Edit: L2NT
Mộ Dung Ca chăm chú nướng cá, liên tục suy nghĩ. Tuy cô biết
bơi, nhưng dòng sông kia rất trong, lại nông, không thể lợi dụng được. Có lẽ cứ
chờ cơ hội khác xem sao.
Cá vừa chín tới, cô gỡ ra đưa cho Triệu Tử Duy cũng đang bần
thần:
“Thái tử, mời người dùng.”
Đôi mắt Triệu Tử Duy đen thẳm, đáy mắt ánh lên chút cảm xúc
mờ mịt, giơ tay cầm lấy con cá nướng, nhưng khi ngửi thấy mùi vị tỏa ra khó cưỡng,
một nét cười hiện lên trong mắt.
“Thái tử, còn năm ngày nữa sẽ tới Phong quốc.”
Một tên hộ vệ vẫn đi trước dẫn đường, sau khi xem bản đồ liền
bẩm báo với Triệu Tử Duy .
Triệu Tử Duy gật đầu, ánh mắt phức tạp liếc qua Mộ Dung Ca
đang cúi đầu ăn cá. Cũng sắp tới Phong quốc rồi, nếu như vô tình, bọn hắn tất sẽ
thắng lợi trở về. Nhưng mà… hắn không thể khống chế hai hàng mi nhăn lại, đôi mắt
tối đen càng trở nên lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi.
Còn năm ngày nữa sẽ đến Phong quốc? Thấm thoát mà đã qua hai
mươi mấy ngày. Mộ Dung Ca khẽ nhíu mày, nghĩ đến việc sắp tới, cô có chút lo lắng.
Tới Phong quốc, đám người Triệu Tử Duy sẽ lập tức tới Hoàng cung ở tạm, mà nơi
đó giống như nhà giam, muốn trốn đi cũng khó, cho nên, cơ hội của cô không còn
nhiều. Hơn nữa, Tẫn Nhi còn đang chờ cô.
Cẩm Đức đẩy Mộ Dung Ca:
“Thái tử đang hỏi ngươi, sao ngươi có thể thừ người không
đáp lại hả?”
Hai ngày nay, nàng đã lờ mờ đoán ra thái độ khác thường của
Thái tử đối với Mộ Dung Ca. Tuy Thái tử không sai cô ta nấu đồ ăn, nhưng không
hiểu vì sao, nàng vẫn cảm thấy thái độ của người có sự thay đổi từ lúc đến
khách điếm Kim Phúc. Huống chi, tiếp xúc một thời gian với Mộ Dung Ca, nàng cảm
thấy cô ta không giống bọn nàng.
Mộ Dung Ca hoàn hồn, đáp lại gương mặt lạnh lùng của Triệu Tử
Duy:
“Thiếp sơ ý, xin Thái tử đừng trách phạt. Thái tử có gì sai
bảo ạ?”
Nãy giờ Triệu Tử Duy có nói chuyện với cô sao? Cô lơ đễnh đến
mức không nghe thấy lời của hắn.
“Ngày mai theo Quất Đào học vài quy củ của Phong quốc, còn
việc nấu nướng tạm thời ngươi không cần để ý”
Triệu Tử Duy liếc mắt một cái, sau đó cúi đầu nhìn con cá nướng
vàng óng ánh trong tay, giọng nói lạnh như băng thấu tận xương.
Dứt lời, vẻ mặt hắn cũng lạnh theo.
Cô cảm giác luồng khí lạnh dâng từ chân lên, khiến cô rùng
mình. Học quy củ Phong quốc ư? Cô từng là con gái của Tể tướng Nguyên quốc, sau
đó trở thành Khánh Vương phi, các lễ nghi đã nắm rõ, hắn phải biết chứ. Vì sao
hắn bắt cô học lễ nghi của Phong quốc? Ngay cả thái độ cũng khó hiểu?
Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô lại có cảm giác mình đang lọt
vào một biển sương mù, mà khi thoát ra, sẽ có một tấm lưới tóm cô lại. Không ổn!!
Cô nhìn hắn thử dò xét vài manh mối, nhưng đáp lại là một khuôn mặt lạnh lùng.
“Vâng”. Cô khẽ đáp.
Nếu giờ không đoán được suy nghĩ của hắn, vậy cô sẽ chờ. Tốt
nhất là phải bình tĩnh, tránh đánh rắn động cỏ. Dù không biết hắn đang tính
toán gì, nhưng cô có thể xác định một điều, hắn sẽ lợi dụng cô!
Năm ngày sau…
Biên giới Nguyên quốc, trong một quán trà nhỏ người dân hai
nước hay đến nghỉ tạm, chật cứng người. Một ông già và một thằng bé bận rộn chạy
đi chạy lại.
Đối với người đi đường xa, đây là một nơi nghỉ ngơi uống trà
mát, tuy trà không ngon nhưng có thể thỏa mãn cơn khát của họ.
Triệu Tử Duy nhấp một ngụm trà lạnh rồi nhăn mày, vị đắng
chát lại không thơm, quả nhiên là đồ uống cho thường dân thấp hèn.
Sau khi Triệu Tử Duy xuất hiện, người trong quán trà theo bản
năng né sang một bên, thậm chí có người rời đi. Vì khí phách toát ra từ người hắn
quá cao quý, nếu không cẩn thận chọc vào, sợ là tính mạng cũng chẳng còn.
Mộ Dung Ca ngồi uống trà ở bàn khác, cô không hiểu rõ trà,
nên chỉ cần vừa miệng là được. Liếc qua Triệu Tử Duy, sự nghi ngờ trong lòng
càng tăng thêm mấy phần. Mấy ngày vừa rồi, những lễ nghi cô được học không phải
của Phong quốc, mà dường như là của một nhân vật nào đó. Mối nghi ngờ dần dần
sáng tỏ, nhưng cô vẫn còn mơ hồ.
Sau giờ Ngọ, thời tiết rất nóng bức. Nếu không ở quán trà nhỏ
tránh nóng, đi tiếp chỉ e sẽ bị cảm nắng. Bầu không khí vô cùng yên ắng, Triệu
Tử Duy không nói chuyện, chẳng một ai dám ho he nửa lời. Không kể tới hai mươi
người theo hầu hắn, chỉ cần nhìn hắn đã thấy sợ rồi.
Ăn cơm xong, cái nóng bức đã dịu đi vài phần, ai ai cũng thấy
mệt mỏi, tinh thần ít nhiều cũng buông lỏng.
Thường thường nguy hiểm xảy ra khi con người lười biếng.
Khi thanh đao sáng lóa bất ngờ vung lên về phía Triệu Tử
Duy, Mộ Dung Ca quăng chén trà trong tay xuống đất, choang một tiếng báo động
có kẻ ám sát!
Hiển nhiên, cuộc ám sát này không ai ngờ tới!
Mộ Dung Ca nâng cao tinh thần cảnh giác, cô biết, đây là cơ
hội duy nhất của mình. Đám sát thủ này có võ công khá cao, tất nhiên còn giỏi
hơn cả bọn người mà Phượng Dịch phái đến!
Xác định được mục tiêu, bọn chúng cùng đánh về phía Triệu Tử
Duy. Vẻ mặt hắn trở nên độc ác hung tàn, âm trầm khủng bố. Đôi mắt chim ưng
nhìn chằm chằm đám sát thủ, không biết từ khi nào hai tay sau lưng hắn cầm ngũ
tinh ám khí.
Khi đã biết mục tiêu của bọn họ là ai, Mộ Dung Ca biết mình
không bị công kích, bèn lui dần ra phía sau. Những người khác trong quán trà thấy
cảnh chém giết đều kinh sợ nhũn chân, la hét chạy ra ngoài, thậm chí có kẻ còn
ngất đi. Tình huống vô cùng hỗn loạn!
Một hồi giết chóc khốc liệt, sát khí bỗng dưng biến mất. Buổi
chiều ngột ngạt, mùi máu tanh tràn ngập không gian khiến người ta buồn nôn! Quất
Đào dẫn đầu hai mươi người dốc toàn lực chiến đấu, nhưng không tránh khỏi bị
thương, thậm chí còn có người chết! Triệu Tử Duy nhìn chằm chằm nàng tỳ nữ ngã
trên vũng máu, vẻ mặt hung tàn!
Bỗng hắn giơ tay, bốn phía xuất hiện ba mươi tên ám vệ áo
đen. Bọn họ lập tức vây xung quanh Triệu Tử Duy, tàn sát đám sát thủ. Tình thế
lộn xộn, Mộ Dung Ca bị đám ám vệ tách ra ngoài. Hiện giờ, cô đã không còn trong
vòng bảo hộ!
Nguy hiểm không ngừng!
Toàn bộ sự chú ý của mọi người đều dồn vào Triệu Tử Duy, đôi
mắt cô sáng lên.
Cơ hội đã tới!
Một cơ hội tuyệt vời!
Ánh mắt Triệu Tử Duy chăm chú vào đám sát thủ, nên không
phát hiện ra hình bóng Mộ Dung Ca đang từ từ lui về phía sau, dần biến mất khỏi
tầm mắt của hắn.
Trong lúc cô nhẹ nhàng rút lui ra đằng sau quán trà, còn
chưa biết mình sẽ chạy trốn ở đâu, một bóng người mặc y phục màu đen lại gần,
tóm lấy thắt lưng của cô, nhảy ra khỏi quán trà đã gần như nhuộm máu kia.
“Tỷ tỷ, Tẫn Nhi đã tới.” Người đó khẽ thì thầm vào tai Mộ
Dung Ca.
Mộ Dung Ca chăm chú nướng cá, liên tục suy nghĩ. Tuy cô biết
bơi, nhưng dòng sông kia rất trong, lại nông, không thể lợi dụng được. Có lẽ cứ
chờ cơ hội khác xem sao.
Cá vừa chín tới, cô gỡ ra đưa cho Triệu Tử Duy cũng đang bần
thần:
“Thái tử, mời người dùng.”
Đôi mắt Triệu Tử Duy đen thẳm, đáy mắt ánh lên chút cảm xúc
mờ mịt, giơ tay cầm lấy con cá nướng, nhưng khi ngửi thấy mùi vị tỏa ra khó cưỡng,
một nét cười hiện lên trong mắt.
“Thái tử, còn năm ngày nữa sẽ tới Phong quốc.”
Một tên hộ vệ vẫn đi trước dẫn đường, sau khi xem bản đồ liền
bẩm báo với Triệu Tử Duy .
Triệu Tử Duy gật đầu, ánh mắt phức tạp liếc qua Mộ Dung Ca
đang cúi đầu ăn cá. Cũng sắp tới Phong quốc rồi, nếu như vô tình, bọn hắn tất sẽ
thắng lợi trở về. Nhưng mà… hắn không thể khống chế hai hàng mi nhăn lại, đôi mắt
tối đen càng trở nên lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi.
Còn năm ngày nữa sẽ đến Phong quốc? Thấm thoát mà đã qua hai
mươi mấy ngày. Mộ Dung Ca khẽ nhíu mày, nghĩ đến việc sắp tới, cô có chút lo lắng.
Tới Phong quốc, đám người Triệu Tử Duy sẽ lập tức tới Hoàng cung ở tạm, mà nơi
đó giống như nhà giam, muốn trốn đi cũng khó, cho nên, cơ hội của cô không còn
nhiều. Hơn nữa, Tẫn Nhi còn đang chờ cô.
Cẩm Đức đẩy Mộ Dung Ca:
“Thái tử đang hỏi ngươi, sao ngươi có thể thừ người không
đáp lại hả?”
Hai ngày nay, nàng đã lờ mờ đoán ra thái độ khác thường của
Thái tử đối với Mộ Dung Ca. Tuy Thái tử không sai cô ta nấu đồ ăn, nhưng không
hiểu vì sao, nàng vẫn cảm thấy thái độ của người có sự thay đổi từ lúc đến
khách điếm Kim Phúc. Huống chi, tiếp xúc một thời gian với Mộ Dung Ca, nàng cảm
thấy cô ta không giống bọn nàng.
Mộ Dung Ca hoàn hồn, đáp lại gương mặt lạnh lùng của Triệu Tử
Duy:
“Thiếp sơ ý, xin Thái tử đừng trách phạt. Thái tử có gì sai
bảo ạ?”
Nãy giờ Triệu Tử Duy có nói chuyện với cô sao? Cô lơ đễnh đến
mức không nghe thấy lời của hắn.
“Ngày mai theo Quất Đào học vài quy củ của Phong quốc, còn
việc nấu nướng tạm thời ngươi không cần để ý”
Triệu Tử Duy liếc mắt một cái, sau đó cúi đầu nhìn con cá nướng
vàng óng ánh trong tay, giọng nói lạnh như băng thấu tận xương.
Dứt lời, vẻ mặt hắn cũng lạnh theo.
Cô cảm giác luồng khí lạnh dâng từ chân lên, khiến cô rùng
mình. Học quy củ Phong quốc ư? Cô từng là con gái của Tể tướng Nguyên quốc, sau
đó trở thành Khánh Vương phi, các lễ nghi đã nắm rõ, hắn phải biết chứ. Vì sao
hắn bắt cô học lễ nghi của Phong quốc? Ngay cả thái độ cũng khó hiểu?
Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô lại có cảm giác mình đang lọt
vào một biển sương mù, mà khi thoát ra, sẽ có một tấm lưới tóm cô lại. Không ổn!!
Cô nhìn hắn thử dò xét vài manh mối, nhưng đáp lại là một khuôn mặt lạnh lùng.
“Vâng”. Cô khẽ đáp.
Nếu giờ không đoán được suy nghĩ của hắn, vậy cô sẽ chờ. Tốt
nhất là phải bình tĩnh, tránh đánh rắn động cỏ. Dù không biết hắn đang tính
toán gì, nhưng cô có thể xác định một điều, hắn sẽ lợi dụng cô!
Năm ngày sau…
Biên giới Nguyên quốc, trong một quán trà nhỏ người dân hai
nước hay đến nghỉ tạm, chật cứng người. Một ông già và một thằng bé bận rộn chạy
đi chạy lại.
Đối với người đi đường xa, đây là một nơi nghỉ ngơi uống trà
mát, tuy trà không ngon nhưng có thể thỏa mãn cơn khát của họ.
Triệu Tử Duy nhấp một ngụm trà lạnh rồi nhăn mày, vị đắng
chát lại không thơm, quả nhiên là đồ uống cho thường dân thấp hèn.
Sau khi Triệu Tử Duy xuất hiện, người trong quán trà theo bản
năng né sang một bên, thậm chí có người rời đi. Vì khí phách toát ra từ người hắn
quá cao quý, nếu không cẩn thận chọc vào, sợ là tính mạng cũng chẳng còn.
Mộ Dung Ca ngồi uống trà ở bàn khác, cô không hiểu rõ trà,
nên chỉ cần vừa miệng là được. Liếc qua Triệu Tử Duy, sự nghi ngờ trong lòng
càng tăng thêm mấy phần. Mấy ngày vừa rồi, những lễ nghi cô được học không phải
của Phong quốc, mà dường như là của một nhân vật nào đó. Mối nghi ngờ dần dần
sáng tỏ, nhưng cô vẫn còn mơ hồ.
Sau giờ Ngọ, thời tiết rất nóng bức. Nếu không ở quán trà nhỏ
tránh nóng, đi tiếp chỉ e sẽ bị cảm nắng. Bầu không khí vô cùng yên ắng, Triệu
Tử Duy không nói chuyện, chẳng một ai dám ho he nửa lời. Không kể tới hai mươi
người theo hầu hắn, chỉ cần nhìn hắn đã thấy sợ rồi.
Ăn cơm xong, cái nóng bức đã dịu đi vài phần, ai ai cũng thấy
mệt mỏi, tinh thần ít nhiều cũng buông lỏng.
Thường thường nguy hiểm xảy ra khi con người lười biếng.
Khi thanh đao sáng lóa bất ngờ vung lên về phía Triệu Tử
Duy, Mộ Dung Ca quăng chén trà trong tay xuống đất, choang một tiếng báo động
có kẻ ám sát!
Hiển nhiên, cuộc ám sát này không ai ngờ tới!
Mộ Dung Ca nâng cao tinh thần cảnh giác, cô biết, đây là cơ
hội duy nhất của mình. Đám sát thủ này có võ công khá cao, tất nhiên còn giỏi
hơn cả bọn người mà Phượng Dịch phái đến!
Xác định được mục tiêu, bọn chúng cùng đánh về phía Triệu Tử
Duy. Vẻ mặt hắn trở nên độc ác hung tàn, âm trầm khủng bố. Đôi mắt chim ưng
nhìn chằm chằm đám sát thủ, không biết từ khi nào hai tay sau lưng hắn cầm ngũ
tinh ám khí.
Khi đã biết mục tiêu của bọn họ là ai, Mộ Dung Ca biết mình
không bị công kích, bèn lui dần ra phía sau. Những người khác trong quán trà thấy
cảnh chém giết đều kinh sợ nhũn chân, la hét chạy ra ngoài, thậm chí có kẻ còn
ngất đi. Tình huống vô cùng hỗn loạn!
Một hồi giết chóc khốc liệt, sát khí bỗng dưng biến mất. Buổi
chiều ngột ngạt, mùi máu tanh tràn ngập không gian khiến người ta buồn nôn! Quất
Đào dẫn đầu hai mươi người dốc toàn lực chiến đấu, nhưng không tránh khỏi bị
thương, thậm chí còn có người chết! Triệu Tử Duy nhìn chằm chằm nàng tỳ nữ ngã
trên vũng máu, vẻ mặt hung tàn!
Bỗng hắn giơ tay, bốn phía xuất hiện ba mươi tên ám vệ áo
đen. Bọn họ lập tức vây xung quanh Triệu Tử Duy, tàn sát đám sát thủ. Tình thế
lộn xộn, Mộ Dung Ca bị đám ám vệ tách ra ngoài. Hiện giờ, cô đã không còn trong
vòng bảo hộ!
Nguy hiểm không ngừng!
Toàn bộ sự chú ý của mọi người đều dồn vào Triệu Tử Duy, đôi
mắt cô sáng lên.
Cơ hội đã tới!
Một cơ hội tuyệt vời!
Ánh mắt Triệu Tử Duy chăm chú vào đám sát thủ, nên không
phát hiện ra hình bóng Mộ Dung Ca đang từ từ lui về phía sau, dần biến mất khỏi
tầm mắt của hắn.
Trong lúc cô nhẹ nhàng rút lui ra đằng sau quán trà, còn
chưa biết mình sẽ chạy trốn ở đâu, một bóng người mặc y phục màu đen lại gần,
tóm lấy thắt lưng của cô, nhảy ra khỏi quán trà đã gần như nhuộm máu kia.
“Tỷ tỷ, Tẫn Nhi đã tới.” Người đó khẽ thì thầm vào tai Mộ
Dung Ca.