Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 4: Khách hàng đầu tiên


Diệp Mặc còn chưa kịp nói tiếp lá bùa Thanh Thần ở bên cạnh là hai mươi ngàn tệ đã bị mắng là thần kinh. Nhưng hắn cũng không tức giận, dù sao bùa của hắn cũng chỉ bán cho người biết nhìn hàng xịn, bởi chỉ có người biết nhìn mới có thể nhận ra bùa của hắn mang theo một tia linh khí nhẹ nhàng lưu chuyển.

Tuy Nhiên khiến Diệp Mặc thất vọng chính là việc sạp hàng hắn bày ra năm ngày rồi, không ít người đến hỏi mua, nhưng vẫn chưa bán được tấm nào. Thậm chí sạp bùa của hắn ở vườn Hải Bảo đã nổi danh, bởi một tấm bùa giấy vàng của hắn phải bán mười ngàn tệ!

Rất nhiều người đến không phải để mua bùa giấy vàng, mà chỉ là xem xem rốt cuộc là loại bùa gì. Sạp hàng của hắn cũng thành trò cười ở vườn Hải Bảo, bùa người khác chế đều to bằng nửa tờ giấy A4, mà bùa của hắn chỉ to bằng lòng bàn tay, thậm chí có tấm chỉ bằng nửa lòng bàn tay. Giá bán lại cao chưa từng thấy, lại không cho mặc cả, sạp hàng như vậy không nổi danh cũng khó!

Ngày thứ chín, Diệp Mặc đã có chút bực mình, hắn xác định là nơi này vốn không có người có thể nhận thức đồ của hắn, chỉ có hắn mới biết đám bùa này đừng nói là mười ngàn, dù bán một trăm ngàn cũng không đắt, nhưng không có ai nhìn ra cũng là uổng công.

Diệp Mặc quyết định hôm nay là ngày cuối cùng, nếu vẫn không có ai đến hỏi bùa của hắn, hắn sẽ đến chợ lao động tìm tạm một việc làm, bằng không thì sẽ không có cơm mà ăn.

Mọi người cũng chỉ ngạc nhiên trong vài ngày, sạp bùa vạn tệ của Diệp Mặc tuy bị rất nhiều người đến xem, nhưng mấy ngày nay rõ ràng đã qua thời kỳ ngạc nhiên, người đến xem đã ít đi nhiều rồi.

Diệp Mặc rất nhàm chán, hắn đã chuẩn bị thu xếp gian hàng, nhưng lại bị thu hút sự chú ý bởi cuộc đối thoại giữa một thanh niên và một cô gái đi tới. Tuy rằng khoảng cách thật sự rất xa, nhưng thính lực của hắn lại không phải bình thường, có thể nghe rõ rành mạch.

- Tĩnh Văn, nơi này đều là bọn treo đầu dê bán thịt chó, toàn là người mê tín mới đến đây, pháp khí em mua đã nhiều rồi, theo anh thì thôi đi, anh đã liên hệ với khoa não một bệnh viện ở Pháp, nghe nói rất nổi danh, hay là đưa bác gái đến đó trị liệu đi.

Người nói là một thanh niên diện mạo cao lớn, anh tuấn, thật sự là một gã bảnh bao.


Cô gái kia dáng người cũng rất cao, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, khí chất cao quý, làn da trắng nõn, là mỹ nữ tuyệt sắc. Đám nữ sinh trong lớp cũng khá là xinh rồi, nhưng so sánh với cô gái này quả là một trời một vực. Diệp Mặc thật không hiểu nổi kiếp trước sao hắn lại không có tiền đồ vậy, thậm chí ngay cả loại phụ nữ đẹp thế này cũng không có phúc được nhìn thấy.

Tuy nhiên cô gái đẹp này thoạt nhìn lại lạnh như băng, mặt mày mơ hồ có chút ưu sầu. Nghe xong lời người thanh niên anh tuấn kia nói, cô gái tên Tĩnh Văn liền nhăn mặt, không phải cô không muốn cho mẹ đi viện, ba năm qua cô đã mang mẹ đi sáu nước phát triển để chữa bệnh, đi qua hơn mười bệnh viện, nhưng bệnh của mẹ cô không hề có tiến triển.

- Uông Bằng, em không bắt anh đi theo em, tự anh đi theo đấy chứ. Mẹ em mấy năm nay đi các bệnh viện còn ít sao? Anh cũng giới thiệu năm sáu cái bệnh viện, nhưng mẹ em hiện giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, nếu không kiên nhẫn, anh cứ tự nhiên,

Cô gái giọng lạnh như băng, rõ ràng không có bao nhiêu thiện cảm với anh chàng bảnh bao kia.

Một cô gái khác dáng vẻ rất anh tú, nhưng chỉ đi theo sát người đẹp Tĩnh Văn kia, không nói lời nào, xem ra có vẻ là vệ sĩ.

Diệp Mặc nghe xong buồn cười, bất cứ ai bảy tám lần cho người khác ý kiến mà không thể thành công, đều không nhận được thiện cảm. Tên Uông Bằng này đúng là cực phẩm, không ngờ lại liên tiếp đưa ra những chủ ý vớ vẩn như vậy. Cô gái này nói mẹ cô đã hôn mê ba năm nay rồi, xem ra là người thực vật rồi.

Nếu như là người sống đời sống thực vật, lại mới có ba năm, nếu có thể có bùa Thanh Thần gần như thượng hạng hẳn là có thể tỉnh dậy. Nghĩ vậy, hắn lập tức kêu lên:

- Bán bùa đây! Người trúng tà, người sống thực vật, thân thể có chuyện gì mua một lá bùa của tôi có hiệu quả ngay, hai tấm là khỏi hoàn toàn…

Diệp Mặc đương nhiên là cố ý rao như vậy, mục đích của hắn là có thể kinh doanh với cô gái này không, người đẹp này có thể đi khắp bao nhiên nước, hẳn là phải có tiền, bỏ ra một hai chục nghìn tệ chắc không có vấn đề gì.

Tô Tĩnh Văn trong lòng vốn đang buồn bực, ưu sầu, nghe thấy bùa có thể trị được người sống thực vật, lập tức như nghe thấy tiên âm, không chút nghĩ ngợi đi thẳng đến chỗ Diệp Mặc đang rao to.

- Xin hỏi, bùa của anh có thể trị được người sống thực vật sao?

Tô Tĩnh Văn giọng điệu run rẩy, giống như bắt được vàng, vội vàng hỏi.

Diệp Mặc thản nhiên cười, trong lòng nghĩ nếu bùa của mình đến một người thường hôn mê cũng không cứu được, chính mình đúng là nên đập đầu vào khối đậu phụ chết đi!

Tuy nhiên lần làm ăn này là hắn cố ý mời tới, dĩ nhiên hắn muốn cuộc làm ăn này thành công, không thì đúng là hò hết mất công rồi. Giờ mỹ nữ này hỏi, hắn vội vàng nói:


- Đương nhiên rồi, bùa của tôi đừng nói cứu một người sống thực vật, dù chỉ còn thở được một hơi có bùa là có thể cứu sống, đó là bùa gia truyền…

Diệp Mặc còn định khoác lác tiếp, nhưng mỹ nữ đã cắt lời hắn, vội hỏi:

- Mẹ tôi là người sống đời sống thực vật, giờ tôi muốn bà ấy tỉnh lại, xin hỏi cần bùa gì?

Diệp Mặc gật gật đầu trong lòng tự nhủ, tôi đã sớm biết, không thì gọi cô đến làm gì, nhưng vẫn ra vẻ thâm trầm nói:

- Đơn giản, chỉ một tấm bùa Thanh Thần là đủ, chỗ này tôi có hai tấm, một tấm cao cấp bán hai mươi ngàn, một tấm bình thường bán mười ngàn, không trả giá.

- Cái gì, đồ giả thần giả thánh, lại dám lừa gạt người, tôi sẽ gọi cảnh sát đến.

Vừa nghe giá tiền một tấm bùa, gã bảnh bao tên Uông Bằng lập tức tức giận, chỉ vào mặt Diệp Mặc mắng.

Diệp Mặc nhấc chân đã đá tay Uông Bằng qua một bên, lại thầm vận nội lực, khiến tay gã về sau không thể dùng sức, nhưng bây giờ vẫn chưa biết. Về sau tay gã chỉ cần dùng lực sẽ bị trật khớp.

Diệp Mặc hành động nhanh chóng, không dừng lại chút nào, người khác không nhìn ra, nhưng cô gái oai vệ đi sau Tô Tĩnh Văn trong mắt lại lóe lên một tia sợ hãi, nhưng cũng lập tức khôi phục bình tĩnh.

Đá tay Uông Bằng qua một bên, Diệp Mặc lạnh lùng hỏi:


- Tôi không bảo anh mua, thật nực cười, cút ngay, tôi còn phải buôn bán, đừng làm cản trở.

- Thật to gan, anh…

Uông Bằng tức giận lời còn chưa nói hết, đã bị cô gái cất lời nói trong trẻo, lạnh lùng ngăn lại. Bạn đang đọc chuyện tại

- Uông Bằng, anh tránh ra cho, em không cần anh đi theo.

Tô Tĩnh Văn lạnh lùng nói một câu rồi lại áy náy nói với Diệp Mặc:

- Rất xin lỗi, đại sư, người này là đi theo thôi, không làm tôi thay đổi ý đâu.

- Tĩnh Văn, người này rõ ràng che mặt, hơn nữa một tấm giấy vàng to bằng bàn tay bán mười ngàn tệ, rõ là kẻ lừa đảo, mấy chục nghìn là chuyện nhỏ, nếu chẳng may bác gái có chuyện gì…

Uông Bằng còn muốn khuyên, Tô Tĩnh Văn lại sắc mặt lạnh lùng, rõ ràng không kiên nhẫn được nữa.





back top