người đẹp đang thở dài, khóe miệng nam tử kéo rộng, “Có phải con ruột của nàng đâu.” Những năm gần đây, người ta có thể bị bộ dạng của nàng lừa gạt được thôi, chứ bản thân hắn trải qua biết bao nhiêu cuộc chiến sinh tử, trước sao mà không biết đó chỉ là nàng quá giỏi ngụy trang mà thôi.
Mỹ phu nhân nghe vậy trừng mắt liếc hắn một cái, “Dù sao cũng là cốt nhục do thân thể này sinh ra, cũng là huyết mạch chí thân.”
“Nàng muốn đi nhận sao?” Nàm tử nhìn thấu suy nghĩ của nàng, trực tiếp nói thẳng.
Mỹ phu nhân gật đầu, vô cùng đứng đắn giải thích: “Nghe nói ta có một cô con dâu rất tốt, tay nghề nấu nướng rất tuyệt. Tất cả đều là mỹ vị trân phẩm chỉ thấy trong tưởng tượng… Nhận con… Thật là còn điều gì tốt hơn nữa chứ.”
Nam tử nhất thời cũng nghẹn họng.
“Chỉ là nhận con thôi mà… ta lại có thêm cháu nội nữa.” Mỹ phu nhân hậm hực nói.
Khóe miệng nam tử tuyệt đỉnh lại kéo ra.
Mỹ phu nhân nhìn hắn dò hỏi: “Tôn quý Nguyên Phái đảo chủ, ta nên lựa chọn thế nào đây?”
Nam tử hết ý kiến, “Nàng muốn tướng hay hay muốn mỹ thực hở? Thôi để nàng tự chọn đấy.”
“Ta lại cảm thấy có cả hai mới là tốt nhất.”
"..."
Trước cửa phủ thái tử, Nam Cung Dung vừa định bước vào, trong một khắc tựa hồ nhìn thấy một chiếc xe ngựa đậu cách đó không xa, xe ngựa này bề ngoài rất bình thường, chẳng qua, trước khi mành xe vừa buông xuống, sườn mặt của người đàn bà ngồi trong đó lộ ra… vô cùng quen thuộc.
Nhưng đến khi nàng muốn nhìn kỹ hơn thì phu xe đã phất mạnh mà đi.
Nàng chau mày, không lẽ bị hoa mắt? Trên đời này sao có thể có người giống bản thân như vậy? Nhưng, đó cũng chỉ mới là khuôn sườn mặt thôi mà.
Hôm sau.
Sau khi Nguyên Kỳ hồi phủ, Mộ Dung Ca đã dùng xong bữa trưa, vừa vặn Nam Cung Dung cũng đang ở đây.
Trong phủ thái tử tựa hồ đã có lại hơi người, dù sao nhiều ngày qua người người trong phủ đều ngầm đoán không biết có phải Mộ Dung Trắc phi đã thất sủng, hoặc là Mộ Dung Trắc phi đã chọc giận thái tử chăng? Hiện tại thấy thái tử vẫn sủng ái Mộ Dung Trắc phi như vậy thì ai nấy đều thắc mắc, đừng nói là hạ nhân không hiểu, đến cả Nam Cung Dung cũng không hiểu nổi.
“Xem ra người có thể khiến thái tử ca ca sủng ái như vậy chỉ có Mộ Dung Trắc phi thôi.” Nam Cung Dung lau khóe miệng, một bên cười nói.
Mộ Dung Ca mím môi cười.
Vẻ mặt Nguyên Kỳ vẫn đạm mạc như mọi ngày.
Ngoài cửa truyền đến giọng bẩm báo của hạ nhân, "Bẩm báo thái tử, Mộ Dung Trắc phi, Tề quốc hoàng thượng hiện đang ở sản chính."