Thiếp Khuynh Thành

Chương 69: Xà phòng hoa sen

Edit: L2NT, Phi Nguyệt

Gió mát thổi từ song cửa sổ vào, mang theo hương thơm nhàn
nhạt vấn vít nơi đầu mũi, mép rèm bốn phía bay bay. Cô ngẩng đầu nhìn bóng hắn
đằng sau rèm, vẻ mặt hắn thản nhiên, dù mỉm cười nhưng vẫn luôn thấy khoảng
cách như người bề trên.

Khoảng cách ấy, nói xa không hẳn là xa, chỉ cách nhau một tấm
rèm, nói gần chẳng phải gần, tựa như khoảng cách giữa trời và đất.

“Vâng.”

Cô thoải mái trả lời thẳng thắn không giấu diếm. Hắn hỏi câu
này, nhất định đã nhìn thấu lòng cô. Huống hồ trước đây khi cô đi theo Triệu Tử
Duy, đã trốn hắn rất xa, dù chỉ là một ánh mắt cô cũng không muốn động chạm tới
hắn, càng không mong hai bọn họ sẽ dính dáng gì. Đôi mắt của hắn có thể nhìn thấu
thế nhân, giờ đây cô không muốn trả lời trái với lương tâm mình nữa, cho dù sau
này hắn đối xử với cô thế nào cũng được.

Cần thành thật thì thành thật, phải dối trá sẽ dối trá.

Hắn nghe vậy, đáy mắt hiện lên ý cười, hỏi tiếp: “Vì sao?”

Hầu hết nữ tử đều muốn làm người đàn bà của hắn, chen lấn tới
trước mặt khiến hắn chán ghét, còn cô lại là trường hợp đặc biệt.

“Thiếp tự biết mình có bao nhiêu phân lượng, dù vây quanh
Thái tử như ruồi nhặng thì người cũng đâu để ý. Vì không muốn khiến Thái tử
chán ghét, thiếp vẫn nên tự lượng sức mà buông tâm. Hơn nữa mỹ nhân bên cạnh
Thái tử nhiều vô số, với thân phận của thiếp sao lọt được vào mắt Thái tử chứ?”
Cô chậm rãi cúi đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu.

Nghe thấy giọng điệu tự hạ thấp mình của cô, trong mắt
Nguyên Kì hơi lóe sáng, hắn lùi về phía sau hai bước, ngồi xuống ghế, nhìn cô
qua tấm rèm: “Mộ Dung Ca, ngươi thông minh hơn người, nhưng lại không hiểu nam


nhân.”

Cô khẽ nhướng mày, cảm thấy trong lời nói của hắn lộ ra vài
phần ý tứ không tầm thường. Trong lòng nghĩ về lời hắn nói, cô không hiểu nam
nhân ư?

Nhìn dáng điệu nghi hoặc của cô, tâm tình Nguyên Kì trở nên
tốt hơn, hắn cười nhạt nói: “Lui xuống đi.”

Hành động này càng khiến Mộ Dung Ca nghi ngờ, rốt cục hắn có
ý gì. Lúc trước còn hỏi cô muốn hầu hạ hắn hay không, bây giờ lại kêu cô lui xuống?
Cho dù đầu óc cô nhanh nhạy nhưng đối với kiểu thay đổi chóng mặt của hắn, cô
hoàn toàn mù mịt.

Tuy trong lòng tràn đầy thắc mắc, nhưng nhiệm vụ hàng đầu
bây giờ là phải rời khỏi nơi này! Cô không do dự quay người lui về, ra đến cửa,
giọng nói thản nhiên của hắn lại vang lên: “Mộ Dung Ca, không được có tâm tư
khác.”

Tâm tư khác? Cô khẽ nhướng mi, bỗng hiểu ra ý tứ trong những
lời nói của hắn, chẳng trách hắn lại buông tha cho cô!

Hóa ra, mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay hắn! Hắn muốn cô
hoàn toàn khuất phục! Câu nói vừa rồi của cô, vốn là tự hạ thấp mình, nhân tiện
tâng bốc một chút để hắn thoải mái hơn, cũng khéo léo nói cho hắn biết, cô
không muốn hầu hạ hắn.

Hắn cũng không hề ép buộc, không phải vì hắn muốn buông tha
cho cô, mà bởi vì hắn không cần ép buộc, càng chẳng thèm cưỡng đoạt cô.

Trống ngực Mộ Dung Ca đập dồn dập. Người đàn ông này quá bá
đạo! Sự mạnh mẽ của hắn không cho phép có bất cứ thứ gì ngoài ý muốn. Sau khi
điều hòa được hơi thở, Mộ Dung Ca trầm giọng trả lời: “Thiếp vạn lần không dám
có tâm tư khác, xin Thái tử yên tâm.”

“Vậy sao?” – Người nam tử sau lưng chỉ nhàn nhạt hỏi lại.

Mộ Dung Ca biết những lời nói của mình không thể gạt được
Nguyên Kỳ, nhưng khi đối mặt với hắn cô không thể không nói như vậy.

Giả vờ như không nghe thấy lời hỏi của hắn, cô cố gắng bình
tĩnh đẩy cửa bước ra ngoài.

Đứng trước cửa phòng của Nguyên Kỳ, khi cánh cửa đã khép lại
cô mới thở ra một hơi. May sao hắn lại đổi ý nếu không tối nay cô khó thoát.

Nghiêng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, áp lực nặng nề đeo trên
ngực Mộ Dung Ca rốt cuộc cũng được gỡ xuống. Hít một hơi thật sâu, cô kéo tấm
thân uể oải trở về phòng của Như Băng.

Phòng của Như Băng còn chưa tắt đèn.

Như Băng ra mở cửa, nàng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Mộ
Dung Ca, – “Sao lại là cô?” – Không phải cô đã đi hầu hạ Thái tử rồi sao? Chưa
được nửa canh giờ mà đã quay về rồi?

“Tôi ở chỗ cô được không?” – Mộ Dung Ca mỉm cười, hỏi. Cô ngầm
quan sát sắc mặt của Như Băng, nhìn vẻ mặt u sầu buồn bã của Như Băng, cô đã hiểu
rõ phần nào.

Như Băng ngừng kinh ngạc, mở cửa rộng hơn: “Đương nhiên rồi,
tôi cũng mong thế mà.” – Vì bị Ánh Tuyết ghét bỏ nên những tỳ nữ khác cũng coi
nàng như kẻ xa lạ, khiến nàng rất cô độc.

Mộ Dung Ca bước vào phòng, cô phát hiện nơi đây tuy là phòng
của hạ nhân nhưng cách sắp xếp rất tốt, Khánh vương phủ không thể so sánh với
nơi đây. Phong quốc đúng là một quốc gia giàu có, thảo nào người người đều muốn
có được nó.


“Đây là túi đồ của cô.” – Như Băng rót cho Mộ Dung Ca một
chén trà xong liền lấy túi đồ ở trong ngăn kéo đưa cho cô.

Nhận gói đồ từ Như Băng, Mộ Dung Ca tiện tay để lên giường.
Như Băng ngồi đối diện thấy cô ngồi xuống uống hai chén trà liên tiếp liền thắc
mắc: “Sao cô lại khổ sở như vậy? Thái tử làm khó dễ cho cô à?” – Chẳng lẽ Như
Băng đã nghĩ sai, Nguyên Kỳ gọi Mộ Dung Ca đến không phải để làm ấm giường?

“Không, Thái tử không làm gì khó dễ cho tôi. Chỉ là đứng
chung trong một căn phòng với Thái tử thật lo lắng. Có phải cô muốn biết tôi có
thị tẩm không hả?” – Mộ Dung Ca cười nhẹ, hỏi ngược lại.

“Nếu cô được thị tẩm cũng là chuyện tốt mà.” – Nụ cười của
Như Băng có phần mất tự nhiên.

Nghe vậy, đôi mắt Mộ Dung Ca lóe sáng, nhìn chăm chú vào Như
Băng, cô thở dài: “Như Băng, từ lúc nào cô lại biết nói dối như vậy?”

Như Băng giật mình, giây lát sau, đôi mắt đẹp dịu dàng của nàng
bắt đầu ngấn lệ, nàng cười khổ: “Đúng vậy, tôi đã biết nói dối rồi. Thứ mà tôi
đã từng ghét cay ghét đắng chính là dối trá. Tôi đố kị với cô vì cô được Thái tử
đối xử đặc biệt, đêm nay nếu cô biết nắm bắt cơ hội, chắc chắn sẽ được thị tẩm
cho chàng. Đấy chính là chuyện tôi mong muốn từ lâu nhưng biết chắc sẽ không
bao giờ có. Vì vậy, Mộ Dung Ca à, tôi vừa ao ước vừa ghen tị với cô.”

“Phải, nhưng Như Băng à, hẳn cô phải rõ hơn ai hết, hắn
không phải là người mà tôi hay cô có thể mơ tới được?” – Mộ Dung Ca mỉm cười, hỏi
lại.

“Đúng vậy, tôi đã biết điều đó từ lâu. Mộ Dung Ca, lòng dạ
tôi thật hẹp hòi. Xin lỗi cô.” – Như Băng tỉnh ngộ nhìn Mộ Dung Ca đầy áy náy.
Nàng biết trên đời này chỉ có Mộ Dung Ca là người luôn kiên nhẫn khuyên nhủ
nàng, thậm chí còn không ngại thân phận thấp hèn của nàng mà luôn đối xử tốt với
Như Băng, trên đời này chắc không còn ai giống như Mộ Dung Ca nữa.

Như Băng tự nhủ, dù sau này có phải đối mặt với bất cứ chuyện
gì, nàng sẽ không bao giờ hoài nghi hay làm những chuyện gì bất lợi tới Mộ Dung
Ca.

Sau vài ngày, cuộc sống của Mộ Dung Ca ở Trường Xuân cung
khá thoải mái, có lẽ bởi vì không thuộc quyền quản lý của Ánh Tuyết nên cô chẳng
có việc gì để làm ở Trường Xuân cung cả. Vốn dĩ Mộ Dung Ca định đi nấu cơm,
nhưng Nguyên Kỳ đang là khách quý ở Phong quốc nên đồ ăn của hắn cũng do ngự
thiện phòng (nhà bếp) trong hoàng cung xử lý. Vì vậy Mộ Dung Ca lại càng trở
nên nhàn rỗi, cả ngày chỉ biết đứng trong Trường Xuân cung, chờ Như Băng thi
thoảng có thời gian rỗi nói chuyện với cô. Đề tài nói chuyện của các nàng thường
xoay quanh việc đánh đàn, cuộc sống của cô coi như tạm ổn.

Mệnh lệnh thường xuất hiện vào buổi tối khiến Mộ Dung Ca đau
tim lại không thấy xuất hiện, đúng hơn là chưa từng có mệnh lệnh ấy.

Hết đêm này đến đêm khác, có lẽ Nguyên Kỳ đã quên cô rồi
cũng nên. Hắn chưa từng chủ động triệu kiến Mộ Dung Ca, hoàn toàn khác với những
gì Ánh Tuyết và các nô tỳ khác suy đoán, cô ngày càng trở nên nhãn rỗi.

Như Băng đã từng hỏi cô thực sự không hề động tâm với Nguyên
Kỳ?

Ánh mắt Mộ Dung Ca nhìn Như Băng rất kiên định, cô khẳng định:
“Trước đây không, hiện tại không, tương lai lại càng không.”

Như Băng nhìn dáng vẻ khẳng khái của cô mà chỉ lắc đầu cười
khẽ. – “Thế sự khó liệu.”

Tối nay sẽ diễn ra bữa tiệc mừng sinh nhật Lâm Thu Thành, và
kiêm luôn buổi tuyển trọn phò mã hòa thân cho công chúa Thiện Nhã, ngay hôm sau
các tân khách sẽ lập tức rời khỏi Phong quốc.

Đêm nay chắc chắn sẽ có một hồi sóng to gió lớn mãnh liệt.



“Mộ Dung Ca, Thái tử cho gọi ngươi.” – Ngoài cửa vang lên tiếng
thông báo của một nữ tỳ.

Nguyên Kỳ muốn gặp cô vào lúc này sao? Mộ Dung Ca nói vọng
ra: “Vâng.”

Cúi đầu liếc nhìn những sản phẩm ở trên bàn, Mộ Dung Ca tiện
tay nhặt lấy một khối rồi nhét vào trong ống tay áo.

Mỗi ngày, sau khi dùng bữa xong Nguyên Kỳ sẽ ở trong Trường
Xuân cung, ngồi giữa đầm sen trắng cùng chơi cờ với phụ tá Gia Kiệt. Nhưng hôm
nay lại không thấy Gia Kiệt mà chỉ có một mình Nguyên Kỳ ngồi trước bàn cờ.

Mộ Dung Ca đi tới, mắt nhìn lướt qua thế cục trên bàn cờ,
nhún mình thi lễ với Nguyên Kỳ: “Thiếp thỉnh an Thái tử.”

Nguyên Kỳ rời mắt khỏi bàn cờ nhìn sang cô, hắn nhẹ nhíu
mày, lạnh lùng ra lệnh: “Trở về thay bộ quần áo mới rồi tới gặp bản cung.”

Mộ Dung Ca cúi xuống nhìn y phục mình đang mặc trên người,
lúc này cô mới phát hiện vạt áo của mình có nhiều vệt loang lổ. Nghe lời nói
ghét bỏ của hắn, cô mới xin lỗi rồi lấy tay phẩy đi những mảnh vụn đầy màu sắc
đang bám trên áo, xấu hổ cười nói, – “Ngày thường thiếp không lôi thôi như vậy…”

“Mấy ngày nhàn nhã vừa rồi cô làm gì vậy?” – Nguyên Kỳ liếc
mắt qua những vết bẩn bám trên áo Mộ Dung Ca, thần sắc trong mắt hắn cùng giọng
nói đều vô cùng lãnh đạm.

Mộ Dung Ca đang định quay về phòng thay quần áo lại nghe thấy
hắn hỏi như vậy, cô lập tức xoay người sang bên, từ trong tay áo đưa ra một vật
hình hoa sen đặt ở trên bàn đá.

Nguyên Kỳ nghi hoặc nhìn xuống, vật ấy có hình dạng của một
bông sen nhưng lại không phải là hoa sen. Chiếc mũi nhạy cảm của hắn bắt được một
mùi hương thơm ngát, dường như là hương hoa sen. Đây là vật mà nàng ấy đang làm
mấy ngày nay ư?

Thấy Nguyên Kỳ không có vẻ tò mò, Mộ Dung Ca đành tự giải
thích: “Mấy ngày nay thiếp ăn ngủ không yên, luôn vắt óc suy nghĩ xem làm thế
nào để hầu hạ Thái tử thật tốt, kết quả đã làm ra đồ vật này. Tên gọi của nó là
xà phòng thơm, chuyên dùng để rửa tay, dùng nó không những sạch sẽ mà còn khiến
da thịt mềm mại, lại có hương vị dịu nhẹ.”

“Vậy sao?” – Nguyên Kỳ nhấc bánh xà phòng thơm lên ngắm
nghía kỹ càng. Đồ vật này được chạm khắc rất tinh tế, vừa nhìn đã biết người
làm ra nó hẳn tốn không ít tâm tư, nhưng hắn chưa từng nghe nói tới ba chữ “Xà
phòng thơm” bao giờ.

Nguyên Kỳ ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ca, ánh mắt lợi hại của hắn
khiến cô cảm thấy không thoải mái.

“Thái tử có thể dùng nó để rửa tay hàng ngày.” – Trước ánh mắt
quan sát của Nguyên Kỳ, cô chỉ thản nhiên mỉm cười. Hắn định dọa cô ư?

“Bẩm Thái tử, Công chúa Thiện Nhã của Phong quốc xin được cầu
kiến.”

back top