Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 138: Ánh mắt


Không ngờ, điện thoại của Lý Hồ lại tắt máy. Không biết là do lần trước anh ta ở trong sa mạc vẫn chưa về, hay lại ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, Diệp Mặc lại lấy điện thoại ra gọi cho Trác Ái Quốc. Không ngờ Trác Ái Quốc lại không nghe máy.

Cũng may Diệp Mặc biết Trác Ái Quốc ở chỗ nào. Hắn trực tiếp gọi xe đến chỗ ở của Trác Ái Quốc.

Diệp Mặc vừa tới bên ngoài tiểu khu nơi Trác Ái Quốc ở, Trác Ái Quốc đã gọi điện thoại lại. Khi anh ta biết cuộc điện thoại vừa rồi là do Diệp Mặc gọi tới, anh ta lập tức vui mừng không thôi. Chỉ có điều, hiện tại anh ta không ở Yến Kinh, mà dẫn theo vợ và con trai đi qua Mỹ. Anh ta cam đoan với Diệp Mặc, ngày mai có thể nhanh chóng trở về.

Diệp Mặc thất vọng cúp điện thoại. Đáng ra trước khi đến, mình nên gọi điện thoại cho bọn họ trước. Cho dù là Lý Hồ, anh ta thiếu tiền hắn, có thể gửi vào trong tài khoản, nhưng hắn muốn chữa bệnh giúp cho con trai Trác Ái Quốc, nếu gặp còn chưa gặp thì trị liệu cái gì.

Nếu ngày mai Trác Ái Quốc mới có thể quay về, Diệp Mặc chỉ có thể tìm một chỗ nghỉ tạm một đêm, chờ ngày mai sẽ trị liệu giúp con của anh ta. Đồng thời Diệp Mặc suy nghĩ, có nên đi gặp Diệp Tử Phong hay không.

Mấy người cả nam lẫn nữ ăn mặc theo kiểu sinh viên đi tới. Diệp Mặc không mấy để ý. Hắn đi đến một máy bán hàng tự động ở trước mặt. Hắn tính mua một chai nước uống. Nhưng khi hắn sờ sờ vào túi tiền mới phát hiện trong túi mình không tiền xu. Mà loại máy bán hàng tự động này lại chỉ lấy tiền xu. Diệp Mặc đành phải lắc đầu, tính đi tới một siêu thị ở khu vực gần đó để mua.

Nhưng đúng lúc này, một người dang tay chặn đường đi của Diệp Mặc. Diệp Mặc phản ứng rất nhanh. Thoắt một cái đã nắm được cổ tay người kia. Không đợi hắn dùng khí lực, chủ nhân của cổ tay này liền kêu lên.

Mấy người sinh viên xung quanh lập tức liền vây quanh.

Vừa rồi Diệp Mặc đang mải suy nghĩ, không chú ý không ngờ người ngăn mình lại là một nữ sinh. Hắn vội vàng buông cổ tay người đó ra. Tuy nhiên, lúc này hắn mới thấy rõ người bị mình bắt cổ tay. Hòan toàn tốt vì cô gái này là người Diệp Mặc đã từng gặp.

- Này, sao anh lại làm như vậy? Tôi chỉ muốn ngăn anh lại để hỏi chuyện thôi.

Cô gái này bị đau, nước mắt nước lưng tròng. Rất rõ ràng, cô cực kỳ không hài lòng đối với hành động của Diệp Mặc. Lúc này, mấy tên nam sinh ở xung quanh đã vây lại. Xem ra chỉ cần Diệp Mặc nói một câu không thích hợp, bọn họ sẽ bao vây tấn công.

Diệp Mặc mỉm cười nói:

- Cô muốn hỏi tôi sao? Tôi nghĩ cô hỏi nhầm người rồi. Tôi vừa đến Yến Kinh thôi.

Cô gái này xoa nhẹ cổ tay, hồi phục tinh thần, lại thoáng nhìn qua khuôn mặt Diệp Mặc xong mới lên tiếng:

- Tôi khẳng định từng gặp anh. Ánh mắt của anh trông rất quen. Tôi tuyệt đối không nhìn nhầm. Tôi đã nhìn thấy ánh mắt của anh vô số lần. Ánh mắt của anh rất sáng, rất... Nhất định là anh, đúng hay không...



Diệp Mặc không nói gì. Bạn học bên cạnh cô gái này cũng không nói gì. Cô gái này nói một lúc lâu, nhưng từ đầu đến cuối cũng không nói được Diệp Mặc là ai? Nhưng con mắt cô lại cứ nhìn tới nhìn lui trên người Diệp Mặc.

Tuy nhiên Diệp Mặc biết, hẳn là cô gái này đã nhận ra hắn. Hắn không ngờ lúc ấy mình đeo khẩu trang cũng có thể bị nhận ra. Lúc trước, cô gái này chính là Tình Nhi mình từng gặp ở bệnh viện Lợi Khang. Lúc đó, cô ta và ông nội cô ta đến bệnh viện Lợi Khang. Ông nội cô ta trúng độc Tử Tiêu, đã được Diệp Mặc cứu. Lúc ấy Diệp Mặc chỉ bảo vệ được tính mạng của ông ta trong ba năm mà thôi, còn chưa chữa khỏi hoàn toàn. Chủ yếu là bởi vì lúc ấy hắn còn chưa có năng lực chữa khỏi trăm phần trăm cho ông nội cô ta.

- Ánh Tình, không phải cô hoa mắt nhìn nhầm chứ? Cái gì mà ánh mắt với không ánh mắt. Cô cho đây là đóng phim sao.

Một nữ sinh ở bên cạnh Trác Ánh Tình nhỏ giọng nói.

Trác Ánh Tình đã khẳng định, người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước mắt này, chính là người lúc trước ở bệnh viện Lợi Khang đã chữa bệnh giúp ông nội cô, thậm chí còn đòi cô năm trăm ngàn. Thấm thoát đã một năm, mà căn cứ những lời Diệp Mặc nói lúc ấy, ông nội cô chỉ sống được ba năm. Cô ngày nhớ đêm mong, chính là muốn gặp Diệp Mặc.

Cô đã vô số lần đi tới Ninh Hải, vô số lần chạy đến Lợi Khang, thậm chí toàn bộ bác sĩ và y tá bệnh viện Lợi Khang cô đều đã biết. Chính có điều lại không tìm được Diệp Mặc. Bởi vì lúc trước Diệp Mặc đeo khẩu trang, cho nên ánh mắt hắn khắc sâu trong đầu Trác Ánh Tình, thậm chí cô nằm mơ cũng gặp đôi mắt sáng ngời đó. Cô chắc chắn vừa nhìn ánh mắt đó là có thể nhận ra hắn. Không ngờ, hôm nay cô thật sự không ngờ lại gặp hắn ở chỗ chú ba của cô.

Trác Ánh Tình đã có phần nói năng lộn xộn, nắm chặt ống tay áo Diệp Mặc. Cô sợ bỗng nhiên lại không thấy Diệp Mặc nữa. Trong miệng càng khẩn trương vội vàng hỏi:

- Nói mau. Có phải lúc trước anh là bác sĩ đã chữa bệnh cho ông nội tôi ở Lợi Khang không?

Diệp Mặc gật đầu bất đắc dĩ nói:

- Không sai. Tôi nghĩ hẳn là ông nội cô hiện không có vấn đề gì đâu.

Diệp Mặc khá tự tin về y thuật của mình. Hắn tuyệt đối không tin còn chưa tới ba năm, ông nội của cô gái này đã có thể xuất hiện vấn đề.

- Không, không, ông nội của tôi khỏe lắm. Chúng tôi đã đi Ninh Hải tìm anh rất nhiều lần. Thật sự không ngờ tôi đã tìm được anh. Khiến tôi thật sự rất cao hứng, rất cao hứng...

Phương pháp biểu đạt của Trác Ánh Tình đã có chút hỗn loạn. Trong lòng cô, tìm được Diệp Mặc chẳng khác nào có thể cứu sống tính mạng của ông nội.

- Vậy trước hết cô có thể buông tay ra trước được không.

Diệp Mặc không biết phải nói gì, thoáng nhìn Trác Ánh Tình một chút. mới nhất ở .vn


- A, được, được....

Sau khi Trác Ánh Tình buông tay ra, vẫn lo lắng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Cô sợ một khi không chú ý, Diệp Mặc lại biến mất.

- Ánh Tình, cô còn muốn tôi đi với cô đến chỗ nhà chú ba cô không? Nếu không muốn, tôi và đám người Vương Phi đi tới giảng đường.

Một cô gái tóc ngắn thấy mắt Trác Ánh Tình có chút si mê, nhắc nhở cô một câu.

Lúc này Trác Ánh Tình đã bình tĩnh trở lại. Cô vội vàng nói:

- Không cần, cám ơn cô. Phương Phương, hiện tại tôi có chuyện.

- Được rồi, vậy chúng tôi đi đây.

Mấy thanh niên nam nữ nhìn Diệp Mặc vài lần, sau đó nhao nhao chào từ biệt Trác Ánh Tình.

Diệp Mặc vừa nghe đã biết cô gái này muốn mình lại đi chữa bệnh giúp ông nội cô. Tuy nhiên hiện tại hắn đã luyện khí tới tầng thứ ba. Đối với việc trị liệu bệnh cho ông nội cô đã là chuyện rất đơn giản.

- Chào bác sĩ. Tôi tên là Trác Ánh Tình. Hẳn là anh biết tại sao tôi muốn tìm anh gấp như vậy. Lần trước, sau khi anh trị bệnh giúp ông nội tôi, đến giờ ông nội tôi không bị bệnh lại, hơn nữa thân thể còn rất khỏe mạnh. Mọi người trong nhà tôi đều tìm anh. Chỉ có điều không tìm thấy anh. Hiện tại gặp được anh, thật sự là may mắn trong may mắn.

Tuy rằng Trác Ánh Tình đã bình tĩnh trở lại, nhưng nói chuyện vẫn có chút kích động.

Diệp Mặc phỏng đoán một chút. Bây giờ đại khái là sáu bảy giờ chiều. Hơn nữa bây giờ hắn cũng không có phương tiện để chữa bệnh. Ban đầu hắn tính sau khi lấy được tiền của Lý Hồ sẽ đi mua. Nhưng hiện tại Lý Hồ đã tắt điện thoại.

Thấy Diệp Mặc không nói gì, Trác Ánh Tình có chút khẩn trương nói:

- Bác sĩ, lần này, cô út tôi đều ở nhà. Anh muốn bao nhiêu tiền đều được, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi, tốn bao nhiêu cũng được.


Trong mắt Trác Ánh Tình, Diệp Mặc là bác sĩ chỉ biết đến tiền. Nói cách khác, hắn không có chút y đức nào. Chỉ cần có tiền thì trị, không có tiền không chữa.

Diệp Mặc thản nhiên mỉm cười, không phản bác. Lúc trước hắn đòi tiền giống như diêm vương đòi nợ, bởi vì lúc đó hắn thật sự một xu cũng không có. Mà hắn đang tu luyện nên cần tiền gấp. Hiện tại thật ra chẳng khẩn cấp như lúc ấy. Tuy nhiên chữa bệnh trả thù lao là chuyện hoàn toàn chính đáng. Nếu hắn chữa bệnh giúp ông nội cô gái này, đương nhiên phải lấy tiền.

- Được rồi, cô cho tôi số điện thoại. Ngày mai sau khi tôi làm xong chuyện của mình, sẽ gọi điện thoại cho cô. Hôm nay tôi có việc.

Diệp Mặc đã quyết định đi gặp Diệp Tử Phong. Dù sao khi mình còn học đại học, Vương Dĩnh đã giúp hắn không ít việc. Hiện tại nhớ tới, Vương Dĩnh ngoài việc vì Diệp Lăng, rất có thể là do Diệp Tử Phong trợ giúp ở bên trong.

Bởi vì ở Diệp Gia, người duy nhất không bài xích đối với hắn chính là Diệp Tử Phong.

- Hả, như vậy sao được. Nếu chẳng may anh lại mất tích, không phải tôi sẽ hối hận cả đời sao? Tôi còn chưa biết anh tên là gì.

Trác Ánh Tình theo bản năng nói.

Diệp Mặc nhíu mày.

- Hiện tại tôi có chuyện, chẳng lẽ cô cũng muốn đi theo tôi sao?

Trác Ánh Tình có chút sợ hãi thoáng nhìn về phía Diệp Mặc. Cô sợ Diệp Mặc hất tay bỏ đi, cô có tìm cũng không tìm thấy hắn. Thấy dường như Diệp Mặc muốn xoay người bỏ đi, cô vội vàng nói:

- Không phải anh nói vừa đến Yến Kinh sao? Tôi quen thuộc với Yến Kinh hơn anh. Anh muốn đi đâu, tôi đều có thể dẫn đường cho anh.

Nói xong, dường như Trác Ánh Tình cảm giác chủ ý này của mình không tồi, lại bổ sung một câu.

- Đúng, dẫn đường.

Diệp Mặc nghĩ thầm, mình thật sự không quen với Yến Kinh. Hơn nữa cổng Diệp Gia mở về phía nào, hắn đều không có ấn tượng. Hiện tại Trác Ánh Tình nói dẫn đường, thật ra chủ ý này không tệ.

Nghĩ đến đây Diệp Mặc gật đầu nói:

- Vậy được rồi. Cô có biết Diệp Gia đi thế nào không? Tôi muốn tìm Diệp Tử Phong. Nếu cô không biết thì thôi vậy.

- Diệp Tử Phong sao? Tôi chỉ nghe nói qua về anh ta. Tuy nhiên, tôi biết em gái anh ta ở đâu.

Trác Ánh Tình lập tức nói.



Em gái Diệp Tử Phong, không phải là Diệp Lăng sao? Cũng có thể coi như là em gái mình. Tuy rằng con bé đối với mình rất quá quắt, tuy nhiên Vương Dĩnh có thể giúp đỡ mình một phần cũng vì để ý tới con bé. Nếu có thể tìm được Diệp Lăng, thật ra có thể gặp Diệp Tử Phong.

Tuy rằng Diệp Mặc không biết vì sao mình lại bị đuổi ra khỏi Diệp gia, nhưng nếu chuyện này có thể phát sinh ở trên người hắn, cũng có thể phát sinh ở trên người Diệp Tử Phong. Nếu Diệp Tử Phong cần mình trợ giúp, thật ra mình có thể đưa anh ta đến Lạc Thương, theo mình học y.

- Cô biết Diệp Lăng.

Diệp Mặc thuận miệng hỏi.

Trác Ánh Tình lập tức kinh ngạc nói:

- Anh biết tên Diệp Lăng, chứng tỏ anh thật sự biết cô ấy. Diệp Lăng là hoa hậu giảng đường của Hoa Đại chúng tôi, đương nhiên tôi biết.

Cô không nói cô cũng một trong những hoa hậu giảng đường Hoa Đại, hơn nữa còn xếp hạng phía trên Diệp Lăng.

Diệp Mặc gật đầu một cái nói:

- Vậy thì tốt. Cô dẫn tôi đi Hoa Đại tìm Diệp Lăng.

Trong suy nghĩ của Diệp Mặc, chỉ cần tìm được Diệp Lăng, đương nhiên có thể tìm được Diệp Tử Phong.

Nhưng Trác Ánh Tình không để ý, lập tức nói:

- Được, đi thôi, tôi dẫn anh đi. Đúng rồi, tôi còn chưa biết anh tên gì đấy?

- Tôi tên là Diệp Mặc.

Sau khi Diệp Mặc nói xong năm chữ này, mới phát hiện Trác Ánh Tình nhìn chằm chằm vào hắn, một hồi lâu bỗng nhiên ánh mắt cô lướt nhanh xuống phía dưới của Diệp Mặc.

Diệp Mặc không khỏi sờ sờ cái mũi cảm thấy thực sự không nói nên lời. Bộ dạng Trác Ánh Tình đáng yêu thanh thuần trong ấn tượng của hắn đã giảm đi rất nhiều. Các cô gái hiện tại thật sự đúng là to gan lớn mật, cái gì cũng không e dè.

Rất rõ ràng, Trác Ánh Tình đã từng nghe nói qua về cái tên Diệp Mặc của hắn, hơn nữa còn biết hắn là người bị bệnh liệt dương. Tuy nhiên chắc hẳn không ai biết, từ sau khi Diệp Mặc trong sa mạc trở về, đã không còn như vậy nữa. Kinh mạch của cái đó, khi hắn luyện khí tới tầng thứ ba đã sớm được đả thông. Hiện nay chẳng những không sao, hơn nữa còn cường tráng tới mức không thể cường tráng hơn được.

Dường như Trác Ánh Tình cảm giác được sự thất thố củ mình, cô vội vàng đỏ mặt ngẩng đầu lên. Tuy nhiên thật may sắc mặt Diệp Mặc vẫn bình thường. Lúc này, cô mới thở phào một cái.





back top