Bích Nhu lập tức đáp lời: “Vâng.” – Nếu Như Băng lại bị người này vũ nhục thì đó cũng là số mệnh của nàng ấy. Dù nàng hay bất cứ người nào khác trong phủ Thái tử cũng sẽ không mạo hiểm để cứu Như Băng. Nhưng trực giác của Bích Nhu mách bảo rằng: Mộ Dung Ca không phải là kiểu người thừa nước đục thả câu, nàng ấy còn được Thái tử đối đãi đặc biệt nên rất có thể cũng là một người vô cùng đặc biệt chăng?
Mộ Dung Ca nhìn thấy một thoáng biến hóa trên gương mặt của Bích Nhu, hảo cảm của cô đối với cô bé này càng tăng lên nhiều hơn.
Vừa bước ra ngoài cửa biệt viện, Lưu Vân đã nhanh chân tiến lên đón cô, y thân là người học võ, lại có công lực cao cường nên nhĩ lực rất tốt, cho dù ở cự ly xa nhưng vẫn có thể nghe thấy đoạn đối thoại giữa Mộ Dung Ca và Bích Nhu. Nàng ấy ở trong phòng Thái tử Hạ quốc chỉ một lúc mà bước ra ngoài đã có thân phận khác – Quản gia của phủ Thái tử? Nàng ấy quyết định ở lại đây sao? Trong khoảng thời gian ngắn kia đã xảy ra chuyện gì? Lưu Vân không biết nên mở miệng hỏi Mộ Dung Ca thế nào, chỉ đành nhìn cô, chờ đợi một lời giải thích.
“Ta phải ở lại đây làm nô cho phủ Thái tử trong ba năm.” – Cô nhìn y cười nói, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.
Ba năm là một khoảng thời gian không dài, cũng không ngắn, trong khoảng thời gian này chắc chắn sẽ có sóng gió xảy đến với cô, cũng có thể xuất hiện những chuyện phức tạp khiến cô đau đầu, nhưng cô chỉ cần lẳng lặng chờ đợi là được.
Lưu Vân nhẹ nhíu mày, nhìn cô muốn nói nhưng lại thôi, do dự mãi mới hỏi: “Ba năm? Đáng giá không?” – Vì một Mộ Dung Tẫn không máu mủ thân thích, và một Như Băng chỉ tiếp xúc qua đôi lần, có đáng hay không?
Mộ Dung Ca gật đầu không hề do dự, – “Tất cả mọi điều ta làm đều không thẹn với lương tâm mình.” – Tẫn Nhi đã từng bỏ qua cơ hội chạy trốn mà tới cứu cô từ trong tay Triệu Tử Duy, thứ tình cảm thiêng liêng này cô vĩnh viễn khắc ghi. Còn Như Băng, trong lúc cô gặp khó khăn tuyệt vọng nhất, nàng ấy là người đã chìa tay ra với cô, phần ân tình này cô mãi mãi không bao giờ quên. Nếu cô tuyệt tình, quên hết những tình nghĩa bọn họ đã dành cho cô, ích kỷ sống tự do cho bản thân mình thì cho dù có được sự tự do đó cô cũng không bao giờ được sống yên ổn với lương tâm của mình.
Sống luôn phải tự vấn lòng chi bằng sống mà không thẹn với lòng còn hơn.
Huống hồ gì cô cũng có dự tính riêng.
Thế sự trên đời này đều không thể lường trước được, không phải sao?
Lưu Vân thầm giật mình, y cúi đầu, gương mặt tuấn tú càng thêm lạnh lùng: “Ta biết rồi.” – thứ bọn họ luôn nỗ lực theo đuổi chưa hẳn là sự công bằng. Thế gian này nếu muốn có được sự công bằng e rằng mất còn nhiều hơn được.
Mộ Dung Ca có thể nhìn thấu đáo như vậy, chẳng trách Thái tử lại yêu mến nàng ta. Sau nhiều ngày ở chung, trò truyện tiếp xúc y đã đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nàng cho y cảm giác khác hoàn toàn với những nữ tử khác. Mặc dù có vẻ Mộ Dung Ca cũng xinh đẹp như bao mỹ nhân kia, nhưng nàng có nụ cười dịu dàng gần gũi, thân thiện hòa nhã với mọi người, và nàng còn có sự kiên định của riêng mình mà không để người nào tác động đến sự kiên định đó.
Một cô gái như nàng xứng để Thái tử yêu mến! Ngay lúc này đây Lưu Vân đã bắt đầu cảm thấy hối hận, nếu như lúc trước y không ngăn cản, khuyên Thái tử đuổi Mộ Dung Ca thì hôm nay có lẽ đã khác…
Mộ Dung Ca nhìn Lưu Vân như muốn nói điều gì đó. Vốn cô không định để y ở lại đây, Lưu Vân nên có sự nghiệp riêng của mình, đi làm những công việc trọng trách lớn lao chứ không phải quanh quẩn bên cạnh cô như lúc này. Nhưng thấy y kiên định như vậy lại khiến cô nuốt trở vào những lời sắp nói.
Mộ Dung Ca đi phía sau, tốc độ của Bích Nhu không nhanh cũng không chậm, mặc dù trong lòng nàng rất khẩn trương nhưng vẫn tỏ ra ung dung.
Sự xuất hiện của Mộ Dung Ca làm tất cả mọi người trong phủ Thái tử đều bất ngờ, nhưng điều đáng nói là không một ai dám nghị luận to nhỏ sau lưng cô, họ chỉ tò mò liếc mắt nhìn cả ba rồi lập tức thu lại ánh mắt. Họ đang đi trên con đường từ chốn phồn hoa nhất tới nơi tối tăm ẩm thấp nhất trong phủ Thái tử Hạ quốc.
Xung quanh nơi đây cỏ dại mọc thành bụi, con đường đi lầy lội, hôm qua trời đổ cơm mưa lớn, dai dẳng nên nước mưa đọng lại thành vũng ở khắp mọi nơi. Phía trước có một tòa nhà thấp nhỏ, có lẽ là nơi giam giữ được xây ngầm dưới mặt đất. Ở trước cửa có mấy tên hộ vệ đứng canh giữ, bọn họ đứng nghiêm chỉnh, ánh mắt lạng lùng vô tình.
Bích Nhu đi tới nói với tên đứng đầu đám hộ vệ: “Ta là Bích Nhu tỳ nữ hầu cận của Thái tử. Sau lưng ta là Mộ Dung cô nương – người được Thái tử lựa chọn làm quản gia. Mau mở cửa lao.”
Tên đứng đầu đám hộ vệ theo lời giới thiệu của Bích Nhu nhìn sang Mộ Dung Ca, thấy thần thái của cô điềm tĩnh tự nhiên, bèn không nhiều lời, gật đầu nói: “Mời.”
Mệnh lệnh của Thái tử không kẻ nào dám cãi lời, hơn nữa đây lại là quản gia do đích thân ngài chọn lựa, mặc dù là nữ nhân nhưng không ai dám kháng nghị, bọn họ chỉ có thể nghe theo.
Bước từng bước chậm đi vào bên trong nhà giam, mỗi một bước đi lòng cô đều trùng xuống, trên mặt đất nhớp nước, càng đi sâu vào bên trong, không khí càng có mùi mốc meo hôi thối, văng vẳng trong không gian là những tiếng kêu thét đau đớn.
Tình cảnh ở nơi đây xem ra còn khốc liệt hơn so với tưởng tượng của Mộ Dung Ca. Thật không thể tưởng tượng nổi. Cô hít vào một hơi thật sâu, ngay lập tức có cảm giác muốn nôn mửa. Hoàn cảnh ở đây tồi tệ như vậy mà Như Băng đã bị giam ở đây mấy tháng sẽ ra sao đây?
Nàng ấy còn sống hay đã chết?
Con người ở thời đại này thật vô tình tàn nhẫn, chắc hẳn phần lớn phạm nhân ở đây đều bị bỏ đói, thỉnh thoảng mới được phát cơm thừa canh cặn, thậm chí là những đồ ăn thiu thối còn sót lại. Mộ Dung Ca cúi đầu nhìn xuống đất, thứ nước đen ngòm dưới chân cô đang bốc lên một mùi xác chuột chết thối rữa.
Ngay gần đó là một gian trống dùng làm nơi nghỉ ngơi của mấy tên phụ nhân trông giữ nhà lao. Chỗ đó có một ô cửa sổ nhỏ giúp ánh nắng lọt qua chiếu vào bên trong khiến khoảng đất đó trở nên thoáng mát hơn nhiều. Mấy tên phụ nhân canh giữ túm năm tụm ba bàn chuyện rôm rả. Bên cạnh đó là mấy chiếc cọc gỗ đóng hình thập tự, bên trên đang treo một nữ tử trang phục rách rưới.
Bộ dạng của nàng kia thật thê thảm, mỗi một chỗ da thịt lộ ra đều là những vết thương tấy đỏ, chỉ nhìn qua đã thấy rùng mình.
Nhưng hình như…. Người nữ tử hôn mê này có chút quen thuộc? Có phải nàng ấy chính là…?
Có một ả phụ nhân cầm cây roi da quất tới tấp vào người cô gái đã hôn mê, lực rất mạnh, từng roi hạ xuống đều tróc da bong thịt!
Một tiếng hét đau đớn vang lên chói tai, – “A!!!”
Cô gái ấy ngẩng đầu, vô hồn nhìn về phía trước, cắn răng nói: “Muốn vu an giá họa cho ta sao? Không phải do ta hạ độc, ta sẽ không bao giờ nhận tội! Dù các ngươi dụng hình với ta mỗi ngày, ta cũng kiên quyết không nhận tội danh đó!”
Nghe thấy giọng nói này, Mộ Dung Ca lập tức dừng bước, ngẩng đầu nhìn cô gái đang bị tra tấn kia, khuôn mặt nàng ta nhợt nhạt, da mặt vàng như nến, gương mặt hốc hác có thể thấy rõ xương gò má nhô cao, đây là gương mặt cô rất quen thuộc, nàng ấy chính là Như Băng!
Như Băng! Chẳng trách vừa liếc qua đã thấy cô gái này thật quen thuộc, không ngờ mới hơn một tháng ngắn ngủi, nàng ấy đã bị bọn chúng tra tấn đến mức không ra hình người thế này. Có ai nhận ra đây đã từng là một tiểu mỹ nhân diễm lệ vô song?
“Dám mạnh miệng này! Dám mạnh miệng này!! Ta đánh chết ngươi, Xem ra mức độ thế này còn chưa đủ thấm thía đối với ngươi. Chẳng phải ngươi là loại ca kĩ ai cũng có thể lên giường sao? Thật sự ngoài cái đó ra ta chẳng thấy ngươi có tài năng gì khác!” – Ả phụ nhân kia bổ xuống một roi, miệng vẫn không ngừng đay nghiến. Sau đó ả vươn tay đụng vào người Như Băng, lần xuống bên dưới như đang tìm kiếm cái gì đó.
Ngay lập tức Như Băng hét lên một tiếng vỡ nát tim phổi. – “A!”
Đây là sự vũ nhục lớn nhất!
Mấy ả phụ nhân ở bên ngoài ngồi tán gẫu, nhìn thấy cảnh này đều ngửa đầu há miệng cười to, làm lộ ra đám răng vàng xỉn.
Mộ Dung Ca nắm chặt hai đấm tay, ánh mắt lạnh như hàn băng vạn năm, cô bước nhanh đi tới phía trước, không để ý đến thứ nước bẩn hôi thối ở dưới chân đang bị hắt lên quần áo của cô.
Lưu Vân lập tức nhảy vọt tới trước mặt Như Băng, trực tiếp một cước đá văng ả phụ nhân kia bắn vào đám phụ nhân đang rảnh rỗi khiến cả đám nháo nhào.
Bích Nhu không muốn nhìn thấy hình ảnh tàn nhẫn của Như Băng nên đã sớm cúi đầu xuống, nên khi Lưu Vân ra tay khiến nàng ấy vô cùng ngạc nhiên, nàng nghiêng đầu quan sát người đang đứng bên cạnh – Mộ Dung Ca, nhưng gương mặt của Mộ Dung Ca rất tình tĩnh, có điều, Bích Nhu tinh ý nhận ra thứ khí tức ôn hòa xung quanh Mộ Dung Ca đang ngày càng trở nên lạnh buốt, thậm chí nàng còn cảm nhận được tia sát khí mơ hồ trong ánh mắt của cô.
Mộ Dung Ca đã không để ý đến thứ nước hôi thối ở dưới đất làm bẩn chân mình mà nhanh chóng bước về phía Như Băng, trong lòng Bích Nhu như được gỡ bỏ một tảng đá nặng nề, cuối cùng đã có một người không thừa cơ nước đục thả câu, vốn Bích Nhu vẫn cảm thấy khổ tâm và thương xót cho Như Băng, nhưng bây giờ đã có sự xuất hiện của Mộ Dung Ca, có lẽ… Như Băng được cứu rồi.
Bích Nhu hướng ánh mắt kỳ vọng lên chiếc bóng lưng mảnh khảnh của Mộ Dung Ca, trực giác của nàng mách bảo, sự xuất hiện của Mộ Dung Ca không chừng sẽ thay đổi được số phận của Như Băng.
Như Băng đã đau đớn đến mức mất đi tri giác, cả người mềm oặt ngã xuống phía dưới nhưng bị những chiếc xích sắt giữ lại, dấu vết hằn sâu do xích sắt tạo ra e rằng khó có thể xóa đi, nàng nặng nề ho khan, từ khóe mắt chảy ra một giọt lệ. Vì sao số phận lại đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy? Đang từ thiên đường của nhân gian rớt thẳng xuống địa ngục, lại từ địa ngục rơi xuống mười tám tầng đày ải. Mỗi ngày đều phải chịu đau đớn như vậy, tại sao không cho nàng chết một cách vui sướng nhất?
Nếu chết đi nàng còn có thể hóa thành quỷ ác, đi trả thù bọn chúng!
“Như Băng?”
Mộ Dung Ca cất giọng khàn khàn gọi Như Băng, mắt cô đã ngân ngấn lệ, cô quay sang trừng mắt với đám phụ nhân đang choáng váng bò dưới đất, lớn tiếng hô to: “Mau thả nàng ấy ra!”
Như Băng chầm chậm hé mở đôi mắt, dường như nàng đang nằm mộng phải không? Ả phụ nhân mới vừa rồi còn khí thế nay ngã nhào trên đất, bất tỉnh nhân sự. Lúc này nàng mới gắng sức ngẩng đầu lên, trước mắt là khuôn mặt quen thuộc, – “Mộ Dung Ca…”
“Tôi đã đến đây rồi, đừng sợ. Sau này sẽ không có ai dám làm tổn thương cô nữa.” – Gương mặt xinh đẹp của Mộ Dung Ca hơi tái, nhưng cô vẫn nở nụ cười ấm áp trấn an Như Băng, cố giữ cho đôi bàn tay mình không quá run rẩy, cô giúp Như Băng chỉnh lại tóc tai rối bời.
Cô đã tới chậm rồi.
“Mộ Dung Ca?” – Vừa nhìn thấy Mộ Dung Ca, bao uất ức đè nén trong lòng bấy lâu như được giải phóng khiến nước mắt Như Băng không ngừng tuôn rơi. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, trong lúc mình phải chịu oan ức, bị người ta cười nhạo hả hê, châm chọc như sát muối vào vết thương, thì Mộ Dung Ca tới và nói sẽ không để ai làm tổn thương nàng nữa.
Toàn thân đau nhức nhưng Như Băng không thể kiềm được nước mắt.
Mấy mụ phụ nhân cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, bọn chúng chỉ tay vào hai người mắng xối xả: “Ngươi là ai mà dám lớn mật như thế! Biết đây là đâu không?”
“Cút!” – Mộ Dung Ca tức giận quay phắt đầu hét lên với đám phụ nhân.
Bích Nhu thoáng thất thần, tiếng quát của Mộ Dung Ca giúp nàng giật mình tỉnh lại, nàng lập tức giải thích cho đám phụ nhân: “Đây là Mộ Dung cô nương – quản gia do đích thân Thái tử chọn lựa. Ở phủ Thái tử, cô nương chỉ nghe theo lệnh Thái tử. Nếu các ngươi không muốn chết thì mau mau y lệnh của cô nương. Mở khoá!”
Mấy mụ quay sang nhìn nhau, bổ nhiệm một nữ nhân làm quản gia ư? Các mụ sống ở đây lâu như vậy rồi mà chưa từng thấy việc này. Cả ngày họ đều ở trong nhà giam, không mấy khi ra ngoài nên không quen mặt nhiều người, càng không biết giữ miệng, có bao nhiêu nghi ngờ đều hiện hết lên gương mặt..
Bích Nhu cẩn thận nhìn sang Mộ Dung Ca, thấy cô đanh mặt lại, bèn quay sang quát lớn: “Xem ra ta nên trở về bẩm báo với Thái tử, mấy người các ngươi ỷ lớn tuổi nên không thèm tuân lệnh Mộ Dung cô nương!”
“Nhưng Ánh Tuyết cô nương có lệnh chúng ta phải dụng hình đối với Như Băng, mau chóng khiến nó phải nhận tội.” – Một mụ phụ nhân có tiếng trong phủ Thái tử ngẩng cao đầu, kiêu ngạo lên tiếng.
Ở phủ Thái tử này có người nào không biết Ánh Tuyết cô nương chính là nữ tỳ thân cận được Thái tử tín nhiệm. Hơn nữa nàng còn là nhất đẳng tỳ nữ (tỳ nữ danh giá), tài trí và thân phận đều hơn người khác. Dù Mộ Dung cô nương này có là quản gia cũng chưa chắc đã được Thái tử coi trọng hơn Ánh Tuyết cô nương.
Mộ Dung Ca liếc mắt sang phía Lưu Vân.
Lưu Vân lập tức dùng trường kiếm sắc bén trong tay chém gãy chiếc còng xích sắt đang trói chặt tay và chân của Như Băng.
Chiếc còng sắt rớt xuống đất vang lên tiếng kêu nặng nề. Mộ Dung Ca tự mình đỡ Như Băng dậy, cô liếc nhìn mụ phụ nhân vừa mở miệng nói, ánh mắt đó không hề gợn sóng mà lại có thứ khí tức sắc lạnh thấu xương khiến người ta sợ hãi, cô nói, giọng đã trở bên băng lạnh: “Nếu đã lớn tuổi rồi thì nên về quê dưỡng già đi thôi. Lập tức cho ra khỏi phủ!”
Mụ kia vừa muốn phản bác liền bị Lưu Vân huơ kiếm đến bên cổ khiến mụ kinh hãi ngậm miệng lại.
“Cút!” – Lưu Vân gầm lên, ngữ điệu giống Mộ Dung Ca.
Mụ phụ nhân kia cắn răng nhìn thanh kiếm trên cổ mình, hừ lạnh một tiếng bèn rời đi. Mấy mụ khác đều không ai dám lên tiếng.
Mộ Dung Ca nhìn lướt qua đám phụ nhân còn lại, rồi dặn dò Bích Nhu: “Bích Nhu, cho người đưa các nàng ra khỏi phủ.”
“Vâng.” – Bích Nhu sung sướng đáp lời. Ở nơi đây nàng ghét nhất là đám phụ nhân thích ‘chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’ này, sợ rằng đã có nhiều người bị vu oan giá họa khi bị nhốt trong nhà lao này rồi. Nếu loại bỏ được bọn họ thì đúng là khiến người khác khoan khoái.
Như Băng yếu ớt tựa vào Mộ Dung Ca, mấy tháng qua, bây giờ nàng mới dám buông lỏng cơ thể và tinh thần, nàng tin rằng Mộ Dung Ca nhất định sẽ có cách giải oan cho nàng.
Mộ Dung Ca đỡ Như Băng ngồi lên ghế, Như Băng vô lực tựa vào thành ghế.
“Tôi đã tới chậm rồi.” – Mộ Dung Ca nhìn bộ dạng thê thảm của Như Băng, cau mày nói.
Như Băng lập tức lắc đầu, – “Cô không nên trở về.” – Nàng biết Mộ Dung Ca không muốn hầu hạ Thái tử, nhưng lúc này cô ấy lại đến đây, có phải bởi vì chuyện của nàng không?
“Lúc này còn nói những điều ấy làm gì. Cô tạm thời nghỉ ngơi, tôi sẽ đưa cô ra ngoài.” – Mộ Dung Ca nói dịu dàng.
Như Băng thở dài. – “Ai. Đời này tôi có một người bạn tri kỉ tốt như cô đã quá mãn nguyện rồi.” – Nàng biết Mộ Dung Ca đối xử thật lòng với nàng. Lúc trước ở phủ Khánh Vương nàng cũng đã từng giúp đỡ Mộ Dung Ca, sau này tiếp xúc nhiều lần khiến cả hai sinh ra tình cảm bạn bè cả đời khó quên.
Như Băng ho khan vài tiếng, lại nói tiếp: “Đừng đưa tôi ra ngoài, tôi không muốn cô vì tôi mà bị trách mắng.”
“Ai trách mắng? Ý cô nói Ánh Tuyết?” – Hay là Lâm Thiện Nhã? Mộ Dung Ca nhẹ nhàng hỏi lại. Lúc trước cô đã từng muốn đối phó với Ánh Tuyết, nhưng bởi vì lúc đó phải đi nên không ra tay nữa. Hôm nay cô sẽ lợi dụng chuyện của Như Băng để giải quyết Ánh Tuyết. Cụ thể nên làm như thế nào, trong lòng cô đã có tính toán.
Như Băng gật đầu, tự cười nhạo chính mình: “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân mình rơi vào cảnh bi thảm như thế này.”
Mộ Dung Ca hơi nheo mắt, vốn chẳng có ai dự liệu được số phận của mình cả.
Nửa canh giờ sau.
Tại khu phòng ở của hạ nhân.
Cho dù đã tới Hạ quốc nhưng Như Băng vẫn bị người khác cô lập, ở một mình một gian phòng.
Mộ Dung Ca nói Bích Nhu chuẩn bị nước nóng và một bộ y phục cho Như Băng. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay y phục mới, vừa lúc nhà bếp cũng đưa đồ ăn đến.
Nhìn Như Băng nhanh chóng ăn hết một chén cháo mà Mộ Dung Ca cảm thấy chua xót. Mấy tháng nay Như Băng đã chịu đói khổ rồi, nếu là cô thì có lẽ đã không thể kiên trì đến vậy.
Sau khi ăn no, Như Băng cảm thấy cơ thể đã hồi phục lại một phần sức lực, bèn nằm ở trên giường bắt đầu thuật lại cho Mộ Dung Ca nghe đầu đuôi câu chuyện cô bị hãm hại đổ cho tội danh hạ độc Lâm Thiện Nhã.
“Ngày ấy, tôi đang quét sân thì Ánh Tuyết tới lệnh cho tôi đưa canh cá đến biệt viện của Thái tử phi. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều bèn mang canh cá đưa đi. Nhưng chỉ một canh giờ sau Ánh Tuyết đã dẫn người tới ép tôi đưa vào nhà giam. Nguyên nhân bởi vì tôi đã hạ độc vào canh, có ý đồ mưu hại Thái tử phi. Tôi cố giải thích nhưng không ai tin. Người ở trong phủ đồn đại tôi chống đối với Thái tử phi, vì ghen tức mà hạ độc nàng ấy. Lý do đó thật buồn cười, tôi chỉ là một tỳ nữ nhỏ nhoi, sao dám làm những chuyện không tự lượng sức mình như vậy. Nếu tôi đoán không lầm thì chuyện này hẳn là kế của Ánh Tuyết.”
“Trước khi cô mang canh cá tới, đã từng gặp Thái tử phi lần nào chưa?” – Sắc mặt Mộ Dung Ca đanh lại.
Như Băng suy nghĩ một lát mới nói: “Có gặp một lần, là ở sân Phù Dung Các. Lúc đó Thái tử phi dừng lại hỏi tôi có phải trước đây là Minh Nguyệt quận chúa của Ứng quốc không. Tôi liền trả lời phải. Sau đó Thái tử phi trầm mặc một hồi lâu mới nói thêm, ‘Ngươi thật sự xinh đẹp vô song’.”
“Vậy sao?” – Mộ Dung Ca nhẹ nhướng mày, thì ra Lâm Thiện Nhã biết thân phận cũ trước khi trở thành ca kĩ của Như Băng.
“Trừ lần đó ra chúng tôi không gặp nhau thêm lần nào nữa.” – Như Băng lắc đầu.
Đôi mắt lợi hại của Mộ Dung Ca lập tức rơi vào trầm tư.
Mấy tháng qua Như Băng vẫn luôn suy nghĩ nhưng không hiểu, nàng chẳng bao giờ đắc tội với Lâm Thiện Nhã, vì sao Ánh Tuyết lại hại nàng, có phải âm mưu này đã được Lâm Thiện Nhã ngầm chấp thuận?
“Như Băng, ngươi là một tội nhân mà lại dám rời khỏi nhà giam?!” – Theo sau tiếng gầm chói tai là tiếng binh khí va chạm vào nhau, vang lên từ ngoài cửa.
“Ả tới nhanh thật!” – Mộ Dung Ca quay đầu nhìn về phía cánh cửa, khóe miệng khẽ kéo lên thành một nụ cười lạnh.
Cơ thể Như Băng cứng ngắc, nàng cảnh giác nhìn sang Mộ Dung Ca.
Bên ngoài đang có Lưu Vân chặn Ánh Tuyết. Tuy rằng Ánh Tuyết đã bị phế đi võ công và nội lực, nhưng ả vẫn còn có thể dùng kiếm. Sắc mặt ả đã nhăn nhúm đến mức khó coi, trong lòng thầm cười nhạt. Xem ra Mộ Dung Ca cũng có chút năng lực đấy, lại có thể khiến cận vệ của Thái tử Tề quốc đi theo bảo vệ.
Mà quan trọng nhất, không biết Mộ Dung Ca đã làm cách nào khiến Thái tử coi trọng nàng ta đến vậy, làm việc chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình Thái tử ư? Cứ thế nhảy ngay lên trên đầu nàng sao?
“Lưu Vân, không cần ngăn nàng.” – Mộ Dung Ca tự mình đắp chăn cho Như Băng, sau đó từ tốn nói.
Nếu Ánh Tuyết muốn tới đây gây sự thì cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng!
Như Băng đột nhiên cầm lấy cổ tay của Mộ Dung Ca, những ngón tay thon dài giờ chỉ còn lại da bọc xương. Cô biết Như Băng đang căng thẳng bèn mỉm cười khẽ nói. – “Ả không hại được tôi đâu.”
Nghe vậy Như Băng mới yên tâm hơn, trước khi để Mộ Dung Ca đi ra ngoài, nàng thì thầm mấy câu chỉ để hai người nghe thấy: “Tôi không thể liên lụy đến cô. Nếu ả ta cố ý làm khó, cô cứ đuổi tôi về nhà giam.”
Mộ Dung Ca nhìn thấy một thoáng biến hóa trên gương mặt của Bích Nhu, hảo cảm của cô đối với cô bé này càng tăng lên nhiều hơn.
Vừa bước ra ngoài cửa biệt viện, Lưu Vân đã nhanh chân tiến lên đón cô, y thân là người học võ, lại có công lực cao cường nên nhĩ lực rất tốt, cho dù ở cự ly xa nhưng vẫn có thể nghe thấy đoạn đối thoại giữa Mộ Dung Ca và Bích Nhu. Nàng ấy ở trong phòng Thái tử Hạ quốc chỉ một lúc mà bước ra ngoài đã có thân phận khác – Quản gia của phủ Thái tử? Nàng ấy quyết định ở lại đây sao? Trong khoảng thời gian ngắn kia đã xảy ra chuyện gì? Lưu Vân không biết nên mở miệng hỏi Mộ Dung Ca thế nào, chỉ đành nhìn cô, chờ đợi một lời giải thích.
“Ta phải ở lại đây làm nô cho phủ Thái tử trong ba năm.” – Cô nhìn y cười nói, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.
Ba năm là một khoảng thời gian không dài, cũng không ngắn, trong khoảng thời gian này chắc chắn sẽ có sóng gió xảy đến với cô, cũng có thể xuất hiện những chuyện phức tạp khiến cô đau đầu, nhưng cô chỉ cần lẳng lặng chờ đợi là được.
Lưu Vân nhẹ nhíu mày, nhìn cô muốn nói nhưng lại thôi, do dự mãi mới hỏi: “Ba năm? Đáng giá không?” – Vì một Mộ Dung Tẫn không máu mủ thân thích, và một Như Băng chỉ tiếp xúc qua đôi lần, có đáng hay không?
Mộ Dung Ca gật đầu không hề do dự, – “Tất cả mọi điều ta làm đều không thẹn với lương tâm mình.” – Tẫn Nhi đã từng bỏ qua cơ hội chạy trốn mà tới cứu cô từ trong tay Triệu Tử Duy, thứ tình cảm thiêng liêng này cô vĩnh viễn khắc ghi. Còn Như Băng, trong lúc cô gặp khó khăn tuyệt vọng nhất, nàng ấy là người đã chìa tay ra với cô, phần ân tình này cô mãi mãi không bao giờ quên. Nếu cô tuyệt tình, quên hết những tình nghĩa bọn họ đã dành cho cô, ích kỷ sống tự do cho bản thân mình thì cho dù có được sự tự do đó cô cũng không bao giờ được sống yên ổn với lương tâm của mình.
Sống luôn phải tự vấn lòng chi bằng sống mà không thẹn với lòng còn hơn.
Huống hồ gì cô cũng có dự tính riêng.
Thế sự trên đời này đều không thể lường trước được, không phải sao?
Lưu Vân thầm giật mình, y cúi đầu, gương mặt tuấn tú càng thêm lạnh lùng: “Ta biết rồi.” – thứ bọn họ luôn nỗ lực theo đuổi chưa hẳn là sự công bằng. Thế gian này nếu muốn có được sự công bằng e rằng mất còn nhiều hơn được.
Mộ Dung Ca có thể nhìn thấu đáo như vậy, chẳng trách Thái tử lại yêu mến nàng ta. Sau nhiều ngày ở chung, trò truyện tiếp xúc y đã đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nàng cho y cảm giác khác hoàn toàn với những nữ tử khác. Mặc dù có vẻ Mộ Dung Ca cũng xinh đẹp như bao mỹ nhân kia, nhưng nàng có nụ cười dịu dàng gần gũi, thân thiện hòa nhã với mọi người, và nàng còn có sự kiên định của riêng mình mà không để người nào tác động đến sự kiên định đó.
Một cô gái như nàng xứng để Thái tử yêu mến! Ngay lúc này đây Lưu Vân đã bắt đầu cảm thấy hối hận, nếu như lúc trước y không ngăn cản, khuyên Thái tử đuổi Mộ Dung Ca thì hôm nay có lẽ đã khác…
Mộ Dung Ca nhìn Lưu Vân như muốn nói điều gì đó. Vốn cô không định để y ở lại đây, Lưu Vân nên có sự nghiệp riêng của mình, đi làm những công việc trọng trách lớn lao chứ không phải quanh quẩn bên cạnh cô như lúc này. Nhưng thấy y kiên định như vậy lại khiến cô nuốt trở vào những lời sắp nói.
Mộ Dung Ca đi phía sau, tốc độ của Bích Nhu không nhanh cũng không chậm, mặc dù trong lòng nàng rất khẩn trương nhưng vẫn tỏ ra ung dung.
Sự xuất hiện của Mộ Dung Ca làm tất cả mọi người trong phủ Thái tử đều bất ngờ, nhưng điều đáng nói là không một ai dám nghị luận to nhỏ sau lưng cô, họ chỉ tò mò liếc mắt nhìn cả ba rồi lập tức thu lại ánh mắt. Họ đang đi trên con đường từ chốn phồn hoa nhất tới nơi tối tăm ẩm thấp nhất trong phủ Thái tử Hạ quốc.
Xung quanh nơi đây cỏ dại mọc thành bụi, con đường đi lầy lội, hôm qua trời đổ cơm mưa lớn, dai dẳng nên nước mưa đọng lại thành vũng ở khắp mọi nơi. Phía trước có một tòa nhà thấp nhỏ, có lẽ là nơi giam giữ được xây ngầm dưới mặt đất. Ở trước cửa có mấy tên hộ vệ đứng canh giữ, bọn họ đứng nghiêm chỉnh, ánh mắt lạng lùng vô tình.
Bích Nhu đi tới nói với tên đứng đầu đám hộ vệ: “Ta là Bích Nhu tỳ nữ hầu cận của Thái tử. Sau lưng ta là Mộ Dung cô nương – người được Thái tử lựa chọn làm quản gia. Mau mở cửa lao.”
Tên đứng đầu đám hộ vệ theo lời giới thiệu của Bích Nhu nhìn sang Mộ Dung Ca, thấy thần thái của cô điềm tĩnh tự nhiên, bèn không nhiều lời, gật đầu nói: “Mời.”
Mệnh lệnh của Thái tử không kẻ nào dám cãi lời, hơn nữa đây lại là quản gia do đích thân ngài chọn lựa, mặc dù là nữ nhân nhưng không ai dám kháng nghị, bọn họ chỉ có thể nghe theo.
Bước từng bước chậm đi vào bên trong nhà giam, mỗi một bước đi lòng cô đều trùng xuống, trên mặt đất nhớp nước, càng đi sâu vào bên trong, không khí càng có mùi mốc meo hôi thối, văng vẳng trong không gian là những tiếng kêu thét đau đớn.
Tình cảnh ở nơi đây xem ra còn khốc liệt hơn so với tưởng tượng của Mộ Dung Ca. Thật không thể tưởng tượng nổi. Cô hít vào một hơi thật sâu, ngay lập tức có cảm giác muốn nôn mửa. Hoàn cảnh ở đây tồi tệ như vậy mà Như Băng đã bị giam ở đây mấy tháng sẽ ra sao đây?
Nàng ấy còn sống hay đã chết?
Con người ở thời đại này thật vô tình tàn nhẫn, chắc hẳn phần lớn phạm nhân ở đây đều bị bỏ đói, thỉnh thoảng mới được phát cơm thừa canh cặn, thậm chí là những đồ ăn thiu thối còn sót lại. Mộ Dung Ca cúi đầu nhìn xuống đất, thứ nước đen ngòm dưới chân cô đang bốc lên một mùi xác chuột chết thối rữa.
Ngay gần đó là một gian trống dùng làm nơi nghỉ ngơi của mấy tên phụ nhân trông giữ nhà lao. Chỗ đó có một ô cửa sổ nhỏ giúp ánh nắng lọt qua chiếu vào bên trong khiến khoảng đất đó trở nên thoáng mát hơn nhiều. Mấy tên phụ nhân canh giữ túm năm tụm ba bàn chuyện rôm rả. Bên cạnh đó là mấy chiếc cọc gỗ đóng hình thập tự, bên trên đang treo một nữ tử trang phục rách rưới.
Bộ dạng của nàng kia thật thê thảm, mỗi một chỗ da thịt lộ ra đều là những vết thương tấy đỏ, chỉ nhìn qua đã thấy rùng mình.
Nhưng hình như…. Người nữ tử hôn mê này có chút quen thuộc? Có phải nàng ấy chính là…?
Có một ả phụ nhân cầm cây roi da quất tới tấp vào người cô gái đã hôn mê, lực rất mạnh, từng roi hạ xuống đều tróc da bong thịt!
Một tiếng hét đau đớn vang lên chói tai, – “A!!!”
Cô gái ấy ngẩng đầu, vô hồn nhìn về phía trước, cắn răng nói: “Muốn vu an giá họa cho ta sao? Không phải do ta hạ độc, ta sẽ không bao giờ nhận tội! Dù các ngươi dụng hình với ta mỗi ngày, ta cũng kiên quyết không nhận tội danh đó!”
Nghe thấy giọng nói này, Mộ Dung Ca lập tức dừng bước, ngẩng đầu nhìn cô gái đang bị tra tấn kia, khuôn mặt nàng ta nhợt nhạt, da mặt vàng như nến, gương mặt hốc hác có thể thấy rõ xương gò má nhô cao, đây là gương mặt cô rất quen thuộc, nàng ấy chính là Như Băng!
Như Băng! Chẳng trách vừa liếc qua đã thấy cô gái này thật quen thuộc, không ngờ mới hơn một tháng ngắn ngủi, nàng ấy đã bị bọn chúng tra tấn đến mức không ra hình người thế này. Có ai nhận ra đây đã từng là một tiểu mỹ nhân diễm lệ vô song?
“Dám mạnh miệng này! Dám mạnh miệng này!! Ta đánh chết ngươi, Xem ra mức độ thế này còn chưa đủ thấm thía đối với ngươi. Chẳng phải ngươi là loại ca kĩ ai cũng có thể lên giường sao? Thật sự ngoài cái đó ra ta chẳng thấy ngươi có tài năng gì khác!” – Ả phụ nhân kia bổ xuống một roi, miệng vẫn không ngừng đay nghiến. Sau đó ả vươn tay đụng vào người Như Băng, lần xuống bên dưới như đang tìm kiếm cái gì đó.
Ngay lập tức Như Băng hét lên một tiếng vỡ nát tim phổi. – “A!”
Đây là sự vũ nhục lớn nhất!
Mấy ả phụ nhân ở bên ngoài ngồi tán gẫu, nhìn thấy cảnh này đều ngửa đầu há miệng cười to, làm lộ ra đám răng vàng xỉn.
Mộ Dung Ca nắm chặt hai đấm tay, ánh mắt lạnh như hàn băng vạn năm, cô bước nhanh đi tới phía trước, không để ý đến thứ nước bẩn hôi thối ở dưới chân đang bị hắt lên quần áo của cô.
Lưu Vân lập tức nhảy vọt tới trước mặt Như Băng, trực tiếp một cước đá văng ả phụ nhân kia bắn vào đám phụ nhân đang rảnh rỗi khiến cả đám nháo nhào.
Bích Nhu không muốn nhìn thấy hình ảnh tàn nhẫn của Như Băng nên đã sớm cúi đầu xuống, nên khi Lưu Vân ra tay khiến nàng ấy vô cùng ngạc nhiên, nàng nghiêng đầu quan sát người đang đứng bên cạnh – Mộ Dung Ca, nhưng gương mặt của Mộ Dung Ca rất tình tĩnh, có điều, Bích Nhu tinh ý nhận ra thứ khí tức ôn hòa xung quanh Mộ Dung Ca đang ngày càng trở nên lạnh buốt, thậm chí nàng còn cảm nhận được tia sát khí mơ hồ trong ánh mắt của cô.
Mộ Dung Ca đã không để ý đến thứ nước hôi thối ở dưới đất làm bẩn chân mình mà nhanh chóng bước về phía Như Băng, trong lòng Bích Nhu như được gỡ bỏ một tảng đá nặng nề, cuối cùng đã có một người không thừa cơ nước đục thả câu, vốn Bích Nhu vẫn cảm thấy khổ tâm và thương xót cho Như Băng, nhưng bây giờ đã có sự xuất hiện của Mộ Dung Ca, có lẽ… Như Băng được cứu rồi.
Bích Nhu hướng ánh mắt kỳ vọng lên chiếc bóng lưng mảnh khảnh của Mộ Dung Ca, trực giác của nàng mách bảo, sự xuất hiện của Mộ Dung Ca không chừng sẽ thay đổi được số phận của Như Băng.
Như Băng đã đau đớn đến mức mất đi tri giác, cả người mềm oặt ngã xuống phía dưới nhưng bị những chiếc xích sắt giữ lại, dấu vết hằn sâu do xích sắt tạo ra e rằng khó có thể xóa đi, nàng nặng nề ho khan, từ khóe mắt chảy ra một giọt lệ. Vì sao số phận lại đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy? Đang từ thiên đường của nhân gian rớt thẳng xuống địa ngục, lại từ địa ngục rơi xuống mười tám tầng đày ải. Mỗi ngày đều phải chịu đau đớn như vậy, tại sao không cho nàng chết một cách vui sướng nhất?
Nếu chết đi nàng còn có thể hóa thành quỷ ác, đi trả thù bọn chúng!
“Như Băng?”
Mộ Dung Ca cất giọng khàn khàn gọi Như Băng, mắt cô đã ngân ngấn lệ, cô quay sang trừng mắt với đám phụ nhân đang choáng váng bò dưới đất, lớn tiếng hô to: “Mau thả nàng ấy ra!”
Như Băng chầm chậm hé mở đôi mắt, dường như nàng đang nằm mộng phải không? Ả phụ nhân mới vừa rồi còn khí thế nay ngã nhào trên đất, bất tỉnh nhân sự. Lúc này nàng mới gắng sức ngẩng đầu lên, trước mắt là khuôn mặt quen thuộc, – “Mộ Dung Ca…”
“Tôi đã đến đây rồi, đừng sợ. Sau này sẽ không có ai dám làm tổn thương cô nữa.” – Gương mặt xinh đẹp của Mộ Dung Ca hơi tái, nhưng cô vẫn nở nụ cười ấm áp trấn an Như Băng, cố giữ cho đôi bàn tay mình không quá run rẩy, cô giúp Như Băng chỉnh lại tóc tai rối bời.
Cô đã tới chậm rồi.
“Mộ Dung Ca?” – Vừa nhìn thấy Mộ Dung Ca, bao uất ức đè nén trong lòng bấy lâu như được giải phóng khiến nước mắt Như Băng không ngừng tuôn rơi. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, trong lúc mình phải chịu oan ức, bị người ta cười nhạo hả hê, châm chọc như sát muối vào vết thương, thì Mộ Dung Ca tới và nói sẽ không để ai làm tổn thương nàng nữa.
Toàn thân đau nhức nhưng Như Băng không thể kiềm được nước mắt.
Mấy mụ phụ nhân cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, bọn chúng chỉ tay vào hai người mắng xối xả: “Ngươi là ai mà dám lớn mật như thế! Biết đây là đâu không?”
“Cút!” – Mộ Dung Ca tức giận quay phắt đầu hét lên với đám phụ nhân.
Bích Nhu thoáng thất thần, tiếng quát của Mộ Dung Ca giúp nàng giật mình tỉnh lại, nàng lập tức giải thích cho đám phụ nhân: “Đây là Mộ Dung cô nương – quản gia do đích thân Thái tử chọn lựa. Ở phủ Thái tử, cô nương chỉ nghe theo lệnh Thái tử. Nếu các ngươi không muốn chết thì mau mau y lệnh của cô nương. Mở khoá!”
Mấy mụ quay sang nhìn nhau, bổ nhiệm một nữ nhân làm quản gia ư? Các mụ sống ở đây lâu như vậy rồi mà chưa từng thấy việc này. Cả ngày họ đều ở trong nhà giam, không mấy khi ra ngoài nên không quen mặt nhiều người, càng không biết giữ miệng, có bao nhiêu nghi ngờ đều hiện hết lên gương mặt..
Bích Nhu cẩn thận nhìn sang Mộ Dung Ca, thấy cô đanh mặt lại, bèn quay sang quát lớn: “Xem ra ta nên trở về bẩm báo với Thái tử, mấy người các ngươi ỷ lớn tuổi nên không thèm tuân lệnh Mộ Dung cô nương!”
“Nhưng Ánh Tuyết cô nương có lệnh chúng ta phải dụng hình đối với Như Băng, mau chóng khiến nó phải nhận tội.” – Một mụ phụ nhân có tiếng trong phủ Thái tử ngẩng cao đầu, kiêu ngạo lên tiếng.
Ở phủ Thái tử này có người nào không biết Ánh Tuyết cô nương chính là nữ tỳ thân cận được Thái tử tín nhiệm. Hơn nữa nàng còn là nhất đẳng tỳ nữ (tỳ nữ danh giá), tài trí và thân phận đều hơn người khác. Dù Mộ Dung cô nương này có là quản gia cũng chưa chắc đã được Thái tử coi trọng hơn Ánh Tuyết cô nương.
Mộ Dung Ca liếc mắt sang phía Lưu Vân.
Lưu Vân lập tức dùng trường kiếm sắc bén trong tay chém gãy chiếc còng xích sắt đang trói chặt tay và chân của Như Băng.
Chiếc còng sắt rớt xuống đất vang lên tiếng kêu nặng nề. Mộ Dung Ca tự mình đỡ Như Băng dậy, cô liếc nhìn mụ phụ nhân vừa mở miệng nói, ánh mắt đó không hề gợn sóng mà lại có thứ khí tức sắc lạnh thấu xương khiến người ta sợ hãi, cô nói, giọng đã trở bên băng lạnh: “Nếu đã lớn tuổi rồi thì nên về quê dưỡng già đi thôi. Lập tức cho ra khỏi phủ!”
Mụ kia vừa muốn phản bác liền bị Lưu Vân huơ kiếm đến bên cổ khiến mụ kinh hãi ngậm miệng lại.
“Cút!” – Lưu Vân gầm lên, ngữ điệu giống Mộ Dung Ca.
Mụ phụ nhân kia cắn răng nhìn thanh kiếm trên cổ mình, hừ lạnh một tiếng bèn rời đi. Mấy mụ khác đều không ai dám lên tiếng.
Mộ Dung Ca nhìn lướt qua đám phụ nhân còn lại, rồi dặn dò Bích Nhu: “Bích Nhu, cho người đưa các nàng ra khỏi phủ.”
“Vâng.” – Bích Nhu sung sướng đáp lời. Ở nơi đây nàng ghét nhất là đám phụ nhân thích ‘chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’ này, sợ rằng đã có nhiều người bị vu oan giá họa khi bị nhốt trong nhà lao này rồi. Nếu loại bỏ được bọn họ thì đúng là khiến người khác khoan khoái.
Như Băng yếu ớt tựa vào Mộ Dung Ca, mấy tháng qua, bây giờ nàng mới dám buông lỏng cơ thể và tinh thần, nàng tin rằng Mộ Dung Ca nhất định sẽ có cách giải oan cho nàng.
Mộ Dung Ca đỡ Như Băng ngồi lên ghế, Như Băng vô lực tựa vào thành ghế.
“Tôi đã tới chậm rồi.” – Mộ Dung Ca nhìn bộ dạng thê thảm của Như Băng, cau mày nói.
Như Băng lập tức lắc đầu, – “Cô không nên trở về.” – Nàng biết Mộ Dung Ca không muốn hầu hạ Thái tử, nhưng lúc này cô ấy lại đến đây, có phải bởi vì chuyện của nàng không?
“Lúc này còn nói những điều ấy làm gì. Cô tạm thời nghỉ ngơi, tôi sẽ đưa cô ra ngoài.” – Mộ Dung Ca nói dịu dàng.
Như Băng thở dài. – “Ai. Đời này tôi có một người bạn tri kỉ tốt như cô đã quá mãn nguyện rồi.” – Nàng biết Mộ Dung Ca đối xử thật lòng với nàng. Lúc trước ở phủ Khánh Vương nàng cũng đã từng giúp đỡ Mộ Dung Ca, sau này tiếp xúc nhiều lần khiến cả hai sinh ra tình cảm bạn bè cả đời khó quên.
Như Băng ho khan vài tiếng, lại nói tiếp: “Đừng đưa tôi ra ngoài, tôi không muốn cô vì tôi mà bị trách mắng.”
“Ai trách mắng? Ý cô nói Ánh Tuyết?” – Hay là Lâm Thiện Nhã? Mộ Dung Ca nhẹ nhàng hỏi lại. Lúc trước cô đã từng muốn đối phó với Ánh Tuyết, nhưng bởi vì lúc đó phải đi nên không ra tay nữa. Hôm nay cô sẽ lợi dụng chuyện của Như Băng để giải quyết Ánh Tuyết. Cụ thể nên làm như thế nào, trong lòng cô đã có tính toán.
Như Băng gật đầu, tự cười nhạo chính mình: “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân mình rơi vào cảnh bi thảm như thế này.”
Mộ Dung Ca hơi nheo mắt, vốn chẳng có ai dự liệu được số phận của mình cả.
Nửa canh giờ sau.
Tại khu phòng ở của hạ nhân.
Cho dù đã tới Hạ quốc nhưng Như Băng vẫn bị người khác cô lập, ở một mình một gian phòng.
Mộ Dung Ca nói Bích Nhu chuẩn bị nước nóng và một bộ y phục cho Như Băng. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay y phục mới, vừa lúc nhà bếp cũng đưa đồ ăn đến.
Nhìn Như Băng nhanh chóng ăn hết một chén cháo mà Mộ Dung Ca cảm thấy chua xót. Mấy tháng nay Như Băng đã chịu đói khổ rồi, nếu là cô thì có lẽ đã không thể kiên trì đến vậy.
Sau khi ăn no, Như Băng cảm thấy cơ thể đã hồi phục lại một phần sức lực, bèn nằm ở trên giường bắt đầu thuật lại cho Mộ Dung Ca nghe đầu đuôi câu chuyện cô bị hãm hại đổ cho tội danh hạ độc Lâm Thiện Nhã.
“Ngày ấy, tôi đang quét sân thì Ánh Tuyết tới lệnh cho tôi đưa canh cá đến biệt viện của Thái tử phi. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều bèn mang canh cá đưa đi. Nhưng chỉ một canh giờ sau Ánh Tuyết đã dẫn người tới ép tôi đưa vào nhà giam. Nguyên nhân bởi vì tôi đã hạ độc vào canh, có ý đồ mưu hại Thái tử phi. Tôi cố giải thích nhưng không ai tin. Người ở trong phủ đồn đại tôi chống đối với Thái tử phi, vì ghen tức mà hạ độc nàng ấy. Lý do đó thật buồn cười, tôi chỉ là một tỳ nữ nhỏ nhoi, sao dám làm những chuyện không tự lượng sức mình như vậy. Nếu tôi đoán không lầm thì chuyện này hẳn là kế của Ánh Tuyết.”
“Trước khi cô mang canh cá tới, đã từng gặp Thái tử phi lần nào chưa?” – Sắc mặt Mộ Dung Ca đanh lại.
Như Băng suy nghĩ một lát mới nói: “Có gặp một lần, là ở sân Phù Dung Các. Lúc đó Thái tử phi dừng lại hỏi tôi có phải trước đây là Minh Nguyệt quận chúa của Ứng quốc không. Tôi liền trả lời phải. Sau đó Thái tử phi trầm mặc một hồi lâu mới nói thêm, ‘Ngươi thật sự xinh đẹp vô song’.”
“Vậy sao?” – Mộ Dung Ca nhẹ nhướng mày, thì ra Lâm Thiện Nhã biết thân phận cũ trước khi trở thành ca kĩ của Như Băng.
“Trừ lần đó ra chúng tôi không gặp nhau thêm lần nào nữa.” – Như Băng lắc đầu.
Đôi mắt lợi hại của Mộ Dung Ca lập tức rơi vào trầm tư.
Mấy tháng qua Như Băng vẫn luôn suy nghĩ nhưng không hiểu, nàng chẳng bao giờ đắc tội với Lâm Thiện Nhã, vì sao Ánh Tuyết lại hại nàng, có phải âm mưu này đã được Lâm Thiện Nhã ngầm chấp thuận?
“Như Băng, ngươi là một tội nhân mà lại dám rời khỏi nhà giam?!” – Theo sau tiếng gầm chói tai là tiếng binh khí va chạm vào nhau, vang lên từ ngoài cửa.
“Ả tới nhanh thật!” – Mộ Dung Ca quay đầu nhìn về phía cánh cửa, khóe miệng khẽ kéo lên thành một nụ cười lạnh.
Cơ thể Như Băng cứng ngắc, nàng cảnh giác nhìn sang Mộ Dung Ca.
Bên ngoài đang có Lưu Vân chặn Ánh Tuyết. Tuy rằng Ánh Tuyết đã bị phế đi võ công và nội lực, nhưng ả vẫn còn có thể dùng kiếm. Sắc mặt ả đã nhăn nhúm đến mức khó coi, trong lòng thầm cười nhạt. Xem ra Mộ Dung Ca cũng có chút năng lực đấy, lại có thể khiến cận vệ của Thái tử Tề quốc đi theo bảo vệ.
Mà quan trọng nhất, không biết Mộ Dung Ca đã làm cách nào khiến Thái tử coi trọng nàng ta đến vậy, làm việc chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình Thái tử ư? Cứ thế nhảy ngay lên trên đầu nàng sao?
“Lưu Vân, không cần ngăn nàng.” – Mộ Dung Ca tự mình đắp chăn cho Như Băng, sau đó từ tốn nói.
Nếu Ánh Tuyết muốn tới đây gây sự thì cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng!
Như Băng đột nhiên cầm lấy cổ tay của Mộ Dung Ca, những ngón tay thon dài giờ chỉ còn lại da bọc xương. Cô biết Như Băng đang căng thẳng bèn mỉm cười khẽ nói. – “Ả không hại được tôi đâu.”
Nghe vậy Như Băng mới yên tâm hơn, trước khi để Mộ Dung Ca đi ra ngoài, nàng thì thầm mấy câu chỉ để hai người nghe thấy: “Tôi không thể liên lụy đến cô. Nếu ả ta cố ý làm khó, cô cứ đuổi tôi về nhà giam.”