Ads
Edit: Phi Nguyệt
“Thái tử, thuộc hạ có cần tiếp tục âm thầm điều tra hành
tung của nô Mộ Dung Ca hay không?” – Mặc dù trong lòng thấp thỏm nhưng tên hắc
y nhân vẫn phải hỏi.
Gia Kiệt thu lại ánh mắt, tâm trạng y trùng xuống. Chuyện
Lan Ngọc công tử bỗng ra tay cứu Mộ Dung Ca thực ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng
Lan Ngọc còn ở lại Phong quốc vì mục đích khác, nhưng tất cả bọn họ đều không
ngờ đúng lúc Mộ Dung Ca đối mặt với hiểm nguy, chính y lại là người ra tay cứu
nàng ấy. Hành động lần này của Lan Ngọc công tử có phải nằm ngoài dự liệu của
chủ công?
Có điều… Rốt cuộc Lan Ngọc có mục đích gì mà lại cứu Mộ Dung
Ca?
Thần sắc trên gương mặt Nguyên Kỳ vẫn lạnh nhạt, nhưng toàn
thân tỏa ra thứ khí thế uy hiếp. Gia Kiệt chắc rằng tay thuộc hạ kia đã không
đoán được ý của chủ nhân.
“Ừ.”
Hắc y nhân đợi một lúc lâu mới nhận được mệnh lệnh của
Nguyên Kỳ, y liền lập tức khom người, lui đi.
Sau khi hắc y nhân rời đi, Gia Kiệt liền xoay người về phía
Nguyên Kỳ: “Chuyện Mộ Dung Ca rời khỏi chủ công hẳn đã đến tai Thái tử Tề quốc.
Chủ công, thực sự không cần gọi người đưa Mộ Dung Ca về sao?” – Tuy y không hiểu
vì sao Thái tử lại thả Mộ Dung Ca, nhưng y có thể khẳng định một điều, người
tuyệt đối sẽ không buông tay nàng ta!
Nguyên Kỳ lại một lần nữa chú mục vào cuốn sách đang cầm trên
tay, vẻ mặt không lộ ra cảm xúc nào, y thản nhiên: “Không cần.”
Ba tháng, hắn chỉ cho nàng đúng ba tháng.
Gia Kiệt ngạc nhiên vô cùng, xem ra Mộ Dung Ca đã nắm được
nhược điểm nào đó của chủ công nên mới được thả đi, bằng không theo như những
gì hắn đã biết về chủ công, người tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha cho nàng
ta.
Vấn đề là, nàng ta đã nắm được chuyện gì chứ? Có nghĩ nát óc
cũng không phát hiện ra điểm khả nghi, chủ công không hổ là chủ công…
…
Cơn mưa to bất ngờ ập xuống xối xả khiến mọi người trở tay
không kịp.
Mộ Dung Ca nhìn Triệu Tử Duy dầm mình trong mưa, ánh mắt cô
khẽ lay động, giọng nói trầm xuống: “Thái tử Tề quốc, người nên vào trong trú
mưa.”
Triệu Tử Duy đang trên đường rời khỏi kinh thành Phong quốc,
nhưng lúc này lại xuất hiện ở đây đã chứng tỏ hắn vừa phóng ngựa quay lại, hẳn
rất mệt mỏi. Cô biết hắn muốn điều gì. Nhưng… tất cả đã là quá khứ, hơn nữa cô
cũng đang đánh cuộc với Nguyên Kỳ.
Triệu Tử Duy nghe thấy lời nói của Mộ Dung Ca, ánh mắt đen
thẳm của hắn thoáng dịu đi, nàng đang quan tâm hắn sao?
“Thái tử, xin người hãy vào trong trú mưa.”
Vài tên hộ vệ đi theo sau lưng hắn cùng kêu lên. Thân thể của
Thái tử rất quan trọng, sinh tử tồn vong của bọn họ sau này đều do Thái tử quyết
định, nếu người có mệnh hệ gì thì…
Lưu Vân đứng ở một bên, đầu cúi thấp. Nếu Mộ Dung Ca quay trở
lại bên cạnh Thái tử chắc chắn sẽ trở thành mối uy hiếp đối với người, đó là việc
mà bất kì một thuộc hạ thân tín nào của Thái tử cũng đều không muốn. Một người
có khí phách vương giả như Thái tử không nên bị tình yêu nam nữ vây khốn. Nếu bị
một nữ tử thân phận thấp hèn như vậy quấn chặt lấy, chắc chắn Thái tử sẽ bị bọn
hoàng tử trong Tề quốc cười nhạo!
Thái tử, vạn lần không thể đánh mất trái tim mình chỉ vì một
nữ nhân!
Lưu Vân thầm hô to trong lòng, không dám bật ra thành tiếng
để khuyên can Thái tử. Nếu Mộ Dung Ca bằng lòng làm một cơ thiếp, đó là kết cục
tốt nhất!
Nhưng nếu nàng ta dựa vào phần tình cảm đặc biệt của Thái tử
mà muốn trèo cao hơn nữa, thì chắc chắn cả hắn và những người đi theo Thái tử sẽ
không để yên cho nàng ta.
Triệu Tử Duy bước vào gian bếp, thân hình hắn cao lớn, khí tức
bá đạo, đôi mắt tà mị có phần lạnh giá nhìn lướt qua Tiểu Thập đang đứng cạnh Mộ
Dung Ca.
Vừa mới nãy ở ngoài cửa, chính mắt hắn đã nhìn thấy Mộ Dung
Ca cùng kẻ câm này dùng cách giao tiếp đặc thù để nói chuyện với nhau, hắn chưa
từng biết nàng lại hiểu ngôn ngữ của người câm. Trên gương mặt nàng không có vẻ
ghét bỏ, trái lại còn nói chuyện với tên câm đó rất vui vẻ thoải mái, không hề
phòng bị, đó mới thực sự là nàng ư?
Trước đây khi ở bên cạnh hắn, nàng luôn tạo lớp vỏ bọc ngụy
trang hèn mọn, che dấu rất tốt, nàng tuyệt đối sẽ không để lộ mình trước bất kì
ai. Hắn chưa từng nhìn thấy nàng cười một cách thoải mái như thế.
Nàng cười như vậy, không quá xinh đẹp nổi bật, không mị hoặc,
ngược lại rất chân thực và ấm áp, dịu dàng, kiên định, trong đó còn có sự ngang
bằng mà hắn không thể nào hiểu được.
Hắn vừa cảm thấy sợ vừa lo ngại. Triệu Tử Duy ghen tỵ trừng
mắt với Tiểu Thập, từ trong kẽ răng phun ra hai chữ: “Lui ra!”
Tiểu Thập vốn ít tiếp xúc với những người có tâm tư thâm trầm,
hơn nữa hắn đi theo Lan Ngọc công tử nên tâm cũng hướng thiện. Lúc này đứng trước
Triệu Tử Duy toàn thân tản ra thứ sát khí quen thuộc, như những kẻ từng muốn đến
ám sát công tử. Sắc mặt Tiểu Thập liền trở nên đông cứng, hắn nhìn Triệu Tử Duy
không chớp mắt, không hề có ý định lui ra. Có thể kẻ khác không biết, nhưng
công tử đã từng nói trên thế gian này, người có thể làm đối thủ của hắn không
nhiều, mặc dù hắn vừa quen biết Mộ Dung cô nương không lâu, thế nhưng hắn không
hề muốn cô bị thương tổn.
Mộ Dung Ca mỉm cười trước hành động bảo vệ của Tiểu Thập, cô
quay lại đối diện với Tiểu Thập, dùng thủ ngữ nói cho hắn biết cô không sao, bảo
hắn đem đồ ăn đưa tới cho Lan Ngọc công tử.
Tiểu Thập nhìn cô đầy lo lắng, thấy sắc mặt cô bình tĩnh, hắn
mới yên tâm đem làn thức ăn rời đi.
Sau khi Tiểu Thập đi khỏi, vẻ đố kị trong mắt Triệu Tử Duy hạ
xuống, hắn bước tới trước mặt Mộ Dung Ca, cách cô hai thước, bộ dạng của hắn vô
cùng chật vật.
Mộ Dung Ca vẫn dùng gương mặt tươi cười đón hắn, nhưng lại
khiến trong lòng Triệu Tử Duy không vui.
Hắn dán chặt vào từng nét biến hóa trên gương mặt cô, cuối
cùng trầm giọng nói: “Đi về với bổn cung.” – Đây là mục đích duy nhất của hắn
khi tới đây, từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ… buông cô ra nữa. Hắn sẽ cho cô
một cuộc sống tốt đẹp nhất.
Mộ Dung Ca cảm thấy lòng mình nhói đau, khóe miệng tươi cười
cũng dần cứng lại, nháy mắt, trong đầu cô đã tràn ngập những hình ảnh từ lúc
xuyên không tới giờ, tất cả mọi thứ mà cô từng đối mặt, cùng một thoáng dao động
trước hắn. Tình cảm đó đã từng nảy mầm trong cô, nhưng chưa kịp nở hoa đã lụi
tàn. Lúc này đây đứng trước hắn, sau những ồi ức đã qua, cô bỗng cảm thấy mình
bình tĩnh vô cùng. Mộ Dung Ca nhìn Lưu Vân đang lo lắng đứng dầm mưa ở ngoài cửa,
cô nhẹ nhàng từ chối: “Thiếp không thể đi cùng Thái tử.”
“Vì sao?” – Triệu Tử Duy dùng hai tay nắm chặt lấy đôi vai của
Mộ Dung Ca, xoay người cô đối mặt với hắn, để cô không thể trốn tránh ánh mắt
nóng rực của hắn. Không một ai biết, lúc này đây nội tâm của hắn đang phải chịu
đựng sự dày vò đau đớn đến nhường nào, chưa từng có nữ nhân nào khiến hắn vứt bỏ
hết lý trí, bất chấp tất cả những nguy cơ bủa vây, chỉ toàn tâm toàn ý mong muốn
giữ người ấy ở bên mình.
Nàng là người đầu tiên, cũng là người duy nhất! Hắn là người
hiểu rõ nhất tâm ý của mình, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi ở cùng, nàng đã âm
thầm đi vào trái tim của hắn từ lúc nào không hay!
Chỉ là thời gian qua hắn đã không muốn thừa nhận điều đó,
nhưng từ thời khắc buông tay nàng, hắn đã hối hận! Hắn nhất định sẽ trân trọng
cơ hội lần này, quyết không để ý đến ánh mắt của người đời mà bội ước với nàng
một lần nữa.
Hắn nhìn sâu vào mắt cô, trong mắt hắn không hề che giấu sự
đau đớn, hối hận, lại chờ đợi, nhiều loại cảm xúc phức tạp đan xen khiến Mộ
Dung Ca phải thất thần trong giây lát.
“Thiếp nay đã là nô tỳ của Hạ quốc, nếu cùng đi với Thái tử
e rằng sẽ đem đến phiền phức cho bách tích của Tề quốc.” – Mộ Dung Ca lùi về
phía sau, tránh khỏi bàn tay của hắn.
Cô xoay người nhìn đám người Lưu Vân đang đứng chờ đợi dưới
mưa, tuy cơn mưa nặng hạt trút xuống xối xả lên người bọn họ, nhưng không ai có
ý định tránh né, trái lại họ đứng thẳng lưng, mắt mở to, vì họ còn chưa nhận được
chỉ thị của chủ tử.
Ở thời loạn này, tất cả bọn họ đều là thân bất do kỷ.
Hắn biết điều ấy, cô cũng biết.
Có đôi khi nghĩ rằng đưa tay ra là đụng tới, nhưng khi vươn
tay lại phát hiện nó càng rời xa mình, muốn chạy tới bắt lấy nhưng không thể bắt
được, cho dù cuối cùng nắm được thì cái giá phải trả thật quá thảm khốc, vì vậy
không thể do dự, không thể chỉ mãi chìm đắm trong quá khứ.
Trong lòng Mộ Dung Ca biết rõ mình không thể có được người ấy,
vậy thì không nên vọng tưởng, chỉ có như vậy cô mới bảo vệ được cho trái tim
mình!
Đôi mắt sâu thẳm của Triệu Tử Duy khẽ lay động, nhìn tấm
lưng mảnh khảnh của người con gái trước mặt, giây phút này tim hắn chợt đau
nhói, cơn đau lạ lẫm hắn chưa từng biết đến trong đời.
“Nguyên Kỳ vẫn chưa thực sự thả nàng?” – Hắn cất giọng khàn
khàn. Nếu nàng vẫn là người của Nguyên Kỳ, vậy lúc này đây là thân bất do kỷ,
không có lựa chọn. Nhưng nếu Nguyên Kỳ không thả Mộ Dung Ca đi thì tại sao nàng
lại ở cùng Lan Ngọc công tử mà hắn ta không có động tĩnh nào?
Hay là trong mắt hắn ta nàng đã không còn giá trị lợi dụng nữa
nên dù không trả tự do cho nàng, nhưng cũng không đưa nàng về Hạ quốc.
Mộ Dung Ca cảm thấy mình khó chống đỡ thêm được nữa, từ trước
đến nay cô luôn tự tin vào sự nhẫn nại và khả năng khống chế cảm xúc của mình,
nhưng lúc này thì… Nghĩ tới sự bất lực của mình trước những thế lực to lớn, cô
có cảm giác mình chỉ như một thứ rác rưởi nằm trên đất, mặc cho số phận bị người
khác nắm trong tay. Chết tiệt! Cô vô cùng chán ghét một cuộc sống như thế, ghét
cái cảm giác bất lực như lúc này đây.
Mộ Dung Ca xoay người, cô không hề né tránh ánh mắt hắn, –
“Thái tử nên nghe theo lời khuyên của bọn họ.”
Cô là thân bất do kỷ, hắn lảm sao không biết điều này. Qua lời
nói này đã gián tiếp báo cho hắn biết Nguyên Kỳ vẫn chưa thả cô ra, và cô cũng
sẽ không đi cùng hắn.
“Nếu nàng đi cùng bổn cung, bổn cung sẽ cho Mộ Dung Tẫn một
cơ hội, cơ hội duy nhất, bổn cung chỉ tùy hứng một lần này thôi.” – Toàn thân
Triệu Tử Duy cứng đờ, ánh mắt khóa chặt lấy cô, hắn không kịp nghĩ nhiều đã nói
ra điều kiện đó.
Câu nói này khiến đám người Lưu Vân đứng ngoài cửa quá sợ
hãi, Thái tử biết người đang nói cái gì chứ? Mộ Dung Ca hôm nay đã là người của
Thái tử Hạ quốc, nếu Thái tử quyết mang nàng đi chỉ khiến Tề quốc gặp rắc rối
mà thôi, mà buông tha cho Thập hoàng tử, hậu quả càng khôn lường.
Đôi mắt Mộ Dung Ca nhíu lại, đôi bàn tay giấu trong ống tay
áo nhẹ run lên, cô mím chặt môi. Hắn đã nói ra lời hứa hẹn này đã tỏ rõ quyết
tâm của hắn.
Cô biết, việc hắn tặng cô cho Hoàng đế Phong quốc ở yến tiệc
tẩy trần là bất đắc dĩ, tình huống trong nội bộ Tề quốc chắc rằng còn lộn xộn
hơn cô tưởng rất nhiều, địa vị của hắn hẳn cũng bị uy hiếp. Vì biết điều đó nên
cô không hề hận, cũng không trách hắn, dù sao hắn cũng không còn lựa chọn nào
khác. Hơn nữa, qua những lời hắn vừa nói cũng gián tiếp nói cho cô biết Tẫn Nhi
đã có chỗ đứng trong hoàng cung Tề quốc, tính mạng của nó không cần lo lắng nữa,
còn có thể bắt đầu hành động trả thù Triệu Tử Duy. Không chỉ có vậy, nếu hắn cố
ý mang cô đi, chắc chắn sẽ bị Nguyên Kỳ nhân cơ hội này đả kích, phải nói đây
là cơ hội khó có được đến mức nào, dù gì Triệu Tử Duy cũng là đối thủ mạnh mẽ,
khó đối phó nhất với Nguyên Kỳ.
“Nàng không cần suy nghĩ gì hết, Mộ Dung Ca.” – Triệu Tử Duy
thấy cô im lặng, liền lo lắng nói phủ đầu.
Edit: Phi Nguyệt
“Thái tử, thuộc hạ có cần tiếp tục âm thầm điều tra hành
tung của nô Mộ Dung Ca hay không?” – Mặc dù trong lòng thấp thỏm nhưng tên hắc
y nhân vẫn phải hỏi.
Gia Kiệt thu lại ánh mắt, tâm trạng y trùng xuống. Chuyện
Lan Ngọc công tử bỗng ra tay cứu Mộ Dung Ca thực ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng
Lan Ngọc còn ở lại Phong quốc vì mục đích khác, nhưng tất cả bọn họ đều không
ngờ đúng lúc Mộ Dung Ca đối mặt với hiểm nguy, chính y lại là người ra tay cứu
nàng ấy. Hành động lần này của Lan Ngọc công tử có phải nằm ngoài dự liệu của
chủ công?
Có điều… Rốt cuộc Lan Ngọc có mục đích gì mà lại cứu Mộ Dung
Ca?
Thần sắc trên gương mặt Nguyên Kỳ vẫn lạnh nhạt, nhưng toàn
thân tỏa ra thứ khí thế uy hiếp. Gia Kiệt chắc rằng tay thuộc hạ kia đã không
đoán được ý của chủ nhân.
“Ừ.”
Hắc y nhân đợi một lúc lâu mới nhận được mệnh lệnh của
Nguyên Kỳ, y liền lập tức khom người, lui đi.
Sau khi hắc y nhân rời đi, Gia Kiệt liền xoay người về phía
Nguyên Kỳ: “Chuyện Mộ Dung Ca rời khỏi chủ công hẳn đã đến tai Thái tử Tề quốc.
Chủ công, thực sự không cần gọi người đưa Mộ Dung Ca về sao?” – Tuy y không hiểu
vì sao Thái tử lại thả Mộ Dung Ca, nhưng y có thể khẳng định một điều, người
tuyệt đối sẽ không buông tay nàng ta!
Nguyên Kỳ lại một lần nữa chú mục vào cuốn sách đang cầm trên
tay, vẻ mặt không lộ ra cảm xúc nào, y thản nhiên: “Không cần.”
Ba tháng, hắn chỉ cho nàng đúng ba tháng.
Gia Kiệt ngạc nhiên vô cùng, xem ra Mộ Dung Ca đã nắm được
nhược điểm nào đó của chủ công nên mới được thả đi, bằng không theo như những
gì hắn đã biết về chủ công, người tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha cho nàng
ta.
Vấn đề là, nàng ta đã nắm được chuyện gì chứ? Có nghĩ nát óc
cũng không phát hiện ra điểm khả nghi, chủ công không hổ là chủ công…
…
Cơn mưa to bất ngờ ập xuống xối xả khiến mọi người trở tay
không kịp.
Mộ Dung Ca nhìn Triệu Tử Duy dầm mình trong mưa, ánh mắt cô
khẽ lay động, giọng nói trầm xuống: “Thái tử Tề quốc, người nên vào trong trú
mưa.”
Triệu Tử Duy đang trên đường rời khỏi kinh thành Phong quốc,
nhưng lúc này lại xuất hiện ở đây đã chứng tỏ hắn vừa phóng ngựa quay lại, hẳn
rất mệt mỏi. Cô biết hắn muốn điều gì. Nhưng… tất cả đã là quá khứ, hơn nữa cô
cũng đang đánh cuộc với Nguyên Kỳ.
Triệu Tử Duy nghe thấy lời nói của Mộ Dung Ca, ánh mắt đen
thẳm của hắn thoáng dịu đi, nàng đang quan tâm hắn sao?
“Thái tử, xin người hãy vào trong trú mưa.”
Vài tên hộ vệ đi theo sau lưng hắn cùng kêu lên. Thân thể của
Thái tử rất quan trọng, sinh tử tồn vong của bọn họ sau này đều do Thái tử quyết
định, nếu người có mệnh hệ gì thì…
Lưu Vân đứng ở một bên, đầu cúi thấp. Nếu Mộ Dung Ca quay trở
lại bên cạnh Thái tử chắc chắn sẽ trở thành mối uy hiếp đối với người, đó là việc
mà bất kì một thuộc hạ thân tín nào của Thái tử cũng đều không muốn. Một người
có khí phách vương giả như Thái tử không nên bị tình yêu nam nữ vây khốn. Nếu bị
một nữ tử thân phận thấp hèn như vậy quấn chặt lấy, chắc chắn Thái tử sẽ bị bọn
hoàng tử trong Tề quốc cười nhạo!
Thái tử, vạn lần không thể đánh mất trái tim mình chỉ vì một
nữ nhân!
Lưu Vân thầm hô to trong lòng, không dám bật ra thành tiếng
để khuyên can Thái tử. Nếu Mộ Dung Ca bằng lòng làm một cơ thiếp, đó là kết cục
tốt nhất!
Nhưng nếu nàng ta dựa vào phần tình cảm đặc biệt của Thái tử
mà muốn trèo cao hơn nữa, thì chắc chắn cả hắn và những người đi theo Thái tử sẽ
không để yên cho nàng ta.
Triệu Tử Duy bước vào gian bếp, thân hình hắn cao lớn, khí tức
bá đạo, đôi mắt tà mị có phần lạnh giá nhìn lướt qua Tiểu Thập đang đứng cạnh Mộ
Dung Ca.
Vừa mới nãy ở ngoài cửa, chính mắt hắn đã nhìn thấy Mộ Dung
Ca cùng kẻ câm này dùng cách giao tiếp đặc thù để nói chuyện với nhau, hắn chưa
từng biết nàng lại hiểu ngôn ngữ của người câm. Trên gương mặt nàng không có vẻ
ghét bỏ, trái lại còn nói chuyện với tên câm đó rất vui vẻ thoải mái, không hề
phòng bị, đó mới thực sự là nàng ư?
Trước đây khi ở bên cạnh hắn, nàng luôn tạo lớp vỏ bọc ngụy
trang hèn mọn, che dấu rất tốt, nàng tuyệt đối sẽ không để lộ mình trước bất kì
ai. Hắn chưa từng nhìn thấy nàng cười một cách thoải mái như thế.
Nàng cười như vậy, không quá xinh đẹp nổi bật, không mị hoặc,
ngược lại rất chân thực và ấm áp, dịu dàng, kiên định, trong đó còn có sự ngang
bằng mà hắn không thể nào hiểu được.
Hắn vừa cảm thấy sợ vừa lo ngại. Triệu Tử Duy ghen tỵ trừng
mắt với Tiểu Thập, từ trong kẽ răng phun ra hai chữ: “Lui ra!”
Tiểu Thập vốn ít tiếp xúc với những người có tâm tư thâm trầm,
hơn nữa hắn đi theo Lan Ngọc công tử nên tâm cũng hướng thiện. Lúc này đứng trước
Triệu Tử Duy toàn thân tản ra thứ sát khí quen thuộc, như những kẻ từng muốn đến
ám sát công tử. Sắc mặt Tiểu Thập liền trở nên đông cứng, hắn nhìn Triệu Tử Duy
không chớp mắt, không hề có ý định lui ra. Có thể kẻ khác không biết, nhưng
công tử đã từng nói trên thế gian này, người có thể làm đối thủ của hắn không
nhiều, mặc dù hắn vừa quen biết Mộ Dung cô nương không lâu, thế nhưng hắn không
hề muốn cô bị thương tổn.
Mộ Dung Ca mỉm cười trước hành động bảo vệ của Tiểu Thập, cô
quay lại đối diện với Tiểu Thập, dùng thủ ngữ nói cho hắn biết cô không sao, bảo
hắn đem đồ ăn đưa tới cho Lan Ngọc công tử.
Tiểu Thập nhìn cô đầy lo lắng, thấy sắc mặt cô bình tĩnh, hắn
mới yên tâm đem làn thức ăn rời đi.
Sau khi Tiểu Thập đi khỏi, vẻ đố kị trong mắt Triệu Tử Duy hạ
xuống, hắn bước tới trước mặt Mộ Dung Ca, cách cô hai thước, bộ dạng của hắn vô
cùng chật vật.
Mộ Dung Ca vẫn dùng gương mặt tươi cười đón hắn, nhưng lại
khiến trong lòng Triệu Tử Duy không vui.
Hắn dán chặt vào từng nét biến hóa trên gương mặt cô, cuối
cùng trầm giọng nói: “Đi về với bổn cung.” – Đây là mục đích duy nhất của hắn
khi tới đây, từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ… buông cô ra nữa. Hắn sẽ cho cô
một cuộc sống tốt đẹp nhất.
Mộ Dung Ca cảm thấy lòng mình nhói đau, khóe miệng tươi cười
cũng dần cứng lại, nháy mắt, trong đầu cô đã tràn ngập những hình ảnh từ lúc
xuyên không tới giờ, tất cả mọi thứ mà cô từng đối mặt, cùng một thoáng dao động
trước hắn. Tình cảm đó đã từng nảy mầm trong cô, nhưng chưa kịp nở hoa đã lụi
tàn. Lúc này đây đứng trước hắn, sau những ồi ức đã qua, cô bỗng cảm thấy mình
bình tĩnh vô cùng. Mộ Dung Ca nhìn Lưu Vân đang lo lắng đứng dầm mưa ở ngoài cửa,
cô nhẹ nhàng từ chối: “Thiếp không thể đi cùng Thái tử.”
“Vì sao?” – Triệu Tử Duy dùng hai tay nắm chặt lấy đôi vai của
Mộ Dung Ca, xoay người cô đối mặt với hắn, để cô không thể trốn tránh ánh mắt
nóng rực của hắn. Không một ai biết, lúc này đây nội tâm của hắn đang phải chịu
đựng sự dày vò đau đớn đến nhường nào, chưa từng có nữ nhân nào khiến hắn vứt bỏ
hết lý trí, bất chấp tất cả những nguy cơ bủa vây, chỉ toàn tâm toàn ý mong muốn
giữ người ấy ở bên mình.
Nàng là người đầu tiên, cũng là người duy nhất! Hắn là người
hiểu rõ nhất tâm ý của mình, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi ở cùng, nàng đã âm
thầm đi vào trái tim của hắn từ lúc nào không hay!
Chỉ là thời gian qua hắn đã không muốn thừa nhận điều đó,
nhưng từ thời khắc buông tay nàng, hắn đã hối hận! Hắn nhất định sẽ trân trọng
cơ hội lần này, quyết không để ý đến ánh mắt của người đời mà bội ước với nàng
một lần nữa.
Hắn nhìn sâu vào mắt cô, trong mắt hắn không hề che giấu sự
đau đớn, hối hận, lại chờ đợi, nhiều loại cảm xúc phức tạp đan xen khiến Mộ
Dung Ca phải thất thần trong giây lát.
“Thiếp nay đã là nô tỳ của Hạ quốc, nếu cùng đi với Thái tử
e rằng sẽ đem đến phiền phức cho bách tích của Tề quốc.” – Mộ Dung Ca lùi về
phía sau, tránh khỏi bàn tay của hắn.
Cô xoay người nhìn đám người Lưu Vân đang đứng chờ đợi dưới
mưa, tuy cơn mưa nặng hạt trút xuống xối xả lên người bọn họ, nhưng không ai có
ý định tránh né, trái lại họ đứng thẳng lưng, mắt mở to, vì họ còn chưa nhận được
chỉ thị của chủ tử.
Ở thời loạn này, tất cả bọn họ đều là thân bất do kỷ.
Hắn biết điều ấy, cô cũng biết.
Có đôi khi nghĩ rằng đưa tay ra là đụng tới, nhưng khi vươn
tay lại phát hiện nó càng rời xa mình, muốn chạy tới bắt lấy nhưng không thể bắt
được, cho dù cuối cùng nắm được thì cái giá phải trả thật quá thảm khốc, vì vậy
không thể do dự, không thể chỉ mãi chìm đắm trong quá khứ.
Trong lòng Mộ Dung Ca biết rõ mình không thể có được người ấy,
vậy thì không nên vọng tưởng, chỉ có như vậy cô mới bảo vệ được cho trái tim
mình!
Đôi mắt sâu thẳm của Triệu Tử Duy khẽ lay động, nhìn tấm
lưng mảnh khảnh của người con gái trước mặt, giây phút này tim hắn chợt đau
nhói, cơn đau lạ lẫm hắn chưa từng biết đến trong đời.
“Nguyên Kỳ vẫn chưa thực sự thả nàng?” – Hắn cất giọng khàn
khàn. Nếu nàng vẫn là người của Nguyên Kỳ, vậy lúc này đây là thân bất do kỷ,
không có lựa chọn. Nhưng nếu Nguyên Kỳ không thả Mộ Dung Ca đi thì tại sao nàng
lại ở cùng Lan Ngọc công tử mà hắn ta không có động tĩnh nào?
Hay là trong mắt hắn ta nàng đã không còn giá trị lợi dụng nữa
nên dù không trả tự do cho nàng, nhưng cũng không đưa nàng về Hạ quốc.
Mộ Dung Ca cảm thấy mình khó chống đỡ thêm được nữa, từ trước
đến nay cô luôn tự tin vào sự nhẫn nại và khả năng khống chế cảm xúc của mình,
nhưng lúc này thì… Nghĩ tới sự bất lực của mình trước những thế lực to lớn, cô
có cảm giác mình chỉ như một thứ rác rưởi nằm trên đất, mặc cho số phận bị người
khác nắm trong tay. Chết tiệt! Cô vô cùng chán ghét một cuộc sống như thế, ghét
cái cảm giác bất lực như lúc này đây.
Mộ Dung Ca xoay người, cô không hề né tránh ánh mắt hắn, –
“Thái tử nên nghe theo lời khuyên của bọn họ.”
Cô là thân bất do kỷ, hắn lảm sao không biết điều này. Qua lời
nói này đã gián tiếp báo cho hắn biết Nguyên Kỳ vẫn chưa thả cô ra, và cô cũng
sẽ không đi cùng hắn.
“Nếu nàng đi cùng bổn cung, bổn cung sẽ cho Mộ Dung Tẫn một
cơ hội, cơ hội duy nhất, bổn cung chỉ tùy hứng một lần này thôi.” – Toàn thân
Triệu Tử Duy cứng đờ, ánh mắt khóa chặt lấy cô, hắn không kịp nghĩ nhiều đã nói
ra điều kiện đó.
Câu nói này khiến đám người Lưu Vân đứng ngoài cửa quá sợ
hãi, Thái tử biết người đang nói cái gì chứ? Mộ Dung Ca hôm nay đã là người của
Thái tử Hạ quốc, nếu Thái tử quyết mang nàng đi chỉ khiến Tề quốc gặp rắc rối
mà thôi, mà buông tha cho Thập hoàng tử, hậu quả càng khôn lường.
Đôi mắt Mộ Dung Ca nhíu lại, đôi bàn tay giấu trong ống tay
áo nhẹ run lên, cô mím chặt môi. Hắn đã nói ra lời hứa hẹn này đã tỏ rõ quyết
tâm của hắn.
Cô biết, việc hắn tặng cô cho Hoàng đế Phong quốc ở yến tiệc
tẩy trần là bất đắc dĩ, tình huống trong nội bộ Tề quốc chắc rằng còn lộn xộn
hơn cô tưởng rất nhiều, địa vị của hắn hẳn cũng bị uy hiếp. Vì biết điều đó nên
cô không hề hận, cũng không trách hắn, dù sao hắn cũng không còn lựa chọn nào
khác. Hơn nữa, qua những lời hắn vừa nói cũng gián tiếp nói cho cô biết Tẫn Nhi
đã có chỗ đứng trong hoàng cung Tề quốc, tính mạng của nó không cần lo lắng nữa,
còn có thể bắt đầu hành động trả thù Triệu Tử Duy. Không chỉ có vậy, nếu hắn cố
ý mang cô đi, chắc chắn sẽ bị Nguyên Kỳ nhân cơ hội này đả kích, phải nói đây
là cơ hội khó có được đến mức nào, dù gì Triệu Tử Duy cũng là đối thủ mạnh mẽ,
khó đối phó nhất với Nguyên Kỳ.
“Nàng không cần suy nghĩ gì hết, Mộ Dung Ca.” – Triệu Tử Duy
thấy cô im lặng, liền lo lắng nói phủ đầu.