Thịnh thế đích phi

Chương 14: Nhị Cữu Cữu Bao Che Khuyết Điểm


Editor: Tuyết Y

Beta: Tiểu Ly

Thư phòng Ngự Sử phủ.

Một mùi thư hương nhàn nhạt tràn ngập trong thư phòng thanh nhã mang phong cách cổ xưa. Trên vẻ mặt của đương triều Ngự Sử đại nhân đang ngồi đằng sau thư án xưa nay vẫn luôn nho nhã thanh dật có chút tối tăm phiền muộn hiếm có, nhìn chằm chằm vào một bức thư trên thư án mà trầm tư.

“Thanh Phong, con nói xem Hiền Chiêu thái phi đây là có ý gì?” Sau nửa ngày, Ngự Sử đại nhân mới ngẩng đầu hỏi.

Cách án thư không xa, một thanh niên tuấn tú phiêu dật khoanh tay nghiêm nghị đứng nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát rồi mới nói: “Nhi tử ngu dốt, có phải là vì thể diện của Định Quốc Vương phủ, cho nên mới… “

Từ Ngự sử lắc đầu nói: “Phụ thân thấy, hành động lần này của hoàng gia chính là tát vào mặt Định Quốc Vương phủ, tát một tát rồi cho một quả táo ngọt? Dùng phương pháp này với thần tử bình thường thì có lẽ còn có tác dụng, nhưng đối với Định Quốc Vương phủ thì lại không có tác dụng gì cả.”




Từ Thanh Phong hơi nhíu mày kiếm, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ nói: “Hoàng gia đối xử với Định Quốc Vương phủ như thế nào, cũng không nên hy sinh biểu muội làm bè chứ.” Mấy đời của Từ gia đều nam nhiều nữ ít, một đời trước còn có một mình mẫu thân của Diệp Ly là nữ nhi, đến thế hệ này của Thanh Phong, hai nhánh trực hệ Từ gia vậy mà toàn là nhi tử. Từ Thanh Phong trước giờ vẫn luôn sinh sống ở kinh thành cũng vô cùng bảo vệ Diệp Ly – vị biểu muội thường xuyên gặp mặt lúc còn nhỏ.

Từ Ngự Sử than nhẹ một tiếng nói: “Ở trong mắt người của hoàng thất thì trừ bản thân bọn họ ra còn có ai là không thể hy sinh đây? Huống hồ, từ sau khi cô cô của con qua đời thì Ly Nhi lại vẫn không lộ diện trong kinh thành, thanh danh đã sớm bị ác phụ Diệp gia kia chà đạp đến mức tồi tệ nhất rồi. Vì thế Lê Vương tất nhiên là không muốn lấy Ly Nhi rồi.”

Từ Thanh Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Nhi tử thấy biểu muội không lấy cái tên Lê Vương kia là đúng. Kẻ mà còn chưa thành thân đã đến lấy không đồ đạc trong cửa hàng của vị hôn thê, đây cũng là điệu bộ của hoàng thất sao? Nếu biểu muội thực sự phải gả cho hắn thì chỉ sợ chút đồ cưới mà chúng ta và cô cô để lại cũng bị hắn dùng hết mất rồi.” Nhớ tới chuyện Thanh Sương đề cập đến lúc tới đây, tức giận trong đáy lòng Từ Thanh Phong lại không có chỗ xả, vì thế mà thái độ với Mặc Cảnh Lê kia lại càng trở nên tồi tệ.

Từ Ngự Sử đưa tay vuốt bộ râu đẹp dưới cằm, gật đầu nói: “Lê Vương kia quả thực không xứng với Ly Nhi. Ly Nhi xưa nay là đứa có chủ kiến, có lẽ con bé cũng không nhìn trúng Lê Vương, bằng không nó cũng sẽ không để mặc cho đôi mẫu tử của Diệp gia kia hành động như vậy.”

Nhớ tới năm đó lúc tiểu muội từ trần, bản thân mình vốn định đón đứa cháu gái ngoại đang bị bệnh nặng này trở về Từ gia giáo dưỡng, lại bị cái lão thái bà kia của Diệp gia ngăn cản không cho phép. Ly Nhi lại kéo dài bệnh tật, đưa bà vú và nhũ mẫu của mình trở về Vân Châu, một mình một người tứ cố vô thân sống trong Diệp phủ. Tuy rằng Diệp Vương thị kia mấy lần muốn gây bất lợi với nàng, nhưng mà con bé lại đều khéo léo tránh khỏi được. Bây giờ xem ra, cháu gái ngoại không chỉ có sự thông tuệ của tiểu muội mà lại còn kiên cường và nhạy cảm hơn cả tiểu muội, điều này cũng khiến cho Từ Ngự Sử cảm thấy vài phần phần kiêu ngạo trong lòng.

“Thế nhưng mà Định Vương…” Lê Vương không khiến cho người ta vừa ý, nhưng ít nhất vẫn là một người tứ chi khỏe mạnh, bây giờ Hoàng Đế chỉ hôn như thế này, không chỉ là bôi nhọ Định Quốc Vương phủ, mà còn là chà đạp huyết mạch của Từ thị.


“Hừ! So với Lê Vương, ta lại càng tin tưởng giáo dưỡng của Định Quốc Vương phủ hơn. Định Vương tốt xấu gì cũng là do lão Định Quốc Vương gia một tay nuôi lớn.” Lúc đang nói chuyện, Từ Ngự Sử châm ngọn nến đặt trên bàn lên, đốt lá thư kia thành tro bụi rồi mới nói với nhi tử: “Những ngày này bảo con nghe ngóng chuyện của Định Quốc Vương phủ như thế nào rồi? Mấy ngày nữa lúc nương con đến Diệp gia thì bảo bà ấy nói cho Ly Nhi biết.”

Từ Thanh Phong có chút bất đắc dĩ nói: “Những chuyện khác của Định Quốc Vương phủ thì cũng dễ nói, chỉ là Định Vương kia rất ít qua lại với người khác. Mấy năm này người đến bái kiến hắn ngay cả một bàn tay cũng có thể đếm hết được, cho nên cũng không dò xét ra được tin tức hữu dụng nào cả. Chỉ có một điều, có người nói Định Vương kia là kẻ khắc vợ, trước đây có mấy vị hôn thê đều đã bị hắn khắc chết cả rồi, còn có một người về nhà chồng đã bị hắn hù chết vào đêm đó.”

“Nói bậy!” Từ Ngự Sử quát lên. Ông thân là Ngự Sử, học trò của lão gia tử Từ gia ở khắp thiên hạ, những chuyện biết được đương nhiên là nhiều hơn người bình thường một chút. Ví dụ như người đầu tiên đảm nhiệm vị hôn thê của Định Vương đúng là gặp chuyện không may trước lúc Tiên Đế định ra, nhưng lại không phải là bệnh chết giống như lời của người ngoài nói, mà là tiến cung trở thành Quý Phi được sủng ái hiện nay. (Truyện được post độc quyền tại .tamvunguyetlau.com) Lại ví dụ như người thứ hai đảm nhiệm vị hôn thê, là do đương kim Thái Hậu chỉ định, nguyên bản vốn là một con ma ốm bệnh hoạn liên tục, sống không quá cập kê cũng không phải là chuyện lạ. Chỉ riêng người về nhà chồng mới chết kia, theo như Từ Ngự Sử thấy thì khả năng bị dọa chết cũng vô cùng nhỏ bé, năm đó lúc Định Vương bị thương trở về triều, ông cũng có đứng ở xa xa nhìn thấy một cái, tuy rằng vết thương trên mặt kia có chút dữ tợn, nhưng cũng không đến mức có thể hù chết người.

“Mà thôi, con đi gặp nương con đi. Lát nữa ta muốn tự mình đi thăm hỏi Định Vương, còn bây giờ ta phải viết sổ con.”

“Viết sổ con? Cha muốn giám quan (*) ai?” Từ Thanh Phong ngạc nhiên nói.

(*) giám quan: vạch tội


Trên gương mặt gầy gò của Từ Ngự Sử hiện ra một nụ cười lạnh, ông nói: “Vạch tội Diệp Thượng thư không biết cách dạy dỗ nữ nhi, dung túng thứ nữ vụng trộm qua lại với Lê Vương trước lúc hắn chưa giải trừ hôn ước.”

Văn bản hoàng triều Đại Sở quy định rõ ràng, ngôn quan không thể định tội. Chỉ cần ngữ điệu vạch tội của Ngự Sử không phải là hư cấu vu oan, thì cho dù có nói gì Hoàng Đế cũng đều không thể giáng tội. Chuyện của Lê Vương và Tứ tiểu thư Diệp gia, quý tộc toàn kinh thành này nào có ai không biết? Chỉ là mọi người Diệp gia đã mặc kệ, người khác đương nhiên cũng giả vờ như không biết. Bây giờ có người quang minh chính đại dâng lên sổ con, những Ngự Sử nhàn rỗi không có chuyện gì làm, trí thức thanh lưu có chút chướng mắt chuyện đó tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Mặt ngoài chính là vạch tội Diệp Thượng thư, nhưng trên thực tế, mũi nhọn cuối cùng mà sự việc hướng đến lại chính là Diệp Oánh và Lê Vương. Chỉ sợ cuối cùng ngay cả chuyện Lê Vương không duyên cớ lấy tài vật của vị hôn thê trước đây cũng không giấu diếm nổi.

“Như vậy có thể gây thù hằn cho Ly Nhi hay không ạ?” Từ Thanh Phong nhíu mày, có chút lo lắng nói.

Từ Ngự Sử cười nhạt nói: “Nếu không như thế thì con thấy bộ dạng của Lê Vương là lòng mang áy náy với Ly Nhi sao? Ít nhất Từ gia chúng ta cũng phải tỏ rõ lập trường cho Lê Vương và Hoàng Thượng thấy.” Từ gia rõ ràng là bãi minh xa mã (*) muốn che chở cho cháu gái ngoại rồi: “Nếu như nhất thời chúng ta không nghĩ ra Hiền Chiêu thái phi đang có ý gì, vậy trước hết cứ tìm một ít chuyện cho Lê Vương phủ làm đi, để tránh cho bọn hắn nhàn rỗi lại muốn tính kế biểu muội con.”

(*) bãi minh xa mã: ngang nhiên tuyên bố

Trong lòng Từ Ngự sử thế nào cũng không hiểu được tại sao Lê Vương lại vứt bỏ cháu gái ngoại nhà mình để lấy Tứ tiểu thư Diệp gia kia. Ngoại trừ dung mạo bên ngoài, nói về thân phận thì một người là đích trưởng nữ một người là vợ kế sinh ra. Bàn về tài trí đức hạnh, với cái bộ dáng chỉ biết dùng sắc quyến rũ người đó của Diệp Oánh thì nếu là ở Từ gia đã sớm bị phạt đi quỳ ở từ đường rồi. Cho dù là luận về đồ cưới, chỉ sợ Diệp gia có dốc hết tài lực lo liệu thì cũng chưa chắc đã phong phú bằng đồ cưới mà Từ gia cho Ly Nhi. Sự khác biệt giữa nhà giàu vừa mới phất lên và đại tộc trăm năm cũng không phải chỉ một chút thôi đâu.

Nghe xong lời phụ thân nói, Từ Thanh Phong không khỏi vui vẻ, cười nói: “Vẫn là phụ thân suy nghĩ chu đáo, hài nhi cáo lui.”



Thấy nhi tử đóng cửa rời đi, Từ Ngự Sử khẽ thở dài một cái rồi nhấc bút lên viết sổ con. Nhi tử dưới gối mình, trưởng tử Thanh Duệ theo lão phụ thân trở về Vân Châu, kính hiếu học tập trước mặt phụ thân. Thứ tử Thanh Phong từ nhỏ đã ở cạnh mình, mặc dù mình và thê tử đều xuất thân là môn đệ thư hương, nhưng Thanh Phong từ nhỏ đã rất có thiên phú về võ học, còn tài văn chương lại chỉ thường thường.

Nhớ tới những lời khuyên nhủ của Diệp Ly vào năm trước tới chúc Tết lại không khỏi cười khổ: chẳng lẽ Từ thị trăm năm thư hương thật sự đã sinh ra một võ tướng? Ngừng bút suy nghĩ một lúc lâu, Từ Ngự Sử cuối cùng cũng đặt bút xuống, đứng dậy đi qua giá sách một bên, thuần thục rút ra một quyển sách từ tầng thứ ba, ông cúi đầu nhìn nét bút cứng cáp bên trên quyển sách ——《Thái tổ binh điển 》, cao giọng gọi: “Người đâu.”

Rất nhanh, gã sai vặt chờ bên ngoài đã đẩy cửa đi vào cung kính kêu: “Lão gia.”

“Đưa quyển sách này qua cho Nhị công tử, nói cho nó biết trong năm nay phải xem xong cho ta. Ngoài ra mỗi tháng mang một quyển sách tâm đắc tới đây.”

Gã sai vặt nhận sách, cũng không hỏi nhiều, cung kính lui ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau. xa xa đã truyền đến tiếng cười cởi mở của Từ Thanh Phong, tất nhiên là hắn vẫn chưa đi xa đã bị gã sai vặt đuổi theo: “Hài nhi tạ ơn phụ thân, hài nhi lĩnh mệnh!”

“Hỗn tiểu tử, không ra thể thống gì cả!” Từ Ngự Sử thấp giọng mắng nhưng trên khuôn mặt vẫn không khỏi lộ ra một nụ cười thoải mái.






back top