Phục Phi vội vàng đưa tay đẩy lại về phía Diệp Mặc:
- Sư phụ, thứ này quá mức trân quý, con không thể nhận.
Nếu như là thứ đồ vật bình thường nào đó thì Phục Phi sẽ lập tức nhận lấy. Nhưng Thiên Vũ Phá Hư Quả thì quá mức trân quý rồi. Y không phải là loại người không biết phân biệt nặng nhẹ, ngay cả loại Đạo quả trân quý như vậy cũng ham muốn.
Diệp Mặc cười:
- Đồ vật có quý báu hay không cốt là ở người sử dụng. Nếu như Thiên Vũ Phá Hư Quả này để ở chỗ ta, vậy thì tuyệt đối là không trân quý chút nào. Nếu như là để cho con sử dụng, vậy thì nó mới thực sự là loại Đạo quả vô cùng trân quý. Nếu con đã gọi ta là sư phụ, thì ta cũng hy vọng con có một ngày có thể vấn đỉnh Hỗn Nguyên Võ Thánh, để cho Nhân Tộc chúng ta không còn cô đơn nữa. Hoặc là có một ngày, bản thân ta sẽ không ở lại Nhân Tộc nữa, thì khi đó con cần phải thay ta ở lại thủ hộ Thánh Đạo Tàn Giới. Bạn đang xem tại - .
- Vâng thưa sư phụ, con đã hiểu.
Phục Phi lần này không còn do dự nữa, lập tức thu hồi Thiên Vũ Phá Hư Quả mà Diệp Mặc đưa cho.
Diệp Mặc lấy ra Thời Không Thoa ra rồi đưa cho Phục Phi:
- Cái này cũng tặng cho con.
Nói xong thì hắn cũng không đợi Phục Phi lên tiếng từ chối mà nói tiếp:
- Cái Thời Không Thoa này là ta lấy được từ một người tên gọi là Nghiêm Cửu Thiên, sau khi trải qua mấy lần thăng cấp, hiện tại đã đạt tới cấp bậc Thần khí phi hành cực phẩm rồi. Cho con sử dụng cũng rất phù hợp.
Diệp Mặc khoát tay áo chặn lại lời Phục Phi muốn nói rồi nói tiếp:
- Hiện tại ta ngay cả Hỗn Nguyên Thánh Đế cũng không sợ, cho nên cũng không cần đến Thời Không Thoa để chạy trốn giữ mạng. Huống chi ta cũng cần luyện chế một kiện Thần khí phi hành cho chính mình. Cái pháp bảo này là do ta không ngừng thăng cấp nó lên, cũng không phải là thứ mà ta yêu thích. Tu vi hiện tại của con còn quá thấp, cho nên cũng đừng từ chối nữa.
Mặc dù biết Diệp Mặc nói như vậy là vì muốn an ủi mình, nhưng Phục Phi vẫn quỳ xuống nhận lấy Thời Không Thoa từ Diệp Mặc. Y biết rõ với tu vi hiện tại của y, thì việc có một kiện Thần khí phi hành cực phẩm chính là việc bản thân đã có nhiều thêm một cái mạng nữa rồi.
…
Đưa mắt nhìn Phục Phi biến mất trong hư không vô biên vô tận, sau đó Diệp Mặc lấy ra Ô Vân Trùy – Thanh Nguyệt của mình. Hắn còn có vài món thượng phẩm phi hành Thần khí, nhưng hắn vẫn thực sự vẫn yêu thích Ô Vân Trùy – Thanh Nguyệt. Với tu vi hiện tại của hắn thì thật sự là không còn lo lắng bị đuổi giết trong hư không nữa rồi.
Sở dĩ hắn đem Thời Không Thoa giao cho Phục Phi, một phần là do hắn cũng có ý muốn thay đổi pháp bảo phi hành của mình, còn một phần là vì hắn nhìn thấy được bóng dáng chính mình đã từng phấn đấu ở trên người của Phục Phi.
Đứng ở trên Thanh Nguyệt, Diệp Mặc lấy ra Phương vị châu mà Áo Hách giao cho. Ở trên Phương vị châu lập tức hiện ra một điểm sáng. Diệp Mặc biết rõ điểm sáng này chính là vị trí của Nghiễm Nguyên Cung rồi.
Diệp Mặc lại lấy ra ngọc giản phương vị hư không mà Thang Tiểu Du đưa cho, và rồi mừng rỡ phát hiện trên ngọc giản này cũng có một điểm sáng mờ mờ cực kỳ dễ thấy. Diệp Mặc ti rằng Thang Tiểu Du sẽ không lừa mình. Nếu Thang Tiểu Du không lừa mình, thì điểm sáng đó chính là lối đi thông tới Long Tộc. Hắn hoàn toàn không ngờ rằng một phen đuổi giết với Tiêu Đát vậy mà lại tiến tới gần phạm vi của Long Tộc.
Diệp Mặc lập tức truyền âm cho Tiểu Sâm, sau đó lại để cho Tiểu Sâm đưa cả Vô Ảnh và Cừu Nhưỡng ra ngoài. Đồng thời Diệp Mặc cũng thu hồi Ô Vân Trùy – Thanh Nguyệt lại, thay đổi một kiện Thần khí phi hành thượng phẩm. Tuy Long Tộc còn cách không quá xa, nhưng dùng Ô Vân Trùy – Thanh Nguyệt thì thực sự vẫn quá chậm.
Chỉ tốn một chút thời gian thì Vô Ảnh cùng Cừu Nhưỡng và Tiểu Sâm đã om sòm trên phi thuyền rồi.
- Lão đại, em bế quan lâu như vậy rồi mà một chút tiến bộ cũng không có. Vừa rồi Tiểu Sâm nói rằng đã tìm thấy chỗ của Long Tộc có phải thật không ạ.
Khi Vô Ảnh nói những lời này, thì nước miếng của nó đã sắp rớt từ miệng xuống đất rồi. Hiển nhiên là tên tham ăn tục uống này đang nghĩ tới Thiên ly quả cùng Hồn thiên bàn long quả của Long Tộc rồi.
- Nhìn cái bộ dạng không chút tiền đồ của mày kìa. Cừu Nhưỡng cũng đã tấn cấp đến Tiên Tôn rồi, mà mày thì vẫn mãi dậm chân tại Thần Thao, thủy chung vẫn không một chút tiến bộ nào. Lần này chúng ta đi tới Long Tộc nhất định phải cẩn thận một chút. Đại năng của Long Tộc rất nhiều, không cẩn thận là chúng ta nuốt không trôi vụ này đâu.
Diệp Mặc biết rõ Vô Ảnh cùng Cừu Nhưỡng đều là hạng không sợ trời không sợ đất, cho nên đã sớm cảnh cáo trước. Đừng nhìn cái bộ dạng thành thật mọi ngày của Cừu Nhưỡng, bởi vì tên nhóc đó chỉ trung thực trước mắt Vô Ảnh và hắn mà thôi.
Cừu Nhưỡng vội nói:
- Vườn Đạo quả Hồn thiên bàn long quả kia khá là xa xôi, cho nên chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút thì Long Tộc sẽ không phát hiện ra đâu.
Vô Ảnh cũng vội lên tiếng:
- Đúng, đúng, lão đại, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, thì chắc chắn sẽ không có người nào phát hiện ra đâu.
Nói xong thì Vô Ảnh lại nói với Tiểu Sâm:
- Tiểu Sâm, tu vi của chú kém cỏi nhất, cho nên chú đừng có đi ra, tốt nhất là ở lại trong Thê giới trang vàng đi. Ta và Cừu Nhưỡng có khí tức Long Tộc, thích hợp với việc đi theo lão đại tới vườn Đạo quả Hồn thiên bàn long quả hơn.
- Vô Ảnhh, mới vừa rồi là ai gọi ngươi đi ra ngoài thế, ngươi là cái đồ vong ân phụ nghĩa.
Tiểu Sâm nghe Vô Ảnh nói không muốn để nó đi theo thì lập tức tỏ ra khó chịu. Nơi mà Vô Ảnh cùng Cừu Nhưỡng có thể đi, vậy thì dựa vào cái gì mà nó không thể đi chứ?
Vô Ảnh còn muốn nói gì nữa thì Diệp Mặc liền cản lại:
- Đừng nháo sự nữa, chờ đến lúc đó thì Cừu Nhưỡng tìm kiếm vị trí của vường Đạo quả. Sau khi tìm được thì tất cả mọi người cùng tiến vào.
Lão đại đã lên tiếng thì Vô Ảnh chỉ còn cách ngậm miệng lại.
…
Mặc dù Thần khí phi hành thượng phẩm, nhưng tu vi của Diệp Mặc so vớ trước kia tăng lên đâu chỉ là mấy lần. Cho nên tốc độ phi hành so với khi sử dụng Thời Không Thoa trước kia cũng không chậm hơn bao nhiêu. Chẳng những không chậm hơn, mà ngay cả khí tức của phi thuyền cũng đều bị Diệp Mặc sử dụng trận pháp ẩn nấp hết đi.
Mấy ngày sau, phi thuyền của hắn đã xuyên qua hư không tiến vào một vùng sao trời. Một mảng lớn mây mù vô biên vô tận xuất hiện trong thần thức của Diệp Mặc. Diệp Mặc lập tức cho tốc độ của phi thuyền chậm lại. Ở đây đã là phạm vi của Long Tộc, dưới tầng mây mù vô biên vô tận kia nhất định là tinh cầu của Long Tộc, hoặc là một đại lục rộng lớn.
Trong nội tâm của Diệp Mặc âm thầm khâm phục. Long Tộc năm đó ở Tiên Giới cũng có địa bàn của riêng mình, chỉ là sau đó Tiên Giới bị phá vỡ, cho nên Long Tộc mới rời đi. Không ngờ là tất cả đều đi tới nơi này. Diệp Mặc không cho rằng nới này là nơi mà Long Tộc sau khi rời khỏi Tiên Giới tìm được, nhất định là Long Tộc tại Tiên Giới đã không còn địa bàn nữa, cho nên chỉ có thể trở lại địa bàn của lão tổ tông trước kia mà thôi. Nói không chừng còn là Long Tộc ở đây tiếp đón Long Tộc từ Tiên Giới di cư đến cũng nên.
Một vùng không gian này Diệp Mặc còn chưa đi vào đã biết đây là một địa phương tốt. Thánh Đạo Tàn Giới khi chưa bị tàn phá khẳng định là so với nơi này còn tốt hơn, nhưng sau khi bị tàn phá thì tầng mây mù đại khí trở nên vô cùng mỏng manh, tinh không càng trở nên tán loạn, sớm đã không có cảnh tượng thịnh vượng như nơi này nữa. So sánh ra thì nơi đây của Long Tộc cũng được coi là phong thủy bảo điạ rồi.
- Cừu Nhưỡng, đã đến biên giới phạm vi của Long Tộc rồi. Ngươi đi ra ngoài xem xem làm thế nào để đi tới vườn Đạo quả đi.
Diệp Mặc gọi Cừu Nhưỡng ra.
Cừu Nhưỡng phấn chấn tinh thần đứng trước phi thuyền. Sau khi nhìn một hồi lâu thì nó lại nói với vẻ chán chường:
- Ông nội của em nói cho em biết rằng vườn Đạo quả của Long Tộc ở vị trí giao tiếp giữa Long Khí cùng với tinh không, có lốc xoáy Long Khí. Nhưng em thật sự là không thấy nó nằm ở đâu cả.
Vô Ảnh lập tức cười hắc hắc:
- Cừu Nhưỡng, ông nội của ngươi hiểu biết thật nhiều, còn ngươi thì ngược lại. Đáng tiếc, ngươi quả là thứ vô dụg không thể so sánh rồi. Nếu như là ta, thì ta nhất định là có thể tìm được...
Tiểu Sâm cũng cười hắc hắc:
- Vô Ảnh, hiện tại ngươi đã biết rồi đó, vậy thì hãy tìm thử xem. Chúng ta xin được chiếm chút tiện nghi của ngươi. Để xem ngươi làm sao mà tìm được đây?
Vô Ảnh lập tức đã biết mình khoác lác hơi quá đà, liền trừng mắt liếc nhìn Tiểu Sâm nhưng thực sự là không tìm được lời nào để phản bác cả.
Diệp Mặc thì không cho rằng Cừu Nhưỡng ói sai. Cừu Nhưỡng và Vô Ảnh tìm không thấy, không phải vì ông nội của Cừu Nhưỡng nói sai, mà là vì tu vi của Cừu Nhưỡng và Vô Ảnh quá thấp, cho nên mới không cảm thấy được nơi có Long Khí cùng tinh không giao tiếp với nhau. Nhưng Diệp Mặc hắn thì lại khác. Chẳng những là tu vi, mà thần thức của hắn còn không hề thua kém so với tu vi Hỗn Nguyên, ngay cả khả năng cảm thụ trong hư không cũng vô cùng cường đại. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thì Diệp Mặc đã cảm giác một đạo lốc xoáy mờ ảo rất nhỏ. Trong tinh không, một đạo khí tức của Đạo dọc theo vòng lốc xoáy kia mang theo tấc cả cuốn vào trong, sau đó biến mất không còn gì nữa.
- Ta biết ở chỗ nào rồi. Nhưng nếu cứ như vậy thì chúng ta sẽ không vào được. Mấy đứa vào trong Thế giới trang vàng trước đi.
Diệp Mặc nói xong thì lại lần nữa đưa đám Vô Ảnh vào trong Thế giới trang vàng, sau đó không chế phi thuyền hướng về lốc xoáy tinh không kia.
Diệp Mặc càng đến gần lốc xoáy thì lại càng cảm thấy rõ được khí tức cường đại, hơn nữa loại khí tức này cũng có chỗ tốt rất lớn đối với hắn. Thần thức của Diệp Mặc cẩn thận tiến nhập vào trong đạo lốc xoáy tinh không kia, và rất nhanh hắn đã hiểu được rồi. Bên ngoài vòng lốc xoáy kia là tinh không, lốc xoáy không ngừng từ tinh không rút ra khí tức Đạo Vận của tinh không. Những khí tức Đạo Vận tinh không bị lốc xoáy kia rút ra, lại được luồng lốc xoáy một lần nữa chuyển hóa thành Long Khí.
Bởi vậy có thể thấy được rằng vườn Đạo quả của Long Tộc chính là ở nơi tận cùng của luồng lốc xoáy này, do những Long Khí này bồi dưỡng.
Diệp Mặc cẩn thận đem thần thức đưa vào bên trong luồng lốc xoáy. Sau khi thần thức đã tiến vào thì lập tức bị một lực lượng cường đại xoắn nát.
- Khó trách vì sao lại không có ai đến.
Diệp Mặc hít vào một ngụm khí lạnh. Cái chỗ này đúng là được ẩn nấp, nhưng cũng không phải là từ xưa tới nay chưa từng có ai phát hiện. Cái luồng lốc xoáy này bên ngoài cựa kỳ mờ nhạt, căn bản là nhìn không ra. Nhưng càn vào bên trong thì lại càng khủng khiếp hơn. Ngay cả thần trí của hắn cũng bị xoắn nát, vậy cũng có nghĩa là dù Hỗn Nguyên Thánh Đế tiến vào cũng sẽ bị xoắn nát hết.
Diệp Mặc biết rõ tu vi của hắn tuy rằng chưa đạt tới Hỗn Nguyên. Nhưng thần trí của hắn so với Hỗn Nguyên Thánh Đế không kém hơn bao nhiêu cả. Công pháp tu luyện của hắn là Tam Sinh Quyết, vốn đã yêu cầu sự cường đại của thần thức. Không chỉ như vậy, hắn còn tu luyện cả Thần Niệm Cửu Chuyển, càng là loại công pháp yêu cầu rất lớn đối với thần thức.
Luồng lốc xoáy này ngoài năng lực xoắn nát thần trí cường đại ra, còn có tác dụng ẩn nấp cũng rất mạnh mẽ. Ông nội của Cừu Nhưỡng có thể biết được vị trí này, hiển nhiên cũng là một người có địa vị bên trong Long Tộc. Diệp Mặc tinh thông trận pháp cho nên cũng không hề để ý. Hỗn Nguyên Thánh Đế khác đã biết sự đáng sợ của luồng lốc xoáy này, thì bình thường sẽ không thường xuyên tiến vào. Bất quá Diệp Mặc không nghĩ như vậy, hắn chỉ thoáng quan sát một chút thì đã phát hiện lối vào của cái trận pháp ẩn nấp này rồi. Hắn lập tức ném ra mấy miếng trận kỳ vào luồng lốc xoáy Long Khí kia, đồng thời cũng nhảy vào trong.
Khí tức Đạo Vận tinh không trong lối vào của luồng lốc xoáy được Diệp Mặc cảm nhận, hàng loạt Đạo Vận Long Khí cuốn tới khiến cho hắn hận không thể lập tức dừng lại nơi này mà cảm ngộ.
Diệp Mặc biết rõ lúc này không phải là thời cơ thích hợp. Luồng lốc xoáy lúc này đang đua hắn vào càng lúc càng sâu hơn, khí tức cuồng bạo xung quanh hắn càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Với tu vi Thánh Đế của Diệp Mặc, cộng thêm thần thức giới phòng hộ nhưng da thịt của hắn vẫn không ngừng bị khí tức cuồng bạo kia xé rách. Ở cái địa phương này, cho dù là có pháp bảo phòng ngự thì cũng không thể nào lấy ra sữ dụng được. Huống chi Diệp Mặc căn bản là cũng không muốn lấy ra pháp bảo phòng ngự. Gặp được khí tức Long Đạo của Long Tộc là một cơ hội đáng quý mà.
Đạo Vận khí tức Long Tộc cường đại khiến cho Diệp Mặc hận không thể lập tức dừng lại để cảm ngộ. Nhưng loaị khí tức cuồng bạo đáng sợ lại khiến cho hắn phải cố gắng dốc sức liều mạng mà chống cự.
Nếu như tu vi luyện thể của hắn không phải là Thánh Thể, thì ở trung tâm luồng lốc xoáy này hắn sẽ bị khí tức cuồng bạo xé rách đến mức không còn chút bã vụn nào. Luồng lốc xoáy này đáng sợ như vậy, thì cho dù là tu vi Thánh Thể của hắn nếu không có thần thức giới vực chồng lên, hắn cũng khó mà thông qua được.