Edit: L2NT
Beta: Phi Nguyệt
“Hưm?” – Triệu Tử Duy nhíu mày, không ngờ Lan Ngọc công tử lại
có năng lực này. Mộ Dung Ca lấy lại tinh thần, đứng dậy sửa sang y phục, rồi đi
theo Triệu Tử Duy bước ra ngoài.
Triệu Tử Duy quay đầu liếc nhìn cô đi sau, hắn nhướng mày,
khóe môi mấp máy dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng hắn và
cô cùng xuống lầu. Dưới lầu chật ních người, không khí vô cùng huyên náo. Trong
góc khách điếm dựng một đài cao, trên đó treo sáu chiếc đèn lồng, chiếu rõ bàn
cờ đặt ở dưới.
Lúc xuống lầu, Mộ Dung Ca muốn nhìn rõ vị Lan Ngọc công tử
ngồi cạnh bàn cờ kia, ai ngờ người quá đông, che hết tầm mắt. Nhưng cô có thể
nhìn thấy người ấy mặc một chiếc trường bào màu đen, ống tay áo rất dài, phủ
lên đầu gối. Dáng người cao lớn, không gầy gò thư sinh như trong tưởng tượng của
cô. Mộ Dung Ca vô cùng tò mò, không biết dung nhan hắn yêu mị đến cỡ nào.
Đám con gái trong khách điếm thẹn thùng, mặt ai cũng hồng
hào rạng rỡ, cử chỉ kín đáo trông ngóng người nam tử ngồi trên đài cao kia có
thể ngẫu nhiên liếc mắt về phía các nàng. Sau đó, sự xuất hiện của Triệu Tử Duy
khiến các cô nàng vốn đang rộn rạo tâm tình muốn hét to lên. Hắn sinh ra đã mị
hoặc hơn người, lại thêm khí phách hoàng gia tôn quý, dù xuất hiện ở nơi đâu
cũng đều là tâm điểm chú ý.
Nơi này chỉ là một khách điếm nhỏ ở Phong quốc, mặc dù cũng
có vài người khách quyền quý nhưng khó có ai có thể so sánh được với Triệu Tử
Duy. Khó trách, đám nữ nhân khi nhìn thấy hắn đều chết mê chết mệt như vậy!
Không khí vốn đang rất náo nhiệt, có thêm sự xuất hiện của hắn
khiến những tiếng ồn ào vang rộ lên. Hắn lạnh lùng quét mắt ra bốn phía, khiến
cho đám nữ nhân đang đánh giá hắn đều cúi đầu. Mộ Dung Ca nhìn không gian yên
tĩnh trước mắt, trong lòng thầm buồn cười. Hầu hết mọi người đều trông mặt mà bắt
hình dong, dáng vẻ tà mị này của Triệu Tử Duy không biết là phúc khí của hắn
hay tai họa của mọi nữ nhân đây.
Bỗng từ trên đài cao truyền tới tiếng cười của ông chủ khách
điếm:
“Ha ha ha, không hổ danh là Lan Ngọc công tử, mười người
liên tục thua ngay từ bước đi đầu tiên, xem ra, trong thiên hạ chẳng còn ai có
thể thắng nổi công tử rồi!”
Lan Ngọc công tử quả nhiên danh bất hư truyền! Mộ Dung Ca
tán thưởng, cô muốn lập tức tiến đến quan sát ván cờ. Rốt cục ván cờ ấy như thế
nào mà có thể khiến cho mười người liên tiếp không đi nổi bước thứ hai?
Vốn dĩ đôi mắt thâm trầm của Triệu Tử Duy đang ngầm nổi sát
ý, nhưng khi hắn cúi đầu nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng của Mộ Dung Ca khác hoàn
toàn so với trước đây, hắn thầm kinh ngạc, khẽ hạ lông mày, cô ta biết chơi cờ
sao?
Triệu Tử Duy thong thả bước tới, hai mắt Mộ Dung Ca sáng ngời,
lập tức theo sát phía sau.
“Không ngờ ở nơi này lại có thể tình cờ gặp được Thái tử Tề
quốc.” – Lan Ngọc công tử ngồi bên trái bàn cờ nhìn về phía Triệu Tử Duy đang
đi tới, y cất tiếng nói.
Mộ Dung Ca thầm khiếp sợ. Giọng nói của y mờ ảo khiến người
ta muốn nắm bắt mà không được, nó nhẹ như gió thoảng mây bay, tựa như bông tuyết
lạnh lẽo đậu trên tay, nhưng khi chạm vào lại hóa hư vô. Dường như y vô tình vô
dục, mọi việc trong mắt y chỉ là phù vân, nên giọng nói cũng không mang theo tiết
tấu nào.
Ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh nến vàng nhạt, y ngồi xếp bằng
cạnh bàn cờ, tư thái tao nhã như tiên hạ phàm, thanh cao mà lạnh lùng. Khi nhìn
y, cái làm cho người ta chú ý đến đầu tiên chính là đôi mắt đen thẳm như bóng
đêm tĩnh mịch, làn da trắng ngần, giống kiểu trắng bệch của người bệnh quanh
năm uống thuốc, dựa vào thuốc mà duy trì sự sống. Dung mạo y không rung động thế
nhân như Nguyên Kỳ hay Triệu Tử Duy, nhưng khí chất toát lên lại khiến người
khác không thể rời mắt.
“Trăm nghe không bằng một thấy, nếu đã gặp, chi bằng luận
bàn một ván.”
Triệu Tử Duy cất tiếng cười, dường như đã biết trước Lan Ngọc
công tử sẽ đoán ra thân phận của hắn. Dứt lời, hắn tao nhã ngồi xuống, đặt một
quân đen xuống bàn cờ.
Lan Ngọc công tử mỉm cười, nhẹ giọng đáp: “Được!”
Tuy hai người họ đều nở nụ cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng
giao đấu trong im lặng. Đương nhiên, Triệu Tử Duy là lạnh lẽo, còn Lan Ngọc
công tử là bình tĩnh.
Ván cờ như chiến trường, mỗi nước đi là một sự tính toán,
phòng bị đối thủ không cho phản kích trong vùng tuyệt địa ở nước cờ tiếp theo.
Hai người họ đều tinh thông kì nghệ, mỗi lần Triệu Tử Duy đặt một quân cờ xuống,
lập tức mở ra một cuộc chiến không khói thuốc súng, không chút máu tanh.
Tuyệt vời! Vô cùng ngoạn mục! Mộ Dung Ca mở to mắt kinh ngạc
nhìn ván cờ trước mắt. Quá tuyệt vời! Một cuộc đấu hiếm có, ngang tài ngang sức!
Đấu cờ hơn nửa canh giờ, những người khác đều thấm mệt, thậm
chí có một số người còn buồn ngủ, nhưng đôi mắt Mộ Dung Ca càng sáng rực, sáng
hơn cả mặt trăng trên bầu trời!
Cảnh tượng này hiếm có đến cỡ nào! Thầy dạy kì nghệ trước
đây rất đề cao năng lực của cô, nhưng phải mất ba năm cô mới thắng ông một ván.
Nếu cô không nghĩ cả đời sống thong dong nhàn nhã, có lẽ đã tham gia mấy giải
thi đấu lớn, mang vài chiếc cúp về rồi!
Lại qua nửa canh giờ nữa, vẫn chưa phân thắng bại.
“Ván này, hòa.”
Cuối cùng đã có kết quả, hai người chẳng ai thắng thua, kết
quả hòa!
Ông chủ khách điếm vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Đêm nay trong
khách điếm của lão không chỉ có Lan Ngọc công tử, mà còn cả Thái tử Tề quốc nữa,
hai người đấu cờ, kết quả là hòa! Đây là điều vẻ vang cho cái khách điếm hèn mọn
này của lão.
Vẻ mặt Triệu Tử Duy lạnh lẽo, trước giờ ít ai có thể làm đối
thủ của hắn. Ván cờ trước hắn hòa với Nguyên Kì. Giờ gặp Lan Ngọc công tử, cũng
hòa! Thời buổi loạn lạc, kẻ địch mạnh càng ngày càng nhiều, xem ra, thiên hạ
cũng không phải dễ đoạt!
Lan Ngọc công tử trước sau vẫn luôn mỉm cười, dường như rất
gần gũi bình dị, nhưng lại khiến người ta cảm giác có một tầng sương mù ngăn
cách y với thế giới bên ngoài.
“Còn ai ứng chiến nữa không? Nếu không có ai, một nghìn hai
trăm lượng sẽ thuộc về Lan Ngọc công tử.” – Chưởng quầy khách điếm hô to dò hỏi.
Không ai dám lên tiếng. Triệu Tử Duy bèn cất lời: “Kì nghệ của
Lan Ngọc công tử rất cao, thế gian sợ khó người vượt qua. Bản cung đặt thêm hai
nghìn nữa, nếu có ai chơi ba nước cờ mới thua công tử, hai nghìn lượng sẽ thuộc
về người đó!”
Tổng cộng là ba nghìn hai trăm lượng? Đôi mắt Mộ Dung Ca lập
tức sáng quắc, thầm tính toán: nếu có khoản tiền ấy, cô sẽ không phải lo cuộc sống
sau này. Hơn nữa Triệu Tử Duy chỉ lợi dụng cô, nên dù có phát hiện thêm tài
chơi cờ của cô cũng chẳng thay đổi điều gì, cho nên…
“Ta muốn thử.”
Mộ Dung Ca ngẩng đầu, không hề sợ hãi nhìn về Triệu Tử Duy
và Lan Ngọc đang ở trên đài, cao giọng nói.
Mọi người xung quanh thầm hít một hơi lạnh, không dám tin,
Thái tử Tề quốc và Lan Ngọc công tử đọ sức một hồi không phân thắng bại, ngay cả
đám nam tử trong khách điếm này đều không dám khiêu chiến, vậy mà nàng ta dám
nói lời càn rỡ, thật không biết trời cao đất rộng là gì!
“Chỉ là một cô gái bé nhỏ, lại dám đấu cờ với Lan Ngọc công
tử ư?”
“Theo ta thấy, nàng ta tâm địa bất lương, rắp tâm muốn trèo
cao đây.”
Beta: Phi Nguyệt
“Hưm?” – Triệu Tử Duy nhíu mày, không ngờ Lan Ngọc công tử lại
có năng lực này. Mộ Dung Ca lấy lại tinh thần, đứng dậy sửa sang y phục, rồi đi
theo Triệu Tử Duy bước ra ngoài.
Triệu Tử Duy quay đầu liếc nhìn cô đi sau, hắn nhướng mày,
khóe môi mấp máy dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng hắn và
cô cùng xuống lầu. Dưới lầu chật ních người, không khí vô cùng huyên náo. Trong
góc khách điếm dựng một đài cao, trên đó treo sáu chiếc đèn lồng, chiếu rõ bàn
cờ đặt ở dưới.
Lúc xuống lầu, Mộ Dung Ca muốn nhìn rõ vị Lan Ngọc công tử
ngồi cạnh bàn cờ kia, ai ngờ người quá đông, che hết tầm mắt. Nhưng cô có thể
nhìn thấy người ấy mặc một chiếc trường bào màu đen, ống tay áo rất dài, phủ
lên đầu gối. Dáng người cao lớn, không gầy gò thư sinh như trong tưởng tượng của
cô. Mộ Dung Ca vô cùng tò mò, không biết dung nhan hắn yêu mị đến cỡ nào.
Đám con gái trong khách điếm thẹn thùng, mặt ai cũng hồng
hào rạng rỡ, cử chỉ kín đáo trông ngóng người nam tử ngồi trên đài cao kia có
thể ngẫu nhiên liếc mắt về phía các nàng. Sau đó, sự xuất hiện của Triệu Tử Duy
khiến các cô nàng vốn đang rộn rạo tâm tình muốn hét to lên. Hắn sinh ra đã mị
hoặc hơn người, lại thêm khí phách hoàng gia tôn quý, dù xuất hiện ở nơi đâu
cũng đều là tâm điểm chú ý.
Nơi này chỉ là một khách điếm nhỏ ở Phong quốc, mặc dù cũng
có vài người khách quyền quý nhưng khó có ai có thể so sánh được với Triệu Tử
Duy. Khó trách, đám nữ nhân khi nhìn thấy hắn đều chết mê chết mệt như vậy!
Không khí vốn đang rất náo nhiệt, có thêm sự xuất hiện của hắn
khiến những tiếng ồn ào vang rộ lên. Hắn lạnh lùng quét mắt ra bốn phía, khiến
cho đám nữ nhân đang đánh giá hắn đều cúi đầu. Mộ Dung Ca nhìn không gian yên
tĩnh trước mắt, trong lòng thầm buồn cười. Hầu hết mọi người đều trông mặt mà bắt
hình dong, dáng vẻ tà mị này của Triệu Tử Duy không biết là phúc khí của hắn
hay tai họa của mọi nữ nhân đây.
Bỗng từ trên đài cao truyền tới tiếng cười của ông chủ khách
điếm:
“Ha ha ha, không hổ danh là Lan Ngọc công tử, mười người
liên tục thua ngay từ bước đi đầu tiên, xem ra, trong thiên hạ chẳng còn ai có
thể thắng nổi công tử rồi!”
Lan Ngọc công tử quả nhiên danh bất hư truyền! Mộ Dung Ca
tán thưởng, cô muốn lập tức tiến đến quan sát ván cờ. Rốt cục ván cờ ấy như thế
nào mà có thể khiến cho mười người liên tiếp không đi nổi bước thứ hai?
Vốn dĩ đôi mắt thâm trầm của Triệu Tử Duy đang ngầm nổi sát
ý, nhưng khi hắn cúi đầu nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng của Mộ Dung Ca khác hoàn
toàn so với trước đây, hắn thầm kinh ngạc, khẽ hạ lông mày, cô ta biết chơi cờ
sao?
Triệu Tử Duy thong thả bước tới, hai mắt Mộ Dung Ca sáng ngời,
lập tức theo sát phía sau.
“Không ngờ ở nơi này lại có thể tình cờ gặp được Thái tử Tề
quốc.” – Lan Ngọc công tử ngồi bên trái bàn cờ nhìn về phía Triệu Tử Duy đang
đi tới, y cất tiếng nói.
Mộ Dung Ca thầm khiếp sợ. Giọng nói của y mờ ảo khiến người
ta muốn nắm bắt mà không được, nó nhẹ như gió thoảng mây bay, tựa như bông tuyết
lạnh lẽo đậu trên tay, nhưng khi chạm vào lại hóa hư vô. Dường như y vô tình vô
dục, mọi việc trong mắt y chỉ là phù vân, nên giọng nói cũng không mang theo tiết
tấu nào.
Ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh nến vàng nhạt, y ngồi xếp bằng
cạnh bàn cờ, tư thái tao nhã như tiên hạ phàm, thanh cao mà lạnh lùng. Khi nhìn
y, cái làm cho người ta chú ý đến đầu tiên chính là đôi mắt đen thẳm như bóng
đêm tĩnh mịch, làn da trắng ngần, giống kiểu trắng bệch của người bệnh quanh
năm uống thuốc, dựa vào thuốc mà duy trì sự sống. Dung mạo y không rung động thế
nhân như Nguyên Kỳ hay Triệu Tử Duy, nhưng khí chất toát lên lại khiến người
khác không thể rời mắt.
“Trăm nghe không bằng một thấy, nếu đã gặp, chi bằng luận
bàn một ván.”
Triệu Tử Duy cất tiếng cười, dường như đã biết trước Lan Ngọc
công tử sẽ đoán ra thân phận của hắn. Dứt lời, hắn tao nhã ngồi xuống, đặt một
quân đen xuống bàn cờ.
Lan Ngọc công tử mỉm cười, nhẹ giọng đáp: “Được!”
Tuy hai người họ đều nở nụ cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng
giao đấu trong im lặng. Đương nhiên, Triệu Tử Duy là lạnh lẽo, còn Lan Ngọc
công tử là bình tĩnh.
Ván cờ như chiến trường, mỗi nước đi là một sự tính toán,
phòng bị đối thủ không cho phản kích trong vùng tuyệt địa ở nước cờ tiếp theo.
Hai người họ đều tinh thông kì nghệ, mỗi lần Triệu Tử Duy đặt một quân cờ xuống,
lập tức mở ra một cuộc chiến không khói thuốc súng, không chút máu tanh.
Tuyệt vời! Vô cùng ngoạn mục! Mộ Dung Ca mở to mắt kinh ngạc
nhìn ván cờ trước mắt. Quá tuyệt vời! Một cuộc đấu hiếm có, ngang tài ngang sức!
Đấu cờ hơn nửa canh giờ, những người khác đều thấm mệt, thậm
chí có một số người còn buồn ngủ, nhưng đôi mắt Mộ Dung Ca càng sáng rực, sáng
hơn cả mặt trăng trên bầu trời!
Cảnh tượng này hiếm có đến cỡ nào! Thầy dạy kì nghệ trước
đây rất đề cao năng lực của cô, nhưng phải mất ba năm cô mới thắng ông một ván.
Nếu cô không nghĩ cả đời sống thong dong nhàn nhã, có lẽ đã tham gia mấy giải
thi đấu lớn, mang vài chiếc cúp về rồi!
Lại qua nửa canh giờ nữa, vẫn chưa phân thắng bại.
“Ván này, hòa.”
Cuối cùng đã có kết quả, hai người chẳng ai thắng thua, kết
quả hòa!
Ông chủ khách điếm vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Đêm nay trong
khách điếm của lão không chỉ có Lan Ngọc công tử, mà còn cả Thái tử Tề quốc nữa,
hai người đấu cờ, kết quả là hòa! Đây là điều vẻ vang cho cái khách điếm hèn mọn
này của lão.
Vẻ mặt Triệu Tử Duy lạnh lẽo, trước giờ ít ai có thể làm đối
thủ của hắn. Ván cờ trước hắn hòa với Nguyên Kì. Giờ gặp Lan Ngọc công tử, cũng
hòa! Thời buổi loạn lạc, kẻ địch mạnh càng ngày càng nhiều, xem ra, thiên hạ
cũng không phải dễ đoạt!
Lan Ngọc công tử trước sau vẫn luôn mỉm cười, dường như rất
gần gũi bình dị, nhưng lại khiến người ta cảm giác có một tầng sương mù ngăn
cách y với thế giới bên ngoài.
“Còn ai ứng chiến nữa không? Nếu không có ai, một nghìn hai
trăm lượng sẽ thuộc về Lan Ngọc công tử.” – Chưởng quầy khách điếm hô to dò hỏi.
Không ai dám lên tiếng. Triệu Tử Duy bèn cất lời: “Kì nghệ của
Lan Ngọc công tử rất cao, thế gian sợ khó người vượt qua. Bản cung đặt thêm hai
nghìn nữa, nếu có ai chơi ba nước cờ mới thua công tử, hai nghìn lượng sẽ thuộc
về người đó!”
Tổng cộng là ba nghìn hai trăm lượng? Đôi mắt Mộ Dung Ca lập
tức sáng quắc, thầm tính toán: nếu có khoản tiền ấy, cô sẽ không phải lo cuộc sống
sau này. Hơn nữa Triệu Tử Duy chỉ lợi dụng cô, nên dù có phát hiện thêm tài
chơi cờ của cô cũng chẳng thay đổi điều gì, cho nên…
“Ta muốn thử.”
Mộ Dung Ca ngẩng đầu, không hề sợ hãi nhìn về Triệu Tử Duy
và Lan Ngọc đang ở trên đài, cao giọng nói.
Mọi người xung quanh thầm hít một hơi lạnh, không dám tin,
Thái tử Tề quốc và Lan Ngọc công tử đọ sức một hồi không phân thắng bại, ngay cả
đám nam tử trong khách điếm này đều không dám khiêu chiến, vậy mà nàng ta dám
nói lời càn rỡ, thật không biết trời cao đất rộng là gì!
“Chỉ là một cô gái bé nhỏ, lại dám đấu cờ với Lan Ngọc công
tử ư?”
“Theo ta thấy, nàng ta tâm địa bất lương, rắp tâm muốn trèo
cao đây.”