Edit: Phi Nguyệt + L2NT
Mộ Dung Ca nhíu mày, thầm tức giận. Nhưng có một đạo lý mà
cô cần phải tiếp thu: Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu!
Quay sang thấy Như Băng đang lo lắng, cô nhún vai, vẻ mặt vẫn
bình tĩnh, “Cô cứ ở đây nghỉ ngơi, sau này có thời gian chúng ta lại cùng nói
chuyện.”
Như Băng rất lo cho Mộ Dung Ca, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt
ung dung không hề tỏ ra lo lắng của cô, Như Băng biết Mộ Dung Ca sẽ không sao.
Nhưng Mộ Dung Ca biết vũ kỹ sao? Nghĩ đến đây Như Băng không khỏi tự cười mình.
Thời gian gần đây Mộ Dung Ca thay đổi nhiều như vậy chứng tỏ cô ấy luôn che dấu
thực lực, nếu đã muốn dấu thì người ngoài làm sao biết được cô ấy có bao nhiêu
tài năng?
Mộ Dung Ca dứt khoát đứng dậy, cô vừa đi thì Ánh Tuyết được
một nàng tỳ nữ dìu đến, ngồi xuống cạnh Như Băng, đúng ngay chỗ Mộ Dung Ca vừa
ngồi.
Bỗng cảm thấy bên cạnh có người, Như Băng lập tức nhìn sang,
thì ra là Ánh Tuyết!
Đôi mắt xinh đẹp của Ánh Tuyết dán chặt vào bóng lưng thướt
tha của Mộ Dung Ca, miệng khẽ cười khẩy, ả nghiêng đầu nhìn Như Băng đang kinh
ngạc: “Sau này phải duy trì mối quan hệ với Mộ Dung Ca, chớ để xảy ra hiềm
khích.”
Như Băng thầm suy đoán Ánh Tuyết nói thế là có ý gì?
Theo sau Lưu Vân đi đến trước mặt Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ,
Mộ Dung Ca nhún người hành lễ: “Thiếp Mộ Dung Ca bái kiến Thái tử, Thái tử Hạ
quốc.”
Triệu Tử Duy ngẩng đầu, thấy dáng vẻ hèn mọn của Mộ Dung Ca,
hắn biết chắc trong lòng cô đang thầm nghĩ tới một cảnh tượng khác… Hắn liếm
môi, dường như trên môi vẫn còn lưu lại mùi vị của cô. Nghĩ tới đây càng thấy bực
mình. Chết tiệt! Tối hôm qua không biết trúng phải cái gì mà sau khi rời khỏi
phòng cô, cả người nóng ran mồ hôi túa ra, nhưng hắn lại không gọi Quất Đào pha
nước tắm, khiến bây giờ toàn thân dính dớp!
Nhìn dáng vẻ không cam lòng của cô, lại nhìn vầng thái dương
nóng cháy ở trên đầu khiến tâm tình của hắn tốt hơn, nhẹ nhàng phất tay: “Ngươi
nhảy một điệu vũ đi!” – Vui một mình chẳng bằng tất cả đều vui, hắn đâu thể để
cô nhẹ nhàng khoan khoái một mình được?
Nguyên Kỳ từ tốn uống nước, y khép nửa con mắt nên khó nhìn
ra đang suy nghĩ điều gì, đáy lòng thoáng có chút khác thường. Y có tất cả
thông tin về Mộ Dung Ca, vì thế y biết cô không biết vũ kỹ. Mộ Dung tể tướng
luôn cho rằng chỉ có ca kĩ mới cần học mấy thứ múa may đó, một tiểu thư khuê
thì phải biết nữ hồng (*), thi họa. Nhưng lúc này trông nàng ta không có vẻ e
ngại…
(*)Là con gái thì phải biết thêu thùa may vá, nữ công gia
chánh…
Mộ Dung Ca đang cúi đầu, vừa nghe thấy lời nói của Triệu Tử
Duy liền ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy gương mặt tuấn tú tà mị của hắn đang cười
rất vui vẻ, tâm tình cực tốt, cô nhíu mày. Nhìn sang Nguyên Kỳ, vẻ mặt y vẫn điềm
tĩnh như thường, bình thản giữ khoảng cách với tất cả mọi người. Nhưng lúc đi
qua đây, Lưu Vân có nói cho cô biết, chuyện muốn cô hiến vũ đều do y đề nghị!
Sau giờ ngọ ai cũng mệt mỏi kiệt sức, chỉ muốn ngồi dưới tán
cây hóng mát, nhưng y lại đưa ra đề nghị này là có ý đồ gì? Là vì muốn trả thù
cô đêm đó bỏ đi mà chưa được sự đồng ý của y? Lúc này y muốn cô bị bẽ mặt để cười
nhạo cô phải không? Căn cứ vào những ký ức của thân thể này thì cô không thể biết
vũ kỹ, mà điểm ấy chắc hẳn y hay Triệu Tử Duy đều biết rõ.
Bọn họ muốn lấy thêm tin tức từ trên người cô để củng cố cho
những suy đoán của họ, hừm, như vậy chẳng phải hết lần này đến lần khác cô để bọn
họ dắt mũi sao! Nếu đã không muốn cô được sống yên ổn thì cô sẽ để cho bọn họ
càng thêm mơ hồ!
Triệu Tử Duy ngồi vắt chéo chân, chân trái nhếch lên cao, tư
thế vô cùng nhàn nhã, hắn nhìn cô chờ đợi, đợi cô chủ động nhận thua. Thực ra
khi cho Lưu Vân đi gọi cô, hắn đã phái người gọi một tỳ nữ biết vũ kỹ đến đứng
chờ một bên.
Cô nên biết hắn muốn điều gì!
Đâu ngờ, Mộ Dung Ca lại dùng tư thế tao nhã chói mắt để hành
lễ, “Vâng, thiếp nhất định sẽ dùng hết khả năng khiến Thái tử hài lòng!” – Hắn
suy nghĩ gì cô biết rất rõ, muốn cô chủ động nằm dưới thân hắn sao? Cứ mơ đi!
“Vậy sao? Nếu ngươi có thể khiến bản cung và Thái tử Hạ quốc
hài lòng, bản cung thưởng cho ngươi năm mươi lượng bạc. Nhưng nếu không làm cho
bản cung hài lòng, thì ngươi biết bản cung muốn gì rồi đấy.” – Hắn nhìn Mộ Dung
ca không chớp mắt, ánh nhìn tập trung chiếu thẳng vào đôi mắt trong suốt kiên định
của cô. Hắn muốn cô hiểu rõ, thứ hắn muốn có là cái gì.
Mộ Dung Ca thầm chột dạ, cô đối mắt với ánh nhìn bá đạo, ngạo
nghễ của Triệu Tử Duy. Trông hắn có vẻ như đang ở tình thế bắt buộc nhưng thật
ra trong mắt hắn, cô chỉ là một con mồi vừa để lợi dụng, vừa kích thích bản
năng chinh phục của hắn mà thôi. Có lẽ đối với hắn, thứ càng không thể có được
thì càng muốn chiếm… Đến lúc này, có phải cô đã làm sai điều gì không?
Khóe miệng Mộ Dung Ca khẽ mở, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt
trở vào. Với vấn đề này, cô cần phải tỉnh táo, giống như khi cô nói chuyện với
Như Băng, thứ mà cô có thể giữ vững chỉ có tâm của mình mà thôi.
“Vâng!” – Mộ Dung Ca rủ mi, đáp. Nhưng khi thu ánh mắt, cô
thoáng nhìn thấy ánh nhìn lạnh lẽo của Nguyên Kỳ đang chiếu vào mình.
Mắt cô lóe lên, một tia nghi hoặc len lỏi trong lòng. Cô lui
về phía sau hai bước, chuẩn bị múa.
Kiếp trước cô từng học qua loại hình múa truyền thống và múa
đương đại, cho nên múa truyền thống không thể làm khó được cô, chẳng qua cô có
muốn múa đẹp hay không thôi.
Mặc dù không có trang phục múa phụ trợ, nhưng y phục trên
người cô cũng có ống tay áo dài đến đầu gối, nếu phải phất tay áo lên không
trung thì cô tin chắc nó vẫn mềm mại và dễ khống chế.
Mộ Dung Ca nhếch miệng cười nhạt. Câu mạnh vì gạo, bạo vì tiền(*)
quả không sai. Bàn chân cô bước từng nhịp mềm mại uyển chuyển, đôi mắt lúng liếng
đa tình cùng nụ cười xinh nở trên môi tỏa sáng rực rỡ, khuynh quốc khuynh
thành! Dáng người mềm mại thướt tha tựa chim yến đang tung cánh bay lượn, vạt
áo tung bay bồng bềnh giữa không gian như làn gió lay động.
(*)Mạnh vì gạo, bạo vì tiền: Vì có cơ sở nên cảm thấy tự tin
hơn.
Lúc uyển chuyển nhẹ nhàng, khi mạnh mẽ dứt khoát, điệu múa của
cô vừa giao hòa vừa biến hóa.
Mọi người chăm chú nhìn vào tà áo xanh bay lượn của Mộ Dung
Ca.
Cô ngoái đầu nhìn gương mặt kinh ngạc của Triệu Tử Duy và
Nguyên Kỳ, vẻ mặt tươi cười chợt tắt, thay vào đó là sự lạnh lùng thanh tao như
đóa phù dung trắng, vô cầu vô dục, một vẻ đẹp thuần khiết.
Mộ Dung Ca làm động tác bay lên không trung tuyệt đẹp.
Giây phút ấy cô thanh nhã như bông hoa trắng muốt hé nở,
xinh đẹp diễm lệ. Màu áo xanh lá nổi bật giữa trời xanh mây trắng kia càng tôn
lên làn da trắng mịn như ngọc của cô, tựa như tiên nữ hạ phàm, đoạt mất hồn
phách thế nhân.
Hai tay Triệu Tử Duy nắm chặt, gân xanh nổi đầy trên mu bàn
tay, nhìn tà áo của cô bay lên càng khiến hai tròng mắt hắn thêm màu giận dữ.
Cô ta biết múa! Rốt cuộc thì cô còn dấu hắn bao nhiêu điều nữa đây? Vốn tưởng rằng
đã nắm rõ cô trong lòng bàn tay, nhưng giờ đây hắn lại có cảm giác bất lực. Sao
cô có thể là một người con gái đơn giản dễ dàng cho hắn nắm trong lòng bàn tay.
Cô thần bí như mây trên trời, ngắm được nhưng tuyệt đối không đoán được!
Một nữ nhân như vậy, một nữ nhân như vậy….
Đôi mắt Nguyên Kỳ u ám thâm trầm, vẻ bình tĩnh thường ngày
không thể che lấp được sự kinh ngạc trong mắt y. Chẳng trách Triệu Tử Duy lại
yêu thích nàng ta tới vậy, một người con gái khác biệt như nàng ta, xứng! Đôi
bàn tay trắng nõn thon dài của y nhẹ nhàng đặt lên hai đầu gối, y khắc sâu hình
ảnh này vào trong đáy mắt rồi lập tức nhìn xuống.
Như Băng sợ hãi nhìn kỹ thuật múa uyển chuyển của Mộ Dung
Ca, ngay cả nàng cũng không bằng được cô, kinh ngạc hơn là cô ấy còn múa vui vẻ
như vậy, khó trách Thái tử Tề quốc có thái độ khác lạ đối với Mộ Dung Ca. Xem
ra tên Khánh vương Phượng Dịch kia có mắt không tròng, phúc khí mỏng nên mới bỏ
rơi Mộ Dung Ca mà đi sủng ái Lâm trắc phi!
Ánh Tuyết nghẹn họng, trân trối nhìn điệu múa của Mộ Dung
Ca, nếu phải so sánh thì e rằng ả cũng không thể bằng được cô. Ả cắn chặt răng
nhìn sang Nguyên Kỳ, không nén được sự đố kị. Mấy năm nay trong mắt Thái tử
không hề có hình bóng của người con gái nào, có thể sau này Thái tử sẽ lấy Thiện
Nhã công chúa, nhưng ả biết chắc Thiện Nhã công chúa cũng không xứng để Thái tử
quan tâm. Nhưng lúc này, đứng trước một Mộ Dung Ca hoàn toàn khác biệt, lại khiến
ả cảm thấy vô cùng bất an.
Hai mắt Quất Đào mở to, lòng thầm than. Chẳng trách, chẳng
trách Mộ Dung Ca lại được Thái tử sủng ái! Người nam tử nào có thể cự tuyệt một
mỹ nhân tài sắc vẹn toàn như vậy?Quất Đào càng thấy hối hận, sau này nàng thực
sự không còn cơ hội để ra tay với Mộ Dung Ca.
Phụ tá Gia Kiệt lại nhẹ nhàng nhướn mày, cô gái này có thể
thắng Thiện Nhã công chúa một bậc.
Tâm tư của ai cũng biến đổi, xáo trộn, mãi cho tới khi điệu
múa kết thúc, họ mới nhìn thấy Mộ Dung Ca quay trở về với bộ dạng hèn mọn của
mình.
“Thiếp bêu xấu rồi!” – Mộ Dung Ca cúi đầu, thở dốc nói. Đã
lâu rồi không luyện múa, mấy ngày nay còn phải ngồi trên xe ngựa khiến thể lực
của cô giảm xút, hơn nữa, cái thân thể này trước đây chỉ sống an nhàn sung sướng
nên có phần yếu ớt, khó chống đỡ được.
Điệu múa này cô đã phải học ba năm mới có chút thành tựu. Đối
với thầy dạy múa thì trình độ của cô chỉ đạt hạng xoàng mà thôi. Tuy cô không
có năng khiếu trong phương diện múa nhưng lại rất thích nó, cho nên cuối cùng
cũng không bỏ bộ môn này.
“Ngươi đến chỗ Quất Đào lĩnh năm mươi lượng bạc.” – Sắc mặt
Triệu Tử Duy không tốt, giọng nói như rơi trong nước lạnh, vô cùng khó chịu.
Nhiều nỗi ưu tư bỗng nhiên bộc phát khiến hắn trở tay không kịp, thật nan giải.
Đến khi Mộ Dung Ca kết thúc điệu múa, trở về làm Mộ Dung Ca hắn đã biết thì cảm
giác khó chịu mới dần dần thuyên giảm.
Chỉ trong chốc lát cô đã lấy lại được hơi thở vững vàng, –
“Vâng.” – Xoay người rời đi. Lúc cô xoay người có liếc sang Nguyên Kỳ, trong mắt
xẹt qua một chút khó hiểu.
Nguyên Kỳ nhìn thấy cái liếc mắt kia, đôi mắt hắn khẽ động.
Ánh mắt của Triệu Tử Duy dán chặt vào bóng lưng rời đi của Mộ
Dung Ca, hai bàn tay nắm chặt không có dấu hiệu muốn thả ra, ngược lại nắm càng
chặt hơn.
Ngày mai phải tới được kinh đô Phong quốc….
Điệu múa khiến tất cả mọi người đều kinh hãi vừa kết thúc,
Triệu Tử Duy lập tức hạ lệnh chuẩn bị khởi hành.
Khí trời mùa hạ khô nóng, cát bụi cuốn mù mịt, đoàn xe ngựa
chạy giữa đám bụi giống như đang đi giữa đám mây khổng lồ.
Kinh đô Phong quốc.
Phong quốc giàu có, kinh đô càng phồn hoa náo nhiệt, khắp
nơi sầm uất, người người qua lại tấp nập ở trên đường.
Mộ Dung Ca ngồi bên trong xe ngựa nhìn ra, nếu là trước đây
cô sẽ xuống xe hòa vào dòng người, đi thăm các sạp và các cửa hàng, ghé chỗ này
một chút chỗ kia một chút. Nhưng, có lẽ phía sau sự phồn hoa này chính là số phận
kế tiếp mà cô phải đối mặt.
“Kinh đô Phong quốc cũng chỉ đến thế này thôi.” – Một tỳ nữ
bên trong xe ngựa liếc nhìn ra bên ngoài, lẩm bẩm một câu, trong mắt nàng ta
ánh lên nét coi thường.
Các tỳ nữ khác cũng không mấy quan tâm tới cảnh tượng bên
ngoài, như thể các nàng đã quá quen thuộc với những cảnh tượng như thế này,
không khó để nhìn ra sự thất vọng của các nàng ấy trước sự phồn hoa giàu có của
Phong quốc.
Nhìn thấy thái độ của các nàng nhưng Mộ Dung Ca không cảm thấy
ngạc nhiên, Tề quốc là một cường quốc, tất nhiên nó sẽ không giống Phong quốc
phô hết sự giàu có ra ngoài, nhưng chắc chắn là một quốc gia phồn vinh rực rỡ,
hơn nữa, nghe nói đô thành của Tề quốc còn lớn hơn kinh đô Phong quốc gấp ba lần.
Bên tai Mộ Dung Ca vang lên tiếng rao hàng của bá tánh bình
dân, đó là âm thanh của một cuộc sống ấm no đầy đủ, đơn giản mà hạnh phúc. Đối
với bá tánh bình dân thì chỉ cần được cơm no là đã hạnh phúc rồi, bởi vì họ có
tự do.
Nhưng đối với Mộ Dung Ca, hai chữ ‘hạnh phúc’ đơn giản này
dường như rất xa xôi.
Xe ngựa chậm chạp đi về hướng hoàng cung. Từ lúc bắt đầu vào
thành đã có vài tên Vương gia Phong quốc đích thân ra nghênh tiếp Nguyên Kỳ và
Triệu Tử Duy, bọn họ tôn sùng hai người là khách quý, không dám hành động chậm
trễ. Còn dân chúng dọc theo đường đi thì vây xem họ, nghị luận ầm ĩ.
“Có người nói Thái tử Hạ quốc và Thái tử Tề quốc đang ngồi
trên xe ngựa này!”
“Không ngờ sinh thời kiếp này ta lại có thể nhìn thấy hai
người họ trên xe ngựa! Ta thật may mắn a!”
“Thiên hạ này cũng chỉ có Thái tử Hạ quốc và Thái tử Tề quốc
mới có tư cách cưới Thiện Nhã công chúa của chúng ta!”
Tuy mỗi người một câu khiến cho tình cảnh rất lộn xộn, nhưng
chung quy vẫn là về bốn chữ Thái tử Hạ quốc và Thái tử Tề quốc, không ngờ sự xuất
hiện của hai người họ lại gây ra sự chấn động lớn đến vậy. Cũng khó trách, bởi
Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ là Thái tử của hai cường quốc mạnh nhất thiên hạ, và
rất có thể sau này, một trong hai người họ sẽ có một người xưng bá thiên hạ. Với
Phong quốc, nếu muốn hòa thân thì đương nhiên muốn chọn người mạnh nhất, như thế
Phong quốc càng được bảo hộ dài lâu.
Quất Đào tập trung vào vẻ mặt bình tĩnh của Mộ Dung Ca, càng
nhìn càng cảm thấy mơ hồ, nàng luôn cảm thấy có rất nhiều chuyện không phải đơn
giản như vẻ bề ngoài, Thái tử đối xử với Mộ Dung Ca có phần mập mờ, nhưng dường
như có điều gì đó mà nàng không được biết, càng nghĩ càng mơ hồ, có vẻ Mộ Dung
Ca cũng không ngờ mình lại được Thái tử sủng ái.
Sao có thể như vậy?!
Khi Triệu Tử Duy ở trên xe ngựa, thần sắc của hắn khác hẳn
lúc thường, không hề có vẻ nhàn nhã tà mị, mà là khí phách dạt dào, đôi tròng mắt
sáng nghiêm nghị, phản chiếu trong mắt là hình ảnh non sông hùng vĩ.
Lưu Vân liếc nhìn ra phía ngoài, sau đó quay đầu lại nói với
Triệu Tử Duy: “Có quá nhiều người, sợ rằng phải mất một canh giờ nữa chúng ta mới
đến được hoàng cung.”
“Ừm!” – Triệu Tử Duy gật đầu, ánh mắt lạnh buốt như núi băng
vạn năm. Một canh giờ nữa? Ánh mắt hắn hơi lóe sáng, quay đầu nhìn về phía chiếc
xe ngựa đi đằng sau, chăm chú nhìn vào người con gái đang khẽ cười tao nhã kia.
Hắn có nên thay đổi sách lược?
Lưu Vân không biết những suy nghĩ của hắn, y điềm đạm nói:
“Chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ ở Phong quốc, trên yến hội mười ngày sau tuyệt đối
sẽ không có bất kỳ sai lầm nào xảy ra, xin Thái tử yên tâm.”
Nghe vậy, Triệu Tử Duy quay đầu lại nhìn Lưu Vân bằng ánh mắt
buốt lạnh hiếm thấy, Lưu Vân giật mình, Thái tử, đây là…
Triệu Tử Duy cũng nhận ra mình đã sai, hắn lập tức thu hồi
ánh mắt, nhưng đôi môi vẫn mím chặt khiến gương mặt hắn lại có vẻ tàn nhẫn vô
tình.
Kiếm đã xuất vỏ, nếu muốn thu lại nhất định phải trả bằng một
cái giá đau đớn.
Ở trên một cỗ xe ngựa khác, bên ngoài rất nhốn nháo nhưng
bên trong xe ngựa lại vô cùng yên lặng, thỉnh thoảng còn có tiếng lật sách rất
nhỏ.
“Chủ công, khoảng một canh giờ nữa sẽ đến hoàng cung Phong
quốc.” – Gia Kiệt bẩm báo – “Thanh Nhã công chúa Phong quốc sai người đưa đến một
bức thư, chủ công có muốn xem qua?” – Gia Kiệt lấy một phong thư từ trong áo ngực,
dâng lên Nguyên Kỳ.
Mắt của Nguyên Kỳ không nhìn lên, y vẫn đang tập trung vào
cuốn sách, sau khi Gia Kiệt dâng thư lên, y cũng chỉ lạnh nhạt liếc qua. “Đọc.”
Gia Kiệt lập tức mở phong thư, xem nội dung ở bên trong, đọc
nhỏ: “Thiếp Thanh Nhã luôn hết lòng cảm mến Thái tử Hạ quốc, ngưỡng vọng từ xa,
mong Thái tử thương tiếc.” – Sau khi đọc xong, Gia Kiệt cảm thấy thắc mắc không
giải thích được. Thanh Nhã công chúa? Hắn chưa từng nghe qua Phong quốc có vị
công chúa này, có lẽ vì danh tiếng của Thiện Nhã công chúa quá nổi tiếng khắp
thiên hạ chăng? Có điều, giờ phút này Thanh Nhã công chúa lại viết thư nói lên
tâm ý với Thái tử, dường như trong này có ẩn chứa động cơ không tốt.
Hơn nữa, mọi người trong thiên hạ đều biết, lần này tới
Phong quốc hòa thân đều là vì Thiện Nhã công chúa. Nhưng Thanh Nhã công chúa lại
chủ động yêu cầu chủ công thương tiếc, dường như đang cố ý.
Gia Kiệt cẩn thận liếc nhìn phản ứng của Nguyên Kỳ, nhưng y
vẫn tươi cười tao nhã như bình thường, có vẻ không chú ý tới bức thư của Thanh
Nhã công chúa.
Ở Hạ quốc có không ít nữ tử chủ động hiến thân muốn hầu hạ
chủ công, nhưng hắn chưa từng thấy chủ công để mắt tới cô gái nào. Gia Kiệt cho
rằng, chủ công của hắn thanh cao như thần thánh, nhìn khắp thiên hạ có rất nhiều
nữ tử, nhưng người có thể xứng với chủ công lại quá ít. Chỉ riêng việc vị Thanh
Nhã công chúa này không nổi danh khắp thiên hạ đã rõ, bất kể thân phận địa vị
hay tâm cơ mưu trí, nàng ta đều không thể so sánh với Thiện Nhã công chúa. Vậy
nên phản ứng này của chủ công cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Đôi mắt Nguyên Kỳ nhẹ lóe sáng, nhưng bởi vì ánh mắt y quá
thâm trầm sâu thẳm nên tia sáng kia chỉ chợt lóe lên rồi biến mất không vết
tích.
“Chủ công, nếu Thái tử Phong quốc gặp được Mộ Dung Ca sẽ gây
bất lợi cho ta.” – Gia Kiệt bỗng nhớ tới Mộ Dung Ca, nếu Thái tử Tề quốc lợi dụng
tốt nàng ta thì chắc chắn sẽ đoạt được nhiều thuận lợi.
Nghe thấy ba chữ Mộ Dung Ca, Nguyên Kỳ nâng đôi mắt điềm tĩnh
thong dong lên, “Không cần để ý nàng ta.” – Với mưu trí của nàng ta cũng không
dễ để cho người khác lợi dụng, chắc chắn nàng sẽ nghĩ ra kế thoát thân. Chỉ có
điều, với những biểu hiện gần đây của Triệu Tử Duy, rất có thể sự tình sẽ thay
đổi.
“Vâng.”
Đoàn xe của Hạ quốc và Tề quốc được người dân nhiệt liệt
chào đón nên chỉ có thể từ từ tiến bước trong thành, đi về hướng hoàng cung.
Ngược lại, kẻ chỉ mất nửa canh giờ đã tới nơi như Phượng Dịch lại chưa bao giờ
gặp phải cảnh tượng nào đìu hiu hơn thế.
Không có quan lại nghênh tiếp, không có bách tính vây lấy
bàn tán nhỏ to. Phượng Dịch ngồi trong xe, vẻ mặt càng ngày càng cứng đơ, sắc mặt
ngày càng đen trầm. Tuy hắn không phải là hoàng đế Nguyên quốc nhưng cũng đường
đường là một Vương gia có quyền thế, vậy mà hoàng đế Phong quốc lại chẳng coi hắn
ra gì.
Hắn thề: Nhất định một ngày nào đó hắn sẽ làm cho tất cả người
trong thiên hạ này đều biết đến hai chữ – Phượng Dịch. Tên hoàng đế Phong quốc
sẽ phải cúi mình lau giày cho hắn, Thiện Nhã công chúa làm ấm giường cho hắn. Mỗi
con dân của Phong quốc phải trần chuồng mặc đồ lót, quỳ xuống mỗi khi hắn bước
qua.
Sau nhiều màn tưởng tượng, sắc mặt của hắn cũng giãn ra. Khoảng
cách tới hoàng cung Phong quốc ngày càng gần khiến hắn nảy sinh cảm giác mong đợi.
Hắn chưa từng nhìn thấy Thiện Nhã công chúa, không biết nàng đẹp đến cỡ nào
đây.
Lạc Hoa cung.
Xảo Vân chải đầu cho Lâm Thiện Nhã, cẩn thận tô điểm cho cho
mái tóc dài tuyệt đẹp của nàng. Trong mắt Xảo Vân hiện lên vẻ kích động, môi nở
nụ cười dịu dàng.
“Thái tử Hạ quốc cùng Thái tử Tề quốc đã tới kinh thành, chắc
lúc này đang tiến vào hoàng cung rồi ạ. Có thể hôm nay công chúa sẽ được nhìn
thấy nhị vị Thái tử.” – Xảo Vân vui vẻ quay chiếc gương phản chiếu khuôn mặt
đang thất thần của Lâm Thiện Nhã.
Lâm Thiện Nhã hoàn hồn, mỉm cười. Từ nhỏ nàng đã nhìn thấy
vô số nam tử quyền quý, vì ái mộ mà làm nhiều việc để lấy lòng nàng, bọn họ chỉ
hy vọng nàng có thể ngoái đầu lại cười với họ. Cho nên Thiện Nhã luôn tự tin,
nàng xuất hiện ở nơi nào sẽ hấp dẫn vô số ánh nhìn của nam tử nơi đó.
Dù đối mặt với bất kì ai, nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy
trái tim mình đập loạn nhịp, càng không thể có việc nàng chờ mong một người xuất
hiện.
Chỉ có chàng.
Nàng nhìn dung mạo của mình ở trong gương đồng, vẻ mặt
nghiêng nước nghiêng thành của nàng hơi thất thần, nhưng ngay lập tức, gương mặt
của mỹ nhân thoát tục ở trong gương giãn ra thành một nụ cười khuynh thành. Nụ
cười hé nở chúm chím này đã được nàng nỗ lực luyện tập trong nhiều năm, nàng sẽ
không làm cho chàng phải thất vọng.
Nàng mong đợi đến ngày cưới của cả hai, đêm động phòng hoa
chúc, nàng e lệ cúi đầu nói với chàng: “Mong phu quân thương tiếc.”
“Công chúa, người nói gì ạ?” – Hình như Xảo Vân nghe thấy
công chúa lẩm bẩm một câu, vì nàng ta không nghe thấy nên hỏi lại.
Thiện Nhã chợt đỏ bừng mặt, nàng vốn quốc sắc thiên hương,
làn da trắng như tuyết, hai má ửng hồng như vừa tô điểm lớp phấn son. Không ngờ
chỉ vừa nghĩ trong lòng mà lại thốt ra như vậy! May mà nói nhỏ, nếu người khác
nghe thấy chẳng phải sẽ chê cười sao: “Lắm chuyện!”
“Công chúa, trang điểm thế này đã được chưa?” – Xảo Vân chải
tóc hất ra sau, cài một cây trâm lưu ly trân châu ngũ sắc lên mái tóc đen dày mềm
mại như tơ của Thiện Nhã, khiến dung mạo tiên nữ của nàng tăng thêm vài phần diễm
lệ.
Thiện Nhã nhìn chiếc trâm cài trên đầu qua gương đồng, nàng
khẽ nhíu mày, vẻ mặt hiện lên nét do dự.
Xảo Vân khó hiểu hỏi: “Người sao thế?” – Đây là món đồ Thái
tử tặng công chúa, thường ngày người rất thích đeo, sao giờ lại muốn gỡ xuống.
“Đổi cho bản cung một chiếc trâm ngọc thanh nhã, cất chiếc
trâm ngũ sắc này đi, dùng nhiều rồi ta cũng thấy chán.” – Thiện Nhã dịu dàng
lên tiếng. Trong mắt Nguyên Kỳ, cài trâm ngũ sắc có quá mức diễm lệ? Có khi nào
sẽ khiến mình trở nên tầm thường hơn không? Dù sao chàng cũng là một người đàn
ông thanh nhã tuyệt trần, tiên tư trác tuyệt(*).
(*)Mang khí chất tiên tử vượt trội, hơn hẳn người thường.
“Bẩm công chúa, Thanh Nhã công chúa tới, hiện đang chờ ở
ngoài điện ạ.” – Một cô cung nữ tiến vào bẩm báo.
Nghe vậy, Thiện Nhã hơi nhíu mày: “Nàng tới lúc nào?” – Vừa
mới nghe tin Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ vào cung, nó đã gấp gáp vậy ư?
Cô cung nữ trả lời: “Dạ bẩm, đã được một khắc rồi.”
Thiện Nhã gật đầu, nhìn bóng mình hoàn mỹ không tỳ vết trong
gương, nàng tao nhã đứng dậy: “Đi thôi, đến xem một chút.”
Bên cạnh Lạc Hoa cung là tẩm cung nghỉ ngơi. Chủ nhân của Lạc
Hoa cung có một đôi mắt tinh tế, những đồ trang trí bên trong nhìn qua cứ tưởng
để cho vui, nhưng khi để ý kĩ mới thấy toàn bộ đều là trân phẩm trên thế gian,
quý báu vô cùng. Có thể thấy hoàng đế Phong quốc Lâm Thu Thành cưng chiều Thiện
Nhã như thế nào, ngay cả hậu phi được sủng ái nhất cũng không bằng. Có lẽ là do
dung nhan khuynh quốc khuynh thành của Thiện Nhã nên mới được ông ta yêu thương
đến thế, nhưng Thiện Nhã cũng phải trả một cái giá không hề nhẹ.
Lâm Thanh Nhã nhìn khắp lượt, đã hai ba năm rồi nàng chưa đến
Lạc Hoa cung, không ngờ nơi này lại tráng lệ như thế. Nếu những tỷ muội khác
nhìn thấy cảnh này, lại liên tưởng đến cung điện mộc mạc của mình, chắc sẽ ghen
tị đến chết, nhưng nàng thì không. Nàng mỉm cười tiếp tục ngắm nhìn khung cảnh
xung quanh, đôi mắt phượng khẽ nhướng lên trông vô cùng quyến rũ. Lâm Thiện Nhã
có thể được như bây giờ đâu chỉ dựa vào khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của
cô ta, mà thủ đoạn ngầm cũng nhiều vô số.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Lâm Thiện Nhã xuất hiện cùng với
vài cung nữ theo sau hầu hạ, một thân y phục trắng muốt, khuôn mặt trang điểm tự
nhiên nhã nhặn, đáy mắt Thanh Nhã hiện vẻ khinh thường. Bề ngoài nhìn có vẻ
không muốn tranh đấu kia, lại có thể lừa gạt được mọi người.
“Muội muội thỉnh an tỷ tỷ!” – Lâm Thanh Nhã đứng dậy, nhẹ
nhàng hành lễ. Nàng thừa hưởng từ Thục quý phí năm phần xinh đẹp, ba phần quyến
rũ, còn hai phần thanh khiết. Ba loại cảm giác này dung hòa làm một khiến người
khác ngắm nhìn không rời mắt. Nếu hai người họ xuất hiện cùng một chỗ, chắc chắn
Lâm Thanh Nhã sẽ bị lu mờ. Nhưng một cô gái xinh đẹp như vậy, vẫn sẽ có rất nhiều
người đàn ông phải quỳ xuống nâng váy cho nàng.
Thiện Nhã lạnh nhạt liếc Thanh Nhã, rồi mỉm cười đáp lời:
“Thiện Nhã muội là khách ít đến chơi, chớ đa lễ, ngồi xuống đi. Hai tỷ muội
chúng ta cùng trò chuyện.” – Mấy tháng không gặp, giờ nó đã trổ mã xinh đẹp yêu
kiều rồi. Chẳng mấy chốc sẽ vượt qua Thục quý phi.
Nghĩ tới sự dụ dỗ của Thục quý phi đối với phụ hoàng, để mẫu
thân nàng lẻ loi nhiều năm. Tuy bà là Hoàng hậu, nhưng rất ít khi phụ hoàng ghé
qua tẩm cung bà, đáy mắt Thiện Nhã ánh lên vẻ lạnh lẽo.
“Tỷ tỷ luôn cao quý, Thanh Nhã đâu dám đến quấy rầy. Nghe
tin tỷ sắp hòa thân, sợ rằng sau này chẳng còn mấy cơ hội gặp mặt, Thanh Nha rất
luyến tiếc, chẳng quản làm phiền tới tỷ hay không, muội nhất định phải đến thăm
tỷ một lần.” – Lâm Thanh Nhã ngồi xuống, coi như không nghe thấy ý trào phúng
trong lời nói của Thiện Nhã, thân thiết trả lời.
Thiện Nhã khẽ chớp mặt, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Bản cung cũng
muốn đến thăm Thanh Nhã muội muội, không ngờ muội lại nhanh chân hơn.”
“Tỷ muội chúng ta quả thật tâm linh tương thông. Thanh Nhã
nghĩ gì tỷ tỷ cũng biết được. Thanh Nhã bỗng nhớ tới cây trâm lưu ly trân châu
ngũ sắc mà Thái tử ca ca từng tặng cho tỷ, lúc ấy Thanh Nhã vô cùng thích thú.
Vốn định xin Thái tử một chiếc giống như thế, đáng tiếc lại chỉ có một chiếc
duy nhất. Nhưng chiếc trâm ấy cũng chỉ có tỷ tỷ mới đeo được, muội muội tự mình
hiểu được.” – Lâm Thanh Nhã thở dài nói.
Ánh mắt lạnh băng của Thiện Nhã lập tức chiếu thẳng tới
Thanh Nhã, ai ngờ Thanh Nhã lại bật cười thành tiếng: “Cho nên Thanh Nhã chỉ
xin được làm nền cho tỷ tỷ, mong tỷ tỷ chớ ghét bỏ.”
Làm nền? Thiện Nhã nhếch miệng cười, cúi đầu vuốt ve móng tay
vừa được sơn lại, giọng nói êm như nhung: “Thế chẳng phải sẽ tủi thân cho muội
ư? Thanh Nhã muội muội định theo vết xe đổ của Thục quý phi, cả đời làm thiếp
bên chàng sao?”
Lâm Thanh Nhã cúi đầu, nụ cười cứng đờ, tựa như không hề để
ý: “Thanh Nhã tự mình hiểu được, tỷ tỷ ung dung cao quý, nhất định cả đời sẽ được
hưởng phú quý. Thanh Nhã không cầu địa vị, nửa đời chỉ si mê đắm đuối chàng mà
thôi.”
Nghe vậy, ánh mắt sắc bén của Thiện Nhã quét thẳng tới Thanh
Nhã, tựa như có thể nhìn thấu dã tâm ẩn chứa đằng sau nụ cười kia! Nhưng ở chốn
hoàng cung đầy rẫy âm mưu quỷ kế này, những người yên thân sống nơi đây, có mấy
ai trong sáng? Sao có thể để người khác dễ dàng nhìn thấu.
Lâm Thiện Nhã không thể không thừa nhận, Lâm Thanh Nhã của
ngày hôm nay đã không còn nông cạn nữa, mà cũng quỷ kế đa đoan, tâm tư thâm trầm
rồi!
Lâm Thanh Nhã thản nhiên đối mặt với ánh mắt dò xét của Thiện
Nhã, bao năm qua hai người họ đối chọi gay gắt, nhiều lần nàng ở thế hạ phong,
chung quy cũng chỉ vì dung mạo nàng kém hơn một bậc! Nếu lấy cứng chọi cứng,
nàng đã sớm tự thiêu cháy mình. Thời gian hai ba năm, cũng đủ để nàng thay đổi.
———
Cổng chính hoàng cung mở rộng, từng tốp xe ngựa lũ lượt tiến
vào hoàng cung tráng lệ. Vì đang ở trong cung không thể xốc mành lên ngắm phong
cảnh, nên tất cả mọi người đều trầm mặc. Chỉ có giọng nói lanh lảnh của các
thái giám đang cuống quít chỉ huy người dẫn đường cho từng đoàn vang lên.
Một canh giờ trôi qua nhanh chóng!
Giờ đây, từng đoàn xe ngựa tiến sâu vào hoàng cung Phong quốc
không rõ tương lai phía trước. Quốc gia này có ba trăm năm lịch sử, trong thời
đại loạn thế, đừng nói ba trăm năm, đến ngay cả năm trăm năm lịch sử rồi cũng bị
diệt vong.
Mộ Dung Ca áp tay vào lồng ngực đang đập thình thịch, càng tự
trấn an lại càng rối loạn. Âm thanh kẽo kẹt của bánh xe truyền vào tai, dường
như cô còn nghe thấy cả tiếng lọc cọc phát ra từ những hòn đá ma xát với bánh
xe.
Đây là hoàng cung Phong quốc, e là vận mệnh sau này của cô sẽ
thay đổi tại đây.
Không…
Đôi mắt cô sáng rực, không chút sợ hãi.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, vận mệnh của cô phải do
cô nắm giữ!
Đột nhiên, tấm rèm che cửa bị gió thốc lên, Mộ Dung Ca ngồi
đối diện, đập vào mắt là bóng dáng một cô gái mặc váy vàng nhạt cưỡi tuấn mã
cao to phóng vụt qua.
“Uy!” – Cô gái xinh đẹp ghì tuấn mã lại, chắn trước xe Triệu
Tử Duy. Sao lại tùy tiện gây rối như vậy?
Mộ Dung Ca tò mò, cô gái này là ai?
“Thái tử Tề quốc, quả nhiên chàng tới đây. Thiện Nhã công
chúa có gì tốt chứ? Cô ta không thể nào so sánh được với bản cung!” – Cô gái tức
giận nhíu chặt mày, không ngừng chất vấn Triệu Tử Duy ngồi trong xe.
Tuy giờ Mộ Dung Ca không nhìn thấy vẻ mặt của cô gái kia,
nhưng từ trong giọng nói đặc mùi ghen tuông, cô biết nàng ta có quen biết với
Triệu Tử Duy, hơn nữa còn yêu hắn say đắm, hẳn nàng không ngờ hắn lại đến hỏi
cưới Thiện Nhã công chúa.
Sự xuất hiện của cô gái cản trở đường đi của mọi người, tất
cả bọn họ đều dồn ánh mắt về phía nàng. Ở thời đại này, nữ nhân không tuân theo
quy củ, cả gan làm loạn như nàng cũng không nhiều. Không ít người toát mồ hôi
thay nàng, cho dù yêu mến Thái tử Tề quốc đến đâu cũng không nên chặn xe hắn, lại
càng không nên can thiệp vào chuyện cưới hỏi của hắn. Thái tử Tề quốc cũng
không phải người dễ chọc vào. Mấy năm gần đây, thủ đoạn tàn nhẫn vô tình của hắn
đã truyền khắp thiên hạ.
“Cút! Đừng chắn đường của bản cung!” – Giọng nói lạnh lùng
vô tình của Triệu Tử Duy truyền ra từ trong xe.
Cô gái xinh đẹp không chút ngượng ngùng, ngược lại nhảy xuống
ngựa, định đi vào trong xe. Lưu Vân cầm kiếm chặn lại, lạnh nhạt nói: “Hân Hân
công chúa xin hãy tự trọng! Nếu còn dám bất kính với Thái tử, đừng trách lưỡi
kiếm ty chức vô tình.”
Hân Hân công chúa? Mộ Dung Ca nhướng mày, đôi mắt tràn đầy hứng
thú, trong trí nhớ hiện lên vài điều. Hân Hân là công chúa Lương quốc, cũng là
vị công chúa duy nhất của Lương quốc, từ nhỏ đã được hoàng đế yêu chiều, giáo dục
nàng như đấng nam nhi. Dung mạo xinh đẹp cộng thêm vài phần hào khí anh dũng,
nhìn thoáng qua có cảm giác thật tuấn mỹ. Có lẽ do được hoàng đế Lương quốc
nuông chiều quá mức nên nàng ta không coi ai ra gì, bây giờ còn dám xuất hiện
trước mặt Triệu Tử Duy. Tuy cô và Triệu Tử Duy mới quen biết, nhưng sự cuồng ngạo
kiêu căng của Hân Hân khiến ai cũng đều căm ghét.
Lương Hân Hân nhìn Lưu Vân chắn trước mặt, nàng nhăn mày
quát lớn: “Ngươi thật to gan! Ta đang nói chuyện với chủ tử nhà ngươi, không đến
lượt ngươi khoa chân múa tay ở đây.” – Nàng muốn gặp Triệu Tử Duy, hắn tuyệt đối
không thể hòa thân với Thiện Nhã công chúa, một năm trước đây gặp nhau, nàng đã
thề phải gả cho hắn! Nàng rất thích người đàn ông có dã tâm lớn như thế! Lâm
Thanh Nhã không xứng cùng hắn sóng đôi nhìn thiên hạ!
Triệu Tử Duy ngồi trong xe không còn kiên nhẫn, ra lệnh:
“Lái xe!”
Nghe lệnh, Lưu Vân thu kiếm, đá vào bụng ngựa khiến chúng lồng
lên chạy đi. Đương nhiên Lương Hân Hân cũng có vài phần bản lĩnh điều khiển ngựa,
nhưng khi nghe thấy giọng nói lãnh huyết lạnh như băng của Triệu Tử Duy, lập tức
nghiêng người dịch qua. Hốc mắt nàng đỏ ửng, nhưng nàng vẫn kiên cường không
rơi một giọt lệ nào.
Đoàn xe ngựa lướt qua, Mộ Dung Ca nhìn thấy vẻ mặt bi thương
của Hân Hân, thật là một cô gái si tình! Thời đại này, yêu một người đàn ông vô
tình như Triệu Tử Duy không biết là đúng hay sai nữa.
Lương Hân Hân nhướn mày, ánh mắt tức giận dõi theo đoàn xe,
hét to: “Thái tử Tề quốc, nếu chàng cố tình cưới Thiện Nhã công chúa, chắc chắn
sẽ phải hối hận!” – Một năm qua, nàng luôn ấp ủ mơ mộng với hắn, nàng luôn nghĩ
người đàn ông như vậy chỉ tồn tại trong tưởng tượng mà thôi, không ngờ hắn lại
có thật. Nếu hắn đã lọt vào mắt nàng, nàng không dễ buông tha đâu!
“Công chúa, chúng ta gây chú ý tới quá nhiều người rồi.” – Một
người cung nữ ăn mặc xinh đẹp hổn hển chạy tới, nhìn ánh mắt của những người
xung quanh, nàng bất đắc dĩ nói. Công chúa tính tình nóng vội, không hề giống
ai, bây giờ lại đang ở quốc gia khác, công chúa không thể gây ra chuyện được.
Lương Hân Hân nhíu mày: “Bản cung không thèm để ý.” – Hiện
giờ thứ mà nàng quan tâm nhất chính là tấm lòng của Triệu Tử Duy. Chợt nhớ tới
điều gì, nàng nghiêng đầu nhìn về phía cung nữ: “Lệ Vân, ngươi nói xem Thiện
Nhã công chúa có thực sự đẹp không?” – Lúc hỏi như vậy, giọng nói nàng ẩn chứa
chút tự ti, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu căng như trước nữa.
Lệ Vân không biết nói gì, chỉ đành đáp: “Nô tỳ không biết.”
– Công chúa chưa từng gặp qua Thiện Nhã công chúa thì sao nàng nhìn thấy được?
“Ta nghĩ bộ dạng nàng ta cũng chỉ điềm đạm đáng yêu biết tạo
niềm vui cho nam nhân thôi. Sao có thể được như bản cung, cầm đao múa kiếm,
trên chiến trường cũng giết giặc không kém gì đám nam nhân.” – Lương Hân Hân chắp
tay sau lưng, ngẩng đầu kiêu ngạo nói.
Mọi người xung quanh vì e ngại thân thế của nàng nên chỉ dám
cúi đầu cười thầm, nếu nữ nhân giống như nam nhân, vậy người nam nhân ấy còn muốn
nàng ta làm ấm giường nữa không?
“Công chúa, trời sắp tối rồi, chúng ta nên mau chóng vào
cung thôi.”
Hoàng cung Phong quốc chiếm một diện tích rất lớn, ngồi
trong xe ngựa đi tới hành cung đã mất gần nửa canh giờ! Lúc này Nguyên Kỳ đi
trước đã tới nơi.
Hành cung Phong quốc bao gồm ba mươi tòa cung điện lớn nhỏ,
dựa vào thân phận của khách mà định chỗ nghỉ. Hai người Nguyên Kỳ và Triệu Tử
Duy ở tại hai cung điện Trường Xuân cung và Vĩnh Đức cung. Những người còn lại
đều ở trong các điện nhỏ hơn cách khá xa nơi này.
Mọi người theo Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy tiến vào cung điện
nghỉ ngơi, ai ngờ một tên thái giám cúi người tiến vào, hắn chắp tay quỳ xuống,
cất tiếng the thé: “Nô tài xin thỉnh ai Thái tử Hạ quốc, Thái tử Tề quốc. Nô
tài phụng mệnh hoàng thượng mời hai vị Thái tử đến Nghi Xuân các đón gió tẩy trần
(nghi thức thiết đãi khách quý từ xa tới).”
Triệu Tử Duy liếc nhìn tên thái giám kia, nói: “Tạ ơn ý tốt
của hoàng thượng, mấy ngày nay đi đường mệt mỏi, bản cung chỉ muốn vào điện nghỉ
ngơi. Đợi bản cung hồi sức, sẽ tự mình tới tạ ơn hoàng đế Phong quốc.” – Dứt lời,
hắn chẳng thèm quan tâm tới vẻ mặt tên thái giám, cũng không nói thêm câu nào,
chỉ rảo bước đi vào bên trong, đám người theo hầu tinh ý đóng cửa lại.
Tên thái giám mồ hôi đầm đìa, không ngờ ánh mắt Thái tử Tề
quốc lại lợi hại như thế, chỉ liếc nhìn một cái cũng khiến gã run sợ, không biết
phải cư xử thế nào. Gã quay sang nhìn về phía Nguyên Kỳ… Y chưa cần lên tiếng,
khí thế tôn quý vương giả toát lên khiến không ai dám nhìn thêm. Tên thái giám
đầu đầy mồ hôi lạnh, cả người nặng nề như bị đá đè.
“Đi đường mệt nhọc, bản cung cũng phải nghỉ ngơi, ngươi trở
về bẩm báo với hoàng đế Phong quốc đi.” – Nguyên Kỳ nhìn xuống, nói xong ung
dung đi vào.
Tên thái giám quỳ hồi lâu không biết làm cách nào, hai vị
Thái tử này đều là rồng trong loài người, khí tức cường đại như thế hắn chưa từng
gặp qua. Chẳng trách có thể vang danh thiên hạ như vậy! Nếu ánh mắt có thể giết
người, chắc giờ gã đã chết từ lâu rồi. Quỳ một lúc mới hồi phục tinh thần, gã vội
đứng dậy, chạy nhanh khỏi nơi thị phi này.
Vừa vào cung điện, Mộ Dung Ca định đi tới chỗ hạ nhân nghỉ
ngơi, ai ngờ giọng nói lười nhác của Triệu Tử Duy vang lên: “Mộ Dung Ca hầu hạ
gian ngoài.”
Nghe vậy, Mộ Dung Ca dừng bước, cô nhíu mày nhìn bóng lưng
Triệu Tử Duy. Người hầu hạ Triệu Tử Duy luôn là Quất Đào hoặc Cẩm Đức, hai người
họ luôn thay phiên nhau. Sao bây giờ hắn lại bắt cô ở ngoài hầu hạ? Dường như
nhận ra sự chần chừ miễn cưỡng của Mộ Dung Ca, Triệu Tử Duy quay đầu lại, đôi mắt
tà mị khóa chặt vào gương mặt mềm mại của cô.
“Ngươi không đồng ý?” – Hắn đè thấp thanh âm, áp lực tràn tới
khiến người ta hít thở không thông.
Mộ Dung Ca thầm cười lạnh, không thèm đón nhận ánh mắt hắn, chỉ
trả lời: “Không ạ.”
————–
Lạc Hoa Cung…
Hai vị tỷ muội cùng cha khác mẹ đang tươi cười nói chuyện với
nhau, cuộc chiến đấu vẫn tiếp diễn, ai thắng ai thua e phải mấy ngày nữa mới biết
kết quả. Lâm Thiện Nhã nghiêng đầu nhìn chiếc đồng hồ cát, hẳn là đến rồi
chăng? Hành động này lọt vào mắt Lâm Thanh Nhã, ánh mắt Thanh Nhã lóe sáng,
nàng giơ khăn che đôi môi đỏ mọng, cười nói: “Tỷ tỷ đang nhìn giờ, chờ Thái tử
Hạ quốc và Thái tử Tề quốc đến phải không?”
Nghe vậy, Thiện Nhã thu hồi ánh mắt, điềm đạm trả lời:
“Thanh Nhã muội muội cứ đùa, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối, ta đang tính giữ
Thanh Nhã muội muội ở lại Lạc Hoa cung dùng bữa đây.”
“Dù tỷ tỷ không giữ Thanh Nhã, Thanh Nhã cũng muốn ở lại
cùng dùng bữa với tỷ tỷ mà.” – Thiện Nhã chưa dứt lời, Thanh Nhã đã vội nói.
Trong mắt Thiện Nhã tràn ngập băng tuyết lạnh lẽo.
Chợt có một cung nhân trong Lạc Hoa cung từ từ tiến vào, bẩm
báo với Thiện Nhã: “Bẩm công chúa, Thái tử Hạ quốc và Thái tử Tề quốc đã vào
hành cung nghỉ ngơi rồi ạ.”
Lâm Thanh Nhã nghe thấy thế hai mắt sáng rực, bọn họ tới rồi!
Lâm Thiện Nhã quay đầu, vẻ mặt áy náy nhìn Thanh Nhã: “Đêm nay phụ hoàng chuẩn
bị tiệc tẩy trần, ta phải đi trước. Hôm sau lại mời Thanh Nhã muội muội tới Lạc
Hoa cung nói chuyện tiếp. Xảo Vân, tiễn Thanh Nhã công chúa.”
Lâm Thanh Nhã nhếch môi cười lạnh, đợi lâu như vậy, nàng
không thể ra về tay không, bèn đứng dậy cúi đầu nói: “Tỷ tỷ vẫn chưa biết, phụ
hoàng đang chuẩn bị gả Thanh Nhã cho Thái tử Hạ quốc làm thiếp. Cho nên, yến tiệc
tẩy trần này, Thanh Nhã cũng đi cùng tỷ tỷ.”
Mộ Dung Ca nhíu mày, thầm tức giận. Nhưng có một đạo lý mà
cô cần phải tiếp thu: Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu!
Quay sang thấy Như Băng đang lo lắng, cô nhún vai, vẻ mặt vẫn
bình tĩnh, “Cô cứ ở đây nghỉ ngơi, sau này có thời gian chúng ta lại cùng nói
chuyện.”
Như Băng rất lo cho Mộ Dung Ca, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt
ung dung không hề tỏ ra lo lắng của cô, Như Băng biết Mộ Dung Ca sẽ không sao.
Nhưng Mộ Dung Ca biết vũ kỹ sao? Nghĩ đến đây Như Băng không khỏi tự cười mình.
Thời gian gần đây Mộ Dung Ca thay đổi nhiều như vậy chứng tỏ cô ấy luôn che dấu
thực lực, nếu đã muốn dấu thì người ngoài làm sao biết được cô ấy có bao nhiêu
tài năng?
Mộ Dung Ca dứt khoát đứng dậy, cô vừa đi thì Ánh Tuyết được
một nàng tỳ nữ dìu đến, ngồi xuống cạnh Như Băng, đúng ngay chỗ Mộ Dung Ca vừa
ngồi.
Bỗng cảm thấy bên cạnh có người, Như Băng lập tức nhìn sang,
thì ra là Ánh Tuyết!
Đôi mắt xinh đẹp của Ánh Tuyết dán chặt vào bóng lưng thướt
tha của Mộ Dung Ca, miệng khẽ cười khẩy, ả nghiêng đầu nhìn Như Băng đang kinh
ngạc: “Sau này phải duy trì mối quan hệ với Mộ Dung Ca, chớ để xảy ra hiềm
khích.”
Như Băng thầm suy đoán Ánh Tuyết nói thế là có ý gì?
Theo sau Lưu Vân đi đến trước mặt Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ,
Mộ Dung Ca nhún người hành lễ: “Thiếp Mộ Dung Ca bái kiến Thái tử, Thái tử Hạ
quốc.”
Triệu Tử Duy ngẩng đầu, thấy dáng vẻ hèn mọn của Mộ Dung Ca,
hắn biết chắc trong lòng cô đang thầm nghĩ tới một cảnh tượng khác… Hắn liếm
môi, dường như trên môi vẫn còn lưu lại mùi vị của cô. Nghĩ tới đây càng thấy bực
mình. Chết tiệt! Tối hôm qua không biết trúng phải cái gì mà sau khi rời khỏi
phòng cô, cả người nóng ran mồ hôi túa ra, nhưng hắn lại không gọi Quất Đào pha
nước tắm, khiến bây giờ toàn thân dính dớp!
Nhìn dáng vẻ không cam lòng của cô, lại nhìn vầng thái dương
nóng cháy ở trên đầu khiến tâm tình của hắn tốt hơn, nhẹ nhàng phất tay: “Ngươi
nhảy một điệu vũ đi!” – Vui một mình chẳng bằng tất cả đều vui, hắn đâu thể để
cô nhẹ nhàng khoan khoái một mình được?
Nguyên Kỳ từ tốn uống nước, y khép nửa con mắt nên khó nhìn
ra đang suy nghĩ điều gì, đáy lòng thoáng có chút khác thường. Y có tất cả
thông tin về Mộ Dung Ca, vì thế y biết cô không biết vũ kỹ. Mộ Dung tể tướng
luôn cho rằng chỉ có ca kĩ mới cần học mấy thứ múa may đó, một tiểu thư khuê
thì phải biết nữ hồng (*), thi họa. Nhưng lúc này trông nàng ta không có vẻ e
ngại…
(*)Là con gái thì phải biết thêu thùa may vá, nữ công gia
chánh…
Mộ Dung Ca đang cúi đầu, vừa nghe thấy lời nói của Triệu Tử
Duy liền ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy gương mặt tuấn tú tà mị của hắn đang cười
rất vui vẻ, tâm tình cực tốt, cô nhíu mày. Nhìn sang Nguyên Kỳ, vẻ mặt y vẫn điềm
tĩnh như thường, bình thản giữ khoảng cách với tất cả mọi người. Nhưng lúc đi
qua đây, Lưu Vân có nói cho cô biết, chuyện muốn cô hiến vũ đều do y đề nghị!
Sau giờ ngọ ai cũng mệt mỏi kiệt sức, chỉ muốn ngồi dưới tán
cây hóng mát, nhưng y lại đưa ra đề nghị này là có ý đồ gì? Là vì muốn trả thù
cô đêm đó bỏ đi mà chưa được sự đồng ý của y? Lúc này y muốn cô bị bẽ mặt để cười
nhạo cô phải không? Căn cứ vào những ký ức của thân thể này thì cô không thể biết
vũ kỹ, mà điểm ấy chắc hẳn y hay Triệu Tử Duy đều biết rõ.
Bọn họ muốn lấy thêm tin tức từ trên người cô để củng cố cho
những suy đoán của họ, hừm, như vậy chẳng phải hết lần này đến lần khác cô để bọn
họ dắt mũi sao! Nếu đã không muốn cô được sống yên ổn thì cô sẽ để cho bọn họ
càng thêm mơ hồ!
Triệu Tử Duy ngồi vắt chéo chân, chân trái nhếch lên cao, tư
thế vô cùng nhàn nhã, hắn nhìn cô chờ đợi, đợi cô chủ động nhận thua. Thực ra
khi cho Lưu Vân đi gọi cô, hắn đã phái người gọi một tỳ nữ biết vũ kỹ đến đứng
chờ một bên.
Cô nên biết hắn muốn điều gì!
Đâu ngờ, Mộ Dung Ca lại dùng tư thế tao nhã chói mắt để hành
lễ, “Vâng, thiếp nhất định sẽ dùng hết khả năng khiến Thái tử hài lòng!” – Hắn
suy nghĩ gì cô biết rất rõ, muốn cô chủ động nằm dưới thân hắn sao? Cứ mơ đi!
“Vậy sao? Nếu ngươi có thể khiến bản cung và Thái tử Hạ quốc
hài lòng, bản cung thưởng cho ngươi năm mươi lượng bạc. Nhưng nếu không làm cho
bản cung hài lòng, thì ngươi biết bản cung muốn gì rồi đấy.” – Hắn nhìn Mộ Dung
ca không chớp mắt, ánh nhìn tập trung chiếu thẳng vào đôi mắt trong suốt kiên định
của cô. Hắn muốn cô hiểu rõ, thứ hắn muốn có là cái gì.
Mộ Dung Ca thầm chột dạ, cô đối mắt với ánh nhìn bá đạo, ngạo
nghễ của Triệu Tử Duy. Trông hắn có vẻ như đang ở tình thế bắt buộc nhưng thật
ra trong mắt hắn, cô chỉ là một con mồi vừa để lợi dụng, vừa kích thích bản
năng chinh phục của hắn mà thôi. Có lẽ đối với hắn, thứ càng không thể có được
thì càng muốn chiếm… Đến lúc này, có phải cô đã làm sai điều gì không?
Khóe miệng Mộ Dung Ca khẽ mở, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt
trở vào. Với vấn đề này, cô cần phải tỉnh táo, giống như khi cô nói chuyện với
Như Băng, thứ mà cô có thể giữ vững chỉ có tâm của mình mà thôi.
“Vâng!” – Mộ Dung Ca rủ mi, đáp. Nhưng khi thu ánh mắt, cô
thoáng nhìn thấy ánh nhìn lạnh lẽo của Nguyên Kỳ đang chiếu vào mình.
Mắt cô lóe lên, một tia nghi hoặc len lỏi trong lòng. Cô lui
về phía sau hai bước, chuẩn bị múa.
Kiếp trước cô từng học qua loại hình múa truyền thống và múa
đương đại, cho nên múa truyền thống không thể làm khó được cô, chẳng qua cô có
muốn múa đẹp hay không thôi.
Mặc dù không có trang phục múa phụ trợ, nhưng y phục trên
người cô cũng có ống tay áo dài đến đầu gối, nếu phải phất tay áo lên không
trung thì cô tin chắc nó vẫn mềm mại và dễ khống chế.
Mộ Dung Ca nhếch miệng cười nhạt. Câu mạnh vì gạo, bạo vì tiền(*)
quả không sai. Bàn chân cô bước từng nhịp mềm mại uyển chuyển, đôi mắt lúng liếng
đa tình cùng nụ cười xinh nở trên môi tỏa sáng rực rỡ, khuynh quốc khuynh
thành! Dáng người mềm mại thướt tha tựa chim yến đang tung cánh bay lượn, vạt
áo tung bay bồng bềnh giữa không gian như làn gió lay động.
(*)Mạnh vì gạo, bạo vì tiền: Vì có cơ sở nên cảm thấy tự tin
hơn.
Lúc uyển chuyển nhẹ nhàng, khi mạnh mẽ dứt khoát, điệu múa của
cô vừa giao hòa vừa biến hóa.
Mọi người chăm chú nhìn vào tà áo xanh bay lượn của Mộ Dung
Ca.
Cô ngoái đầu nhìn gương mặt kinh ngạc của Triệu Tử Duy và
Nguyên Kỳ, vẻ mặt tươi cười chợt tắt, thay vào đó là sự lạnh lùng thanh tao như
đóa phù dung trắng, vô cầu vô dục, một vẻ đẹp thuần khiết.
Mộ Dung Ca làm động tác bay lên không trung tuyệt đẹp.
Giây phút ấy cô thanh nhã như bông hoa trắng muốt hé nở,
xinh đẹp diễm lệ. Màu áo xanh lá nổi bật giữa trời xanh mây trắng kia càng tôn
lên làn da trắng mịn như ngọc của cô, tựa như tiên nữ hạ phàm, đoạt mất hồn
phách thế nhân.
Hai tay Triệu Tử Duy nắm chặt, gân xanh nổi đầy trên mu bàn
tay, nhìn tà áo của cô bay lên càng khiến hai tròng mắt hắn thêm màu giận dữ.
Cô ta biết múa! Rốt cuộc thì cô còn dấu hắn bao nhiêu điều nữa đây? Vốn tưởng rằng
đã nắm rõ cô trong lòng bàn tay, nhưng giờ đây hắn lại có cảm giác bất lực. Sao
cô có thể là một người con gái đơn giản dễ dàng cho hắn nắm trong lòng bàn tay.
Cô thần bí như mây trên trời, ngắm được nhưng tuyệt đối không đoán được!
Một nữ nhân như vậy, một nữ nhân như vậy….
Đôi mắt Nguyên Kỳ u ám thâm trầm, vẻ bình tĩnh thường ngày
không thể che lấp được sự kinh ngạc trong mắt y. Chẳng trách Triệu Tử Duy lại
yêu thích nàng ta tới vậy, một người con gái khác biệt như nàng ta, xứng! Đôi
bàn tay trắng nõn thon dài của y nhẹ nhàng đặt lên hai đầu gối, y khắc sâu hình
ảnh này vào trong đáy mắt rồi lập tức nhìn xuống.
Như Băng sợ hãi nhìn kỹ thuật múa uyển chuyển của Mộ Dung
Ca, ngay cả nàng cũng không bằng được cô, kinh ngạc hơn là cô ấy còn múa vui vẻ
như vậy, khó trách Thái tử Tề quốc có thái độ khác lạ đối với Mộ Dung Ca. Xem
ra tên Khánh vương Phượng Dịch kia có mắt không tròng, phúc khí mỏng nên mới bỏ
rơi Mộ Dung Ca mà đi sủng ái Lâm trắc phi!
Ánh Tuyết nghẹn họng, trân trối nhìn điệu múa của Mộ Dung
Ca, nếu phải so sánh thì e rằng ả cũng không thể bằng được cô. Ả cắn chặt răng
nhìn sang Nguyên Kỳ, không nén được sự đố kị. Mấy năm nay trong mắt Thái tử
không hề có hình bóng của người con gái nào, có thể sau này Thái tử sẽ lấy Thiện
Nhã công chúa, nhưng ả biết chắc Thiện Nhã công chúa cũng không xứng để Thái tử
quan tâm. Nhưng lúc này, đứng trước một Mộ Dung Ca hoàn toàn khác biệt, lại khiến
ả cảm thấy vô cùng bất an.
Hai mắt Quất Đào mở to, lòng thầm than. Chẳng trách, chẳng
trách Mộ Dung Ca lại được Thái tử sủng ái! Người nam tử nào có thể cự tuyệt một
mỹ nhân tài sắc vẹn toàn như vậy?Quất Đào càng thấy hối hận, sau này nàng thực
sự không còn cơ hội để ra tay với Mộ Dung Ca.
Phụ tá Gia Kiệt lại nhẹ nhàng nhướn mày, cô gái này có thể
thắng Thiện Nhã công chúa một bậc.
Tâm tư của ai cũng biến đổi, xáo trộn, mãi cho tới khi điệu
múa kết thúc, họ mới nhìn thấy Mộ Dung Ca quay trở về với bộ dạng hèn mọn của
mình.
“Thiếp bêu xấu rồi!” – Mộ Dung Ca cúi đầu, thở dốc nói. Đã
lâu rồi không luyện múa, mấy ngày nay còn phải ngồi trên xe ngựa khiến thể lực
của cô giảm xút, hơn nữa, cái thân thể này trước đây chỉ sống an nhàn sung sướng
nên có phần yếu ớt, khó chống đỡ được.
Điệu múa này cô đã phải học ba năm mới có chút thành tựu. Đối
với thầy dạy múa thì trình độ của cô chỉ đạt hạng xoàng mà thôi. Tuy cô không
có năng khiếu trong phương diện múa nhưng lại rất thích nó, cho nên cuối cùng
cũng không bỏ bộ môn này.
“Ngươi đến chỗ Quất Đào lĩnh năm mươi lượng bạc.” – Sắc mặt
Triệu Tử Duy không tốt, giọng nói như rơi trong nước lạnh, vô cùng khó chịu.
Nhiều nỗi ưu tư bỗng nhiên bộc phát khiến hắn trở tay không kịp, thật nan giải.
Đến khi Mộ Dung Ca kết thúc điệu múa, trở về làm Mộ Dung Ca hắn đã biết thì cảm
giác khó chịu mới dần dần thuyên giảm.
Chỉ trong chốc lát cô đã lấy lại được hơi thở vững vàng, –
“Vâng.” – Xoay người rời đi. Lúc cô xoay người có liếc sang Nguyên Kỳ, trong mắt
xẹt qua một chút khó hiểu.
Nguyên Kỳ nhìn thấy cái liếc mắt kia, đôi mắt hắn khẽ động.
Ánh mắt của Triệu Tử Duy dán chặt vào bóng lưng rời đi của Mộ
Dung Ca, hai bàn tay nắm chặt không có dấu hiệu muốn thả ra, ngược lại nắm càng
chặt hơn.
Ngày mai phải tới được kinh đô Phong quốc….
Điệu múa khiến tất cả mọi người đều kinh hãi vừa kết thúc,
Triệu Tử Duy lập tức hạ lệnh chuẩn bị khởi hành.
Khí trời mùa hạ khô nóng, cát bụi cuốn mù mịt, đoàn xe ngựa
chạy giữa đám bụi giống như đang đi giữa đám mây khổng lồ.
Kinh đô Phong quốc.
Phong quốc giàu có, kinh đô càng phồn hoa náo nhiệt, khắp
nơi sầm uất, người người qua lại tấp nập ở trên đường.
Mộ Dung Ca ngồi bên trong xe ngựa nhìn ra, nếu là trước đây
cô sẽ xuống xe hòa vào dòng người, đi thăm các sạp và các cửa hàng, ghé chỗ này
một chút chỗ kia một chút. Nhưng, có lẽ phía sau sự phồn hoa này chính là số phận
kế tiếp mà cô phải đối mặt.
“Kinh đô Phong quốc cũng chỉ đến thế này thôi.” – Một tỳ nữ
bên trong xe ngựa liếc nhìn ra bên ngoài, lẩm bẩm một câu, trong mắt nàng ta
ánh lên nét coi thường.
Các tỳ nữ khác cũng không mấy quan tâm tới cảnh tượng bên
ngoài, như thể các nàng đã quá quen thuộc với những cảnh tượng như thế này,
không khó để nhìn ra sự thất vọng của các nàng ấy trước sự phồn hoa giàu có của
Phong quốc.
Nhìn thấy thái độ của các nàng nhưng Mộ Dung Ca không cảm thấy
ngạc nhiên, Tề quốc là một cường quốc, tất nhiên nó sẽ không giống Phong quốc
phô hết sự giàu có ra ngoài, nhưng chắc chắn là một quốc gia phồn vinh rực rỡ,
hơn nữa, nghe nói đô thành của Tề quốc còn lớn hơn kinh đô Phong quốc gấp ba lần.
Bên tai Mộ Dung Ca vang lên tiếng rao hàng của bá tánh bình
dân, đó là âm thanh của một cuộc sống ấm no đầy đủ, đơn giản mà hạnh phúc. Đối
với bá tánh bình dân thì chỉ cần được cơm no là đã hạnh phúc rồi, bởi vì họ có
tự do.
Nhưng đối với Mộ Dung Ca, hai chữ ‘hạnh phúc’ đơn giản này
dường như rất xa xôi.
Xe ngựa chậm chạp đi về hướng hoàng cung. Từ lúc bắt đầu vào
thành đã có vài tên Vương gia Phong quốc đích thân ra nghênh tiếp Nguyên Kỳ và
Triệu Tử Duy, bọn họ tôn sùng hai người là khách quý, không dám hành động chậm
trễ. Còn dân chúng dọc theo đường đi thì vây xem họ, nghị luận ầm ĩ.
“Có người nói Thái tử Hạ quốc và Thái tử Tề quốc đang ngồi
trên xe ngựa này!”
“Không ngờ sinh thời kiếp này ta lại có thể nhìn thấy hai
người họ trên xe ngựa! Ta thật may mắn a!”
“Thiên hạ này cũng chỉ có Thái tử Hạ quốc và Thái tử Tề quốc
mới có tư cách cưới Thiện Nhã công chúa của chúng ta!”
Tuy mỗi người một câu khiến cho tình cảnh rất lộn xộn, nhưng
chung quy vẫn là về bốn chữ Thái tử Hạ quốc và Thái tử Tề quốc, không ngờ sự xuất
hiện của hai người họ lại gây ra sự chấn động lớn đến vậy. Cũng khó trách, bởi
Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ là Thái tử của hai cường quốc mạnh nhất thiên hạ, và
rất có thể sau này, một trong hai người họ sẽ có một người xưng bá thiên hạ. Với
Phong quốc, nếu muốn hòa thân thì đương nhiên muốn chọn người mạnh nhất, như thế
Phong quốc càng được bảo hộ dài lâu.
Quất Đào tập trung vào vẻ mặt bình tĩnh của Mộ Dung Ca, càng
nhìn càng cảm thấy mơ hồ, nàng luôn cảm thấy có rất nhiều chuyện không phải đơn
giản như vẻ bề ngoài, Thái tử đối xử với Mộ Dung Ca có phần mập mờ, nhưng dường
như có điều gì đó mà nàng không được biết, càng nghĩ càng mơ hồ, có vẻ Mộ Dung
Ca cũng không ngờ mình lại được Thái tử sủng ái.
Sao có thể như vậy?!
Khi Triệu Tử Duy ở trên xe ngựa, thần sắc của hắn khác hẳn
lúc thường, không hề có vẻ nhàn nhã tà mị, mà là khí phách dạt dào, đôi tròng mắt
sáng nghiêm nghị, phản chiếu trong mắt là hình ảnh non sông hùng vĩ.
Lưu Vân liếc nhìn ra phía ngoài, sau đó quay đầu lại nói với
Triệu Tử Duy: “Có quá nhiều người, sợ rằng phải mất một canh giờ nữa chúng ta mới
đến được hoàng cung.”
“Ừm!” – Triệu Tử Duy gật đầu, ánh mắt lạnh buốt như núi băng
vạn năm. Một canh giờ nữa? Ánh mắt hắn hơi lóe sáng, quay đầu nhìn về phía chiếc
xe ngựa đi đằng sau, chăm chú nhìn vào người con gái đang khẽ cười tao nhã kia.
Hắn có nên thay đổi sách lược?
Lưu Vân không biết những suy nghĩ của hắn, y điềm đạm nói:
“Chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ ở Phong quốc, trên yến hội mười ngày sau tuyệt đối
sẽ không có bất kỳ sai lầm nào xảy ra, xin Thái tử yên tâm.”
Nghe vậy, Triệu Tử Duy quay đầu lại nhìn Lưu Vân bằng ánh mắt
buốt lạnh hiếm thấy, Lưu Vân giật mình, Thái tử, đây là…
Triệu Tử Duy cũng nhận ra mình đã sai, hắn lập tức thu hồi
ánh mắt, nhưng đôi môi vẫn mím chặt khiến gương mặt hắn lại có vẻ tàn nhẫn vô
tình.
Kiếm đã xuất vỏ, nếu muốn thu lại nhất định phải trả bằng một
cái giá đau đớn.
Ở trên một cỗ xe ngựa khác, bên ngoài rất nhốn nháo nhưng
bên trong xe ngựa lại vô cùng yên lặng, thỉnh thoảng còn có tiếng lật sách rất
nhỏ.
“Chủ công, khoảng một canh giờ nữa sẽ đến hoàng cung Phong
quốc.” – Gia Kiệt bẩm báo – “Thanh Nhã công chúa Phong quốc sai người đưa đến một
bức thư, chủ công có muốn xem qua?” – Gia Kiệt lấy một phong thư từ trong áo ngực,
dâng lên Nguyên Kỳ.
Mắt của Nguyên Kỳ không nhìn lên, y vẫn đang tập trung vào
cuốn sách, sau khi Gia Kiệt dâng thư lên, y cũng chỉ lạnh nhạt liếc qua. “Đọc.”
Gia Kiệt lập tức mở phong thư, xem nội dung ở bên trong, đọc
nhỏ: “Thiếp Thanh Nhã luôn hết lòng cảm mến Thái tử Hạ quốc, ngưỡng vọng từ xa,
mong Thái tử thương tiếc.” – Sau khi đọc xong, Gia Kiệt cảm thấy thắc mắc không
giải thích được. Thanh Nhã công chúa? Hắn chưa từng nghe qua Phong quốc có vị
công chúa này, có lẽ vì danh tiếng của Thiện Nhã công chúa quá nổi tiếng khắp
thiên hạ chăng? Có điều, giờ phút này Thanh Nhã công chúa lại viết thư nói lên
tâm ý với Thái tử, dường như trong này có ẩn chứa động cơ không tốt.
Hơn nữa, mọi người trong thiên hạ đều biết, lần này tới
Phong quốc hòa thân đều là vì Thiện Nhã công chúa. Nhưng Thanh Nhã công chúa lại
chủ động yêu cầu chủ công thương tiếc, dường như đang cố ý.
Gia Kiệt cẩn thận liếc nhìn phản ứng của Nguyên Kỳ, nhưng y
vẫn tươi cười tao nhã như bình thường, có vẻ không chú ý tới bức thư của Thanh
Nhã công chúa.
Ở Hạ quốc có không ít nữ tử chủ động hiến thân muốn hầu hạ
chủ công, nhưng hắn chưa từng thấy chủ công để mắt tới cô gái nào. Gia Kiệt cho
rằng, chủ công của hắn thanh cao như thần thánh, nhìn khắp thiên hạ có rất nhiều
nữ tử, nhưng người có thể xứng với chủ công lại quá ít. Chỉ riêng việc vị Thanh
Nhã công chúa này không nổi danh khắp thiên hạ đã rõ, bất kể thân phận địa vị
hay tâm cơ mưu trí, nàng ta đều không thể so sánh với Thiện Nhã công chúa. Vậy
nên phản ứng này của chủ công cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Đôi mắt Nguyên Kỳ nhẹ lóe sáng, nhưng bởi vì ánh mắt y quá
thâm trầm sâu thẳm nên tia sáng kia chỉ chợt lóe lên rồi biến mất không vết
tích.
“Chủ công, nếu Thái tử Phong quốc gặp được Mộ Dung Ca sẽ gây
bất lợi cho ta.” – Gia Kiệt bỗng nhớ tới Mộ Dung Ca, nếu Thái tử Tề quốc lợi dụng
tốt nàng ta thì chắc chắn sẽ đoạt được nhiều thuận lợi.
Nghe thấy ba chữ Mộ Dung Ca, Nguyên Kỳ nâng đôi mắt điềm tĩnh
thong dong lên, “Không cần để ý nàng ta.” – Với mưu trí của nàng ta cũng không
dễ để cho người khác lợi dụng, chắc chắn nàng sẽ nghĩ ra kế thoát thân. Chỉ có
điều, với những biểu hiện gần đây của Triệu Tử Duy, rất có thể sự tình sẽ thay
đổi.
“Vâng.”
Đoàn xe của Hạ quốc và Tề quốc được người dân nhiệt liệt
chào đón nên chỉ có thể từ từ tiến bước trong thành, đi về hướng hoàng cung.
Ngược lại, kẻ chỉ mất nửa canh giờ đã tới nơi như Phượng Dịch lại chưa bao giờ
gặp phải cảnh tượng nào đìu hiu hơn thế.
Không có quan lại nghênh tiếp, không có bách tính vây lấy
bàn tán nhỏ to. Phượng Dịch ngồi trong xe, vẻ mặt càng ngày càng cứng đơ, sắc mặt
ngày càng đen trầm. Tuy hắn không phải là hoàng đế Nguyên quốc nhưng cũng đường
đường là một Vương gia có quyền thế, vậy mà hoàng đế Phong quốc lại chẳng coi hắn
ra gì.
Hắn thề: Nhất định một ngày nào đó hắn sẽ làm cho tất cả người
trong thiên hạ này đều biết đến hai chữ – Phượng Dịch. Tên hoàng đế Phong quốc
sẽ phải cúi mình lau giày cho hắn, Thiện Nhã công chúa làm ấm giường cho hắn. Mỗi
con dân của Phong quốc phải trần chuồng mặc đồ lót, quỳ xuống mỗi khi hắn bước
qua.
Sau nhiều màn tưởng tượng, sắc mặt của hắn cũng giãn ra. Khoảng
cách tới hoàng cung Phong quốc ngày càng gần khiến hắn nảy sinh cảm giác mong đợi.
Hắn chưa từng nhìn thấy Thiện Nhã công chúa, không biết nàng đẹp đến cỡ nào
đây.
Lạc Hoa cung.
Xảo Vân chải đầu cho Lâm Thiện Nhã, cẩn thận tô điểm cho cho
mái tóc dài tuyệt đẹp của nàng. Trong mắt Xảo Vân hiện lên vẻ kích động, môi nở
nụ cười dịu dàng.
“Thái tử Hạ quốc cùng Thái tử Tề quốc đã tới kinh thành, chắc
lúc này đang tiến vào hoàng cung rồi ạ. Có thể hôm nay công chúa sẽ được nhìn
thấy nhị vị Thái tử.” – Xảo Vân vui vẻ quay chiếc gương phản chiếu khuôn mặt
đang thất thần của Lâm Thiện Nhã.
Lâm Thiện Nhã hoàn hồn, mỉm cười. Từ nhỏ nàng đã nhìn thấy
vô số nam tử quyền quý, vì ái mộ mà làm nhiều việc để lấy lòng nàng, bọn họ chỉ
hy vọng nàng có thể ngoái đầu lại cười với họ. Cho nên Thiện Nhã luôn tự tin,
nàng xuất hiện ở nơi nào sẽ hấp dẫn vô số ánh nhìn của nam tử nơi đó.
Dù đối mặt với bất kì ai, nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy
trái tim mình đập loạn nhịp, càng không thể có việc nàng chờ mong một người xuất
hiện.
Chỉ có chàng.
Nàng nhìn dung mạo của mình ở trong gương đồng, vẻ mặt
nghiêng nước nghiêng thành của nàng hơi thất thần, nhưng ngay lập tức, gương mặt
của mỹ nhân thoát tục ở trong gương giãn ra thành một nụ cười khuynh thành. Nụ
cười hé nở chúm chím này đã được nàng nỗ lực luyện tập trong nhiều năm, nàng sẽ
không làm cho chàng phải thất vọng.
Nàng mong đợi đến ngày cưới của cả hai, đêm động phòng hoa
chúc, nàng e lệ cúi đầu nói với chàng: “Mong phu quân thương tiếc.”
“Công chúa, người nói gì ạ?” – Hình như Xảo Vân nghe thấy
công chúa lẩm bẩm một câu, vì nàng ta không nghe thấy nên hỏi lại.
Thiện Nhã chợt đỏ bừng mặt, nàng vốn quốc sắc thiên hương,
làn da trắng như tuyết, hai má ửng hồng như vừa tô điểm lớp phấn son. Không ngờ
chỉ vừa nghĩ trong lòng mà lại thốt ra như vậy! May mà nói nhỏ, nếu người khác
nghe thấy chẳng phải sẽ chê cười sao: “Lắm chuyện!”
“Công chúa, trang điểm thế này đã được chưa?” – Xảo Vân chải
tóc hất ra sau, cài một cây trâm lưu ly trân châu ngũ sắc lên mái tóc đen dày mềm
mại như tơ của Thiện Nhã, khiến dung mạo tiên nữ của nàng tăng thêm vài phần diễm
lệ.
Thiện Nhã nhìn chiếc trâm cài trên đầu qua gương đồng, nàng
khẽ nhíu mày, vẻ mặt hiện lên nét do dự.
Xảo Vân khó hiểu hỏi: “Người sao thế?” – Đây là món đồ Thái
tử tặng công chúa, thường ngày người rất thích đeo, sao giờ lại muốn gỡ xuống.
“Đổi cho bản cung một chiếc trâm ngọc thanh nhã, cất chiếc
trâm ngũ sắc này đi, dùng nhiều rồi ta cũng thấy chán.” – Thiện Nhã dịu dàng
lên tiếng. Trong mắt Nguyên Kỳ, cài trâm ngũ sắc có quá mức diễm lệ? Có khi nào
sẽ khiến mình trở nên tầm thường hơn không? Dù sao chàng cũng là một người đàn
ông thanh nhã tuyệt trần, tiên tư trác tuyệt(*).
(*)Mang khí chất tiên tử vượt trội, hơn hẳn người thường.
“Bẩm công chúa, Thanh Nhã công chúa tới, hiện đang chờ ở
ngoài điện ạ.” – Một cô cung nữ tiến vào bẩm báo.
Nghe vậy, Thiện Nhã hơi nhíu mày: “Nàng tới lúc nào?” – Vừa
mới nghe tin Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ vào cung, nó đã gấp gáp vậy ư?
Cô cung nữ trả lời: “Dạ bẩm, đã được một khắc rồi.”
Thiện Nhã gật đầu, nhìn bóng mình hoàn mỹ không tỳ vết trong
gương, nàng tao nhã đứng dậy: “Đi thôi, đến xem một chút.”
Bên cạnh Lạc Hoa cung là tẩm cung nghỉ ngơi. Chủ nhân của Lạc
Hoa cung có một đôi mắt tinh tế, những đồ trang trí bên trong nhìn qua cứ tưởng
để cho vui, nhưng khi để ý kĩ mới thấy toàn bộ đều là trân phẩm trên thế gian,
quý báu vô cùng. Có thể thấy hoàng đế Phong quốc Lâm Thu Thành cưng chiều Thiện
Nhã như thế nào, ngay cả hậu phi được sủng ái nhất cũng không bằng. Có lẽ là do
dung nhan khuynh quốc khuynh thành của Thiện Nhã nên mới được ông ta yêu thương
đến thế, nhưng Thiện Nhã cũng phải trả một cái giá không hề nhẹ.
Lâm Thanh Nhã nhìn khắp lượt, đã hai ba năm rồi nàng chưa đến
Lạc Hoa cung, không ngờ nơi này lại tráng lệ như thế. Nếu những tỷ muội khác
nhìn thấy cảnh này, lại liên tưởng đến cung điện mộc mạc của mình, chắc sẽ ghen
tị đến chết, nhưng nàng thì không. Nàng mỉm cười tiếp tục ngắm nhìn khung cảnh
xung quanh, đôi mắt phượng khẽ nhướng lên trông vô cùng quyến rũ. Lâm Thiện Nhã
có thể được như bây giờ đâu chỉ dựa vào khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của
cô ta, mà thủ đoạn ngầm cũng nhiều vô số.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Lâm Thiện Nhã xuất hiện cùng với
vài cung nữ theo sau hầu hạ, một thân y phục trắng muốt, khuôn mặt trang điểm tự
nhiên nhã nhặn, đáy mắt Thanh Nhã hiện vẻ khinh thường. Bề ngoài nhìn có vẻ
không muốn tranh đấu kia, lại có thể lừa gạt được mọi người.
“Muội muội thỉnh an tỷ tỷ!” – Lâm Thanh Nhã đứng dậy, nhẹ
nhàng hành lễ. Nàng thừa hưởng từ Thục quý phí năm phần xinh đẹp, ba phần quyến
rũ, còn hai phần thanh khiết. Ba loại cảm giác này dung hòa làm một khiến người
khác ngắm nhìn không rời mắt. Nếu hai người họ xuất hiện cùng một chỗ, chắc chắn
Lâm Thanh Nhã sẽ bị lu mờ. Nhưng một cô gái xinh đẹp như vậy, vẫn sẽ có rất nhiều
người đàn ông phải quỳ xuống nâng váy cho nàng.
Thiện Nhã lạnh nhạt liếc Thanh Nhã, rồi mỉm cười đáp lời:
“Thiện Nhã muội là khách ít đến chơi, chớ đa lễ, ngồi xuống đi. Hai tỷ muội
chúng ta cùng trò chuyện.” – Mấy tháng không gặp, giờ nó đã trổ mã xinh đẹp yêu
kiều rồi. Chẳng mấy chốc sẽ vượt qua Thục quý phi.
Nghĩ tới sự dụ dỗ của Thục quý phi đối với phụ hoàng, để mẫu
thân nàng lẻ loi nhiều năm. Tuy bà là Hoàng hậu, nhưng rất ít khi phụ hoàng ghé
qua tẩm cung bà, đáy mắt Thiện Nhã ánh lên vẻ lạnh lẽo.
“Tỷ tỷ luôn cao quý, Thanh Nhã đâu dám đến quấy rầy. Nghe
tin tỷ sắp hòa thân, sợ rằng sau này chẳng còn mấy cơ hội gặp mặt, Thanh Nha rất
luyến tiếc, chẳng quản làm phiền tới tỷ hay không, muội nhất định phải đến thăm
tỷ một lần.” – Lâm Thanh Nhã ngồi xuống, coi như không nghe thấy ý trào phúng
trong lời nói của Thiện Nhã, thân thiết trả lời.
Thiện Nhã khẽ chớp mặt, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Bản cung cũng
muốn đến thăm Thanh Nhã muội muội, không ngờ muội lại nhanh chân hơn.”
“Tỷ muội chúng ta quả thật tâm linh tương thông. Thanh Nhã
nghĩ gì tỷ tỷ cũng biết được. Thanh Nhã bỗng nhớ tới cây trâm lưu ly trân châu
ngũ sắc mà Thái tử ca ca từng tặng cho tỷ, lúc ấy Thanh Nhã vô cùng thích thú.
Vốn định xin Thái tử một chiếc giống như thế, đáng tiếc lại chỉ có một chiếc
duy nhất. Nhưng chiếc trâm ấy cũng chỉ có tỷ tỷ mới đeo được, muội muội tự mình
hiểu được.” – Lâm Thanh Nhã thở dài nói.
Ánh mắt lạnh băng của Thiện Nhã lập tức chiếu thẳng tới
Thanh Nhã, ai ngờ Thanh Nhã lại bật cười thành tiếng: “Cho nên Thanh Nhã chỉ
xin được làm nền cho tỷ tỷ, mong tỷ tỷ chớ ghét bỏ.”
Làm nền? Thiện Nhã nhếch miệng cười, cúi đầu vuốt ve móng tay
vừa được sơn lại, giọng nói êm như nhung: “Thế chẳng phải sẽ tủi thân cho muội
ư? Thanh Nhã muội muội định theo vết xe đổ của Thục quý phi, cả đời làm thiếp
bên chàng sao?”
Lâm Thanh Nhã cúi đầu, nụ cười cứng đờ, tựa như không hề để
ý: “Thanh Nhã tự mình hiểu được, tỷ tỷ ung dung cao quý, nhất định cả đời sẽ được
hưởng phú quý. Thanh Nhã không cầu địa vị, nửa đời chỉ si mê đắm đuối chàng mà
thôi.”
Nghe vậy, ánh mắt sắc bén của Thiện Nhã quét thẳng tới Thanh
Nhã, tựa như có thể nhìn thấu dã tâm ẩn chứa đằng sau nụ cười kia! Nhưng ở chốn
hoàng cung đầy rẫy âm mưu quỷ kế này, những người yên thân sống nơi đây, có mấy
ai trong sáng? Sao có thể để người khác dễ dàng nhìn thấu.
Lâm Thiện Nhã không thể không thừa nhận, Lâm Thanh Nhã của
ngày hôm nay đã không còn nông cạn nữa, mà cũng quỷ kế đa đoan, tâm tư thâm trầm
rồi!
Lâm Thanh Nhã thản nhiên đối mặt với ánh mắt dò xét của Thiện
Nhã, bao năm qua hai người họ đối chọi gay gắt, nhiều lần nàng ở thế hạ phong,
chung quy cũng chỉ vì dung mạo nàng kém hơn một bậc! Nếu lấy cứng chọi cứng,
nàng đã sớm tự thiêu cháy mình. Thời gian hai ba năm, cũng đủ để nàng thay đổi.
———
Cổng chính hoàng cung mở rộng, từng tốp xe ngựa lũ lượt tiến
vào hoàng cung tráng lệ. Vì đang ở trong cung không thể xốc mành lên ngắm phong
cảnh, nên tất cả mọi người đều trầm mặc. Chỉ có giọng nói lanh lảnh của các
thái giám đang cuống quít chỉ huy người dẫn đường cho từng đoàn vang lên.
Một canh giờ trôi qua nhanh chóng!
Giờ đây, từng đoàn xe ngựa tiến sâu vào hoàng cung Phong quốc
không rõ tương lai phía trước. Quốc gia này có ba trăm năm lịch sử, trong thời
đại loạn thế, đừng nói ba trăm năm, đến ngay cả năm trăm năm lịch sử rồi cũng bị
diệt vong.
Mộ Dung Ca áp tay vào lồng ngực đang đập thình thịch, càng tự
trấn an lại càng rối loạn. Âm thanh kẽo kẹt của bánh xe truyền vào tai, dường
như cô còn nghe thấy cả tiếng lọc cọc phát ra từ những hòn đá ma xát với bánh
xe.
Đây là hoàng cung Phong quốc, e là vận mệnh sau này của cô sẽ
thay đổi tại đây.
Không…
Đôi mắt cô sáng rực, không chút sợ hãi.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, vận mệnh của cô phải do
cô nắm giữ!
Đột nhiên, tấm rèm che cửa bị gió thốc lên, Mộ Dung Ca ngồi
đối diện, đập vào mắt là bóng dáng một cô gái mặc váy vàng nhạt cưỡi tuấn mã
cao to phóng vụt qua.
“Uy!” – Cô gái xinh đẹp ghì tuấn mã lại, chắn trước xe Triệu
Tử Duy. Sao lại tùy tiện gây rối như vậy?
Mộ Dung Ca tò mò, cô gái này là ai?
“Thái tử Tề quốc, quả nhiên chàng tới đây. Thiện Nhã công
chúa có gì tốt chứ? Cô ta không thể nào so sánh được với bản cung!” – Cô gái tức
giận nhíu chặt mày, không ngừng chất vấn Triệu Tử Duy ngồi trong xe.
Tuy giờ Mộ Dung Ca không nhìn thấy vẻ mặt của cô gái kia,
nhưng từ trong giọng nói đặc mùi ghen tuông, cô biết nàng ta có quen biết với
Triệu Tử Duy, hơn nữa còn yêu hắn say đắm, hẳn nàng không ngờ hắn lại đến hỏi
cưới Thiện Nhã công chúa.
Sự xuất hiện của cô gái cản trở đường đi của mọi người, tất
cả bọn họ đều dồn ánh mắt về phía nàng. Ở thời đại này, nữ nhân không tuân theo
quy củ, cả gan làm loạn như nàng cũng không nhiều. Không ít người toát mồ hôi
thay nàng, cho dù yêu mến Thái tử Tề quốc đến đâu cũng không nên chặn xe hắn, lại
càng không nên can thiệp vào chuyện cưới hỏi của hắn. Thái tử Tề quốc cũng
không phải người dễ chọc vào. Mấy năm gần đây, thủ đoạn tàn nhẫn vô tình của hắn
đã truyền khắp thiên hạ.
“Cút! Đừng chắn đường của bản cung!” – Giọng nói lạnh lùng
vô tình của Triệu Tử Duy truyền ra từ trong xe.
Cô gái xinh đẹp không chút ngượng ngùng, ngược lại nhảy xuống
ngựa, định đi vào trong xe. Lưu Vân cầm kiếm chặn lại, lạnh nhạt nói: “Hân Hân
công chúa xin hãy tự trọng! Nếu còn dám bất kính với Thái tử, đừng trách lưỡi
kiếm ty chức vô tình.”
Hân Hân công chúa? Mộ Dung Ca nhướng mày, đôi mắt tràn đầy hứng
thú, trong trí nhớ hiện lên vài điều. Hân Hân là công chúa Lương quốc, cũng là
vị công chúa duy nhất của Lương quốc, từ nhỏ đã được hoàng đế yêu chiều, giáo dục
nàng như đấng nam nhi. Dung mạo xinh đẹp cộng thêm vài phần hào khí anh dũng,
nhìn thoáng qua có cảm giác thật tuấn mỹ. Có lẽ do được hoàng đế Lương quốc
nuông chiều quá mức nên nàng ta không coi ai ra gì, bây giờ còn dám xuất hiện
trước mặt Triệu Tử Duy. Tuy cô và Triệu Tử Duy mới quen biết, nhưng sự cuồng ngạo
kiêu căng của Hân Hân khiến ai cũng đều căm ghét.
Lương Hân Hân nhìn Lưu Vân chắn trước mặt, nàng nhăn mày
quát lớn: “Ngươi thật to gan! Ta đang nói chuyện với chủ tử nhà ngươi, không đến
lượt ngươi khoa chân múa tay ở đây.” – Nàng muốn gặp Triệu Tử Duy, hắn tuyệt đối
không thể hòa thân với Thiện Nhã công chúa, một năm trước đây gặp nhau, nàng đã
thề phải gả cho hắn! Nàng rất thích người đàn ông có dã tâm lớn như thế! Lâm
Thanh Nhã không xứng cùng hắn sóng đôi nhìn thiên hạ!
Triệu Tử Duy ngồi trong xe không còn kiên nhẫn, ra lệnh:
“Lái xe!”
Nghe lệnh, Lưu Vân thu kiếm, đá vào bụng ngựa khiến chúng lồng
lên chạy đi. Đương nhiên Lương Hân Hân cũng có vài phần bản lĩnh điều khiển ngựa,
nhưng khi nghe thấy giọng nói lãnh huyết lạnh như băng của Triệu Tử Duy, lập tức
nghiêng người dịch qua. Hốc mắt nàng đỏ ửng, nhưng nàng vẫn kiên cường không
rơi một giọt lệ nào.
Đoàn xe ngựa lướt qua, Mộ Dung Ca nhìn thấy vẻ mặt bi thương
của Hân Hân, thật là một cô gái si tình! Thời đại này, yêu một người đàn ông vô
tình như Triệu Tử Duy không biết là đúng hay sai nữa.
Lương Hân Hân nhướn mày, ánh mắt tức giận dõi theo đoàn xe,
hét to: “Thái tử Tề quốc, nếu chàng cố tình cưới Thiện Nhã công chúa, chắc chắn
sẽ phải hối hận!” – Một năm qua, nàng luôn ấp ủ mơ mộng với hắn, nàng luôn nghĩ
người đàn ông như vậy chỉ tồn tại trong tưởng tượng mà thôi, không ngờ hắn lại
có thật. Nếu hắn đã lọt vào mắt nàng, nàng không dễ buông tha đâu!
“Công chúa, chúng ta gây chú ý tới quá nhiều người rồi.” – Một
người cung nữ ăn mặc xinh đẹp hổn hển chạy tới, nhìn ánh mắt của những người
xung quanh, nàng bất đắc dĩ nói. Công chúa tính tình nóng vội, không hề giống
ai, bây giờ lại đang ở quốc gia khác, công chúa không thể gây ra chuyện được.
Lương Hân Hân nhíu mày: “Bản cung không thèm để ý.” – Hiện
giờ thứ mà nàng quan tâm nhất chính là tấm lòng của Triệu Tử Duy. Chợt nhớ tới
điều gì, nàng nghiêng đầu nhìn về phía cung nữ: “Lệ Vân, ngươi nói xem Thiện
Nhã công chúa có thực sự đẹp không?” – Lúc hỏi như vậy, giọng nói nàng ẩn chứa
chút tự ti, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu căng như trước nữa.
Lệ Vân không biết nói gì, chỉ đành đáp: “Nô tỳ không biết.”
– Công chúa chưa từng gặp qua Thiện Nhã công chúa thì sao nàng nhìn thấy được?
“Ta nghĩ bộ dạng nàng ta cũng chỉ điềm đạm đáng yêu biết tạo
niềm vui cho nam nhân thôi. Sao có thể được như bản cung, cầm đao múa kiếm,
trên chiến trường cũng giết giặc không kém gì đám nam nhân.” – Lương Hân Hân chắp
tay sau lưng, ngẩng đầu kiêu ngạo nói.
Mọi người xung quanh vì e ngại thân thế của nàng nên chỉ dám
cúi đầu cười thầm, nếu nữ nhân giống như nam nhân, vậy người nam nhân ấy còn muốn
nàng ta làm ấm giường nữa không?
“Công chúa, trời sắp tối rồi, chúng ta nên mau chóng vào
cung thôi.”
Hoàng cung Phong quốc chiếm một diện tích rất lớn, ngồi
trong xe ngựa đi tới hành cung đã mất gần nửa canh giờ! Lúc này Nguyên Kỳ đi
trước đã tới nơi.
Hành cung Phong quốc bao gồm ba mươi tòa cung điện lớn nhỏ,
dựa vào thân phận của khách mà định chỗ nghỉ. Hai người Nguyên Kỳ và Triệu Tử
Duy ở tại hai cung điện Trường Xuân cung và Vĩnh Đức cung. Những người còn lại
đều ở trong các điện nhỏ hơn cách khá xa nơi này.
Mọi người theo Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy tiến vào cung điện
nghỉ ngơi, ai ngờ một tên thái giám cúi người tiến vào, hắn chắp tay quỳ xuống,
cất tiếng the thé: “Nô tài xin thỉnh ai Thái tử Hạ quốc, Thái tử Tề quốc. Nô
tài phụng mệnh hoàng thượng mời hai vị Thái tử đến Nghi Xuân các đón gió tẩy trần
(nghi thức thiết đãi khách quý từ xa tới).”
Triệu Tử Duy liếc nhìn tên thái giám kia, nói: “Tạ ơn ý tốt
của hoàng thượng, mấy ngày nay đi đường mệt mỏi, bản cung chỉ muốn vào điện nghỉ
ngơi. Đợi bản cung hồi sức, sẽ tự mình tới tạ ơn hoàng đế Phong quốc.” – Dứt lời,
hắn chẳng thèm quan tâm tới vẻ mặt tên thái giám, cũng không nói thêm câu nào,
chỉ rảo bước đi vào bên trong, đám người theo hầu tinh ý đóng cửa lại.
Tên thái giám mồ hôi đầm đìa, không ngờ ánh mắt Thái tử Tề
quốc lại lợi hại như thế, chỉ liếc nhìn một cái cũng khiến gã run sợ, không biết
phải cư xử thế nào. Gã quay sang nhìn về phía Nguyên Kỳ… Y chưa cần lên tiếng,
khí thế tôn quý vương giả toát lên khiến không ai dám nhìn thêm. Tên thái giám
đầu đầy mồ hôi lạnh, cả người nặng nề như bị đá đè.
“Đi đường mệt nhọc, bản cung cũng phải nghỉ ngơi, ngươi trở
về bẩm báo với hoàng đế Phong quốc đi.” – Nguyên Kỳ nhìn xuống, nói xong ung
dung đi vào.
Tên thái giám quỳ hồi lâu không biết làm cách nào, hai vị
Thái tử này đều là rồng trong loài người, khí tức cường đại như thế hắn chưa từng
gặp qua. Chẳng trách có thể vang danh thiên hạ như vậy! Nếu ánh mắt có thể giết
người, chắc giờ gã đã chết từ lâu rồi. Quỳ một lúc mới hồi phục tinh thần, gã vội
đứng dậy, chạy nhanh khỏi nơi thị phi này.
Vừa vào cung điện, Mộ Dung Ca định đi tới chỗ hạ nhân nghỉ
ngơi, ai ngờ giọng nói lười nhác của Triệu Tử Duy vang lên: “Mộ Dung Ca hầu hạ
gian ngoài.”
Nghe vậy, Mộ Dung Ca dừng bước, cô nhíu mày nhìn bóng lưng
Triệu Tử Duy. Người hầu hạ Triệu Tử Duy luôn là Quất Đào hoặc Cẩm Đức, hai người
họ luôn thay phiên nhau. Sao bây giờ hắn lại bắt cô ở ngoài hầu hạ? Dường như
nhận ra sự chần chừ miễn cưỡng của Mộ Dung Ca, Triệu Tử Duy quay đầu lại, đôi mắt
tà mị khóa chặt vào gương mặt mềm mại của cô.
“Ngươi không đồng ý?” – Hắn đè thấp thanh âm, áp lực tràn tới
khiến người ta hít thở không thông.
Mộ Dung Ca thầm cười lạnh, không thèm đón nhận ánh mắt hắn, chỉ
trả lời: “Không ạ.”
————–
Lạc Hoa Cung…
Hai vị tỷ muội cùng cha khác mẹ đang tươi cười nói chuyện với
nhau, cuộc chiến đấu vẫn tiếp diễn, ai thắng ai thua e phải mấy ngày nữa mới biết
kết quả. Lâm Thiện Nhã nghiêng đầu nhìn chiếc đồng hồ cát, hẳn là đến rồi
chăng? Hành động này lọt vào mắt Lâm Thanh Nhã, ánh mắt Thanh Nhã lóe sáng,
nàng giơ khăn che đôi môi đỏ mọng, cười nói: “Tỷ tỷ đang nhìn giờ, chờ Thái tử
Hạ quốc và Thái tử Tề quốc đến phải không?”
Nghe vậy, Thiện Nhã thu hồi ánh mắt, điềm đạm trả lời:
“Thanh Nhã muội muội cứ đùa, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối, ta đang tính giữ
Thanh Nhã muội muội ở lại Lạc Hoa cung dùng bữa đây.”
“Dù tỷ tỷ không giữ Thanh Nhã, Thanh Nhã cũng muốn ở lại
cùng dùng bữa với tỷ tỷ mà.” – Thiện Nhã chưa dứt lời, Thanh Nhã đã vội nói.
Trong mắt Thiện Nhã tràn ngập băng tuyết lạnh lẽo.
Chợt có một cung nhân trong Lạc Hoa cung từ từ tiến vào, bẩm
báo với Thiện Nhã: “Bẩm công chúa, Thái tử Hạ quốc và Thái tử Tề quốc đã vào
hành cung nghỉ ngơi rồi ạ.”
Lâm Thanh Nhã nghe thấy thế hai mắt sáng rực, bọn họ tới rồi!
Lâm Thiện Nhã quay đầu, vẻ mặt áy náy nhìn Thanh Nhã: “Đêm nay phụ hoàng chuẩn
bị tiệc tẩy trần, ta phải đi trước. Hôm sau lại mời Thanh Nhã muội muội tới Lạc
Hoa cung nói chuyện tiếp. Xảo Vân, tiễn Thanh Nhã công chúa.”
Lâm Thanh Nhã nhếch môi cười lạnh, đợi lâu như vậy, nàng
không thể ra về tay không, bèn đứng dậy cúi đầu nói: “Tỷ tỷ vẫn chưa biết, phụ
hoàng đang chuẩn bị gả Thanh Nhã cho Thái tử Hạ quốc làm thiếp. Cho nên, yến tiệc
tẩy trần này, Thanh Nhã cũng đi cùng tỷ tỷ.”