Edit: Phi Nguyệt
Nguyên Kỳ nhìn thấy biểu hiện của Mộ Dung Ca thì khẽ cười, nụ
cười của hắn trong suốt cao nhã như thiên tiên, dường như đằng sau lưng hắn
đang có một biển mây mù, cảnh vật này lại khiến hắn vừa giống như tiên, vừa giống
như ma.
Triệu Tử Duy cảm thấy không khí hơi khác thường, nhưng khi hắn
quay đầu nhìn hai người thì lại không phát hiện ra có gì khác thường cả. Mộ
Dung Ca vẫn cúi đầu im lặng đi theo hắn, còn trên mặt Nguyên Kỳ vẫn là nụ cười
không mặn không nhạt thường thấy, đôi mắt đen láy của Triệu Tử Duy nhẹ giật một
cái, hắn quay đầu đi tiếp.
Ba người bọn họ đi thẳng về Đông Sương phòng.
Vừa trở lại Đông Sương phòng, Mộ Dung Ca lập tức đi vào
phòng bếp chuẩn bị làm vài món điểm tâm. Tâm trạng của cô đang rất tốt nên dù
cho đây là mệnh lệnh của Triệu Tử Duy thì cô vẫn làm rất thoải mái. Vừa rồi nếu
không nhờ Triệu Tử Duy ra mặt giúp đỡ thì cô đã phải một mình chống chọi với
Phượng Dịch rồi, xem ra Triệu Tử Duy cũng không phải là kẻ máu lạnh vô tình.
Mộ Dung Ca đi một vòng đánh giá tất cả nguyên liệu ở trong bếp.
Món điểm tâm ở thời đại này rất nghèo nàn, hầu như chỉ dùng bánh khảo hoa mai,
nhưng cô thì không muốn làm bánh khảo hoa mai, phải nói là tất cả các món điểm
tâm khác cô đều không muốn làm. Xem xét một hồi những nguyên liệu và dụng cụ có
trong nhà bếp, Mộ Dung Ca âm thầm tính toán nên làm món nào vừa không mất nhiều
công sức mà lại có mùi vị khác lạ.
Thời đại này không có nhiều loại bánh, thông thường bột mì
chỉ dùng để làm bánh bao hấp mà thôi. Có lẽ cô nên làm một vài loại bánh ngọt,
hoặc làm bánh bao sủi cảo (*) chẳng hạn.
(*)Là món bánh bao nhỏ có nhân rồi đem chiên, nó giống bánh
bao chiên của mình ấy mà.
Cân nhắc một lúc, cuối cùng cô quyết định làm món bánh há cảo
nhân tôm (*) và bánh khoai lang (**).
(*) Món này thì siêu nổi tiếng của Trung Quốc rồi, hình của
em nó đây:
(**) Bánh khoai lang: nguyên liệu chủ yếu làm từ khoai lang
được hấp chín, tán nhuyễn rồi trộn với bột mì để nhào thành bột khoai lang, cán
dẹt bột rồi chiên vàng trong chảo hoặc chiên khô. Bánh này có hai loại, chay
thường thấy, và bánh nhân, đậu đỏ, vừng đen, đậu xanh…. Hình của em nó đây ạ.
Bánh chay:
Bánh nhân:
Đến lúc cô làm xong điểm tâm, bưng đến thì vẫn thấy hai người
kia đang ngồi chơi cờ ở trong đình, hình như suốt từ lúc bắt đầu ván cờ họ vẫn
chưa nói với nhau câu nào.
Có lẽ món bánh há cảo nhân tôm và bánh khoai lang của cô tỏa
ra mùi thơm quá hấp dẫn khiến hai người họ cùng lúc nhìn về phía cô.
Không, phải nói là cùng đồng thời nhìn về phía khay điểm tâm
mà cô đang bưng đến.
Bước đến gần hai người, Mộ Dung Ca đặt đĩa bánh há cảo nhân
tôm xuống bàn rồi giới thiệu: “Đây là món Phỉ thúy Lưu ly rực rỡ sắc màu.” – Lại
đặt đĩa bánh khoai lang xuống tiếp, – “Đây là món Hoàng kim trải khắp thiên hạ.”
Hai cái tên nghe rất kêu, nổ rất to! Nhưng Mộ Dung Ca thì lại
cảm thấy buồn cười. Đối với hai vị cao nhân địa vị tôn quý này thì không thể
nói thật được, nếu không sẽ lại giống như phản ứng của Triệu Tử Duy lúc sáng,
cái gì càng đơn giản bình thường thì họ càng khinh thường, thậm chí còn cho rằng
các món ăn đó chỉ dành cho dân đen mà thôi.
Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy nghe thấy hai cái tên này cũng cảm
thấy tò mò. Bọn họ chưa từng nghe thấy những món ăn này bao giờ, mà ngay cả
hình dạng của nó, cho dù là người đi khắp thiên hạ như bọn họ cũng chưa bao giờ
thấy qua. Phỉ thúy Lưu ly rực rỡ sắc màu, Hoàng kim trải khắp thiên hạ?
Tên gì mà tầm thường vậy?
Phỉ thúy Lưu ly rực rỡ sắc màu, nhìn hình dáng cũng có vẻ giống
tên đấy, lớp vỏ ngoài trắng muốt như tuyết, trơn nhẵn như một tờ giấy, lớp vỏ
hơi trong có thể mơ hồ nhìn thấy lớp nhân ở bên trong nó, nhưng cũng không biết
nhân bên trong là thứ gì. Còn món Hoàng kim trải khắp thiên hạ thì không được đẹp
mắt lắm.
Nguyên Kỳ nhàn nhạt nhìn lướt qua Mộ Dung Ca, hắn vươn bàn
tay bạch ngọc gắp lấy một khối Phỉ thúy Lưu ly rực rỡ sắc màu rồi nhẹ nhàng đưa
lên miệng cắn. Trong nháy mắt, hắn bị nhân tôm thanh khiết của chiếc bánh làm
cho kinh ngạc, đầu bếp trong ngự thiện phòng (nhà bếp trong hoàng cung) ở Hạ quốc
có thể nói là tìm khắp thiên hạ cũng khó gặp, nhưng hắn chưa bao giờ thấy họ
làm ra món ăn nào như thế này. Món ăn này hiếm lạ thì cũng không nói, nhưng
hương vị còn rất thơm ngon. Mặc dù trong lòng kinh ngạc vô cùng, nhưng gương mặt
của Nguyên Kỳ vẫn không có chút biến hóa nào, dáng vẻ thưởng thức của hắn vẫn
vô cùng tao nhã.
Triệu Tử Duy thấy Nguyên Kỳ gắp há cảo nhân tôm thì liền lấy
cho mình một góc bánh khoai, tuy hình thức của bánh không được đẹp nhưng hương
vị lại rất tốt, trong miệng hắn ngập đầy mùi vị khoai lang ngọt bùi, thì ra món
bánh này được làm từ khoai lang.
Sau đó, hai người không ai bảo ai, cùng gắp món còn lại đưa
lên miệng thưởng thức, rồi lại cùng ngạc nhiên như món vừa rồi. Nữ tử đang đứng
ở trước mặt họ đây, có đúng là thiên kim
tiểu thư luôn sống an nhàn sung sướng từ nhỏ – Khánh vương phi Mộ Dung
Ca hay không?
Mộ Dung Ca thấy bọn họ đều ăn thử hai món điểm tâm nhưng sắc
mặt không thay đổi chút nào thì ngầm biết họ rất hài lòng với món ăn của cô. Mộ
Dung Ca quyết định, sau này nhất định phải thay tên đổi họ cho các món ăn, tất
cả mọi thứ trên thế gian này, chỉ cần có một lớp vỏ ngoài xinh đẹp thì ai cũng
đều yêu thích, làm cho giá trị của nó tăng lên một cấp bậc khác. Người xưa với
người hiện đại đều giống nhau ở điểm này, đều là con người cả.
“Thiếp xin cáo lui.” – Mộ Dung Ca nhún chân thi lễ, chuẩn bị
lui ra ngoài.
Cô cứ nghĩ rằng hai người này sẽ không có ý kiến gì, nhưng kẻ
luôn im như thóc – Nguyên Kỳ lại mở miệng nói chuyện với Triệu Tử Duy: “Ta nghe
nói Tề quốc thái tử không bao giờ giữ người vô dụng ở bên mình, quả đúng là thế!”
Triệu Tử Duy cầm chén trà đưa lên miệng uống một ngụm rồi mới
cười nói: “Nếu để làm ấm giường thì điều ấy cũng không sai.”
Hai người nhìn nhau, trên mặt họ đều mang một vẻ tươi cười
sáng lạn như hoa xuân hé nở, nhưng lại có một mùi thuốc súng đâu đó phảng phất
xung quanh hai người này.
Sóng mắt của Mộ Dung Ca khẽ động, chân càng bước nhanh hơn.
Chuyện bọn họ muốn tranh đoạt thiên hạ ‘ngươi chết thì ta sống’
không liên quan gì đến cô. Điều cô mong muốn duy nhất chỉ có sự tự do, vui vẻ của
chính mình mà thôi.
Hôm sau trời bỗng đổ mưa, cơn mưa tầm tã, Mộ Dung Ca ngồi cạnh
cửa sổ lắng nghe tiếng mưa rơi, cô thất thần nhìn cơn mưa như đang trút từ trên
trời xuống, con đường ở phía trước mặt rơi vào màn mưa trắng xóa cũng trở nên mờ
ảo, nhìn không rõ, nếu bước ra ngoài thì sẽ dẫm ngay vào những vũng nước lầy lội.
Ngày mai là khởi hành rồi, Triệu Tử Duy phải rời khỏi Khánh
Vương phủ nên cô cũng phải đi theo hắn.
Rời khỏi đây có nghĩa là cô đã được tự do.
Những ngày mưa ảm đạm thường ảnh hưởng đến tâm tình của mọi
người, nhưng nó lại không ảnh hưởng tới Mộ Dung Ca. Môi cô bất giác mở ra, một
nụ cười rạng rỡ nở bừng trên khuôn mặt.
Chỉ cần đi khỏi Khánh vương phủ, cô sẽ nghĩ biện pháp để rời
khỏi Triệu Tử Duy.
Qua bữa trưa, Mộ Dung Ca nghe được một tin tức khiến cõi
lòng cô trở nên nặng trĩu.
Ngày phán quyết Mộ Dung tể tướng đã được định đoạt, Hoàng đế
Nguyên quốc niệm tình Mộ Dung tể tướng đã từng là công thần của triều đình nên
thay đổi phương thức lăng trì xử tử bằng một ly rượu độc.
Lúc Mộ Dung Ca biết được tin này thì tể tướng đã bị hành
hình rồi.
Đối với người cha chưa từng gặp mặt này, Mộ Dung Ca không có
quá nhiều cảm tình, cô chỉ cảm thấy đồng tình với ông mà thôi. Bao năm nay Mộ
Dung tể tướng luôn ở vị trí cao trong triều đình, bây giờ lại phải kết thúc
tính mạng của mình bằng một ly rượu độc, kết cục cuối cùng là toàn gia lụi bại,
đây là nỗi bi ai của thời loạn a!
Tuy cô không có nhiều cảm giác đau khổ đối với Mộ Dung tể tướng,
nhưng lại rất lo lắng cho người thiếu niên phiêu dật như gió kia. Nếu hắn biết
gia tộc đã lụi bại, phụ thân không được chết tử tế thì có phải đôi mắt im lặng
kia của hắn sẽ càng trở nên trầm tĩnh? Càng làm cho người ta phải đau lòng hơn
không?
…
Đêm, không gian ngày càng tối hơn, mưa cũng nhỏ hơn nhiều,
có lẽ ngày mai trời sẽ tạnh. Mộ Dung Ca ăn bữa tối xong liền muốn đi ngủ sớm. Cả
ngày hôm nay cô đều ở trong phòng, Triệu Tử Duy cũng không có ở Đông Sương
phòng, cả ngày không cần phải gặp hắn khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Mộ Dung Ca bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, lúc đang ngủ
say cô bỗng cảm giác bên người mình có nguy hiểm, cô lập tức mở to hai mắt, bật
ngồi thẳng dậy rồi quay đầu nhìn về phía cửa.
Trong bóng đêm, cô lờ mờ mình thấy một bóng người đứng trước
cửa.
Là ai? Mộ Dung Ca đề phòng nhìn chằm chằm vào người nọ.
Nguyên Kỳ nhìn thấy biểu hiện của Mộ Dung Ca thì khẽ cười, nụ
cười của hắn trong suốt cao nhã như thiên tiên, dường như đằng sau lưng hắn
đang có một biển mây mù, cảnh vật này lại khiến hắn vừa giống như tiên, vừa giống
như ma.
Triệu Tử Duy cảm thấy không khí hơi khác thường, nhưng khi hắn
quay đầu nhìn hai người thì lại không phát hiện ra có gì khác thường cả. Mộ
Dung Ca vẫn cúi đầu im lặng đi theo hắn, còn trên mặt Nguyên Kỳ vẫn là nụ cười
không mặn không nhạt thường thấy, đôi mắt đen láy của Triệu Tử Duy nhẹ giật một
cái, hắn quay đầu đi tiếp.
Ba người bọn họ đi thẳng về Đông Sương phòng.
Vừa trở lại Đông Sương phòng, Mộ Dung Ca lập tức đi vào
phòng bếp chuẩn bị làm vài món điểm tâm. Tâm trạng của cô đang rất tốt nên dù
cho đây là mệnh lệnh của Triệu Tử Duy thì cô vẫn làm rất thoải mái. Vừa rồi nếu
không nhờ Triệu Tử Duy ra mặt giúp đỡ thì cô đã phải một mình chống chọi với
Phượng Dịch rồi, xem ra Triệu Tử Duy cũng không phải là kẻ máu lạnh vô tình.
Mộ Dung Ca đi một vòng đánh giá tất cả nguyên liệu ở trong bếp.
Món điểm tâm ở thời đại này rất nghèo nàn, hầu như chỉ dùng bánh khảo hoa mai,
nhưng cô thì không muốn làm bánh khảo hoa mai, phải nói là tất cả các món điểm
tâm khác cô đều không muốn làm. Xem xét một hồi những nguyên liệu và dụng cụ có
trong nhà bếp, Mộ Dung Ca âm thầm tính toán nên làm món nào vừa không mất nhiều
công sức mà lại có mùi vị khác lạ.
Thời đại này không có nhiều loại bánh, thông thường bột mì
chỉ dùng để làm bánh bao hấp mà thôi. Có lẽ cô nên làm một vài loại bánh ngọt,
hoặc làm bánh bao sủi cảo (*) chẳng hạn.
(*)Là món bánh bao nhỏ có nhân rồi đem chiên, nó giống bánh
bao chiên của mình ấy mà.
Cân nhắc một lúc, cuối cùng cô quyết định làm món bánh há cảo
nhân tôm (*) và bánh khoai lang (**).
(*) Món này thì siêu nổi tiếng của Trung Quốc rồi, hình của
em nó đây:
(**) Bánh khoai lang: nguyên liệu chủ yếu làm từ khoai lang
được hấp chín, tán nhuyễn rồi trộn với bột mì để nhào thành bột khoai lang, cán
dẹt bột rồi chiên vàng trong chảo hoặc chiên khô. Bánh này có hai loại, chay
thường thấy, và bánh nhân, đậu đỏ, vừng đen, đậu xanh…. Hình của em nó đây ạ.
Bánh chay:
Bánh nhân:
Đến lúc cô làm xong điểm tâm, bưng đến thì vẫn thấy hai người
kia đang ngồi chơi cờ ở trong đình, hình như suốt từ lúc bắt đầu ván cờ họ vẫn
chưa nói với nhau câu nào.
Có lẽ món bánh há cảo nhân tôm và bánh khoai lang của cô tỏa
ra mùi thơm quá hấp dẫn khiến hai người họ cùng lúc nhìn về phía cô.
Không, phải nói là cùng đồng thời nhìn về phía khay điểm tâm
mà cô đang bưng đến.
Bước đến gần hai người, Mộ Dung Ca đặt đĩa bánh há cảo nhân
tôm xuống bàn rồi giới thiệu: “Đây là món Phỉ thúy Lưu ly rực rỡ sắc màu.” – Lại
đặt đĩa bánh khoai lang xuống tiếp, – “Đây là món Hoàng kim trải khắp thiên hạ.”
Hai cái tên nghe rất kêu, nổ rất to! Nhưng Mộ Dung Ca thì lại
cảm thấy buồn cười. Đối với hai vị cao nhân địa vị tôn quý này thì không thể
nói thật được, nếu không sẽ lại giống như phản ứng của Triệu Tử Duy lúc sáng,
cái gì càng đơn giản bình thường thì họ càng khinh thường, thậm chí còn cho rằng
các món ăn đó chỉ dành cho dân đen mà thôi.
Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy nghe thấy hai cái tên này cũng cảm
thấy tò mò. Bọn họ chưa từng nghe thấy những món ăn này bao giờ, mà ngay cả
hình dạng của nó, cho dù là người đi khắp thiên hạ như bọn họ cũng chưa bao giờ
thấy qua. Phỉ thúy Lưu ly rực rỡ sắc màu, Hoàng kim trải khắp thiên hạ?
Tên gì mà tầm thường vậy?
Phỉ thúy Lưu ly rực rỡ sắc màu, nhìn hình dáng cũng có vẻ giống
tên đấy, lớp vỏ ngoài trắng muốt như tuyết, trơn nhẵn như một tờ giấy, lớp vỏ
hơi trong có thể mơ hồ nhìn thấy lớp nhân ở bên trong nó, nhưng cũng không biết
nhân bên trong là thứ gì. Còn món Hoàng kim trải khắp thiên hạ thì không được đẹp
mắt lắm.
Nguyên Kỳ nhàn nhạt nhìn lướt qua Mộ Dung Ca, hắn vươn bàn
tay bạch ngọc gắp lấy một khối Phỉ thúy Lưu ly rực rỡ sắc màu rồi nhẹ nhàng đưa
lên miệng cắn. Trong nháy mắt, hắn bị nhân tôm thanh khiết của chiếc bánh làm
cho kinh ngạc, đầu bếp trong ngự thiện phòng (nhà bếp trong hoàng cung) ở Hạ quốc
có thể nói là tìm khắp thiên hạ cũng khó gặp, nhưng hắn chưa bao giờ thấy họ
làm ra món ăn nào như thế này. Món ăn này hiếm lạ thì cũng không nói, nhưng
hương vị còn rất thơm ngon. Mặc dù trong lòng kinh ngạc vô cùng, nhưng gương mặt
của Nguyên Kỳ vẫn không có chút biến hóa nào, dáng vẻ thưởng thức của hắn vẫn
vô cùng tao nhã.
Triệu Tử Duy thấy Nguyên Kỳ gắp há cảo nhân tôm thì liền lấy
cho mình một góc bánh khoai, tuy hình thức của bánh không được đẹp nhưng hương
vị lại rất tốt, trong miệng hắn ngập đầy mùi vị khoai lang ngọt bùi, thì ra món
bánh này được làm từ khoai lang.
Sau đó, hai người không ai bảo ai, cùng gắp món còn lại đưa
lên miệng thưởng thức, rồi lại cùng ngạc nhiên như món vừa rồi. Nữ tử đang đứng
ở trước mặt họ đây, có đúng là thiên kim
tiểu thư luôn sống an nhàn sung sướng từ nhỏ – Khánh vương phi Mộ Dung
Ca hay không?
Mộ Dung Ca thấy bọn họ đều ăn thử hai món điểm tâm nhưng sắc
mặt không thay đổi chút nào thì ngầm biết họ rất hài lòng với món ăn của cô. Mộ
Dung Ca quyết định, sau này nhất định phải thay tên đổi họ cho các món ăn, tất
cả mọi thứ trên thế gian này, chỉ cần có một lớp vỏ ngoài xinh đẹp thì ai cũng
đều yêu thích, làm cho giá trị của nó tăng lên một cấp bậc khác. Người xưa với
người hiện đại đều giống nhau ở điểm này, đều là con người cả.
“Thiếp xin cáo lui.” – Mộ Dung Ca nhún chân thi lễ, chuẩn bị
lui ra ngoài.
Cô cứ nghĩ rằng hai người này sẽ không có ý kiến gì, nhưng kẻ
luôn im như thóc – Nguyên Kỳ lại mở miệng nói chuyện với Triệu Tử Duy: “Ta nghe
nói Tề quốc thái tử không bao giờ giữ người vô dụng ở bên mình, quả đúng là thế!”
Triệu Tử Duy cầm chén trà đưa lên miệng uống một ngụm rồi mới
cười nói: “Nếu để làm ấm giường thì điều ấy cũng không sai.”
Hai người nhìn nhau, trên mặt họ đều mang một vẻ tươi cười
sáng lạn như hoa xuân hé nở, nhưng lại có một mùi thuốc súng đâu đó phảng phất
xung quanh hai người này.
Sóng mắt của Mộ Dung Ca khẽ động, chân càng bước nhanh hơn.
Chuyện bọn họ muốn tranh đoạt thiên hạ ‘ngươi chết thì ta sống’
không liên quan gì đến cô. Điều cô mong muốn duy nhất chỉ có sự tự do, vui vẻ của
chính mình mà thôi.
Hôm sau trời bỗng đổ mưa, cơn mưa tầm tã, Mộ Dung Ca ngồi cạnh
cửa sổ lắng nghe tiếng mưa rơi, cô thất thần nhìn cơn mưa như đang trút từ trên
trời xuống, con đường ở phía trước mặt rơi vào màn mưa trắng xóa cũng trở nên mờ
ảo, nhìn không rõ, nếu bước ra ngoài thì sẽ dẫm ngay vào những vũng nước lầy lội.
Ngày mai là khởi hành rồi, Triệu Tử Duy phải rời khỏi Khánh
Vương phủ nên cô cũng phải đi theo hắn.
Rời khỏi đây có nghĩa là cô đã được tự do.
Những ngày mưa ảm đạm thường ảnh hưởng đến tâm tình của mọi
người, nhưng nó lại không ảnh hưởng tới Mộ Dung Ca. Môi cô bất giác mở ra, một
nụ cười rạng rỡ nở bừng trên khuôn mặt.
Chỉ cần đi khỏi Khánh vương phủ, cô sẽ nghĩ biện pháp để rời
khỏi Triệu Tử Duy.
Qua bữa trưa, Mộ Dung Ca nghe được một tin tức khiến cõi
lòng cô trở nên nặng trĩu.
Ngày phán quyết Mộ Dung tể tướng đã được định đoạt, Hoàng đế
Nguyên quốc niệm tình Mộ Dung tể tướng đã từng là công thần của triều đình nên
thay đổi phương thức lăng trì xử tử bằng một ly rượu độc.
Lúc Mộ Dung Ca biết được tin này thì tể tướng đã bị hành
hình rồi.
Đối với người cha chưa từng gặp mặt này, Mộ Dung Ca không có
quá nhiều cảm tình, cô chỉ cảm thấy đồng tình với ông mà thôi. Bao năm nay Mộ
Dung tể tướng luôn ở vị trí cao trong triều đình, bây giờ lại phải kết thúc
tính mạng của mình bằng một ly rượu độc, kết cục cuối cùng là toàn gia lụi bại,
đây là nỗi bi ai của thời loạn a!
Tuy cô không có nhiều cảm giác đau khổ đối với Mộ Dung tể tướng,
nhưng lại rất lo lắng cho người thiếu niên phiêu dật như gió kia. Nếu hắn biết
gia tộc đã lụi bại, phụ thân không được chết tử tế thì có phải đôi mắt im lặng
kia của hắn sẽ càng trở nên trầm tĩnh? Càng làm cho người ta phải đau lòng hơn
không?
…
Đêm, không gian ngày càng tối hơn, mưa cũng nhỏ hơn nhiều,
có lẽ ngày mai trời sẽ tạnh. Mộ Dung Ca ăn bữa tối xong liền muốn đi ngủ sớm. Cả
ngày hôm nay cô đều ở trong phòng, Triệu Tử Duy cũng không có ở Đông Sương
phòng, cả ngày không cần phải gặp hắn khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Mộ Dung Ca bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, lúc đang ngủ
say cô bỗng cảm giác bên người mình có nguy hiểm, cô lập tức mở to hai mắt, bật
ngồi thẳng dậy rồi quay đầu nhìn về phía cửa.
Trong bóng đêm, cô lờ mờ mình thấy một bóng người đứng trước
cửa.
Là ai? Mộ Dung Ca đề phòng nhìn chằm chằm vào người nọ.