Mộ Dung Ca khẽ mỉm cười lắc đầu, cô bình tĩnh nhìn Quất Đào,
ánh mắt thoáng hiện lên sự thương hại, – “Ta chưa từng thấy ai tự phụ như
ngươi. Có thực ở trong lòng Thái tử, ngươi quan trọng đến vậy không? Nếu việc
ám sát ta hôm nay là mệnh lệnh của Thái tử thì những lời này của ngươi cũng dễ
hiểu. Nhưng chưa có lệnh mà ngươi đã tự ý đến đây nói nhăng cuội, thật nực cười.
Lời ngươi nói khiến ta cảm thấy thật nhộn nhạo, ngươi nên nhận rõ giá trị của
mình đi, tự soi gương xem chính mình có đáng giá hay không!”
Quất Đào trừng mắt, đôi mắt đẹp long lanh bởi vì quá tức giận
mà trở nên đỏ hồng, vốn nàng định dọa cho Mộ Dung Ca sợ hãi đến mức không dám đối
mặt với Thái tử, nhưng thật không ngờ Mộ Dung Ca lại nhìn thấu tâm tư của nàng,
làm cho nàng không có cơ hội phản kích, lửa giận ngút trời, đồng thời cũng khiến
nàng dần trở nên tuyệt vọng. Quất Đào không thể không thừa nhận những điều Mộ
Dung Ca nói đều đúng, chuyện gây ra hôm nay đều do nàng tự ý hàng động mặc cho
Thái tử vẫn chưa đồng ý, nhưng tại sao Mộ Dung Ca có thể bình tĩnh đến vậy?!
Cục tức này, nàng không nuốt xuống nổi, quả thực nuốt không
trôi!!! Quất Đào nheo đôi mắt đỏ hồng chiếu tướng thẳng vào Mộ Dung Ca, nàng
nghiến răng: “Ta chưa muốn chết, ngươi không thể giết ta!”
Mộ Dung Ca nhướng mày, ngay cả Lưu Vân cũng cảm thấy ngạc
nhiên, Quất Đào làm sao vậy?
Nhưng có những chuyện hối hận cũng vô dụng, khi miệng bắt đầu
sùi bọt mép là lúc Quất Đào nhận ra trên cây châm vừa rồi có độc! Nàng chưa kịp
phản ứng, máu trong cơ thể đã bắt đầu đông cứng lại, trái tim đập thêm vài nhịp
hấp hối rồi dừng hẳn.
Lưu Vân bước nhanh tới kiểm tra hơi thở của Quất Đào, bàn
tay hắn nhẹ run, Quất Đào đã chết!
Từ phản ứng của Lưu Vân, Mộ Dung Ca biết Quất Đào đã tắt thở,
cau mày nhìn lướt qua thanh kiếm cầm trong tay, cô lập tức ném nó xuống đất. Có
phải cái chết của Quất Đào là do chiếc châm bạc gây nên? Trong đầu cô bỗng hiện
lên hình ảnh của Lan Ngọc công tử… Có vẻ y không đơn giản như vẻ bề ngoài,
nhưng thật ra trong thời đại này chẳng có ai giản đơn cả, để tự bảo vệ mình thì
việc bôi độc ở cây châm cũng là bình thường.
Mộ Dung Ca đứng dậy tới mở cửa, nhìn Lưu Vân buồn bã, cô
nói: “Ngươi nên đem nàng đi an táng.”
Lưu Vân sửng sốt xoay đầu nhìn Mộ Dung Ca, y tự hỏi rốt cuộc
cô là người như thế nào? Rõ ràng nhìn rất bình thường, thậm chí còn tỏ ra hèn mọn
trước mặt Thái tử, nhưng y vẫn cảm nhận được đâu đó là một phong thái bình
tĩnh, tỉnh táo, cơ trí vốn không nên thuộc về cô, thậm chí có thể nói đôi lúc
cô còn tỏ ra tàn nhẫn.
Lưu Vân lại quay sang người bằng hữu đã chết nằm trên đất,
Quất Đào chết rất thê thảm, y thầm thở dài: Quất Đào, hà tất ngươi phải làm như
vậy. Thái tử đã có tình cảm với nàng ta, người tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông
tha cho Mộ Dung Ca. Từ lúc Thái tử lệnh cho ta ở lại bảo vệ nàng, ta đã biết vị
trí của nàng ở trong lòng Thái tử rồi.
Đến Lưu Vân cũng không hiểu nổi chính mình, đã nhiều lần y nổi
sát tâm muốn tự tay kết liễu Mộ Dung Ca, nhưng ý nghĩ đó chỉ xuất hiện thoáng
qua trong nháy mắt, vì y đã nghĩ thông suốt, không thể giết Mộ Dung Ca, càng
không thể để nàng ấy chịu bất cứ thương tổn nào, có thể sự tồn tại của Mộ Dung
Ca sẽ trở thành động lực khiến Thái tử quyết tâm giành lấy thiên hạ.
Mộ Dung Ca ra ngoài trước nên không nhìn thấy biểu cảm biến
hóa trên gương mặt Lưu Vân, nhìn hành lang vắng lặng, cô hồi tưởng lại tình huống
ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, cây châm bạc vô thanh vô thức đâm xuyên vào da
thịt của Quất Đào, nghĩ đến đây gương mặt cô đanh lại.
Cây kim nhỏ vốn không thể dùng làm vũ khí đả thương người,
không ai nghĩ rằng một chiếc kim nhỏ dùng để xe chỉ luồn kim lại có thể giấu
trong mình thứ sát khí đáng sợ đến vậy.
Nhưng mặc kệ nó giấu trong mình cái gì, cô chỉ biết trong
trò chơi này, cô không thể lơ là, càng không thể lùi bước. Còn những thứ khác
không cần suy nghĩ đến.
Trong gian phòng gần đó, Tiểu Thập cúi đầu đứng trước Lan Ngọc.
Lan Ngọc thong thả uống một hớp trà rồi mới nhẹ nhàng nói:
“Nên cắt đuôi rồi.”
———————
Chớp mắt đã qua 2 tháng.
Lúc này họ đã đến địa phận biên giới phía nam.
Dọc đường đi được nhìn ngắm nhiều khung cảnh thật đối lập.
Phong quốc giàu có, nơi nơi đều sung túc, nhưng Bạch quốc lại cằn cỗi, sự nghèo
khó có thể nhìn thấy thông qua quần áo người dân mặc trên người.
Chốt canh ở khu vực biên giới được bảo hộ nghiêm ngặt, trước
cửa thành còn dán thông báo cấm người ngoài tiến vào miền nam, và không cho
phép người miền nam đi ra khỏi thành.
Lúc này ở miền nam Bạch quốc đang có quan hệ xấu với Trần quốc,
người dân nơi đây luôn phải sống trong cảnh sợ hãi lo âu. Bạch quốc chỉ là một
nước nhỏ, Bạch vương vì bách tích nên mới xuống đạo thánh chỉ này.
Mộ Dung Ca xốc mành sa lên nhìn mấy tên lính trấn trước cửa
thành, lướt qua quần áo và đồ dùng họ mang theo bên người, quần áo thô sơ cùng
thứ vũ khí lỗi thời, tất cả đều đơn giản đến không ngờ. Người xưa rất thông
minh, nhưng họ cũng chỉ đang trong giai đoạn phát triển dần dần, nên không thể
trong một sớm một chiều nhảy vọt từ thời kì vũ khí lạnh lên đến vũ khí nóng như
ngày nay được. Nhưng lúc này lại khiến Mộ Dung Ca ý thức được một điều, cô đang
sống ở thời đại của vũ khí lạnh!
Nhìn hơn mười người dân đang gõ cửa kêu khóc muốn vào thành,
Mộ Dung Ca khẽ thở dài.
Chiến tranh thật vô tình.
Quay đầu lướt qua gương mặt của Lan Ngọc, suốt quãng đường
đi y rất ít khi tỉnh dậy, nhưng lúc này y đột nhiên mở mắt, ánh mắt hoàn toàn tỉnh
táo, sáng quắc không hề có vẻ mệt mỏi thường thấy, khóe miệng khẽ cong lên
thành nụ cười tao nhã, y nói: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ được vào thành thôi.”
Quả nhiên, sau khi Tiểu Thập đưa lệnh bài đang cầm trên tay
giơ lên cao, một tên lính gác đứng trên tường thành nhìn thấy, liền mau chóng
sai người mở cửa thành, tự hắn cũng đi xuống tiếp đón.
“Mạt tướng tham kiến Lan Ngọc công tử.” – Vị tướng lĩnh lộ
rõ vẻ vui mừng, cung kính nói.
Bọn lính gác đứng trên tường thành vừa nghe thấy bốn chữ
‘Lan Ngọc công tử’ đều vui mừng giơ cao trường mâu, hô to: “Lan Ngọc công tử tới!”
Đối với bọn hắn, Lan Ngọc công tử chính là quý nhân, danh tiếng
của công tử đã vang xa khắp nơi nơi, vạn dân toàn thiên hạ đều chịu ân huệ trời
biển của công tử, bọn họ tôn kính Lan Ngọc từ tận đáy lòng. Chờ đợi mấy tháng
ròng, rốt cục Lan Ngọc công tử cũng đã tới!
Tất cả dân chúng đang kêu khóc trước cửa thành khi nghe thấy
đại danh của Lan Ngọc liền ngừng khóc, gương mặt ai nấy đều hiện lên ánh mong đợi.
Lan Ngọc công tử đã tới, Bạch quốc chắc chắn sẽ thoát khỏi chiến tranh, những
người xa xứ tha hương như họ cũng có thể được quay về nhà đoàn tụ với người
thân.
Lúc này đây, bốn chữ ‘Lan Ngọc công tử’ như liều thuốc an thần
cực mạnh, người đó giống như sự tồn tại của thần trong mắt họ.
Mộ Dung Ca thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn đám người chen chúc
trước cửa thành, trên gương mặt họ lúc này không còn sự chán nản tuyệt vọng như
vừa rồi, mà là nụ cười của sự tin tưởng đối với người đàn ông đang ngồi trong
xe ngựa đây, họ không hề hoài nghi khả năng của y. Mộ Dung Ca bỗng nảy ra ý
nghĩ, Lan Ngọc công tử có tấm lòng từ bi quảng đại giống tiên nhân vậy.
Những năm gần đây Lan Ngọc vẫn chạy qua lại giữa các nước,
giúp đỡ những quốc gia sắp bị diệt vong, cho bọn họ một tia hy vọng sống sót cuối
cùng.
Rốt cuộc thì Lan Ngọc là người thế nào? Y là người thứ hai
sau Nguyên Kỳ mà cô không thể nhìn thấu, đứng trước họ Mộ Dung Ca luôn có cảm
giác thật mơ hồ.
Bên ngoài xe ngựa, Lưu Vân cảm thấy thật phức tạp khi nhìn
tình cảnh trước mắt. Lan Ngọc công tử là người có danh tiếng rất tốt trong lòng
dân chúng, nếu sau này y muốn làm địch thủ của Thái tử, chắc hẳn sẽ trở thành đối
thủ vô cùng đáng gờm! Những người dân này đã tôn y làm thần rồi!
Hai tháng nay Lưu Vân vẫn luôn cố gắng gửi tin tức về cho
Thái tử nhưng chờ đợi mãi vẫn không thấy người hồi âm, hơn nữa đám ám vệ đi
theo họ cũng dần biến mất. Hắn bỗng cảm thấy gai dọc sống lưng, những người đó
biến mất một cách im hơi lặng tiếng, mà những tin tức hắn phát ra cũng biến mất
như vậy.
Lưu Vân nghiêng đầu nhìn Tiểu Thập, lòng đột ngột cảm thấy
rét lạnh. Nếu Tiểu Thập đã mạnh đến vậy, thì Lan Ngọc còn khó lường đến đâu?
Dường như nhận ra người ngồi bên cạnh đang dò xét mình, Tiểu
Thập nghiêng đầu nhe răng mỉm cười với Lưu Vân. Thấy thế, khóe miệng Lưu Vân
cũng miễn cưỡng nhếch lên một chút.
Xe ngựa đi qua cổng thành rồi mau chóng phóng về phía nam,
hướng tới kinh đô Diệp Thành, Bạch quốc chỉ là một quốc gia nhỏ nên chỉ mất nửa
ngày đã đến nơi.
Dọc đường đi, xe ngựa có binh lính thủ hộ nên rất an toàn.
Thỉnh thoảng Mộ Dung Ca lại vén rèm nhìn ra ngoài, thấy rất
nhiều cảnh tượng. Vẻ mặt hoang mang của bách tính, hoặc một gã đàn ông đang bắt
nạt một cô gái, thậm chí còn có kẻ nhân cơ hội chiến tranh khan hiếm thực phẩm
mà dám làm chuyện thất đức, lừa cả một đứa trẻ… Cũng có cảnh tượng người dân
quá đói khát mà cướp giật của những người xung quanh, và còn vô số cảnh tượng
đau lòng khác đánh thẳng vào trái tim đa cảm của cô. Trước kia Mộ Dung Ca đã thấy
nhiều trên tivi nhưng nay được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này mới thấy nó thật
chân thực.
Chiến tranh đương nhiên rất đáng sợ, trước đây cô luôn cho rằng
nếu mình ở trong hoàn cảnh đó sẽ quyết không sợ hãi. Nhưng lúc này đây, nhìn từng
gia đình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, trên gương mặt ai nấy đều nơm nớp lo sợ
nước mình bị mất, điều này lại khiến cô sợ hãi.
Vì từ giờ trở đi cô không còn là người ngoài chỉ đứng nhìn từ
màn hình tivi nữa, mà đây là chiến tranh thực sự, và cô là một phần trong thế
giới đầy loạn lạc đó. Vì thế cô cũng cảm thấy sợ hãi, cô sợ mình rồi sẽ trở
thành người hầu, nô lệ tình dục cho đám người quý tộc.
Chỉ cần nghĩ tới thôi đã khiến ngực của cô co thắt lại đau đớn,
phổi có cảm giác hít thở không thông.
Mộ Dung Ca quay sang Lan Ngọc, phát hiện y rất bình tĩnh, phảng
phất như thể y vừa là người có lòng từ bi quảng đại, vừa là kẻ máu lạnh vô
tình.
Ý nghĩ này khiến cô phải bật cười tự giễu chính mính, có lẽ
vì đã quá quen với cuộc sống hòa bình thời hiện đại nên cô mới có suy nghĩ đó,
hơn nữa lại đang ngồi trước một người bình tĩnh như Lan Ngọc mới khiến cô đưa
ra bình luận như vậy.
“Mộ Dung Ca, nàng có cao kiến gì không?”
Ngồi trên xe ngựa sóc nẩy, y bỗng mở miệng hỏi.
Mộ Dung Ca giật mình sửng sốt một lúc sau mới có phản ứng.
Có lẽ y đang hỏi cô về cách ứng phó với hoàn cảnh trước mắt. Thời gian đã trôi
qua lâu như vậy, tuy có khả năng Nguyên Kỳ bị mất tin tức của cô nhưng những
tin tức về Lan Ngọc công tử nhất định có người biết, vậy bước kế tiếp chắc hẳn
khó khăn hơn nhiều. Ba tháng chỉ còn một, chỉ còn một tháng mà thôi.
Cùng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Lâm Thiện Nhã
đã được gả đến Hạ quốc, ngày nàng ta thành thân với Nguyên Kỳ là ngày lành đẹp
nhất trăm năm khó gặp. Một tháng sau đó Triệu Tử Duy cũng cưới Lương Hân Hân
làm Thái tử phi, sau khi thành thân được ba ngày, hắn lập tức phái người đưa
sính lễ tới Phong quốc.
Về phần Tẫn Nhi. Từ khi Triệu Tử Duy quay trở về Tề quốc, mặc
dù danh tiếng của Tẫn Nhi đã tăng cao nhưng khó có thể sánh bằng người chỉ
trong một thời gian ngắn đã có được 5 tòa thành trì kia. Huống hồ gì Thái tử
phi của Triệu Tử Duy còn là công chúa của Lương quốc, trắc phi lại là công chúa
của Phong quốc. Cho nên trong khoảng thời gian này Mộ Dung Tẫn khó có thể phát
triển thêm, khắp nơi nơi đã bị áp chế. Nhưng những tin tức trên đều là tin truyền
miệng của dân chúng, Mộ Dung Ca không thể biết chính xác tính chân thực của những
tin tức này, có thể tình cảnh ở Tề quốc còn nguy hiểm hơn cô nghĩ nhiều.
Cậu bé mới mười ba tuổi kia có thể chịu nổi hay không?
“Nếu công tử cần gì, thiếp cũng xin trợ giúp một tay.” – Cô
bình tĩnh nhìn y, trầm giọng nói.
Lan Ngọc chỉ im lặng đúng nửa khắc, sau đó mỉm cười trả lời:
“Tốt.”
—————
Hạ quốc, phủ Thái tử.
“Thái tử, ty chức bất tài, hơn hai tháng nay vẫn không thể lấy
được tin tức của nô Mộ Dung Ca.” – Một gã áo đen rạp đầu xuống đất, mặt song
song với đất lạnh, hổ thẹn tới mức không dám ngẩng lên, bẩm báo với Nguyên Kỳ.
Nguyên Kỳ đang ngồi tựa lưng vào ghế, tư thái ung dung nhàn
nhã, điều gã áo đen vừa nói không khiến gương mặt khuynh thành ấy nhăn mày,
trái lại y còn cười nhạt.
ánh mắt thoáng hiện lên sự thương hại, – “Ta chưa từng thấy ai tự phụ như
ngươi. Có thực ở trong lòng Thái tử, ngươi quan trọng đến vậy không? Nếu việc
ám sát ta hôm nay là mệnh lệnh của Thái tử thì những lời này của ngươi cũng dễ
hiểu. Nhưng chưa có lệnh mà ngươi đã tự ý đến đây nói nhăng cuội, thật nực cười.
Lời ngươi nói khiến ta cảm thấy thật nhộn nhạo, ngươi nên nhận rõ giá trị của
mình đi, tự soi gương xem chính mình có đáng giá hay không!”
Quất Đào trừng mắt, đôi mắt đẹp long lanh bởi vì quá tức giận
mà trở nên đỏ hồng, vốn nàng định dọa cho Mộ Dung Ca sợ hãi đến mức không dám đối
mặt với Thái tử, nhưng thật không ngờ Mộ Dung Ca lại nhìn thấu tâm tư của nàng,
làm cho nàng không có cơ hội phản kích, lửa giận ngút trời, đồng thời cũng khiến
nàng dần trở nên tuyệt vọng. Quất Đào không thể không thừa nhận những điều Mộ
Dung Ca nói đều đúng, chuyện gây ra hôm nay đều do nàng tự ý hàng động mặc cho
Thái tử vẫn chưa đồng ý, nhưng tại sao Mộ Dung Ca có thể bình tĩnh đến vậy?!
Cục tức này, nàng không nuốt xuống nổi, quả thực nuốt không
trôi!!! Quất Đào nheo đôi mắt đỏ hồng chiếu tướng thẳng vào Mộ Dung Ca, nàng
nghiến răng: “Ta chưa muốn chết, ngươi không thể giết ta!”
Mộ Dung Ca nhướng mày, ngay cả Lưu Vân cũng cảm thấy ngạc
nhiên, Quất Đào làm sao vậy?
Nhưng có những chuyện hối hận cũng vô dụng, khi miệng bắt đầu
sùi bọt mép là lúc Quất Đào nhận ra trên cây châm vừa rồi có độc! Nàng chưa kịp
phản ứng, máu trong cơ thể đã bắt đầu đông cứng lại, trái tim đập thêm vài nhịp
hấp hối rồi dừng hẳn.
Lưu Vân bước nhanh tới kiểm tra hơi thở của Quất Đào, bàn
tay hắn nhẹ run, Quất Đào đã chết!
Từ phản ứng của Lưu Vân, Mộ Dung Ca biết Quất Đào đã tắt thở,
cau mày nhìn lướt qua thanh kiếm cầm trong tay, cô lập tức ném nó xuống đất. Có
phải cái chết của Quất Đào là do chiếc châm bạc gây nên? Trong đầu cô bỗng hiện
lên hình ảnh của Lan Ngọc công tử… Có vẻ y không đơn giản như vẻ bề ngoài,
nhưng thật ra trong thời đại này chẳng có ai giản đơn cả, để tự bảo vệ mình thì
việc bôi độc ở cây châm cũng là bình thường.
Mộ Dung Ca đứng dậy tới mở cửa, nhìn Lưu Vân buồn bã, cô
nói: “Ngươi nên đem nàng đi an táng.”
Lưu Vân sửng sốt xoay đầu nhìn Mộ Dung Ca, y tự hỏi rốt cuộc
cô là người như thế nào? Rõ ràng nhìn rất bình thường, thậm chí còn tỏ ra hèn mọn
trước mặt Thái tử, nhưng y vẫn cảm nhận được đâu đó là một phong thái bình
tĩnh, tỉnh táo, cơ trí vốn không nên thuộc về cô, thậm chí có thể nói đôi lúc
cô còn tỏ ra tàn nhẫn.
Lưu Vân lại quay sang người bằng hữu đã chết nằm trên đất,
Quất Đào chết rất thê thảm, y thầm thở dài: Quất Đào, hà tất ngươi phải làm như
vậy. Thái tử đã có tình cảm với nàng ta, người tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông
tha cho Mộ Dung Ca. Từ lúc Thái tử lệnh cho ta ở lại bảo vệ nàng, ta đã biết vị
trí của nàng ở trong lòng Thái tử rồi.
Đến Lưu Vân cũng không hiểu nổi chính mình, đã nhiều lần y nổi
sát tâm muốn tự tay kết liễu Mộ Dung Ca, nhưng ý nghĩ đó chỉ xuất hiện thoáng
qua trong nháy mắt, vì y đã nghĩ thông suốt, không thể giết Mộ Dung Ca, càng
không thể để nàng ấy chịu bất cứ thương tổn nào, có thể sự tồn tại của Mộ Dung
Ca sẽ trở thành động lực khiến Thái tử quyết tâm giành lấy thiên hạ.
Mộ Dung Ca ra ngoài trước nên không nhìn thấy biểu cảm biến
hóa trên gương mặt Lưu Vân, nhìn hành lang vắng lặng, cô hồi tưởng lại tình huống
ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, cây châm bạc vô thanh vô thức đâm xuyên vào da
thịt của Quất Đào, nghĩ đến đây gương mặt cô đanh lại.
Cây kim nhỏ vốn không thể dùng làm vũ khí đả thương người,
không ai nghĩ rằng một chiếc kim nhỏ dùng để xe chỉ luồn kim lại có thể giấu
trong mình thứ sát khí đáng sợ đến vậy.
Nhưng mặc kệ nó giấu trong mình cái gì, cô chỉ biết trong
trò chơi này, cô không thể lơ là, càng không thể lùi bước. Còn những thứ khác
không cần suy nghĩ đến.
Trong gian phòng gần đó, Tiểu Thập cúi đầu đứng trước Lan Ngọc.
Lan Ngọc thong thả uống một hớp trà rồi mới nhẹ nhàng nói:
“Nên cắt đuôi rồi.”
———————
Chớp mắt đã qua 2 tháng.
Lúc này họ đã đến địa phận biên giới phía nam.
Dọc đường đi được nhìn ngắm nhiều khung cảnh thật đối lập.
Phong quốc giàu có, nơi nơi đều sung túc, nhưng Bạch quốc lại cằn cỗi, sự nghèo
khó có thể nhìn thấy thông qua quần áo người dân mặc trên người.
Chốt canh ở khu vực biên giới được bảo hộ nghiêm ngặt, trước
cửa thành còn dán thông báo cấm người ngoài tiến vào miền nam, và không cho
phép người miền nam đi ra khỏi thành.
Lúc này ở miền nam Bạch quốc đang có quan hệ xấu với Trần quốc,
người dân nơi đây luôn phải sống trong cảnh sợ hãi lo âu. Bạch quốc chỉ là một
nước nhỏ, Bạch vương vì bách tích nên mới xuống đạo thánh chỉ này.
Mộ Dung Ca xốc mành sa lên nhìn mấy tên lính trấn trước cửa
thành, lướt qua quần áo và đồ dùng họ mang theo bên người, quần áo thô sơ cùng
thứ vũ khí lỗi thời, tất cả đều đơn giản đến không ngờ. Người xưa rất thông
minh, nhưng họ cũng chỉ đang trong giai đoạn phát triển dần dần, nên không thể
trong một sớm một chiều nhảy vọt từ thời kì vũ khí lạnh lên đến vũ khí nóng như
ngày nay được. Nhưng lúc này lại khiến Mộ Dung Ca ý thức được một điều, cô đang
sống ở thời đại của vũ khí lạnh!
Nhìn hơn mười người dân đang gõ cửa kêu khóc muốn vào thành,
Mộ Dung Ca khẽ thở dài.
Chiến tranh thật vô tình.
Quay đầu lướt qua gương mặt của Lan Ngọc, suốt quãng đường
đi y rất ít khi tỉnh dậy, nhưng lúc này y đột nhiên mở mắt, ánh mắt hoàn toàn tỉnh
táo, sáng quắc không hề có vẻ mệt mỏi thường thấy, khóe miệng khẽ cong lên
thành nụ cười tao nhã, y nói: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ được vào thành thôi.”
Quả nhiên, sau khi Tiểu Thập đưa lệnh bài đang cầm trên tay
giơ lên cao, một tên lính gác đứng trên tường thành nhìn thấy, liền mau chóng
sai người mở cửa thành, tự hắn cũng đi xuống tiếp đón.
“Mạt tướng tham kiến Lan Ngọc công tử.” – Vị tướng lĩnh lộ
rõ vẻ vui mừng, cung kính nói.
Bọn lính gác đứng trên tường thành vừa nghe thấy bốn chữ
‘Lan Ngọc công tử’ đều vui mừng giơ cao trường mâu, hô to: “Lan Ngọc công tử tới!”
Đối với bọn hắn, Lan Ngọc công tử chính là quý nhân, danh tiếng
của công tử đã vang xa khắp nơi nơi, vạn dân toàn thiên hạ đều chịu ân huệ trời
biển của công tử, bọn họ tôn kính Lan Ngọc từ tận đáy lòng. Chờ đợi mấy tháng
ròng, rốt cục Lan Ngọc công tử cũng đã tới!
Tất cả dân chúng đang kêu khóc trước cửa thành khi nghe thấy
đại danh của Lan Ngọc liền ngừng khóc, gương mặt ai nấy đều hiện lên ánh mong đợi.
Lan Ngọc công tử đã tới, Bạch quốc chắc chắn sẽ thoát khỏi chiến tranh, những
người xa xứ tha hương như họ cũng có thể được quay về nhà đoàn tụ với người
thân.
Lúc này đây, bốn chữ ‘Lan Ngọc công tử’ như liều thuốc an thần
cực mạnh, người đó giống như sự tồn tại của thần trong mắt họ.
Mộ Dung Ca thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn đám người chen chúc
trước cửa thành, trên gương mặt họ lúc này không còn sự chán nản tuyệt vọng như
vừa rồi, mà là nụ cười của sự tin tưởng đối với người đàn ông đang ngồi trong
xe ngựa đây, họ không hề hoài nghi khả năng của y. Mộ Dung Ca bỗng nảy ra ý
nghĩ, Lan Ngọc công tử có tấm lòng từ bi quảng đại giống tiên nhân vậy.
Những năm gần đây Lan Ngọc vẫn chạy qua lại giữa các nước,
giúp đỡ những quốc gia sắp bị diệt vong, cho bọn họ một tia hy vọng sống sót cuối
cùng.
Rốt cuộc thì Lan Ngọc là người thế nào? Y là người thứ hai
sau Nguyên Kỳ mà cô không thể nhìn thấu, đứng trước họ Mộ Dung Ca luôn có cảm
giác thật mơ hồ.
Bên ngoài xe ngựa, Lưu Vân cảm thấy thật phức tạp khi nhìn
tình cảnh trước mắt. Lan Ngọc công tử là người có danh tiếng rất tốt trong lòng
dân chúng, nếu sau này y muốn làm địch thủ của Thái tử, chắc hẳn sẽ trở thành đối
thủ vô cùng đáng gờm! Những người dân này đã tôn y làm thần rồi!
Hai tháng nay Lưu Vân vẫn luôn cố gắng gửi tin tức về cho
Thái tử nhưng chờ đợi mãi vẫn không thấy người hồi âm, hơn nữa đám ám vệ đi
theo họ cũng dần biến mất. Hắn bỗng cảm thấy gai dọc sống lưng, những người đó
biến mất một cách im hơi lặng tiếng, mà những tin tức hắn phát ra cũng biến mất
như vậy.
Lưu Vân nghiêng đầu nhìn Tiểu Thập, lòng đột ngột cảm thấy
rét lạnh. Nếu Tiểu Thập đã mạnh đến vậy, thì Lan Ngọc còn khó lường đến đâu?
Dường như nhận ra người ngồi bên cạnh đang dò xét mình, Tiểu
Thập nghiêng đầu nhe răng mỉm cười với Lưu Vân. Thấy thế, khóe miệng Lưu Vân
cũng miễn cưỡng nhếch lên một chút.
Xe ngựa đi qua cổng thành rồi mau chóng phóng về phía nam,
hướng tới kinh đô Diệp Thành, Bạch quốc chỉ là một quốc gia nhỏ nên chỉ mất nửa
ngày đã đến nơi.
Dọc đường đi, xe ngựa có binh lính thủ hộ nên rất an toàn.
Thỉnh thoảng Mộ Dung Ca lại vén rèm nhìn ra ngoài, thấy rất
nhiều cảnh tượng. Vẻ mặt hoang mang của bách tính, hoặc một gã đàn ông đang bắt
nạt một cô gái, thậm chí còn có kẻ nhân cơ hội chiến tranh khan hiếm thực phẩm
mà dám làm chuyện thất đức, lừa cả một đứa trẻ… Cũng có cảnh tượng người dân
quá đói khát mà cướp giật của những người xung quanh, và còn vô số cảnh tượng
đau lòng khác đánh thẳng vào trái tim đa cảm của cô. Trước kia Mộ Dung Ca đã thấy
nhiều trên tivi nhưng nay được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này mới thấy nó thật
chân thực.
Chiến tranh đương nhiên rất đáng sợ, trước đây cô luôn cho rằng
nếu mình ở trong hoàn cảnh đó sẽ quyết không sợ hãi. Nhưng lúc này đây, nhìn từng
gia đình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, trên gương mặt ai nấy đều nơm nớp lo sợ
nước mình bị mất, điều này lại khiến cô sợ hãi.
Vì từ giờ trở đi cô không còn là người ngoài chỉ đứng nhìn từ
màn hình tivi nữa, mà đây là chiến tranh thực sự, và cô là một phần trong thế
giới đầy loạn lạc đó. Vì thế cô cũng cảm thấy sợ hãi, cô sợ mình rồi sẽ trở
thành người hầu, nô lệ tình dục cho đám người quý tộc.
Chỉ cần nghĩ tới thôi đã khiến ngực của cô co thắt lại đau đớn,
phổi có cảm giác hít thở không thông.
Mộ Dung Ca quay sang Lan Ngọc, phát hiện y rất bình tĩnh, phảng
phất như thể y vừa là người có lòng từ bi quảng đại, vừa là kẻ máu lạnh vô
tình.
Ý nghĩ này khiến cô phải bật cười tự giễu chính mính, có lẽ
vì đã quá quen với cuộc sống hòa bình thời hiện đại nên cô mới có suy nghĩ đó,
hơn nữa lại đang ngồi trước một người bình tĩnh như Lan Ngọc mới khiến cô đưa
ra bình luận như vậy.
“Mộ Dung Ca, nàng có cao kiến gì không?”
Ngồi trên xe ngựa sóc nẩy, y bỗng mở miệng hỏi.
Mộ Dung Ca giật mình sửng sốt một lúc sau mới có phản ứng.
Có lẽ y đang hỏi cô về cách ứng phó với hoàn cảnh trước mắt. Thời gian đã trôi
qua lâu như vậy, tuy có khả năng Nguyên Kỳ bị mất tin tức của cô nhưng những
tin tức về Lan Ngọc công tử nhất định có người biết, vậy bước kế tiếp chắc hẳn
khó khăn hơn nhiều. Ba tháng chỉ còn một, chỉ còn một tháng mà thôi.
Cùng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Lâm Thiện Nhã
đã được gả đến Hạ quốc, ngày nàng ta thành thân với Nguyên Kỳ là ngày lành đẹp
nhất trăm năm khó gặp. Một tháng sau đó Triệu Tử Duy cũng cưới Lương Hân Hân
làm Thái tử phi, sau khi thành thân được ba ngày, hắn lập tức phái người đưa
sính lễ tới Phong quốc.
Về phần Tẫn Nhi. Từ khi Triệu Tử Duy quay trở về Tề quốc, mặc
dù danh tiếng của Tẫn Nhi đã tăng cao nhưng khó có thể sánh bằng người chỉ
trong một thời gian ngắn đã có được 5 tòa thành trì kia. Huống hồ gì Thái tử
phi của Triệu Tử Duy còn là công chúa của Lương quốc, trắc phi lại là công chúa
của Phong quốc. Cho nên trong khoảng thời gian này Mộ Dung Tẫn khó có thể phát
triển thêm, khắp nơi nơi đã bị áp chế. Nhưng những tin tức trên đều là tin truyền
miệng của dân chúng, Mộ Dung Ca không thể biết chính xác tính chân thực của những
tin tức này, có thể tình cảnh ở Tề quốc còn nguy hiểm hơn cô nghĩ nhiều.
Cậu bé mới mười ba tuổi kia có thể chịu nổi hay không?
“Nếu công tử cần gì, thiếp cũng xin trợ giúp một tay.” – Cô
bình tĩnh nhìn y, trầm giọng nói.
Lan Ngọc chỉ im lặng đúng nửa khắc, sau đó mỉm cười trả lời:
“Tốt.”
—————
Hạ quốc, phủ Thái tử.
“Thái tử, ty chức bất tài, hơn hai tháng nay vẫn không thể lấy
được tin tức của nô Mộ Dung Ca.” – Một gã áo đen rạp đầu xuống đất, mặt song
song với đất lạnh, hổ thẹn tới mức không dám ngẩng lên, bẩm báo với Nguyên Kỳ.
Nguyên Kỳ đang ngồi tựa lưng vào ghế, tư thái ung dung nhàn
nhã, điều gã áo đen vừa nói không khiến gương mặt khuynh thành ấy nhăn mày,
trái lại y còn cười nhạt.