Edit: Phi Nguyệt
Mộ Dung Ca nhẹ nhàng cười, nụ cười của cô như hoa sen thanh
khiết hé nở, tỏa ánh sáng rực rỡ đẹp vô ngần. Phượng Dịch xứng đáng nhận sự trừng
phạt này! Thân là người trong hoàng thất mà không thể nối dõi tông đường, chính
là phế vật. Hùng tâm tráng chí của gã bị đả kích nặng nề! Hoàng đế Nguyên quốc
luôn đề phòng Phượng Dịch, nay có cơ hội tốt như vậy chắc chắn ông ta sẽ không
bỏ qua.
Cô có thể nhìn thấy số phận sau này của Phượng Dịch. Cô chúc
gã sống lâu trăm tuổi, nhận hết khổ ải của thế gian rồi chết tại nhà!
Mộ Dung Ca quay đầu nhìn lại, Phượng Dịch phải gắng lắm mới
trấn định được trước những lời xì xào của mọi người, khi nhìn thấy vẻ mặt ngờ vực
của những người xung quanh, gã lập tức mất đi dáng vẻ lạnh lùng thường thấy.
Phượng Dịch mang theo dã tâm mạnh mẽ tới đây, muốn cưới Thiện
Nhã công chúa, càng muốn thống nhất giang sơn, nhưng có ai ngờ lại bị ám toán
thành hoạn quan. Gã cắn chặt hàm răng, toàn bộ ánh mắt của những người ngồi đây
đều hướng về gã, chưa bao giờ gã cảm thấy nhục nhã như hôm nay!
Giận dữ! Hối hận! Sao gã lại không biết kẻ nào đã giở thủ đoạn
ở đằng sau lưng, chỉ có thể là kẻ kia! Đêm đó đánh gã bị nội thương nghiêm trọng
cũng không nói, lại còn vô thanh vô thức phái người tới cắt mất “của quý” của
gã, đến cơ hội phản kháng cũng không có.
Trong lòng vô cùng phẫn hận, Phượng Dịch ngẩng đầu lên vừa
khéo nhìn thấy Triệu Tử Duy và Mộ Dung Ca, toàn thân dâng lên một tầng sát khí,
hắn mất đi lý trí, chỉ tay về phía hai người họ, hét ầm lên: “Giết bọn chúng!
Lâm Nghiệp, giết bọn chúng cho bổn vương!”
Triệu Tử Duy không thèm để mắt tới Phượng Dịch, hắn nhẹ
nhàng cau mày. Muốn giết hắn ư? Đúng thật là, nam nhân mà không có “cái đó” thì
không còn là nam nhân nữa rồi!
Mộ Dung Ca thầm lắc đầu, cô thương hại nhìn Phượng Dịch đang
phát cuồng. Đã thê thảm đến mức này rồi mà gã còn không nghĩ tới việc giữ gìn mặt
mũi và mạng sống, không biết tốt xấu muốn giết cô và Triệu Tử Duy. Mộ Dung Ca
liếc nhìn mấy trăm tên thị vệ đeo đao đang đứng gác gần đấy. Lúc này ở Nghi
Xuân các tụ họp rất nhiều nhân vật quyền quý từ khắp các quốc gia, nhưng hoàng
đế Phong quốc lại quá ngu ngốc, lão không hề phái trọng binh canh gác ở Nghi
Xuân các, phòng ngừa các tình huống phát sinh ngoài ý muộn.
Không cần hộ vệ bên cạnh Triệu Tử Duy ra tay, những tay thị
vệ cầm đại đao sáng loáng này cũng khiến Lâm Nghiệp biết khó mà lui.
Lâm Nghiệp tuy có võ công cao, thậm chí những hộ vệ đeo đại
đao không ai bì được với y, nhưng y chỉ có một người, nếu cả trăm tên hộ vệ
xông vào, chắn chắn y sẽ thành một đống thịt vụn. Lâm Nghiệp lùi ra sau hai bước,
nói nhỏ: “Vương gia, tình huống của chúng ta lúc này không ổn, ngàn vạn lần
không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Hahaha… Khánh vương Nguyên quốc không có “căn”, cũng khó
trách. Nhưng xem ra lá gan của hắn cũng không nhỏ nha, còn muốn giết Thái tử Tề
quốc. Kiểu cách chỉ tay hình hoa Lan (*) kia giống hệt một tay hoạn quan, mà hoạn
quan thì đâu được phép đứng đây nói chuyện?”
[i](*)Những kẻ bán nam bán nữ thời xưa hay có kiểu chỉ tay
hình hoa Lan này, đây là kiểu chỉ tay của các tiểu thư nữ tính e thẹn của thời
xưa.[/i]
Trong đám người, không biết có ai nhìn thấy Phượng Dịch đưa
ngón tay chỉ vào hai người Mộ Dung Ca, lại đúng kiểu cách hình hoa Lan đặc
trưng của các công công khiến hắn được một phen ôm bụng cười ha hả, người này vừa
dứt lời, những người khác không nhịn được cũng cười rộ lên.
Phượng Dịch nhục nhã tới mức không chịu nổi. Đáng chết! Cố hớp
một hơi không khí, gã không ngừng ho khan, sau đó nôn ra hai bụm máu đen.
Gã hằm hằm nhìn Triệu Tử Duy và Mộ Dung Ca đầy sát khí, răng
nghiến chặt, gã thề sẽ không bao giờ bỏ qua cho bọn chúng, tuyệt đối không!
Lâm Nghiệp thấy không ổn, lập tức phất tay gọi người tới đỡ
Phượng Dịch rời đi.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật phải có người tới dìu của Phượng
Dịch khiến mọi người càng cười to hơn.
Triệu Tử Duy tươi cười quay sang Mộ Dung Ca, hắn hạ thấp giọng
chỉ vừa đủ cho hai người nghe thấy, trong giọng nói có phần cưng chiều: “Bướng
bỉnh.”
Mộ Dung Ca cúi đầu, con ngươi khẽ đảo.
Triệu Tử Duy nhanh chóng thu hồi ánh mắt, như thế trong mắt
hắn chưa từng hiện lên nét nhu hòa như vừa rồi, Triệu Tử Duy nghiên đầu về phía
Lưu Vân, nói nhỏ: “Phái người theo dõi nhất cử nhất động của Phượng Dịch, sau
khi hắn rời khỏi Phong quốc, lập tức giết!”
“Vâng!” – Lưu Vân đáp.
Sự kiện Phượng Dịch bị chặt mất “căn” đã trở thành trò cười
trong mắt mọi người, nhưng mục đích của họ đến đây hôm nay không phải để cười
Phượng Dịch, mà vì Thiện Nhã công chúa, còn là vì non sông tuyệt đẹp của Phong
quốc.
Triệu Tử Duy dẫn đầu đi vào Nghi Xuân các, theo lời dẫn của
cung nhân, hắn tới ngồi ở vị trí thứ hai, ngay phía trước đại điện. Đối viện với
hắn là Thái tử Hạ quốc – Nguyên Kỳ. Có vẻ như hai người họ đến cùng một lúc.
Mộ Dung Ca không phát hiện Nguyên Kỳ đã đến, chỉ khi cô ngẩng
đầu lên mới thấy y đang ngồi ở phía đối diện, khí chất cao quý trời sinh hoàn hảo
của y khiến không ai có thể rời mắt, tất cả đều cúi đầu xưng thần. Cũng giống
như khí phách duy ngã độc tôn[i] (riêng mình ta là nhất thiên hạ)[/i], ngạo nghễ
không ai sánh bằng của Triệu Tử Duy. Cả hai đồng thời xuất hiện khiến mọi người
không ai dám hô hấp.
Cho tới khi cả hai yên vị, tất cả mới dám thở ra nhè nhẹ.
Chuyện vừa rồi ở ngoài Nghi Xuân các, y đã nhìn thấy? Hơi thở
của người này mạnh mẽ như vậy nhưng tại sao cô không phát hiện ra? Nguy hiểm
quá! Vừa rồi cô mải suy nghĩ, cả đoạn đường đi đều bồn chồn không yên, cho nên
mới mất đi tính thận trọng thường có?
Nhưng cũng có sao? Trong mắt Triệu Tử Duy thì Phượng Dịch chỉ
như đang diễn một vở hài kịch “không tự lượng sức mình” mà thôi. Còn cô? Ánh
sáng lóe lên trong mắt Mộ Dung Ca, cho dù kiếp trước hay kiếp này cô đều biết vị
trí của mình, cũng biết phải làm như thế nào mới đúng.
Bên trong Nghi Xuân các có mười lăm người, trong đó có năm vị
là hoàng tử Phong quốc, đằng sau họ là thị vệ và tỳ nữ tùy thân. Hoàng đế Phong
quốc và công chúa Thiện Nhã chưa xuất hiện.
Mộ Dung Ca đứng thẳng cúi đầu, không ai chú ý đến cô, thái độ
của cô cũng vô cùng bình tĩnh thong dong. Cô chỉ có hứng thú với Thiện Nhã công
chúa nổi tiếng tài hoa, vị Thái tử Phong quốc rất được lòng dân chúng kia, và
cô công chúa Thanh Nhã gặp ở cửa cung lần trước, đáng tiếc vẫn chưa nhìn thấy họ
trên bữa tiệc.
Trong lúc đó, tuy rằng đang cúi đầu nhưng Mộ Dung Ca vẫn cảm
nhận được ánh mắt Triệu Tử Duy thi thoảng lại liếc sang cô. Không trực tiếp
nhìn thấy ánh mắt đó nhưng nó lại khiến cô có cảm giác muốn trốn tránh.
Những người ngồi gần Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ luôn muốn viện
cớ để nói chuyện với hai người họ, nhưng cả hai chỉ thỉnh thoảng gật đầu hoặc
không nói gì hết, vậy mà mấy người kia vẫn thao thao bất tuyệt không biết mệt.
Không khí tràn ngập hương rượu thơm nồng, xông thẳng vào
mũi. Hoàng đế Phong quốc rất biết cách hưởng thụ.
Bỗng vang lên tiếng hô lanh lảnh ở cửa đại điện, “Hoàng thượng
giá lâm, Thục quý phi nương nương, Thanh Nhã công chúa giá đáo.”
Mộ Dung Ca nhẹ nhướn mày, Lâm Thanh Nhã và Thục quý phi lại
tới trước? Xem ra vị Thanh Nhã công chúa này cũng có phần lợi hại, Lâm Thiện Nhã
chưa xuất hiện mà nàng ta đã xuất hiện trước.
Tất cả mọi người ngồi đây đều mong mỏi được nhìn thấy Thiện
Nhã công chúa, khi nghe tên hoạn quan thông báo Hoàng thượng giá lâm, ánh mắt tất
cả đều sáng ngời, nhưng không ngờ người xuất hiện bên cạnh Hoàng đế Phong quốc
lại là vị Thanh Nhã công chúa không hề có tiếng tăm nào đó, không ai dấu nổi vẻ
thất vọng trên gương mặt.
Lâm Thanh Nhã đi phía sau Lâm Thu Thành, nàng ta cúi đầu, bước
từng bước đi qua mọi người, hưởng thụ những ánh mắt đang chiếu lên người mình,
có ngạc nhiên, có thích thú, tất cả đều khiến Thanh Nhã hài lòng. Từ nhỏ đến lớn
Lâm Thiện Nhã luôn cướp hết ánh nhìn của mọi người, trong mắt thiên hạ cũng chỉ
có chị ta, không hề có vị trí của Lâm Thanh Nhã nàng. Rốt cuộc hôm nay nàng đã
xuất hiện ở trong mắt họ.
Hoàng đế Phong quốc năm nay bốn mươi lăm tuổi, quanh năm trầm
mê nữ sắc, thân thể phát tướng, nhịp chân có phần nặng nề, hai mắt đục ngầu,
lão bước vào điện, ung dung vác cái bụng to tướng giả bộ uy nghiêm đi tới vị
trí ngồi của mình.
Thục quý phi năm nay hơn ba mươi tuổi, nhan sắc vốn diễm lệ,
lại trang điểm phục sức cẩn thận nên càng tăng thêm vẻ đẹp của bà, dung mạo
cùng tư thế quá quyến rũ, khi bà cười, đôi mắt híp lại cong cong như vầng
trăng, nhẹ nhàng quan sát các vị vương tôn quý tộc ở trong điện. Nhưng khi ánh
mắt bà ta lướt qua Nguyên Kỳ, lập tức cảm thấy run rẩy sợ hãi. Người này có
dung mạo quá đẹp, nhìn tưởng ôn hòa nhưng lại tỏa ra thứ khí thế khiến người
khác phải sợ hãi từ đáy lòng. Ánh mắt của y như nhìn thấu bà, khiến tất cả những
âm mưu tính toán của bà đều trở thành trò cười trong mắt y. Chẳng lẽ vị này là
Thái tử Hạ quốc? Quả nhiên là rồng trong loài người!
Thục quý phi liếc mắt sang Triệu Tử Duy, lập tức tâm thần bà
ta một lần nữa rung động, sắc mặt trắng bệch, nếu không nhờ đám son phấn dày cộp
trên mặt thì người khác đã phát hiện ra sắc mặt bà lúc này. Ánh mắt Thái tử Tề
quốc tràn ngập vẻ tàn khốc và sát khí, khiến bà ta không dám nhìn thêm.
Lâm Thanh Nhã đứng cạnh Thục quý phi cũng cảm nhận được
phong độ bất phàm của Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy, phong độ của họ không thể đánh
đồng với các vị vương tôn quý tộc khác, nếu chọn phu quân, nhất định phải chọn
một trong hai người này! Lâm Thanh Nhã khác với mẫu phi của mình, nàng muốn được
làm chính phi, là mẫu nghi thiên hạ. Nếu phu quân thống nhất được giang sơn thì
nàng chính là nữ nhân cao quý nhất thiên hạ!
Mộ Dung Ca cúi đầu nhìn móng tay, hình như hơi dài, có lẽ
lát nữa quay về cô nên sửa lại.
Lâm Thanh Nhã tất nhiên không thể có được dung mạo khuynh quốc
khuynh thành như Lâm Thiện Nhã, nhưng nàng ta có vẻ đẹp tươi trẻ, dễ thương,
thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của những vị nam tử ngồi đây. Đương lúc
nàng ta có chút đắc ý, tên hoạn quan đứng ở cửa lại hô vang: “Thái tử giá đáo,
Thiện Nhã công chúa giá đáo!”
Âm thanh lanh lảnh kéo dài, kéo hết tâm tư và ánh mắt của mọi
người nhìn về phía cửa Nghi Xuân các.
Lâm Thanh Nhã âm thầm siết chặt nắm tay, Lâm Thiện Nhã vừa
xuất hiện đã khiến nàng ta trở về con số không. Dựa vào cái gì chứ? Thanh Nhã
không cam lòng quay đầu nhìn lại.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Lâm Khinh Trần tuấn lãng hiếm có
cùng dung mạo tuyệt sắc của Lâm Thanh Nhã đồng thời xuất hiện, từ từ bước đến.
“Thiện Nhã công chúa quá đẹp! Bản cung bình sinh đã gặp rất
nhiều mỹ nữ, nhưng không ai có thể so sánh với vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành
của nàng! Thiện Nhã công chúa như tiên nữ trên trời, sắc đẹp áp đảo những kẻ
phàm trần!” – Thái tử Bạch quốc si mê nhìn Lâm Thiện Nhã, miệng không ngớt ca
ngợi.
“Quả nhiên là tuyệt sắc! Quá xứng đáng với hai chữ khuynh
thành!” – Tam hoàng tử Lương quốc cũng cao giọng phụ họa.
Các Thái tử, hoàng tử ở quốc gia khác cũng bắt đầu ca ngợi.
Đương lúc mọi người ca tụng rầm rầm, Mộ Dung Ca ngẩng đầu
nhìn Lâm Thiện Nhã đang bước tới. Đôi mắt bình tĩnh của cô sáng ngời, quả nhiên
là quốc sắc thiên hương! Ở kiếp trước cô cũng đã từng gặp nhiều mỹ nữ nhưng vẫn
bị sắc đẹp của Lâm Thiện Nhã làm cho rung động! Cũng giống như cảm giác lần đầu
tiên nhìn thấy Nguyên Kỳ ở phủ Khánh vương.
Mộ Dung Ca liếc nhìn Nguyên Kỳ, chỉ thấy y vẫn đang cúi đầu
ngắm nghía chung rượu được làm từ ngọc bích, thứ ánh sáng màu đỏ tím đung đưa
trên ngón tay y càng thêm phần băng lạnh, tại sao y vẫn lạnh lùng như vậy? Từ vẻ
ngoài cho đến thân phận, Thiện Nhã công chúa chính là đối tượng mà ông trời đã
tác hợp cho y.
Cô cúi đầu nhìn Triệu Tử Duy, hắn cũng không nhìn Lâm Thiện
Nhã mà chỉ ngồi uống rượu. Đúng lúc ngửa đầu lên, hắn phát hiện ánh mắt của Mộ
Dung Ca, trong con ngươi đen thẳm hiện lên nét đau xót. Ánh nhìn đau đớn ấy như
có ma lực khiến cô không thể bỏ qua, tự đáy lòng muốn bật lên câu hỏi đã khiến
cô thức trắng mấy đêm nay, nhưng rốt cuộc tất cả đều bị bao phủ bằng vẻ bình
tĩnh trong đôi mắt cô.
Lâm Thiện Nhã nhẹ nhàng kéo khóe môi đỏ mọng, nở nụ cười tự
tin ưu nhã, nàng không hề đắc ý vênh váo trước những lời khen tụng, chỉ mỉm cười
nhìn về phía Lâm Thanh Nhã, nụ cười của nàng rơi vào trong mắt Thanh Nhã thật
quá chói lòa, khiến Thanh Nhã giờ phút này như đang tự mình nhảy nhót trong vở
hài kịch, vừa buồn cười vừa đáng thương.
Thục quý phi quay đầu nhìn tràng cảnh náo động do Lâm Thiện
Nhã gây ra, đáy mắt hiện lên sự căm ghét.
Mộ Dung Ca nhìn sang Lâm Khinh Trần đang đi bên cạnh Lâm Thiện
Nhã, đêm hôm đó quá tối nên cô không thấy rõ dung mạo của y, hôm nay mới được
nhìn kỹ. Nét đẹp ôn nhuận như cơn gió, vô cùng khôi ngô, dung mạo của y cũng dịu
dàng giống như giọng nói, y là người thứ hai sau Lan Ngọc công tử khiến cô có cảm
giác vô cầu, người con gái đã từng được y yêu mếm chắc chắn là người hạnh phúc
nhất thế gian này.
Mộ Dung Ca nhẹ nhàng cười, nụ cười của cô như hoa sen thanh
khiết hé nở, tỏa ánh sáng rực rỡ đẹp vô ngần. Phượng Dịch xứng đáng nhận sự trừng
phạt này! Thân là người trong hoàng thất mà không thể nối dõi tông đường, chính
là phế vật. Hùng tâm tráng chí của gã bị đả kích nặng nề! Hoàng đế Nguyên quốc
luôn đề phòng Phượng Dịch, nay có cơ hội tốt như vậy chắc chắn ông ta sẽ không
bỏ qua.
Cô có thể nhìn thấy số phận sau này của Phượng Dịch. Cô chúc
gã sống lâu trăm tuổi, nhận hết khổ ải của thế gian rồi chết tại nhà!
Mộ Dung Ca quay đầu nhìn lại, Phượng Dịch phải gắng lắm mới
trấn định được trước những lời xì xào của mọi người, khi nhìn thấy vẻ mặt ngờ vực
của những người xung quanh, gã lập tức mất đi dáng vẻ lạnh lùng thường thấy.
Phượng Dịch mang theo dã tâm mạnh mẽ tới đây, muốn cưới Thiện
Nhã công chúa, càng muốn thống nhất giang sơn, nhưng có ai ngờ lại bị ám toán
thành hoạn quan. Gã cắn chặt hàm răng, toàn bộ ánh mắt của những người ngồi đây
đều hướng về gã, chưa bao giờ gã cảm thấy nhục nhã như hôm nay!
Giận dữ! Hối hận! Sao gã lại không biết kẻ nào đã giở thủ đoạn
ở đằng sau lưng, chỉ có thể là kẻ kia! Đêm đó đánh gã bị nội thương nghiêm trọng
cũng không nói, lại còn vô thanh vô thức phái người tới cắt mất “của quý” của
gã, đến cơ hội phản kháng cũng không có.
Trong lòng vô cùng phẫn hận, Phượng Dịch ngẩng đầu lên vừa
khéo nhìn thấy Triệu Tử Duy và Mộ Dung Ca, toàn thân dâng lên một tầng sát khí,
hắn mất đi lý trí, chỉ tay về phía hai người họ, hét ầm lên: “Giết bọn chúng!
Lâm Nghiệp, giết bọn chúng cho bổn vương!”
Triệu Tử Duy không thèm để mắt tới Phượng Dịch, hắn nhẹ
nhàng cau mày. Muốn giết hắn ư? Đúng thật là, nam nhân mà không có “cái đó” thì
không còn là nam nhân nữa rồi!
Mộ Dung Ca thầm lắc đầu, cô thương hại nhìn Phượng Dịch đang
phát cuồng. Đã thê thảm đến mức này rồi mà gã còn không nghĩ tới việc giữ gìn mặt
mũi và mạng sống, không biết tốt xấu muốn giết cô và Triệu Tử Duy. Mộ Dung Ca
liếc nhìn mấy trăm tên thị vệ đeo đao đang đứng gác gần đấy. Lúc này ở Nghi
Xuân các tụ họp rất nhiều nhân vật quyền quý từ khắp các quốc gia, nhưng hoàng
đế Phong quốc lại quá ngu ngốc, lão không hề phái trọng binh canh gác ở Nghi
Xuân các, phòng ngừa các tình huống phát sinh ngoài ý muộn.
Không cần hộ vệ bên cạnh Triệu Tử Duy ra tay, những tay thị
vệ cầm đại đao sáng loáng này cũng khiến Lâm Nghiệp biết khó mà lui.
Lâm Nghiệp tuy có võ công cao, thậm chí những hộ vệ đeo đại
đao không ai bì được với y, nhưng y chỉ có một người, nếu cả trăm tên hộ vệ
xông vào, chắn chắn y sẽ thành một đống thịt vụn. Lâm Nghiệp lùi ra sau hai bước,
nói nhỏ: “Vương gia, tình huống của chúng ta lúc này không ổn, ngàn vạn lần
không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Hahaha… Khánh vương Nguyên quốc không có “căn”, cũng khó
trách. Nhưng xem ra lá gan của hắn cũng không nhỏ nha, còn muốn giết Thái tử Tề
quốc. Kiểu cách chỉ tay hình hoa Lan (*) kia giống hệt một tay hoạn quan, mà hoạn
quan thì đâu được phép đứng đây nói chuyện?”
[i](*)Những kẻ bán nam bán nữ thời xưa hay có kiểu chỉ tay
hình hoa Lan này, đây là kiểu chỉ tay của các tiểu thư nữ tính e thẹn của thời
xưa.[/i]
Trong đám người, không biết có ai nhìn thấy Phượng Dịch đưa
ngón tay chỉ vào hai người Mộ Dung Ca, lại đúng kiểu cách hình hoa Lan đặc
trưng của các công công khiến hắn được một phen ôm bụng cười ha hả, người này vừa
dứt lời, những người khác không nhịn được cũng cười rộ lên.
Phượng Dịch nhục nhã tới mức không chịu nổi. Đáng chết! Cố hớp
một hơi không khí, gã không ngừng ho khan, sau đó nôn ra hai bụm máu đen.
Gã hằm hằm nhìn Triệu Tử Duy và Mộ Dung Ca đầy sát khí, răng
nghiến chặt, gã thề sẽ không bao giờ bỏ qua cho bọn chúng, tuyệt đối không!
Lâm Nghiệp thấy không ổn, lập tức phất tay gọi người tới đỡ
Phượng Dịch rời đi.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật phải có người tới dìu của Phượng
Dịch khiến mọi người càng cười to hơn.
Triệu Tử Duy tươi cười quay sang Mộ Dung Ca, hắn hạ thấp giọng
chỉ vừa đủ cho hai người nghe thấy, trong giọng nói có phần cưng chiều: “Bướng
bỉnh.”
Mộ Dung Ca cúi đầu, con ngươi khẽ đảo.
Triệu Tử Duy nhanh chóng thu hồi ánh mắt, như thế trong mắt
hắn chưa từng hiện lên nét nhu hòa như vừa rồi, Triệu Tử Duy nghiên đầu về phía
Lưu Vân, nói nhỏ: “Phái người theo dõi nhất cử nhất động của Phượng Dịch, sau
khi hắn rời khỏi Phong quốc, lập tức giết!”
“Vâng!” – Lưu Vân đáp.
Sự kiện Phượng Dịch bị chặt mất “căn” đã trở thành trò cười
trong mắt mọi người, nhưng mục đích của họ đến đây hôm nay không phải để cười
Phượng Dịch, mà vì Thiện Nhã công chúa, còn là vì non sông tuyệt đẹp của Phong
quốc.
Triệu Tử Duy dẫn đầu đi vào Nghi Xuân các, theo lời dẫn của
cung nhân, hắn tới ngồi ở vị trí thứ hai, ngay phía trước đại điện. Đối viện với
hắn là Thái tử Hạ quốc – Nguyên Kỳ. Có vẻ như hai người họ đến cùng một lúc.
Mộ Dung Ca không phát hiện Nguyên Kỳ đã đến, chỉ khi cô ngẩng
đầu lên mới thấy y đang ngồi ở phía đối diện, khí chất cao quý trời sinh hoàn hảo
của y khiến không ai có thể rời mắt, tất cả đều cúi đầu xưng thần. Cũng giống
như khí phách duy ngã độc tôn[i] (riêng mình ta là nhất thiên hạ)[/i], ngạo nghễ
không ai sánh bằng của Triệu Tử Duy. Cả hai đồng thời xuất hiện khiến mọi người
không ai dám hô hấp.
Cho tới khi cả hai yên vị, tất cả mới dám thở ra nhè nhẹ.
Chuyện vừa rồi ở ngoài Nghi Xuân các, y đã nhìn thấy? Hơi thở
của người này mạnh mẽ như vậy nhưng tại sao cô không phát hiện ra? Nguy hiểm
quá! Vừa rồi cô mải suy nghĩ, cả đoạn đường đi đều bồn chồn không yên, cho nên
mới mất đi tính thận trọng thường có?
Nhưng cũng có sao? Trong mắt Triệu Tử Duy thì Phượng Dịch chỉ
như đang diễn một vở hài kịch “không tự lượng sức mình” mà thôi. Còn cô? Ánh
sáng lóe lên trong mắt Mộ Dung Ca, cho dù kiếp trước hay kiếp này cô đều biết vị
trí của mình, cũng biết phải làm như thế nào mới đúng.
Bên trong Nghi Xuân các có mười lăm người, trong đó có năm vị
là hoàng tử Phong quốc, đằng sau họ là thị vệ và tỳ nữ tùy thân. Hoàng đế Phong
quốc và công chúa Thiện Nhã chưa xuất hiện.
Mộ Dung Ca đứng thẳng cúi đầu, không ai chú ý đến cô, thái độ
của cô cũng vô cùng bình tĩnh thong dong. Cô chỉ có hứng thú với Thiện Nhã công
chúa nổi tiếng tài hoa, vị Thái tử Phong quốc rất được lòng dân chúng kia, và
cô công chúa Thanh Nhã gặp ở cửa cung lần trước, đáng tiếc vẫn chưa nhìn thấy họ
trên bữa tiệc.
Trong lúc đó, tuy rằng đang cúi đầu nhưng Mộ Dung Ca vẫn cảm
nhận được ánh mắt Triệu Tử Duy thi thoảng lại liếc sang cô. Không trực tiếp
nhìn thấy ánh mắt đó nhưng nó lại khiến cô có cảm giác muốn trốn tránh.
Những người ngồi gần Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ luôn muốn viện
cớ để nói chuyện với hai người họ, nhưng cả hai chỉ thỉnh thoảng gật đầu hoặc
không nói gì hết, vậy mà mấy người kia vẫn thao thao bất tuyệt không biết mệt.
Không khí tràn ngập hương rượu thơm nồng, xông thẳng vào
mũi. Hoàng đế Phong quốc rất biết cách hưởng thụ.
Bỗng vang lên tiếng hô lanh lảnh ở cửa đại điện, “Hoàng thượng
giá lâm, Thục quý phi nương nương, Thanh Nhã công chúa giá đáo.”
Mộ Dung Ca nhẹ nhướn mày, Lâm Thanh Nhã và Thục quý phi lại
tới trước? Xem ra vị Thanh Nhã công chúa này cũng có phần lợi hại, Lâm Thiện Nhã
chưa xuất hiện mà nàng ta đã xuất hiện trước.
Tất cả mọi người ngồi đây đều mong mỏi được nhìn thấy Thiện
Nhã công chúa, khi nghe tên hoạn quan thông báo Hoàng thượng giá lâm, ánh mắt tất
cả đều sáng ngời, nhưng không ngờ người xuất hiện bên cạnh Hoàng đế Phong quốc
lại là vị Thanh Nhã công chúa không hề có tiếng tăm nào đó, không ai dấu nổi vẻ
thất vọng trên gương mặt.
Lâm Thanh Nhã đi phía sau Lâm Thu Thành, nàng ta cúi đầu, bước
từng bước đi qua mọi người, hưởng thụ những ánh mắt đang chiếu lên người mình,
có ngạc nhiên, có thích thú, tất cả đều khiến Thanh Nhã hài lòng. Từ nhỏ đến lớn
Lâm Thiện Nhã luôn cướp hết ánh nhìn của mọi người, trong mắt thiên hạ cũng chỉ
có chị ta, không hề có vị trí của Lâm Thanh Nhã nàng. Rốt cuộc hôm nay nàng đã
xuất hiện ở trong mắt họ.
Hoàng đế Phong quốc năm nay bốn mươi lăm tuổi, quanh năm trầm
mê nữ sắc, thân thể phát tướng, nhịp chân có phần nặng nề, hai mắt đục ngầu,
lão bước vào điện, ung dung vác cái bụng to tướng giả bộ uy nghiêm đi tới vị
trí ngồi của mình.
Thục quý phi năm nay hơn ba mươi tuổi, nhan sắc vốn diễm lệ,
lại trang điểm phục sức cẩn thận nên càng tăng thêm vẻ đẹp của bà, dung mạo
cùng tư thế quá quyến rũ, khi bà cười, đôi mắt híp lại cong cong như vầng
trăng, nhẹ nhàng quan sát các vị vương tôn quý tộc ở trong điện. Nhưng khi ánh
mắt bà ta lướt qua Nguyên Kỳ, lập tức cảm thấy run rẩy sợ hãi. Người này có
dung mạo quá đẹp, nhìn tưởng ôn hòa nhưng lại tỏa ra thứ khí thế khiến người
khác phải sợ hãi từ đáy lòng. Ánh mắt của y như nhìn thấu bà, khiến tất cả những
âm mưu tính toán của bà đều trở thành trò cười trong mắt y. Chẳng lẽ vị này là
Thái tử Hạ quốc? Quả nhiên là rồng trong loài người!
Thục quý phi liếc mắt sang Triệu Tử Duy, lập tức tâm thần bà
ta một lần nữa rung động, sắc mặt trắng bệch, nếu không nhờ đám son phấn dày cộp
trên mặt thì người khác đã phát hiện ra sắc mặt bà lúc này. Ánh mắt Thái tử Tề
quốc tràn ngập vẻ tàn khốc và sát khí, khiến bà ta không dám nhìn thêm.
Lâm Thanh Nhã đứng cạnh Thục quý phi cũng cảm nhận được
phong độ bất phàm của Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy, phong độ của họ không thể đánh
đồng với các vị vương tôn quý tộc khác, nếu chọn phu quân, nhất định phải chọn
một trong hai người này! Lâm Thanh Nhã khác với mẫu phi của mình, nàng muốn được
làm chính phi, là mẫu nghi thiên hạ. Nếu phu quân thống nhất được giang sơn thì
nàng chính là nữ nhân cao quý nhất thiên hạ!
Mộ Dung Ca cúi đầu nhìn móng tay, hình như hơi dài, có lẽ
lát nữa quay về cô nên sửa lại.
Lâm Thanh Nhã tất nhiên không thể có được dung mạo khuynh quốc
khuynh thành như Lâm Thiện Nhã, nhưng nàng ta có vẻ đẹp tươi trẻ, dễ thương,
thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của những vị nam tử ngồi đây. Đương lúc
nàng ta có chút đắc ý, tên hoạn quan đứng ở cửa lại hô vang: “Thái tử giá đáo,
Thiện Nhã công chúa giá đáo!”
Âm thanh lanh lảnh kéo dài, kéo hết tâm tư và ánh mắt của mọi
người nhìn về phía cửa Nghi Xuân các.
Lâm Thanh Nhã âm thầm siết chặt nắm tay, Lâm Thiện Nhã vừa
xuất hiện đã khiến nàng ta trở về con số không. Dựa vào cái gì chứ? Thanh Nhã
không cam lòng quay đầu nhìn lại.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Lâm Khinh Trần tuấn lãng hiếm có
cùng dung mạo tuyệt sắc của Lâm Thanh Nhã đồng thời xuất hiện, từ từ bước đến.
“Thiện Nhã công chúa quá đẹp! Bản cung bình sinh đã gặp rất
nhiều mỹ nữ, nhưng không ai có thể so sánh với vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành
của nàng! Thiện Nhã công chúa như tiên nữ trên trời, sắc đẹp áp đảo những kẻ
phàm trần!” – Thái tử Bạch quốc si mê nhìn Lâm Thiện Nhã, miệng không ngớt ca
ngợi.
“Quả nhiên là tuyệt sắc! Quá xứng đáng với hai chữ khuynh
thành!” – Tam hoàng tử Lương quốc cũng cao giọng phụ họa.
Các Thái tử, hoàng tử ở quốc gia khác cũng bắt đầu ca ngợi.
Đương lúc mọi người ca tụng rầm rầm, Mộ Dung Ca ngẩng đầu
nhìn Lâm Thiện Nhã đang bước tới. Đôi mắt bình tĩnh của cô sáng ngời, quả nhiên
là quốc sắc thiên hương! Ở kiếp trước cô cũng đã từng gặp nhiều mỹ nữ nhưng vẫn
bị sắc đẹp của Lâm Thiện Nhã làm cho rung động! Cũng giống như cảm giác lần đầu
tiên nhìn thấy Nguyên Kỳ ở phủ Khánh vương.
Mộ Dung Ca liếc nhìn Nguyên Kỳ, chỉ thấy y vẫn đang cúi đầu
ngắm nghía chung rượu được làm từ ngọc bích, thứ ánh sáng màu đỏ tím đung đưa
trên ngón tay y càng thêm phần băng lạnh, tại sao y vẫn lạnh lùng như vậy? Từ vẻ
ngoài cho đến thân phận, Thiện Nhã công chúa chính là đối tượng mà ông trời đã
tác hợp cho y.
Cô cúi đầu nhìn Triệu Tử Duy, hắn cũng không nhìn Lâm Thiện
Nhã mà chỉ ngồi uống rượu. Đúng lúc ngửa đầu lên, hắn phát hiện ánh mắt của Mộ
Dung Ca, trong con ngươi đen thẳm hiện lên nét đau xót. Ánh nhìn đau đớn ấy như
có ma lực khiến cô không thể bỏ qua, tự đáy lòng muốn bật lên câu hỏi đã khiến
cô thức trắng mấy đêm nay, nhưng rốt cuộc tất cả đều bị bao phủ bằng vẻ bình
tĩnh trong đôi mắt cô.
Lâm Thiện Nhã nhẹ nhàng kéo khóe môi đỏ mọng, nở nụ cười tự
tin ưu nhã, nàng không hề đắc ý vênh váo trước những lời khen tụng, chỉ mỉm cười
nhìn về phía Lâm Thanh Nhã, nụ cười của nàng rơi vào trong mắt Thanh Nhã thật
quá chói lòa, khiến Thanh Nhã giờ phút này như đang tự mình nhảy nhót trong vở
hài kịch, vừa buồn cười vừa đáng thương.
Thục quý phi quay đầu nhìn tràng cảnh náo động do Lâm Thiện
Nhã gây ra, đáy mắt hiện lên sự căm ghét.
Mộ Dung Ca nhìn sang Lâm Khinh Trần đang đi bên cạnh Lâm Thiện
Nhã, đêm hôm đó quá tối nên cô không thấy rõ dung mạo của y, hôm nay mới được
nhìn kỹ. Nét đẹp ôn nhuận như cơn gió, vô cùng khôi ngô, dung mạo của y cũng dịu
dàng giống như giọng nói, y là người thứ hai sau Lan Ngọc công tử khiến cô có cảm
giác vô cầu, người con gái đã từng được y yêu mếm chắc chắn là người hạnh phúc
nhất thế gian này.