Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2216: Tôi không phải tên Tiêu Đản


Thần khí phi thuyền cực phẩm dưới sự điều khiển của người quen đường như Ngao Hưng Đằng, chỉ cần một canh giờ là có thể đến được phạm vi tinh không của Long tộc. Phi thuyền xuyên qua tầng khí quyển, tiến vào trong một tinh cầu tuyệt đẹp Diệp Mặc cảm nhận được Thần linh khí và khí tức đạo vận vô cùng nồng đậm, không khỏi thầm hâm mộ. Thánh đạo Tàn giới so với nơi này, quả thực quá thê thảm. Nơi mà Long tộc tìm được chẳng những địa bàn lớn, hơn nữa còn lại là nơi đẹp kinh người như này.

Tinh cầu này dường như tám phần diện tích là biển, còn hai phần đất liền cũng được các loại Tiên linh thảo che phủ, rậm rạp tươi tốt từng tầng nối tiếp từng tầng, liên miên không ngừng. Diện tích lớn như này, nơi có dấu tích con người cũng không nhiều lắm, chỉ có thể nhìn thấy mật độ nhân khẩu Long tộc cũng tương đối thưa thớt.

Có lẽ Diệp Mặc ở Trái đất một thời gian, trong tiềm thức của hắn vẫn cho rằng Long tộc chắc chắn là trong Long cung, còn nơi này có biển lớn vô biên vô tận, Long cung chắc chắn phải dưới đáy biển mới đúng.

Khi phi thuyền của Ngao Hưng Đằng phi xuyên qua sơn mạch tươi tốt, Thần linh khí thanh thúy, tiến vào một cung điện khí thế bàng bạc hào hùng, nguy nga mỹ lệ, Diệp Mặc mới biết, hóa ra Long cung cũng có thể xây dựng trên mặt đất.

Phi thuyền hạ xuống, nơi mọi người đang đứng là con đường lớn toàn bộ được xếp bởi những viên đá Bạch Ngọc Nguyên thạch vô cùng quý giá mà thành, hai bên là Long trụ được gọt giũa tỉa tót.

Ngao Hưng Đằng vừa mới cất phi thuyền đi, liền có hai Tiên nữ Long tộc xinh đẹp đáng yêu đến đón tiếp.

Ngao Hưng Đằng lại nhíu nhíu mày một chút nói:

- Sao tôi lại cảm thấy hình như xảy ra chuyện gì đó?

Tiên nữ Long tộc kia đi đến trước mặt Ngao Hưng Đằng, kính cẩn hành lễ xong nói:

- Đằng thánh đại nhân, vườn trái cây xảy ra chút chuyện, Long tộc triệu tập ngài đến đó bàn bạc chút chuyện, khách quý để tôi dẫn đến khách điện là được rồi.

Ngao Hưng Đằng trong lòng thầm trầm xuống, quả nhiên là như vậy, gã cũng cảm thấy có gì không ổn, bây giờ không ngờ lại xảy ra chuyện thật rồi. Gã cũng biết trong này không phải là nơi hỏi thăm, mau chóng quay đầu nói với vài vị bán bộ Hỗn nguyên khác:

- Mấy vị Tiên hữu đi đến khách điện Long tộc chúng tôi dùng Tiên quả trước, Ngao Hưng Đằng đi một chút rồi quay lại ngay.



Mấy người Diệp Mặc liền vội vàng khách khí nói:

- Ngao tiên hữu cứ tự nhiên.

Ngao Hưng Đằng vừa đi, Thuần Vu Văn cực kỳ buồn nôn với thái độ của Diệp Mặc, y lạnh lùng chằm chằm nhìn Diệp Mặc nói:

- Diệp đan thánh, chỉ có thể trách vận khí của anh không tốt, đợi khi nào quay về, tôi sẽ mời anh. Lần này đi hay không là không do anh.

Diệp Mặc giáo huấn cho thiếu bảo chủ của Ảnh Hư Bảo một bài học, còn lấy đi mười tỉ thần tinh, bảo chủ Lâu Hồn của Ảnh Hư Bảo rõ ràng cũng khó chịu với Diệp Mặc, nhưng y không biểu hiện rõ ràng như Thuần Vu Văn, bây giờ Thuần Vu Văn mỉa mai uy hiếp Diệp Mặc, y đứng một bên sung sướng nhìn.

Hai người Không Hãn Thánh Đế và Thiên Thụy Thánh Đế quan hệ với Diệp Mặc và cả Thuần Vu Văn nữa cũng bình thường, nếu so sánh, bọn họ gần gũi với Thuần Vu Văn hơn, bây giờ Thuần Vu Văn uy hiếp Diệp Mặc, hai người rõ ràng cũng không tiện nói nhiều.

Diệp Mặc trước giờ đều có bản tính người ta không động đến mình thì mình cũng không động lại, Thuần Vu Văn chủ động khiêu khích hắn, hắn lập tức phản bác lại nói:

- Tôi chỉ nhận lời mời của người, chó cũng biết mời sao?

Súc sinh chỉ là súc sinh, nói chuyện không biết trời cao đất dày là gì.

Bất luận trong Tiên giới hay trên Tiên giới, súc sinh đều là lời nói vũ nhục, cho dù nói Tiên thú Thần thú, những thứ này đều là lời khen tặng. Nhưng mắng đối phương là một con súc sinh, thì căn bản cũng hạ thấp đối phương như rác rưởi.

Thuần Vu Văn nổi trận lôi đình, lúc này liền muôn phát tác. Nhưng Tiên nữ Long tộc đến mời lại cực kỳ biết thời cơ, cô nhìn ra Diệp Mặc có chút không đúng với Thuần Vu Văn, mau nói:


- Các vị khách quý, trước mặt chính là khách điện của Long tộc chúng tôi rồi. Lần này Long tộc chúng tôi lại có Thánh Đế Chứng đạo Hỗn nguyên Long thánh, mời rất nhiều Hỗn nguyên đế quân đến, bây giờ rất nhiều Hỗn nguyên đế quân cũng đang đợi trong khách điện rồi.

Không thể không nói Tiên nữ Long tộc này rất biết cách nói chuyện, những lời này của cô nói ra, Thuần Vu Văn lập tức không lên tiếng nữa. Y nghĩ ra nơi này là chỗ nào, trong này chính là Long cung của Long tộc, đừng nói lần này Long tộc mời rất nhiều Hỗn nguyên Thánh đế, cho dù không có Hỗn nguyên Thánh đế đến, một bán bộ Hỗn nguyên như y chỉ là một con kiến hôi mà thôi. Một khi chọc giận đến một Hỗn nguyên Thánh đế rồi, người ta tiện tay có thể bóp chết y.

Mấy người đi theo Tiên nữ này đi vào trong một khách điện vô cùng rộng rãi, lại vô cùng xa hoa đẹp đẽ, trong khách điện này cũng đã có hơn 20 khách, hơn nữa bên cạnh mỗi một khách đều có một Tiên nữ Long tộc đang đứng, những Tiên nữ Long tộc đứng bên này, đều là chuyên hầu hạ cho những khách đại năng này.

- Hừ, mấy tên tiểu tử kia đến chậm thì chậm rồi, còn dám huyên náo bên ngoài, không biết tốt xấu là gì cả.

Tiên nữ Long tộc dẫn mấy vị bán bộ Hỗn nguyên vừa mới vào trong đại điện, liền nghe thấy một giọng hừ lạnh, giọng nói này rõ ràng là bất mãn với những gì Thuần Vu Văn nói lúc trước. Truyện được tại

Diệp Mặc đã chú ý người hừ lạnh này là một người đàn ông không nhìn ra tuổi tác, người này toàn thân mặc áo dài màu đen, đầu tóc có chút giống như cây tùng dựng thẳng lên vậy, khuôn mặt lại càng giống như hàng rào, một đường màu xanh xen lẫn với một đường màu lam. Khí tức lưu chuyển cường đại rõ ràng chứng tỏ người này chính là một Hỗn nguyên Thánh đế, hơn nữa từng đường khí tức thủy vân trên người ông, khiến Diệp Mặc đoán người này chắc hẳn là Thánh Đế của Hải tộc.

Nghe thấy vị Hỗn nguyên Thánh đế của Hải tộc này bất mãn, Không Hãn, Thuần Vu Văn liền đứng trước cửa khom người hành lễ cực kỳ kính cẩn, đồng thời nói:

- Bái kiến Đức Thủy thánh quân…

Mấy người này sau khi hướng về vị Hỗn nguyên Thánh đế của Hải tộc này hành lễ xong, lại lần nữa hướng về các Thánh Đế còn lại hành lễ, bọn họ mặc dù là bán bộ Hỗn nguyên Thánh đế, nhưng trước mặt Hỗn nguyên Thánh đế, căn bản cũng không là cái gì.

Đi cùng đám người, mau chóng ba người Diệp Mặc đột nhiên liền lộ ra. Diệp Mặc đứng ở cửa vào không hành lễ chút nào, chẳng những Diệp Mặc không hành lễ, cho dù Vô Ảnh và Cừu Nhưỡng đi bên cạnh Diệp Mặc cũng không hành lễ. Vô Ảnh và Cừu Nhưỡng đương nhiên lấy Diệp Mặc làm chủ, Diệp Mặc không làm gì, thì bọn chúng cũng chẳng thèm để ý người khác là Hỗn nguyên hay là Đạo nguyên nữa.

Tiên nữ Long tộc dẫn đường kia kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, Diệp Mặc nếu đi cùng một số bán bộ Hỗn nguyên đến, rõ ràng cũng sẽ không phải là Hỗn nguyên Thánh đế rồi. Bây giờ Diệp Mặc không động đậy gì, cô lập tức có chút kinh hoảng, cái này là muốn chết mà, một khi vị Hỗn nguyên Thánh đế nào đó tức giận rồi, vung tay một cái là có thể giết chết hắn.


Chẳng những Tiên nữ Long tộc này lo lắng, đến những người khác cũng nghi ngờ nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc biểu hiện là một Đạo nguyên Thánh đế, không ngờ lại to gan như này, trong một nơi nhiều Hỗn nguyên Thánh đế như này, dám đứng đấy bất động, cái này phải to gan như nào?

Hỗn nguyên Thánh đế Lãnh Dục Kỳ của Âm Minh tộc biết Diệp Mặc, gã nhìn thấy tu vi của Diệp Mặc lại tăng lên một chút, trong lòng liền biết Diệp Mặc chắc chắn là Hỗn nguyên Thánh đế, chỉ có điều cố ý giả bộ mà thôi. Gã cũng không lấy làm lạ khi thấy Diệp Mặc đứng yên bất động.

Trong này bất cứ người nào cũng không đáng để tên Đạo nguyên Thánh đế trước mặt này làm lễ, người ta cũng là một Thánh Đế ngang hàng, dựa vào cái gì mà phải hành lễ?

Tiêu Đát hòa thượng nhìn thấy Diệp Mặc tiến vào, lập tức quay đầu đi, cầm lấy một quả Tiên quả đưa vào trong miệng. Người mà lão không muốn nhìn thấy nhất chính là tên này, trong hư không, lão suýt chút nữa đã bị tên này lừa. Bây giờ Lãnh Dục Kỳ cũng ở trong này, ai biết được hai tên này có tiếp tục câu kết nữa hay không.

Hơn nữa lão nhìn thấy tu vi của Diệp Mặc lại tăng lên rồi, cũng biết Diệp Mặc chắc chắn là Hỗn nguyên Thánh đế, chỉ có điều tên này thích giả bộ, thích giả heo ăn thịt hổ. Nếu nói trong này ngườI mà lão ghét nhất là ai, thì chắc hẳn là Diệp Mặc không nghi ngờ gì.

Mấy người Không Hãn Thánh Đế nhìn thấy bộ dạng của Diệp Mặc cũng chỉ có thể thầm thở dài, Diệp Mặc tự mình tìm đến cái chết, không thể trách người khác được, trong một nơi như này, không ai có thể cứu được Diệp Mặc.

Thuần Vu Văn lại càng trong lòng thầm sung sướng, tên này cuối cùng tự mình cũng tìm đến cái chết rồi. Dám tùy tiện trước mặt Hỗn nguyên Thánh đế, hắn cho rằng hắn là ai chứ? Tiên nhân chú ý nhất là tôn ti cấp độ, thực lực cao thấp. Hành động này của Diệp Mặc, kết hợp với tu vi cực thấp của hắn, chính là khiêu chiến với sự tôn nghiêm của Hỗn nguyên Thánh đế.

Lúc trước tên Hỗn nguyên Thánh đế Văn Đức Thủy của Hải tộc hừ lạnh Thuần Vu Văn đang muốn giáo huấn cho Diệp Mặc một bài học, bỗng nhiên nghe thấy tên tiểu tử Đạo nguyên Thánh đế này nói:

- Tiêu Đản, anh đến còn sớm hơn tôi đấy, ha ha…

Diệp Mặc vừa nhớ đến cái tên này, trong lòng liền buồn cười, một Hỗn nguyên Thánh đế, cũng biết đặt tên quá, tên Tiêu Đản cũng không biết là Hỗn nguyên Thánh đế ở đâu.

Tiêu Đát hòa thượng tức giận đứng dậy, đến Tiên quả trong tay cũng chẳng còn hứng để ăn nữa, lớn giọng nhìn Diệp Mặc nói:

- Tên cá chạch kia, tôi nói cho anh bao nhiêu lần rồi, tôi không phải tên Tiêu Đản, tôi tên Tiêu Đát.

- Tiêu Đản tôi nói cho anh biết, đừng gọi tôi là cá chạch, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu.



Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng nói.

Tiêu Đát hòa thượng mất mặt trước nhiều Hỗn nguyên Thánh đế như vậy, sắc mặt vô cùng xấu hổ nói:

- Tôi không gọi anh là cá chạch cũng được, anh cũng đừng gọi tôi là Tiêu Đản nữa, anh gọi tôi là Tiêu Đản thì tôi sẽ gọi anh là cá chạch. Không khách khí với tôi? Tôi nói thật cho anh biết, tôi cũng không sợ anh đâu.

Một Hỗn nguyên Thánh đế không ngờ lại giống như một ngoan đồng, đứng trong này chửi bới với Diệp Mặc. Ngay lập tức khiến những người trong cả khách điện liền hỗn loạn, không ai có thể hiểu đây là chuyện gì? Một Đạo nguyên Thánh đế dám nói không khách khí với một Hỗn nguyên Thánh đế, Hỗn nguyên Thánh đế này còn chỉ có thể cãi lại.

Chuyện này rốt cục là thế nào? Kịch bản bình thường chẳng phải là tên Hỗn nguyên Thánh đế này trực tiếp giơ tay ra bóp chết tên Đạo nguyên Thánh đế phách lối kia sao? Những cái này vẫn chưa là quan trọng, quan trọng nhất chính là người hiểu Tiêu Đát, đều biết Tiêu Đát có một sở thích, đó chính là thích tự xưng là thái gia (ông đây), nhưng trước mặt tên Đạo nguyên của Nhân tộc này lão không ngờ lại không tự xưng là thái gia.

Trong này có nhiều Thánh Đế như này chỉ có Lãnh Dục Kỳ của Âm Minh tộc biết sự lợi hại của Diệp Mặc, cho nên chỉ ngồi một bên xem náo nhiệt.

Tên Hỗn nguyên Thánh đế Văn Đức Thủy của Hải tộc vốn dĩ muốn giáo huấn cho tên Đạo nguyên Nhân tộc không biết người biết ta Diệp Mặc này, nhìn thấy tình hình như này lập tức gác suy nghĩ ra tay của mình sang một bên. Tiêu Đát là loại người như nào, y quá hiểu, đây cũng không phải là một người dễ ăn hiếp, Diệp Mặc làm mất mặt của lão như vậy, lão không động thủ. Ngoài muốn nể mặt Long tộc ra, còn có một nguyên nhân khác chính là lão không nắm chắc.

Người đến Tiêu Đát hòa thượng cũng không có nắm chắc, rõ ràng không phải là một tên lương thiện.

- Tiêu tiên hữu, không biết vị này là ai?

Văn Đức Thủy cũng không biết một bán bộ Hỗn nguyên của Hải tộc y bị Tiêu Đát bóp chết rồi, vẫn còn muốn hướng Tiêu Đát hỏi thăm lai lịch của Diệp Mặc.

Tiêu Đát tức giận nói:

- Tự mình đi mà hỏi, thái gia muôn ăn trái cây rồi.

Nói xong không ngờ lại không thèm để ý đến Văn Đức Thủy.





back top