-Thằng nhóc con, ông đây vốn muốn tìm mày, không ngờ lại gặp mày ở đây, mày tới số rồi.
Kẻ đang nói vô cùng tức giận, giống như là đã tìm gặp được kẻ thù đã tìm kiếm bấy lâu.
Diệp Mặc đã nhận ra rồi, đó là tên Tần Tấn lần trước gặp ở Hoa Đại, xem ra mối thù của hắn đối với mình cũng không nhỏ, đoán rằng y xem mình là tình địch rồi.
-Anh Tấn, người này là ai thế?
Lúc đó sau lưng Tần Tấn xuất hiện thêm một người thanh niên, tóc nhuộm vàng, đang nắm tay một cô gái chưa đầy đôi mươi.
Tần Tấn không hề quay đầu, buột miệng nói:
-Cái tên này đã cướp mất Ánh Tình, không ngờ lại gặp hắn ở đây. Trì Binh cậu kêu thêm vài người nữa đến đây, hôm nay tao không dạy dỗ tên này cho ra hồn thì tao không phải họ Tần.
-Nhưng anh Tấn, còn Ánh Tình thì sao?
Người thanh niên nhuộm tóc vàng tên Trì Binh nói.
Tần Tấn ngó vào quán bar trước mặt, rồi nói,
-Để lần sau vậy, nếu có cơ hội thứ nhất, thì sẽ có cơ hội thứ hai, hôm nay đã gặp cái thằng khốn này thì tuyệt đối không được để nó thoát.
Diệp Mặc cười lạnh lùng, chẳng thèm ngó ngàng đến Tần Tấn, bồng lấy Đình Đình, quay người đi vào quán bar.
-Mày muốn chết à?
Tần Tấn nhìn thấy Diệp Mặc dám ngạo mạn lớn lối như thế, thậm chí không ngó ngàng đến hắn, mà còn dám quay người đi, hắn tức nổi giận. Giơ tay túm lấy Diệp Mặc, hắn muốn khống chế Diệp Mặc, tuy rằng không thể ra tay trên phố đông người qua lại, nhưng ít ra y cũng không muốn để Diệp Mặc trốn đi.
-Tần Tấn, anh làm gì đấy?
Ánh Tình cùng một cô gái vừa đi đến cửa quán bar, thì nhìn thấy Tần Tấn giơ tay túm lấy Diệp Mặc, vừa nhìn thấy Diệp Mặc, đột nhiên cô rất vui, không ngờ cô được gặp hắn ở đây.
Lần trước khi Diệp Mặc đi khỏi, đã để lại cho cô số điện thoại nhưng chưa lần nào cô gọi được, cô gần như nghĩ rằng hắn lừa cô, nhưng người em họ Trác Hóa Đường của cô đúng là đã khỏi bệnh thật.
Khi Tần Tấn nghe thấy giọng của Ánh Tình, y cảm thấy như có một lực nặng đè lên tim, y đã bị Diệp Mặc đá văng xa khỏi mấy mét, đụng vào cái thùng rác gấn đó, phát ra một tiếng "thùm".
Trì Binh ngây người ra nhìn Diệp Mặc, thậm chí đến nỗi quên cả đi đỡ Tần Tấn dậy. Y không ngờ cú đá đó có thể đá bay Tần Tấn, lúc nãy y đã nhìn rất kỹ, người này quá là lợi hại, nếu hắn lợi hại như thế, thì cho dù có kêu thêm người đến cũng đâu làm gì được hắn?
-Còn không cút đi, hay là mày đợi tao đá thêm cái nữa?
Diệp Mặc quát tên nhuộm tóc vàng, Trì Binh mới biết phản ứng, liền chạy ngay đến chỗ Tần Tấn, lúc đi còn nói thêm một câu,
-Mày dám đánh Tần Tấn, mày xong đời rồi.
Lúc này Trác Ánh Tình mới vội vã chạy lại chỗ Diệp Mặc, lúc Diệp Mặc tung một cú đá đương nhiên là cô cũng nhìn thấy, đến trước mặt hắn cô mới kinh hãi kêu lên.
Diệp Mặc đã chú ý đến cô gái đi bên cạnh Ánh Tình, mới phát hiện cô không hề kém cạnh Trác Ánh Tình, thậm chí đôi mày dịu dàng càng làm quyến rũ người khác. Đôi mắt cô ta rất lớn, biểu hiện rất ngây ngô và chân thật, từ trong cái biểu hiện ấy không nhìn thấy bất cứ thứ gì mà bạn không thích. Thậm chí nhìn vào đôi mắt vô tội kia, và cái biểu hiện ngây thơ đó, và dáng vẻ yểu điệu, sẽ phải tự nhiên thích cô ngay.
Trác Ánh Tình đã phản ứng lại được, cô không ngờ thân thủ của Diệp Mặc lợi hại như thế, xem ra không những hắn có y thuật cao minh, mà về võ thuật cũng là một cao thủ. Điều đó khiến cô ta hưng phấn lên, cô xông tới ngay, kéo Diệp Mặc nói:
-Bác sĩ Diệp, không ngờ anh có bản lĩnh thiệt, Tần Tấn là người trong hiệp hội võ thuật của trường em đấy.
Nhưng cô phát hiện ra ngay sự chú ý của Diệp Mặc đang hướng vào cô gái đi bên cạnh cô, lập tức chu mỏ nói:
-Này chú kia, anh đừng dùng ánh mắt lang sói nhìn Song Song có được không, cô ấy là hoa khôi số một của trường chúng tôi, anh đừng mong sẽ nhận được sự chú ý của cô ấy, đừng quên anh là chú đấy nhé.
Trác Ánh Tình lập tức sửa danh xưng bác sĩ sang danh xưng chú, vẻ bất mãn trong lời nói thể hiện khá rõ ràng. Cô chủ động chạy đến chào Diệp Mặc, mà hắn lại coi như không thấy cô.
Nghe Trác Ánh Tình nói, cái cô Song Song có vẻ ngượng nghịu tiến tới trước nói:
-Chào anh, em là Song Song bạn học của Trác Ánh Tình.
Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy phát lạnh, còn về nguyên nhân tại sao, thì hắn không nói được. Lúc nãy thần thức của hắn đã quan sát ánh mắt của Song Song nhìn cú đá của hắn, tuyệt đối là ánh nhìn tinh anh, không phải là vẻ dịu dàng e ấp. Vả lại trên người cô ta có một thứ khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo, Diệp Mặc khẳng định cái cảm giác này là thật, bởi vì hắn có thần thức.
Nhiếp Song Song này không hề đơn giản, rất kỳ lạ.
-Em là Nhiếp Song Song? Em ở Yến Kinh sao?
Câu hỏi của Diệp Mặc càng khiến Trác Ánh Tình khó chịu, xem ra cái tên Diệp Mặc đã khoái Song Song rồi. Khi hắn gặp mình lần đầu tiên, chưa bao giờ hỏi mình là ai, thậm chí coi như không thấy cô nữa.
Nhiếp Song Song cúi đầu, ánh mắt lộ vẻ sợ sệt, tuy cô chắc rằng Diệp Mặc sẽ không nhìn thấy, nhưng cô không biết Diệp Mặc là một người có thần thức, biểu hiện của cô không thoát khỏi ánh mắt của Diệp Mặc.
Lúc này Trác Ánh Tình mới nói:
-Chú Diệp Mặc, chú đừng hỏi nữa, Song Song đang ở tại nhà dì. Vả lại cô ấy không thích nói chuyện, có chút ngại ngùng, có gì chú cứ hỏi tôi, nhưng chú đừng theo đuổi Song Song, còn về nguyên nhân, thì chú đừng hỏi nữa, tóm lại Song Song là đứa khổ sở, vả lại khi cô ta nói chuyện với con trai, cũng thấy xấu hổ đấy.
Diệp Mặc gật gật đầu, tuy hắn không hiểu Nhiếp Song Song, nhưng hắn biết Trác Ánh Tình hoàn toàn nói không đúng. Thần thức của hắn đã quan sát trên thân thể của Song Song có luồng khí bất thường, vả lại còn rất mạnh nữa. Cô gái này chẳng phải là một cô gái ngoan hiền, chắc còn là một cô gái điển hình có cuộc sống cực kỳ phóng khoáng.
Không biết tại sao Trác Ánh Tình lại chơi chung với cô ta, nhưng Diệp Mặc biết, đây không phải là chuyện của hắn, vả lại chỉ cần không gây nguy hiểm cho hắn, thì hắn cũng mặc kệ.
Nhưng vào lúc đó, Song Song lại ngẩng đầu lên xem xét Diệp Mặc, ánh mắt rất kín đáo nhưng đã bị Diệp Mặc chú ý. Cô ta nhìn Diệp Mặc một cái, cả gương mặt đỏ bừng dữ dội.
Trác Ánh Tình đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt của Song Song, cô hơi bực bội, không ngờ Diệp Mặc và Song Song họ đã phải lòng nhau. Hai người nhìn qua nhìn lại, xem cô như không hề tồn tại, chẳng lẽ mình lại xấu xí đến thế sao?
Diệp Mặc đã hạ quyết tâm, sau khi về nhà sẽ hỏi cô em gái, nếu cô ấy quen Song Song, thì nhất định bảo cô ấy tránh xa cô gái này ra, cô ta có một cái gì đấy không nên rớ vào.
Hắn cũng muốn cảnh tỉnh Trác Ánh Tình, nhưng nhìn thấy điệu bộ cô ta, thì không thể nói được, hắn đành nói:
-Tôi đi qua quán bar có chút việc, hai cô cứ từ từ mà đi.
-Đợi đã, bọn em cũng muốn vào đó. Hôm nay đúng lúc Song Song muốn ra ngoài uống chút rượu, em đi với cô ta đấy.
Ánh Tình lập tức nói, sau đó cô nhìn Đình Đình trong tay Diệp Mặc, lại họi:
-Anh Diệp, cô bé này dễ thương quá, là ai vậy?
Diệp Mặc dở khóc dở cười, chỉ trong một thời gian ngắn mà Ánh Tình đã đổi ba cách xưng hô khác nhau.
Hắn đột nhiên nhớ lại lời tên Trì Binh nói lúc nãy, Trì Binh và Tần Tấn vốn đã biết là Trác Ánh Tình sẽ đến đây uống rượu, tại sao họ lại biết?
Nghĩ đến đây Diệp Mặc làm như vô tình hỏi:
-Tình nhi, chú của cô cũng là bạn của tôi. Cô còn đang đi học mà đến quán bar uống rượu thì không hay lắm. Mà còn đến cái quán xa như vậy, chỗ này hơi xa so với trường cô đấy.
-Thôi đi chú, à không, anh Diệp, anh lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi, mà lại dùng cái giọng ấy nói với tôi. Hôm này là Song Song muốn đến đây, không phải tôi, cô ấy thích chỗ này, thì tôi đến.
Trác Ánh Tình với dáng vẻ cho là không bình thường nói, vừa nói xong thì lại lập tức nói:
-Loại thuốc lần trước anh nói, cô tôi đã chuẩn bị rồi, hôm nay anh có thể đi với tôi đấy.
Nhiếp Song Song kéo áo Trác Ánh Tình, muốn cô đừng nói nữa, nhưng sau cùng Trác Ánh Tình lại nói:
-Sợ gì chứ, chúng ta đều trưởng thành rồi, chỉ là đi uống rượu thôi mà. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: .vn chấm c.o.m
Diệp Mặc lại nhìn Song Song một lần nữa, trong lòng nghĩ quả nhiên là cô ta, xem ra Trác Ánh Tình bị bán đi cũng không biết còn đi thu tiền hộ nữa chứ, cô ta ngốc quá, Nhiếp Song Song quả là giỏi đóng kịch.
Nghĩ đến đây Diệp Mặc nói:
-Nếu như thế, chúng ta cùng đi nhé, hôm nay tôi mời.
Sỡ dĩ hắn muốn giúp Trác Ánh Tình, là vì nể mặt Trác Ái Quốc. Trác Ái Quốc là một người không tệ, vả lại anh ta cũng rất chiếu cố Trác Ánh Tình.
-Nhưng Ánh Tình, xin lỗi, tôi cảm thấy anh Diệp nói đúng, cho nên… cho nên tôi không đi nữa.
Nhiếp Song Song nói vài câu, rồi khẽ nhìn Diệp Mặc, gương mặt càng thêm đỏ bừng. Nét ngây thơ vô tội của cô gái được thể hiện hết cỡ.
-Song Song, cô thật xinh đẹp, chẳng trách sao chú Diệp lại có ý với cô.
Đến Trác Ánh Tình còn thấy được vẻ diễm lệ của cô ta.
-Ánh Tình đừng nói bậy, tôi phải về rồi, cô tìm anh Diệp có việc đúng không, không làm phiền hai người nữa, tôi về trước nhé.
Nói xong Nhiếp Song Song lại lén nhìn Diệp Mặc một cái nữa, đột nhiên từ túi áo cô lấy một mảnh giấy nhỏ màu hồng đưa cho Diệp Mặc:
-Anh Diệp, đây là số điện thoại của em.
Một câu nói với âm điệu cực thấp, nói xong cô cũng không chào Ánh Tình liền quay đi ngay, trên gương mặt còn phản phất nét ngượng nghịu đỏ hồng.
Diệp Mặc cầm lấy mảnh giấy màu hồng xem qua, lại lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ rằng nếu như là người bình thường, thì chắc chắn là tối nay sẽ gọi điện cho cô ngay, nhưng cô ta đã tìm nhầm người.
Trác Ánh Tình dùng vẻ kỳ quái nói:
-Cái con nhỏ Song Song hôm nay thật kỳ lại, em chưa từng bao giờ thấy cô ta chủ động đưa số điện thoại cho ai cả.
Diệp Mặc cười lạnh nhạt, chưa bao giờ thấy sao? Nếu như chưa bao giờ, thì tại sao cô ta lại làm cái danh thiếp số điện thoại của mình đẹp như thế để sẵn trong túi? Đây rõ ràng là có sự chuẩn bị.