Edit: Phi Nguyệt
Hắn hỏi cô vấn đề này để làm gì?
Đừng nói là, Như Cơ đi rồi nên hắn không có nơi để trút bức
xúc? Có lẽ đám tỳ nữ đi theo hắn đều bị hắn ăn sạch rồi nên muốn một thứ khác
tươi mới hơn chăng?
Không được, tuyệt đối không được!
Lúc trước cô lựa chọn làm nữ đầu bếp là vì muốn tránh việc
phải làm ấm giường cho hắn.
Cảm giác được ánh mắt nóng rực, sắc bén của Triệu Tử Duy khiến
Mộ Dung Ca nhẹ nhăn mày. Ở cạnh một nam nhân trong thế giới này thì khó mà giữ
được thân như ngọc (giữ thân trong trắng), nói là giữ gìn thật kỹ, nhưng lúc
nào đó sẽ hồ hồ đồ đồ mà đánh mất sự trong sạch của mình.
Triệu Tử Duy khẽ cười: “Cô không muốn hầu hạ bản cung?”
Đúng là thế rồi!
Mộ Dung Ca thầm thở dài, muốn tránh cũng không nổi!
Đang lúc cô ngẩng đầu lên định trả lời hắn thì bỗng thấy sắc
mặt của hắn biến đổi, khí phách lãnh liệt bức người, sát khí bắn ra bốn phía.
Ánh mắt của Triệu Tử Duy sáng quắc như chim ưng. Đã đợi nhiều
ngày, cuối cùng cũng đến! Tốt! Rất tốt!
Đất trời bỗng nhiên đổi sắc, giống như mây đen ùn ùn kéo tới,
mùi vị của máu tanh nồng xuất hiện nơi chóp mũi. Mộ Dung Ca nhận thấy có nguy
hiểm, cô lặng lẽ lùi ra phía sau vài bước.
Từ trong bóng tối xuất hiện vài tên hắc y nhân cầm đại đao,
tất cả bọn chúng đều nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Duy.
Đột nhiên, đám tỳ nữ của Triệu Tử Duy vô thanh vô thức bay
lên không trung rồi cùng hạ xuống phía trước mặt, hộ vệ cho hắn. Triệu Tử Duy
thì chắp hai tay ở sau lưng, tư thái khí phách ngạo nghễ, không có chút e ngại
nào.
Thì ra đám tỳ nữ của hắn, ai ai cũng có võ công, chẳng trách
Triệu Tử Duy đến Nguyên quốc mà chỉ dẫn theo vài người như vậy. Hắn không hề sợ
hãi, tuy số lượng của hắc y nhân đông hơn, nhưng không khó khăn gì để nhìn ra,
hơn hai mươi người hầu cận này có võ công rất cao, có thể dễ dàng địch lại đội
ngũ hắc y nhân đông đảo.
Mộ Dung Ca đã đứng ở bên trong vòng bảo vệ, cô hít vào một
hơi, không dám manh động. Trong tất cả mọi người ở đây sợ rằng chỉ có cô là
không có võ công, chỉ cần bước ra khỏi phạm vi bảo vệ của bọn họ thì chắc chắn
cô sẽ chết. Mộ Dung Ca vụng trộm nhìn về phía Triệu Tử Duy, khí phách của hắn đứng
trên đất trời, một phần khoan dung, mười phần lẫm liệt, làm cho người ta có cảm
giác hắn rất tùy tiện, nhưng đồng thời tuyệt đối đừng nên đụng vào hắn.
Trực giác của cô mách bảo rằng, có lẽ hắn đã biết sẽ có sát
thủ xuất hiện từ sớm nên mới thản nhiên, lạnh nhạt như vậy.
Mộ Dung Ca chuyển ánh mắt sang đám hắc y nhân, những người
này do ai phái đến? Đôi mắt cô bỗng nhiên lóe lên, là Phượng Dịch! Chắc chắn là
Phượng Dịch! Đây là cái bẫy của Triệu Tử Duy đã giăng ra, chẳng trách hắn không
để ý đến thân phận tôn quý của mình mà nhiều lần nói lời mỉa mai chọc giận Phượng
Dịch. Đây chính là âm mưu của hắn, mục đích của hắn không phải muốn trừ bỏ Phượng
Dịch, phải nói là Phượng Dịch chưa bao giờ được hắn để vào trong mắt, cho nên hắn
chắc chắn sẽ không lãng phí tâm tư trêu đùa cùng Phượng Dịch… Mục đích của hắn
là Nguyên quốc!
Bỗng nhiên Mộ Dung Ca lại nghĩ đến Thiện Nhã công chúa Phong
quốc, Phong quốc có năm nàng công chúa nhưng Thiện Nhã công chúa xếp thứ nhất,
nàng ta được hoàng đế sủng ái, ngay cả của hồi môn cũng không hề tầm thường. Có
lẽ hoàng đế của Phong quốc muốn nhân cơ hội này để kết thân với Hạ quốc hoặc Tề
quốc, để một trong hai quốc gia này bảo hộ cho Phong quốc. Nhưng cho dù là Hạ
quốc hay Tề quốc, thì thứ mà bọn họ muốn sợ rằng không chỉ có một mình mỹ nhân,
mà còn là mười tòa thành trì kia nữa, và có thể là cả non song xinh đẹp này
chăng?
Suy nghĩ của Mộ Dung Ca thay đổi rất nhanh, trong lúc đó, có
vài tên hắc y nhân đã ngã xuống, chết trong vũng máu.
Từng người từng người ngã xuống, mùi máu tươi khiến người ta
phải buồn nôn đang tràn ngập khoang mũi, Mộ Dung Ca là người hiện đại, mặc dù
cô đã từng nhiều lần xem cảnh chém giết máu me ở trên tivi nhưng chưa bao giờ
được đích thân đứng ở hiện trường, nên cô không biết được rằng, loại chuyện này
không chỉ đánh thẳng vào đầu óc cô, khiến cô rung động, hoảng sợ, mà mùi máu phảng
phất trong không khí, theo gió sộc đến khiến cả linh hồn cô cũng cảm nhận được
đó là sự kết thúc của một sinh mệnh, là cái chết!
Xung quanh tràn ngập dư vị chết chóc, thế nhưng kẻ chủ mưu của
tràng cảnh này – Triệu Tử Duy – thì vẫn đang ung dung đứng xem hai bên chém giết,
cứ như thể hắn chẳng hề ngửi thấy mùi máu tanh.
Không, phải nói là hắn đã quá quen với cảnh tượng ghê gớm
này rồi, một chút máu me này đối với hắn thì tính là cái gì? Trong mắt hắn,
sinh mệnh của những người này chỉ như rơm rạ mà thôi!
Đáy lòng Mộ Dung Ca run lên, cô biết, nếu đã sống ở thời loạn
lạc thì cảnh tượng thường xuyên phải nhìn thấy nhất, chính là cảnh đầu rơi máu
chảy rải khắp núi đồi này đây, cô khó nhọc thở ra một hơi.
Triệu Tử Duy đứng đó nở nụ cười ngạo nghễ xem đám hắc y nhân
từ từ bại trận, dần dần lâm vào hoảng sợ, cả người hắn toát ra khí thế mãnh liệt,
không ai có thể hăn cản được hắn.
“Giết! Giết! Giết Tề quốc thái tử! Lấy được thủ cấp của hắn
thì cả đời này sống trong phú quý! Mau lấy thủ cấp của hắn!”
Tên hắc y nhân đứng ở giữa hô to, những thanh đại đao dính đầy
máu huyết lại chớp lên ánh sáng sắc lạnh, nhiều tiếng hô nữa vang lên, không biết
là lấy đầu của ai, tính mạng của ai nữa.
Trong thời loạn này, có bao nhiêu người có thể cam đoan cả đời
sẽ được sống trong phú quý?!
Quất Đào đúng là một cao thủ, mỗi một đao chém xuống liền giết
một người, nàng ta giết người không hề chớp mắt. Mộ Dung Ca không nhìn lầm, Quất
Đào là người thâm sâu không lường được, không thẹn là tay chân thân tín của Triệu
Tử Duy. Ngay cả Cẩm Đức luôn điềm đạm, lễ độ cũng là một nhân vật không hề đơn
giản, chỉ là so với Quất Đào thì nàng ta yếu hơn một chút.
Triệu Tử Duy phát hiện ra ánh nhìn chăm chú của Mộ Dung Ca,
hắn thấy được trong mắt cô là vẻ không tin nổi cùng chán ghét. Không hiểu vì
sao, nét tàn nhẫn, vô tình trong mắt hắn lại dần trở nên hoang mang.
Nàng… chán ghét cái gì?
Là hắn sao?
Quất Đào trong lúc giết chết tên hắc y nhân đang xông tới lại
vô tình nhìn thấy nét hoang mang, chần chừ ở trong mắt của Triệu Tử Duy, nàng lập
tức nhăn mày nhìn về phía Mộ Dung Ca. Thái tử từ nhỏ đã muốn xưng bá thiên hạ,
sao có thể vì một nữ nhân mà sinh ra sắc mặt chần chừ này? Thái tử tuyệt đối
không thể vì nữ nhân đánh mất quyết tâm hùng bá thiên hạ!
Mộ Dung Ca này xem ra là hồng nhan họa thủy, rất có khả năng
cô ta chính là một con hồ ly tinh được Khánh vương sắp đặt ở cạnh Thái tử.
Trong mắt Quất Đào lóe lên một tia sát khí.
Một màn chém giết vẫn tiếp diễn.
Cảnh sắc đêm nay thật không tương xứng với những tiếng kêu
gào thảm thiết ở xung quanh. Đêm khuya tĩnh lặng, bầu trời đêm trong vắt đẹp vô
cùng, ngay cả gió đêm thổi lướt qua khuôn mặt cũng dịu dàng như vậy.
Mộ Dung Ca cố gắng đè nén sự rung động và chán ghét trong
lòng mình. Đôi mắt kiên định của cô tập trung vào động tĩnh ở bốn phía. Cô
không thể chết ở chỗ này.
Rất nhiều hắc y nhân ngã xuống, lúc tới có mấy trăm tên
nhưng trong chớp mắt chỉ còn lại hơn một trăm tên.
E là Triệu Tử Duy không nghĩ tới việc, trong một trăm tên
này có một số kẻ mang tuyệt thế võ công, lại là những kẻ có tâm tư cẩn thận kín
đáo nên từ lúc bắt đầu chém giết đến giờ chúng vẫn luôn cẩn thận tìm ra sơ hở của
hắn.
Ở trên không bỗng nhiên xuất hiện một thanh đại đao yên lặng
không một tiếng động đánh tới Triệu Tử Duy.
Mộ Dung Ca vừa nhìn thấy thanh đại đao kia, còn chưa kịp mở
miệng nhắc nhở Triệu Tử Duy thì đã bị ai đó đạp một cước, nhào thẳng vào người
hắn.
“Chết đi! Tề quốc thái tử!” – Tên hắc y nhân tập kích Triệu
Tử Duy hét lên một tiếng.
Nhưng một đao này không chém lên người Triệu Tử Duy, mà chém
vào vai của người bỗng nhiên nhảy vào giữa – Mộ Dung Ca.
Cơn đau nhất thời lan tỏa khắp cơ thể, Mộ Dung Ca cắn răng
hô lên một tiếng, – “A!”
Triệu Tử Duy kinh ngạc ôm lấy Mộ Dung Ca, một cước đá văng
tên hắc y nhân kia ra xa, hắn cúi đầu nhìn cô với vẻ không thể tin nổi, giọng
nói của hắn có phần run run, – “Cô… lại vì bản cung mà liều chết…” – Một loại
tình cảm xa lạ đang lặng lẽ len lỏi trong lòng hắn.
Hắn hỏi cô vấn đề này để làm gì?
Đừng nói là, Như Cơ đi rồi nên hắn không có nơi để trút bức
xúc? Có lẽ đám tỳ nữ đi theo hắn đều bị hắn ăn sạch rồi nên muốn một thứ khác
tươi mới hơn chăng?
Không được, tuyệt đối không được!
Lúc trước cô lựa chọn làm nữ đầu bếp là vì muốn tránh việc
phải làm ấm giường cho hắn.
Cảm giác được ánh mắt nóng rực, sắc bén của Triệu Tử Duy khiến
Mộ Dung Ca nhẹ nhăn mày. Ở cạnh một nam nhân trong thế giới này thì khó mà giữ
được thân như ngọc (giữ thân trong trắng), nói là giữ gìn thật kỹ, nhưng lúc
nào đó sẽ hồ hồ đồ đồ mà đánh mất sự trong sạch của mình.
Triệu Tử Duy khẽ cười: “Cô không muốn hầu hạ bản cung?”
Đúng là thế rồi!
Mộ Dung Ca thầm thở dài, muốn tránh cũng không nổi!
Đang lúc cô ngẩng đầu lên định trả lời hắn thì bỗng thấy sắc
mặt của hắn biến đổi, khí phách lãnh liệt bức người, sát khí bắn ra bốn phía.
Ánh mắt của Triệu Tử Duy sáng quắc như chim ưng. Đã đợi nhiều
ngày, cuối cùng cũng đến! Tốt! Rất tốt!
Đất trời bỗng nhiên đổi sắc, giống như mây đen ùn ùn kéo tới,
mùi vị của máu tanh nồng xuất hiện nơi chóp mũi. Mộ Dung Ca nhận thấy có nguy
hiểm, cô lặng lẽ lùi ra phía sau vài bước.
Từ trong bóng tối xuất hiện vài tên hắc y nhân cầm đại đao,
tất cả bọn chúng đều nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Duy.
Đột nhiên, đám tỳ nữ của Triệu Tử Duy vô thanh vô thức bay
lên không trung rồi cùng hạ xuống phía trước mặt, hộ vệ cho hắn. Triệu Tử Duy
thì chắp hai tay ở sau lưng, tư thái khí phách ngạo nghễ, không có chút e ngại
nào.
Thì ra đám tỳ nữ của hắn, ai ai cũng có võ công, chẳng trách
Triệu Tử Duy đến Nguyên quốc mà chỉ dẫn theo vài người như vậy. Hắn không hề sợ
hãi, tuy số lượng của hắc y nhân đông hơn, nhưng không khó khăn gì để nhìn ra,
hơn hai mươi người hầu cận này có võ công rất cao, có thể dễ dàng địch lại đội
ngũ hắc y nhân đông đảo.
Mộ Dung Ca đã đứng ở bên trong vòng bảo vệ, cô hít vào một
hơi, không dám manh động. Trong tất cả mọi người ở đây sợ rằng chỉ có cô là
không có võ công, chỉ cần bước ra khỏi phạm vi bảo vệ của bọn họ thì chắc chắn
cô sẽ chết. Mộ Dung Ca vụng trộm nhìn về phía Triệu Tử Duy, khí phách của hắn đứng
trên đất trời, một phần khoan dung, mười phần lẫm liệt, làm cho người ta có cảm
giác hắn rất tùy tiện, nhưng đồng thời tuyệt đối đừng nên đụng vào hắn.
Trực giác của cô mách bảo rằng, có lẽ hắn đã biết sẽ có sát
thủ xuất hiện từ sớm nên mới thản nhiên, lạnh nhạt như vậy.
Mộ Dung Ca chuyển ánh mắt sang đám hắc y nhân, những người
này do ai phái đến? Đôi mắt cô bỗng nhiên lóe lên, là Phượng Dịch! Chắc chắn là
Phượng Dịch! Đây là cái bẫy của Triệu Tử Duy đã giăng ra, chẳng trách hắn không
để ý đến thân phận tôn quý của mình mà nhiều lần nói lời mỉa mai chọc giận Phượng
Dịch. Đây chính là âm mưu của hắn, mục đích của hắn không phải muốn trừ bỏ Phượng
Dịch, phải nói là Phượng Dịch chưa bao giờ được hắn để vào trong mắt, cho nên hắn
chắc chắn sẽ không lãng phí tâm tư trêu đùa cùng Phượng Dịch… Mục đích của hắn
là Nguyên quốc!
Bỗng nhiên Mộ Dung Ca lại nghĩ đến Thiện Nhã công chúa Phong
quốc, Phong quốc có năm nàng công chúa nhưng Thiện Nhã công chúa xếp thứ nhất,
nàng ta được hoàng đế sủng ái, ngay cả của hồi môn cũng không hề tầm thường. Có
lẽ hoàng đế của Phong quốc muốn nhân cơ hội này để kết thân với Hạ quốc hoặc Tề
quốc, để một trong hai quốc gia này bảo hộ cho Phong quốc. Nhưng cho dù là Hạ
quốc hay Tề quốc, thì thứ mà bọn họ muốn sợ rằng không chỉ có một mình mỹ nhân,
mà còn là mười tòa thành trì kia nữa, và có thể là cả non song xinh đẹp này
chăng?
Suy nghĩ của Mộ Dung Ca thay đổi rất nhanh, trong lúc đó, có
vài tên hắc y nhân đã ngã xuống, chết trong vũng máu.
Từng người từng người ngã xuống, mùi máu tươi khiến người ta
phải buồn nôn đang tràn ngập khoang mũi, Mộ Dung Ca là người hiện đại, mặc dù
cô đã từng nhiều lần xem cảnh chém giết máu me ở trên tivi nhưng chưa bao giờ
được đích thân đứng ở hiện trường, nên cô không biết được rằng, loại chuyện này
không chỉ đánh thẳng vào đầu óc cô, khiến cô rung động, hoảng sợ, mà mùi máu phảng
phất trong không khí, theo gió sộc đến khiến cả linh hồn cô cũng cảm nhận được
đó là sự kết thúc của một sinh mệnh, là cái chết!
Xung quanh tràn ngập dư vị chết chóc, thế nhưng kẻ chủ mưu của
tràng cảnh này – Triệu Tử Duy – thì vẫn đang ung dung đứng xem hai bên chém giết,
cứ như thể hắn chẳng hề ngửi thấy mùi máu tanh.
Không, phải nói là hắn đã quá quen với cảnh tượng ghê gớm
này rồi, một chút máu me này đối với hắn thì tính là cái gì? Trong mắt hắn,
sinh mệnh của những người này chỉ như rơm rạ mà thôi!
Đáy lòng Mộ Dung Ca run lên, cô biết, nếu đã sống ở thời loạn
lạc thì cảnh tượng thường xuyên phải nhìn thấy nhất, chính là cảnh đầu rơi máu
chảy rải khắp núi đồi này đây, cô khó nhọc thở ra một hơi.
Triệu Tử Duy đứng đó nở nụ cười ngạo nghễ xem đám hắc y nhân
từ từ bại trận, dần dần lâm vào hoảng sợ, cả người hắn toát ra khí thế mãnh liệt,
không ai có thể hăn cản được hắn.
“Giết! Giết! Giết Tề quốc thái tử! Lấy được thủ cấp của hắn
thì cả đời này sống trong phú quý! Mau lấy thủ cấp của hắn!”
Tên hắc y nhân đứng ở giữa hô to, những thanh đại đao dính đầy
máu huyết lại chớp lên ánh sáng sắc lạnh, nhiều tiếng hô nữa vang lên, không biết
là lấy đầu của ai, tính mạng của ai nữa.
Trong thời loạn này, có bao nhiêu người có thể cam đoan cả đời
sẽ được sống trong phú quý?!
Quất Đào đúng là một cao thủ, mỗi một đao chém xuống liền giết
một người, nàng ta giết người không hề chớp mắt. Mộ Dung Ca không nhìn lầm, Quất
Đào là người thâm sâu không lường được, không thẹn là tay chân thân tín của Triệu
Tử Duy. Ngay cả Cẩm Đức luôn điềm đạm, lễ độ cũng là một nhân vật không hề đơn
giản, chỉ là so với Quất Đào thì nàng ta yếu hơn một chút.
Triệu Tử Duy phát hiện ra ánh nhìn chăm chú của Mộ Dung Ca,
hắn thấy được trong mắt cô là vẻ không tin nổi cùng chán ghét. Không hiểu vì
sao, nét tàn nhẫn, vô tình trong mắt hắn lại dần trở nên hoang mang.
Nàng… chán ghét cái gì?
Là hắn sao?
Quất Đào trong lúc giết chết tên hắc y nhân đang xông tới lại
vô tình nhìn thấy nét hoang mang, chần chừ ở trong mắt của Triệu Tử Duy, nàng lập
tức nhăn mày nhìn về phía Mộ Dung Ca. Thái tử từ nhỏ đã muốn xưng bá thiên hạ,
sao có thể vì một nữ nhân mà sinh ra sắc mặt chần chừ này? Thái tử tuyệt đối
không thể vì nữ nhân đánh mất quyết tâm hùng bá thiên hạ!
Mộ Dung Ca này xem ra là hồng nhan họa thủy, rất có khả năng
cô ta chính là một con hồ ly tinh được Khánh vương sắp đặt ở cạnh Thái tử.
Trong mắt Quất Đào lóe lên một tia sát khí.
Một màn chém giết vẫn tiếp diễn.
Cảnh sắc đêm nay thật không tương xứng với những tiếng kêu
gào thảm thiết ở xung quanh. Đêm khuya tĩnh lặng, bầu trời đêm trong vắt đẹp vô
cùng, ngay cả gió đêm thổi lướt qua khuôn mặt cũng dịu dàng như vậy.
Mộ Dung Ca cố gắng đè nén sự rung động và chán ghét trong
lòng mình. Đôi mắt kiên định của cô tập trung vào động tĩnh ở bốn phía. Cô
không thể chết ở chỗ này.
Rất nhiều hắc y nhân ngã xuống, lúc tới có mấy trăm tên
nhưng trong chớp mắt chỉ còn lại hơn một trăm tên.
E là Triệu Tử Duy không nghĩ tới việc, trong một trăm tên
này có một số kẻ mang tuyệt thế võ công, lại là những kẻ có tâm tư cẩn thận kín
đáo nên từ lúc bắt đầu chém giết đến giờ chúng vẫn luôn cẩn thận tìm ra sơ hở của
hắn.
Ở trên không bỗng nhiên xuất hiện một thanh đại đao yên lặng
không một tiếng động đánh tới Triệu Tử Duy.
Mộ Dung Ca vừa nhìn thấy thanh đại đao kia, còn chưa kịp mở
miệng nhắc nhở Triệu Tử Duy thì đã bị ai đó đạp một cước, nhào thẳng vào người
hắn.
“Chết đi! Tề quốc thái tử!” – Tên hắc y nhân tập kích Triệu
Tử Duy hét lên một tiếng.
Nhưng một đao này không chém lên người Triệu Tử Duy, mà chém
vào vai của người bỗng nhiên nhảy vào giữa – Mộ Dung Ca.
Cơn đau nhất thời lan tỏa khắp cơ thể, Mộ Dung Ca cắn răng
hô lên một tiếng, – “A!”
Triệu Tử Duy kinh ngạc ôm lấy Mộ Dung Ca, một cước đá văng
tên hắc y nhân kia ra xa, hắn cúi đầu nhìn cô với vẻ không thể tin nổi, giọng
nói của hắn có phần run run, – “Cô… lại vì bản cung mà liều chết…” – Một loại
tình cảm xa lạ đang lặng lẽ len lỏi trong lòng hắn.