Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 100: Bị chặn lại


Diệp Mặc đã chuẩn bị xong đồ, thận trọng đem "Ngân tâm thảo" giao cho Du Nhị Hổ.

Hắn định đi đến sa mạc Takla Makan, nếu như lần này thuận lợi, thì có thể sẽ lấy được một lượng lớn "Tử Tâm Đằng", như vậy hắn có thể luyện thành công cấp thứ ba rồi. Một khi đã luyện đến cấp thứ ba, thì hắn có thể trực tiếp đi tìm Thiên Long đầu nói chuyện.

Bức ép hắn tới mức ẩn thân để sống, Thiên Long Đầu đã bị hắn cho vào sổ đen, hắn là một người tu luyện, nếu như có thể nuốt được cơn giận này, thì hắn đã chẳng phải là Diệp Mặc rồi, bởi không thể nuốt trôi được cơn giận này, nên hắn mới phải dốc hết sức đến sa mạc Takla Makan tìm "Tử Tâm Đằng".

Diệp Mặc vừa mới định rời đi, thì Lỗ Tiểu Trân vội vã chạy vào, sắc mặt vô cùng lo lắng, Lỗ Tiểu Trân là một y tá mà Diệp Mặc mời đến giúp việc, tốt nghiệp trường y khoa, bình thường rất thích chơi với Nhị Hổ, lúc nào cũng gọi là sư huynh Du Nhị Hổ, rất ít khi thấy cô thất kinh như thế này.

- Có chuyện gì vậy?

Diệp Mặc nhìn thấy sắc mặt vô cùng lo lắng của Lỗ Tiểu Trân liền hỏi.

- Vừa rồi, lúc Du sư huynh tiếp một người bệnh, chỉ là bắt mạch và cho anh ta uống một chén "Dưỡng Tâm Tề", người đó liền ngất đi luôn, hơn nữa miệng lại còn sùi cả bọt mép.

Lỗ Tiểu Trân hốt hoảng nói xong, vẫn còn thở hổn hển, nhưng bộ dạng lo lắng trên khuôn mặt thì không hề bớt đi chút nào, bởi việc có người chết vì điều trị ở bệnh viện và ở đây không hề giống nhau, ở bệnh viện lớn thì còn có thể nói này nói nọ được chứ, nhưng nếu như là phòng khám tư nhân như thế này thì chắc chắn cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm rồi.

Diệp Mặc đã bỏ lại túi đồ đã chuẩn bị xong, vội vội vàng vàng chạy về phía phòng khám, hắn đã từng nói với Du Nhị Hổ, những bệnh nhân có nguy cơ cao, hoặc hoài nghi là khó chữa thì đừng có nhận. Chữa không tốt đương nhiên là ảnh hưởng đến danh tiếng, một khi chữa khỏi, đối với Diệp Mặc mà nói cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Phòng khám đã mở được gần hai mươi ngày rồi, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy.

Chưa đến nơi, nhưng Diệp Mặc đã dùng thần thức quét qua một lượt, vốn dĩ phòng khám nằm ngay trước cái sân nhỏ gần nơi Diệp Mặc ở, nên cách nhau rất gần. Lúc Diệp Mặc đến phòng khám, quả nhiên nhìn thấy cảnh Du Nhị Hổ mồ hôi mồ kê nhễ nhại đang cấp cứu cho người nằm dưới đất, quả thực là vô cùng cấp bách.

Nằm ở dưới đất là một người đàn ông trung niên tầm khoảng bốn mươi tuổi, lúc đó miệng của anh ta vẫn còn sùi bọt mép, nhưng mắt thì lại nhắm chặt, rõ ràng là bệnh của anh ta không nhẹ chút nào, chắc là đã ngất đi rồi. Bên cạnh người đàn ông này vẫn còn một đứa bé gái tầm mười mấy tuổi, nhìn dáng vẻ thì chắc đang là một học sinh trung học, cạnh cô bé là một phụ nữ và một cô gái chưa đến hai mươi tuổi.

Ngoại trừ ba người này ra, trong phòng khám còn có hai người nữa, nhìn dáng vẻ thì có vẻ như là bệnh nhân đến khám bệnh, ngoài cửa còn có ba bốn người đến xem cảnh náo nhiệt.

- Nhị Hổ, cậu tránh ra đi.



Diệp Mặc vừa nhìn là đã biết ngay với y thuật của Du Nhị Hổ thì không thể nào làm cho người này tỉnh lại được.

- Sư phụ, người đến rồi

Nghe thấy tiếng của Diệp Mặc, Du Nhị Hổ thở phào nhẹ nhõm, trong mắt anh ta, từ những gì mà Diệp Mặc dạy anh ta lúc bình thường thì hầu như không có chuyện gì là sư phụ không làm được cả.

Diệp Mặc đã khám kỹ, việc người đàn ông này ngất đi căn bản là không liên quan gì đến "Dưỡng Tâm Tề", chắc là do bệnh khác nên mới trở nên như thế này.

Thế cho nên Diệp Mặc cũng không điều trị ngay, hắn muốn xem cô gái này ăn nói như thế nào, nếu như vu oan đổ tội cho hắn, thì đừng trách hắn không khách khí.

Nhìn thấy Diệp Mặc nhìn qua đây, cô gái đó dụi dụi con mắt nói:

- Bác sĩ, bệnh của chồng tôi có từ trước rồi, không thể trách mọi người được, hôm nay tôi đến đây muốn thử vận may vì nghe người khác nói phòng khám của mọi người trị được hầu hết các bệnh, không ngờ chồng tôi lại phát bệnh đúng lúc này. Xin lỗi, tôi lập tức gọi xe cấp cứu, xe sẽ đến nhanh thôi.

Diệp Mặc nghĩ thầm, người phụ nữ này cũng không phải là người xấu, cũng không phải là kẻ chớp thời cơ chuộc lợi, khiến Diệp Mặc bắt đầu có cảm tình với chị ta, chồng chị ta đã ngất ở phòng khám của mình, mà chị ta vẫn còn nói tiếng xin lỗi với bác sĩ, điều này chứng tỏ phẩm chất của chị ta cũng không tệ.

Diệp Mặc còn nhớ lúc hắn ta ở Ninh Hải, hắn đã xem được một tin tức ở trên báo, có một bà lão ngã ở trên đường, có người hảo tâm đỡ bà ta dậy, không ngờ bà ta lại nói chính người đó đã đâm phải bà ta, còn bắt người tốt bụng đó bồi thường tiền.

Nếu so sánh nhân phẩm của hai người phụ nữ này với nhau thì quả đúng là khập khiễng, vì nhân phẩm của người phụ nữ này, nên Diệp Mặc quyết định cứu lấy chồng của chị ta.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc khoát tay, thản nhiên cười nói:

- Không cần gọi điện nữa đâu. Bạn đang đọc chuyện tại

- Chồng chị bây giờ có chuyển đến bệnh viện cũng không có tác dụng gì đâu, họ chỉ tiến hành phẫu thuật não thôi. Hơn nữa một khi đã phẫu thuật não, thì đối với chồng chị chỉ có hại chứ không hề có lợi. Chỉ có tôi mới có cách chữa cho chồng chị khỏi bệnh, bây giờ tôi sẽ khám cho anh ta.


Người phụ nữ này "a" lên một tiếng, nghe thấy Diệp Mặc nói có thể trị khỏi bệnh cho chồng mình, thì liền ngây người ra luôn.

Bệnh của chồng chị ta mặc dù không phải là bệnh nan y, nhưng là loại bệnh rất khó chữa, nửa năm nay đã đi khám ở rất nhiều nơi nổi tiếng rồi, nhưng vẫn không hề có kết quả gì.

Sở dĩ đến phòng khám này, là vì nghe nói phòng khám này chỉ thu tiền khi đã chữa khỏi bệnh. Vốn dĩ họ định đến để thử vận may xem sao, quả nhiên vừa đến Du Nhị Hổ đã cự tuyệt không chịu điều trị cho họ, chỉ vì Du Nhị Hổ tốt bụng, nhìn thấy người đàn ông này khó chịu, liền lấy cho anh ta một chén "Dưỡng Tâm Tề" cho anh ta uống, không ngờ vừa uống xong thì liền xảy ra chuyện.

Du Nhị Hổ vội vàng tiến hành cấp cứu, còn Lỗ Tiểu Trân thì chạy ngay đi tìm Diệp Mặc, mặc dù người phụ nữ này biết đây là bệnh cũ của chồng, nhưng nhìn thấy Du Nhị Hổ cấp cứu, tưởng rằng cậu ta có thể cứu được chồng mình, nên mới không gọi cấp cứu. Không ngờ Du Nhị Hổ lại không thể tiến hành cấp cứu cho chồng chị ta được, hơn nữa đến sư phụ cũng phải xuất hiện rồi, nên chị ta mới chuẩn bị gọi cấp cứu.

Càng không thể ngờ rằng vị sư phụ trẻ tuổi này lại nói có thể cứu được chồng chị ta, lúc đó chị ta ngây người ra một chút, đến lúc lấy lại được phản ứng thì Diệp Mặc đã bắt đầu tiến hành cấp cứu cho chồng chị ta rồi.

Bệnh của người đàn ông này, Diệp Mặc dùng thần thức nhìn qua là biết, bệnh của anh ta chắc là "lô chẩn" trong mạch ở đại não có những chấm nhỏ màu đỏ, loại này có phẫu thuật thì cũng không làm gì được, hơn nữa, phẫu thuật dễ dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng hơn, thế nên Diệp Mặc mới nói đối với loại bệnh này, ngoài hắn ra thì bệnh viện cũng không thể điều trị được. Nhưng loại bệnh này cũng là một hình thức tra tấn con người, một năm bốn mùa mùa nào đầu cũng đau như búa bổ, hơn nữa càng để lâu, tần suất phát bệnh càng cao.

Tuy rằng loại bệnh này sẽ không khiến người ta tử vong luôn, nhưng những người mắc bệnh này rất khó sống qua tuổi năm mươi.

Bệnh viện rất khó có thể trị khỏi bệnh này, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói thì bệnh này là một căn bệnh vô cùng đơn giản, hắn chỉ cần dùng kim châm rồi truyền chân khí vào đầu người này, những nốt đỏ trên mạch đều sẽ biến mất, lúc đó mọi chuyện coi như xong. So với ông già bị trúng độc "Tử Tiêu" thì còn đơn giản hơn nhiều, dù sao thì bây giờ hắn cũng đã luyện đến tầng thứ hai rồi mà.

Không đầy nửa tiếng đồng hồ sau, Diệp Mặc đã rút kim ra, lúc Diệp Mặc rút kim ra, không ngờ người đàn ông này lại có thể ngồi dậy được.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, làm gì có thần y như này chứ, chỉ cần chưa đến nửa tiếng đồng hồ thì đã có thể biến một người sắp chết trở nên khỏe mạnh phấn chấn hơn bao giờ hết.

Người đàn ông này ngồi dậy được, ngây người ra một lúc, nhưng rất nhanh sau đó đã có phản ứng trở lại, anh ta tỉnh rồi, hầu như không còn cảm thấy bất cứ chút đau đớn nào ở đầu nữa, sự sung sướng này khiến cho nếu có người bảo anh ta gọi Diệp Mặc bằng cha thì anh ta cũng vui vẻ đồng ý. Căn bệnh đau đầu quái ác dai dẳng mấy mươi năm trời đột nhiên biến mất, cho dù là bất cứ người nào thì cũng đều sẽ vui mừng đến phát điên thôi.

- Thần y, thần y.


Người đàn ông này bắt đầu nói năng lộn xộn, rồi lại muốn cúi đầu lạy tạ Diệp Mặc.

Diệp Mặc vội vàng xua tay nói:

- Vừa hay tôi biết trị chứng bệnh này của anh, nếu là bệnh khác thì tôi không có cách nào chữa được đâu.

Diệp Mặc không ham cái danh thần y.

Lúc này người đàn ông này cùng vợ và hai đứa con đều đã hiểu, Diệp Mặc thật sự có thể cứu người được, người phụ nữ lại càng vui mừng hơn, đến bên cạnh chồng chị ta cùng cúi đầu lạy tạ.

Người khác không biết, chứ trong lòng bọn họ thì hiểu rất rõ, căn bệnh này đã gây ra bao khó khăn cho gia đình họ.

Diệp Mặc nhìn cả gia đình đang không biết lấy gì để cảm ơn, trong lòng cũng cảm thấy có chút xúc động, hắn nghĩ, nếu mình xử lí Thiên Long Đầu, thì có thể giúp rất nhiều người trị được rất nhiều chứng bệnh nan y phức tạp, hắn chỉ vẩy tay một cái mà đã đem lại hạnh phúc cho cả một gia đình.

Cho nên phải xử lý Thiên Long Đầu, Diệp Mặc mới có thể quang minh chính đại mà hành tẩu giang hồ, vì thế Diệp Mặc cũng đã tính cả rồi, một khi hắn có được Thiên Long Đầu thì nhà họ Tống chắc chắn không dám đối xử với hắn như vậy. Hắn đã nghe ngóng được từ chỗ Vũ Học Dân, thế lực của Thiên Long Đầu chắc chắn lớn hơn của nhà họ Tống.

Tuy rằng thế lực của hai bên không giống nhau, cũng không có cái gì có thể so sánh được, nhưng nghe lời Vũ Học Dân nói, thì hắn tin rằng mình vẫn có khả năng đánh chết Thiên Long Đầu, nhà họ Tống nếu thực sự tức thời, thì tuyệt đối sẽ không tiếp tục tìm đến hắn gây phiền phức.

Nhưng Diệp Mặc nghĩ lại, nếu như mình quang minh chính đại mà xuất hiện, thì cũng không còn thời gian theo đuổi ngành y nữa rồi. Xem ra tốt nhất vẫn nên truyền lại nghề y này cho Du Nhị Hổ đi đã, đợi sau khi Du Nhị Hổ học xong, có thể hành nghề được, thì cũng tốt.

Mặc dù Diệp Mặc không muốn lấy quá nhiều tiền, nhưng gia đình đó vẫn đưa cho hắn hai mươi ngàn. Bây giờ Diệp Mặc không thiếu tiền, hơn nữa phòng khám kinh doanh cũng không tồi, nên cũng chỉ lấy của nhà họ năm nghìn thôi.

Nhưng bất kể Diệp Mặc có nói với mọi người như thế nào về việc điều trị căn bệnh này đi chăng nữa, thì danh tiếng của "Phòng Khám Hồi Xuân" vẫn nổi như cồn.

Nhưng Diệp Mặc cũng không quản những chuyện này, sau khi giao lại mọi chuyện cho Du Nhị Hổ, lập tức đi ngay cho kịp chuyến bay. Sau khi xuống máy bay ở Korla, Diệp Mặc tìm đến một nơi hẻo lánh, hồi phục lại dung mạo của mình.

Sắp đến sa mạc rồi, hắn không muốn thân phận của Mạc Diệp tiến vào sa mạc, hơn nữa sau khi đổi thành Diệp Mặc, dù sao lần này đi ra ngoài, chẳng may hắn bị nghi ngờ, thì có thể dùng thân phận của Mạc Diệp để lấp liếm.



Diệp Mặc không có ý định ngồi xe hơi đi đến sa mạc, chuyện hắn muốn làm, thì không muốn để cho bất kỳ người nào biết, hơn nữa "Vân Ảnh Bộ" của hắn không kém vận tốc của ô tô là mấy, thậm chí nếu đi trong sa mạc thì còn nhanh hơn ô tô nhiều.

Chỉ có điều Diệp Mặc vừa mới rời khỏi Korla, thì hắn đã cảm thấy mình đang bị người ta theo dõi.

Có ba người đang nhìn chằm chằm vào hắn, mặc dù Diệp Mặc không biết tại sao ba người đó lại nhìn mình như vậy, nhưng đây là ven sa mạc, hắn không hề cảm thấy lo lắng, đây không phải là một thành phố lớn, chỉ cần hắn tiến vào sa mạc, thì muốn tìm ra tung tích của hắn cũng khó.

- Anh chờ chút,

Một người trong ba người đó cưỡi xe máy lên ngăn cản Diệp Mặc.

Diệp Mặc ngừng lại, người này lại tiếp tục nói:

- Có xe anh không ngồi, sao lại phải chạy bộ?

Nói xong, vẫy tay với hai người phía sau.

Một người trong tay cầm hai tấm ảnh nhìn đi nhìn lại Diệp Mặc, Diệp Mặc vừa nhìn thấy như vậy, lập tức biết mình là người bị nghi ngờ, chỉ không biết là tại sao họ lại chụp ảnh mình mà thôi.

- Tôi chạy bộ thì có liên quan gì đến các anh? Tránh ra.

Diệp Mặc phỏng chừng chuyện hôm nay khó có thể dễ dàng cho qua.

- Mặt cũng không nhìn rõ, nhưng thân hình và dáng vẻ thì rất giống, hơn nữa người đó cũng tên là Diệp Mặc.

Người cầm tấm ảnh lúc này lên tiếng.

- Dẫn đi trước, chuyện khác nói sau.

Người đàn ông cưỡi xe máy lập tức nói, đồng thời rút ra một con dao!





back top